Chương 142: Ngọc giản thần bí
Cô độc phiêu lưu
02/09/2015
Bên trong huyết vụ (sương máu) tràn ngập lực lượng cuồng bạo, bỗng nhiên truyền ra tiếng đàn lanh lảnh quỷ bí, có lực xuyên thấu cực mạnh, coi như tiếng vang cực lớn do tên tu sĩ Trúc Cơ kia tự bạo gây nên cũng không cách nào che lấp được nó.
Nếu như lúc này có người chứng kiến, sẽ thấy được, bên trong huyết vụ, Đế Thích Thiên một thân áo bào đen, sắc mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng, tay trái ôm Ngọc Cầm, tay phải kéo động dây đàn.
Tiếng đàn tản ra, từng vòng sóng âm vô hình lấy hắn làm trung tâm, bao phủ pham vi ba mét xung quanh. Huyết vụ vốn sinh ra sức mạnh đáng sợ, nhưng khi tiến vào trong phạm vi ba mét này, đều bị vòng sóng âm vô hình kia làm cho tán loạn, dần dần tan biến.
Có điều, sắc mặt Đế Thích Thiên không vì thế mà thả lỏng. Có thể thấy được, hắn ở trong đó cũng không thoải mái như bề ngoài.
Tay phải hắn khuấy động lung tung không theo quy luật trên chín dây đàn, khiến tiếng đàn hóa thành từng đạo sóng âm ngăn cản luồng sức mạnh khủng bố kia. Ngón giữa bắn ra từng sợi hắc quang lấp lánh, yêu nguyên cường hãn trong cơ thể không ngừng từ yêu phủ tuôn ra.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ tự bạo, tương đương với việc đem hết chân nguyên thậm chí là tinh huyết toàn thân, đều nghịch chuyển, tạo ra sức mạnh gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần bình thường, Luồng sức mạnh này, tràn ngập tính phá hoại và cuồng bạo, đủ sức hủy diệt tất cả vạn vật bên trong phạm vi bao phủ của nó.
Uy lực của nó, gần như tương tương với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Khác nhau ở chỗ, tu sĩ Kết Đan có thể tùy ý đánh ra công kích như vậy, nhưng tu sĩ Trúc Cơ lại phải lấy mạng sống của mình để đánh đổi.
Oanh!!!
Luồng huyết vụ sau một hồi càn quấy, cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán đi.
Leng keng!!!
Đế Thích Thiên một lần nữa khuấy động dây đàn, sóng âm vô hình trong nháy mắt như thủy triều đem luồng sương máu còn lại đang phiêu đãng bốn phía quét sạch.
"Hừm, tu tiên giả nếu như tự bạo, quả thật hơi đáng sợ. Một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã thế, không biết, nếu như tu sĩ Kết Đan tự bạo, có phải sẽ có lực công kích tương đương với lão quái Nguyên Anh hay không?"
Đế Thích Thiên chợt xoay lòng bàn tay, Ngọc Cầm hóa thành một đạo ngọc quang, trực tiếp quay về Yêu Phủ.
Nhìn qua cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Mặt đất lúc này đã bị oanh tạc thành một cái hố sâu có thể mai táng hơn mấy trăm người, vô số vết nứt từ đó lan ra bốn phía, tất cả sự vật trong phạm vi vụ nổ, đều bị hủy thành bột phấn. Chu vi hơn trăm mét, biến thành một khu vực hoang vu trống trải.
Hửm!?
Sau khi tên áo lam ngã xuống, Đế Thích Thiên đang muốn xoay người rời đi. Đột nhiên, trong lúc quay người, khóe mắt chợt lướt qua một tia sáng óng ánh, động tác không khỏi dừng lại một chút, định nhãn (nhìn chăm chú) nhìn vào địa phương có tinh quang vừa lóe lên, thình lình, trên mặt đất có một miếng ngọc giản tỏa ra hào quang óng ánh đang lẳng lặng nằm, chính là địa phương lúc trước tên áo lam tự bạo.
"Vụ tự bạo vừa rồi, uy lực đủ khiến túi trữ vật đều nổ nát, nhưng miếng ngọc giản này lại không có nửa điểm tổn tương, chẳng lẽ, chính là đồ tốt."
Trong nháy mắt, trong đầu Đế Thích Thiên nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Thông thường, ngọc giản đều dùng để chứa đựng đủ loại tin tức, tỷ như, thường thấy nhất là dùng để chứa đựng một ít điển tịch tu luyện, công pháp, hoặc là cất chứa một loại tin tức nào đó vân vân.
Vì thế, trong giới tu tiên, trước giờ ngọc giản đều rất phổ biến.
Các loại công pháp, pháp thuật trụ cột nhất dùng cho tu sĩ Luyện Khí kỳ phần lớn đều dùng thư tịch để ghi chép, nên bình thường bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng dò xét nội dung trong đó.
Nhưng ngọc giản lại khác, ngọc giản có thể chứa đựng công pháp, tin tức, nhưng muốn lưu hay muốn xem nội dung trong đó đều phải dùng thần thức, thậm chí có một ít ngọc giản trọng yếu, vì bảo vệ nội dung trong đó, còn bố trí đủ loại cấm chế.
Những khối ngọc giản có cấm chế này, đều rất khó để tra xét nội dung bên trong. Có một số loại càng kỳ diệu hơn, cần phải có một loại công pháp đặc biệt thì mới mở ra được, nói chung là thiên kỳ bách quái, loại nào cũng có.
Sự tình ngọc giản, Đế Thích Thiên từng xem qua một số điển tịch của những tu sĩ hắn từng giết, nên cũng biết đôi chút.
Ngọc giản bình thường, dưới sự nghiền ép của sức mạnh khủng bố như vậy, tuyệt đối không thể bảo tồn, nhưng miếng ngọc giản này lại không chút hao tổn, chứng tỏ nó tuyệt đối không phải là ngọc giản phổ thông.
"Đùng!"
Đế Thích Thiên tiến lên phía trước, nhanh chóng cầm lấy ngọc giản. Ngọc giản nằm trong tay lại khiến cho người ta có một loại cảm giác thập phần ôn hòa.
Là một khối ngọc tốt!!!
Trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy, ngay sau đó, hắn liền đem một tia yêu thức (tựa như thần thức tu sĩ) hướng về ngọc giản, muốn dò xét bên trong thử xem đến tốt cùng là cất giấu thứ gì.
"Đây là..."
Khi yêu thức tiến vào trong ngọc giản, dường như bị lạc vào một mảnh không gian kỳ dị, mặt trên có vô số cổ triện không ngừng chìm nổi, lóng lánh bạch quang.
Sau khi yêu thức của hắn đi vào, những cổ triện này như có sinh mệnh, toàn bộ lập tức ngược theo yêu thức, vọt thẳng vào trong đầu hắn.
Hừ!!!
Trong mũi phát ra tiếng rên, một luồng tin tức đột nhiên vọt thẳng vào trong đầu Đế Thích Thiên, nguồn tin tức này đến quá nhanh, khiến đầu hắn sinh ra một hồi đau đớn, trong quá trình đau đớn này, luồng tin tức cũng theo đó bị hắn hấp thu. Hơn nữa, những tin tức này còn bao hàm cả ý nghĩa.
Hô!!!
Sau nửa ngày, Đế Thích Thiên mở to con ngươi đang khép chặt ra, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang khác thường, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên đặc sắc, không còn nửa điểm bình tĩnh cùng trầm ổn trước kia. Dường như đang nhìn thấy một loại đồ vật nào đó khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
"Thú vị, thật sự rất có ý tứ, chẳng trách những Thần Phật kiếp trước đều yêu thích đi xây dựng miếu thờ, nặn kim thân (tượng vàng), hóa ra thật sự có thứ đồ vật bất khả tư nghi (không tưởng tượng nổi) như vậy."
Đế Thích Thiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lộ vẻ thâm thúy, tự lẩm bẩm trong miệng:
"Đáng tiếc, ngọc giản này còn có cấm chế, ta chỉ có thể xem được một phần nhỏ trong đó. Bằng không, nếu nhìn thấy toàn bộ, sẽ có thể biết được, nếu tập hợp được những thứ đồ kia, đến tột cùng sẽ có lợi ích gì."
Vừa rồi hắn dùng yêu thức thăm dò ngọc giản, đã biết được, cái ngọc giản này quả thực không hề đơn giản, trong đó không chỉ có một đạo cấm chế đáng sợ, hắn cảm giác được những cấm chế này đều rất khủng bố, xa xa khả năng hắn có thể chạm tới, nếu như cưỡng ép xung kích, nói không chừng sẽ bị cấm chế cắn trả, biến thành ngu ngốc.
Điều này chứng minh, những tin tức hắn nhận được vừa rồi, chỉ là một phần nhỏ trong đó, hơn nữa, cũng không phải là phần trụ cột nhất. Chân chính quý giá, lấy năng lực hiện tại của hắn, căn bản không cách nào nhìn thấy được.
Đế Thích Thiên thưởng thức qua mấy lần, rồi nhanh chóng thu hồi ngọc giản vào trong túi trữ vật, sau đó mới xoay người quay trở về.
Hắn cũng không biết, tên áo lam kia có thể chạy trốn xa như vậy, kỳ thực đều dựa vào miếng ngọc giản này.
Ngọc giản này là huynh đệ bọn hắn tìm được trọng một động phủ cổ xưa. Lúc ấy, ngoài ngọc giản ra còn có hai viên Trúc Cơ đan, chính nhờ hai viên Trúc Cơ đan này, đã tạo ra hai gã tu sĩ Trúc Cơ cho bọn hắn.
"Vị yêu quái kia đã đuổi theo cung phụng rồi, không biết có đuổi được không, nếu đuổi kịp thì sẽ thế nào, nếu hắn quay lại, ta nên làm gì, hắn sẽ không giết ta chứ? Nếu hắn thật sự là yêu quái, ta ở lại chỗ này, nói không chừng sẽ bị hắn ăn thịt."
Tên thanh niên mặc cẩm y ngồi xổm xuống bên người Hổ vằn đã mất đi sinh cơ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con linh hổ này, có bi thương, cũng có kinh hoảng.
Trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩa, không biết tại sao, hắn càng không muốn mau chóng chạy khỏi nơi này.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu linh hổ. Con linh hổ này, lúc sinh nhật chín tuổi của hắn, chính phụ hoàng cố ý ra giá cao, mua về cho hắn.
Lúc trước, nó chỉ là một con linh thú yếu ớt, về sau được hắn bất kể đại giới, dùng đủ loại linh dược nuôi nấng, mới đem lột xác thành tinh quái, có sức manh to lớn như vậy.
Có thể nói, con linh hổ này làm bạn với hắn trong một thời gian dài, đối với hắn trung thành tuyệt đối, giữa bọn họ, sớm đã có một loại cảm tình khó dứt bỏ.
Hiện nay, vì bảo vệ hắn mà chết ở chỗ này. Trong lòng hắn bi thương khó có thể tưởng tượng được.
"Không nghĩ tới đệ đệ ta đúng là quyết đoán, thật sự vì ngôi vị hoàng đế, mà đối với ca ca như ta hạ sát thủ. Chẳng lẽ Hoàng gia thật sự không có tình thân hay sao, lẽ nào, tình cảm giữa người và người, lại không sánh bằng với một con linh thú."
Nét mặt thanh niên mặc cẩm y lộ vẻ tàn nhẫn, trong lòng âm thầm thét lên:
"Hoa Thanh, ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, dường như, trong lòng đã làm ra một loại quyết tâm nào đó.
Lạch cạch!!!
Bước chân nặng nề bỗng nhiên cắt đứt cuồng tưởng của thanh niên mặc cẩm y. Phục hồi lại tinh thần, hắn đưa mắt nhìn về phương hướng tiếng bước chân truyền tới.
Trong tầm mắt của hắn, thình lình xuất hiện một đạo thân ảnh mặc áo bào đen, chính là Đế Thích Thiên vừa quay lại.
Đế Thích Thiên đương nhiên nhìn thấy thanh niên mặc cẩm y, chẳng qua, chỉ thoáng quét qua, sau đó không để ý tới nữa, hắn nhìn ra được, người này chỉ là một người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ tu luyện một ít võ công, đại khái tương đương với cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ. Cũng không phải tu tiên giả.
"Thu!!!"
Đi tới mảnh đất trống, vương vân màu tím trên trán Đế Thích Thiên nhanh chóng nhảy lên, lóe lên tử quang, đem thi thể ba tên tu sĩ bao trùm bên trong.
"A!!! Ngươi đã giết chúng ta rồi, xin hãy buông tha cho hồn phách chúng ta."
Bên trong tử quang, ba cái hồn phách so với hồn phách bình thường ngưng tụ hơn bị cứng rắn kéo ra khỏi thi thể.
Nếu như lúc này có người chứng kiến, sẽ thấy được, bên trong huyết vụ, Đế Thích Thiên một thân áo bào đen, sắc mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng, tay trái ôm Ngọc Cầm, tay phải kéo động dây đàn.
Tiếng đàn tản ra, từng vòng sóng âm vô hình lấy hắn làm trung tâm, bao phủ pham vi ba mét xung quanh. Huyết vụ vốn sinh ra sức mạnh đáng sợ, nhưng khi tiến vào trong phạm vi ba mét này, đều bị vòng sóng âm vô hình kia làm cho tán loạn, dần dần tan biến.
Có điều, sắc mặt Đế Thích Thiên không vì thế mà thả lỏng. Có thể thấy được, hắn ở trong đó cũng không thoải mái như bề ngoài.
Tay phải hắn khuấy động lung tung không theo quy luật trên chín dây đàn, khiến tiếng đàn hóa thành từng đạo sóng âm ngăn cản luồng sức mạnh khủng bố kia. Ngón giữa bắn ra từng sợi hắc quang lấp lánh, yêu nguyên cường hãn trong cơ thể không ngừng từ yêu phủ tuôn ra.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ tự bạo, tương đương với việc đem hết chân nguyên thậm chí là tinh huyết toàn thân, đều nghịch chuyển, tạo ra sức mạnh gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần bình thường, Luồng sức mạnh này, tràn ngập tính phá hoại và cuồng bạo, đủ sức hủy diệt tất cả vạn vật bên trong phạm vi bao phủ của nó.
Uy lực của nó, gần như tương tương với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Khác nhau ở chỗ, tu sĩ Kết Đan có thể tùy ý đánh ra công kích như vậy, nhưng tu sĩ Trúc Cơ lại phải lấy mạng sống của mình để đánh đổi.
Oanh!!!
Luồng huyết vụ sau một hồi càn quấy, cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán đi.
Leng keng!!!
Đế Thích Thiên một lần nữa khuấy động dây đàn, sóng âm vô hình trong nháy mắt như thủy triều đem luồng sương máu còn lại đang phiêu đãng bốn phía quét sạch.
"Hừm, tu tiên giả nếu như tự bạo, quả thật hơi đáng sợ. Một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã thế, không biết, nếu như tu sĩ Kết Đan tự bạo, có phải sẽ có lực công kích tương đương với lão quái Nguyên Anh hay không?"
Đế Thích Thiên chợt xoay lòng bàn tay, Ngọc Cầm hóa thành một đạo ngọc quang, trực tiếp quay về Yêu Phủ.
Nhìn qua cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Mặt đất lúc này đã bị oanh tạc thành một cái hố sâu có thể mai táng hơn mấy trăm người, vô số vết nứt từ đó lan ra bốn phía, tất cả sự vật trong phạm vi vụ nổ, đều bị hủy thành bột phấn. Chu vi hơn trăm mét, biến thành một khu vực hoang vu trống trải.
Hửm!?
Sau khi tên áo lam ngã xuống, Đế Thích Thiên đang muốn xoay người rời đi. Đột nhiên, trong lúc quay người, khóe mắt chợt lướt qua một tia sáng óng ánh, động tác không khỏi dừng lại một chút, định nhãn (nhìn chăm chú) nhìn vào địa phương có tinh quang vừa lóe lên, thình lình, trên mặt đất có một miếng ngọc giản tỏa ra hào quang óng ánh đang lẳng lặng nằm, chính là địa phương lúc trước tên áo lam tự bạo.
"Vụ tự bạo vừa rồi, uy lực đủ khiến túi trữ vật đều nổ nát, nhưng miếng ngọc giản này lại không có nửa điểm tổn tương, chẳng lẽ, chính là đồ tốt."
Trong nháy mắt, trong đầu Đế Thích Thiên nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Thông thường, ngọc giản đều dùng để chứa đựng đủ loại tin tức, tỷ như, thường thấy nhất là dùng để chứa đựng một ít điển tịch tu luyện, công pháp, hoặc là cất chứa một loại tin tức nào đó vân vân.
Vì thế, trong giới tu tiên, trước giờ ngọc giản đều rất phổ biến.
Các loại công pháp, pháp thuật trụ cột nhất dùng cho tu sĩ Luyện Khí kỳ phần lớn đều dùng thư tịch để ghi chép, nên bình thường bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng dò xét nội dung trong đó.
Nhưng ngọc giản lại khác, ngọc giản có thể chứa đựng công pháp, tin tức, nhưng muốn lưu hay muốn xem nội dung trong đó đều phải dùng thần thức, thậm chí có một ít ngọc giản trọng yếu, vì bảo vệ nội dung trong đó, còn bố trí đủ loại cấm chế.
Những khối ngọc giản có cấm chế này, đều rất khó để tra xét nội dung bên trong. Có một số loại càng kỳ diệu hơn, cần phải có một loại công pháp đặc biệt thì mới mở ra được, nói chung là thiên kỳ bách quái, loại nào cũng có.
Sự tình ngọc giản, Đế Thích Thiên từng xem qua một số điển tịch của những tu sĩ hắn từng giết, nên cũng biết đôi chút.
Ngọc giản bình thường, dưới sự nghiền ép của sức mạnh khủng bố như vậy, tuyệt đối không thể bảo tồn, nhưng miếng ngọc giản này lại không chút hao tổn, chứng tỏ nó tuyệt đối không phải là ngọc giản phổ thông.
"Đùng!"
Đế Thích Thiên tiến lên phía trước, nhanh chóng cầm lấy ngọc giản. Ngọc giản nằm trong tay lại khiến cho người ta có một loại cảm giác thập phần ôn hòa.
Là một khối ngọc tốt!!!
Trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy, ngay sau đó, hắn liền đem một tia yêu thức (tựa như thần thức tu sĩ) hướng về ngọc giản, muốn dò xét bên trong thử xem đến tốt cùng là cất giấu thứ gì.
"Đây là..."
Khi yêu thức tiến vào trong ngọc giản, dường như bị lạc vào một mảnh không gian kỳ dị, mặt trên có vô số cổ triện không ngừng chìm nổi, lóng lánh bạch quang.
Sau khi yêu thức của hắn đi vào, những cổ triện này như có sinh mệnh, toàn bộ lập tức ngược theo yêu thức, vọt thẳng vào trong đầu hắn.
Hừ!!!
Trong mũi phát ra tiếng rên, một luồng tin tức đột nhiên vọt thẳng vào trong đầu Đế Thích Thiên, nguồn tin tức này đến quá nhanh, khiến đầu hắn sinh ra một hồi đau đớn, trong quá trình đau đớn này, luồng tin tức cũng theo đó bị hắn hấp thu. Hơn nữa, những tin tức này còn bao hàm cả ý nghĩa.
Hô!!!
Sau nửa ngày, Đế Thích Thiên mở to con ngươi đang khép chặt ra, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang khác thường, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên đặc sắc, không còn nửa điểm bình tĩnh cùng trầm ổn trước kia. Dường như đang nhìn thấy một loại đồ vật nào đó khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
"Thú vị, thật sự rất có ý tứ, chẳng trách những Thần Phật kiếp trước đều yêu thích đi xây dựng miếu thờ, nặn kim thân (tượng vàng), hóa ra thật sự có thứ đồ vật bất khả tư nghi (không tưởng tượng nổi) như vậy."
Đế Thích Thiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lộ vẻ thâm thúy, tự lẩm bẩm trong miệng:
"Đáng tiếc, ngọc giản này còn có cấm chế, ta chỉ có thể xem được một phần nhỏ trong đó. Bằng không, nếu nhìn thấy toàn bộ, sẽ có thể biết được, nếu tập hợp được những thứ đồ kia, đến tột cùng sẽ có lợi ích gì."
Vừa rồi hắn dùng yêu thức thăm dò ngọc giản, đã biết được, cái ngọc giản này quả thực không hề đơn giản, trong đó không chỉ có một đạo cấm chế đáng sợ, hắn cảm giác được những cấm chế này đều rất khủng bố, xa xa khả năng hắn có thể chạm tới, nếu như cưỡng ép xung kích, nói không chừng sẽ bị cấm chế cắn trả, biến thành ngu ngốc.
Điều này chứng minh, những tin tức hắn nhận được vừa rồi, chỉ là một phần nhỏ trong đó, hơn nữa, cũng không phải là phần trụ cột nhất. Chân chính quý giá, lấy năng lực hiện tại của hắn, căn bản không cách nào nhìn thấy được.
Đế Thích Thiên thưởng thức qua mấy lần, rồi nhanh chóng thu hồi ngọc giản vào trong túi trữ vật, sau đó mới xoay người quay trở về.
Hắn cũng không biết, tên áo lam kia có thể chạy trốn xa như vậy, kỳ thực đều dựa vào miếng ngọc giản này.
Ngọc giản này là huynh đệ bọn hắn tìm được trọng một động phủ cổ xưa. Lúc ấy, ngoài ngọc giản ra còn có hai viên Trúc Cơ đan, chính nhờ hai viên Trúc Cơ đan này, đã tạo ra hai gã tu sĩ Trúc Cơ cho bọn hắn.
"Vị yêu quái kia đã đuổi theo cung phụng rồi, không biết có đuổi được không, nếu đuổi kịp thì sẽ thế nào, nếu hắn quay lại, ta nên làm gì, hắn sẽ không giết ta chứ? Nếu hắn thật sự là yêu quái, ta ở lại chỗ này, nói không chừng sẽ bị hắn ăn thịt."
Tên thanh niên mặc cẩm y ngồi xổm xuống bên người Hổ vằn đã mất đi sinh cơ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con linh hổ này, có bi thương, cũng có kinh hoảng.
Trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩa, không biết tại sao, hắn càng không muốn mau chóng chạy khỏi nơi này.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu linh hổ. Con linh hổ này, lúc sinh nhật chín tuổi của hắn, chính phụ hoàng cố ý ra giá cao, mua về cho hắn.
Lúc trước, nó chỉ là một con linh thú yếu ớt, về sau được hắn bất kể đại giới, dùng đủ loại linh dược nuôi nấng, mới đem lột xác thành tinh quái, có sức manh to lớn như vậy.
Có thể nói, con linh hổ này làm bạn với hắn trong một thời gian dài, đối với hắn trung thành tuyệt đối, giữa bọn họ, sớm đã có một loại cảm tình khó dứt bỏ.
Hiện nay, vì bảo vệ hắn mà chết ở chỗ này. Trong lòng hắn bi thương khó có thể tưởng tượng được.
"Không nghĩ tới đệ đệ ta đúng là quyết đoán, thật sự vì ngôi vị hoàng đế, mà đối với ca ca như ta hạ sát thủ. Chẳng lẽ Hoàng gia thật sự không có tình thân hay sao, lẽ nào, tình cảm giữa người và người, lại không sánh bằng với một con linh thú."
Nét mặt thanh niên mặc cẩm y lộ vẻ tàn nhẫn, trong lòng âm thầm thét lên:
"Hoa Thanh, ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, dường như, trong lòng đã làm ra một loại quyết tâm nào đó.
Lạch cạch!!!
Bước chân nặng nề bỗng nhiên cắt đứt cuồng tưởng của thanh niên mặc cẩm y. Phục hồi lại tinh thần, hắn đưa mắt nhìn về phương hướng tiếng bước chân truyền tới.
Trong tầm mắt của hắn, thình lình xuất hiện một đạo thân ảnh mặc áo bào đen, chính là Đế Thích Thiên vừa quay lại.
Đế Thích Thiên đương nhiên nhìn thấy thanh niên mặc cẩm y, chẳng qua, chỉ thoáng quét qua, sau đó không để ý tới nữa, hắn nhìn ra được, người này chỉ là một người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ tu luyện một ít võ công, đại khái tương đương với cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ. Cũng không phải tu tiên giả.
"Thu!!!"
Đi tới mảnh đất trống, vương vân màu tím trên trán Đế Thích Thiên nhanh chóng nhảy lên, lóe lên tử quang, đem thi thể ba tên tu sĩ bao trùm bên trong.
"A!!! Ngươi đã giết chúng ta rồi, xin hãy buông tha cho hồn phách chúng ta."
Bên trong tử quang, ba cái hồn phách so với hồn phách bình thường ngưng tụ hơn bị cứng rắn kéo ra khỏi thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.