Chương 77: Phong vân chi địa.
Cô độc phiêu lưu
16/04/2013
Bên ngoài dãy núi, có ba huynh đệ tán tu họ Tần, nguyên quán vốn ở Sở quốc. Ba huynh đệ này sinh sống trong một thôn trang, lấy việc săn thú, tìm kiếm thảo mộc làm kế sinh nhai. Cũng may, bọn hắn được ông trời chiếu cố, lúc nhỏ chơi đùa trên núi không hiểu thế nào lại lạc vào động phủ của một vị cao nhân.
Vị cao nhân này không biết đã chết bao nhiêu năm tháng rồi, chỉ còn lại một mảnh xương khô. Có điều bảo vật để lại cũng không tệ, gồm có vài món pháp khí cùng với một điển tịch có tên là Trường Sinh Công.
Môn công pháp này cũng không có gì là đặc biệt, chỉ cần có chút linh căn là có thể tu luyện. Tầng cao nhất, có thể đạt đến luyện khí đại viên mãn, hơn nữa tốc độ khôi phục linh lực tương đối cao, nên cũng có khá nhiều người bỏ công tham ngộ.
Làm cho người ta sợ hãi chính là ba huynh đệ này đều có Linh căn, tuy không phải quá tốt nhưng đặc biệt vô cùng. Lão đại chính là kim linh căn, lão nhị là mộc linh căn, cuối cùng lão tam lại là thổ linh căn. Ba cái linh căn hoàn toàn bất đồng!...
Lúc ấy, ba người ôm tâm lý hiếu kỳ, cứ thế chiếu theo điển tịch mà tu luyện. Trải qua một thời gian, cũng có thành tựu, đều là Luyện khí kỳ tầng thứ tám. Trong đám tán tu Sở quốc cũng có chút danh khí. Lần này nghe nói Lý gia bị thất lạc Thông Linh La Bàn tại Nam Man Sơn Mạch nên cũng muốn thử thời vận một phen.
Tần thị huynh đệ, đại ca là Tần Si, rồi đến Tần Thắng, cuối cùng là tiểu đệ Tần Hiển. Ba tên này đều là những hán tử thô lỗ, cách ăn mặc cùng với thế tục giang hồ đồng dạng như nhau, không hề có nửa điểm khí chất của người tu tiên.
"Đại ca, ta mới nghe có tiếng chim hót trong núi. Bữa nay chúng ta tiếp tục ăn thịt chim nướng đi, hôm qua còn chưa đã nghiền mà..." Lão tam Tần Hiển hai mắt sáng rỡ, hô lớn. Hắn nửa điểm cũng không thèm để ý đến áp lực khủng bố vừa nãy.
"Bốp! !"
Lão nhị Tần Thắng gõ lên đầu hắn một cái, mang bộ dáng rèn sắt không thành thép (Dịch: Ý muốn nói không thể dạy dỗ được), hét lớn: "Đồ ngu, hôm qua chúng ta mới ăn là một con rắn có cánh, không phải chim!..."
"Rắn thế quái nào được? Đại ca trước kia có nói, chỉ cần bay được thì là chim. Chắc chắn hôm qua chúng ta ăn thịt chim!..." Tần Hiển khăng khăng nói.
"Đúng rồi… Có cánh, có thể bay, không phải là chim ư? Lão đại, chúng ta ngày hôm qua rốt cuộc là ăn thịt chim hay thịt rắn? " Lão nhị cũng mơ hồ, nhìn về phía Tần Si hỏi.
"Ngu ngốc, đó chính là chim rắn!... " Lão đại gõ cho hai người mấy cái, hênh hoang nói.
"Đúng vậy, lão đại quả thực sáng suốt! Hôm qua chúng ta ăn chim rắn! " Lão nhị, lão tam đều giật mình nói.
"Quản nhiều như vậy làm gì? Ài, lại đói bụng rồi, chúng ta tiếp tục đi bắt chim về nướng nào!"
Cả ba tên hăm hở bước đi. Mọi người nghe được ai nấy đều trợn mắt há lưỡi. Nguyên một đám ngu ngốc, thần kinh…Trước giờ không hiểu đã gây ra bao nhiêu rắc rối rồi. Chỉ có điều ba huynh đệ này cực kỳ có ăn ý, lại không hiểu học được ở đâu một bộ trận pháp kỳ lạ, khi thi triển có uy lực vô cùng. Cho nên, cũng ít có ai dây vào.
Hơn nữa, gây sự với mấy tên ngu ngốc làm gì chứ? Đám này không thể theo lẽ thường mà hình dung.
"Uy thế mạnh mẽ thật, thực lực trên ta và muội rất nhiều. Chỉ sợ là Yêu thú trong Nam Man đang thị uy… " Chung Vân Phi cảm nhận được khí thế đáng sợ từ trong sơn mạch tràn ra, không khỏi biến sắc. Hắn có thể cảm nhận được, mỗi cỗ khí thế kia, thực lực tuyệt đối ở trên mình.
Tuy nói hắn có Trảm yêu kiếm uy lực vô cùng, có thể so sánh với pháp bảo. Nhưng giết địch một ngàn cũng tổn hại tám trăm, Yêu thú là dạng tồn tại khủng bố, há để cho hắn dễ dàng đắc thủ? Giờ khắc này, hắn cũng cảm nhận được nguy cơ cực lớn trong Nam Man Sơn Mạch.
"Chung sư huynh, thanh âm hổ gầm lúc nãy dường như có cùng khí tức với đầu hắc hổ ở Nam Man Sơn Mạch trước kia, nói không chừng đúng là nó?" Xuất Vân Công chúa nghe thanh âm hổ gầm đầy khí tức vương giả kia lấy làm kinh ngạc vô cùng. Bất quá Hắc hổ càng cường đại, trong nội tâm nàng lại càng muốn chinh phục nó, biến nó làm linh thú cho mình.
"Ừ!.."
Chung Vân Phi ánh mắt hơi trầm xuống. Đối với hổ tộc, hắn chán ghét tận xương tủy. Hơn nữa từ sau khi thất bại trước Đế Thích Thiên, hắn lại càng căm phẫn hơn.
"Vân sư muội yên tâm, lần trước thất bại là do quá khinh địch, không thể ngờ được Hắc hổ kia có lực lượng cường đại cùng công kích quỷ dị như vậy". Chung Vân Phi tràn ngập tự tin nói: "Lần này chúng ta có chuẩn bị mà đến, trên người của ta lại có cả Khốn Long Tác. Hừ, dưới Khốn Long Tác ngay cả Kết Đan kỳ tu sĩ cũng phải chật vật. Hắc hổ kia cho dù có tu thành yêu thú cũng đừng mong đào thoát!.. "
Nói đến Khốn Long Tác, trên người hắn tự tin càng thêm mãnh liệt.
Khốn Long Tác rốt lại là thứ gì? Đó chính là pháp bảo đỉnh đỉnh đại danh, do sư tôn hắn năm xưa chém giết một đầu Thuồng luồng mà thu được long gân, dùng các loại bí pháp để rèn thành một pháp bảo hiếm có. Pháp bảo này chuyên dùng để trói người, hơn nữa địch nhân càng giãy dụa thì càng bị xiết chặt hơn, sống chết đều do ngươi định đoạt.
Lúc trước tại thời điểm Chung Vân Phi cùng Đế Thích Thiên chém giết, hắn hoàn toàn không thể ngờ được thực lực Đế Thích Thiên lại cường hãn như vậy. Cho nên, ngay cả pháp bảo lợi hại này cũng không thể lấy ra, cuối cùng rơi vào tình cảnh lưỡng bại câu thương.
"Vậy thì tốt rồi!...Chung sư huynh, đám tán tu bắt đầu vào trong sơn mạch rồi kìa!" Sở Vân nghe được vui mừng cười híp mắt.
"Chúng ta cùng đi theo bọn hắn, nói không chừng nhờ đó có thể tìm được tung tích đầu Hắc hổ kia." Chung Vân Phi quyết đoán nói, đoạn sử ra bảo kiếm sau lưng.
"Thương! !"
Trảm Yêu Kiếm xuất ra khỏi vỏ, bay lên giữa không trung, thân kiếm run lên, trong nháy mắt hóa thành một bản kiếm cự đại. Hai người nhảy lên thân kiếm, cổ kiếm ở giữa không trung kéo thành một đạo lưu quang, hướng Nam Man Sơn Mạch vọt tới.
Trong lúc nhất thời, Nam Man Sơn Mạch đã trở thành nơi Phong vân chi địa.
"Ai..."
Bọn Chung Vân Phi vừa rời đi, trên ngọn núi đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài. Đó là một lão già ăn mặc lôi thôi, trong tay cầm Tử kim hồ lô, tỏa ra khí chất tang thương bể dâu.
Lão già lắc đầu thở dài: "Vài ngàn năm trước, không nghĩ tới Tử Kim Đại Lục lại xuống dốc như vậy. Nhớ năm đó Yêu tộc huy hoàng biết bao, bây giờ lại thảm thê đến tình trạng này. Hưng suy chi đạo, quả thật là huyền diệu khó giải thích. Ai! !"
Một tiếng thở dài mang theo vô tận cảm xúc.
"Thiên địa vận chuyển không ngừng, quỹ tích vận mệnh không ai có thể đoán được. Tình cảnh như vậy, ta và ngươi cũng xem qua không dưới mấy lần. Quy tắc sinh tồn trên đại lục, ta với ngươi không thể nhúng tay vào!... " Một huyền y nam tử đột ngột xuất hiện, trân thân tràn ngập khí thế oai hùng, khuôn mặt sắc cạnh như được đao gọt. Trong mắt hắn lạnh lùng trống rỗng, phảng phất không có bất kỳ sự việc gì làm hắn động tâm.
"Ma Quân ngươi cũng tới rồi!..." Lão già thấy nam tử kia xuất hiện, cũng không lấy làm kinh ngạc, mở hồ lô ra. Trong nháy mắt mùi rượu nồng đậm trong không khí, làm cho người ta như mê như say. "Tử Kim Đại Lục vẫn luôn là căn bản của thế giới. Hiện tại Yêu tộc xuống dốc, Nhân tộc tuy nói quật khởi nhưng so với sự huy hoàng của Yêu tộc năm đó vẫn còn kém quá xa quá xa. Ai, một khi thiên địa vẫn lạc, ai có thể ngăn cản đây?"
"Đáng tiếc... Thật đáng buồn... Đáng tiếc..."
Lão già không ngừng than nhẹ, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Nam tử oai hùng thấy vậy cũng đi theo, ngọn núi lần nữa trở lại yêu tĩnh, hai ngươi kia giống như chưa từng tồn tại, thập phần quỷ dị.
Tại Nam Man Sơn Mạch, phần lớn người tu tiên đã tràn vào trong núi, khiến cho không khí khẩn trương vô cùng. Đám thú vật, không kể là linh thú hay không cũng dùng đủ mọi phương thức truyền tin, nhất thời lâm vào tình trạng khẩn trương chưa từng có.
Dãy núi tại vị trí trung ương, có một tòa sơn cốc u tĩnh.
Trong sơn cốc, quanh năm linh khí dư thừa, khắp nơi trải dài hoa mẫu đơn, mang đậm vẻ quý phái thanh lịch.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.