Chương 16: Phục đan trùng mạch.
Cô độc phiêu lưu
16/04/2013
Nhìn lang vương đã thuần phục, Đế Thích Thiên trong lòng hào khí cũng dâng cao.
Khuất phục lang vương chẳng khác nào thu phục mấy ngàn lang sói khác. Điều này cũng có nghĩa là ở Hổ Khâu sơn mạch này, hắn không phải là không có căn cơ. Trên danh nghĩa bách thú chi vương, lại có được thế lực riêng, có thể từng bước từng bước xưng bá sơn mạch này.
“Xuy xuy!!”
Khuất phục lang vương tất nhiên không chỉ dựa vào uy hiếp. Nhìn thấy lang vương cúi đầu, Đế Thích Thiên thu liễm lại khí thế sắc bén của mình, vươn hổ trảo đặt trên đầu lang vương, một cỗ yêu lực theo hổ trảo truyền vào cơ thể lang vương rồi đi tới nơi bị phi đao xuyên thủng. Yêu lực phát động, phi đao bị một cỗ lực lượng lớn bức ra ngoài.
Khi phi đao bị đẩy ra khỏi cơ thể lang vương, Đế Thích Thiên buông lỏng hổ trảo, bất quá cũng không thu hồi cỗ yêu lực kia mà để nó tự hành vận chuyển trong cơ thể lang vương.
Lang vương mặc dù có linh tính, trí tuệ tương đối cao, nhưng so với Đế Thích Thiên có thể nói là một trời một vực. Chân chính lĩnh ngộ đến hấp thu nguyệt tinh hoa chắc còn cần một lượng thời gian nữa.
Đế Thích Thiên thu phục lang vương cũng không phải để làm một bách thú chi vương tầm thường, cũng không phải muốn thu phục một thủ hạ là dã thú bình thường, mà là có thể đi theo mình trên con đường tu yêu. Lĩnh ngộ hấp thu nguyệt tinh hoa cũng phải mất thời gian rất dài, hắn không có thời gian và sự kiên nhẫn nên dùng biện pháp đem yêu lực của bản thân phân ra trên cơ thể lang vương.
Yêu lực có thể tự vận chuyển trong cơ thể lang vương, thêm mình chỉ điểm, không bao lâu sau thời gian, lang vương có thể nắm giữ lại yêu lực này, hơn nữa cũng có căn cơ hấp thu nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, theo cách của chính hắn mà bước lên con đường tu luyện.
“Ngao ô!!”
Lang vương rú lên một tiếng, đứng dậy, rồi hai chân trước hạ xuống, đối với Đế Thích Thiên cung kính quỳ lạy.
Lang vương có cảm giác được một lực lượng vô cùng lớn dũng tiến vào trong cơ thể mình. Nó khổng lồ tới mức có thể phá hủy thân thể mình trong nháy mắt. Yêu lực bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng ấm áp, tinh thần theo đó tăng lên rất nhiều. Hắn biết Đế Thích Thiên đã đem yêu lực để lại trong cơ thể mình, cũng chính là cấp cho mình một cơ duyên vô cùng lớn.
Lúc trước hắn lạy vì bị uy hiếp, hiện tại bái lạy vì cảm kích ân huệ của Đế Thích Thiên.
Lang vương trí tuệ đơn giản, biết Đế Thích Thiên mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, hướng hắn thần phục không có gì là không tốt. Đối với việc Đế Thích Thiên giúp nó trị thương lại càng thêm cảm kích.
Lúc này, ánh mắt nó nhìn Đế Thích Thiên chỉ còn toàn một vẻ cung kính và sợ hãi.
“Ngao ô!!”
Lang vương thần phục, mấy ngàn dã lang xung quanh càng không thể chống lại uy áp vương giả của Đế Thích Thiên, tất cả đều hướng hắn quỳ gối, đồng loạt phát ra âm thanh sói tru như nghênh đón tân vương của chúng.
“Thương lang Bái Nguyệt, từ nay về sau chính là tên của ngươi.”
Đế Thích Thiên vừa lòng gật đầu, nhìn lang vương một thân lông trắng như tuyết, nghĩ đến nếu đã là thuộc hạ của mình thì cũng nên ban cho hắn một danh tự. Thoáng trầm tư một lúc, hắn cấp cho lang vương cái tên Bái Nguyệt, bởi vì ở kiếp trước, hắn từng nghe lang tộc có Bái Nguyệt truyền thuyết.
“Đa tạ đại vương! Từ nay thuộc hạ đã có tên là Bái Nguyệt.”
Trong cơ thể có yêu lực, lang vương linh tính như nhiều thêm một phần, gầm nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ cung kính cùng vui sướng.
Phân phó lang vương Bái Nguyệt đem bầy sói chỉnh đốn lại cho thật tốt, sau đó tìm cách thu phục toàn bộ bầy sói ở Hổ Khâu sơn mạch này, hơn nữa phải tìm cho ra nơi cư trú của những chủng tộc vương giả trong rừng này. Ba ngày sau tới chỗ thác nước chờ mình phân phó tiếp. Xong xuôi, Đế Thích Thiên xoay người ly khai bầy sói, thân hình cao lớn lập tức biến mất trong rừng cây rậm rạp.
“Thu phục lang vương là bước đầu tiên, đợi khi Bái Nguyệt tìm ra nơi trú ngụ của một số chủng tộc vương giả khác ở đây, tự thân ta sẽ đến thu phục, dạy bọn chúng hấp thu nguyệt tinh hoa, xây dựng một tổ chức tu yêu ở đây.”
Đế Thích Thiên hướng sơn động đi tới, vừa đi vừa suy nghĩ. Hành động lần này có thể nói chính là khai cuộc cho việc thành lập thế lực trong tương lai.
Đúng vậy, nhân loại có thể sáng tạo ra môn phái, mở sơn môn, thu môn đồ đệ tử, chỉ cần trải qua vài thập niên đến vài trăm năm là có thể hình thành một phương thế lực rồi.
Người có thể làm, hắn vì cái gì lại không thể làm?
Đế Thích Thiên thủy chung tin tưởng vững chắc vào tương lai, yêu tu vốn không hề kém cỏi hơn tu tiên, chính là bởi vì đại đa số bộ phận yêu quái đều một mình ẩn thân một chỗ, mặc dù thực lực không kém, nhưng hiềm nỗi hảo hán tài giỏi mấy cũng không thể chống lại nhiều người. Dù có cường thịnh đến đâu nếu chỉ một mình một đường, sớm hay muộn đều sẽ bị đánh hội đồng mà thôi.
Vì vậy, Đế Thích Thiên chính là muốn ngay từ bây giờ bắt đầu mở mang thế lực cho riêng mình.
Ý tưởng này vừa đến, trong đầu Đế Thích Thiên lập tức còn liên tưởng tới nhiều thứ nữa.
Vừa đi hắn vừa trầm tư suy nghĩ: “Thế lực cần phải có, nhưng mà mấu chốt vẫn là thực lực của bản thân phải cao, nếu không có thế lực cường hãn, trước thế lực khổng lồ khác chắc chắn sẽ bị thôn tính. Không chỉ thành lập thế lực, bản thân ta cũng phải nhanh chóng tu luyện đề cao thực lực.”
Ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm thúy, công pháp đã có sẵn rồi. Hổ Khiếu Công hiện tại đối với hắn mà nói hoàn toàn thích hợp. Việc tăng lên yêu lực mới là quan trọng nhất. Thật may là hắn còn có tụ linh đan. Bình tụ linh đan này chắc cũng đủ cho hắn tu luyện một thời gian, đem yêu lực đề thăng tới một mức độ khả quan.
Không bao lâu sau, sơn động đã hiện ra trước mắt hắn.
Thuần thục tiến vào trong động, cửa động có một đám có dại có thể che dấu lối vào. Sơn động bên trong vẫn như mọi khi, vô cùng âm u,nhưng đối với Đế Thích Thiên mà nói, cũng chẳng khác gì ban ngày.
Hắn lấy ra bình ngọc, đổ ra một khỏa tụ linh đan, sau đó nghĩ nghĩ, lại đổ ra thêm một khỏa nữa rồi bọc cả hai lại trong một miếng da thú sạch sẽ, lặng lẽ rời sơn động hướng bàn thạch phóng tới. Trên đường, hắn bắt giết hai thỏ hoang, nuốt nào, cảm giác hơi no bụng rồi mới lại tiếp tục đi. Khi tới chỗ bàn thạch thì trăng cũng đã lên cao.
“Ba!!”
Đế Thích Thiên nhẹ nhàng nhảy lên bàn thạch, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời trên đỉnh đầu. Một đám mây đen lững lờ trôi qua làm cho ánh sáng như ẩn như hiện, giống như cô gái ngượng ngùng khiến cho người ta xuất hiện vô hạn mơ màng.
“Mây đen che khuất ánh trăng rồi.” Đế Thích Thiên nhìn lên, trong lòng thầm nghĩ: “Mây đen che lấp ánh trăng, không biết ta có thể hay không hấp thu nguyệt tinh hoa?”
Trước đó chưa từng trải qua tình cảnh này nên hiện tại hắn cảm thấy hơi hoang mang tự hỏi chính mình. Nghĩ một hồi, hắn nhận ra, chỉ dựa vào suy đoán thì không có cách nào biết chính xác được. Chi bằng cứ trực tiếp thử nghiệm là xong.
Đem tụ linh đan đặt sang một bên, hắn đem Hổ Khiếu Công vận chuyển mấy lần, đem tâm thần cùng thân thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, khi đó phục dụng đan dược mới có thể đem lại hiệu quả tốt nhất. Nhân tiện nghiệm chứng một chút, xem khi có mây đen thì hắn có thể hay không hấp thu nguyệt tinh hoa.
“Hô!!”
Hắn bình tính hô hấp vài lần, vận chuyển Hổ Khiếu Công.
Yêu lực nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể, từ đầu tới đuôi, chuyển tới hai chân trước. Yêu lực chuyển đến đâu lỗ chân lông ở những kinh mạch phụ cận mở ra đến đó. Hắn ngửa đầu hướng về phía mặt trăng, hô hấp một cách tuần hoàn.
“Bá!!”
Dưới thân hắn, lực lượng kì lạ của bàn thạch lại chạy đến góp vui, chỉ là không ồ ạt xâm nhập như trước đây mà chỉ là một tia, từng đợt từng đợt chầm chậm tiến vào trong cơ thể hắn. Cả tinh thần hắn lâng lâng, một cảm giác thoải mái nói không nên lời xuất hiện, giống như người ta khi phê thuốc vậy.
Lực lượng ở nơi này tạm gọi là bàn thạch lực.
Bàn thạch lực đi vào trong cơ thể, không có bá đạo phá hư mà đi theo yên lực cùng nhau vận chuyển đồng thời trong kinh mạch, dần dần dung hợp với yêu lực.
Điều thần kỳ là yêu lực ở nơi nào dung hợp với bàn thạch lực đều trở nên tinh thuần hơn. Dường như bàn thạch lực cùng với yêu lực có điểm tương đồng.
Trên đầu trời, một chút màu trắng sáng thật nhỏ xuất hiện ngày một nhiều, tụ lại trên người Đế Thích Thiên, rất nhanh theo lỗ chân lông tiến vào trong thân thể.
“Đây là nguyệt tinh hoa lực lượng sao?” Đế Thích Thiên vận chuyển công pháp lúc này không phải là không có cảm giác, ngược lại có thể cảm nhận được trong phạm vi mười thước có bạch ngân quang điểm xuất hiện làm cho hắn phấn chấn hẳn lên. Biết đây chính là Nguyệt tinh hoa, hắn thầm nghĩ: “Xem ra, mây đen mặc dù che đi ánh trăng nhưng lại không thể che lấp nhật nguyệt tinh hoa tản mác trong không gian. Mặc dù không thể nhìn thấy ánh trăng, rõ ràng là vẫn có thể hấp thụ như thường.”
Tự mình trải qua, lại có trí tuệ sẵn có, hắn lập tức hiểu được, mặc kệ mặt trăng có bị che phủ hay không nhưng ánh trăng vẫn là tràn ngập trong thiên địa, cho nên đều có thể hấp thu nguyệt tinh hoa.
Chứng thực điểm này rồi, Đế Thích Thiên cũng rút ra được một chút kinh nghiệm tu luyện. Cảm nhận được trạng thái của bản thân lúc này, mắt hổ mở ra, mở tấm da thú, đem một khỏa tụ linh đan nuốt vào.
Rồi hắn lại lần nữa nhắm mắt lại.
Mấy ngày nay, hắn ở trong động đem yêu lực chuyển hóa, lại đả thông kinh mạch từ đầu đến đuôi, đả thông hai chân trước khiến cho yêu lực biến đổi so với trước kia càng thêm tinh thuần.
Hôm nay, đám người Mao Nhất Đao xuất hiện cho hắn một loại dự cảm vô cùng không tốt. Bản thân hắn mong mình càng cường đại càng tốt nên lần này mang tới hai khỏa tụ linh đan chính là muốn thử xem có thể hay không bằng vào dược lực khổng lồ trong linh đan này đả thông toàn bộ kinh mạch, đánh sâu vào tầng thứ ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.