Chương 122: Viên hầu hiến quả
Cô độc phiêu lưu
29/07/2015
"Phỉ tỷ tỷ, ngươi đừng nhọc công nữa! Đã mấy ngày rồi, nàng nếu thực sự muốn nói, thì khẳng định đã nói rồi." Tiểu Bạch Hổ một bên nghe được, không khỏi mở miệng nói ra, vừa nói, vừa đem cái đầu nhỏ hướng một bên ngực thiếu nữ không ngừng cọ cọ, có chút tò mò nhìn về phía Bạch Hồ ở bên cạnh, con ngươi đen nhánh thỉnh thoảng hướng hai cái đuôi sau lưng Bạch Hồ nhìn quét qua.
Nàng xác thực là rất hiếu kỳ.
Hồ ly cũng không phải rất khó tìm, chỉ cần tiến vào bên trong núi sâu, phần lớn đều có thể gặp được. Nhưng loại hồ ly tựa như Bạch Hồ mà nói, dường như rất hiếm có. Bởi vì, tương truyền, bạch sắc hồ ly trời sinh đều có linh tính, cho nên gọi là linh hồ, một khi sinh ra, chính là vương tộc trong Hồ tộc. Bất quá, loại bạch sắc hồ ly sau lưng có hai cái vĩ hồ như Bạch Hồ, lại cực kỳ hiếm thấy.
Kỳ thực, Tiểu Bạch Hổ cũng không biết, trong thiên địa, chính thức là vương giả trong hồ tộc, là hoàng tộc chân chính, cũng không phải bạch hồ, mà là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Cửu Vĩ Thiên Hồ, khi vừa mới ra đời, cùng các loại yêu hồ khác cũng không có sai biệt quá lớn, chỉ là, một khi chính thức tu luyện, liền cùng các loại yêu hồ khác đều không đồng dạng, sau người sẽ dần dần dài ra cái đuôi thứ hai, thứ ba...
Mỗi khi nhiều thêm một cái vĩ hồ, nghĩa là, tự thân tu vị của bọn hắn lại tấn thăng lên một cảnh giới mới, cho nên, muốn biết tu vị của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ cần xem số lượng đuôi phía sau bọn hắn. Số lượng vĩ hồ càng nhiều, tu vi nhất định càng cao. Hơn nữa, Yêu tộc bình thường chỉ có thể thức tỉnh một đạo thiên phú thần thông, còn bọn hắn mỗi khi nhiều thêm một cái đuôi, thần thông thiên phú cũng sẽ tăng thêm một đạo. Có thể tưởng tượng, Yêu tộc khác chỉ có một loại thiên phú thần thông, còn bọn hắn lại có thể có tối đa chín đạo, là nghịch thiên đến bực nào.
Cho nên, trên đại lục, Cửu Vĩ Thiên Hồ được gọi là thiên quyến chi tộc, chủng tộc được trời xanh chiếu cố.
Truyền thuyết, một khi Thiên Hồ dài ra cái đuôi thứ chín, sẽ có được thần thông thiên phú Bất Tử Chi Thân, có thể tung hoành thiên địa, vê cầm nhật nguyệt (đuổi sao bắt trăng), đấu chuyển càn khôn. Có thể nói là thần thông vô địch.
Đáng tiếc, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng bởi vì thể chất đặc dị như thế, cuối cùng gặp đại nạn, cơ hồ ít xuất hiện trên thế gian. Môt khi xuất hiện, tuyệt đối khó có thể đào thoát khỏi độc thủ của tu tiên giả.
Thiếu nữ Phỉ Phỉ tiếu dung trên mặt tựa hồ khiến người ta như được tắm trong gió xuân, nói: "Không quan hệ, ta có thể cảm giác được tiểu hồ ly nàng cũng không phải là không thể nói chuyện, mà hình như là không muốn nói chuyện." Đảo mắt nhìn về phía Tiểu Bạch hổ, lại cười nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi một thời gian dài như vậy, khẳng định cách ca ca ngươi càng lúc càng gần. Ngươi đừng nóng lòng, bằng không, lúc nhìn thấy ca ca ngươi, bộ dạng sẽ không được đẹp a."
Thiếu nữ tên Phỉ Phỉ này, quần áo trên thân cũng không có gì gọi là hoa lệ, khôn mặt cũng không thật sự xuất chúng, bất quá khi nàng cười lên, trên thân tựa hồ có một loại lực lượng vô hình tràn ra, phảng phất như xung quanh vạn vật thiên địa đều theo nụ cười của nàng mà càng thêm minh sáng. Trong lúc lơ đãng, có thể chứng kiến, một bông hoa nhỏ tránh dưới khe đá bên đường, tựa như cũng được lực lượng kỳ dị này gia cố, lấy mắt thường có thể thấy được, cánh hoa đang chậm rãi tách ra. Thật thần kỳ.
"Phỉ tỷ tỷ, Tiểu Bạch mới không vội." Tiểu Bạch Hổ nghe được, lắc lắc đầu, nói một tiếng. Bất quá, trong mắt nhịn không được toát ra vẻ chờ mong, thì thào nói: "Cũng không biết ca ca hiện tại ở nơi nào, có tốt hay không?" Những lời này liền cơ hồ bại lộ hết tâm tư thật sự của nàng, rõ ràng là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo).
"Hi hi!" Thiếu nữ nhẹ giọng cười.
Chính lúc này, tiếng cười của nàng đột nhiên đình chỉ, cước bộ dưới chân cũng ngừng lại, liền quay đầu hướng bụi cỏ bên đường nhìn thoáng qua.
"Xèo xèo!!!"
Chỉ thấy, trong lùm cây bỗng nhiên có một hồi thanh âm như tiếng trúc reo truyền ra. Tiếp đó, những nhánh cây liền bị gạt sang hai bên, một đôi kim sắc tiểu hầu tử (khỉ vàng) cũng theo đó xuất hiện trước mắt thiếu nữ.
Đôi hầu tử này, lông mao toàn thân đều vàng rực như màu sóng lúa, khiến người ta yêu thích không nỡ rời mắt. Đúng là Kim Sắc hầu tử trong Hầu tộc.
Đôi kim sắc hầu tử này tựa hồ là một đôi vợ chồng. Hai con khỉ từ trong bụi cây đi ra, hướng bốn phía nhìn quanh vài lần, thấy thiếu nữ đứng cách đó không xa, trong đôi mắt linh động đồng thời hiện ra thần sắc mừng rỡ cùng thân cận, không chút sợ hãi, liền nhảy nhót hướng thiếu nữ chạy tới.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không phải tay không mà đến. Một con trong tay cầm một cành đào trĩu quả, mỗi quả đều trong veo như nước, trông dị thường mê người, một con khác trên tay lại cầm một chùm hương tiêu (chuối tiêu). Chạy đến trước mặt thiếu nữ, hai con liền đem cành đào cùng hương tiêu nâng lên trước người, chít chít kêu lên.
Xem bộ dáng, tựa hồ là muốn thiếu nữ ăn hết những trái cây này.
Phỉ Phỉ thấy thế, liền không từ chối, cũng không có ngoài ý muốn, đối với đôi kim sắc hầu tử lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Cám ơn các ngươi cho ta trái cây ăn nha tiểu hầu tử." Vừa nói, vừa đem cánh tay hướng đầu hai tiều hầu tử nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chít chít!!!"
Hai hầu tử thấy thiếu nữ tiếp nhận món quà của mình, liền bỏ hết xuống đất rồi mừng rỡ nhảy cẩng lên, nhưng cũng không có lưu lại lâu, mà xoay người hướng lùm cây lúc trước chạy đi, lúc chạy, còn lưu luyến hướng thiếu nữ nhìn lại một cái. Trong chốc lát, liền biến mất trong rừng, không còn bóng dáng.
Mà thiếu nữ cũng mỉm cười nhặt trái cây trên mặt đất lên, tìm một mảnh nước trong, rửa sạch, bắt đầu ăn, thần sắc hết sức tự nhiên.
"Quả nhiên tu sĩ kết đan có khác, tư gia rất giàu có. Nội tình của ta sau lần này chắc chắn sẽ sâu thêm một tầng." Bên trong Vạn Yêu Cốc, Đế Thích Thiên trong đôi mắt hổ cao ngạo thỉnh thoảng hiện lên một tia thần sắc kích động. Trước người hắn, vài món pháp khí lẫn pháp bảo đang không ngừng lóe lên bảo quang lập loè, mỗi một vật đều tràn ra khí tức cực kỳ cường hãn bất phàm.
Bọn người Hắc Viên Vương sau trận chiến đều trực tiếp rời đi, cũng không có ai đối với chuyện thi thể Lý Thương Lan nói ra nửa câu, chỉ để lại một mình Đế Thích Thiên ở đó. Tự nhiên, thân thể cùng vật phẩm tùy thân của Lý Thương Lan liền toàn bộ đều rơi vào trong tay hắn.
Kỳ thực, hắn cũng minh bạch, đây là do bọn người Hắc Viên Vương đều nhất tề thừa nhận, Lý Thương Lan là do Đế Thích Thiên hắn một mình giết chết. Nếu như không có hắn, chỉ sợ tên tu sĩ này đã sớm thoát ra khỏi Nam Man. Cho nên, mới đều không đề cập đến chiến lợi phẩm còn lại nửa câu. Ngược lại, nếu Lý Thương Lan là chết ở trong tay chư yêu thú, khi đó, chiến lợi phẩm tuyệt đối không có khả năng chỉ do một con yêu thú độc chiếm.
Có thể nói, lần nay, Đế Thích Thiên xem như nhặt được đại tiện nghi.
Một cỗ thân thể Kết Đan tu sĩ, đồng dạng là hảo bảo bối không thể đo lường, cộng thêm phần thần hồn của Lý Thương Lan nếu bị nhiếp vào bên trong vương vân, trình độ của chiến hồn so với trước kia chắc chắn sẽ càng thêm cường đại, lại thêm cả những vật phẩm tùy thân nữa, thu hoạch muốn không lớn cũng khó.
"Một kiện linh thuyền, một thanh phi kiếm, một kiện chiến giáp, còn có những linh phù được tên Kết Đan tu sĩ kia sưu tầm, nhất định cũng là bảo bối." Đế Thích Thiên nhãn quang thỉnh thoảng dừng lại ở trên từng kiện từng kiện bảo bối lưu chuyển không nỡ rời mắt.
Trong đó, Phù Vân Thuyền ở thời khắc cuối cùng Lý Thương Lan lấy ra, bộ dạng chuẩn bị dùng để chạy trốn, nhất định là một kiện bảo vật phi hành. Còn có thanh đằng chiến giáp, lực phòng ngự mạnh đến nỗi, cả yêu vụ nhận chém lên cũng không bị phá, có thể xem như là một kiện bảo vật tương đối khá. Bất quá, Yêu tộc tu luyện đều là dựa vào yêu thể, chiến giáp đối với hắn mà nói, chỉ là vật gân gà.
Còn thanh phi kiếm, Đế Thích Thiên sau khi cẩn thận xem sét, liền chứng thực đây là một kiện thượng phẩm kim thuộc tính phi kiếm tương đối bất phàm. Riêng linh phù, những cái uy lực cường đại, cơ hồ đều đã bị Lý Thương Lan đem ra dùng hết rồi, chỉ còn lại một ít linh phù bình thường, cũng không có bao nhiêu giá trị.
"Sư!!!"
Đem tất cả bảo vật toàn bộ đều thu vào trong túi trữ vật, Đế Thích Thiên liền nằm xuống lớp da mềm mại dưới đất, trong mắt hiện ra một tia thần sắc thâm thúy, âm thầm rơi vào trầm tư.
"Lần này giết một tên tu sĩ cao thủ, khẳng định sẽ khiến cho đám người tu tiên chú ý. Với tình cảnh của Yêu tộc hiện tại, Nam Man trong tương lai nhất định sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu chém giết. Bất quá, hiện tại Mỹ Đỗ Toa đã ngưng kết ra nội đan, biến hóa thành yêu, thực lực tăng lên nhiều, một ít tiểu thế lực khẳng định sẽ không cách nào rung chuyển được Nam Man. Như vậy, nơi này nhất định còn có thể yên ổn được một thời gian."
Âm thầm tự đánh giá một phen, trong nội tâm Đế Thích Thiên mờ mờ ảo ảo liền có nhận định sơ bộ.
"Ta nhất định phải trong khoảng thời gian này cố gắng có được thực lực đủ để tự bảo vệ mình. Còn có, hiện tại đã có Thất Tội Yêu Cầm, nhất định phải học cho được cách sử dụng cầm cổ."
Nói đến một màn này, nghĩ đến cách thức sử dụng cầm cổ của mình lúc trước, Đế Thích Thiên cũng không khỏi cảm thấy âm thầm xấu hổ, đó hoàn toàn là một bộ dạng của hương dã thôn phu, bất quá, lại có thể khiến cho cổ cầm chém ra uy năng như vậy, cũng thật ngoài dự liệu. Nếu là hiểu được cầm nghệ, lại khảy ra một khúc, không biết sẽ tạo nên quang cảnh bực nào.
Trong mắt chợt lóe sáng, Đế Thích Thiên ẩn ẩn có một loại cảm giác, có thể hay không trong thời gian ngắn có được thực lực tự bảo vệ, liền ở trên đàn cổ có hay không thu hoạch được ngoài ý muốn.
"Bất quá, muốn học cầm kỹ, phải đi vào trong thế giới loài người. Mà dùng bộ dáng hiện tại của ta, chỉ sợ đừng nói là dung nhập vào trong nhân loại, cho dù chỉ mới tiến vào thế giới loài người, cũng lập tức sẽ bị đám tu tiên giả chú ý. Chẳng lẽ, thật sự phải chờ tới thời điểm ta vượt qua yêu kiếp hóa hình, biến thành bộ dáng hình người, thì mới có thể tiến vào hay sao?"
Nghĩ vậy, trong nội tâm hắn cũng không khỏi một mảnh xiết chặt. Để có thể hóa hình, hắn thực cũng không biết chính xác còn cần bao nhiêu thời gian, cho nên trong thời gian ngắn muốn tiến vào thế giới nhân loại, chỉ sợ liền có điểm khó khăn!
Âm thầm cười khổ một tiếng, Đế Thích Thiên nhìn lên trên bầu trời, thấy sắc trời lúc này đã dần dần trở nên ảm đạm, cũng không nghĩ thêm nhiều, liền xuất hiện ở dưới vị trí thông đạo xuyên với bên ngoài, chính là mảnh "cửa sổ" lúc trước do thất thải thần quang của Khâm Thiên Bảo Hạp tạo thành. Nhắm hai mắt lại, tâm thần Đế Thích Thiên tiến vào bên trong nội thể, âm thầm vận chuyển Hổ Khiếu Công. Trong lỗ mũi, một hít một thở, vô cùng chậm rãi, cực kỳ có tiết tấu; bên người, tự nhiên cũng xuất hiện một đoàn yêu khí màu đen. Thông qua "cửa sổ" trên mái động, từng điểm Nguyệt tinh hoa liên tục không ngừng từ phía trên trút xuống, theo từng lỗ chân lông quanh thân hắn, nhanh chóng tiến vào bên trong nội thể.
"Xèo xèo!"
Trong thế giới dưới lòng đất, một con chuột cự đại toàn thân đều là huyền hoàng sắc (màu huyền hoàng; huyền là sắc đen của trời, hoàng là sắc vàng của đất), đang đứng ở trước một tòa tế đàn cao lớn, trên tế đàn cũng đính một hạt châu màu huyền hoàng trông vô cùng thần bí. Toàn thân con chuột không ngừng lay động, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái dị.
"Ha ha ha!!! Bản Đại Vương rốt cục đã tấn chức thành yêu thú. Cường đại, hảo lực lượng cường đại, toàn thân đều là lực lượng cường đại. Bản Đại Vương quả nhiên thiên phú dị bẩm, ha ha"
Thử Vương cười ha hả khoái chí. Trong đôi mắt nhỏ, tinh quang không ngừng phun ra nuốt vào bất định, tràn đầy hưng phấn cùng tự ngạo, so với vẻ khiếp đảm trước kia, tự tin cũng tăng vọt.
Nàng xác thực là rất hiếu kỳ.
Hồ ly cũng không phải rất khó tìm, chỉ cần tiến vào bên trong núi sâu, phần lớn đều có thể gặp được. Nhưng loại hồ ly tựa như Bạch Hồ mà nói, dường như rất hiếm có. Bởi vì, tương truyền, bạch sắc hồ ly trời sinh đều có linh tính, cho nên gọi là linh hồ, một khi sinh ra, chính là vương tộc trong Hồ tộc. Bất quá, loại bạch sắc hồ ly sau lưng có hai cái vĩ hồ như Bạch Hồ, lại cực kỳ hiếm thấy.
Kỳ thực, Tiểu Bạch Hổ cũng không biết, trong thiên địa, chính thức là vương giả trong hồ tộc, là hoàng tộc chân chính, cũng không phải bạch hồ, mà là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Cửu Vĩ Thiên Hồ, khi vừa mới ra đời, cùng các loại yêu hồ khác cũng không có sai biệt quá lớn, chỉ là, một khi chính thức tu luyện, liền cùng các loại yêu hồ khác đều không đồng dạng, sau người sẽ dần dần dài ra cái đuôi thứ hai, thứ ba...
Mỗi khi nhiều thêm một cái vĩ hồ, nghĩa là, tự thân tu vị của bọn hắn lại tấn thăng lên một cảnh giới mới, cho nên, muốn biết tu vị của Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ cần xem số lượng đuôi phía sau bọn hắn. Số lượng vĩ hồ càng nhiều, tu vi nhất định càng cao. Hơn nữa, Yêu tộc bình thường chỉ có thể thức tỉnh một đạo thiên phú thần thông, còn bọn hắn mỗi khi nhiều thêm một cái đuôi, thần thông thiên phú cũng sẽ tăng thêm một đạo. Có thể tưởng tượng, Yêu tộc khác chỉ có một loại thiên phú thần thông, còn bọn hắn lại có thể có tối đa chín đạo, là nghịch thiên đến bực nào.
Cho nên, trên đại lục, Cửu Vĩ Thiên Hồ được gọi là thiên quyến chi tộc, chủng tộc được trời xanh chiếu cố.
Truyền thuyết, một khi Thiên Hồ dài ra cái đuôi thứ chín, sẽ có được thần thông thiên phú Bất Tử Chi Thân, có thể tung hoành thiên địa, vê cầm nhật nguyệt (đuổi sao bắt trăng), đấu chuyển càn khôn. Có thể nói là thần thông vô địch.
Đáng tiếc, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng bởi vì thể chất đặc dị như thế, cuối cùng gặp đại nạn, cơ hồ ít xuất hiện trên thế gian. Môt khi xuất hiện, tuyệt đối khó có thể đào thoát khỏi độc thủ của tu tiên giả.
Thiếu nữ Phỉ Phỉ tiếu dung trên mặt tựa hồ khiến người ta như được tắm trong gió xuân, nói: "Không quan hệ, ta có thể cảm giác được tiểu hồ ly nàng cũng không phải là không thể nói chuyện, mà hình như là không muốn nói chuyện." Đảo mắt nhìn về phía Tiểu Bạch hổ, lại cười nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi một thời gian dài như vậy, khẳng định cách ca ca ngươi càng lúc càng gần. Ngươi đừng nóng lòng, bằng không, lúc nhìn thấy ca ca ngươi, bộ dạng sẽ không được đẹp a."
Thiếu nữ tên Phỉ Phỉ này, quần áo trên thân cũng không có gì gọi là hoa lệ, khôn mặt cũng không thật sự xuất chúng, bất quá khi nàng cười lên, trên thân tựa hồ có một loại lực lượng vô hình tràn ra, phảng phất như xung quanh vạn vật thiên địa đều theo nụ cười của nàng mà càng thêm minh sáng. Trong lúc lơ đãng, có thể chứng kiến, một bông hoa nhỏ tránh dưới khe đá bên đường, tựa như cũng được lực lượng kỳ dị này gia cố, lấy mắt thường có thể thấy được, cánh hoa đang chậm rãi tách ra. Thật thần kỳ.
"Phỉ tỷ tỷ, Tiểu Bạch mới không vội." Tiểu Bạch Hổ nghe được, lắc lắc đầu, nói một tiếng. Bất quá, trong mắt nhịn không được toát ra vẻ chờ mong, thì thào nói: "Cũng không biết ca ca hiện tại ở nơi nào, có tốt hay không?" Những lời này liền cơ hồ bại lộ hết tâm tư thật sự của nàng, rõ ràng là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo).
"Hi hi!" Thiếu nữ nhẹ giọng cười.
Chính lúc này, tiếng cười của nàng đột nhiên đình chỉ, cước bộ dưới chân cũng ngừng lại, liền quay đầu hướng bụi cỏ bên đường nhìn thoáng qua.
"Xèo xèo!!!"
Chỉ thấy, trong lùm cây bỗng nhiên có một hồi thanh âm như tiếng trúc reo truyền ra. Tiếp đó, những nhánh cây liền bị gạt sang hai bên, một đôi kim sắc tiểu hầu tử (khỉ vàng) cũng theo đó xuất hiện trước mắt thiếu nữ.
Đôi hầu tử này, lông mao toàn thân đều vàng rực như màu sóng lúa, khiến người ta yêu thích không nỡ rời mắt. Đúng là Kim Sắc hầu tử trong Hầu tộc.
Đôi kim sắc hầu tử này tựa hồ là một đôi vợ chồng. Hai con khỉ từ trong bụi cây đi ra, hướng bốn phía nhìn quanh vài lần, thấy thiếu nữ đứng cách đó không xa, trong đôi mắt linh động đồng thời hiện ra thần sắc mừng rỡ cùng thân cận, không chút sợ hãi, liền nhảy nhót hướng thiếu nữ chạy tới.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không phải tay không mà đến. Một con trong tay cầm một cành đào trĩu quả, mỗi quả đều trong veo như nước, trông dị thường mê người, một con khác trên tay lại cầm một chùm hương tiêu (chuối tiêu). Chạy đến trước mặt thiếu nữ, hai con liền đem cành đào cùng hương tiêu nâng lên trước người, chít chít kêu lên.
Xem bộ dáng, tựa hồ là muốn thiếu nữ ăn hết những trái cây này.
Phỉ Phỉ thấy thế, liền không từ chối, cũng không có ngoài ý muốn, đối với đôi kim sắc hầu tử lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Cám ơn các ngươi cho ta trái cây ăn nha tiểu hầu tử." Vừa nói, vừa đem cánh tay hướng đầu hai tiều hầu tử nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chít chít!!!"
Hai hầu tử thấy thiếu nữ tiếp nhận món quà của mình, liền bỏ hết xuống đất rồi mừng rỡ nhảy cẩng lên, nhưng cũng không có lưu lại lâu, mà xoay người hướng lùm cây lúc trước chạy đi, lúc chạy, còn lưu luyến hướng thiếu nữ nhìn lại một cái. Trong chốc lát, liền biến mất trong rừng, không còn bóng dáng.
Mà thiếu nữ cũng mỉm cười nhặt trái cây trên mặt đất lên, tìm một mảnh nước trong, rửa sạch, bắt đầu ăn, thần sắc hết sức tự nhiên.
"Quả nhiên tu sĩ kết đan có khác, tư gia rất giàu có. Nội tình của ta sau lần này chắc chắn sẽ sâu thêm một tầng." Bên trong Vạn Yêu Cốc, Đế Thích Thiên trong đôi mắt hổ cao ngạo thỉnh thoảng hiện lên một tia thần sắc kích động. Trước người hắn, vài món pháp khí lẫn pháp bảo đang không ngừng lóe lên bảo quang lập loè, mỗi một vật đều tràn ra khí tức cực kỳ cường hãn bất phàm.
Bọn người Hắc Viên Vương sau trận chiến đều trực tiếp rời đi, cũng không có ai đối với chuyện thi thể Lý Thương Lan nói ra nửa câu, chỉ để lại một mình Đế Thích Thiên ở đó. Tự nhiên, thân thể cùng vật phẩm tùy thân của Lý Thương Lan liền toàn bộ đều rơi vào trong tay hắn.
Kỳ thực, hắn cũng minh bạch, đây là do bọn người Hắc Viên Vương đều nhất tề thừa nhận, Lý Thương Lan là do Đế Thích Thiên hắn một mình giết chết. Nếu như không có hắn, chỉ sợ tên tu sĩ này đã sớm thoát ra khỏi Nam Man. Cho nên, mới đều không đề cập đến chiến lợi phẩm còn lại nửa câu. Ngược lại, nếu Lý Thương Lan là chết ở trong tay chư yêu thú, khi đó, chiến lợi phẩm tuyệt đối không có khả năng chỉ do một con yêu thú độc chiếm.
Có thể nói, lần nay, Đế Thích Thiên xem như nhặt được đại tiện nghi.
Một cỗ thân thể Kết Đan tu sĩ, đồng dạng là hảo bảo bối không thể đo lường, cộng thêm phần thần hồn của Lý Thương Lan nếu bị nhiếp vào bên trong vương vân, trình độ của chiến hồn so với trước kia chắc chắn sẽ càng thêm cường đại, lại thêm cả những vật phẩm tùy thân nữa, thu hoạch muốn không lớn cũng khó.
"Một kiện linh thuyền, một thanh phi kiếm, một kiện chiến giáp, còn có những linh phù được tên Kết Đan tu sĩ kia sưu tầm, nhất định cũng là bảo bối." Đế Thích Thiên nhãn quang thỉnh thoảng dừng lại ở trên từng kiện từng kiện bảo bối lưu chuyển không nỡ rời mắt.
Trong đó, Phù Vân Thuyền ở thời khắc cuối cùng Lý Thương Lan lấy ra, bộ dạng chuẩn bị dùng để chạy trốn, nhất định là một kiện bảo vật phi hành. Còn có thanh đằng chiến giáp, lực phòng ngự mạnh đến nỗi, cả yêu vụ nhận chém lên cũng không bị phá, có thể xem như là một kiện bảo vật tương đối khá. Bất quá, Yêu tộc tu luyện đều là dựa vào yêu thể, chiến giáp đối với hắn mà nói, chỉ là vật gân gà.
Còn thanh phi kiếm, Đế Thích Thiên sau khi cẩn thận xem sét, liền chứng thực đây là một kiện thượng phẩm kim thuộc tính phi kiếm tương đối bất phàm. Riêng linh phù, những cái uy lực cường đại, cơ hồ đều đã bị Lý Thương Lan đem ra dùng hết rồi, chỉ còn lại một ít linh phù bình thường, cũng không có bao nhiêu giá trị.
"Sư!!!"
Đem tất cả bảo vật toàn bộ đều thu vào trong túi trữ vật, Đế Thích Thiên liền nằm xuống lớp da mềm mại dưới đất, trong mắt hiện ra một tia thần sắc thâm thúy, âm thầm rơi vào trầm tư.
"Lần này giết một tên tu sĩ cao thủ, khẳng định sẽ khiến cho đám người tu tiên chú ý. Với tình cảnh của Yêu tộc hiện tại, Nam Man trong tương lai nhất định sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu chém giết. Bất quá, hiện tại Mỹ Đỗ Toa đã ngưng kết ra nội đan, biến hóa thành yêu, thực lực tăng lên nhiều, một ít tiểu thế lực khẳng định sẽ không cách nào rung chuyển được Nam Man. Như vậy, nơi này nhất định còn có thể yên ổn được một thời gian."
Âm thầm tự đánh giá một phen, trong nội tâm Đế Thích Thiên mờ mờ ảo ảo liền có nhận định sơ bộ.
"Ta nhất định phải trong khoảng thời gian này cố gắng có được thực lực đủ để tự bảo vệ mình. Còn có, hiện tại đã có Thất Tội Yêu Cầm, nhất định phải học cho được cách sử dụng cầm cổ."
Nói đến một màn này, nghĩ đến cách thức sử dụng cầm cổ của mình lúc trước, Đế Thích Thiên cũng không khỏi cảm thấy âm thầm xấu hổ, đó hoàn toàn là một bộ dạng của hương dã thôn phu, bất quá, lại có thể khiến cho cổ cầm chém ra uy năng như vậy, cũng thật ngoài dự liệu. Nếu là hiểu được cầm nghệ, lại khảy ra một khúc, không biết sẽ tạo nên quang cảnh bực nào.
Trong mắt chợt lóe sáng, Đế Thích Thiên ẩn ẩn có một loại cảm giác, có thể hay không trong thời gian ngắn có được thực lực tự bảo vệ, liền ở trên đàn cổ có hay không thu hoạch được ngoài ý muốn.
"Bất quá, muốn học cầm kỹ, phải đi vào trong thế giới loài người. Mà dùng bộ dáng hiện tại của ta, chỉ sợ đừng nói là dung nhập vào trong nhân loại, cho dù chỉ mới tiến vào thế giới loài người, cũng lập tức sẽ bị đám tu tiên giả chú ý. Chẳng lẽ, thật sự phải chờ tới thời điểm ta vượt qua yêu kiếp hóa hình, biến thành bộ dáng hình người, thì mới có thể tiến vào hay sao?"
Nghĩ vậy, trong nội tâm hắn cũng không khỏi một mảnh xiết chặt. Để có thể hóa hình, hắn thực cũng không biết chính xác còn cần bao nhiêu thời gian, cho nên trong thời gian ngắn muốn tiến vào thế giới nhân loại, chỉ sợ liền có điểm khó khăn!
Âm thầm cười khổ một tiếng, Đế Thích Thiên nhìn lên trên bầu trời, thấy sắc trời lúc này đã dần dần trở nên ảm đạm, cũng không nghĩ thêm nhiều, liền xuất hiện ở dưới vị trí thông đạo xuyên với bên ngoài, chính là mảnh "cửa sổ" lúc trước do thất thải thần quang của Khâm Thiên Bảo Hạp tạo thành. Nhắm hai mắt lại, tâm thần Đế Thích Thiên tiến vào bên trong nội thể, âm thầm vận chuyển Hổ Khiếu Công. Trong lỗ mũi, một hít một thở, vô cùng chậm rãi, cực kỳ có tiết tấu; bên người, tự nhiên cũng xuất hiện một đoàn yêu khí màu đen. Thông qua "cửa sổ" trên mái động, từng điểm Nguyệt tinh hoa liên tục không ngừng từ phía trên trút xuống, theo từng lỗ chân lông quanh thân hắn, nhanh chóng tiến vào bên trong nội thể.
"Xèo xèo!"
Trong thế giới dưới lòng đất, một con chuột cự đại toàn thân đều là huyền hoàng sắc (màu huyền hoàng; huyền là sắc đen của trời, hoàng là sắc vàng của đất), đang đứng ở trước một tòa tế đàn cao lớn, trên tế đàn cũng đính một hạt châu màu huyền hoàng trông vô cùng thần bí. Toàn thân con chuột không ngừng lay động, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái dị.
"Ha ha ha!!! Bản Đại Vương rốt cục đã tấn chức thành yêu thú. Cường đại, hảo lực lượng cường đại, toàn thân đều là lực lượng cường đại. Bản Đại Vương quả nhiên thiên phú dị bẩm, ha ha"
Thử Vương cười ha hả khoái chí. Trong đôi mắt nhỏ, tinh quang không ngừng phun ra nuốt vào bất định, tràn đầy hưng phấn cùng tự ngạo, so với vẻ khiếp đảm trước kia, tự tin cũng tăng vọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.