Chương 13: Võ lâm cao thủ.
Cô độc phiêu lưu
16/04/2013
Có câu tục ngữ nói: Mãnh hổ nan địch quần hồ.
Ở trong sơn lâm, chẳng có động vật nào nguyện ý giáp mặt với quần lang cả, nếu là trước đây mà nói, một khi biết được có lang quần đang hoạt động, Đế Thích Thiên sẽ tức thì tránh ngay, hắn cũng không cho rằng chính mình có khả năng địch lại ngàn đầu ác lang, nếu có lang vương trong đó thì quần lang càng thêm đáng sợ.
Bởi vì…
Lang vương có được thứ mà những đầu lang khác không có là trí tuệ cùng linh tính. Dưới sự chỉ huy của Lang vương thì khả năng tổ chức tấn công của bầy sói càng thêm đáng sợ.
“Tiếng sói thê lương vang vọng không dứt, xem chừng đối tượng đang bị đàn sói vây công cũng không đơn giản đây, hẳn là vẫn chưa bị đàn sói giết chết.” Nghe từng trận sói tru vang lên liên tiếp, Đế Thích Thiên không khỏi âm thầm trầm tư: “Trong Hổ Khâu sơn mạch này có thể địch lại cả đàn sói như ta tuyệt sẽ không có mấy đầu, đến tột cùng là mãnh thú nào mà có thể ngăn cản công kích của bầy sói chứ ?”
Nghĩ đến đó trong lòng khỏi càng thêm hiếu kỳ. Làm kế hoạch hướng sang phía khác săn mồi của hắn liền thay đổi, nhanh chóng quay sang hướng đông nam, nơi bầy sói đang hoạt động mà phi tới.
Nếu là trước kia, Đế Thích Thiên sẽ không ngu ngốc mà đi xem náo nhiệt, bầy sói vốn rất đáng sợ, nếu vô ý đi ngang qua mà không cẩn thận không khéo lại oan mạng, nhưng giờ lại khác trước, với thân hình so với lão hổ trưởng thành càng cường đại hơn mấy lần, mao bì dày chắc, nanh vuốt của dã thú bình thường khó mà phá được, cộng thêm yêu lực trong cơ thể hắn có lòng tình khắp trong sơn mạch này không có động vật nào đủ khả năng vượt qua hắn.
Cũng vì tò mò đối với đối tượng bị bầy sói vây công nên hắn cũng không có áp chế loại tâm lý này, vẫn một mạch hướng về phía đông nam phi tới.
Đừng thấy hắn hình thể hiện tại to lớn hơn quá khứ mà nghĩ tốc độ sẽ chậm, chẳng những so với quá khứ tốc độ không chậm hơn mà còn có phần mau lẹ hơn, dưới ánh dương quang còn le lói, hắn nhanh nhẹn luồn lách trong cả khu rừng. Trên đường hắn cũng không hề phát ra khí tức của Bách thú chi vương mà lại dùng “Hổ Khiếu Công” thu liễm đi.
Một đường toàn tốc bôn tẩu, căn bản nhìn không thấy thân ảnh của hắn, mà chỉ có thể thấy được một bóng đen mơ hồ đang không ngừng di chuyển, có thể thấy được tốc độ của hắn đã nhanh đến cực điểm.
Có tiếng sói làm tín hiệu, nên hắn không cần mất bao lâu đã có thể tới gần phụ cận gần bầy sói.
Ẩn thân thể vào đám cỏ dại cao bằng thân người, hai mắt đầy tinh quang của hắn nhanh chóng quét qua nơi bầy sói, vừa thoáng nhìn qua trong lòng hắn không tránh khỏi kinh ngạc.
“Có người dám tiến vào Hổ Khâu sơn mạch sao, còn mang theo cả đao kiếm.”
Nương theo ánh mắt có thể thấy không xa phía trước có một khoảng đất tương đối trống trãi, trên mặt đất dựng đầy lều trại, trước trại là mấy đống lửa đỏ rực cao gần bằng nữa người rọi sáng cả khoảng không xung quanh, bên cạnh đống lửa là mấy chục người trên tay đều cầm một cây đuốc cảnh giác nhìn xung quanh.
Tay nắm chặt binh khí nhìn bầy sói đông nghịt ở bốn phía với vẻ mặt khủng hoảng.
“Thoạt nhìn những người này đều không phải là thợ săn phổ thông, nhìn kỹ cũng không khác mấy so với những nhân sĩ giang hồ vào thời cổ đại ở kiếp trước. Những người này khi không sao lại chạy vào Hổ Khâu sơn mạch này chứ ?” Đế Thích Thiên âm thầm nghi hoặc, nhóm người này lại còn mang theo lều trại, tay cầm vũ khí sắc bén, trên người còn toát ra một tia sát khí, khẳng định không phải là thường nhân.
So với những tu tiên giả hắn gặp trước đây hoàn toàn bất đồng, trong cơ thể những người này cũng không phải là linh lực hay chân nguyên mà là một loại lực lượng hắn chưa từng gặp, suy nghĩ một chút có khả năng là cái gọi là chân khí trong võ công ở thế tục. Hắn đoán những người này có khả năng là võ lâm cao thủ ở thế tục.
Nhìn lại bầy sói đang bao vây xung quanh đoàn người càng không khỏi khiếp đảm, số lượng ước chừng hơn ngàn đầu, mỗi một đầu đều cao lớn cường tráng, lang khẩu mở ra, làm lộ lang nha sắc bén bên trong, cả một đàn dùng đôi mắt lóe ra quang mang thị huyết nhìn chằm vào đoàn người, nước miếng trên miệng nhiễu xuống tóc tóc.
“Lang quần, chính là lang quần bên trong Hổ Khâu sơn mạch, lần này chúng ta coi như tiêu rồi.” Một trung niên nhân đứng trong đoàn người đang bị bao vây nhìn đàn sói đông đúc xung quanh không khỏi cười khổ, hai mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Bang chủ, nhìn đàn sói số lượng đông đúc, sợ rằng không dưới ngàn đầu, nếu chúng không e ngại những đống lửa xung quanh sợ rằng đã tiến lên từ lâu rồi. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ ?” Một gã đại hán trên mặt có một vết sẹo thật lớn, gọi là Đao Ba, hai tay không ngừng siết chặt thanh đại đao nhìn người trung niên nhân bên cạnh nuốt khan một cái, tuyệt vọng nói.
Rất hiển nhiên người mà hắn gọi là bang chủ chính là vị trung niên nhân bên cạnh.
Bọn hắn vốn là một bang phái hạng trung trong giang hồ, gọi là Đại Đao bang, tên như ý nghĩa, vũ khí của đa số nhân thủ trong bang đều là đao, tổng nhân số trong bang cũng không dưới một ngàn, bản doanh của bang phái vốn nằm tại một thành trấn lân cận Hổ Khâu sơn mạch. Lần này nghe nói trong Hổ Khâu sơn mạch có dị quang xuất hiện, nghe đồn đó là dấu hiệu của bảo vật xuất thế. Bang chủ không nhịn được tham niệm cùng lòng hiếu kỳ bèn đi dò hỏi mới biết đã có nhiều võ lâm nhân sĩ đã tiến vào trước, do đó hắn cũng cấp tốc triệu tập hai vị hộ pháp cùng một đám bang chúng tinh anh vội vã tiến vào trong sơn mạch.
Bảo vật thì nhanh tay có, chạy tay thì mất, cho nên Mao Nhất Đao cũng không chuẩn bị kỹ càng mà vội vã dẫn người tiến vào sơn mạch.
Ngoại vi sơn mạch mặc dù cũng có dã thú thường lui tới nhưng số lượng cũng không nhiều, theo tin tức bọn họ nhận được, nơi dị quang phát ra chính là ở tận sâu bên trong sơn mạch. Một đường đi tới, gặp núi vượt núi, gặp sông băng sông, cực cực khổ khổ mới tới được đây thì sắc trời đã dần lờ mờ, bèn tìm một khu đất trống trải dựng liều để nghỉ ngơi.
Ai ngờ đến, không biết từ đâu lại tràn ra một đám ác lang đem cả đoàn người tầng tầng bao vây lại, nếu không phải e ngại mấy đống lửa ở xung quanh thì bọn chúng đã sớm giết qua rồi.
“Mẹ kiếp, hôm nay lão tử nếu làm không tốt coi như mạng nhỏ cũng xong đời, Đao Ba ngươi lập tức mệnh lệnh cho các huynh đệ tổ thành đao trận, mấy đống lửa cũng chẳng duy trì được bao lâu đâu, đám sói chết tiệt này nhất định sẽ xông lại.” Mao Nhất Đao có thể làm tới chức bang chủ này vốn cũng là một người quyết đoán, nhìn thấy cục diện đã không còn đường lui, cơ nhục trên mặt run lên một chút liền quay sang Đao Ba bên cạnh lớn tiếng phân phó.
“Rõ, bang chủ, Đao Ba ta cũng không tin đám dã lang không có trí tuệ này có thể thắng được chúng ta.” Đao Ba ứng thanh đáp, cố gắng đề cao một chút thanh âm để tăng thêm phần can đảm.
Đi đến phía sau, vung đại đao hướng về mười mấy tráng hán vận bang phục thét to, có thể được chọn đến nơi này đều là tinh anh đệ tử trong Đại Đao bang, người nào cũng đều trãi qua chém giết, đều hiểu được tình cảnh của mình hiện tại nên ai nấy đều biểu lộ dáng vẻ thấy chết không sờn, ba người hợp thành một tổ, tạo thành trận pháp tam tài phổ thông nhất, nắm chặt thanh đại đao lóe sáng hàn quang, vận công lực trong cơ thể đến cực hạn.
“Phó sơn, thuật phóng phi đao của ngươi xuất sắc nhất trong bang, bách phát bách trúng, với số lượng sói đông đúc như vậy nhất định bên trong sẽ có Lang vương, đợi lát nữa ngươi cứ theo bên cạnh ta, một khi phát hiện được Lang vương người nhanh chóng dùng phi đao hạ sát nó, Lang vương vừa chết đàn sói không có thủ lĩnh sẽ tự động rút lui. Lần này có thoát hiểm được hay không tất cả là nhờ vào ngươi.”
Lúc này Mao Nhất Đao liền quay về một nam tử có đôi mắt sắc bén ở phía sau nói. Nam tử này cũng không giống mọi người xung quanh tay mang theo đại đao, mà trên tay hắn lại đang vuốt ve một thanh phi đao hơn ba tấc, phi đao tuy không lớn nhưng lại rất sắc bén. Nhìn đôi tay thon thả được bảo dưỡng không khác gì tay nữ nhân của hắn liền có thể hiểu được đôi tay đó vốn được sinh ra để dùng đao.
“Bang chủ yên tâm, chỉ cần một khi Lang vương xuất hiện, phi đao của ta sẽ không do dự cắm ngay cổ nó.” Phó Sơn tràn đầy tự tin nói.
“Ngao ô !”
Một tiếng sói tru cao vút phát ra từ trong bầy sối, thanh âm này cùng với tiếng sói tru bình thường hoàn toàn bất đồng, tiếng tru cao vút mang theo một khí tức cao ngạo của một vị vương giả.
“Ngao ô !”
Tiếng tru dường như một loại tín hiệu khiến quần lang vừa nghe thấy lục quang ở hai mắt càng thêm nồng đậm. Chỉ thấy từng đầu dã lang chậm rãi di động hoàn toàn không để ý đến những ngọn lửa, mà tất cả chú ý đều tập trung vào đoàn nhân mã nhào đến.
Khuôn mặt dữ tợn, lang nha trắng ởn cùng lợi trảo sắc bén hung mãnh lao vào đoàn người.
“Giết !”
Cả đám người Đại Đao bang rống to một tiếng, tay cầm đại đao lóe sáng hàn quang, mỗi ba người hợp thành một tam tài trận mang theo sát khí hừng hực lao vào bầy sói, từng đao từng đao chém tới không một chút chần chừ.
Bầy sói lại càng thêm hung tợn, công kích sắc bén không ngừng hướng tới nhân mã Đại Đao bang, mặc kệ sống chết. Cho dù có liều mình bị chém trúng cũng phải kéo xuống một khối huyết nhục hoặc ít nhất cũng phải để lại vài đạo vết thương.
Bang chúng Đại Đao bang ở nơi này mỗi người thực lực đều không tệ, tam tài trận càng phát huy hiệu quả mạnh mẽ, có thể giúp bọn hắn chiếu ứng lẫn nhau, bất quá số lượng đàn sói quá đông, lại mặc kệ sống chết cũng phải gây thương tích cho bọn hắn càng nhiều hơn, song quyền nan địch tứ thủ, khiến Đại Đao bang càng ngày càng rơi xuống hạ phong.
“Ca sát !”
Một gã đệ tử thoáng chút sơ ý liền bị một đầu ác lang lao lên cắn trúng cổ, máu tươi phun tứ tán. Cổ họng vốn là điểm ý nhất trên cơ thể con người, một khi bị cắn trúng thì kết cục cũng không khác tên đệ tử lúc nãy là mấy.
Vừa thấy máu tươi làm bầy sói càng thêm điên cuồng.
“Lang quả nhiên là một tộc quần công kích đáng sợ nhất thế giới, một con thì chẳng sao nhưng nếu gặp phải một đàn thì quả thật đáng sợ.”
Đang ẩn mình trong đám cỏ dại quan sát trận chiến giữa người và dã thú bỗng nhiên hai mắt Đế Thích Thiên thoáng hiện một tia quang mang kỳ dị.
Vừa nãy khi nghe tiếng sói tru hắn nhạy cảm nhận ra trong đó quả nhiên có Lang vương, đồng thời nhìn thấy biểu hiện hung mãnh của bầy sói trong lòng hắn không khỏi hiện lên một chút ý nghĩa khác thường.
“Mẫu thân Bạch hổ bị người tu tiên bắt đi mà tại thế giới này người tu tiên chính là cường đại nhất, yêu tộc chỉ sợ đứng ở thế yếu, cho dù tương lai ta có tu thành yêu nhưng chỉ đơn độc có một mình thì khả năng ta có thể cứu được mẫu thân Bạch hổ từ trong tu tiên môn phái ra là rất thấp.” Ánh mắt hắn càng lúc càng kiên định nhìn về phía bầy sói: “Phàm là có thể trở thành vương giả trong một tộc quần thì bản thân nhất định sẽ có linh tính. Nếu đem nó thu phục dưới trước thì tương lai có khả năng sẽ có thêm một trợ thủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.