Vắng Anh

Chương 16

Mun Angela

28/08/2015

*Buổi chiều *

Trời hôm nay lạnh lắm, tôi lang thang trên phố mịt người,tôi cảm thấy mình thật lạc lõng ,hôm nay tôi không đi xe mà thay vào đó là đi bộ ,tôi muốn đi bộ cho thanh thản bản thân .Người ta từng nói "vấp ngã thì đứng lên " và tôi cũng thế ,những việc xảy ra hôm nay xem như là một bài học cho tôi vậy ,nhận ra được mặt thật của một người ,và một người mà tôi luôn yêu thì hôm nay lại thẳng tay tàn nhẫn với tôi ,còn một người tôi luôn cho rằng là ghét thì lại luôn ở bên tôi lúc tôi vấp ngã ,và có lẽ... người luôn đỡ tôi thì chỉ có người đó .

______________________________

Mưa phùn ,hơi lạnh lại tỏ ra khắp thành phố ,mặc kệ mưa có tạt vào mặt đau rát, mặc kệ là đang ướt mình ,tôi mặc kệ tất cả và cứ đi ,đi trong vô thức.Phía trước xuất hiện một bóng người,lòng tôi lại nhói lên,người đó đi về phía đối diện với tôi.Có một loại tình yêu, rõ ràng là yêu sâu đậm, nhưng lại không thể biểu đạt được hết nỗi lòng,rõ ràng hiểu được nên buông tay, thế nhưng trái tim lại không thể rời xa,biết rằng đó chỉ là đau khổ, nhưng lại không thể trốn chạy được,hiểu được không có cách nào cùng nhau bước tiếp, thế nhưng lại không thể lấy lại được trái tim đã trao đi mất rồi.

Anh nhìn tôi ,và tôi cũng nhìn anh trong vô thức ,tôi bối rối khi nhìn vào ánh mắt đó,hôm nay anh đi một mình ,không có Ngọc bên cạnh ,nhưng bây giờ tôi phải làm sao đây ,những chuyện lúc sáng giống như một cuốn phim quay chậm hiện rõ trong đầu tôi,phải rồi anh đâu coi tôi là gì với anh đâu .Tôi lướt qua anh một cách lạnh lùng.

-Vy -Là anh kêu tôi đây sao ,tôi dừng chân ,nhưng không quay lại nhìn anh,có lẽ là tôi sợ khi nhìn vào ánh mắt đó.Tôi không biết rốt cuộc tôi đang sợ anh hay sợ chính tôi, hay là sợ cái ranh giới chật hẹp chỉ cần muốn là có thể vượt qua giữa chúng tôi. -Chuyện hồi ...

-Không sao đâu ạ -Tôi chen vào nói, tôi không biết anh đang định nói gì,nhưng đáng tiếc là tôi không muốn nghe,càng nghe lại càng đau.

-Anh...-Anh ngập ngửng .

-Em không biết là anh đang muốn nói gì với em ,nhưng xin lỗi anh ,em không muốn nghe ,chắc bây giờ trong mắt anh,em là loại con gái không ra gì ,nhưng anh à ,loại con gái không ra gì như em cũng có trái tim đấy ,anh biết không? anh là người khiến trái tim em lỗi nhịp ,khiến tim em đập nhanh lúc bên anh ,và cũng là người khiến trái tim em biết ghen khi anh quan tâm người con gái khác ,nhưng cũng chính là người dập tắt đi những tình cảm em dành cho anh bấy lâu nay ,trái tim em nó đang rỉ máu, anh có biết không -Tôi mỉm cười chua chát ,rồi nói tiếp - Chắc có lẽ anh không biết ,anh nhỉ ,em thua rồi ,có lẽ chị ấy tốt hơn em ,xứng đáng với tình cảm của anh .

Anh im lặng ,khóe mắt tôi bây giờ đã rơi ra những giọt nước mắt mặn chát rồi .Tôi chạy ,chạy thật nhanh ,mưa cũng đã to ,đằng sau tôi là anh ,anh vẫn nhìn theo tôi ,tôi có thể biết điều đó ,nhưng tôi hoàn toàn không biết được là anh đang nghĩ gì .

Có lẽ ông trời cũng đang khóc thay tôi chăng ,mưa càng ngày càng lớn ,tôi chạy vào trạm xe buýt để trú mưa.Ở đây không có ai ,chỉ mình tôi ,cô đơn là hai từ định nghĩa tâm trạng của tôi ngay bây giờ .Nếu ai cũng biết hài lòng với hiện tại, không tham lam hướng mãi về cái sự “đủ” đầy trừu tượng kia , thì mọi thứ sẽ luôn luôn không thừa – không thiếu.

-Đừng khóc, Vy khóc, tôi đâu lắm -Tôi đang co rúm người lại vì lạnh và khóc ,thì nghe tiếng ai đó nói bên tai.

-Quân khờ .-Tôi thốt lên khi nhìn thấy cậu ta ngay bên cạnh mình.

-Ừ tôi đây ,đừng khóc .-Cậu ta dịu dàng lau đi những giọt nước mắt cho tôi,nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy .



-Huhu Quân khờ - Tôi ôm chầm lấy cậu ta mà khóc, cậu ta chỉ vỗ vỗ lưng tôi .Hóa ra, trên đời thực sự có một người như thế, người mà ta muốn ở bên, chẳng vì lý do nào,một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

-Đôi lúc cứ nghĩ, khóc thì sẽ thấy nhẹ nhõm ,nhưng càng khóc thì càng làm cho mình yếu đuối hơn thôi -Quân khờ nói khẽ vào tai tôi, hôm nay cậu ấy rất lạ, nhẹ nhàng và sâu lắng.-Lạnh không? -Cậu ấy lại nói nhỏ,tôi gật đầu nhẹ,cậu cởi áo ra khoác nhẹ lên vai tôi,rồi kéo người tôi về phía cậu ta,phải nói là rất ấm,cảm giác này rất giống với cảm giác lúc sáng tôi ở bên hắn vậy .

Tâm trạng tôi cũng đã tốt hơn rồi ,mưa cũng đã tạnh ,trời thì cũng đã tối,không tin là tôi và cậu ta ngồi đây những 2 tiếng,thời gian trôi qua nhanh thật .

-Cảm ơn nha Quân khờ- Tôi nhìn cậu.

-Sao phải cảm ơn,lúc tôi gục ngã Vy cũng kéo tôi lên mà ,Vy cứ vui lên đi ,bên Vy không phải còn có tôi nữa sao ,à có cả Đức nữa ,cậu ấy rất quân tâm Vy đấy .

-Đức á -Tôi ngạc nhiên .

-Đúng vậy ,nhìn Đức vậy thôi ,chứ mỗi lần Vy buồn Đức cũng chẳng vui gì đâu ,Quân có thể thấy mà -Quân nhìn tôi ,tôi chỉ im lặng ,nói thẳng ra là không biết nói gì.

Giá như có ai đó hiểu cuộc sống của tôi,để biết rằng nó chưa bao giờ ổn,luôn luôn cần một ai đó ở bên. Nắm lấy tay mỗi khi tôi gục ngã,cùng chia sẻ, tiếp cho tôi nghị lực,một cái ôm giúp tôi thêm vững bước,và biết rằng mình vẫn được yêu thương.Vậy ra bên tôi có cả Quân và hắn .Những người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.

Quân đưa tôi về ,trên đường đi cậu nói rất nhiều ,đôi lúc lại khiến tôi phải bật cười ,phải nói rằng bên cậu tôi có thể cảm thấy có một niềm vui nào đó

-Là Đức -Quân nói ,tôi nghe thấy thế cũng nhìn về phía trước ,thấy hắn đang đứng trước nhà tôi ,tay cho vào túi ,nhìn dáng vẻ của hắn ,dường như rất cô độc , hắn quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn Quân ,cảm giác của tôi bây giờ có cái gì đó rất khó nói ,hình như là tôi đang sợ hắn hiểu lầm ,tôi muốn chạy thật nhanh tới hắn để giải thích ,nhưng nghĩ lại ,việc gì tôi phải làm thế ,trong khi tôi và Quân là bạn ,và hắn cũng là bạn ,bạn bè đi với nhau là chuyện quá đổi bình thường ,thì mắc gì tôi lại sợ hắn hiểu lầm .

-Về rồi hả vào nhà đi ,tôi về ,chào Quân.-Hắn nói xong rồi quay đi .Quân cũng chào tôi rồi đi về phía ngược lại hắn ,tôi nhìn hắn rồi lại nhìn Quân .Có những con người quan trọng đi qua mà tôi không nhận ra cho đến khi họ thực sự biến mất, không phải như sự héo tàn của cây cỏ, không phải như thành phố hết một mùa mưa, mà như một phần cuộc đời, không thể nào thay thế nổi.

Tôi bước vào nhà với đầy tâm trạng ,tôi phải tắm ,đúng vậy bây giờ chỉ có tắm mới có thể rửa sạch những mệt mỗi những bụi bẩn trên người thôi .Những dòng nước lạnh đang chảy mạnh vào người tôi ,cảm giác giống như được trôi đi hết vậy ,rất thỏa mái .Bước từ nhà tắm ra ,nhìn ra ngoài ,lại mưa ,không hiểu sao hôm nay lại mưa nhiều đến thế ,càng về khuya ,mưa lại càng to .Tôi lại nghĩ đến anh ,hắn và cả Quân ,ba người lại mang cho tôi ba cảm giác lạ ,mà trước giờ tôi chưa từng có.

Trong sâu thẳm tâm trí tôi dường như luôn khát khao sẽ có ai đó đến bên, chân thành nhìn vào tôi mà nói rằng: “Hãy sống thật bình thản, đừng quá lo, đừng quá nghĩ,chuyện rồi sẽ ổn thôi,nhắm mắt lại, khi mở ra sẽ tốt hết thôi."Có những người, tôi chỉ nhớ thương rồi...để đấy. Bởi ngay cả việc đau khổ vì họ cũng không được phép,cuộc sống luôn có nhiều những mối nợ không duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vắng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook