Chương 43: Chương 42-2
NĐH
18/08/2023
Du Hoặc và Lam Hạ im lặng nghe lão nói.
Lúc sau Lam Hạ hỏi: Bọn ta Cho hết người ra ngoài có nghĩa bọn ta không muốn ai biết.
Thù lão nghe tới đây thì thông minh đột suất nói: Hai vị có gì cần lão làm gì lão sẽ tận lực. Chỉ cần không tố cáo lão là được. Đại ân, đại đức lão không bao giờ quên.
Du Hoặc nói: Ông mua được ngựa giỏi vậy thế gia súc ông mua được không.
Thù lão nghe tới đây tưởng mình nghe nhầm hỏi lại: Hai vị nói là mua gia súc.
Lam Hạ gật đầu nói: Ừ. Mua hợp pháp không trái pháp. Trả tiền và giấy tờ đầy đủ, đóng phí đầy đủ.
Thù lão càng ngớ người rồi, lão hỏi:
Hai vị muốn tiểu nhân làm gì.
Du Hoặc kêu: Ta có một người bạn ở Vực quốc muốn mua một số lượng gia súc lớn làm kinh doanh, buôn bán. Muốn mua ở Đại Lân. Nhưng không muốn để người khác biết. Vì giá thuế bên Vực quốc rất cao.
Thù lão nghe tới đây đã hiểu vấn đề:
Bạn của hai vị lão bản này muốn mua lượng lớn gia súc bí mật. Nhưng trả tiền đầy đủ, giấy tờ rõ ràng. Chỉ là không được để lộ việc mua lượng gia súc lớn này ra. Mà bên Vực quốc thì chuyển gia súc làm sao cho bí mật để tránh thuế bên Vực quốc.
Cái này với lão đơn giản.
Lão nói: Việc này ta làm được. Gia súc đơn giản hơn ngựa rất nhiều luôn.
Không biết các vị định mua loại nào bao nhiêu con.
Du Hoặc: Dê, Cừu, Bò,gà, vịt. Loại nào cũng được. Nhưng phải đã lớn hết.
Thù lão nghe thế nói: Số lượng như vậy khá nhiều. Phải vận chuyển nhiều lần chi phí rất cao.
Du Hoặc nhìn lão hỏi: Ông nghĩ ta thiếu tiền
Thù lão vội nói: Không thiếu, không thiếu. Là tiểu nhân lỡ mồm.
Du Hoặc nói: Mọi việc ông cứ lo hết. Còn bạc ta lo. Làm báo cáo với ta cho rõ ràng. Hoàn thành tốt chuyện của lão coi như ta không biết.
Thù lão vội chắp tay: Hai vị yên tâm tiểu nhân sẽ không để hai vị thất vọng.
Du Hoặc và Lam Hạ đi về.
Còn Thù lão tiễn hai người Du Hoặc song về phòng ngồi bệt xuống ghế lẩm bẩm: May quá. Trốn bao lâu nay tưởng song rồi. Hên hai vị này không tính toán. Phải làm cho tốt vụ chuyển gia súc lần này mới được.
Nói song lão viết một phong thư cho ai đó không rõ.
Mọi việc cứ vậy diễn ra. Thù lão làm việc nhanh lẹ. Một tuần sau báo cáo với nhóm Du Hoặc là đã tìm được nguồn gia súc.
Du Hoặc đưa bạc cho lão làm việc.
Lão đã bí mật liên hệ bạn lão mua và vận chuyển bằng đường buôn ngựa lần trước. Nhưng lần này đưa gia súc, gia cầm nên công việc nhẹ nhàng an toàn hơn rất nhiều.
Qua một tháng Thù lão đã giúp nhóm Lam Hạ vận chuyển ba đợt gia súc lớn qua Vực quốc.
Phía bên môi giới Vực quốc đã lâu không có làm ăn. Lúc chước vận chuyển ngựa trái phép. Nhưng Đại Lân quốc đưa ra luật và sử phạt khắt khe nên bọn họ không làm buôn ngựa nữa. Nghỉ tay gác kiếm. Trốn như Thù lão kiếm việc làm riêng.
Nau đột nhiên lại nhận tin từ nhóm Thù Lão là vận chuyển toàn gia súc, gia cầm nên rất ngạc nhiên.
Ở một hàng dãy núi đá.
Một đám người môi giới ăn mặc bình thường đứng sau một con đường bí mật hẻo lánh để đợi nhận gia súc.
Khi gặp đám người chuyển gia súc tới đã hỏi: Các ngươi đang làm cái trò gì vậy. Gia súc, gia cầm buôn bán không phạm pháp, các ngươi vận chuyển thẳng qua đường biên giới cho nhanh. Đưa qua kiểu này làm gì.
Người vận chuyển giải thích về thuế nuôi gia súc ở Vực quốc.
Nhóm người nhận hàng mới hiểu ra: Hoá ra là do thuế. Vực quốc đánh thuế nuôi gia súc đúng là khá cao.
Hai tháng trôi qua. Lượng gia súc lớn chuyển qua tổng sáu đợt. Nhóm Hàn Á dừng lại không làm nữa.
Sau khi kết toán đầy đủ cho Thù lão và bạn bè lão. Nhóm Du Hoặc trở lại kinh doanh bình thường coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả nhóm ngồi đợi tin tức.
Sau ba tháng nhóm Du Hoặc lại lên Kinh Thành mở một tiệm nữa.
Tiệm lần này mở ở phía Nam kinh Thành. Đảm nhiệm vẫn là lão Trạch.
Nhất Cửu Đỉnh qua nửa năm đã có danh tiếng cực kỳ. Ngày nào cũng đông nghẹt khách.
Nhất Cửu Đỉnh ngoài các con em quyền quý ghé qua ăn còn có Ngũ Hoàng tử hay đưa hôn thê qua ăn. Nên người xung quanh đều biết.
Cho nên nhiều kẻ có quan hệ với người Hoàng tộc hay một số vị trong Hoàng tộc muốn gây sự một chút để xem vị chủ nhân đằng sau Cửu Đỉnh có ra mặt không thì thấy Ngũ Hoàng tử đến Cửu Đỉnh thì đành rút lui.
Đùa À. Ngũ hoàng tử nổi danh thương hôn thê. Vị hôn thê này lại thích món Cửu Đỉnh cực kỳ. Chưa kể bên Ngũ Hoàng Tử còn có An Vương gia. Các ngươi cho người phá chuyện làm ăn Cửu Đỉnh là làm mất lòng Ngũ Hoàng Tử còn gì.
Cho nên Nhất Cửu Đỉnh vẫn làm ăn rất suôn sẻ.
Lần này nhóm Hàn Á mở tiệm ở phía Nam.Để giảm tải cho tiệm phía Tây.
Tiệm lần này cũng bốn tháng mới song. Lấy tên Nhị Cửu Đỉnh.
Nhóm Lam Hạ quyết Định. Trên Kinh thì đặt tên lại từ đầu cho dễ gọi.
Nhị Cửu Đỉnh khai trương khách cũng đông chẳng kém Nhất Cửu Đỉnh ở phía Tây. Như vậy giảm bớt khách cho phía Tây một phần.
Nhị Cửu Đỉnh lần này cũng có số nhân viên tương tự như nhất Cửu Đỉnh.
Toàn bộ nhân viên cũng do Thánh Vương đưa qua.
Quản sự của Nhị Cửu Đỉnh tên Thuyên Uyên. Một người cũng khá trẻ. Chỉ có điều vị này nóng tính cực. Kẻ nào đến quán mà không biết điều vị này sẵn sàng tống cổ ra ngoài.
Có lần công tử Của Lâm Hầu phủ đến ăn gây sự với người khác. Vị quản sự Thuyên Uyên này đã ra tay tống cổ ra ngoài.
Do bị mất mặt công tử Lâm Hầu phủ đã nói sẽ sử lý Thuyên Uyên. Nhưng đợi mãi chẳng thấy vị công tử Lâm Hầu Phủ này đến sử lý gì cả. Hôm sau vị này lại cười tươi ghé vô Cửu Đỉnh ăn.
Cho nên ở Nam Kinh Thành ai mà đến ăn cơm cũng biết vị quản Sự khó tính này.
Ngoài ra còn Khiến mọi người càng phán đoán về chủ nhân đằng sau Cửu Đỉnh.
Có người quản lý tốt như quản Sự Thuyên Uyên nhóm Hàn Á rất yên tâm giao quán và về huyện Mao Mân.
Ba tháng sau một tin tức động trời nổ ra. Hoả quốc và Vực quốc chiến tranh.
Vực quốc mua một lượng lớn lương thực và gia súc, gia cầm cửa Đại Lân.
Đại Lân nhiều nhất là lương thực, gia súc và gia cầm.
Triều đình đã huy động binh lính đã thu gia súc và gia cầm và lương thực của dân theo giá Vực quốc đề ra. Sau đó dân cầm bạc đóng một phần thuế cho triều đình. Còn gia súc, lương thực triều đình sẽ thay dân chuyển qua Vực quốc.
Mấy hôm nay việc mua bán diễn ra tấp nập
Còn về nhóm Hoàng tộc và quý tộc. Ai có đồn điền nuôi gia súc, cấy lương thực. Sẽ được triều đình thu mua y như của dân. Phải nộp thuế đầy đủ. Không khác tý nào.
Sau khi mua bán một lươt sẽ cho tra xét từng người xem có gian trá gì hay không.
Cho nên mọi việc diễn ra đâu ra đó.
Hoàng tộc có muốn thò tay buôn lén lương thực hay gia súc để trốn đóng thuế cũng không được.
Mọi việc diễn ra chẳng liên quan gì tới nhóm Lam Hạ.
Nhóm Lam Hạ vẫn thảnh thơi ở huyện Mao Mân và tay mỗi người cầm chồng ngân phiếu dày cộp từ việc bán gia súc lúc trước.
Lần làm ăn này là lần đầu tiên mà nhóm Du Hoặc cầm nhiều ngân phiếu đến như vậy. Nhiều hơn rất nhiều lần so với kinh doanh một năm Cửu Đỉnh ở huyện Mao Mân.
Thứ nhất: Do triều đình Vực quốc mua gia súc, lương thực của chính người dân sống trong Vực quốc với giá cao hơn rất nhiều so với giá Vực quốc đưa ra với Đại Lân.
Thứ hai: nhóm Du Hoặc không mất một đồng thuế nào như người dân Đại Lân buôn bán với chiều đình Đại Lân. Nên nhóm Du Hoặc lần này thu lợi rất nhiều.
Người Bằng hữu của Hâm Hạo ở trong Vực quốc sau khi bán đám gia súc đó ra cho triều đình Vực quốc theo nhiều đợt thì cầm đống Ngân phiếu về lại Đại Lân trú ngụ. Bây giờ đang ở trong phủ Hâm gia.
Còn nhóm Hàn Á vì trong tay quá nhiều ngân phiếu nên nhóm Du Hoặc không thể đem gửi được. Sẽ bị nghi ngờ ngay. Nên cả nhóm quyết định sau khi việc mua bán giữa Đại Lân với Vực quốc kết thúc, triều đình không còn tra xét nữa sẽ viết thư gửi Thánh Vương hẹn gặp mặt.
*****NĐH*****
Lúc sau Lam Hạ hỏi: Bọn ta Cho hết người ra ngoài có nghĩa bọn ta không muốn ai biết.
Thù lão nghe tới đây thì thông minh đột suất nói: Hai vị có gì cần lão làm gì lão sẽ tận lực. Chỉ cần không tố cáo lão là được. Đại ân, đại đức lão không bao giờ quên.
Du Hoặc nói: Ông mua được ngựa giỏi vậy thế gia súc ông mua được không.
Thù lão nghe tới đây tưởng mình nghe nhầm hỏi lại: Hai vị nói là mua gia súc.
Lam Hạ gật đầu nói: Ừ. Mua hợp pháp không trái pháp. Trả tiền và giấy tờ đầy đủ, đóng phí đầy đủ.
Thù lão càng ngớ người rồi, lão hỏi:
Hai vị muốn tiểu nhân làm gì.
Du Hoặc kêu: Ta có một người bạn ở Vực quốc muốn mua một số lượng gia súc lớn làm kinh doanh, buôn bán. Muốn mua ở Đại Lân. Nhưng không muốn để người khác biết. Vì giá thuế bên Vực quốc rất cao.
Thù lão nghe tới đây đã hiểu vấn đề:
Bạn của hai vị lão bản này muốn mua lượng lớn gia súc bí mật. Nhưng trả tiền đầy đủ, giấy tờ rõ ràng. Chỉ là không được để lộ việc mua lượng gia súc lớn này ra. Mà bên Vực quốc thì chuyển gia súc làm sao cho bí mật để tránh thuế bên Vực quốc.
Cái này với lão đơn giản.
Lão nói: Việc này ta làm được. Gia súc đơn giản hơn ngựa rất nhiều luôn.
Không biết các vị định mua loại nào bao nhiêu con.
Du Hoặc: Dê, Cừu, Bò,gà, vịt. Loại nào cũng được. Nhưng phải đã lớn hết.
Thù lão nghe thế nói: Số lượng như vậy khá nhiều. Phải vận chuyển nhiều lần chi phí rất cao.
Du Hoặc nhìn lão hỏi: Ông nghĩ ta thiếu tiền
Thù lão vội nói: Không thiếu, không thiếu. Là tiểu nhân lỡ mồm.
Du Hoặc nói: Mọi việc ông cứ lo hết. Còn bạc ta lo. Làm báo cáo với ta cho rõ ràng. Hoàn thành tốt chuyện của lão coi như ta không biết.
Thù lão vội chắp tay: Hai vị yên tâm tiểu nhân sẽ không để hai vị thất vọng.
Du Hoặc và Lam Hạ đi về.
Còn Thù lão tiễn hai người Du Hoặc song về phòng ngồi bệt xuống ghế lẩm bẩm: May quá. Trốn bao lâu nay tưởng song rồi. Hên hai vị này không tính toán. Phải làm cho tốt vụ chuyển gia súc lần này mới được.
Nói song lão viết một phong thư cho ai đó không rõ.
Mọi việc cứ vậy diễn ra. Thù lão làm việc nhanh lẹ. Một tuần sau báo cáo với nhóm Du Hoặc là đã tìm được nguồn gia súc.
Du Hoặc đưa bạc cho lão làm việc.
Lão đã bí mật liên hệ bạn lão mua và vận chuyển bằng đường buôn ngựa lần trước. Nhưng lần này đưa gia súc, gia cầm nên công việc nhẹ nhàng an toàn hơn rất nhiều.
Qua một tháng Thù lão đã giúp nhóm Lam Hạ vận chuyển ba đợt gia súc lớn qua Vực quốc.
Phía bên môi giới Vực quốc đã lâu không có làm ăn. Lúc chước vận chuyển ngựa trái phép. Nhưng Đại Lân quốc đưa ra luật và sử phạt khắt khe nên bọn họ không làm buôn ngựa nữa. Nghỉ tay gác kiếm. Trốn như Thù lão kiếm việc làm riêng.
Nau đột nhiên lại nhận tin từ nhóm Thù Lão là vận chuyển toàn gia súc, gia cầm nên rất ngạc nhiên.
Ở một hàng dãy núi đá.
Một đám người môi giới ăn mặc bình thường đứng sau một con đường bí mật hẻo lánh để đợi nhận gia súc.
Khi gặp đám người chuyển gia súc tới đã hỏi: Các ngươi đang làm cái trò gì vậy. Gia súc, gia cầm buôn bán không phạm pháp, các ngươi vận chuyển thẳng qua đường biên giới cho nhanh. Đưa qua kiểu này làm gì.
Người vận chuyển giải thích về thuế nuôi gia súc ở Vực quốc.
Nhóm người nhận hàng mới hiểu ra: Hoá ra là do thuế. Vực quốc đánh thuế nuôi gia súc đúng là khá cao.
Hai tháng trôi qua. Lượng gia súc lớn chuyển qua tổng sáu đợt. Nhóm Hàn Á dừng lại không làm nữa.
Sau khi kết toán đầy đủ cho Thù lão và bạn bè lão. Nhóm Du Hoặc trở lại kinh doanh bình thường coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả nhóm ngồi đợi tin tức.
Sau ba tháng nhóm Du Hoặc lại lên Kinh Thành mở một tiệm nữa.
Tiệm lần này mở ở phía Nam kinh Thành. Đảm nhiệm vẫn là lão Trạch.
Nhất Cửu Đỉnh qua nửa năm đã có danh tiếng cực kỳ. Ngày nào cũng đông nghẹt khách.
Nhất Cửu Đỉnh ngoài các con em quyền quý ghé qua ăn còn có Ngũ Hoàng tử hay đưa hôn thê qua ăn. Nên người xung quanh đều biết.
Cho nên nhiều kẻ có quan hệ với người Hoàng tộc hay một số vị trong Hoàng tộc muốn gây sự một chút để xem vị chủ nhân đằng sau Cửu Đỉnh có ra mặt không thì thấy Ngũ Hoàng tử đến Cửu Đỉnh thì đành rút lui.
Đùa À. Ngũ hoàng tử nổi danh thương hôn thê. Vị hôn thê này lại thích món Cửu Đỉnh cực kỳ. Chưa kể bên Ngũ Hoàng Tử còn có An Vương gia. Các ngươi cho người phá chuyện làm ăn Cửu Đỉnh là làm mất lòng Ngũ Hoàng Tử còn gì.
Cho nên Nhất Cửu Đỉnh vẫn làm ăn rất suôn sẻ.
Lần này nhóm Hàn Á mở tiệm ở phía Nam.Để giảm tải cho tiệm phía Tây.
Tiệm lần này cũng bốn tháng mới song. Lấy tên Nhị Cửu Đỉnh.
Nhóm Lam Hạ quyết Định. Trên Kinh thì đặt tên lại từ đầu cho dễ gọi.
Nhị Cửu Đỉnh khai trương khách cũng đông chẳng kém Nhất Cửu Đỉnh ở phía Tây. Như vậy giảm bớt khách cho phía Tây một phần.
Nhị Cửu Đỉnh lần này cũng có số nhân viên tương tự như nhất Cửu Đỉnh.
Toàn bộ nhân viên cũng do Thánh Vương đưa qua.
Quản sự của Nhị Cửu Đỉnh tên Thuyên Uyên. Một người cũng khá trẻ. Chỉ có điều vị này nóng tính cực. Kẻ nào đến quán mà không biết điều vị này sẵn sàng tống cổ ra ngoài.
Có lần công tử Của Lâm Hầu phủ đến ăn gây sự với người khác. Vị quản sự Thuyên Uyên này đã ra tay tống cổ ra ngoài.
Do bị mất mặt công tử Lâm Hầu phủ đã nói sẽ sử lý Thuyên Uyên. Nhưng đợi mãi chẳng thấy vị công tử Lâm Hầu Phủ này đến sử lý gì cả. Hôm sau vị này lại cười tươi ghé vô Cửu Đỉnh ăn.
Cho nên ở Nam Kinh Thành ai mà đến ăn cơm cũng biết vị quản Sự khó tính này.
Ngoài ra còn Khiến mọi người càng phán đoán về chủ nhân đằng sau Cửu Đỉnh.
Có người quản lý tốt như quản Sự Thuyên Uyên nhóm Hàn Á rất yên tâm giao quán và về huyện Mao Mân.
Ba tháng sau một tin tức động trời nổ ra. Hoả quốc và Vực quốc chiến tranh.
Vực quốc mua một lượng lớn lương thực và gia súc, gia cầm cửa Đại Lân.
Đại Lân nhiều nhất là lương thực, gia súc và gia cầm.
Triều đình đã huy động binh lính đã thu gia súc và gia cầm và lương thực của dân theo giá Vực quốc đề ra. Sau đó dân cầm bạc đóng một phần thuế cho triều đình. Còn gia súc, lương thực triều đình sẽ thay dân chuyển qua Vực quốc.
Mấy hôm nay việc mua bán diễn ra tấp nập
Còn về nhóm Hoàng tộc và quý tộc. Ai có đồn điền nuôi gia súc, cấy lương thực. Sẽ được triều đình thu mua y như của dân. Phải nộp thuế đầy đủ. Không khác tý nào.
Sau khi mua bán một lươt sẽ cho tra xét từng người xem có gian trá gì hay không.
Cho nên mọi việc diễn ra đâu ra đó.
Hoàng tộc có muốn thò tay buôn lén lương thực hay gia súc để trốn đóng thuế cũng không được.
Mọi việc diễn ra chẳng liên quan gì tới nhóm Lam Hạ.
Nhóm Lam Hạ vẫn thảnh thơi ở huyện Mao Mân và tay mỗi người cầm chồng ngân phiếu dày cộp từ việc bán gia súc lúc trước.
Lần làm ăn này là lần đầu tiên mà nhóm Du Hoặc cầm nhiều ngân phiếu đến như vậy. Nhiều hơn rất nhiều lần so với kinh doanh một năm Cửu Đỉnh ở huyện Mao Mân.
Thứ nhất: Do triều đình Vực quốc mua gia súc, lương thực của chính người dân sống trong Vực quốc với giá cao hơn rất nhiều so với giá Vực quốc đưa ra với Đại Lân.
Thứ hai: nhóm Du Hoặc không mất một đồng thuế nào như người dân Đại Lân buôn bán với chiều đình Đại Lân. Nên nhóm Du Hoặc lần này thu lợi rất nhiều.
Người Bằng hữu của Hâm Hạo ở trong Vực quốc sau khi bán đám gia súc đó ra cho triều đình Vực quốc theo nhiều đợt thì cầm đống Ngân phiếu về lại Đại Lân trú ngụ. Bây giờ đang ở trong phủ Hâm gia.
Còn nhóm Hàn Á vì trong tay quá nhiều ngân phiếu nên nhóm Du Hoặc không thể đem gửi được. Sẽ bị nghi ngờ ngay. Nên cả nhóm quyết định sau khi việc mua bán giữa Đại Lân với Vực quốc kết thúc, triều đình không còn tra xét nữa sẽ viết thư gửi Thánh Vương hẹn gặp mặt.
*****NĐH*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.