Chương 40
Tiểu Trang Chu
27/03/2020
Những đứa trẻ ngày nào đều đã trưởng
thành, đại viện giờ đây không còn tiếng khóc, tiếng nô đùa, tiếng cãi cọ khi ấy nữa. Vốn dĩ là một khu đại viện náo nhiệt, mà giờ mới qua tám
giờ tối đã như vùng nông thôn, cửa đóng, đèn tắt.
Bùi Tinh đi vòng quanh sân, tay nắm chặt hai lá thư.
Cô vốn định về nhà mới đọc nhưng nỗi nhớ Viễn Tinh chợt ùa về, khiến cô không đợi được phải xem ngay bức thư anh viết. Phía xa có một ngọn đèn mờ, chiếu sáng một khoảnh sân, cô đi về phía đó, mở ra bức thư đã in dấu thời gian.
…
Tiểu Tinh.
Anh là Viễn Tinh đây. Còn nhớ anh là ai không?
Hôm nay là mùng 1 tháng 8 năm 2010, trời mưa, anh ở bệnh viện một mình.
Lúc em đọc được lá thư này, là lúc nào, mùa gì nhỉ? Xuân? Hạ? Thu? Hay đông?
Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi, sống có ổn không?
Bố mẹ anh… họ vẫn khỏe chứ?
Còn mấy đứa kia thế nào rồi?
Anh hơi tự luyến, anh cảm thấy, chắc chắn bọn em đều rất nhớ anh.
Anh không biết lúc nào thì em đọc được lá thư này, có lẽ là ngày đầu tiên sau khi anh chết, cũng có lẽ là sau rất nhiều năm, nhưng anh vừa hi vọng lại vừa không hi vọng em đọc được nó.
Anh hi vọng là vì không muốn em và Sơ Húc bỏ lỡ nhau.
Còn không hi vọng là vì anh ích kỷ, không muốn hai người ở bên nhau.
Anh cũng không biết giờ này anh đang ở đâu nữa, ở thiên đường, hay là mười tám tầng địa ngục chờ bị đánh. Nhưng anh cảm thấy, anh ở đâu, còn phụ thuộc vào việc sau khi đọc xong lá thư này, em có tha thứ cho anh hay không.
Cho phép anh giới thiệu bản thân lại lần nữa, anh là một kẻ ích kỷ, ích kỷ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bởi anh nói với Sơ Húc, anh thích Bùi Tinh.
Lúc đó, trông cậu ấy rất đau khổ, rất thương tâm, mà vẻ khó tin còn rõ ràng hơn.
Nhưng anh thì lại rất vui, rất hạnh phúc.
Anh thích em, Bùi Tinh, rất nhiều năm rồi. Rốt cuộc thì anh cũng có thể nói ra.
Từ khi em vẫn còn là một cô bé, anh nhớ, em thích lẽo đẽo theo anh, nhưng càng lớn, em lại càng giữ khoảng cách với anh, mà khi anh phát hiện ra, thì em đã thích Sơ Húc mất rồi.
Lần đầu tiên em nói với anh rằng em thích Sơ Húc, tuy anh cười, nhưng trong lòng đau thế nào chắc chẳng ai biết. Anh nhiều lần ngăn cản em tỏ tình với cậu ấy, nhưng em lại chẳng nghe anh.
Dần dần, anh không biết từ khi nào, anh bắt đầu ghét Sơ Húc, nhất là khi em nói cậu ấy từ chối em, anh càng ghét cậu ấy hơn.
Sự ghen ghét này kéo dài thật sự rất nhiều năm rồi.
Mùa hè năm 2010, anh biết có lẽ anh không còn sống được lâu nữa, trong phòng bệnh, anh nhìn thấy em ngồi ôn bài cùng cậu ấy, mà anh thì chỉ có thể nằm trên giường thở oxy. Anh lại một lần nữa ghét cậu ấy.
Thế nên, lúc em cầm lá thư tình đến rồi nói với anh, đây là lá thư em viết cho Sơ Húc, anh đã lừa em, anh nói: “Lá thư này không đủ hay, em đổi cái khác đi.”. Em tin anh không chút nghi ngờ, anh bảo đợi đến tối viết cho cậu ấy lá khác, mà em hình như thương hại anh nên nghe lời kinh khủng, ngoan ngoãn đồng ý. Lúc nhìn em tiện tay vứt lá thư kia đi, là lúc lòng ghen ghét của anh lên đến đỉnh điểm.
Anh đã nói dối.
Đêm trước kỳ nghỉ hè, anh nói với cậu ấy, lá thư này là em viết cho anh, mà anh cũng thế, anh cũng thích Bùi Tinh từ lâu lắm rồi.
Khi cậu ấy còn đang đau khổ, còn đang ngỡ ngàng, anh lại đê tiện nói:
“Cậu tin tôi đi, sau khi tôi chết, trong lòng Bùi Tinh, địa vị của tôi vẫn cao hơn rất nhiều một người sống như cậu.”
“Sơ Húc, xin cậu, rời bỏ em ấy đi, nhường em ấy cho tôi.”
“Sơ Húc, cậu nhớ kỹ, người sống đấu không lại người chết.”
Sau những lời này, anh không còn thấy Sơ Húc nữa.
Em vẫn tới thăm anh như mọi ngày, anh biết, Sơ Húc không nói với em chuyện anh nói với cậu ấy.
Điều này không quan trọng, quan trọng là em đọc được lá thư này, đồng nghĩa với việc em và cậu ấy đã ở bên nhau.
Anh vô cùng hối hận vì đã làm tổn thương cậu ấy.
Lúc này cậu ấy có ngồi bên cạnh em không? Nếu có, bảo cậu ấy đừng giận.
Anh xin lỗi, Bùi Tinh.
Bùi Tinh, nếu anh lên tới thiên đường rồi, anh muốn chúc phúc cho em. Ngay cả nếu xuống địa ngục, anh cũng vẫn muốn chúc phúc cho em.
Chúc phúc cho em và cậu ấy.
Không biết lá thư này có là dư thừa hay không, không biết em có hận anh hay không. Nhưng, xin em hãy nhớ anh.
Vì dù sao, Viễn Tinh cũng vô cùng yêu em.
Cả đời này, sinh mệnh của Viễn Tinh thật ngắn ngủi. Nghe thấy bác sĩ nói anh không còn sống được mấy ngày nữa, vậy mà anh lại dùng mấy ngày đó để làm chuyện xấu. Sau khi chết, chắc là anh sẽ xuống địa ngục phải không?
Tiểu Tinh có tha thứ cho anh không?
Có lẽ anh vẫn còn chút không cam lòng, nhưng anh muốn nói với em.
Mùa hè năm mười tám tuổi, sinh mệnh của anh kết thúc.
Mùa hè năm mười tám tuổi, anh yêu một cô bé, suốt trọn một đời.
Bùi Tinh, chuyện khiến anh vui nhất đời này, chính là trong tên có cùng một chữ Tinh với em. Thật đấy, chắc em không thể hiểu được cảm giác này của anh. Giống như em không thể hiểu anh yêu em đến dường nào vậy.
Yêu em là chuyện tốt nhất anh có thể làm được.
Tạm biệt, nguyện kiếp sau có duyên gặp lại nhau.
Anh mong cô bé đọc được lá thư này có thể hạnh phúc.
Chúc Bùi Tinh và Sơ Húc có thể nắm tay đến bạc đầu, con cháu đề huề.
Ôn Viễn Tinh mười tám tuổi thân gửi.
12:10, đêm mùng 1 tháng 8 năm 2010.
…
Sơ Húc đợi hai tiếng mà vẫn chưa thấy Bùi Tinh về, trong lòng có chút bất an nên anh đứng dậy đi ra ngoài.
Đại viện yên tĩnh không chút âm thanh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xào xạc của tán cây ven đường.
Sơ Húc từ nhà Bùi Tinh đi ra, lúc gần tới nhà Ôn Viễn Tinh, anh bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ từ một góc tường vọng tới.
Anh lần theo hướng đó mà đi tới.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái nhỏ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, trên tay còn cầm chặt hai tờ giấy, cô khóc nức nở, nghẹn ngào, khiến người khác nhìn mà xót xa.
Trong đại viện không có người ngoài ở, sáu hộ gia đình quây quần một khu. Cô gái kia rõ ràng là Bùi Tinh, mà tiếng khóc và bộ quần áo đã khẳng định cho điều đó.
Bùi Tinh không tả được cảm giác sau khi đọc lá thư này, chỉ biết là không dễ chịu chút nào.
Nhưng lại là thương Sơ Húc nhiều hơn.
Cô nhớ trước đây trong lúc vô tình, giáo sư Ôn đã đánh giá về Sơ Húc, nói anh chuyện gì cũng ôm vào mình, lẳng lặng, không lên tiếng, trước mặt người ngoài, lúc nào cũng ung dung tự tại.
Bùi Tinh vừa khóc vừa nghĩ, chẳng phải là như vậy sao?
Chuyện gì anh cũng tự gánh vác, nhưng chẳng bao giờ nói ra.
Nghĩ thế, rồi lại nghĩ đến những khổ sở anh nếm trải suốt mấy năm qua, Bùi Tinh càng khóc càng khó chịu, màng tai như bị phủ một tầng hơi sương, ngăn cách hết mọi âm thanh của thế giới bên ngoài.
Vì thế, Sơ Húc đến cạnh cô lúc nào mà cô cũng không hay.
Cho đến khi anh ôm cô vào lòng, chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà trên người anh, cô mới hoàn hồn.
Sơ Húc đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô, im lặng không nói.
Với Sơ Húc mà nói, cô ít khi khóc nức nở như thế này, vậy nên anh chọn im lặng lắng nghe.
Không hỏi cô vì sao lại khóc.
Cũng không bảo cô đừng khóc nữa.
Đôi mắt ngấn nước của Bùi Tinh nhắm lại, hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi, đồng thời, giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên, “Sơ Húc à…”
Sơ Húc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Anh đây.”
“Em biết hết rồi.”, Bùi Tinh không định giấu anh, cô nghẹn ngào nói: “Những chuyện Viễn Tinh nói với anh hồi đấy, em biết hết rồi.”
Tán cây trong đại viện bỗng xào xạc dữ dội, như thể vừa có một cơn gió mạnh tạt qua.
Thân mình Sơ Húc bỗng cứng đờ, được anh ôm chặt trong lòng, Bùi Tinh có thể cảm nhận được.
Cô hơi nhổm dậy, giang tay ôm anh rồi dè dặt nói: “Em xin lỗi, Sơ Húc.”
“Hả?”, Sơ Húc lại ôm ghì lấy cô.
“Em vẫn luôn cảm thấy chuyện anh bỏ đi không nói lời nào là nỗi khó chịu em không quên được, nhưng lại chẳng nghĩ tại sao anh bỗng nhiên bỏ đi, cũng không hỏi anh, không suy nghĩ cẩn thận.”
“Không có gì, đều qua cả rồi.”, Sơ Húc dịu dàng nói, “Ngoan, đừng khóc , còn khóc nữa là anh khó chịu lắm.”
“Sơ Húc, em hỏi anh.”, Bùi Tinh hít mũi, “Nếu Viễn Tinh không viết lá thư này, có phải anh định không bao giờ nói với em chuyện này đúng không?”
Trong không khí đầy mùi bạc hà trên người anh, bầu trời đêm cũng chi chít những vì sao.
Anh im lặng một lúc rồi mới thấp giọng đáp “ừ”, “Anh không thể kể xấu cậu ấy khi cậu ấy đã mất rồi, anh không làm được… Vốn dĩ chuyện cậu ấy đi anh đã khó chấp nhận được rồi, qua bao nhiêu năm, anh không muốn vạch vết sẹo này ra, để cho cậu ấy an nghỉ đi.”, Sơ Húc nói xong liền tì trán lên trán cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Em giận à?”
Cô có tư cách gì mà giận chứ, Bùi Tinh tự giễu cười một cái.
“Không phải giận.”, Bùi Tinh nói, “Mà là đau lòng.”
Bùi Tinh nhìn Sơ Húc, hai mắt đỏ như thỏ con, thêm một tầng sương mù phủ kín, càng khiến người ta xót xa. Cô cầm tay anh đặt lên vị trí trái tim mình, cô nói: “Chỗ này, đau lắm… Em cứ nghĩ đến những lời anh ấy nói là em lại đau lòng, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà bắt anh phải chịu tất cả, dựa vào cái gì mà trước khi chết anh ấy còn nói với anh những điều đó.”
Sơ Húc mỉm cười, cảm thấy nỗi ấm ức giấu kín bao năm bỗng nhiên không còn nữa, sương mù tan bay, chỉ còn thấy ánh mặt trời rạng rỡ. Anh giơ tay ôm cô, “Ngoan nào, để cho cậu ấy yên giấc đi, đừng nói nữa.”
Còn có thể nói gì được nữa?
Chẳng có gì cả, dù sao thì mọi hiểu lầm đã được hóa giải.
“Sơ Húc.”, Bùi Tinh gọi tên anh.
Sơ Húc đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi khẽ nói: “Anh đây.”
“Bao nhiêu năm qua, anh vẫn đợi em …”, Bùi Tinh hỏi, “Có phải không?”
“Phải, vẫn luôn đợi em.”, Sơ Húc nói, “Lúc mới đi, chưa được hai ngày đã muốn về tìm em, ai ngờ lại bị gọi vào trường luôn, càng không ngờ là, loáng một cái đã sáu năm không về nhà.”
“Thế nên…”, Bùi Tinh hỏi, “Anh chưa từng có ý nghĩ không cần em?”
“Chưa từng có.”, Sơ Húc ôm cô thật chặt, “Em là của anh, chỉ có thể là của anh.”
“Ừm, em mãi mãi là của anh, chỉ là của anh.”
“Ừm, anh cũng mãi mãi là của em.”
Trời đêm đầy sao, ánh trăng tròn hơn hẳn mọi ngày.
Gió nhẹ, trăng sáng, sao đầy trời…
Sơ Húc nắm tay cô đi về nhà, đột nhiên anh hỏi: “Em làm bác sĩ là vì Viễn Tinh à?”
Bùi Tinh đáp: “Không phải, hồi đấy anh nói muốn vào trường quân đội còn gì. Em nghe người ta nói, có hệ quân y, em liền muốn học làm bác sĩ để vào cùng đơn vị với anh.”
Đáng tiếc, anh lại bỏ đi không nói lời nào.
Hai người không nói gì nữa, chỉ là hai bàn tay bỗng siết chặt hơn.
“Bà xã.”, Sơ Húc gọi cô.
Bùi Tinh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sơ Húc hỏi: “Em còn nhớ bức thư tình không ghi tên ở Thang Khê không?”
Bùi Tinh vẫn nhớ, có hai lá thư, một lá viết rõ tên cô và tên anh, còn một lá không có tên, nhưng chữ viết thì đúng là của cô.
“Bức thư tình đấy là gửi cho anh phải không?”, Sơ Húc trầm giọng hỏi.
“Phải.”, Bùi Tinh thừa nhận luôn.
Bức thư tình đó đúng là viết cho Sơ Húc, có điều cô sợ mình viết không hay nên tới hỏi ý kiến Ôn Viễn Tinh, không ngờ anh lại nói đó là thư cô viết cho anh.
Thế nên hiểu lầm mới càng sâu.
Nghe thấy đáp án của cô, Sơ Húc cúi đầu mím môi cười.
“Sơ Húc.”, Bùi Tinh hỏi, “Anh ghen à?”
Tuy cô hỏi nhưng lại rất chắc chắn.
Hai tai Sơ Húc thoáng đỏ, bàn tay đang nắm tay Bùi Tinh bỗng véo mạnh một cái. Anh nhìn cô như đang trách: Sao biết rõ rồi mà còn cố hỏi làm gì?
Bùi Tinh hiểu, nhoẻn miệng cười mà không nói gì.
Lúc sắp về đến nhà, cô gọi anh.
“Sơ Húc.”
“Ơi?”
Bùi Tinh nhìn anh, “Anh tin em đi, em chỉ yêu mỗi mình anh, với Viễn Tinh, em chỉ coi anh ấy là anh trai mà thôi.”
“Được, anh tin em.”, Sơ Húc xoa đầu cô.
Anh rất vui, Bùi Tinh có thể cảm nhận được.
…
Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã là hơn mười hai giờ. Bùi Tinh khóc nhiều nên hơi mệt, sau khi được Sơ Húc sấy tóc cho liền nằm xuống ngủ luôn.
Sơ Húc tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bước ra.
Thấy cô cuộn chăn lại, anh tăng điều hòa, hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, đang định mở nắp thì trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt Bùi Tinh.
Thôi, không uống nữa.
Bằng không cô lại lo lắng cho cổ họng của anh.
Sơ Húc quay đầu lấy một chai nước khoáng rồi đi ra phòng khách ngồi.
Trên mặt bàn còn để hai lá thư, đều là do Ôn Viễn Tinh viết, một lá cho Bùi Tinh, một lá cho anh.
Anh duỗi tay, cầm bức thư gửi cho Bùi Tinh lên đọc lướt qua, rồi anh đặt xuống, cầm bức thư gửi cho mình lên.
…
Húc.
Xin lỗi, đến cuối đời mà tôi vẫn làm chuyện xấu.
Cậu có hận tôi không?
Cứ cho là hận, thì cũng nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.
…
Xin lỗi, anh.
Vô cùng xin lỗi.
— Tân hôn vui vẻ, anh.
Viễn Tinh năm mười tám tuổi là một đứa xấu xa, nhưng trong lòng Viễn Tinh luôn có anh.
Em biết, anh không nói, em cũng biết.
Anh thích Tiểu Tinh từ lâu rồi.
Thế nên, anh à, em chúc phúc cho anh và chị dâu.
Anh, cảm ơn anh đã kèm em viết chữ, kèm em học bài.
Cũng cảm ơn anh, đã đẩy em đi xem phong cảnh đẹp ở biết bao nhiêu nơi.
Anh, cảm ơn anh những năm đó đã làm bạn trong bóng đêm với em.
Ôn Viễn Tinh mười tám tuổi thân gửi.
1:00 ngày 1 tháng 8 năm 2010.
…
Sơ Húc ngửa đầu dựa vào sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần.
Nếu anh nhớ không lầm, khi còn nằm viện, Ôn Viễn Tinh từng bảo, tiếng “anh” này, cậu ấy không nói được.
Nhưng trong thư lại viết đến mấy chữ “anh”.
Đồng hồ điểm một giờ đêm.
Căn phòng trống vắng bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Sơ Húc: “Nếu cậu đã gọi tôi là anh, vậy thì tôi và chị dâu tha thứ cho cậu.”
Nói đến đây, hai mắt anh ửng đỏ, nhớ đến gương mặt không chút huyết sắc của Viễn Tinh, lại nghĩ đến bức thư cậu ấy viết cho Bùi Tinh, hỏi họ có ổn không, anh trầm mặc một lát, thì thầm lẩm bẩm: “Chúng tôi đều rất ổn, nhưng mà rất nhớ cậu.”
…
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến tháng Mười hai.
Mùa đông ở thành phố Thanh lạnh hơn những nơi khác rất nhiều, nhất là khi ngoài trời đổ tuyết, khắp nơi trắng xóa, giẫm lên còn nghe rõ tiếng sột soạt.
Bùi Tinh tan ca, lấy khăn và găng tay Sơ Húc chuẩn bị cho rồi đeo vào, trang bị đầy đủ rồi mới đi ra khỏi cửa.
Bằng không, người nào đó thấy cô để tay trần và cổ trống không xuống là lại không vui.
Ra đến nơi, không thấy Sơ Húc đâu, cô bèn gọi điện cho anh thì mới biết anh đang ở trong quán cà phê cạnh bệnh viện.
Cô lấy làm nghi ngờ, người này sao tự dưng lại muốn uống cà phê?
Vừa nghĩ vừa đi vào quán, cô đẩy cửa, bên trên treo một chiếc chuông gió, tiếng “ting ting” vang lên đến vui tai.
Có lẽ do trong quán vốn yên tĩnh, tiếng chuông gió lại đặc biệt, cô vừa vào đã thấy Sơ Húc, mà anh cũng đang nhìn cô, còn vẫy tay gọi cô đến.
Bùi Tinh bước tới, Sơ Húc liền đứng dậy tự nhiên đón lấy khăn, găng tay và khẩu trang cô vừa tháo ra.
Anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không.”, Bùi Tinh nói: “Trang bị đầy đủ như thế này, lạnh sao được.”
Sơ Húc cúi đầu cười, biết cô đang oán mình bắt cô mặc quá nhiều.
“Sao anh lại vào đây uống cà phê?”, Bùi Tinh hỏi.
Hơn nữa, bây giờ anh đang ngồi đối diện cô, việc này khiến cô lấy làm lạ. Người này đi ra ngoài ăn thích nhất là ngồi dính sát vào cô, như bình thường thì lúc này anh cũng sẽ ngồi cạnh cô chứ không phải là ở phía đối diện thế này.
Chắc chắn anh có lời muốn nói, Bùi Tinh đoán.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp nghe thấy anh nói gì thì đã thấy người phục vụ quầy gọi lớn tiếng: “Bà Sơ, mời đến lấy cà phê ạ.”
Bùi Tinh chớp mắt vài cái, ngây ngốc nhìn Sơ Húc.
Người phục vụ lại hô to hơn: “Bà Sơ có ở đây không ạ? Mời đến lấy cà phê ạ.”
Bùi Tinh liếc nhìn, Sơ Húc ngồi đối diện cô, anh không đứng dậy đi lấy hộ cô mà chỉ mở miệng nhắc nhở cô, giọng nói nghe đến cổ quái, “Gọi em đấy, bà Sơ.”
Đã hiểu, là trò trẻ con anh bày ra, Bùi Tinh nhoẻn miệng cười.
Cô cầm cốc cà phê đi ra cửa, Sơ Húc đi ngay bên cạnh. Cô ôm tay anh, anh cầm ô. Tuyết rơi trắng trời, anh nghiêng ô về phía cô, còn mình thì bị tuyết đậu đầy vai.
Bùi Tinh nhấp một ngụm cà phê, nụ cười lan đến tận khóe mắt, cô nhẹ giọng nói: “Ông Sơ, cảm ơn cà phê của anh nhé.”
Sơ Húc cúi đầu hôn cô một cái, trong mắt chỉ còn một vẻ dịu dàng, “Đừng khách sáo, bà Sơ.”
Bùi Tinh và Sơ Húc dựa sát vào nhau, sóng vai mà đi.
…
Xuân ấm hoa sẽ nở, mà em thì vẫn sẽ ở đây.
Từng bỏ lỡ, cũng từng nhớ nhung mong chờ.
Chờ đợi rõ ràng là điều khó chịu nhất, nhưng chỉ cần nghĩ về nhau, mọi đau khổ đều không đáng để nhắc tới.
Tám năm, mấy ngàn ngày đêm.
Từng tưởng tượng ra tiếng khóc thút thít của em, từng lang thang trong vô định tìm tin tức của anh, từng bỏ mặc bản thân, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhau.
Chỉ cần anh và em biết, có người đang đợi mình, bất kể bao lâu, bất cứ lúc nào, bất luận ở đâu.
Chỉ cần gặp lại, chúng ta đều có thể đền bù lại những năm tháng hoài phí khi ấy.
—– HẾT—–
Bùi Tinh đi vòng quanh sân, tay nắm chặt hai lá thư.
Cô vốn định về nhà mới đọc nhưng nỗi nhớ Viễn Tinh chợt ùa về, khiến cô không đợi được phải xem ngay bức thư anh viết. Phía xa có một ngọn đèn mờ, chiếu sáng một khoảnh sân, cô đi về phía đó, mở ra bức thư đã in dấu thời gian.
…
Tiểu Tinh.
Anh là Viễn Tinh đây. Còn nhớ anh là ai không?
Hôm nay là mùng 1 tháng 8 năm 2010, trời mưa, anh ở bệnh viện một mình.
Lúc em đọc được lá thư này, là lúc nào, mùa gì nhỉ? Xuân? Hạ? Thu? Hay đông?
Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi, sống có ổn không?
Bố mẹ anh… họ vẫn khỏe chứ?
Còn mấy đứa kia thế nào rồi?
Anh hơi tự luyến, anh cảm thấy, chắc chắn bọn em đều rất nhớ anh.
Anh không biết lúc nào thì em đọc được lá thư này, có lẽ là ngày đầu tiên sau khi anh chết, cũng có lẽ là sau rất nhiều năm, nhưng anh vừa hi vọng lại vừa không hi vọng em đọc được nó.
Anh hi vọng là vì không muốn em và Sơ Húc bỏ lỡ nhau.
Còn không hi vọng là vì anh ích kỷ, không muốn hai người ở bên nhau.
Anh cũng không biết giờ này anh đang ở đâu nữa, ở thiên đường, hay là mười tám tầng địa ngục chờ bị đánh. Nhưng anh cảm thấy, anh ở đâu, còn phụ thuộc vào việc sau khi đọc xong lá thư này, em có tha thứ cho anh hay không.
Cho phép anh giới thiệu bản thân lại lần nữa, anh là một kẻ ích kỷ, ích kỷ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bởi anh nói với Sơ Húc, anh thích Bùi Tinh.
Lúc đó, trông cậu ấy rất đau khổ, rất thương tâm, mà vẻ khó tin còn rõ ràng hơn.
Nhưng anh thì lại rất vui, rất hạnh phúc.
Anh thích em, Bùi Tinh, rất nhiều năm rồi. Rốt cuộc thì anh cũng có thể nói ra.
Từ khi em vẫn còn là một cô bé, anh nhớ, em thích lẽo đẽo theo anh, nhưng càng lớn, em lại càng giữ khoảng cách với anh, mà khi anh phát hiện ra, thì em đã thích Sơ Húc mất rồi.
Lần đầu tiên em nói với anh rằng em thích Sơ Húc, tuy anh cười, nhưng trong lòng đau thế nào chắc chẳng ai biết. Anh nhiều lần ngăn cản em tỏ tình với cậu ấy, nhưng em lại chẳng nghe anh.
Dần dần, anh không biết từ khi nào, anh bắt đầu ghét Sơ Húc, nhất là khi em nói cậu ấy từ chối em, anh càng ghét cậu ấy hơn.
Sự ghen ghét này kéo dài thật sự rất nhiều năm rồi.
Mùa hè năm 2010, anh biết có lẽ anh không còn sống được lâu nữa, trong phòng bệnh, anh nhìn thấy em ngồi ôn bài cùng cậu ấy, mà anh thì chỉ có thể nằm trên giường thở oxy. Anh lại một lần nữa ghét cậu ấy.
Thế nên, lúc em cầm lá thư tình đến rồi nói với anh, đây là lá thư em viết cho Sơ Húc, anh đã lừa em, anh nói: “Lá thư này không đủ hay, em đổi cái khác đi.”. Em tin anh không chút nghi ngờ, anh bảo đợi đến tối viết cho cậu ấy lá khác, mà em hình như thương hại anh nên nghe lời kinh khủng, ngoan ngoãn đồng ý. Lúc nhìn em tiện tay vứt lá thư kia đi, là lúc lòng ghen ghét của anh lên đến đỉnh điểm.
Anh đã nói dối.
Đêm trước kỳ nghỉ hè, anh nói với cậu ấy, lá thư này là em viết cho anh, mà anh cũng thế, anh cũng thích Bùi Tinh từ lâu lắm rồi.
Khi cậu ấy còn đang đau khổ, còn đang ngỡ ngàng, anh lại đê tiện nói:
“Cậu tin tôi đi, sau khi tôi chết, trong lòng Bùi Tinh, địa vị của tôi vẫn cao hơn rất nhiều một người sống như cậu.”
“Sơ Húc, xin cậu, rời bỏ em ấy đi, nhường em ấy cho tôi.”
“Sơ Húc, cậu nhớ kỹ, người sống đấu không lại người chết.”
Sau những lời này, anh không còn thấy Sơ Húc nữa.
Em vẫn tới thăm anh như mọi ngày, anh biết, Sơ Húc không nói với em chuyện anh nói với cậu ấy.
Điều này không quan trọng, quan trọng là em đọc được lá thư này, đồng nghĩa với việc em và cậu ấy đã ở bên nhau.
Anh vô cùng hối hận vì đã làm tổn thương cậu ấy.
Lúc này cậu ấy có ngồi bên cạnh em không? Nếu có, bảo cậu ấy đừng giận.
Anh xin lỗi, Bùi Tinh.
Bùi Tinh, nếu anh lên tới thiên đường rồi, anh muốn chúc phúc cho em. Ngay cả nếu xuống địa ngục, anh cũng vẫn muốn chúc phúc cho em.
Chúc phúc cho em và cậu ấy.
Không biết lá thư này có là dư thừa hay không, không biết em có hận anh hay không. Nhưng, xin em hãy nhớ anh.
Vì dù sao, Viễn Tinh cũng vô cùng yêu em.
Cả đời này, sinh mệnh của Viễn Tinh thật ngắn ngủi. Nghe thấy bác sĩ nói anh không còn sống được mấy ngày nữa, vậy mà anh lại dùng mấy ngày đó để làm chuyện xấu. Sau khi chết, chắc là anh sẽ xuống địa ngục phải không?
Tiểu Tinh có tha thứ cho anh không?
Có lẽ anh vẫn còn chút không cam lòng, nhưng anh muốn nói với em.
Mùa hè năm mười tám tuổi, sinh mệnh của anh kết thúc.
Mùa hè năm mười tám tuổi, anh yêu một cô bé, suốt trọn một đời.
Bùi Tinh, chuyện khiến anh vui nhất đời này, chính là trong tên có cùng một chữ Tinh với em. Thật đấy, chắc em không thể hiểu được cảm giác này của anh. Giống như em không thể hiểu anh yêu em đến dường nào vậy.
Yêu em là chuyện tốt nhất anh có thể làm được.
Tạm biệt, nguyện kiếp sau có duyên gặp lại nhau.
Anh mong cô bé đọc được lá thư này có thể hạnh phúc.
Chúc Bùi Tinh và Sơ Húc có thể nắm tay đến bạc đầu, con cháu đề huề.
Ôn Viễn Tinh mười tám tuổi thân gửi.
12:10, đêm mùng 1 tháng 8 năm 2010.
…
Sơ Húc đợi hai tiếng mà vẫn chưa thấy Bùi Tinh về, trong lòng có chút bất an nên anh đứng dậy đi ra ngoài.
Đại viện yên tĩnh không chút âm thanh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xào xạc của tán cây ven đường.
Sơ Húc từ nhà Bùi Tinh đi ra, lúc gần tới nhà Ôn Viễn Tinh, anh bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ từ một góc tường vọng tới.
Anh lần theo hướng đó mà đi tới.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái nhỏ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, trên tay còn cầm chặt hai tờ giấy, cô khóc nức nở, nghẹn ngào, khiến người khác nhìn mà xót xa.
Trong đại viện không có người ngoài ở, sáu hộ gia đình quây quần một khu. Cô gái kia rõ ràng là Bùi Tinh, mà tiếng khóc và bộ quần áo đã khẳng định cho điều đó.
Bùi Tinh không tả được cảm giác sau khi đọc lá thư này, chỉ biết là không dễ chịu chút nào.
Nhưng lại là thương Sơ Húc nhiều hơn.
Cô nhớ trước đây trong lúc vô tình, giáo sư Ôn đã đánh giá về Sơ Húc, nói anh chuyện gì cũng ôm vào mình, lẳng lặng, không lên tiếng, trước mặt người ngoài, lúc nào cũng ung dung tự tại.
Bùi Tinh vừa khóc vừa nghĩ, chẳng phải là như vậy sao?
Chuyện gì anh cũng tự gánh vác, nhưng chẳng bao giờ nói ra.
Nghĩ thế, rồi lại nghĩ đến những khổ sở anh nếm trải suốt mấy năm qua, Bùi Tinh càng khóc càng khó chịu, màng tai như bị phủ một tầng hơi sương, ngăn cách hết mọi âm thanh của thế giới bên ngoài.
Vì thế, Sơ Húc đến cạnh cô lúc nào mà cô cũng không hay.
Cho đến khi anh ôm cô vào lòng, chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà trên người anh, cô mới hoàn hồn.
Sơ Húc đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô, im lặng không nói.
Với Sơ Húc mà nói, cô ít khi khóc nức nở như thế này, vậy nên anh chọn im lặng lắng nghe.
Không hỏi cô vì sao lại khóc.
Cũng không bảo cô đừng khóc nữa.
Đôi mắt ngấn nước của Bùi Tinh nhắm lại, hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi, đồng thời, giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên, “Sơ Húc à…”
Sơ Húc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Anh đây.”
“Em biết hết rồi.”, Bùi Tinh không định giấu anh, cô nghẹn ngào nói: “Những chuyện Viễn Tinh nói với anh hồi đấy, em biết hết rồi.”
Tán cây trong đại viện bỗng xào xạc dữ dội, như thể vừa có một cơn gió mạnh tạt qua.
Thân mình Sơ Húc bỗng cứng đờ, được anh ôm chặt trong lòng, Bùi Tinh có thể cảm nhận được.
Cô hơi nhổm dậy, giang tay ôm anh rồi dè dặt nói: “Em xin lỗi, Sơ Húc.”
“Hả?”, Sơ Húc lại ôm ghì lấy cô.
“Em vẫn luôn cảm thấy chuyện anh bỏ đi không nói lời nào là nỗi khó chịu em không quên được, nhưng lại chẳng nghĩ tại sao anh bỗng nhiên bỏ đi, cũng không hỏi anh, không suy nghĩ cẩn thận.”
“Không có gì, đều qua cả rồi.”, Sơ Húc dịu dàng nói, “Ngoan, đừng khóc , còn khóc nữa là anh khó chịu lắm.”
“Sơ Húc, em hỏi anh.”, Bùi Tinh hít mũi, “Nếu Viễn Tinh không viết lá thư này, có phải anh định không bao giờ nói với em chuyện này đúng không?”
Trong không khí đầy mùi bạc hà trên người anh, bầu trời đêm cũng chi chít những vì sao.
Anh im lặng một lúc rồi mới thấp giọng đáp “ừ”, “Anh không thể kể xấu cậu ấy khi cậu ấy đã mất rồi, anh không làm được… Vốn dĩ chuyện cậu ấy đi anh đã khó chấp nhận được rồi, qua bao nhiêu năm, anh không muốn vạch vết sẹo này ra, để cho cậu ấy an nghỉ đi.”, Sơ Húc nói xong liền tì trán lên trán cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Em giận à?”
Cô có tư cách gì mà giận chứ, Bùi Tinh tự giễu cười một cái.
“Không phải giận.”, Bùi Tinh nói, “Mà là đau lòng.”
Bùi Tinh nhìn Sơ Húc, hai mắt đỏ như thỏ con, thêm một tầng sương mù phủ kín, càng khiến người ta xót xa. Cô cầm tay anh đặt lên vị trí trái tim mình, cô nói: “Chỗ này, đau lắm… Em cứ nghĩ đến những lời anh ấy nói là em lại đau lòng, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà bắt anh phải chịu tất cả, dựa vào cái gì mà trước khi chết anh ấy còn nói với anh những điều đó.”
Sơ Húc mỉm cười, cảm thấy nỗi ấm ức giấu kín bao năm bỗng nhiên không còn nữa, sương mù tan bay, chỉ còn thấy ánh mặt trời rạng rỡ. Anh giơ tay ôm cô, “Ngoan nào, để cho cậu ấy yên giấc đi, đừng nói nữa.”
Còn có thể nói gì được nữa?
Chẳng có gì cả, dù sao thì mọi hiểu lầm đã được hóa giải.
“Sơ Húc.”, Bùi Tinh gọi tên anh.
Sơ Húc đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi khẽ nói: “Anh đây.”
“Bao nhiêu năm qua, anh vẫn đợi em …”, Bùi Tinh hỏi, “Có phải không?”
“Phải, vẫn luôn đợi em.”, Sơ Húc nói, “Lúc mới đi, chưa được hai ngày đã muốn về tìm em, ai ngờ lại bị gọi vào trường luôn, càng không ngờ là, loáng một cái đã sáu năm không về nhà.”
“Thế nên…”, Bùi Tinh hỏi, “Anh chưa từng có ý nghĩ không cần em?”
“Chưa từng có.”, Sơ Húc ôm cô thật chặt, “Em là của anh, chỉ có thể là của anh.”
“Ừm, em mãi mãi là của anh, chỉ là của anh.”
“Ừm, anh cũng mãi mãi là của em.”
Trời đêm đầy sao, ánh trăng tròn hơn hẳn mọi ngày.
Gió nhẹ, trăng sáng, sao đầy trời…
Sơ Húc nắm tay cô đi về nhà, đột nhiên anh hỏi: “Em làm bác sĩ là vì Viễn Tinh à?”
Bùi Tinh đáp: “Không phải, hồi đấy anh nói muốn vào trường quân đội còn gì. Em nghe người ta nói, có hệ quân y, em liền muốn học làm bác sĩ để vào cùng đơn vị với anh.”
Đáng tiếc, anh lại bỏ đi không nói lời nào.
Hai người không nói gì nữa, chỉ là hai bàn tay bỗng siết chặt hơn.
“Bà xã.”, Sơ Húc gọi cô.
Bùi Tinh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sơ Húc hỏi: “Em còn nhớ bức thư tình không ghi tên ở Thang Khê không?”
Bùi Tinh vẫn nhớ, có hai lá thư, một lá viết rõ tên cô và tên anh, còn một lá không có tên, nhưng chữ viết thì đúng là của cô.
“Bức thư tình đấy là gửi cho anh phải không?”, Sơ Húc trầm giọng hỏi.
“Phải.”, Bùi Tinh thừa nhận luôn.
Bức thư tình đó đúng là viết cho Sơ Húc, có điều cô sợ mình viết không hay nên tới hỏi ý kiến Ôn Viễn Tinh, không ngờ anh lại nói đó là thư cô viết cho anh.
Thế nên hiểu lầm mới càng sâu.
Nghe thấy đáp án của cô, Sơ Húc cúi đầu mím môi cười.
“Sơ Húc.”, Bùi Tinh hỏi, “Anh ghen à?”
Tuy cô hỏi nhưng lại rất chắc chắn.
Hai tai Sơ Húc thoáng đỏ, bàn tay đang nắm tay Bùi Tinh bỗng véo mạnh một cái. Anh nhìn cô như đang trách: Sao biết rõ rồi mà còn cố hỏi làm gì?
Bùi Tinh hiểu, nhoẻn miệng cười mà không nói gì.
Lúc sắp về đến nhà, cô gọi anh.
“Sơ Húc.”
“Ơi?”
Bùi Tinh nhìn anh, “Anh tin em đi, em chỉ yêu mỗi mình anh, với Viễn Tinh, em chỉ coi anh ấy là anh trai mà thôi.”
“Được, anh tin em.”, Sơ Húc xoa đầu cô.
Anh rất vui, Bùi Tinh có thể cảm nhận được.
…
Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã là hơn mười hai giờ. Bùi Tinh khóc nhiều nên hơi mệt, sau khi được Sơ Húc sấy tóc cho liền nằm xuống ngủ luôn.
Sơ Húc tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bước ra.
Thấy cô cuộn chăn lại, anh tăng điều hòa, hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, đang định mở nắp thì trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt Bùi Tinh.
Thôi, không uống nữa.
Bằng không cô lại lo lắng cho cổ họng của anh.
Sơ Húc quay đầu lấy một chai nước khoáng rồi đi ra phòng khách ngồi.
Trên mặt bàn còn để hai lá thư, đều là do Ôn Viễn Tinh viết, một lá cho Bùi Tinh, một lá cho anh.
Anh duỗi tay, cầm bức thư gửi cho Bùi Tinh lên đọc lướt qua, rồi anh đặt xuống, cầm bức thư gửi cho mình lên.
…
Húc.
Xin lỗi, đến cuối đời mà tôi vẫn làm chuyện xấu.
Cậu có hận tôi không?
Cứ cho là hận, thì cũng nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.
…
Xin lỗi, anh.
Vô cùng xin lỗi.
— Tân hôn vui vẻ, anh.
Viễn Tinh năm mười tám tuổi là một đứa xấu xa, nhưng trong lòng Viễn Tinh luôn có anh.
Em biết, anh không nói, em cũng biết.
Anh thích Tiểu Tinh từ lâu rồi.
Thế nên, anh à, em chúc phúc cho anh và chị dâu.
Anh, cảm ơn anh đã kèm em viết chữ, kèm em học bài.
Cũng cảm ơn anh, đã đẩy em đi xem phong cảnh đẹp ở biết bao nhiêu nơi.
Anh, cảm ơn anh những năm đó đã làm bạn trong bóng đêm với em.
Ôn Viễn Tinh mười tám tuổi thân gửi.
1:00 ngày 1 tháng 8 năm 2010.
…
Sơ Húc ngửa đầu dựa vào sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần.
Nếu anh nhớ không lầm, khi còn nằm viện, Ôn Viễn Tinh từng bảo, tiếng “anh” này, cậu ấy không nói được.
Nhưng trong thư lại viết đến mấy chữ “anh”.
Đồng hồ điểm một giờ đêm.
Căn phòng trống vắng bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Sơ Húc: “Nếu cậu đã gọi tôi là anh, vậy thì tôi và chị dâu tha thứ cho cậu.”
Nói đến đây, hai mắt anh ửng đỏ, nhớ đến gương mặt không chút huyết sắc của Viễn Tinh, lại nghĩ đến bức thư cậu ấy viết cho Bùi Tinh, hỏi họ có ổn không, anh trầm mặc một lát, thì thầm lẩm bẩm: “Chúng tôi đều rất ổn, nhưng mà rất nhớ cậu.”
…
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến tháng Mười hai.
Mùa đông ở thành phố Thanh lạnh hơn những nơi khác rất nhiều, nhất là khi ngoài trời đổ tuyết, khắp nơi trắng xóa, giẫm lên còn nghe rõ tiếng sột soạt.
Bùi Tinh tan ca, lấy khăn và găng tay Sơ Húc chuẩn bị cho rồi đeo vào, trang bị đầy đủ rồi mới đi ra khỏi cửa.
Bằng không, người nào đó thấy cô để tay trần và cổ trống không xuống là lại không vui.
Ra đến nơi, không thấy Sơ Húc đâu, cô bèn gọi điện cho anh thì mới biết anh đang ở trong quán cà phê cạnh bệnh viện.
Cô lấy làm nghi ngờ, người này sao tự dưng lại muốn uống cà phê?
Vừa nghĩ vừa đi vào quán, cô đẩy cửa, bên trên treo một chiếc chuông gió, tiếng “ting ting” vang lên đến vui tai.
Có lẽ do trong quán vốn yên tĩnh, tiếng chuông gió lại đặc biệt, cô vừa vào đã thấy Sơ Húc, mà anh cũng đang nhìn cô, còn vẫy tay gọi cô đến.
Bùi Tinh bước tới, Sơ Húc liền đứng dậy tự nhiên đón lấy khăn, găng tay và khẩu trang cô vừa tháo ra.
Anh hỏi: “Lạnh không?”
“Không.”, Bùi Tinh nói: “Trang bị đầy đủ như thế này, lạnh sao được.”
Sơ Húc cúi đầu cười, biết cô đang oán mình bắt cô mặc quá nhiều.
“Sao anh lại vào đây uống cà phê?”, Bùi Tinh hỏi.
Hơn nữa, bây giờ anh đang ngồi đối diện cô, việc này khiến cô lấy làm lạ. Người này đi ra ngoài ăn thích nhất là ngồi dính sát vào cô, như bình thường thì lúc này anh cũng sẽ ngồi cạnh cô chứ không phải là ở phía đối diện thế này.
Chắc chắn anh có lời muốn nói, Bùi Tinh đoán.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp nghe thấy anh nói gì thì đã thấy người phục vụ quầy gọi lớn tiếng: “Bà Sơ, mời đến lấy cà phê ạ.”
Bùi Tinh chớp mắt vài cái, ngây ngốc nhìn Sơ Húc.
Người phục vụ lại hô to hơn: “Bà Sơ có ở đây không ạ? Mời đến lấy cà phê ạ.”
Bùi Tinh liếc nhìn, Sơ Húc ngồi đối diện cô, anh không đứng dậy đi lấy hộ cô mà chỉ mở miệng nhắc nhở cô, giọng nói nghe đến cổ quái, “Gọi em đấy, bà Sơ.”
Đã hiểu, là trò trẻ con anh bày ra, Bùi Tinh nhoẻn miệng cười.
Cô cầm cốc cà phê đi ra cửa, Sơ Húc đi ngay bên cạnh. Cô ôm tay anh, anh cầm ô. Tuyết rơi trắng trời, anh nghiêng ô về phía cô, còn mình thì bị tuyết đậu đầy vai.
Bùi Tinh nhấp một ngụm cà phê, nụ cười lan đến tận khóe mắt, cô nhẹ giọng nói: “Ông Sơ, cảm ơn cà phê của anh nhé.”
Sơ Húc cúi đầu hôn cô một cái, trong mắt chỉ còn một vẻ dịu dàng, “Đừng khách sáo, bà Sơ.”
Bùi Tinh và Sơ Húc dựa sát vào nhau, sóng vai mà đi.
…
Xuân ấm hoa sẽ nở, mà em thì vẫn sẽ ở đây.
Từng bỏ lỡ, cũng từng nhớ nhung mong chờ.
Chờ đợi rõ ràng là điều khó chịu nhất, nhưng chỉ cần nghĩ về nhau, mọi đau khổ đều không đáng để nhắc tới.
Tám năm, mấy ngàn ngày đêm.
Từng tưởng tượng ra tiếng khóc thút thít của em, từng lang thang trong vô định tìm tin tức của anh, từng bỏ mặc bản thân, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhau.
Chỉ cần anh và em biết, có người đang đợi mình, bất kể bao lâu, bất cứ lúc nào, bất luận ở đâu.
Chỉ cần gặp lại, chúng ta đều có thể đền bù lại những năm tháng hoài phí khi ấy.
—– HẾT—–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.