Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 4

Tiểu Trang Chu

26/03/2020

“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.

Bùi Tinh ngồi xếp bằng trên giường, đang bận sạc điện thoại nên không ngẩng đầu, “Ai đấy?”

“Anh đây.”, giọng nói khản đặc như vậy, không xưng tên cũng biết là ai.

“Anh đến làm gì?”

“Đưa chăn ga cho em.”

“Tôi có rồi.”

“Cái này của anh vừa đẹp vừa sạch hơn.”, người ở ngoài dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Có họa tiết.”

Bùi Tinh nghe vậy thì liếc tấm ga trải giường dưới thân, trắng tinh, đúng là mang phong cách của khách sạn. Cô không từ chối, đi ra mở cửa.

Hẳn là Sơ Húc vừa tắm xong, trên người mặc chiếc áo phông màu xám nhạt, quần thể thao đen, mái tóc ướt đẫm, thoang thoảng mùi sữa tắm.

Bùi Tinh thu lại tầm mắt rồi giơ tay đón lấy đống chăn ga trên tay anh, nói xong câu “Cảm ơn”, cô rụt tay về, đóng cửa một cách dứt khoát.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô cứ thấy Sơ Húc hơi nhướng mày.

Trước kia có một lần bố mẹ Bùi Tinh ra ngoài, để một mình cô ở nhà. Chăn phơi dưới sân đại viện, bỗng nhiên trời lại đổ mưa, Bùi Tinh còn nhỏ nên không dám chạy xuống, cuối cùng vẫn là Sơ Húc cất hộ.

Tại sao cô lại nhớ tới chuyện này? Là vì, chăn rút rồi nhưng Bùi Tinh lại không biết trải giường, lồng chăn, cuối cùng Sơ Húc phải làm hộ nốt.

Bây giờ, cô vẫn không biết.

Bùi Tinh nhìn ra cửa, lại nhìn tay mình, cự nự hơn mười phút, không quá ôm hi vọng, cô mở cửa, vẫn thấy Sơ Húc còn đứng ở đó, lưng dựa vào tường, một chân chống đất, một chân khác đạp lên tường, tay phải buông thõng tùy ý kẹp một điếu thuốc, khói trắng vấn vít xung quanh.

Thấy cô ra, dường như anh đã đoán được trước, anh rụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác rồi ngẩng đầu híp mắt nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng ý cười, biết rõ mà còn hỏi: “Không biết làm à?”

Bùi Tinh ghét nhất cái vẻ “tiểu nhân đắc chí” này của anh, nhưng cô vẫn đành phải “Ừm” một tiếng.

Sơ Húc cười, vừa đi vào vừa nói: “Không biết thì cứ nói thẳng, lại chẳng phải anh sẽ không giúp em, em nói xem có đúng không? Bạn chơi cùng!”

Bùi Tinh: “…”. Cái kiểu độc mồm thích bóc mẽ người khác này vẫn không hề thay đổi.

Sơ Húc thay ga gối rất nhanh, y như một người đàn ông nội trợ thành thục, động tác nào cũng liền mạch dứt khoát.

Bùi Tinh có phần xấu hổ, cô là con gái đấy.

Anh thay xong, Bùi Tinh cúi đầu nhìn, họa tiết trên chăn đệm là hình ngôi sao.

Bùi Tinh bối rối nghiêng đầu, đúng lúc di động trên tủ đầu giường đổ chuông.

Người gọi: Cọp cái.

Sơ Húc vô tình liếc mắt một cái, trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh khàn giọng nói: “Mẹ em gọi em kìa.”

Mặt Bùi Tinh đỏ ửng lên, cô rút dây sạc, cuống quýt đáp rất chi “lạy ông tôi ở bụi này”, “Nói linh tinh cái gì đấy, không phải mẹ tôi.”

Sơ Húc khẽ cong môi. Bùi Tinh cách anh rất gần, cô có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ phát ra từ cổ họng anh.

Bùi Tinh nguýt một cái vẻ khinh thường, tay không để ý lại ấn vào nút nghe.

Cuộc gọi vừa được kết nối, “cọp cái” ở đầu bên kia không phụ cái danh xưng này, rống lên như sư tử Hà Đông: “Chị đang ở đâu? Sao vẫn chưa về?”

Bùi Tinh: “Đi nghỉ phép, du lịch!”

Mẹ Bùi: “Tôi thấy chị chán sống rồi, đi đâu cũng không nói, muộn thế này rồi mà chị còn chẳng thèm gọi điện cho tôi, chị bao nhiêu tuổi rồi hả, hai mươi lăm rồi đấy…”

Trong lòng Bùi Tinh thoáng cảm thấy bất an, đặc biệt là lúc này Sơ Húc đã trải xong chăn và ga giường, đang dựa vào tủ đầu giường, phủi tay biếng nhác nhìn cô, khóe miệng còn khẽ nhếch lên nữa.

Bùi Tinh tức điên tiết nhưng lại biết hiện tại không phải lúc để mắng anh, cô đang định bịt loa lại, không muốn mẹ già lại tuôn ra “lời vàng ngọc” nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước.

Giọng của mẹ Bùi cực kỳ to, “Cứ cho là tôi ép chị một tháng đi xem mặt hơn chục lần, nhưng chị cũng không cần phải trốn tôi mà không về nhà chứ hả!… Tôi lại chả biết thừa ấy chứ, chị bỏ việc nghỉ phép thế nào được, lại còn du với chả lịch… Về nhà đi, mẹ nấu món nấm kim châm cho mà ăn.”

Dưới cái nhìn chăm chú ẩn hiện nét cười của Sơ Húc, Bùi Tinh hối hận nhắm hai mắt lại.

Mắt không thấy, tâm yên tịnh!



Bằng không cô sẽ bóp chết anh thật mất.

Mẹ Bùi: “A lô? Tiểu Tinh, con còn ở đấy không?”

Bùi Tinh dằn cảm giác mất mặt xuống, cô hắng giọng nói: “Con đi du lịch thật, nếu mẹ không tin thì hỏi giáo sư Ôn đi.”

Mẹ Bùi còn định nói gì đó nhưng Bùi Tinh chặn họng ngay: “Thế nhé… Vâng vâng vâng… Rồi rồi rồi, thôi, con chào mẹ.”

Cuộc điện thoại kết thúc.

Căn phòng vốn im ắng thì chợt vang lên một tiếng cười khe khẽ. Giọng anh vốn khàn khàn, giờ gằn giọng cười xuống như vậy lại càng có tính trêu chọc hơn. Bùi Tinh cảm thấy giờ anh còn có sức sát thương hơn nhiều trước kia, 99% mọi người đều sẽ bị anh trêu cho nội thương.

Nhưng mấy năm nay cô đã luyện được đến đẳng cấp “bách độc bất xâm”, cô thuộc 1% còn lại! Bùi Tinh lạnh giọng: “Cười đủ chưa?”

Có vẻ do cười nên cổ họng Sơ Húc không thoải mái cho lắm, anh ho khan vài tiếng, bóc một viên kẹo thông họng bỏ vào miệng, sau đó lại mỉm cười, “Còn tưởng là em đến chơi, không ngờ là…” – trốn xem mặt.

Bùi Tinh hơi phát bực, “Biến.”

Lồng ngực Sơ Húc khẽ chấn động, tâm trạng có vẻ rất tốt, anh đứng thẳng dậy, còn thoáng xoa đầu cô rồi cười, “Được rồi, anh biến. Em yên tâm, mẹ em không thể nào tìm ra chỗ này đâu.”

“Biến!”

Ngày hôm sau, tâm trạng của Sơ Húc vô cùng tốt, Trần Tư có thể cảm nhận được rõ ràng. Anh ta tiến lại gần, cười hề hề, “Sơ đội.”

“Cút.”

Tối hôm qua không giữ mồm giữ miệng, sau khi tỉnh rượu, anh ta vô cùng hối hận, giờ thấy tâm trạng lão đại tốt, anh ta phải ngay lập tức ra nhận lỗi. Trần Tư cười hi hi, “Đừng thế mà… Em có cố ý đâu.”

“Ngậm miệng chặt một chút.”, Sơ Húc liếc Trần Tư, “Chuyện gì không nên nói thì đừng có nói.”

Thấy Sơ Húc buông tha cho mình, Trần Tư không dám lằng nhằng nữa, “Được ạ.”

Sơ Húc nhìn đồng hồ, mười một giờ trưa.

“Cô ấy vẫn chưa dậy à?”, Sơ Húc đưa mắt nhìn lên tầng.

Trần Tư gãi gãi đầu, “Vầng, chắc là mệt quá, tối qua lúc nửa đêm em dậy đi vệ sinh còn thấy cô ấy đứng ở ban công tầng hai gọi điện thoại.”

Trần Tư muốn nói lại thôi.

Sơ Húc nhíu mày, “Có chuyện gì thì cậu nói luôn đi.”

“À… Sơ đội…”, Trần Tư nuốt nước miếng, “Hôm qua… hình như em nghe thấy cô ấy nói chuyện điện thoại với bạn trai, trông sắc mặt cô ấy không tốt lắm, chắc là cãi nhau với bạn trai thì phải.”

Trần Tư vốn định nói là bạn, nhưng lời đến miệng rồi lại tuôn thêm chữ “trai” ra.

Sơ Húc dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt tối đi, không nói gì nữa.

Thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện, Trần Tư tự biết điều, “Em đi đón Trần An đây, không biết thằng oắt con lại chạy đi đâu rồi.”

Sơ Húc ngồi thừ ra, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, lon Coca Trần Tư còn chưa kịp mở đã bị anh dùng một tay bóp chặt.

“Pạch” một tiếng, lon Coca nổ tung, phun đầy mặt đất.

Đầu lưỡi anh liếm qua khóe miệng, yết hầu nhấp nhô vài cái, biểu cảm trên mặt vô cùng nặng nề.



Lúc Bùi Tinh tỉnh lại đã là hơn mười hai giờ.

Cô lăn trên giường vài vòng, với lấy di động để trên tủ đầu giường, thấy tin nhắn Wechat được Lâm Lâm Cửu gửi vào ba giờ đêm hôm qua.

Cửu: Rốt cuộc bà đang ở đâu đấy?

Cửu: Hôm qua nửa đêm bà gọi điện cho tôi cũng chỉ là để hỏi tin tức của Sơ Húc thôi à?

Cửu: Tôi hỏi hộ bà rồi, chả có ai biết anh ấy đi đâu cả.

Bùi Tinh vuốt tóc ra sau gáy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng.

Nếu cô không đến đây giao lưu thì có lẽ cả đời này cũng không gặp lại Sơ Húc.



Sự xuất hiện của anh giáng một cú shock quá lớn, Bùi Tinh bực bội vò rối cả đầu.

“Phiền chết mất.”

Lừng khừng một lúc, cô mới xoay người xuống giường. Rửa mặt xong, cô thay một chiếc váy dài, mặc thêm một chiếc áo thun, đúng chuẩn phong cách đi du lịch.

Mở cửa, cô nhìn thấy Sơ Húc đứng ngay đầu cầu thang, bên cạnh là Trần Tư. Không biết hai người đang nói gì, mà Trần Tư có vẻ rất kích động, còn giơ tay như định đánh Sơ Húc nữa.

Bùi Tinh vội bước tới, “Hai anh đang làm gì đấy?”

Vẻ mặt vốn đang bực bội của Sơ Húc bỗng dịu lại, còn Trần Tư thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngay lập tức giật lấy điếu thuốc trên tay Sơ Húc rồi vứt xuống đất, giẫm nát bét.

“Có gì đâu, Sơ đội lại hút trộm thuốc.”

Sơ đội?

Bùi Tinh thoáng liếc Sơ Húc, người kia ngoảnh mặt sang hướng khác, có thể nhìn thấy yết hầu nhấp nhô lên xuống của anh, và ánh mắt “Anh không thèm để ý đến em” nữa.

Bùi Tinh chẳng buồn để ý, vòng qua họ đi xuống lầu, “Hút thì hút thôi, dù sao người ta cũng không tự yêu lấy thân mình, anh bận lòng cũng vô ích.”

Trần Tư “haizz” một tiếng, định giải thích: “Cũng không phải thế, trước đây Sơ đội không hút thuốc nữa, nhưng hai hôm nay…”

“Im mồm.”, Sơ Húc khản giọng ngăn lại.

Bùi Tinh đi xuống bậc thang, trong lòng có thể hiểu được phần nào sự căng thẳng của Trần Tư.

Cô là bác sĩ, đương nhiên biết vì sao Trần Tư lo lắng, nếu Sơ Húc còn cần cổ họng thì không được ăn đồ cứng, thuốc lá và rượu lại càng không được động đến.

Nhưng cái tính của Sơ Húc thì chẳng ai quản nổi cả, quá thối.

Trước kia, khi còn nhỏ, cứ hễ cô khóc là anh lại đi mua hai cái kẹo mút. Hồi đó cô còn tưởng là anh biết cách dỗ người ta, đang chuẩn bị ngoan ngoãn nín khóc để được ăn kẹo, thì không ngờ, anh lại bóc một cái ra, ngồi trên lan can nhìn cô khóc. Bùi Tinh khóc nức nở thổn thức, thế nhưng anh chẳng những không dỗ mà còn ăn hết một cái kẹo mút, xong xuôi lại ăn nốt cái kia.

Cuối cùng, Bùi Tinh hùng hổ chạy về nhà, vừa khóc vừa chửi: “Sơ Húc thối thây…”

Sau đó, mấy đứa trẻ trong đại viện biết chuyện này thì đều nói Sơ Húc làm đúng, không nên chiều hư cô.

Hồi ấy, Sơ Húc có đánh rắm thì cả bọn vẫn cứ khen thơm.

Sáu đứa trẻ cùng lớn lên, ngoại trừ cô là con gái, còn lại đều là con trai. Cô không thèm làm loại chuyện nịnh hót như vậy, đổi lấy cách hình dung của hiện tại, thì mấy tên kia đều là “chó chạy theo đuôi”.

Nhưng thật ra cô hiểu, khi đó cô cũng muốn a dua nói câu khen ngợi, nhưng chẳng qua là xấu hổ mà thôi, còn cả Viễn Tinh nữa…

Giờ ngẫm lại, Viễn Tinh mới là người sống thong dong, tự tại.



Bùi Tinh thu dòng suy nghĩ lại, cụp mắt nhìn di động trong tay, loay hoay một lúc cũng tìm được một quán lẩu.

Cô muốn ăn lẩu lâu lắm rồi.

Trước kia có khi là do đi làm muộn, hoặc hôm sau có ca mổ, sợ bị tiêu chảy nên cô chẳng dám ăn. Giờ mượn cớ đến bệnh viện bạn giao lưu để đi du lịch, kiểu gì cô cũng phải ăn một lần.

Nghĩ vậy, Bùi Tinh lại vòng về, đi lên cầu thang, vừa hay thấy Trần Tư đang hớn hở đi xuống. Thấy cô, anh ta còn nhiệt tình mời: “Đợi một tẹo nữa Trần An về rồi, nó là thằng nhóc tôi bế hôm trước ấy, nó đòi đi bơi, cô có đi không?”

Bùi Tinh đã đặt chỗ rồi, cô muốn ăn lẩu.

Cô lắc đầu, cười nói: “Mọi người đi đi, tôi đi ăn lẩu.”

Dường như Trần Tư hơi hụt hẫng, nhưng lại nhanh chóng đồng ý, còn hẹn lần sau đi chơi.

Bùi Tinh đi lên tầng, gặp ngay một người đang đứng trước cửa phòng mình. Cô liếc một cái, sau đó bước đến, cầm chìa khóa mở cửa rồi hỏi: “Làm gì?”

Sơ Húc đạp một chân lên tường, chân khác đứng thẳng, bộ quần áo ở nhà khiến anh trông có phần biếng nhác, tóc hơi dài, đằng sau còn hơi xù lên. Làn da anh không quá trắng, hơi ngả sang màu lúa mạch, góc cạnh gương mặt hoàn mĩ, trong ánh mắt lúc nào cũng mang vẻ thờ ơ còn điểm thêm vẻ chín chắn, từng trải.

Dường như sự rắn rỏi này đã ăn sâu vào máu thịt.

Nhưng không thể phủ nhận rằng anh thật sự đẹp trai, đẹp trai đến mức hồi đó không một đứa con gái nào trong trường nhắc đến Sơ Húc mà không đỏ mặt.

Bùi Tinh mím môi, thấy anh không nói gì thì lách qua, định mở cửa đi vào.

Sơ Húc đá lưỡi vào má trong, giọng nói khàn khàn nghe ra không mấy dễ chịu, “Đêm qua, em đứng ngoài ban công gọi điện à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vầng Dương Ôm Lấy Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook