Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 37: Dạ ẩm
Hảo Đại Nhất Quyển Vệ Sinh Chỉ
27/12/2017
Trận đấu giữa Đoàn Sùng Hiên và Trình Thiên Vũ, bất kể là xét tính chất hay là giá trị tham khảo, đều đạt đến mức trình độ tốt nhất trong lần Chiết Hoa hội này.
Rất thích hợp để làm tư liệu sống để kể chuyện, làm phong phú thêm vốn giải trí trong cuộc sống của dân chúng Diệp thành.
Trình Thiên Vũ niên thiếu thành danh, cầm bội kiếm của vị Á Thánh Thanh Lộc kiếm phái hành tẩu thiên hạ.
Đoàn Sùng Hiên trên danh nghĩa là đệ tử Kiếm Thánh, nhưng nhiều người cho rằng hắn là người thân trong tộc của Chưởng viện tiên sinh.
Các lời nhàn rỗi về các Thánh nhân không thể nói lung tung, nhưng những chuyện về những người trẻ tuổi thiên tài thì là một đề tài rất thú vị.
Cũng có người chú ý rằng, sau lưng cuộc chiến này còn có bốn cái bóng của người khác.
Vì vậy đây tựa như là trận giao chiến giữa Thanh Lộc kiếm phái và Thương Nhai sơn.
Mặc kệ bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì, đêm hôm ấy, các nhân vật chính trong truyện ngồi trên mái nhà, uống rượu dưới ánh trăng Diệp thành.
Đoàn Sùng Hiên cảm thấy đây là ngày vui nhất trong cuộc đời của hắn.
Vui sướng đến mức khó có thể nói nên lời, nên uống cạn một chén lớn.
Vì vậy hắn mua được ba bát rượu, ba vò ‘Túy Lưu Tiên’ thật to.
Ân Bích Việt không biết uống rượu, nói chính xác thì hắn chưa từng uống lần nào.
Thế nhưng ngày hôm nay hắn cũng rất vui, cũng ngóng trông cái lý tưởng ‘Ma men nghèo túng hành tẩu giang hồ’ của tam sư huynh.
Lạc Minh Xuyên ngồi ở bên cạnh hắn, dù cho cầm bát rượu thô to, nhưng tư thế ngồi đoan chính, áo bào không loạn, hoàn toàn là một bộ dáng quân tử đoan chính —— nếu như không kể đến vành tai ửng đỏ kia.
Quá gần rồi, gần đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp của người bên cạnh, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh kia.
Điều này làm cho y nhớ tới ngày đó trong hẻm nhỏ, sư đệ một đường dìu y về Thu hồ.
May mà có âm thanh đứt quãng của Đoàn Sùng Hiên truyền đến, khiến sự lúng túng này không quá rõ ràng.
Đoàn Sùng Hiên đã nằm ở trên mái nhà, ôm vò rượu, gác chéo chân.
Hắn dường như chìm đắm trong ánh trăng, nói chuyện cũng trở nên bừa bãi,
“Phong Hỏa Lang Yên, vậy mà đệ làm được, sao có thể nhỉ… Đệ vẫn cho rằng đệ không làm được. Thật không hổ là con trai của cha đệ, còn là ruột nữa… Đệ thật sùng bái đệ… Cha à, con rất nhớ cha…”
Ân Bích Việt cảm thấy rất mất mặt.
Trước mặt bao nhiêu người, uống say còn gọi cha.
Dáng vẻ ấy nếu để cho các cô nương Diệp thành nhìn thấy, cũng chẳng cần lo việc ra ngoài không được.
Lạc Minh Xuyên chỉ là lắc đầu cười.
Đoàn Sùng Hiên đột nhiên đứng lên, đi tới mái cong.
Gió đêm thổi lên vạt áo của hắn, tay áo bào tung bay, giống như là muốn cuốn đi theo gió.
Hắn nhìn mặt trăng, bỗng nhiên ăn nói rõ ràng, âm điệu chính xác hát lên,
‘”Lâm tuấn hác nhi oán diêu, đăng sùng tụ nhi thương viễn...... Vu thì tà hán tả giới, bắc lục nam triền; bạch lộ ái không, tố nguyệt lưu thiên, trầm ngâm tề chương, ân cần trần thiên......” (Những câu này trích từ bài ‘Nguyệt phú’ của Tạ Trang nhưng mình không tìm được lời Việt nên thôi)
Vào lúc Ân Bích Việt cho là hắn đã tỉnh rượu, hắn ngã xuống từ trên mái hiên.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh mơ hồ truyền đến, “Đệ không sao —— “
Sau đó chính là âm thanh mở cửa phòng và đóng lại.
Vì vậy trên nóc nhà chỉ còn lại hai người, cùng một vầng trăng sáng.
Gió đêm hè thổi đến mang theo hơi nước Thu hồ và mùi bùn đất cây cỏ.
Gần đó là mặt Thu hồ lấp lánh, xa xa là ánh đèn vàng ấm áp của những ngôi nhà lầu cao trong Diệp thành.
Dưới cảnh và gió đêm như vậy, đủ khiến người ta tạm quên tất cả ưu sầu.
Dù cho đến khi hừng đông, con đường tu hành vẫn xa xôi và gian nan, nguy hiểm trong tối lẫn ngoài sáng vẫn còn đó, mà vậy thì thế nào?
Hôm nay có rượu hôm nay say.
Ân Bích Việt không dùng chân nguyên chuyển hóa rượu, nên đã hơi say.
Hắn vốn định nói chuyện với Lạc Minh Xuyên sau vòng ba của Chiết Hoa hội, bởi vì Lải Nhải từng nói ánh mắt của người nọ không bình thường, là vấn đề trong tâm.
Mà có lẽ là rượu vào người gan, hắn đột nhiên cảm thấy thay vì chờ mọi chuyện thuận theo ý trời không bằng thử liều lĩnh một phen.
Lạc Minh Xuyên chỉ thấy người bên cạnh để chén rượu xuống, nghiêm nghị nhìn vào mắt của y, “Chúng ta nói chuyện.”
Y ngẩn ra, đáp, “Được.”
“Sư huynh, gần đây tâm tình của huynh không tốt sao?”
Lạc Minh Xuyên cảm thấy người trước mặt cũng nhất định là uống say rồi, đành phải bất đắc dĩ cười cười, “Không có.”
Nếu như là Ân Bích Việt hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói trắng ra như vậy, “Không thể! Ánh mắt không lừa được người!”
Ý cười của Lạc Minh Xuyên cứng đờ trên mặt.
Y uống một chén rượu, ‘Túy Lưu Tiên’ trong miệng nổi lên mùi vị đắng chát.
Sư đệ vậy mà đã phát hiện… Sao lại thế này.
Quả nhiên, là y đã đánh giá thấp sư đệ sao? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Y biết tâm tình của mình không có vấn đề gì, y chỉ là bắt đầu tu luyện tầng thứ hai của Già Lan đồng thuật thôi.
Sát ý của Trịnh Vị rất doạ người, nhưng chẳng gì có thể lay động đạo tâm của hắn ta.
Điều khiến cho y cảm thấy nguy hiểm là sức mạnh bây giờ của y, vẫn không thể nào đối kháng với ý chí của các đại nhân vật, bảo vệ sư đệ khỏi thương tích.
Pháp môn Già Lan đồng thuật rất quỷ quyệt, thật sự không cách nào khiến y tin rằng đây là công pháp của Phật môn.
Nhưng đây là con đường nhanh nhất để phá cảnh vào lúc này, y không có lựa chọn nào khác.
Lạc Minh Xuyên nhìn vào mắt Ân Bích Việt.
Bóng đêm thâm trầm như mực, nhưng cũng chẳng sâu như đồng sắc của y, y nói,
“Sư đệ, tâm tình của huynh rất tốt, cũng không có bất cứ chuyện gì cả.”
Ân Bích Việt cảm thấy hắn thật sự là uống nhiều rồi, vậy mà lúc nãy lại mê muội.
Nhưng mà không có là tốt rồi, không có thì hắn an tâm rồi.
Hắn liền đổ đầy rượu cho mình, nhìn trăng sáng trên trời, nhớ lại buổi tối hôm ấy lúc trở về từ học phủ, mặt trăng cũng sáng thế này, như một cái khay bạc trong suốt.
Từ khi xuống núi vào đời, đoạn đường này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lớn có nhỏ. Hắn gặp rất nhiều người, có những việc không vui, cũng có những việc khiến lòng hắn sinh bội phục.
Mà bên người có thêm những chiến hữu, Thương Nhai có sư huynh sư tỷ đang chờ hắn trở về, ở nơi nào đó trên thế giới này, có một vị sư phụ hời.
Chuyện này rất tốt, hắn không biết nên diễn tả cái tốt này như thế nào.
Dường như ở nơi này, hắn mới thật sự sống.
Hắn rất vui. Vui đến uống ực từng bát.
Mặt trăng ở trong mắt hắn đã trở thành mấy cái.
Hắn đã không muốn đi tiếp trên con đường gì mà ‘Lúc trước là bạn tốt, lúc sau lại phản bội đâm một dao’ nữa.
Lạc Minh Xuyên là một chiến hữu, không phải là nhân vật chính gì.
Hắn cũng không muốn làm nhân vật phản diện, hắn muốn sống thật tốt ở thế giới này.
Lúc này Ân Bích Việt vẫn không biết, người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể như ý muốn.
Diệp thành ở phía Bắc Nam Địa, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, sau giờ Tý (23h-1h), gió đêm ngày càng lạnh.
Ân Bích Việt bắt đầu cảm thấy được lạnh, nhưng không có ý thức để vận chân nguyên, lại cảm thấy uống rượu rất ấm áp.
Chờ đến lúc hắn phát hiện vò rượu của mình đã hết rồi, liền không hề tự giác đi cướp của người bên cạnh.
Khí tức lành lạnh đột nhiên xông vào ngực, Lạc Minh Xuyên thoáng chốc run lên.
Người bên cạnh cầm vò rượu liền muốn lui về, Lạc Minh Xuyên đè lại tay hắn.
Có lẽ là gió đêm quá mạnh, y cảm thanh âm của mình có chút run rẩy,
“Sư đệ, uống rượu hại thân, đệ không thể uống nữa.”
Ân Bích Việt cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên tay, còn có sự ấm áp bao phủ toàn thân, chẳng hiểu sao quen thuộc đến nỗi khiến người an tâm.
Ý thức của hắn lúc đó cũng dừng lại… Thật sự thật là ấm áp nha.
Thân thể Lạc Minh Xuyên cứng ngắc ngồi ở trên mái hiên.
Ánh trăng rơi trên thân thể người trong lòng, ba ngàn sợi tóc bạc sáng lên, dung sắc thanh lãnh như tuyết.
Chỉ có môi mỏng hơi đỏ sẫm, như mơ đỏ giữa tuyết trắng, sáng chói khiến người ta rung động.
Mang theo hơi lạnh và hương rượu, người trong lòng nhắm hai mắt tự lẩm bẩm.
Lạc Minh Xuyên dịch lại gần một chút, mới nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Sau khi nghe xong y trầm mặc.
Đèn đuốc nơi xa dần tắt, trong đêm dài yên lặng như tờ, ánh trăng càng thêm sáng ngời.
Thanh âm của y tung bay ở trong gió,
“Sư đệ, ta Lạc Minh Xuyên chỉ cần sống một ngày trên đời, sẽ che chở đệ chu toàn.”
Rất thích hợp để làm tư liệu sống để kể chuyện, làm phong phú thêm vốn giải trí trong cuộc sống của dân chúng Diệp thành.
Trình Thiên Vũ niên thiếu thành danh, cầm bội kiếm của vị Á Thánh Thanh Lộc kiếm phái hành tẩu thiên hạ.
Đoàn Sùng Hiên trên danh nghĩa là đệ tử Kiếm Thánh, nhưng nhiều người cho rằng hắn là người thân trong tộc của Chưởng viện tiên sinh.
Các lời nhàn rỗi về các Thánh nhân không thể nói lung tung, nhưng những chuyện về những người trẻ tuổi thiên tài thì là một đề tài rất thú vị.
Cũng có người chú ý rằng, sau lưng cuộc chiến này còn có bốn cái bóng của người khác.
Vì vậy đây tựa như là trận giao chiến giữa Thanh Lộc kiếm phái và Thương Nhai sơn.
Mặc kệ bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì, đêm hôm ấy, các nhân vật chính trong truyện ngồi trên mái nhà, uống rượu dưới ánh trăng Diệp thành.
Đoàn Sùng Hiên cảm thấy đây là ngày vui nhất trong cuộc đời của hắn.
Vui sướng đến mức khó có thể nói nên lời, nên uống cạn một chén lớn.
Vì vậy hắn mua được ba bát rượu, ba vò ‘Túy Lưu Tiên’ thật to.
Ân Bích Việt không biết uống rượu, nói chính xác thì hắn chưa từng uống lần nào.
Thế nhưng ngày hôm nay hắn cũng rất vui, cũng ngóng trông cái lý tưởng ‘Ma men nghèo túng hành tẩu giang hồ’ của tam sư huynh.
Lạc Minh Xuyên ngồi ở bên cạnh hắn, dù cho cầm bát rượu thô to, nhưng tư thế ngồi đoan chính, áo bào không loạn, hoàn toàn là một bộ dáng quân tử đoan chính —— nếu như không kể đến vành tai ửng đỏ kia.
Quá gần rồi, gần đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp của người bên cạnh, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh kia.
Điều này làm cho y nhớ tới ngày đó trong hẻm nhỏ, sư đệ một đường dìu y về Thu hồ.
May mà có âm thanh đứt quãng của Đoàn Sùng Hiên truyền đến, khiến sự lúng túng này không quá rõ ràng.
Đoàn Sùng Hiên đã nằm ở trên mái nhà, ôm vò rượu, gác chéo chân.
Hắn dường như chìm đắm trong ánh trăng, nói chuyện cũng trở nên bừa bãi,
“Phong Hỏa Lang Yên, vậy mà đệ làm được, sao có thể nhỉ… Đệ vẫn cho rằng đệ không làm được. Thật không hổ là con trai của cha đệ, còn là ruột nữa… Đệ thật sùng bái đệ… Cha à, con rất nhớ cha…”
Ân Bích Việt cảm thấy rất mất mặt.
Trước mặt bao nhiêu người, uống say còn gọi cha.
Dáng vẻ ấy nếu để cho các cô nương Diệp thành nhìn thấy, cũng chẳng cần lo việc ra ngoài không được.
Lạc Minh Xuyên chỉ là lắc đầu cười.
Đoàn Sùng Hiên đột nhiên đứng lên, đi tới mái cong.
Gió đêm thổi lên vạt áo của hắn, tay áo bào tung bay, giống như là muốn cuốn đi theo gió.
Hắn nhìn mặt trăng, bỗng nhiên ăn nói rõ ràng, âm điệu chính xác hát lên,
‘”Lâm tuấn hác nhi oán diêu, đăng sùng tụ nhi thương viễn...... Vu thì tà hán tả giới, bắc lục nam triền; bạch lộ ái không, tố nguyệt lưu thiên, trầm ngâm tề chương, ân cần trần thiên......” (Những câu này trích từ bài ‘Nguyệt phú’ của Tạ Trang nhưng mình không tìm được lời Việt nên thôi)
Vào lúc Ân Bích Việt cho là hắn đã tỉnh rượu, hắn ngã xuống từ trên mái hiên.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh mơ hồ truyền đến, “Đệ không sao —— “
Sau đó chính là âm thanh mở cửa phòng và đóng lại.
Vì vậy trên nóc nhà chỉ còn lại hai người, cùng một vầng trăng sáng.
Gió đêm hè thổi đến mang theo hơi nước Thu hồ và mùi bùn đất cây cỏ.
Gần đó là mặt Thu hồ lấp lánh, xa xa là ánh đèn vàng ấm áp của những ngôi nhà lầu cao trong Diệp thành.
Dưới cảnh và gió đêm như vậy, đủ khiến người ta tạm quên tất cả ưu sầu.
Dù cho đến khi hừng đông, con đường tu hành vẫn xa xôi và gian nan, nguy hiểm trong tối lẫn ngoài sáng vẫn còn đó, mà vậy thì thế nào?
Hôm nay có rượu hôm nay say.
Ân Bích Việt không dùng chân nguyên chuyển hóa rượu, nên đã hơi say.
Hắn vốn định nói chuyện với Lạc Minh Xuyên sau vòng ba của Chiết Hoa hội, bởi vì Lải Nhải từng nói ánh mắt của người nọ không bình thường, là vấn đề trong tâm.
Mà có lẽ là rượu vào người gan, hắn đột nhiên cảm thấy thay vì chờ mọi chuyện thuận theo ý trời không bằng thử liều lĩnh một phen.
Lạc Minh Xuyên chỉ thấy người bên cạnh để chén rượu xuống, nghiêm nghị nhìn vào mắt của y, “Chúng ta nói chuyện.”
Y ngẩn ra, đáp, “Được.”
“Sư huynh, gần đây tâm tình của huynh không tốt sao?”
Lạc Minh Xuyên cảm thấy người trước mặt cũng nhất định là uống say rồi, đành phải bất đắc dĩ cười cười, “Không có.”
Nếu như là Ân Bích Việt hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói trắng ra như vậy, “Không thể! Ánh mắt không lừa được người!”
Ý cười của Lạc Minh Xuyên cứng đờ trên mặt.
Y uống một chén rượu, ‘Túy Lưu Tiên’ trong miệng nổi lên mùi vị đắng chát.
Sư đệ vậy mà đã phát hiện… Sao lại thế này.
Quả nhiên, là y đã đánh giá thấp sư đệ sao? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Y biết tâm tình của mình không có vấn đề gì, y chỉ là bắt đầu tu luyện tầng thứ hai của Già Lan đồng thuật thôi.
Sát ý của Trịnh Vị rất doạ người, nhưng chẳng gì có thể lay động đạo tâm của hắn ta.
Điều khiến cho y cảm thấy nguy hiểm là sức mạnh bây giờ của y, vẫn không thể nào đối kháng với ý chí của các đại nhân vật, bảo vệ sư đệ khỏi thương tích.
Pháp môn Già Lan đồng thuật rất quỷ quyệt, thật sự không cách nào khiến y tin rằng đây là công pháp của Phật môn.
Nhưng đây là con đường nhanh nhất để phá cảnh vào lúc này, y không có lựa chọn nào khác.
Lạc Minh Xuyên nhìn vào mắt Ân Bích Việt.
Bóng đêm thâm trầm như mực, nhưng cũng chẳng sâu như đồng sắc của y, y nói,
“Sư đệ, tâm tình của huynh rất tốt, cũng không có bất cứ chuyện gì cả.”
Ân Bích Việt cảm thấy hắn thật sự là uống nhiều rồi, vậy mà lúc nãy lại mê muội.
Nhưng mà không có là tốt rồi, không có thì hắn an tâm rồi.
Hắn liền đổ đầy rượu cho mình, nhìn trăng sáng trên trời, nhớ lại buổi tối hôm ấy lúc trở về từ học phủ, mặt trăng cũng sáng thế này, như một cái khay bạc trong suốt.
Từ khi xuống núi vào đời, đoạn đường này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lớn có nhỏ. Hắn gặp rất nhiều người, có những việc không vui, cũng có những việc khiến lòng hắn sinh bội phục.
Mà bên người có thêm những chiến hữu, Thương Nhai có sư huynh sư tỷ đang chờ hắn trở về, ở nơi nào đó trên thế giới này, có một vị sư phụ hời.
Chuyện này rất tốt, hắn không biết nên diễn tả cái tốt này như thế nào.
Dường như ở nơi này, hắn mới thật sự sống.
Hắn rất vui. Vui đến uống ực từng bát.
Mặt trăng ở trong mắt hắn đã trở thành mấy cái.
Hắn đã không muốn đi tiếp trên con đường gì mà ‘Lúc trước là bạn tốt, lúc sau lại phản bội đâm một dao’ nữa.
Lạc Minh Xuyên là một chiến hữu, không phải là nhân vật chính gì.
Hắn cũng không muốn làm nhân vật phản diện, hắn muốn sống thật tốt ở thế giới này.
Lúc này Ân Bích Việt vẫn không biết, người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể như ý muốn.
Diệp thành ở phía Bắc Nam Địa, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, sau giờ Tý (23h-1h), gió đêm ngày càng lạnh.
Ân Bích Việt bắt đầu cảm thấy được lạnh, nhưng không có ý thức để vận chân nguyên, lại cảm thấy uống rượu rất ấm áp.
Chờ đến lúc hắn phát hiện vò rượu của mình đã hết rồi, liền không hề tự giác đi cướp của người bên cạnh.
Khí tức lành lạnh đột nhiên xông vào ngực, Lạc Minh Xuyên thoáng chốc run lên.
Người bên cạnh cầm vò rượu liền muốn lui về, Lạc Minh Xuyên đè lại tay hắn.
Có lẽ là gió đêm quá mạnh, y cảm thanh âm của mình có chút run rẩy,
“Sư đệ, uống rượu hại thân, đệ không thể uống nữa.”
Ân Bích Việt cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên tay, còn có sự ấm áp bao phủ toàn thân, chẳng hiểu sao quen thuộc đến nỗi khiến người an tâm.
Ý thức của hắn lúc đó cũng dừng lại… Thật sự thật là ấm áp nha.
Thân thể Lạc Minh Xuyên cứng ngắc ngồi ở trên mái hiên.
Ánh trăng rơi trên thân thể người trong lòng, ba ngàn sợi tóc bạc sáng lên, dung sắc thanh lãnh như tuyết.
Chỉ có môi mỏng hơi đỏ sẫm, như mơ đỏ giữa tuyết trắng, sáng chói khiến người ta rung động.
Mang theo hơi lạnh và hương rượu, người trong lòng nhắm hai mắt tự lẩm bẩm.
Lạc Minh Xuyên dịch lại gần một chút, mới nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Sau khi nghe xong y trầm mặc.
Đèn đuốc nơi xa dần tắt, trong đêm dài yên lặng như tờ, ánh trăng càng thêm sáng ngời.
Thanh âm của y tung bay ở trong gió,
“Sư đệ, ta Lạc Minh Xuyên chỉ cần sống một ngày trên đời, sẽ che chở đệ chu toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.