Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 51: Dạ đàm
Hảo Đại Nhất Quyển Vệ Sinh Chỉ
27/12/2017
Ân Bích Việt biết màu tóc bây giờ của mình, nếu đặt ở trong những kịch bản khác, có lẽ là một thiếu niên vào thời kỳ phản nghịch thích đu theo mấy trào lưu xấu, hoặc có lẽ là người dẫn đầu xu hướng mới.
Thế nhưng đối với những người tu hành của thế giới này, bất cứ vấn đề gì liên quan đến thân thể cũng là chuyện lớn. Đặc biệt là loại chuyện tra không ra nguyên nhân, không biết có phải là bệnh trạng của tai họa ngầm trên con đường tu hành hay không này. Có thể trị thì trị.
Lúc đầu hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng thái độ của đại sư huynh và nhị sư tỷ rất thận trọng, nếu không thì cũng sẽ không nghĩ đến cách cho hắn tham gia Chiết Hoa hội này.
Ân Bích Việt không muốn khiến Lạc sư huynh lo lắng, vốn là muốn nói, “Không cần trị, thật sự không có chuyện gì đâu.”
Nhưng có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, có lẽ là do ánh hồ sắc núi quá mỹ lệ, có lẽ là do ánh mắt của Lạc Minh Xuyên khiến người không đành lòng từ chối, Ân Bích Việt mở miệng, lời nói lại trở thành, “Được.”
Lạc Minh Xuyên vui vẻ như trút được gánh nặng.
Sư đệ lựa chọn tin tưởng y, giống như lúc dưới chân Hề Hoa phong, hạ quyết định đi cùng với y. Chẳng có chuyện nào tốt hơn chuyện này cả.
Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng nếu như hắn nói không đi, ngược lại sẽ khiến sư huynh càng lo lắng hơn.
Vậy thì đi Hưng Thiện tự đi.
Thế giới lớn như vậy, cùng đi nhìn xem.
Cùng lúc đó, trong Vân Dương thành cách đó ngàn dặm, cũng dưới một vầng trăng sáng, đang có một cuộc đối thoại.
Chỉ là ánh trăng ấy không còn dịu dàng nữa, trái lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Hai người nói chuyện, cũng chẳng thể khiến suy nghĩ của người kia thay đổi.
Nhưng tương tự, quyết định trong hai cuộc đối thoại này đều trực tiếp hoặc gián tiếp quyết định hướng đi vận mệnh của tương lai thế giới.
Nói chuyện một lúc nhưng vẫn không hề đạt thành nhận thức chung, đối mặt với câu hỏi ngược lại của Chưởng viện tiên sinh, Kiếm Thánh chỉ nhìn bầu trời đêm rồi đáp, “Tương lai của thế giới này, dù sao cũng phải giao vào tay của người trẻ tuổi.”
Câu nói này có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo, thế nhưng Chưởng viện tiên sinh hiểu ý của người nọ.
Vì vậy không tiếp tục đề tài này nữa, mà là đến gần vài bước.
Ba thước có thể là khoảng cách giữ lễ, cũng có thể là khoảng cách phòng bị kẻ địch. Thế nhưng bây giờ, lại có người phá vỡ khoảng cách này.
Chỉ là gần thêm vài bước, bầu không khí giữa hai người liền trở nên hòa hoãn một cách kỳ diệu.
Chưởng viện tiên sinh đi tới trước bàn đá, thu hồi trận bàn đã bị phá vụn, đổi một bộ dụng cụ uống trà đã nửa cũ, làm một tư thế mời với vị khách tối nay.
Vệ Kinh Phong chẳng chút khách khí ngồi xuống.
Bọn họ bắt đầu uống trà. Là trà Quân Sơn Vân Vụ tốt nhất.
Tựa như rất nhiều năm trước, lúc bọn họ vẫn còn trẻ.
“Những chuyện khác cứ để đó đi, ngươi lưu lại dưỡng thương trước đã.”
Đêm nay, Kiếm Thánh uy thế trước sau như một, căn bản không nhìn ra dấu hiệu có thương tích gì. Thế nhưng Chưởng viện tiên sinh nói như vậy, y cũng không phủ nhận.
“Lão phu thì sợ cái gì?”
Chưởng Viện cười nói, “Tóm lại là phiền phức.”
Đúng, cái gì Kiếm Thánh cũng không sợ, cho dù có bị thương, thì việc muốn giết vị kia trên Hoành Đoạn Sơn bất quá chỉ cần một kiếm.
Nhưng nếu như tin tức này truyền đi, rất nhiều người sẽ động tâm, sẽ không biết tự lượng sức, người trước ngã xuống, người sau tiến lên thiêu thân lao đầu vào lửa, vì vậy đại thế của thiên hạ sẽ loạn, Kiếm Thánh sẽ rút kiếm giết người.
Vệ Kinh Phong không sợ giết người. Cũng không để ý danh tiếng.
Y giết người không hỏi chính đạo, làm việc chỉ bằng bản tâm.
Thế nhưng y sợ phiền phức. Cục diện bây giờ cũng rất phiền phức.
Vực Vẫn Tinh còn đang khuếch đại, ma vật dưới đáy vực cũng bất tận. Chúng nó cảm ứng được hồn phách kia còn sống, cho nên sinh ra từ âm sát hội tụ. Trăm vạn năm qua, không ngừng lớn mạnh.
Nếu như không thể giết chết gốc rễ, những ma vật đó sớm muộn gì cũng sẽ đi ra từ đáy vực không thấy ánh mặt trời kia, nuốt chửng tất cả máu thịt tươi sống.
Ma vật không phải ma tu, chúng nó không có cảm giác đau đớn, không cần công pháp tu luyện. Có thể chỉ dựa vào nuốt chửng mà tăng cao năng lực bản thân.
Vệ Kinh Phong là vị Thánh nhân duy nhất từ ‘Thời đại mạt pháp’. Cũng là vị Thánh nhân duy nhất trên thế gian này.
Vực Vẫn Tinh là cấm kỵ của người tu hành, chỉ có mình y đi vào. Còn không chỉ một lần.
Từ lần đầu tiên đi vào là vào 500 năm trước, Chưởng viện tiên sinh lại bắt đầu tính toán. Tính ra một đại nạn ngập đầu.
Kiếm Thánh nhiều năm không trở về Thương Nhai, Chưởng viện tiên sinh nhiều năm lo lắng hết lòng, đều đã làm rất nhiều chuyện.
Bọn họ cũng không cảm thấy chuyện mình làm vĩ đại nhường nào, đáng cho thế nhân sùng kính ra sao.
Thế nhưng dưới bầu trời luôn có những đỉnh cao.
Bọn họ chỉ cho là mình cao hơn người khác. Cho nên cần phải làm như thế.
Bọn họ có sự khác biệt, nhưng lại chẳng hề sai, chỉ là lựa chọn cách không giống nhau mà thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn hướng về một con đường chung.
*************
Lúc Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên xuống núi, đã là khi gió sớm trăng tàn, biển mây phía Đông bị ánh nắng vừa ló rạng nhuộm thành một màu vàng óng. Gió sớm lướt nhẹ qua mặt, mang theo mùi ẩm của cây cỏ và sự mát mẻ của mây mù, khiến người thần thanh khí sảng.
Bọn họ trở lại Diệp thành, cả tòa thành còn đang đắm chìm trong mộng đẹp giấc nồng.
Lá cờ rượu bay bay trong không gian thoáng đãng, tiếng chim hót thanh thúy và tiếng gà gáy sâu trong ngõ.
Ven đường, tiểu nhị vừa ngáp một cái vừa mở cửa cửa hàng. Đôi vợ chồng già phụ nhau bên cái xe gỗ, dậy sớm bày quán, giữa khe hở của lồng hấp bốc lên khí nóng màu trắng.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi trong thành, hai người đều không nói gì.
Lại như giữa trưa và hoàng hôn sau cuộc tỷ thí trên võ đài, bọn họ cùng đi đến Thu hồ. Không hiểu tại sao, Ân Bích Việt cảm thấy rất an tâm.
Tưa như cùng nhau về nhà.
Lúc hai người đi tới bên Thu hồ, lại bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Đoàn Sùng Hiên không ở bên hồ, cũng không ở trong viện.
Sớm như vậy, quán trà còn chưa mở, đệ ấy sẽ đi nơi nào?
Ân Bích Việt nhíu mày, Lạc Minh Xuyên nói, “Đừng vội, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người đang muốn đi tìm, liền thấy một người thiếu niên mặc áo bào bát mặc sơn thủy chạy tới, đạo bào có chút rộng lớn càng làm rõ thân hình nhỏ yếu của cậu ta, chính là Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ nhìn thấy biểu tình của hai người, vội vàng nói, “Đừng lo lắng, Đoàn sư huynh đang bế quan Phá Chướng ở vườn ngô đồng… Sư huynh của đệ nói các huynh có lẽ đã trở lại, nên bảo đệ tới nói một tiếng.”
Ân Bích Việt yên lòng, “Đa tạ.”
Lạc Minh Xuyên thành khẩn nói, “Đa tạ đã quan tâm.”
Trình Thiên Vũ có chút ngượng ngùng, ngại ngùng nói, “Gánh không nổi lời tạ ơn này. Sư huynh mời các huynh cùng đến xem.”
Thật ra Đoàn Sùng Hiên vốn là muốn áp chế lại, đợi đến lúc trở về Hề Hoa phong thì bế quan Phá Chướng. Nhưng mà sau khi leo núi, tâm tình thông thuận, lại có đột phá, khí tức bất ổn, uy thế lộ ra ngoài. Thanh Lộc kiếm phái lần này cũng có hai người leo núi hái lá, ba người Tống Đường cũng chờ ở dưới chân núi, vừa vặn thấy Đoàn Sùng Hiên xuống núi, vì vậy mời hắn đến vườn ngô đồng bế quan.
Bế quan là chuyện lớn, Đoàn Sùng Hiên cũng không phải là kiểu dễ dàng dễ tin tưởng người khác, thế nhưng lần này hắn lựa chọn tin tưởng đối phương.
Thanh Lộc kiếm phái quản lý Chiết Hoa hội lần này, các tiền bối cường giả trấn tọa trong Diệp thành nhiều nhất. Ba người Tống Đường ở chỗ vườn ngô đồng, không thể nghi ngờ là chỗ an toàn nhất. Đặc biệt là dưới tình huống không biết Trịnh Vị của Bão Phác tông có rời Diệp thành hay chưa.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi theo Trình Thiên Vũ đến vườn ngô đồng ở thành Bắc, cảm ơn Tống Đường và Chung Sơn.
Tống Đường rất kinh ngạc khi Lạc Minh Xuyên trong một đêm đã đột phá đến Tiểu Thừa trung cảnh, chúc mừng y, nhưng cũng không hề hỏi nhiều.
Bọn họ đứng ở trong viện nói một chút chuyện, Ân Bích Việt nhìn cửa phòng đóng chặt, mơ hồ có thể cảm giác được khí tức liên tục tăng lên của người trong phòng, thiên địa linh khí bốn phía hội tụ lại. Hắn vui mừng nghĩ, ba người Tiểu Thừa cảnh ở đây, Trịnh Vị có đến cũng có thể chiến một trận, ải bế quan này của Lải Nhải đúng là rất an toàn.
Đoàn Sùng Hiên cần ít nhất bốn ngày để Phá Chướng, Chiết Hoa hội tuy rằng đã kết thúc, nhưng Thanh Lộc kiếm phái còn phải làm rất nhiều công việc kết thúc. Tạm thời cũng sẽ không rời đi.
Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt cũng quyết định hai ngày sau không đồng hành với mọi người Thương Nhai sơn, mà là chờ Đoàn Sùng Hiên Phá Chướng rồi xuất quan mới cùng đi với nhau.
Lúc bọn họ xuống núi, chỉ có mỗi Lạc Minh Xuyên Phá Chướng cảnh, Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên đều là Ngưng Thần cảnh. Thế nhưng hiện tại, chẳng mấy chốc sẽ biến thành hai người Phá Chướng cảnh, một người Tiểu Thừa cảnh.
Cái tốc độ tu hành này, dùng từ tăng nhanh như gió để hình dung cũng không quá đáng chút nào, Ân Bích Việt nghĩ, không trách rất nhiều người tu hành thích vào đời du lịch như thế.
Thế nhưng sư phụ thì sao, sư phụ du lịch ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thiên hạ còn có nơi ông ấy chưa từng đi qua sao?
Chiết Hoa hội kết thúc, lục tục có môn phái nhỏ khởi hành rời Diệp thành, các đệ tử Thương Nhai sơn cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành.
Đối với người tu hành mà nói, chẳng có đồ vật gì để mà thu dọn cả, chủ yếu là vội vàng cáo biệt. Người đến Chiết Hoa hội không chỉ là để tỷ thí phân cao thấp, mà cũng để làm quen đệ tử những môn phái khác, sau lần từ biệt này, trên con đường tu hành rộng lớn khó dò, cũng không biết là có cơ hội gặp lại hay không.
Ngày đó Khúc Đôi Yên đến ăn cơm và gà hấp lá sen, vốn đêm nay nàng muốn mời Hà Yên Vân và Nguyễn Tiểu Liên mở tiệc rượu trên lầu.
Lại bị hai người nhất trí bác bỏ, “Còn không bằng đi ăn ngon trong chợ đêm!”
Vì vậy ba cô nương ngồi trong quán mì vằn thắn ven đường người đến người đi, ôm mấy bát sứ nửa cũ mò vằn thắn.
Đáng tiếc mặt Khúc Đôi Yên treo ở nơi đó, dù có ăn ở quán ven đường cũng ưa nhìn hơn so với người khác, tiểu ca bàn bên nhìn đến mức nước canh vẩy đầy mình.
Ba người ăn một đường, cuối cùng nằm ở trên nóc nhà bên Thu hồ hóng gió ngắm trăng,
Hà Yên Vân nói, “Ta cảm thấy rằng, việc cấp bách là phải gả ngươi đi trước tiên.”
Khúc Đôi Yên không phục, “Dựa vào đâu chứ? Ta bây giờ đang 28 tuổi, mẹ ta còn không vội!”
Hà Yên Vân xoa bụng, “Ngươi suy nghĩ một chút đi, ba chúng ta thêm vào đạo lữ của ngươi nữa, bốn người có thể tạo thành một bàn mạt chược, ba chúng ta cùng một phe, ăn sạch bên còn lại luôn…”
Nguyễn Tiểu Liên vốn đắm chìm trong bầu không khí ly biệt đầy thương cảm, nghe nàng nói xong, lập tức cười rộ lên.
Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, trăng lên giữa trời, ánh sáng chiếu xuống trên nóc nhà.
Khúc Đôi Yên đứng lên, áo váy tung bay, khuôn mặt bao trùm trong ánh trăng bạc, tựa như tiên tử hạ phàm từ cung trăng.
Nàng nói, “Các ngươi nhớ viết thư cho ta đó, truyền ngọc giản cũng được. Chỉ cần truyền tới Liêm Giản tông, ta đều có thể thu được.”
Viền mắt Nguyễn Tiểu Liên hơi ửng đỏ, “Tất nhiên.”
Hà Yên Vân một bên lẩm bẩm ngoài miệng, “Ai mà rảnh!” Một bên đứng lên, cũng cảm thấy mũi chua xót.
Tảng sáng ngày thứ hai, mọi người Liêm Giản tông khởi hành trở về Trung Địa. Đến buổi trưa, các đệ tử Thương Nhai sơn cũng cáo biệt Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt, rời khỏi Diệp thành.
Đang lúc hoàng hôn, mấy môn phái lớn ngoại trừ Bão Phác tông và Thanh Lộc kiếm phái vẫn chưa đi, còn lại thì đều đã khởi hành trở về núi.
Người tu hành từ bên ngoài ít đi, Diệp thành phảng phất trở về với bộ dáng lúc ba người Ân Bích Việt mới vừa vào thành.
Trong toàn bộ những ngày diễn ra Chiết Hoa hội, phòng bị trong thành đặc biệt nghiêm ngặt, đội Thành vệ giáp đen không ngừng tuần tra hối hả mỗi ngày, bây giờ cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ngày đó Đoàn Sùng Hiên xuất quan.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đến vườn ngô đồng từ sáng sớm. Năm người đứng ở trong viện nhìn chằm chằm cửa phòng.
Rốt cục đợi đến khi khí tức trong phòng bình phục, Đoàn Sùng Hiên đẩy cửa đi ra ngoài, cả người mang thần thái sáng láng, như rực rỡ hẳn lên.
Hắn hành lễ với năm người trước mặt, tạ ơn bọn họ đã bảo vệ.
Mọi người thấy hắn thuận lợi Phá Chướng, vui vẻ như trút được gánh nặng. Trình Thiên Vũ vui vẻ chúc mừng hắn. Ngay cả Chung Sơn trước giờ vẫn không mang biểu tình gì, giờ khuôn mặt của người này cũng trở nên nhu hòa.
Đoàn Sùng Hiên phát hiện Lạc Minh Xuyên cũng đột phá, vì vậy trong vườn ngô đồng đầy ắp ý vui, như cảnh xuân ấm áp.
Lúc này bọn họ còn không biết tình cảnh bi thảm bây giờ của Diệp thành, tràn ngập áp lực và khủng hoảng như mưa như núi.
Bởi vì trong thành có người chết.
Người chết là người gõ mõ báo canh giờ đêm qua. Trong ngõ Thạch Dương ở phố Nam, không có thi thể, thứ duy nhất để phán đoán là vết máu xót lại trong khe đá. Còn có vết cắt nhuốm khí tức của ma trên khối đá.
Nếu như là ở Đông Địa nơi ma tu hung hăng ngang ngược, thì mỗi ngày đều xảy ra chuyện như vậy.
Thế nhưng ở ngay đây, có thể né qua những vị tiền bối cường giả, thậm chí là tai mắt Thành chủ Diệp thành.
Đây là chuyện rất đáng sợ.
Toàn bộ Nam Địa, đã gần tới trăm năm chưa từng xuất hiện tung tích của ma tu.
Thế nhưng đối với những người tu hành của thế giới này, bất cứ vấn đề gì liên quan đến thân thể cũng là chuyện lớn. Đặc biệt là loại chuyện tra không ra nguyên nhân, không biết có phải là bệnh trạng của tai họa ngầm trên con đường tu hành hay không này. Có thể trị thì trị.
Lúc đầu hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng thái độ của đại sư huynh và nhị sư tỷ rất thận trọng, nếu không thì cũng sẽ không nghĩ đến cách cho hắn tham gia Chiết Hoa hội này.
Ân Bích Việt không muốn khiến Lạc sư huynh lo lắng, vốn là muốn nói, “Không cần trị, thật sự không có chuyện gì đâu.”
Nhưng có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, có lẽ là do ánh hồ sắc núi quá mỹ lệ, có lẽ là do ánh mắt của Lạc Minh Xuyên khiến người không đành lòng từ chối, Ân Bích Việt mở miệng, lời nói lại trở thành, “Được.”
Lạc Minh Xuyên vui vẻ như trút được gánh nặng.
Sư đệ lựa chọn tin tưởng y, giống như lúc dưới chân Hề Hoa phong, hạ quyết định đi cùng với y. Chẳng có chuyện nào tốt hơn chuyện này cả.
Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng nếu như hắn nói không đi, ngược lại sẽ khiến sư huynh càng lo lắng hơn.
Vậy thì đi Hưng Thiện tự đi.
Thế giới lớn như vậy, cùng đi nhìn xem.
Cùng lúc đó, trong Vân Dương thành cách đó ngàn dặm, cũng dưới một vầng trăng sáng, đang có một cuộc đối thoại.
Chỉ là ánh trăng ấy không còn dịu dàng nữa, trái lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Hai người nói chuyện, cũng chẳng thể khiến suy nghĩ của người kia thay đổi.
Nhưng tương tự, quyết định trong hai cuộc đối thoại này đều trực tiếp hoặc gián tiếp quyết định hướng đi vận mệnh của tương lai thế giới.
Nói chuyện một lúc nhưng vẫn không hề đạt thành nhận thức chung, đối mặt với câu hỏi ngược lại của Chưởng viện tiên sinh, Kiếm Thánh chỉ nhìn bầu trời đêm rồi đáp, “Tương lai của thế giới này, dù sao cũng phải giao vào tay của người trẻ tuổi.”
Câu nói này có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo, thế nhưng Chưởng viện tiên sinh hiểu ý của người nọ.
Vì vậy không tiếp tục đề tài này nữa, mà là đến gần vài bước.
Ba thước có thể là khoảng cách giữ lễ, cũng có thể là khoảng cách phòng bị kẻ địch. Thế nhưng bây giờ, lại có người phá vỡ khoảng cách này.
Chỉ là gần thêm vài bước, bầu không khí giữa hai người liền trở nên hòa hoãn một cách kỳ diệu.
Chưởng viện tiên sinh đi tới trước bàn đá, thu hồi trận bàn đã bị phá vụn, đổi một bộ dụng cụ uống trà đã nửa cũ, làm một tư thế mời với vị khách tối nay.
Vệ Kinh Phong chẳng chút khách khí ngồi xuống.
Bọn họ bắt đầu uống trà. Là trà Quân Sơn Vân Vụ tốt nhất.
Tựa như rất nhiều năm trước, lúc bọn họ vẫn còn trẻ.
“Những chuyện khác cứ để đó đi, ngươi lưu lại dưỡng thương trước đã.”
Đêm nay, Kiếm Thánh uy thế trước sau như một, căn bản không nhìn ra dấu hiệu có thương tích gì. Thế nhưng Chưởng viện tiên sinh nói như vậy, y cũng không phủ nhận.
“Lão phu thì sợ cái gì?”
Chưởng Viện cười nói, “Tóm lại là phiền phức.”
Đúng, cái gì Kiếm Thánh cũng không sợ, cho dù có bị thương, thì việc muốn giết vị kia trên Hoành Đoạn Sơn bất quá chỉ cần một kiếm.
Nhưng nếu như tin tức này truyền đi, rất nhiều người sẽ động tâm, sẽ không biết tự lượng sức, người trước ngã xuống, người sau tiến lên thiêu thân lao đầu vào lửa, vì vậy đại thế của thiên hạ sẽ loạn, Kiếm Thánh sẽ rút kiếm giết người.
Vệ Kinh Phong không sợ giết người. Cũng không để ý danh tiếng.
Y giết người không hỏi chính đạo, làm việc chỉ bằng bản tâm.
Thế nhưng y sợ phiền phức. Cục diện bây giờ cũng rất phiền phức.
Vực Vẫn Tinh còn đang khuếch đại, ma vật dưới đáy vực cũng bất tận. Chúng nó cảm ứng được hồn phách kia còn sống, cho nên sinh ra từ âm sát hội tụ. Trăm vạn năm qua, không ngừng lớn mạnh.
Nếu như không thể giết chết gốc rễ, những ma vật đó sớm muộn gì cũng sẽ đi ra từ đáy vực không thấy ánh mặt trời kia, nuốt chửng tất cả máu thịt tươi sống.
Ma vật không phải ma tu, chúng nó không có cảm giác đau đớn, không cần công pháp tu luyện. Có thể chỉ dựa vào nuốt chửng mà tăng cao năng lực bản thân.
Vệ Kinh Phong là vị Thánh nhân duy nhất từ ‘Thời đại mạt pháp’. Cũng là vị Thánh nhân duy nhất trên thế gian này.
Vực Vẫn Tinh là cấm kỵ của người tu hành, chỉ có mình y đi vào. Còn không chỉ một lần.
Từ lần đầu tiên đi vào là vào 500 năm trước, Chưởng viện tiên sinh lại bắt đầu tính toán. Tính ra một đại nạn ngập đầu.
Kiếm Thánh nhiều năm không trở về Thương Nhai, Chưởng viện tiên sinh nhiều năm lo lắng hết lòng, đều đã làm rất nhiều chuyện.
Bọn họ cũng không cảm thấy chuyện mình làm vĩ đại nhường nào, đáng cho thế nhân sùng kính ra sao.
Thế nhưng dưới bầu trời luôn có những đỉnh cao.
Bọn họ chỉ cho là mình cao hơn người khác. Cho nên cần phải làm như thế.
Bọn họ có sự khác biệt, nhưng lại chẳng hề sai, chỉ là lựa chọn cách không giống nhau mà thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn hướng về một con đường chung.
*************
Lúc Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên xuống núi, đã là khi gió sớm trăng tàn, biển mây phía Đông bị ánh nắng vừa ló rạng nhuộm thành một màu vàng óng. Gió sớm lướt nhẹ qua mặt, mang theo mùi ẩm của cây cỏ và sự mát mẻ của mây mù, khiến người thần thanh khí sảng.
Bọn họ trở lại Diệp thành, cả tòa thành còn đang đắm chìm trong mộng đẹp giấc nồng.
Lá cờ rượu bay bay trong không gian thoáng đãng, tiếng chim hót thanh thúy và tiếng gà gáy sâu trong ngõ.
Ven đường, tiểu nhị vừa ngáp một cái vừa mở cửa cửa hàng. Đôi vợ chồng già phụ nhau bên cái xe gỗ, dậy sớm bày quán, giữa khe hở của lồng hấp bốc lên khí nóng màu trắng.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi trong thành, hai người đều không nói gì.
Lại như giữa trưa và hoàng hôn sau cuộc tỷ thí trên võ đài, bọn họ cùng đi đến Thu hồ. Không hiểu tại sao, Ân Bích Việt cảm thấy rất an tâm.
Tưa như cùng nhau về nhà.
Lúc hai người đi tới bên Thu hồ, lại bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Đoàn Sùng Hiên không ở bên hồ, cũng không ở trong viện.
Sớm như vậy, quán trà còn chưa mở, đệ ấy sẽ đi nơi nào?
Ân Bích Việt nhíu mày, Lạc Minh Xuyên nói, “Đừng vội, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người đang muốn đi tìm, liền thấy một người thiếu niên mặc áo bào bát mặc sơn thủy chạy tới, đạo bào có chút rộng lớn càng làm rõ thân hình nhỏ yếu của cậu ta, chính là Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ nhìn thấy biểu tình của hai người, vội vàng nói, “Đừng lo lắng, Đoàn sư huynh đang bế quan Phá Chướng ở vườn ngô đồng… Sư huynh của đệ nói các huynh có lẽ đã trở lại, nên bảo đệ tới nói một tiếng.”
Ân Bích Việt yên lòng, “Đa tạ.”
Lạc Minh Xuyên thành khẩn nói, “Đa tạ đã quan tâm.”
Trình Thiên Vũ có chút ngượng ngùng, ngại ngùng nói, “Gánh không nổi lời tạ ơn này. Sư huynh mời các huynh cùng đến xem.”
Thật ra Đoàn Sùng Hiên vốn là muốn áp chế lại, đợi đến lúc trở về Hề Hoa phong thì bế quan Phá Chướng. Nhưng mà sau khi leo núi, tâm tình thông thuận, lại có đột phá, khí tức bất ổn, uy thế lộ ra ngoài. Thanh Lộc kiếm phái lần này cũng có hai người leo núi hái lá, ba người Tống Đường cũng chờ ở dưới chân núi, vừa vặn thấy Đoàn Sùng Hiên xuống núi, vì vậy mời hắn đến vườn ngô đồng bế quan.
Bế quan là chuyện lớn, Đoàn Sùng Hiên cũng không phải là kiểu dễ dàng dễ tin tưởng người khác, thế nhưng lần này hắn lựa chọn tin tưởng đối phương.
Thanh Lộc kiếm phái quản lý Chiết Hoa hội lần này, các tiền bối cường giả trấn tọa trong Diệp thành nhiều nhất. Ba người Tống Đường ở chỗ vườn ngô đồng, không thể nghi ngờ là chỗ an toàn nhất. Đặc biệt là dưới tình huống không biết Trịnh Vị của Bão Phác tông có rời Diệp thành hay chưa.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi theo Trình Thiên Vũ đến vườn ngô đồng ở thành Bắc, cảm ơn Tống Đường và Chung Sơn.
Tống Đường rất kinh ngạc khi Lạc Minh Xuyên trong một đêm đã đột phá đến Tiểu Thừa trung cảnh, chúc mừng y, nhưng cũng không hề hỏi nhiều.
Bọn họ đứng ở trong viện nói một chút chuyện, Ân Bích Việt nhìn cửa phòng đóng chặt, mơ hồ có thể cảm giác được khí tức liên tục tăng lên của người trong phòng, thiên địa linh khí bốn phía hội tụ lại. Hắn vui mừng nghĩ, ba người Tiểu Thừa cảnh ở đây, Trịnh Vị có đến cũng có thể chiến một trận, ải bế quan này của Lải Nhải đúng là rất an toàn.
Đoàn Sùng Hiên cần ít nhất bốn ngày để Phá Chướng, Chiết Hoa hội tuy rằng đã kết thúc, nhưng Thanh Lộc kiếm phái còn phải làm rất nhiều công việc kết thúc. Tạm thời cũng sẽ không rời đi.
Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt cũng quyết định hai ngày sau không đồng hành với mọi người Thương Nhai sơn, mà là chờ Đoàn Sùng Hiên Phá Chướng rồi xuất quan mới cùng đi với nhau.
Lúc bọn họ xuống núi, chỉ có mỗi Lạc Minh Xuyên Phá Chướng cảnh, Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên đều là Ngưng Thần cảnh. Thế nhưng hiện tại, chẳng mấy chốc sẽ biến thành hai người Phá Chướng cảnh, một người Tiểu Thừa cảnh.
Cái tốc độ tu hành này, dùng từ tăng nhanh như gió để hình dung cũng không quá đáng chút nào, Ân Bích Việt nghĩ, không trách rất nhiều người tu hành thích vào đời du lịch như thế.
Thế nhưng sư phụ thì sao, sư phụ du lịch ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thiên hạ còn có nơi ông ấy chưa từng đi qua sao?
Chiết Hoa hội kết thúc, lục tục có môn phái nhỏ khởi hành rời Diệp thành, các đệ tử Thương Nhai sơn cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành.
Đối với người tu hành mà nói, chẳng có đồ vật gì để mà thu dọn cả, chủ yếu là vội vàng cáo biệt. Người đến Chiết Hoa hội không chỉ là để tỷ thí phân cao thấp, mà cũng để làm quen đệ tử những môn phái khác, sau lần từ biệt này, trên con đường tu hành rộng lớn khó dò, cũng không biết là có cơ hội gặp lại hay không.
Ngày đó Khúc Đôi Yên đến ăn cơm và gà hấp lá sen, vốn đêm nay nàng muốn mời Hà Yên Vân và Nguyễn Tiểu Liên mở tiệc rượu trên lầu.
Lại bị hai người nhất trí bác bỏ, “Còn không bằng đi ăn ngon trong chợ đêm!”
Vì vậy ba cô nương ngồi trong quán mì vằn thắn ven đường người đến người đi, ôm mấy bát sứ nửa cũ mò vằn thắn.
Đáng tiếc mặt Khúc Đôi Yên treo ở nơi đó, dù có ăn ở quán ven đường cũng ưa nhìn hơn so với người khác, tiểu ca bàn bên nhìn đến mức nước canh vẩy đầy mình.
Ba người ăn một đường, cuối cùng nằm ở trên nóc nhà bên Thu hồ hóng gió ngắm trăng,
Hà Yên Vân nói, “Ta cảm thấy rằng, việc cấp bách là phải gả ngươi đi trước tiên.”
Khúc Đôi Yên không phục, “Dựa vào đâu chứ? Ta bây giờ đang 28 tuổi, mẹ ta còn không vội!”
Hà Yên Vân xoa bụng, “Ngươi suy nghĩ một chút đi, ba chúng ta thêm vào đạo lữ của ngươi nữa, bốn người có thể tạo thành một bàn mạt chược, ba chúng ta cùng một phe, ăn sạch bên còn lại luôn…”
Nguyễn Tiểu Liên vốn đắm chìm trong bầu không khí ly biệt đầy thương cảm, nghe nàng nói xong, lập tức cười rộ lên.
Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, trăng lên giữa trời, ánh sáng chiếu xuống trên nóc nhà.
Khúc Đôi Yên đứng lên, áo váy tung bay, khuôn mặt bao trùm trong ánh trăng bạc, tựa như tiên tử hạ phàm từ cung trăng.
Nàng nói, “Các ngươi nhớ viết thư cho ta đó, truyền ngọc giản cũng được. Chỉ cần truyền tới Liêm Giản tông, ta đều có thể thu được.”
Viền mắt Nguyễn Tiểu Liên hơi ửng đỏ, “Tất nhiên.”
Hà Yên Vân một bên lẩm bẩm ngoài miệng, “Ai mà rảnh!” Một bên đứng lên, cũng cảm thấy mũi chua xót.
Tảng sáng ngày thứ hai, mọi người Liêm Giản tông khởi hành trở về Trung Địa. Đến buổi trưa, các đệ tử Thương Nhai sơn cũng cáo biệt Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt, rời khỏi Diệp thành.
Đang lúc hoàng hôn, mấy môn phái lớn ngoại trừ Bão Phác tông và Thanh Lộc kiếm phái vẫn chưa đi, còn lại thì đều đã khởi hành trở về núi.
Người tu hành từ bên ngoài ít đi, Diệp thành phảng phất trở về với bộ dáng lúc ba người Ân Bích Việt mới vừa vào thành.
Trong toàn bộ những ngày diễn ra Chiết Hoa hội, phòng bị trong thành đặc biệt nghiêm ngặt, đội Thành vệ giáp đen không ngừng tuần tra hối hả mỗi ngày, bây giờ cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ngày đó Đoàn Sùng Hiên xuất quan.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đến vườn ngô đồng từ sáng sớm. Năm người đứng ở trong viện nhìn chằm chằm cửa phòng.
Rốt cục đợi đến khi khí tức trong phòng bình phục, Đoàn Sùng Hiên đẩy cửa đi ra ngoài, cả người mang thần thái sáng láng, như rực rỡ hẳn lên.
Hắn hành lễ với năm người trước mặt, tạ ơn bọn họ đã bảo vệ.
Mọi người thấy hắn thuận lợi Phá Chướng, vui vẻ như trút được gánh nặng. Trình Thiên Vũ vui vẻ chúc mừng hắn. Ngay cả Chung Sơn trước giờ vẫn không mang biểu tình gì, giờ khuôn mặt của người này cũng trở nên nhu hòa.
Đoàn Sùng Hiên phát hiện Lạc Minh Xuyên cũng đột phá, vì vậy trong vườn ngô đồng đầy ắp ý vui, như cảnh xuân ấm áp.
Lúc này bọn họ còn không biết tình cảnh bi thảm bây giờ của Diệp thành, tràn ngập áp lực và khủng hoảng như mưa như núi.
Bởi vì trong thành có người chết.
Người chết là người gõ mõ báo canh giờ đêm qua. Trong ngõ Thạch Dương ở phố Nam, không có thi thể, thứ duy nhất để phán đoán là vết máu xót lại trong khe đá. Còn có vết cắt nhuốm khí tức của ma trên khối đá.
Nếu như là ở Đông Địa nơi ma tu hung hăng ngang ngược, thì mỗi ngày đều xảy ra chuyện như vậy.
Thế nhưng ở ngay đây, có thể né qua những vị tiền bối cường giả, thậm chí là tai mắt Thành chủ Diệp thành.
Đây là chuyện rất đáng sợ.
Toàn bộ Nam Địa, đã gần tới trăm năm chưa từng xuất hiện tung tích của ma tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.