Vâng Thưa Nhị Gia

Chương 3: Chơi xấu.

Chá Chá

12/08/2020

Edit: Mina

Đường đi trong tiểu huyệt của nữ tử, ẩn náu tối tăm. Mười mấy năm không có dị vật quấy nhiễu, tự do tự tại, muốn co lại liền co lại, muốn giãn ra liền giãn ra.

Ai ngờ bỗng một hôm một gậy thịt thô to gấp mấy lần huyệt khẩu xông vào, chỉ có thể thả lỏng mà không thể sít chặt, bị ép há thật to, kiên quyết ép ăn hết.

Nói đến cũng lạ, dương vật cũng được tạo từ máu thịt, sao lại cứng như gậy sắt, nhét trong tiểu huyệt mềm mại cộm vô cùng. Hơn nữa, nó còn cực nóng, giống như mới châm mồi lửa, chỉ khác chưa làm bỏng tiểu huyệt mà thôi.

Trong bụng Dư An ngậm một cây gậy thịt như vậy, khó chịu không cần phải nói.

Thực ra dương vật của nam tử cũng không chịu nổi. Tình dục gần trong gang tấc, bị tiểu huyệt căng mịn bao vây, sưng to lại không thể làm gì.

Bị vây quanh còn chưa đủ, hoa huyệt liên tục chảy ra một dòng nước ào ạt ào ạt thì mới có thể dập tắt cây dương vật khô nóng.

Được thọc vào rút ra tùy ý trong một tiểu huyệt như vậy, dương vật mới coi như thoải mái.

Gậy thịt của Tuân Quan Lan cắm trong hoa huyệt như vậy, khoái cảm ra sao cũng không cần phải nói.

Dương vật mới vừa rồi vô ý tiết ra một lần trong nháy mắt lại cương cứng.

Dư An mở to mắt, nước mắt lưng tròng trừng Nhị gia, chỉ kém trừng xuyên thủng một lỗ, làm hắn cũng bị đau một chút.

Tuân Quan Lan bắt đầu cử động, dương vật rút khỏi một chút, lại đẩy mạnh đi vào, thế mà cắm không hề thấy đáy.

Phát giác eo mình ưỡn cao quá liền hạ thấp một chút.

Mỗi lần ra vào một hồi, eo lại thấp xuống một chút. Cuối cùng thấy đến mức, đầu gác trên mặt tiểu nha đầu.

Như vậy tuy có thể chọc vào tận gốc, song bên hông lại không tiện phát lực, hết sức mệt nhọc.

Tuân Quan Lan nhíu mày, tạm dừng lại, ngồi dậy nhìn kỹ.

Dư An ngậm miệng nín thở, mặt đỏ bừng bừng.

Tuân Quan Lan rất nhanh phát hiện điểm có vấn đề.

Thì ra tiểu nha đầu dí sát mông nhỏ xuống mặt giường, mông thịt bị đè xuống, làm cho huyệt khẩu cũng thấp xuống, thế là không đồng đều được với phần hông của hắn.

“Đêm nay ngươi không muốn ngủ phải không?”

Dư An vừa nghe, liền biết Nhị gia phát hiện nàng chơi xấu.

“Nhị gia, ta sai rồi, ngươi, ngươi to quá, để ta bình tĩnh chút được không?”

“Đau thì cố chịu đựng,” Tuân Quan Lan mặt không biểu cảm, nâng eo nàng lên, một tay nâng mông nhỏ, “Lại phá đám đêm nay ngươi cứ ngậm nó mà ngủ.”

Ngậm ngậm ngậm ngậm con quái vật này ngủ?

Dư An sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng thả lỏng bụng nhỏ, ngoan ngoãn cho ai đó thao lộng.

Khó trách vừa rồi cắm rút tốn sức như thế.



Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu, cắm vào một cái thật mạnh thật sâu.

Dư An hét lên một tiếng, bám chặt eo hắn, “Nhị gia, ta sai rồi, sai rồi…”

“Lần sau còn dám nữa không?”

“Không dám không dám.”

Tuân Quan Lan rút tay về, đổi thành đỡ eo nàng va chạm.

Tiểu huyệt còn đọng lại dịch đục của hắn, dương vật ra vào vài cái, dịch đục phân tán tứ phía, dính đầy đường đi, thông thuận vô cùng.

Lúc này dương vật cực kỳ thoải mái, vách động bao lấy nó căng chặt vừa đủ, tăng một phần vặn xoắn, giảm một phần thả lỏng.

Phảng phất đường đi này khoa tay múa chân theo kích cỡ của nó, tạo ra riêng cho nó.

Mồ hôi nóng chảy đầm đìa trên người Tuân Quan Lan.

Dư An sợ đau, vừa phải đong đưa, vừa phải phân tâm, hết sức tập trung đếm đếm số bạc giấu trong tủ quần áo. Đếm xong một lần, lại đếm lại từ đầu.

Đếm hơn mười lần, hình như chẳng có thú vị gì.

Sao Nhị gia vẫn chưa xong nhỉ.

Dư An hơi do dự, thật cẩn thận mà cảm nhận động tĩnh dưới thân.

Đầu tiên là tiếng bạch bạch dồn dập truyền vào tai, làm người ta miệng đắng lưỡi khô.

Dư An che lại trước ngực nhảy bang bang, lại cảm nhận một chút, ố, hình như không đau?

Thử nâng nâng mông nhỏ, thật sự không đau. Nhưng cũng không thoải mái cho lắm.

Vật kia vừa cứng vừa nóng ma sát thịt mềm non nớt như thế, sao có thể thoải mái được. Thế mà ma ma còn bảo nó dục tiên dục tử, Dư An khẽ hừ một tiếng.

Tuân Quan Lan đã có vẻ sắp bắn, thấy nàng hơi cử động, ánh mắt tối sầm nhìn sang.

Dư An rụt rụt cổ, “Nhị gia, ta không có chơi xấu.”

Tuân Quan Lan thu tầm mắt, nhìn chỗ kết hợp của hai người.

Huyệt khẩu hỗn độn, có dịch nhờn nàng chảy ra, có tinh dịch hắn bắn ra, lầy lội dâm loạn. Hai mảnh hoa huyệt bị cọ xát hồi lâu, sưng đỏ phồng lên.

Điều mắt mắt nhất là, khe huyệt kiều diễm há to, run run ngậm lấy gậy thịt sậm màu hiểm ác, bị cắm đến tàn nhẫn mà lại không dám co rút, trông thật đáng thương.

Mà bên trong là đường đi không nhìn thấy được. Chỉ có lúc dương vật rút ra mới kéo theo chút sắc đỏ tươi quyến rũ.

Đẹp đến rung động lòng người.

Tuân Quan Lan nhìn chằm chằm, trong đầu hiện lên một cảnh tượng:

Cấu tạo trong hoa huyệt tuyệt diệu vô cùng, thịt mềm trơn trượt rộn ràng nhốn nháo, vây quanh mút lấy một cây gây thịt cứng rắn, dường như nhận thấy hương vị quá hấp dẫn, tranh nhau vươn thịt hoa kiều nộn chiếm lấy cây dương vật. Như sợ bị chiếm mất, bám hút cực chặt.

Dư An nghe nhịp thở của Nhị gia đột nhiên nặng nề hỗn loạn, còn đang nghi hoặc, Nhị gia bỗng nâng eo nàng lên, va chạm ngoan độc ác liệt.



“Nhị, Nhị gia…”

Dư An suýt nữa hụt hơi, trong bụng vừa đau vừa xót.

Tóm lấy chăn đệm thừa nhận vài chục cái, rốt cuộc Nhị gia dừng lại.

Dư An thở dốc dồn dập, hai bầu ngực phập phồng kịch liệt. Toàn thân ửng hồng ướt át.

Tuân Quan Lan cúi đầu hòa hoãn một chút, khom người ngậm lấy đầu vú.

Lại có mùi thơm vị ngọt.

Mút xong cả hai bên, Tuân Quan Lan xoay người nằm xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát, nói giọng khàn khàn: “Gọi người mang nước vào, hầu hạ ta lau mình.”

Nhị gia thật xấu, chỉ lo bản thân nghỉ ngơi sung sướng.

Dư An ỉu xìu đáp: “Vâng, Nhị gia.”

Chịu đựng cơn mỏi nhức bò dậy, mặc yếm vào, rung chuông báo tin cho hạ nhân đứng gác bên ngoài.

Rất nhanh có nha hoàn bưng nước ấm tiến vào, sau lại mắt nhìn thẳng lui ra ngoài.

Vừa rồi Dư An ở trên giường không dám nhìn kỹ cơ thể của Nhị gia, bây giờ cũng không dám nhìn kỹ, híp híp mắt lại.

Lúc lau đến dương vật, Dư An nhắm chặt đôi mắt, lấy khăn bọc lại rồi lau lung tung vài cái.

Nhị gia thật không biết xấu hổ, ngay cả chỗ này cũng bắt người khác lau cho.

Dư An đỏ tai nghĩ thầm.

“Nhị gia, đã xong.”

“Vẫn chưa lau sạch.” Tuân Quan Lan nói.

Sao có thể chứ, Dư An vội vàng hỏi: “Chưa lau ở đâu?”

Tuân Quan Lan ưỡn ưỡn eo, dương vật mềm nhũn suýt nữa đụng vào mặt. Dư An vội nghiêng đầu né tránh.

Nhị gia không biết xấu hổ!

Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu mặt đỏ tai hồng, thanh âm lười biếng: “Túi mang.”

Dư An khổ sở nâng dương vật lên, quả nhiên thấy túi mang vẫn còn dính dịch nhờn trong suốt.

Nghe ma ma nói phần này của nam tử rất yếu ớt, ngàn vạn lần không thể dùng sức chạm vào.

Dư An nhẹ nhàng lau sạch chất nhầy, mặt nóng như sắp bị nướng cháy, “Nhị gia, xong rồi.”

Tuân Quan Lan gật gật đầu, trở về giường nghỉ ngơi.

Dư An lại gọi một thùng nước mang vào, vội vàng lau sạch người, rồi cũng bò lên giường nằm nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vâng Thưa Nhị Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook