Chương 21: Ngây thơ
Chá Chá
13/08/2020
Edit: Mina
Dư An nằm trên giường lụa của Nhị gia nhích tới nhích lui vẫn không thể nào ngủ được.
Dạo gần đây thời tiết chuyển lạnh, nàng trùm chăn kín mít nửa canh giờ mà chân nhỏ vẫn lạnh ngắt.
Dư An sợ lạnh từ nhỏ, vào đông phải đắp hai cái chăn, còn phải nằm rất lâu tay chân mới ấm dần lên.
Ngó nhìn Nhị gia hít thở đều đặn, hết nguyệt sự rồi Nhị gia cũng không ôm nàng ngủ nữa.
Ánh mắt Dư An đầy lưu luyến.
Hơi ấm trên người Nhị gia hấp dẫn như đĩa bánh mứt táo.
Nhị gia đã ngủ, nếu nàng ôm Nhị gia ngủ, ngày mai thức dậy lại mặt dày nói không biết chuyện gì xảy ra, Nhị gia chắc không so đo đâu nhỉ?
Hạ quyết tâm, Dư An lặng lẽ dịch sang.
Tuân Quan Lan chưa ngủ say, tiểu nha đầu vừa xán lại gần liền cảm nhận được. Nghĩ cũng biết lại muốn hắn ôm ngủ.
Xoay người, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu nha đầu vẫn chưa ngủ.
Nhị gia vẫn chưa ngủ.
Dư An làm chuyện xấu bị phát hiện, xấu hổ rụt người: “Sao Nhị gia vẫn chưa ngủ?”
Lúc tỉnh táo tiểu nha đầu không dám nói muốn ôm ngủ.
Tuân Quan Lan không bới móc, chỉ đáp: “Bị ngươi quấy nhiễu. Ngươi không ngủ ở bên trong, dịch ra đây làm gì?”
Dư An lập tức nghĩ cách viện cớ, nhưng nhất thời không động não được, nhỏ giọng thành thật thưa: “Ta lạnh lắm, còn Nhị gia thì rất ấm, ta muốn Nhị gia ôm ngủ. Nhị gia có đồng ý không?”
Tiểu nha đầu vẫn không chịu thừa nhận lòng mình.
Tuân Quan Lan muốn nghe nàng nói lời êm tai, từ chối: “Lạnh thì đắp thêm chăn.”
Chăn đệm đâu thể ấm bằng Nhị gia.
Dư An thấy Nhị gia không giận, định cầu xin tiếp, chưa biết chừng Nhị gia lại đồng ý.
Ngước mặt nói: “Mười cái chăn cũng không ấm bằng Nhị gia, Nhị gia cường tráng rắn rỏi, người lúc nào cũng nóng. Hơn nữa, hơn nữa…”
Tuân Quan Lan chờ tiểu nha đầu nói tiếp.
Dư An tăng thêm dũng khí: “Hơn nữa, ở trên giường Nhị gia là nam nhân của ta, ta có thể ôm.”
Trong lòng Tuân Quan Lan có loại cảm giác tự hào lạ lùng.
Trong thiên hạ có hàng trăm nghìn hàng vạn nghìn nam tử, tiểu nha đầu lại thừa nhận hắn là nam nhân duy nhất của nàng. Nói cách khác, nàng cũng rất rõ mình là người của ai.
Tuân Quan Lan thấy ngọt ngào đủ rồi, giang rộng hai tay: “Qua đây.”
Dư An nói xong liền bắt đầu hối hận, sợ Nhị gia trách cứ nàng không phân biệt thứ bậc, nhắm tịt mắt.
Nghe Nhị gia nói vội vàng nhào tới, dán chặt vào lòng Nhị gia.
Vải dệt cọ xát phát ra tiếng sột soạt, hơi ấm không ngừng xuyên thấu da thịt.
Ấm quá!
Quan trọng nhất là, Nhị gia không phản bác câu nói của nàng. Vậy về sau nàng được phép cho rằng điều đó là đúng phải không?
Tuân Quan Lan vuốt mái tóc suôn mượt của tiểu nha đầu: “Ôm ngươi rồi, ngủ đi.”
Dư An ngây thơ bỗng cảm thấy Nhị gia dịu dàng vô cùng, muốn ngẩng đầu nhìn mặt Nhị gia, nhưng trong màn tối om, không thấy rõ vật gì, dần dần mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tuân Quan Lan nhắm mắt, trong lòng cân nhắc một số chuyện. Nghĩ thỏa đáng xong mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Tuân Quan Lan đi thỉnh an lão thái thái, nhân tiện nhắc tới chuyện suy nghĩ đêm qua.
Nếu đặt ở trên người chi nữ thế gia vọng tộc thì đây chẳng phải chuyện to tác gì, có điều Dư An xuất thân bần hàn.
Nhưng ở trong mắt lão thái thái, chỉ cần Quan Lan thích thì chưa chắc không thể phá lệ.
Lão thái thái hỏi: “Quan Lan, ngươi nghĩ kỹ rồi?”
Tuân Quan Lan gật đầu: “Tổ mẫu, nàng ấy rất tốt.”
Trước đó cũng vì thấy nha đầu Dư An này đơn thuần, không giỏi tính kế mới đưa nàng đến phòng của Quan Lan. Tính cách Quan Lan hay bắt bẻ, tiểu nha đầu được ưu ái cũng coi như có phúc phận.
Lão thái thái cười nói: “Ta thương lượng với nương ngươi trước, ngày mai ngươi tới thỉnh an nhớ dẫn nàng theo.”
Sau khi Tuân Quan Lan cáo từ, đi vào thư phòng, phân phó hạ nhân gọi tiểu nha đầu tới.
Dư An nghe truyền lời, vừa định bỏ việc trong tay xuống đi qua, bỗng cảnh giác hỏi: “Không phải Nhị gia đi tiệm thuốc sao?”
“Hôm nay Nhị gia nghỉ ngơi,” nha hoàn kia liếc nhìn Dư An, lấy làm lạ nàng hầu hạ bên người Nhị gia sao ngay cả việc này cũng không biết, lại thúc giục, “Ngươi mau đi đi, đến muộn Nhị gia lại nổi nóng.”
Xác nhận không phải Đại gia sai người tới lừa gạt, lúc này Dư An mới yên tâm.
Thư phòng của Nhị gia ở sân trong, gần sát ven hồ, nói xa không xa, nói gần không gần, Dư An chạy chậm qua đó.
Ngoài cửa, sau khi thư đồng đứng hầu thông báo, Dư An đi vào: “Nhị gia tìm ta phân phó việc gì vậy?”
Thư phòng là nơi nghiêm cấm nữ tử, không phận sự miễn vào. Dư An chưa từng tới nơi này, đầy thành kính quan sát một vòng.
Án thư to rộng đặt cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ mặt hồ nước lăn tăn gợi sóng. Bên tay trái là hai kệ giá sách gỗ sơn màu đen, bên trên bày kín sách vở xếp ngăn nắp. Vách trường treo mấy bức Đan Thanh mà Dư An không hiểu ý nghĩa, trong góc có một bình sứ Thanh Hoa nuôi vài khóm trúc Quân Tử.
Tuân Quan Lan buông quyển sách trong tay, nói: “Đến đây.”
Sau khi Dư An đi tới mới phát hiện bên cạnh Nhị gia kê một cái ghế dựa, trên mặt bàn đối diện có một tờ giấy Tuyên Thành được trải phẳng.
Tuân Quan Lan bảo tiểu nha đầu ngồi xuống, “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đi theo ta tới thư phòng luyện chữ, viết đủ hai canh giờ mới được quay về.”
Bất ngờ tới quá đột ngột, Dư An mừng rỡ luống cuống tay chân.
Biết chữ không giống biết viết chữ, viết đến trình độ lão luyện mới thực sự được coi là từng đọc sách.
Luyện chữ tốn rất nhiều công sức, trước hết mua bút, mực, giấy, nghiên đã tốn một khoản bạc lớn.
“Nhị gia ngươi quả là Bồ Tát sống… Cha ta chưa từng dạy ta viết chữ… Ta bằng lòng làm nha hoàn của Nhị gia suốt đời…” Dư An nói năng lộn xộn, trong ánh mắt phấn khích rạo rực.
Chỉ sợ nguyện vọng của tiểu nha đầu không thành, sau này nàng không còn là nha hoàn nữa.
Tiểu nha đầu không ham vinh hoa phú quý, không hiểu được cậy sủng kiêu căng, mở miệng xin hắn danh phận giống như cây khô cằn nở hoa, đập (băng) đá tóe lửa.
Nha hoàn thông phòng làm cho đích trưởng tử của Tuân gia yêu thích thì dĩ nhiên không có khả năng làm nha hoàn thông phòng cả đời.
Nếu nàng mãi ngoan ngoãn thế này, Tuân Quan Lan cảm thấy chiều chuộng nàng cũng không sao, địa vị, tiền tài, tất cả đều có thể cho nàng.
Điều kiện tiên quyết là nàng phải chịu được áp lực.
Tuân Quan Lan không đề cập tới những việc này, dạy tiểu nha đầu cầm bút trước, bảo nàng tập vẽ chữ theo mình.
“Sai rồi, chữ này nét ngang trước rồi mới đến nét phẩy.”
“Không đúng, nét ngang này nghiêng quá.”
“…”
Tuân Quan Lan không nhịn được: “Ngươi không thấy rõ những chữ kia viết như nào sao?”
Dư An cúi gục đầu, đuôi mắt lén nhìn Nhị gia: “Nhị gia ngươi đừng nóng giận, lần tới ta sẽ không viết sai nữa.”
Có được cơ hội luyện chữ sao Dư An nỡ từ bỏ. Nhưng hình như nàng ngốc quá, sắc mặt Nhị gia xám xịt lại rồi…
Tuân Quan Lan cho rằng tiểu nha đầu đọc thuộc không tồi thì viết chữ cũng giống vậy, ngờ đâu nhầm to.
Vụng về không tả nổi, nếu đổi thành người khác Tuân Quan Lan đã đuổi nàng ra ngoài từ lâu rồi, đỡ làm bẩn bút mực.
Tuân Quan Lan đứng dậy, đến bên cửa sổ giải tỏa cảm xúc, nghĩ thầm đó là người bản thân chọn, phải có lòng kiên nhẫn.
“Viết theo ta.”
“A? Vâng, vâng, Nhị gia.”
Dư An thẳng lưng, cố không để ý Nhị gia hô hấp bên tai, và bàn tay Nhị gia bao lấy tay nàng.
Phẩy, ngang, dọc…
Nhị gia viết chữ đẹp quá, mạnh mẽ dứt khoát.
Bàn tay Nhị gia to ghê, ngón tay không những dài mà còn thon gầy, đẹp quá đi mất.
Nhị gia từng dùng bàn tay đẹp này xoa nãi nhi của nàng, giống như lúc luyện chữ, sức lực rất lớn. Lúc Nhị gia buông ra, trên ngực để lại vết bàn tay đỏ đỏ.
Dư An nghĩ nghĩ, bỗng cảm thấy nãi nhi hơi sưng…
Không đúng!
Nhị gia đang dạy nàng viết chữ đấy.
Dư An vội tỉnh táo tinh thần.
…Lần trước thân mật Nhị gia dán sát sau lưng nàng, lần ấy chưa tới nguyệt sự, Nhị gia ấn eo nàng cắm vào huyệt nhi từ phía sau. Khi đó nàng đã bị Nhị gia thao hai lần, giữa hai chân dính đầy thủy mật, Nhị gia ra vào tiếng òm ọp kêu vang.
“Ngươi đang nghĩ đi đâu hả, không muốn viết chữ nữa đúng không?”
Tiểu nha đầu không nắm chặt cây bút, hắn hơi buông lỏng tay, bút lông sói quết lên trang giấy, một nét mực đen nguệch ngoạc đâm vào mắt.
Hỗn láo!
Sắc mặt Tuân Quan Lan không vui, rũ mắt nhìn chằm chằm tiểu nha đầu.
“Ngươi nóng?” Hắn nhìn gò má và mang tai tiểu nha đầu đỏ bừng.
“Không, không, không,” Trái tim Dư An nhảy điên loạn, như trống đồng rền vang, phản ứng lại bắt đầu lật lọng, “Không phải, Nhị gia, ta nóng.”
Nói vậy mới có lý do nói không chuyên tâm viết chữ.
Tuân Quan Lan cho rằng tiểu nha đầu sợ mình trách phạt, không dám nói nóng, không nghĩ nhiều, hơi thẳng lưng cách nàng xa một chút.
“Bây giờ còn nóng không?”
Dư An chột dạ đáp: “Ta không nóng, thưa Nhị gia.”
“Vậy nghiêm túc viết chữ.”
Tuân Quan Lan dời tay, trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, trong lòng như có con mèo cào, ngứa, thường xuyên rũ mắt nhìn.
Mặt tiểu nha đầu đỏ như ráng trời chiều, không tẻ nhạt mà tràn đầy sức sống, sắc hồng ẩn trong làn nước, rực rỡ ấm áp.
Hoa đào tháng Ba sáng sớm nở rộ, dường như e thẹn xấu hổ, muốn nói lại thôi.
===================
Dư An: Lần này mới là ta dụ dỗ Nhị gia.
Nhị gia: Vứt bút tùy ý nàng.
Không cẩn thận kéo dài cốt truyện, chưa viết được thư phòng play, cũng chưa viết đến Đại gia lên sân khấu vẩy thuốc nhỏ mắt, ta nhận sai, *quỳ bộp*.
Buổi tối tiếp tục viết thư phòng play, 11:30 viết bao nhiêu đăng bấy nhiêu. Có hẹn không?
Dư An nằm trên giường lụa của Nhị gia nhích tới nhích lui vẫn không thể nào ngủ được.
Dạo gần đây thời tiết chuyển lạnh, nàng trùm chăn kín mít nửa canh giờ mà chân nhỏ vẫn lạnh ngắt.
Dư An sợ lạnh từ nhỏ, vào đông phải đắp hai cái chăn, còn phải nằm rất lâu tay chân mới ấm dần lên.
Ngó nhìn Nhị gia hít thở đều đặn, hết nguyệt sự rồi Nhị gia cũng không ôm nàng ngủ nữa.
Ánh mắt Dư An đầy lưu luyến.
Hơi ấm trên người Nhị gia hấp dẫn như đĩa bánh mứt táo.
Nhị gia đã ngủ, nếu nàng ôm Nhị gia ngủ, ngày mai thức dậy lại mặt dày nói không biết chuyện gì xảy ra, Nhị gia chắc không so đo đâu nhỉ?
Hạ quyết tâm, Dư An lặng lẽ dịch sang.
Tuân Quan Lan chưa ngủ say, tiểu nha đầu vừa xán lại gần liền cảm nhận được. Nghĩ cũng biết lại muốn hắn ôm ngủ.
Xoay người, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu nha đầu vẫn chưa ngủ.
Nhị gia vẫn chưa ngủ.
Dư An làm chuyện xấu bị phát hiện, xấu hổ rụt người: “Sao Nhị gia vẫn chưa ngủ?”
Lúc tỉnh táo tiểu nha đầu không dám nói muốn ôm ngủ.
Tuân Quan Lan không bới móc, chỉ đáp: “Bị ngươi quấy nhiễu. Ngươi không ngủ ở bên trong, dịch ra đây làm gì?”
Dư An lập tức nghĩ cách viện cớ, nhưng nhất thời không động não được, nhỏ giọng thành thật thưa: “Ta lạnh lắm, còn Nhị gia thì rất ấm, ta muốn Nhị gia ôm ngủ. Nhị gia có đồng ý không?”
Tiểu nha đầu vẫn không chịu thừa nhận lòng mình.
Tuân Quan Lan muốn nghe nàng nói lời êm tai, từ chối: “Lạnh thì đắp thêm chăn.”
Chăn đệm đâu thể ấm bằng Nhị gia.
Dư An thấy Nhị gia không giận, định cầu xin tiếp, chưa biết chừng Nhị gia lại đồng ý.
Ngước mặt nói: “Mười cái chăn cũng không ấm bằng Nhị gia, Nhị gia cường tráng rắn rỏi, người lúc nào cũng nóng. Hơn nữa, hơn nữa…”
Tuân Quan Lan chờ tiểu nha đầu nói tiếp.
Dư An tăng thêm dũng khí: “Hơn nữa, ở trên giường Nhị gia là nam nhân của ta, ta có thể ôm.”
Trong lòng Tuân Quan Lan có loại cảm giác tự hào lạ lùng.
Trong thiên hạ có hàng trăm nghìn hàng vạn nghìn nam tử, tiểu nha đầu lại thừa nhận hắn là nam nhân duy nhất của nàng. Nói cách khác, nàng cũng rất rõ mình là người của ai.
Tuân Quan Lan thấy ngọt ngào đủ rồi, giang rộng hai tay: “Qua đây.”
Dư An nói xong liền bắt đầu hối hận, sợ Nhị gia trách cứ nàng không phân biệt thứ bậc, nhắm tịt mắt.
Nghe Nhị gia nói vội vàng nhào tới, dán chặt vào lòng Nhị gia.
Vải dệt cọ xát phát ra tiếng sột soạt, hơi ấm không ngừng xuyên thấu da thịt.
Ấm quá!
Quan trọng nhất là, Nhị gia không phản bác câu nói của nàng. Vậy về sau nàng được phép cho rằng điều đó là đúng phải không?
Tuân Quan Lan vuốt mái tóc suôn mượt của tiểu nha đầu: “Ôm ngươi rồi, ngủ đi.”
Dư An ngây thơ bỗng cảm thấy Nhị gia dịu dàng vô cùng, muốn ngẩng đầu nhìn mặt Nhị gia, nhưng trong màn tối om, không thấy rõ vật gì, dần dần mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tuân Quan Lan nhắm mắt, trong lòng cân nhắc một số chuyện. Nghĩ thỏa đáng xong mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Tuân Quan Lan đi thỉnh an lão thái thái, nhân tiện nhắc tới chuyện suy nghĩ đêm qua.
Nếu đặt ở trên người chi nữ thế gia vọng tộc thì đây chẳng phải chuyện to tác gì, có điều Dư An xuất thân bần hàn.
Nhưng ở trong mắt lão thái thái, chỉ cần Quan Lan thích thì chưa chắc không thể phá lệ.
Lão thái thái hỏi: “Quan Lan, ngươi nghĩ kỹ rồi?”
Tuân Quan Lan gật đầu: “Tổ mẫu, nàng ấy rất tốt.”
Trước đó cũng vì thấy nha đầu Dư An này đơn thuần, không giỏi tính kế mới đưa nàng đến phòng của Quan Lan. Tính cách Quan Lan hay bắt bẻ, tiểu nha đầu được ưu ái cũng coi như có phúc phận.
Lão thái thái cười nói: “Ta thương lượng với nương ngươi trước, ngày mai ngươi tới thỉnh an nhớ dẫn nàng theo.”
Sau khi Tuân Quan Lan cáo từ, đi vào thư phòng, phân phó hạ nhân gọi tiểu nha đầu tới.
Dư An nghe truyền lời, vừa định bỏ việc trong tay xuống đi qua, bỗng cảnh giác hỏi: “Không phải Nhị gia đi tiệm thuốc sao?”
“Hôm nay Nhị gia nghỉ ngơi,” nha hoàn kia liếc nhìn Dư An, lấy làm lạ nàng hầu hạ bên người Nhị gia sao ngay cả việc này cũng không biết, lại thúc giục, “Ngươi mau đi đi, đến muộn Nhị gia lại nổi nóng.”
Xác nhận không phải Đại gia sai người tới lừa gạt, lúc này Dư An mới yên tâm.
Thư phòng của Nhị gia ở sân trong, gần sát ven hồ, nói xa không xa, nói gần không gần, Dư An chạy chậm qua đó.
Ngoài cửa, sau khi thư đồng đứng hầu thông báo, Dư An đi vào: “Nhị gia tìm ta phân phó việc gì vậy?”
Thư phòng là nơi nghiêm cấm nữ tử, không phận sự miễn vào. Dư An chưa từng tới nơi này, đầy thành kính quan sát một vòng.
Án thư to rộng đặt cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ mặt hồ nước lăn tăn gợi sóng. Bên tay trái là hai kệ giá sách gỗ sơn màu đen, bên trên bày kín sách vở xếp ngăn nắp. Vách trường treo mấy bức Đan Thanh mà Dư An không hiểu ý nghĩa, trong góc có một bình sứ Thanh Hoa nuôi vài khóm trúc Quân Tử.
Tuân Quan Lan buông quyển sách trong tay, nói: “Đến đây.”
Sau khi Dư An đi tới mới phát hiện bên cạnh Nhị gia kê một cái ghế dựa, trên mặt bàn đối diện có một tờ giấy Tuyên Thành được trải phẳng.
Tuân Quan Lan bảo tiểu nha đầu ngồi xuống, “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đi theo ta tới thư phòng luyện chữ, viết đủ hai canh giờ mới được quay về.”
Bất ngờ tới quá đột ngột, Dư An mừng rỡ luống cuống tay chân.
Biết chữ không giống biết viết chữ, viết đến trình độ lão luyện mới thực sự được coi là từng đọc sách.
Luyện chữ tốn rất nhiều công sức, trước hết mua bút, mực, giấy, nghiên đã tốn một khoản bạc lớn.
“Nhị gia ngươi quả là Bồ Tát sống… Cha ta chưa từng dạy ta viết chữ… Ta bằng lòng làm nha hoàn của Nhị gia suốt đời…” Dư An nói năng lộn xộn, trong ánh mắt phấn khích rạo rực.
Chỉ sợ nguyện vọng của tiểu nha đầu không thành, sau này nàng không còn là nha hoàn nữa.
Tiểu nha đầu không ham vinh hoa phú quý, không hiểu được cậy sủng kiêu căng, mở miệng xin hắn danh phận giống như cây khô cằn nở hoa, đập (băng) đá tóe lửa.
Nha hoàn thông phòng làm cho đích trưởng tử của Tuân gia yêu thích thì dĩ nhiên không có khả năng làm nha hoàn thông phòng cả đời.
Nếu nàng mãi ngoan ngoãn thế này, Tuân Quan Lan cảm thấy chiều chuộng nàng cũng không sao, địa vị, tiền tài, tất cả đều có thể cho nàng.
Điều kiện tiên quyết là nàng phải chịu được áp lực.
Tuân Quan Lan không đề cập tới những việc này, dạy tiểu nha đầu cầm bút trước, bảo nàng tập vẽ chữ theo mình.
“Sai rồi, chữ này nét ngang trước rồi mới đến nét phẩy.”
“Không đúng, nét ngang này nghiêng quá.”
“…”
Tuân Quan Lan không nhịn được: “Ngươi không thấy rõ những chữ kia viết như nào sao?”
Dư An cúi gục đầu, đuôi mắt lén nhìn Nhị gia: “Nhị gia ngươi đừng nóng giận, lần tới ta sẽ không viết sai nữa.”
Có được cơ hội luyện chữ sao Dư An nỡ từ bỏ. Nhưng hình như nàng ngốc quá, sắc mặt Nhị gia xám xịt lại rồi…
Tuân Quan Lan cho rằng tiểu nha đầu đọc thuộc không tồi thì viết chữ cũng giống vậy, ngờ đâu nhầm to.
Vụng về không tả nổi, nếu đổi thành người khác Tuân Quan Lan đã đuổi nàng ra ngoài từ lâu rồi, đỡ làm bẩn bút mực.
Tuân Quan Lan đứng dậy, đến bên cửa sổ giải tỏa cảm xúc, nghĩ thầm đó là người bản thân chọn, phải có lòng kiên nhẫn.
“Viết theo ta.”
“A? Vâng, vâng, Nhị gia.”
Dư An thẳng lưng, cố không để ý Nhị gia hô hấp bên tai, và bàn tay Nhị gia bao lấy tay nàng.
Phẩy, ngang, dọc…
Nhị gia viết chữ đẹp quá, mạnh mẽ dứt khoát.
Bàn tay Nhị gia to ghê, ngón tay không những dài mà còn thon gầy, đẹp quá đi mất.
Nhị gia từng dùng bàn tay đẹp này xoa nãi nhi của nàng, giống như lúc luyện chữ, sức lực rất lớn. Lúc Nhị gia buông ra, trên ngực để lại vết bàn tay đỏ đỏ.
Dư An nghĩ nghĩ, bỗng cảm thấy nãi nhi hơi sưng…
Không đúng!
Nhị gia đang dạy nàng viết chữ đấy.
Dư An vội tỉnh táo tinh thần.
…Lần trước thân mật Nhị gia dán sát sau lưng nàng, lần ấy chưa tới nguyệt sự, Nhị gia ấn eo nàng cắm vào huyệt nhi từ phía sau. Khi đó nàng đã bị Nhị gia thao hai lần, giữa hai chân dính đầy thủy mật, Nhị gia ra vào tiếng òm ọp kêu vang.
“Ngươi đang nghĩ đi đâu hả, không muốn viết chữ nữa đúng không?”
Tiểu nha đầu không nắm chặt cây bút, hắn hơi buông lỏng tay, bút lông sói quết lên trang giấy, một nét mực đen nguệch ngoạc đâm vào mắt.
Hỗn láo!
Sắc mặt Tuân Quan Lan không vui, rũ mắt nhìn chằm chằm tiểu nha đầu.
“Ngươi nóng?” Hắn nhìn gò má và mang tai tiểu nha đầu đỏ bừng.
“Không, không, không,” Trái tim Dư An nhảy điên loạn, như trống đồng rền vang, phản ứng lại bắt đầu lật lọng, “Không phải, Nhị gia, ta nóng.”
Nói vậy mới có lý do nói không chuyên tâm viết chữ.
Tuân Quan Lan cho rằng tiểu nha đầu sợ mình trách phạt, không dám nói nóng, không nghĩ nhiều, hơi thẳng lưng cách nàng xa một chút.
“Bây giờ còn nóng không?”
Dư An chột dạ đáp: “Ta không nóng, thưa Nhị gia.”
“Vậy nghiêm túc viết chữ.”
Tuân Quan Lan dời tay, trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, trong lòng như có con mèo cào, ngứa, thường xuyên rũ mắt nhìn.
Mặt tiểu nha đầu đỏ như ráng trời chiều, không tẻ nhạt mà tràn đầy sức sống, sắc hồng ẩn trong làn nước, rực rỡ ấm áp.
Hoa đào tháng Ba sáng sớm nở rộ, dường như e thẹn xấu hổ, muốn nói lại thôi.
===================
Dư An: Lần này mới là ta dụ dỗ Nhị gia.
Nhị gia: Vứt bút tùy ý nàng.
Không cẩn thận kéo dài cốt truyện, chưa viết được thư phòng play, cũng chưa viết đến Đại gia lên sân khấu vẩy thuốc nhỏ mắt, ta nhận sai, *quỳ bộp*.
Buổi tối tiếp tục viết thư phòng play, 11:30 viết bao nhiêu đăng bấy nhiêu. Có hẹn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.