Chương 12: Nguyệt sự
Chá Chá
13/08/2020
Dư An dựa theo lời Nhị gia kê cái ghế gỗ bên cạnh hắn, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên bàn, tì lên mép của một quyển luận ngữ.
“Nhị gia, ta xong rồi.”
Vẻ mặt tiểu nha đầu còn nghiêm túc hơn cả đám học trò trong học đường.
Xem ra gấp không chờ nổi muốn học giỏi chữ để sau này đọc sách cho hắn đây mà.
Tuân Quan Lan sung sướng, “Hôm nay học thuộc trước, đọc theo ta vài lần, ngày mai đọc cho ta nghe.”
Nhị gia dụng tâm dạy học, nàng cũng phải chăm chỉ học hành mới được.
Khuôn mặt nhỏ của Dư An nghiêm túc: “Vâng, thưa Nhị gia.”
“Tử viết: ‘Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng từ viễn phương lai’…”
Dư An hết sức chăm chú, Nhị gia đọc một câu thì nhại lại một câu, hai mắt nhận thức mặt chữ trên sách.
Tuân Quan Lan vừa đọc vừa thảnh thơi nhìn tiểu nha đầu.
Hắn từ nhỏ đã chỉ cần đọc lướt là thuộc, các tác phẩm hồi đi học đến bây giờ vẫn nhớ như in, không cần nhìn sách đọc.
Mặt tiểu nha đầu rất nhỏ, không biết có to bằng một bàn tay không. Cái mũi, cái miệng cũng nhỏ, nhưng thật ra đôi mắt rất to, con ngươi sáng trong.
Còn có một nơi không nhìn thấy được cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt Tuân Quan Lan rơi xuống chỗ xiêm y phồng lên trước ngực tiểu nha đầu, dừng lại, lúc chuyển lên khuôn mặt tiểu nha đầu, đuôi mắt liếc nhìn cái mông nhỏ ngồi trên ghế gỗ của tiểu nha đầu.
Nếu tiểu nha đầu muốn quấn hắn, vậy tại sao lại ngồi xa thế kia.
Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu tập trung đọc sách, với tay lấy chén sứ trước mặt nàng.
Trang sách đột nhiên tối sầm, không thấy rõ chữ cái.
Dư An ngước mắt nhìn, thì ra ống tay áo của Nhị gia chắn ánh nến.
Nhị gia càng ngày càng đối xử tốt với nàng, vì sợ quấy rầy nàng đọc sách mà đến uống nước cũng tự mình rót uống.
“…Tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã. Cung cận ư lễ, viễn sỉ nhục dã…”
Tuân Quan Lan tay rót nước, miệng đọc chữ, mắt lại như lơ đãng nhìn tiểu nha đầu.
Sau khi tiểu nha đầu đỡ chén sứ vẫn luôn nhìn hắn. Ánh mắt sáng ngời.
Đoán không sai! Hắn vừa có động tác tiểu nha đầu liền phân tâm, tiểu nha đầu vì biết điều này mới ngồi cách xa hắn.
Khóe môi hơi nhếch lên.
Nhị gia vừa buông tay, Dư An bèn thu về ánh mắt cảm kích, chuyên chú nhìn sách.
Nàng nhất định phải mau chóng nhận biết hết mặt chữ, không thể phụ lòng tốt của Nhị gia.
Tuân Quan Lan vô cùng có kiên nhẫn đọc hai lần cho tiểu nha đầu, giảng giải một chút ý nghĩa trong từng câu văn, đọc tiếp một lần cuối cùng.
“Rõ chưa?”
Dư An gật đầu liên tục: “Rõ rồi, cảm ơn Nhị gia.”
Cũng không đến nỗi quá ngốc.
Tuân Quan Lan uống mấy ngụm nước, đặt chén sứ lên bàn, đứng dậy đi đến mép giường.
Nhị gia muốn nghỉ ngơi sao?
Dư An vội cất sách vở, tiến lên thay y phục cho Nhị gia.
Thật ra nàng chưa buồn ngủ đâu, muốn đọc sách thêm một lúc nữa cơ, không biết Nhị gia có đồng ý cho nàng ngủ muộn hay không.
Hôm nay ngủ cùng thì Nhị gia hắn cũng không thể làm nàng.
Mang tai Dư An đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nhị gia, ta muốn đọc sách thêm một lúc, Nhị gia có thể ngủ trước không?”
Tiểu nha đầu lại nghĩ ra ý tưởng gì rồi, lạt mềm buộc chặt sao.
Ở trên giường cũng được thôi.
Tuân Quan Lan đáp: “Không thể.”
Nàng đành sáng mai dậy sớm chút vậy.
“Vâng, Nhị gia.”
Dư An cũng không thất vọng, tắt đèn bò lên giường.
Tuân Quan Lan nói: “Qua đây.”
Dư An không động đậy, ngượng ngùng nói: “Nhị gia, ta đến nguyệt sự.”
Buổi chiều nàng trở về xem sách, cảm thấy giữa hai chân có cái gì đó chảy ra, mới đầu tưởng là dịch đục Nhị gia tiết ra, cởi quần thì phát hiện nguyệt sự tới.
Ma ma nói tới kỳ không thể cho Nhị gia cắm vào, còn Nhị gia hôn hôn sờ sờ, xoa bóp nãi nhi vẫn được.
Nghe nói nữ tử tới nguyệt sự huyệt nhi sẽ chảy máu, mấy ngày sau đó không thể hành phòng.
Tuân Quan Lan nhíu mày: “Mấy ngày thì hết?”
“Sáu ngày.”
Sáu ngày không thể chạm vào tiểu nha đầu.
Tuân Quan Lan cảm nhận phân thân hơi ngo ngoe rục rịch, tâm tình tốt bỗng tan thành mây khói.
Yên lặng một hồi, hỏi: “Có cách nào khiến nó sớm hết không?”
Có cách nào không?
Dư An giật mình: “Nhị gia, ta không biết…”
Khó trách tiểu nha đầu muốn bám dính lấy hắn ở dưới giường, mấy ngày tới đâu thể dụ dỗ hắn trên giường.
Tuân Quan Lan xoa mi tâm, xoay người đưa lưng về phía tiểu nha đầu, nhắm mắt lại.
Không nhìn tiểu nha đầu thì không có việc gì.
Tuân Quan Lan hít thở đều đặn, chậm rãi đè xuống nóng nảy và dục vọng.
Dư An gãi đầu, thấy Nhị gia ngủ cũng vội nằm xuống đi ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách nữa!
=================
Nhị gia: Bạn gái tới kỳ, có cách OOXX khác không? Đợi online, gấp!
Dư An: Có chút dự cảm không lành.
Chưa có cảm xúc, nghẹn cả buổi chiều chỉ nghĩ ra được chút đây thôi…
Quỳ.
“Nhị gia, ta xong rồi.”
Vẻ mặt tiểu nha đầu còn nghiêm túc hơn cả đám học trò trong học đường.
Xem ra gấp không chờ nổi muốn học giỏi chữ để sau này đọc sách cho hắn đây mà.
Tuân Quan Lan sung sướng, “Hôm nay học thuộc trước, đọc theo ta vài lần, ngày mai đọc cho ta nghe.”
Nhị gia dụng tâm dạy học, nàng cũng phải chăm chỉ học hành mới được.
Khuôn mặt nhỏ của Dư An nghiêm túc: “Vâng, thưa Nhị gia.”
“Tử viết: ‘Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng từ viễn phương lai’…”
Dư An hết sức chăm chú, Nhị gia đọc một câu thì nhại lại một câu, hai mắt nhận thức mặt chữ trên sách.
Tuân Quan Lan vừa đọc vừa thảnh thơi nhìn tiểu nha đầu.
Hắn từ nhỏ đã chỉ cần đọc lướt là thuộc, các tác phẩm hồi đi học đến bây giờ vẫn nhớ như in, không cần nhìn sách đọc.
Mặt tiểu nha đầu rất nhỏ, không biết có to bằng một bàn tay không. Cái mũi, cái miệng cũng nhỏ, nhưng thật ra đôi mắt rất to, con ngươi sáng trong.
Còn có một nơi không nhìn thấy được cũng không hề nhỏ.
Ánh mắt Tuân Quan Lan rơi xuống chỗ xiêm y phồng lên trước ngực tiểu nha đầu, dừng lại, lúc chuyển lên khuôn mặt tiểu nha đầu, đuôi mắt liếc nhìn cái mông nhỏ ngồi trên ghế gỗ của tiểu nha đầu.
Nếu tiểu nha đầu muốn quấn hắn, vậy tại sao lại ngồi xa thế kia.
Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu tập trung đọc sách, với tay lấy chén sứ trước mặt nàng.
Trang sách đột nhiên tối sầm, không thấy rõ chữ cái.
Dư An ngước mắt nhìn, thì ra ống tay áo của Nhị gia chắn ánh nến.
Nhị gia càng ngày càng đối xử tốt với nàng, vì sợ quấy rầy nàng đọc sách mà đến uống nước cũng tự mình rót uống.
“…Tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã. Cung cận ư lễ, viễn sỉ nhục dã…”
Tuân Quan Lan tay rót nước, miệng đọc chữ, mắt lại như lơ đãng nhìn tiểu nha đầu.
Sau khi tiểu nha đầu đỡ chén sứ vẫn luôn nhìn hắn. Ánh mắt sáng ngời.
Đoán không sai! Hắn vừa có động tác tiểu nha đầu liền phân tâm, tiểu nha đầu vì biết điều này mới ngồi cách xa hắn.
Khóe môi hơi nhếch lên.
Nhị gia vừa buông tay, Dư An bèn thu về ánh mắt cảm kích, chuyên chú nhìn sách.
Nàng nhất định phải mau chóng nhận biết hết mặt chữ, không thể phụ lòng tốt của Nhị gia.
Tuân Quan Lan vô cùng có kiên nhẫn đọc hai lần cho tiểu nha đầu, giảng giải một chút ý nghĩa trong từng câu văn, đọc tiếp một lần cuối cùng.
“Rõ chưa?”
Dư An gật đầu liên tục: “Rõ rồi, cảm ơn Nhị gia.”
Cũng không đến nỗi quá ngốc.
Tuân Quan Lan uống mấy ngụm nước, đặt chén sứ lên bàn, đứng dậy đi đến mép giường.
Nhị gia muốn nghỉ ngơi sao?
Dư An vội cất sách vở, tiến lên thay y phục cho Nhị gia.
Thật ra nàng chưa buồn ngủ đâu, muốn đọc sách thêm một lúc nữa cơ, không biết Nhị gia có đồng ý cho nàng ngủ muộn hay không.
Hôm nay ngủ cùng thì Nhị gia hắn cũng không thể làm nàng.
Mang tai Dư An đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Nhị gia, ta muốn đọc sách thêm một lúc, Nhị gia có thể ngủ trước không?”
Tiểu nha đầu lại nghĩ ra ý tưởng gì rồi, lạt mềm buộc chặt sao.
Ở trên giường cũng được thôi.
Tuân Quan Lan đáp: “Không thể.”
Nàng đành sáng mai dậy sớm chút vậy.
“Vâng, Nhị gia.”
Dư An cũng không thất vọng, tắt đèn bò lên giường.
Tuân Quan Lan nói: “Qua đây.”
Dư An không động đậy, ngượng ngùng nói: “Nhị gia, ta đến nguyệt sự.”
Buổi chiều nàng trở về xem sách, cảm thấy giữa hai chân có cái gì đó chảy ra, mới đầu tưởng là dịch đục Nhị gia tiết ra, cởi quần thì phát hiện nguyệt sự tới.
Ma ma nói tới kỳ không thể cho Nhị gia cắm vào, còn Nhị gia hôn hôn sờ sờ, xoa bóp nãi nhi vẫn được.
Nghe nói nữ tử tới nguyệt sự huyệt nhi sẽ chảy máu, mấy ngày sau đó không thể hành phòng.
Tuân Quan Lan nhíu mày: “Mấy ngày thì hết?”
“Sáu ngày.”
Sáu ngày không thể chạm vào tiểu nha đầu.
Tuân Quan Lan cảm nhận phân thân hơi ngo ngoe rục rịch, tâm tình tốt bỗng tan thành mây khói.
Yên lặng một hồi, hỏi: “Có cách nào khiến nó sớm hết không?”
Có cách nào không?
Dư An giật mình: “Nhị gia, ta không biết…”
Khó trách tiểu nha đầu muốn bám dính lấy hắn ở dưới giường, mấy ngày tới đâu thể dụ dỗ hắn trên giường.
Tuân Quan Lan xoa mi tâm, xoay người đưa lưng về phía tiểu nha đầu, nhắm mắt lại.
Không nhìn tiểu nha đầu thì không có việc gì.
Tuân Quan Lan hít thở đều đặn, chậm rãi đè xuống nóng nảy và dục vọng.
Dư An gãi đầu, thấy Nhị gia ngủ cũng vội nằm xuống đi ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách nữa!
=================
Nhị gia: Bạn gái tới kỳ, có cách OOXX khác không? Đợi online, gấp!
Dư An: Có chút dự cảm không lành.
Chưa có cảm xúc, nghẹn cả buổi chiều chỉ nghĩ ra được chút đây thôi…
Quỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.