Chương 33: Phiên ngoại 1: Tuân Cẩn Thanh (1)
Chá Chá
16/08/2020
Edit: Mina
Năm Tuân Cẩn Thanh lên năm, lên sáu tuổi đã nhận thấy mọi người đối xử với hắn và Nhị đệ Quan Lan không giống nhau.
Tổ mẫu rất yêu quý Quan Lan, để bụng tất cả mọi chuyện từ việc ăn uống cho đến tiêu dùng hằng ngày. Nhưng chưa bao giờ hỏi hắn trưa nay ăn món gì, có những món nào ngon.
Hạ nhân trong nhà cũng chỉ vây quanh Quan Lan hỏi han ân cần, hết sức lấy lòng. Nếu thấy hắn, bọn họ mặt mày không lạnh không nhạt cúi đầu hành lễ, ngoài việc chào hỏi thì không nói thêm câu gì.
Có lần hắn vô tình bắt gặp phụ thân giảng giải chương 9 toán học cho Quan Lan, giảng còn cặn kẽ xác thực dễ hiểu hơn cả tiên sinh. Hắn cũng học chương 9 toán học, thi thử xếp hạng cuối, nhưng phụ thân không hề gọi hắn tới thư phòng dạy hắn.
Tuân Cẩn Thanh buồn bã hỏi Thẩm di nương: “Nương, ta không ngoan sao, tại sao tổ mẫu bọn họ chỉ quan tâm đệ đệ? Ta cũng muốn bọn họ chơi với ta.”
Lúc ấy, hắn chưa hiểu Thẩm di nương nghe xong lời này lòng quặn thắt lại và bất đắc dĩ, chỉ nhớ nàng sửng sốt hồi lâu, che miệng cười, nói nhỏ hệt như đang kể một bí mật: “Mọi người đối xử tốt với Quan Lan vì muốn lừa hắn sau này đi hiệu thuốc làm việc. Nương đi xem rồi, tiểu nhị làm ở đó nói vất vả lắm, bận đến nỗi không có thời gian ăn ngủ nghỉ. Con đừng để bị mắc lừa, tranh giành việc khổ với Quan Lan.”
Tuân Cẩn Thanh tin mẫu thân, cộng với tuổi còn nhỏ, thế nên tin là thật.
Sau đó mỗi khi gặp Quan Lan ở trong phủ, hắn không khỏi nảy ra tình xót thương. Hắn thấy đệ đệ rất đáng thương, bị mọi người lừa gạt mà không hay biết.
Vì bày tỏ tình thương của ca ca, hắn thường xuyên lấy điểm tâm Thẩm di nương mua cho hắn chia cho đệ đệ.
Mới đầu Quan Lan không chịu nhận, Tuân Cẩn Thanh cứ cố nhét vào tay hắn, còn vỗ vỗ bả vai hắn, giọng điệu trầm trọng: “Quan Lan, ngươi ngốc quá. Ăn nhiều một chút, xem xem có thông minh lên không.”
Tuân Quan Lan năm tuổi nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn rất kỳ lạ.
Sau này Tuân Cẩn Thanh hiểu chuyện, bỗng ngộ ra ánh mắt này của Tuân Quan Lan không phải cảm động, mà là bình tĩnh chán ghét.
Mười hai tuổi, tổ phụ bảo hắn và Tuân Quan Lan sáng đến trường học, chiều đi hiệu thuốc học hỏi làm ăn buôn bán.
Một tháng trôi qua, một hôm tổ phụ gọi Tuân Cẩn Thanh đến trước mặt, bảo hắn về sau không cần đi hiệu thuốc nữa, lý do là tính cách hắn đơn thuần và dễ mủi lòng, không đối phó được thương trường ngươi lừa ta gạt tranh đoạt thông đồng.
Tuy tổ phụ nói sự thật, trong lòng Tuân Cẩn Thanh lại phẫn uất cực kỳ, nhưng cũng cảm thấy trút được gánh nặng. Làm việc ở hiệu thuốc một tháng, ngoài nhận ra hắn không thích làm ăn, toàn những con buôn vô liêm sỉ chỉ biết tư lợi, ích kỷ, mà còn hiểu ra tại sao hạ nhân trong nhà đối đãi với hắn và Quan Lan không giống nhau.
Quan Lan là đích trưởng tử, tương lai thừa kế gia nghiệp, thân phận tôn quý. Mà hắn tuy cũng là con cháu Tuân gia, nhưng được sinh từ một di nương, địa vị khác biệt như trời và đất.
Hắn không cam lòng, luận đọc sách, luận hiểu chuyện, luận hiếu thuận, hắn không hề thua kém Quan Lan, vì sao lão thái thái bọn họ chỉ bởi xuất thân khác nhau mà quan tâm mỗi Quan Lan.
Bây giờ tổ phụ nói hắn không giỏi kinh thương, không khiến hắn đi hiệu thuốc nữa, hắn vừa nhẹ nhõm lại thấy tổ phụ không gọi Quan Lan tới, nói lên rằng Quan Lan có tài năng và bản lĩnh buôn bán hơn hắn, lão thái thái và phụ thân lại vì thế mà càng yêu thích Quan Lan hơn.
Tuân Cẩn Thanh tĩnh tâm suy nghĩ nhiều ngày, quyết chí muốn thi khoa cử, chứng thực hắn không thua kém Quan Lan. Hắn không thích buôn bán, nhưng hắn am hiểu thư văn nhất.
Thẩm di nương nghe nhi tử hạ quyết tâm, nàng lo lắng sốt ruột. Từ xưa quan trường như thương trường, đạo đối nhân xử thế và quyền mưu quỷ kế còn thay đổi thất thường, nhi tử của nàng đến thương trường còn không đối phó nổi huống chi làm quan.
Nhưng khó khăn lắm nhi tử mới ra quyết định, Thẩm di nương không tiện giội gáo nước lạnh, rồi lại không biết khuyên nhủ thế nào, đành tìm chút thời gian đi hỏi Tuân Đại lão gia.
“Lão gia, ngươi nói nên làm sao cho phải, sao Cẩn Thanh lại nghĩ tới thi khoa cử cơ chứ.”
Đứa con trai này ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tuân Đại lão gia không cần phải lo lắng hắn gây chuyện rắc rối, cũng không cần phải dạy hắn học cách quản lý hay buôn bán, bởi vậy chưa từng để trong lòng. Lúc này nghe Thẩm di nương nói, khó tránh khỏi muốn gặp nhi tử trò chuyện một lần.
Mấy thế hệ Tuân gia không có ai làm quan làm tướng, vốn không phải không có bản lĩnh này, mà là nói đến cũng kỳ, trong họ không có ai làm trong quan trường.
Bây giờ nhi tử muốn thi khoa cử không phải chuyện gì xấu, xấu chỉ ở chỗ hắn không hiểu rõ thói đời và tình nghĩa, căm ghét cái ác như kẻ thù, không chịu nổi chuyện ăn hối lộ làm trái pháp luật, nếu ngày nào đó đắc tội quan to quyền lớn, bị tước quan bỏ mũ không sao, chỉ sợ liên lụy đến cả dòng họ.
“Nghe nương ngươi nói ngươi muốn thi khoa cử, ngươi nói cho cha nghe vì sao ngươi muốn làm quan?” Tuân Đại lão gia hỏi.
Tuân Cẩn Thanh do dự, trả lời: “Ta muốn chứng minh cho cha và mọi người thấy ta không thua kém Quan Lan, đợi ta lên làm quan lớn, các người sẽ hối hận chỉ đối tốt với một mình hắn.”
Nghĩ đến người trong phủ đối xử khác biệt với hắn và Quan Lan, Cẩn Thanh càng nói càng tức, mặt nghẹn đỏ bừng bừng.
Tuân Đại lão gia không nghĩ tới con của hắn bởi vì nguyên do này mới muốn làm quan, nghẹn họng, “Làm quan lớn không dễ như ngươi tưởng, có rất nhiều con đường để thể hiện tài năng, ta nói thế, ngươi còn muốn tham gia thi khoa cử không?”
Tuân Cẩn Thanh gật đầu mạnh: “Muốn!”
Tuân Đại lão gia cũng không vội khuyên can, nói: “Hộ Bộ Thị Lang ở kinh thành có chút giao tình với nhà chúng ta, nếu ngươi không chê thì đến nhà hắn ở tạm một thời gian, hiểu biết một chút về chuyện trong quan trường, tới lúc đó ngươi vẫn muốn tham gia khoa cử thì ta chắc chắn sẽ không ngăn cản.”
Nhi tử đi xa mẫu thân bất an, Tuân Cẩn Thanh mang theo nỗi niềm canh cánh trong lòng Thẩm di nương lên kinh.
Nhưng không ngoài dự đoán của Tuân Đại lão gia, mới hơn nửa tháng hắn đã thất hồn lạc phách quay trở về.
Thì ra làm quan không giống trong tưởng tượng của hắn, thời gian đi xã giao còn dài hơn thời gian xử lý chính vụ, mà nơi xử lý chính vụ cũng không hoàn toàn vì dân vì triều đình.
Có một ngày Tuân Cẩn Thanh lên phố, tận mắt trông thấy một gã nam tử mặc cẩm y vô lễ một cô nương, cô nương hô hoán, chuyện này làm ầm lên đến công đường, kết quả quan phủ lại phán cô nương này mặc y phục không đoan chính, cố ý dụ dỗ người khác, tác phong và kỷ luật đồi bại, phạt năm lượng bạc.
Tuân Cẩn Thanh khiếp sợ không thôi, lòng đầy căm phẫn, lập tức trở về kể lại sự việc cho Hộ Bộ Thị Lang, Hộ Bộ Thị Lang nói: “Vị nam tử mặc cẩm y kia là công tử nhà hộ quốc công, ta nói vậy ngươi hiểu được không?”
Tuân Cẩn Thanh nói: “Hắn là công tử nhà hộ quốc công liên quan gì đến hắn vô lễ nữ tử kia? Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân mà thôi.”
Hộ Bộ Thị Lang lắc đầu: “Ngươi người này, nhìn nhận mọi thứ quá đơn giản, không biết thiệt lợi bên trong.”
Tuân Cẩn Thanh không biết thật, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu phạm pháp thì phải trị tội, không phải làm quan để trừ hại cho dân sao?
Từ sau lần đó Tuân Cẩn Thanh thi thoảng bắt gặp mấy chục sự vụ xử tội không thích đáng, hắn vừa căm hận bọn quan liêu, vừa đau lòng cho chúng thường dân vô tội.
Hộ Bộ Thị Lang lại giảng giải đôi điều về đạo quan viên che chở lẫn nhau, Tuân Cẩn Thanh như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, khó chịu bực bội, nhẫn nhịn nửa tháng, đến khi không chịu nổi nữa, hắn vội vàng phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc về nhà.
Thẩm di nương thấy nhi tử cả ngày rầu rĩ, vì thế kiên trì kéo hắn ra ngoài dạo chơi, hôm nay đi phố Đông thưởng thức trà đạo, ngày mai đi phố Tây xem diễn kịch, ngày kia đi vùng ngoại ô đạp thanh, hơn mười ngày như thế, cuối cùng Tuân Cẩn Thanh cũng trở lại bình thường từ trong giới quan trường hung hiểm, từ đây không hề nhắc tới chuyện tham gia khoa cử nữa.
Năm Tuân Cẩn Thanh lên năm, lên sáu tuổi đã nhận thấy mọi người đối xử với hắn và Nhị đệ Quan Lan không giống nhau.
Tổ mẫu rất yêu quý Quan Lan, để bụng tất cả mọi chuyện từ việc ăn uống cho đến tiêu dùng hằng ngày. Nhưng chưa bao giờ hỏi hắn trưa nay ăn món gì, có những món nào ngon.
Hạ nhân trong nhà cũng chỉ vây quanh Quan Lan hỏi han ân cần, hết sức lấy lòng. Nếu thấy hắn, bọn họ mặt mày không lạnh không nhạt cúi đầu hành lễ, ngoài việc chào hỏi thì không nói thêm câu gì.
Có lần hắn vô tình bắt gặp phụ thân giảng giải chương 9 toán học cho Quan Lan, giảng còn cặn kẽ xác thực dễ hiểu hơn cả tiên sinh. Hắn cũng học chương 9 toán học, thi thử xếp hạng cuối, nhưng phụ thân không hề gọi hắn tới thư phòng dạy hắn.
Tuân Cẩn Thanh buồn bã hỏi Thẩm di nương: “Nương, ta không ngoan sao, tại sao tổ mẫu bọn họ chỉ quan tâm đệ đệ? Ta cũng muốn bọn họ chơi với ta.”
Lúc ấy, hắn chưa hiểu Thẩm di nương nghe xong lời này lòng quặn thắt lại và bất đắc dĩ, chỉ nhớ nàng sửng sốt hồi lâu, che miệng cười, nói nhỏ hệt như đang kể một bí mật: “Mọi người đối xử tốt với Quan Lan vì muốn lừa hắn sau này đi hiệu thuốc làm việc. Nương đi xem rồi, tiểu nhị làm ở đó nói vất vả lắm, bận đến nỗi không có thời gian ăn ngủ nghỉ. Con đừng để bị mắc lừa, tranh giành việc khổ với Quan Lan.”
Tuân Cẩn Thanh tin mẫu thân, cộng với tuổi còn nhỏ, thế nên tin là thật.
Sau đó mỗi khi gặp Quan Lan ở trong phủ, hắn không khỏi nảy ra tình xót thương. Hắn thấy đệ đệ rất đáng thương, bị mọi người lừa gạt mà không hay biết.
Vì bày tỏ tình thương của ca ca, hắn thường xuyên lấy điểm tâm Thẩm di nương mua cho hắn chia cho đệ đệ.
Mới đầu Quan Lan không chịu nhận, Tuân Cẩn Thanh cứ cố nhét vào tay hắn, còn vỗ vỗ bả vai hắn, giọng điệu trầm trọng: “Quan Lan, ngươi ngốc quá. Ăn nhiều một chút, xem xem có thông minh lên không.”
Tuân Quan Lan năm tuổi nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn rất kỳ lạ.
Sau này Tuân Cẩn Thanh hiểu chuyện, bỗng ngộ ra ánh mắt này của Tuân Quan Lan không phải cảm động, mà là bình tĩnh chán ghét.
Mười hai tuổi, tổ phụ bảo hắn và Tuân Quan Lan sáng đến trường học, chiều đi hiệu thuốc học hỏi làm ăn buôn bán.
Một tháng trôi qua, một hôm tổ phụ gọi Tuân Cẩn Thanh đến trước mặt, bảo hắn về sau không cần đi hiệu thuốc nữa, lý do là tính cách hắn đơn thuần và dễ mủi lòng, không đối phó được thương trường ngươi lừa ta gạt tranh đoạt thông đồng.
Tuy tổ phụ nói sự thật, trong lòng Tuân Cẩn Thanh lại phẫn uất cực kỳ, nhưng cũng cảm thấy trút được gánh nặng. Làm việc ở hiệu thuốc một tháng, ngoài nhận ra hắn không thích làm ăn, toàn những con buôn vô liêm sỉ chỉ biết tư lợi, ích kỷ, mà còn hiểu ra tại sao hạ nhân trong nhà đối đãi với hắn và Quan Lan không giống nhau.
Quan Lan là đích trưởng tử, tương lai thừa kế gia nghiệp, thân phận tôn quý. Mà hắn tuy cũng là con cháu Tuân gia, nhưng được sinh từ một di nương, địa vị khác biệt như trời và đất.
Hắn không cam lòng, luận đọc sách, luận hiểu chuyện, luận hiếu thuận, hắn không hề thua kém Quan Lan, vì sao lão thái thái bọn họ chỉ bởi xuất thân khác nhau mà quan tâm mỗi Quan Lan.
Bây giờ tổ phụ nói hắn không giỏi kinh thương, không khiến hắn đi hiệu thuốc nữa, hắn vừa nhẹ nhõm lại thấy tổ phụ không gọi Quan Lan tới, nói lên rằng Quan Lan có tài năng và bản lĩnh buôn bán hơn hắn, lão thái thái và phụ thân lại vì thế mà càng yêu thích Quan Lan hơn.
Tuân Cẩn Thanh tĩnh tâm suy nghĩ nhiều ngày, quyết chí muốn thi khoa cử, chứng thực hắn không thua kém Quan Lan. Hắn không thích buôn bán, nhưng hắn am hiểu thư văn nhất.
Thẩm di nương nghe nhi tử hạ quyết tâm, nàng lo lắng sốt ruột. Từ xưa quan trường như thương trường, đạo đối nhân xử thế và quyền mưu quỷ kế còn thay đổi thất thường, nhi tử của nàng đến thương trường còn không đối phó nổi huống chi làm quan.
Nhưng khó khăn lắm nhi tử mới ra quyết định, Thẩm di nương không tiện giội gáo nước lạnh, rồi lại không biết khuyên nhủ thế nào, đành tìm chút thời gian đi hỏi Tuân Đại lão gia.
“Lão gia, ngươi nói nên làm sao cho phải, sao Cẩn Thanh lại nghĩ tới thi khoa cử cơ chứ.”
Đứa con trai này ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tuân Đại lão gia không cần phải lo lắng hắn gây chuyện rắc rối, cũng không cần phải dạy hắn học cách quản lý hay buôn bán, bởi vậy chưa từng để trong lòng. Lúc này nghe Thẩm di nương nói, khó tránh khỏi muốn gặp nhi tử trò chuyện một lần.
Mấy thế hệ Tuân gia không có ai làm quan làm tướng, vốn không phải không có bản lĩnh này, mà là nói đến cũng kỳ, trong họ không có ai làm trong quan trường.
Bây giờ nhi tử muốn thi khoa cử không phải chuyện gì xấu, xấu chỉ ở chỗ hắn không hiểu rõ thói đời và tình nghĩa, căm ghét cái ác như kẻ thù, không chịu nổi chuyện ăn hối lộ làm trái pháp luật, nếu ngày nào đó đắc tội quan to quyền lớn, bị tước quan bỏ mũ không sao, chỉ sợ liên lụy đến cả dòng họ.
“Nghe nương ngươi nói ngươi muốn thi khoa cử, ngươi nói cho cha nghe vì sao ngươi muốn làm quan?” Tuân Đại lão gia hỏi.
Tuân Cẩn Thanh do dự, trả lời: “Ta muốn chứng minh cho cha và mọi người thấy ta không thua kém Quan Lan, đợi ta lên làm quan lớn, các người sẽ hối hận chỉ đối tốt với một mình hắn.”
Nghĩ đến người trong phủ đối xử khác biệt với hắn và Quan Lan, Cẩn Thanh càng nói càng tức, mặt nghẹn đỏ bừng bừng.
Tuân Đại lão gia không nghĩ tới con của hắn bởi vì nguyên do này mới muốn làm quan, nghẹn họng, “Làm quan lớn không dễ như ngươi tưởng, có rất nhiều con đường để thể hiện tài năng, ta nói thế, ngươi còn muốn tham gia thi khoa cử không?”
Tuân Cẩn Thanh gật đầu mạnh: “Muốn!”
Tuân Đại lão gia cũng không vội khuyên can, nói: “Hộ Bộ Thị Lang ở kinh thành có chút giao tình với nhà chúng ta, nếu ngươi không chê thì đến nhà hắn ở tạm một thời gian, hiểu biết một chút về chuyện trong quan trường, tới lúc đó ngươi vẫn muốn tham gia khoa cử thì ta chắc chắn sẽ không ngăn cản.”
Nhi tử đi xa mẫu thân bất an, Tuân Cẩn Thanh mang theo nỗi niềm canh cánh trong lòng Thẩm di nương lên kinh.
Nhưng không ngoài dự đoán của Tuân Đại lão gia, mới hơn nửa tháng hắn đã thất hồn lạc phách quay trở về.
Thì ra làm quan không giống trong tưởng tượng của hắn, thời gian đi xã giao còn dài hơn thời gian xử lý chính vụ, mà nơi xử lý chính vụ cũng không hoàn toàn vì dân vì triều đình.
Có một ngày Tuân Cẩn Thanh lên phố, tận mắt trông thấy một gã nam tử mặc cẩm y vô lễ một cô nương, cô nương hô hoán, chuyện này làm ầm lên đến công đường, kết quả quan phủ lại phán cô nương này mặc y phục không đoan chính, cố ý dụ dỗ người khác, tác phong và kỷ luật đồi bại, phạt năm lượng bạc.
Tuân Cẩn Thanh khiếp sợ không thôi, lòng đầy căm phẫn, lập tức trở về kể lại sự việc cho Hộ Bộ Thị Lang, Hộ Bộ Thị Lang nói: “Vị nam tử mặc cẩm y kia là công tử nhà hộ quốc công, ta nói vậy ngươi hiểu được không?”
Tuân Cẩn Thanh nói: “Hắn là công tử nhà hộ quốc công liên quan gì đến hắn vô lễ nữ tử kia? Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân mà thôi.”
Hộ Bộ Thị Lang lắc đầu: “Ngươi người này, nhìn nhận mọi thứ quá đơn giản, không biết thiệt lợi bên trong.”
Tuân Cẩn Thanh không biết thật, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu phạm pháp thì phải trị tội, không phải làm quan để trừ hại cho dân sao?
Từ sau lần đó Tuân Cẩn Thanh thi thoảng bắt gặp mấy chục sự vụ xử tội không thích đáng, hắn vừa căm hận bọn quan liêu, vừa đau lòng cho chúng thường dân vô tội.
Hộ Bộ Thị Lang lại giảng giải đôi điều về đạo quan viên che chở lẫn nhau, Tuân Cẩn Thanh như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, khó chịu bực bội, nhẫn nhịn nửa tháng, đến khi không chịu nổi nữa, hắn vội vàng phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc về nhà.
Thẩm di nương thấy nhi tử cả ngày rầu rĩ, vì thế kiên trì kéo hắn ra ngoài dạo chơi, hôm nay đi phố Đông thưởng thức trà đạo, ngày mai đi phố Tây xem diễn kịch, ngày kia đi vùng ngoại ô đạp thanh, hơn mười ngày như thế, cuối cùng Tuân Cẩn Thanh cũng trở lại bình thường từ trong giới quan trường hung hiểm, từ đây không hề nhắc tới chuyện tham gia khoa cử nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.