Chương 17: Vô sỉ
Chá Chá
13/08/2020
Edit: Mina
Sau nhiều ngày Dư An đã học xong quyển luận ngữ, lúc lật lại quyển Xuân Thu thì nhận biết được rất nhiều mặt chữ.
Nếu nàng có thiên phú học chữ, không bao lâu nữa nàng có thể đọc sách giúp Nhị gia rồi.
Dư An vui vẻ, bây giờ nàng cũng được coi là một nha hoàn nửa biết đọc sách nửa biết viết chữ.
Gấp không chờ nổi muốn báo cho Nghênh Hoan tin tốt này.
Dư An định dọn dẹp chăn gối xong sẽ đi tìm Nghênh Hoan, ai ngờ đang gấp dở cái chăn thì Nghênh Hoan tự mình tới đây, xách theo một giỏ đựng đồ ăn.
“Phòng bếp làm mấy đĩa bánh mứt táo, không biết sao lão thái thái nhớ rõ ngươi thích ăn nên sai ta mang qua đây một đĩa.”
Mùi bánh mứt táo thơm ngào ngạt bay ra từ trong giỏ, Dư An hít hít mũi, thèm thuồng muốn ăn.
Có vô số loại điểm tâm nhưng Dư An thích nhất là bánh mứt táo, ăn trăm lần cũng không ngán. Nhưng một đĩa nhỏ xíu cũng mấy lượng bạc làm nàng không nỡ mua ăn.
“Thơm quá,” Dư An ôm giỏ đựng điểm tâm si mê, đôi mắt sáng rực, “Nghênh Hoan, lúc ngươi trở về nhớ cảm ơn lão thái thái giùm ta đấy.”
“Yên tâm đi.” Nghênh Hoan buồn cười nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng.
Dư An mở nắp giỏ, bưng ra một đĩa nhỏ đựng sáu miếng bánh mứt táo, “Nghênh Hoan chúng ta cùng ăn đi.”
Nghênh Hoan cầm một miếng đưa lên miệng, nói: “Hôm nay ta tới còn muốn nói cho ngươi một chuyện xấu. Đại gia về rồi.”
Bánh mứt táo ngon lành tạm thời che lấp sự chán ghét đối với Đại gia, Dư An ăn từng miếng nhỏ nhấm nháp, cười tủm tỉm nói: “Ta không đi đâu lung tung thì không bao giờ bắt gặp Đại gia. Nghênh Hoan ngươi đừng lo lắng quá.”
Nghênh Hoan bóp khuôn mặt nhỏ trắng mịn hồng hào của nàng, “Nếu đơn giản như ngươi nói thì tốt rồi.”
Trên thực tế, tình hình đúng là không đơn giản như những gì Dư An nghĩ.
Tuân Cẩn Thanh từ Dương Châu trở về, không về phòng mà mang dáng vẻ đi đường mệt mỏi vất vả tới gặp lão thái thái. Lão thái thái quan tâm thì cũng có nhưng không biểu hiện nỗi xót thương.
Tuân Cẩn Thanh buồn bã, hơn nữa còn không thấy nha hoàn hắn nhìn trúng đâu.
Lén đi hỏi, biết được lão thái thái đã đưa tiểu nha hoàn qua phòng của Tuân Quan Lan.
Lại là Tuân Quan Lan!
Bất kể thứ gì, tốt nhất mãi luôn thuộc về Tuân Quan Lan.
Cái khác thì thôi, đến tiểu nha hoàn cũng muốn tranh giành với hắn.
Dù hắn được sinh ra từ trong bụng của di nương, nhưng hắn vẫn là đại ca, rốt cuộc tiên sinh (thầy giáo) có dạy Tuân Quan Lan phải biết kính trọng huynh trưởng không hả?
Tuân Cẩn Thanh suýt nữa tức đến độ không về phòng, định đi nhà chính Bác Tế đối chất với Tuân Quan Lan, hỏi hắn có biết xấu hổ hay không.
Không được.
Tuân Cẩn Thanh trái lo phải nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể cứ thế cho qua.
Hai ngày qua đi, hắn vẫn nuốt không trôi cục tức, bực bội khó chịu, không có tinh thần làm bất cứ việc gì, tuy rằng hắn không cần phải làm chuyện gì…
Đúng, hắn không có việc gì làm cũng đều do Tuân Quan Lan ban tặng, Tuân Cẩn Thanh càng nghĩ càng giận.
Tuân Quan Lan cướp nha hoàn của hắn, vậy hắn cũng có thể dụ dỗ nàng quay về.
“Sao Tướng công lại nổi nóng?”
Tuân Đại nãi nãi thấy tướng công nổi giận đùng đùng, mà bản thân ngồi một bên cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết, nếu không quan tâm trông có vẻ không hợp tình hợp lý lắm, thuận miệng hỏi một câu.
Ngọn lửa trong lòng Tuân Cẩn Thanh đang cháy phừng phừng không biết đặt đâu, không ai hỏi còn đỡ, vừa hỏi ngọn lửa bén sang chỗ khác, “Liên quan gì đến ngươi! Cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết đọc tiểu thuyết, không thấy ngươi quan tâm ta với nương ta bao giờ!”
Tốt bụng lại trở thành lòng lang dạ sói.
Tuân Đại nãi nãi lật sang trang khác, bình tĩnh đọc tiếp tiểu thuyết.
Thê tử hắn cưới về cũng xem thường hắn.
Tuân Cẩn Thanh vỗ đốp mặt bàn: “Ngươi bị điếc à? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Đau…
Nhưng không thể mất oai phong, Tuân Cẩn Thanh lén rút tay về, xoa xoa trên đùi vài cái.
Tuân Đại nãi nãi chỉ nâng mí mắt: “Tướng công nói rất đúng.”
Quá đáng quá, quá đáng không chấp nhận nổi!
Tuân Cẩn Thanh nghiến răng ken két: “Trong mắt ngươi có còn tướng công là ta đây không hả?”
Nghĩ đến phải tranh cãi với hắn, Tuân Đại nãi nãi cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Chủ yếu là cãi thắng cũng không có cảm giác đạt thành tựu.
Vẫn một sự nhịn chín sự lành thôi.
Tuân Đại nãi nãi khép lại quyển truyện, ngồi thẳng lưng, dịu dàng nói: “Tướng công chớ đùa. Tướng công là trời của ta, là đất của ta, đừng nói trong mắt, lòng ta cũng nguyện hướng về tướng công.”
Vô sỉ.
Mang tai Tuân Cẩn Thanh ửng đỏ.
Chưa thấy tiểu thư con nhà quyền quý nào nói năng trắng trợn như thế, đến một nha hoàn như Dư An cũng đoan trang hơn nàng ta nhiều.
“Ngươi biết sai chưa?”
Tuân Đại nãi nãi phối hợp cúi đầu: “Thiếp biết sai rồi.”
Thành thân một năm có lẻ, số lần Tuân Đại nãi nãi nghe lời hắn đếm trên đầu ngón tay.
Thật thì tốt, giả cũng chẳng sao, bây giờ Tuân Cẩn Thanh rất sảng khoái, hơi ngước cằm: “Ngươi đi viện của Quan Lan gọi một nha hoàn tên Dư An tới đây, cứ nói ta muốn hỏi nàng đôi chút chuyện của lão thái thái.”
Tuân Đại nãi nãi và tướng công đi thỉnh an lão thái thái, tuy hắn giấu được người khác hắn có ý với nha hoàn trong phòng lão thái thái, nhưng không khéo, Tuân Đại nãi nãi dùng nửa mắt cũng nhìn ra được.
Tuân Đại nãi nãi không có ý kiến gì chuyện hắn muốn xin cho Dư An làm di nương. Nhưng có người để ý.
Nàng nghe phong phanh lời đồn đãi về Tuân Nhị gia và Dư An.
Tuân Nhị gia thích Dư An hay không không nói tới, nhưng chí ít hắn mê luyến thân thể người ta.
Vị Tuân Nhị gia này không giống Tuân Cẩn Thanh, không phải hạng người dễ chọc.
Cổng thành bốc cháy, tai bay vạ gió, chuyện có liên quan đến mình, Tuân Đại nãi nãi không thể không nhắc nhở: “Tướng công vừa trở về, không nghe nói nha hoàn này rất được Nhị thúc sủng ái, lão thái thái và Đại phu nhân ba ngày hai bữa mang đồ qua tặng, sợ rằng Nhị thúc không muốn cho nàng ta đi. Tướng công muốn hỏi chuyện của lão thái thái thì cứ gọi bừa một nha hoàn trong phòng lão thái thái ra hỏi là được, tướng công thấy thế nào?”
Nha hoàn hắn để mắt tới đương nhiên phải tốt rồi.
Không ngờ mắt Tuân Quan Lan không bị mù.
Nhưng Tuân Quan Lan không biết xấu hổ, cướp đoạt thứ tốt của người khác.
Tuân Cẩn Thanh lại cảm thấy mình sắp nổi giận, bực tức: “Phu nói, thê không được trái ý. Bảo ngươi đi thì đi đi, ngươi lại định nuốt lời đúng không?”
Nàng vừa nói hắn là trời là đất của nàng, nếu nàng không nghe lời trời đất, trời đất kết hợp đè bẹp chết nàng.
Tuân Đại nãi nãi không nói gì nữa, bàn luận vấn đề với người đầu óc không thông minh rất tốn sức.
Ổn định tình thế trước, sau đó thấy Tuân Cẩn Thanh bày chiêu nào thì đối phó chiêu đó vậy.
“Tướng công đợt một lát, ta đi gọi Dư An tới.”
================
Đại gia: Các ngươi thấy rồi đấy, ta không phải kẻ xấu, nhưng thuốc nhỏ mắt ta đưa Tuân Quan Lan vẫn rất hữu hiệu.
Tuân Đại nãi nãi: Có một đồng đội heo phải làm sao, đương nhiên phải dỗ hắn dỗ hắn dỗ hắn.
Nhị gia: Hôm nay ta không lên sân khấu, không có lời nào để nói.
Dư An: Hôm nay là một ngày mong ngóng Nhị gia.
Thật ra Đại gia không phải người xấu a ha ha ha ha.
Sau nhiều ngày Dư An đã học xong quyển luận ngữ, lúc lật lại quyển Xuân Thu thì nhận biết được rất nhiều mặt chữ.
Nếu nàng có thiên phú học chữ, không bao lâu nữa nàng có thể đọc sách giúp Nhị gia rồi.
Dư An vui vẻ, bây giờ nàng cũng được coi là một nha hoàn nửa biết đọc sách nửa biết viết chữ.
Gấp không chờ nổi muốn báo cho Nghênh Hoan tin tốt này.
Dư An định dọn dẹp chăn gối xong sẽ đi tìm Nghênh Hoan, ai ngờ đang gấp dở cái chăn thì Nghênh Hoan tự mình tới đây, xách theo một giỏ đựng đồ ăn.
“Phòng bếp làm mấy đĩa bánh mứt táo, không biết sao lão thái thái nhớ rõ ngươi thích ăn nên sai ta mang qua đây một đĩa.”
Mùi bánh mứt táo thơm ngào ngạt bay ra từ trong giỏ, Dư An hít hít mũi, thèm thuồng muốn ăn.
Có vô số loại điểm tâm nhưng Dư An thích nhất là bánh mứt táo, ăn trăm lần cũng không ngán. Nhưng một đĩa nhỏ xíu cũng mấy lượng bạc làm nàng không nỡ mua ăn.
“Thơm quá,” Dư An ôm giỏ đựng điểm tâm si mê, đôi mắt sáng rực, “Nghênh Hoan, lúc ngươi trở về nhớ cảm ơn lão thái thái giùm ta đấy.”
“Yên tâm đi.” Nghênh Hoan buồn cười nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng.
Dư An mở nắp giỏ, bưng ra một đĩa nhỏ đựng sáu miếng bánh mứt táo, “Nghênh Hoan chúng ta cùng ăn đi.”
Nghênh Hoan cầm một miếng đưa lên miệng, nói: “Hôm nay ta tới còn muốn nói cho ngươi một chuyện xấu. Đại gia về rồi.”
Bánh mứt táo ngon lành tạm thời che lấp sự chán ghét đối với Đại gia, Dư An ăn từng miếng nhỏ nhấm nháp, cười tủm tỉm nói: “Ta không đi đâu lung tung thì không bao giờ bắt gặp Đại gia. Nghênh Hoan ngươi đừng lo lắng quá.”
Nghênh Hoan bóp khuôn mặt nhỏ trắng mịn hồng hào của nàng, “Nếu đơn giản như ngươi nói thì tốt rồi.”
Trên thực tế, tình hình đúng là không đơn giản như những gì Dư An nghĩ.
Tuân Cẩn Thanh từ Dương Châu trở về, không về phòng mà mang dáng vẻ đi đường mệt mỏi vất vả tới gặp lão thái thái. Lão thái thái quan tâm thì cũng có nhưng không biểu hiện nỗi xót thương.
Tuân Cẩn Thanh buồn bã, hơn nữa còn không thấy nha hoàn hắn nhìn trúng đâu.
Lén đi hỏi, biết được lão thái thái đã đưa tiểu nha hoàn qua phòng của Tuân Quan Lan.
Lại là Tuân Quan Lan!
Bất kể thứ gì, tốt nhất mãi luôn thuộc về Tuân Quan Lan.
Cái khác thì thôi, đến tiểu nha hoàn cũng muốn tranh giành với hắn.
Dù hắn được sinh ra từ trong bụng của di nương, nhưng hắn vẫn là đại ca, rốt cuộc tiên sinh (thầy giáo) có dạy Tuân Quan Lan phải biết kính trọng huynh trưởng không hả?
Tuân Cẩn Thanh suýt nữa tức đến độ không về phòng, định đi nhà chính Bác Tế đối chất với Tuân Quan Lan, hỏi hắn có biết xấu hổ hay không.
Không được.
Tuân Cẩn Thanh trái lo phải nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể cứ thế cho qua.
Hai ngày qua đi, hắn vẫn nuốt không trôi cục tức, bực bội khó chịu, không có tinh thần làm bất cứ việc gì, tuy rằng hắn không cần phải làm chuyện gì…
Đúng, hắn không có việc gì làm cũng đều do Tuân Quan Lan ban tặng, Tuân Cẩn Thanh càng nghĩ càng giận.
Tuân Quan Lan cướp nha hoàn của hắn, vậy hắn cũng có thể dụ dỗ nàng quay về.
“Sao Tướng công lại nổi nóng?”
Tuân Đại nãi nãi thấy tướng công nổi giận đùng đùng, mà bản thân ngồi một bên cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết, nếu không quan tâm trông có vẻ không hợp tình hợp lý lắm, thuận miệng hỏi một câu.
Ngọn lửa trong lòng Tuân Cẩn Thanh đang cháy phừng phừng không biết đặt đâu, không ai hỏi còn đỡ, vừa hỏi ngọn lửa bén sang chỗ khác, “Liên quan gì đến ngươi! Cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết đọc tiểu thuyết, không thấy ngươi quan tâm ta với nương ta bao giờ!”
Tốt bụng lại trở thành lòng lang dạ sói.
Tuân Đại nãi nãi lật sang trang khác, bình tĩnh đọc tiếp tiểu thuyết.
Thê tử hắn cưới về cũng xem thường hắn.
Tuân Cẩn Thanh vỗ đốp mặt bàn: “Ngươi bị điếc à? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Đau…
Nhưng không thể mất oai phong, Tuân Cẩn Thanh lén rút tay về, xoa xoa trên đùi vài cái.
Tuân Đại nãi nãi chỉ nâng mí mắt: “Tướng công nói rất đúng.”
Quá đáng quá, quá đáng không chấp nhận nổi!
Tuân Cẩn Thanh nghiến răng ken két: “Trong mắt ngươi có còn tướng công là ta đây không hả?”
Nghĩ đến phải tranh cãi với hắn, Tuân Đại nãi nãi cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Chủ yếu là cãi thắng cũng không có cảm giác đạt thành tựu.
Vẫn một sự nhịn chín sự lành thôi.
Tuân Đại nãi nãi khép lại quyển truyện, ngồi thẳng lưng, dịu dàng nói: “Tướng công chớ đùa. Tướng công là trời của ta, là đất của ta, đừng nói trong mắt, lòng ta cũng nguyện hướng về tướng công.”
Vô sỉ.
Mang tai Tuân Cẩn Thanh ửng đỏ.
Chưa thấy tiểu thư con nhà quyền quý nào nói năng trắng trợn như thế, đến một nha hoàn như Dư An cũng đoan trang hơn nàng ta nhiều.
“Ngươi biết sai chưa?”
Tuân Đại nãi nãi phối hợp cúi đầu: “Thiếp biết sai rồi.”
Thành thân một năm có lẻ, số lần Tuân Đại nãi nãi nghe lời hắn đếm trên đầu ngón tay.
Thật thì tốt, giả cũng chẳng sao, bây giờ Tuân Cẩn Thanh rất sảng khoái, hơi ngước cằm: “Ngươi đi viện của Quan Lan gọi một nha hoàn tên Dư An tới đây, cứ nói ta muốn hỏi nàng đôi chút chuyện của lão thái thái.”
Tuân Đại nãi nãi và tướng công đi thỉnh an lão thái thái, tuy hắn giấu được người khác hắn có ý với nha hoàn trong phòng lão thái thái, nhưng không khéo, Tuân Đại nãi nãi dùng nửa mắt cũng nhìn ra được.
Tuân Đại nãi nãi không có ý kiến gì chuyện hắn muốn xin cho Dư An làm di nương. Nhưng có người để ý.
Nàng nghe phong phanh lời đồn đãi về Tuân Nhị gia và Dư An.
Tuân Nhị gia thích Dư An hay không không nói tới, nhưng chí ít hắn mê luyến thân thể người ta.
Vị Tuân Nhị gia này không giống Tuân Cẩn Thanh, không phải hạng người dễ chọc.
Cổng thành bốc cháy, tai bay vạ gió, chuyện có liên quan đến mình, Tuân Đại nãi nãi không thể không nhắc nhở: “Tướng công vừa trở về, không nghe nói nha hoàn này rất được Nhị thúc sủng ái, lão thái thái và Đại phu nhân ba ngày hai bữa mang đồ qua tặng, sợ rằng Nhị thúc không muốn cho nàng ta đi. Tướng công muốn hỏi chuyện của lão thái thái thì cứ gọi bừa một nha hoàn trong phòng lão thái thái ra hỏi là được, tướng công thấy thế nào?”
Nha hoàn hắn để mắt tới đương nhiên phải tốt rồi.
Không ngờ mắt Tuân Quan Lan không bị mù.
Nhưng Tuân Quan Lan không biết xấu hổ, cướp đoạt thứ tốt của người khác.
Tuân Cẩn Thanh lại cảm thấy mình sắp nổi giận, bực tức: “Phu nói, thê không được trái ý. Bảo ngươi đi thì đi đi, ngươi lại định nuốt lời đúng không?”
Nàng vừa nói hắn là trời là đất của nàng, nếu nàng không nghe lời trời đất, trời đất kết hợp đè bẹp chết nàng.
Tuân Đại nãi nãi không nói gì nữa, bàn luận vấn đề với người đầu óc không thông minh rất tốn sức.
Ổn định tình thế trước, sau đó thấy Tuân Cẩn Thanh bày chiêu nào thì đối phó chiêu đó vậy.
“Tướng công đợt một lát, ta đi gọi Dư An tới.”
================
Đại gia: Các ngươi thấy rồi đấy, ta không phải kẻ xấu, nhưng thuốc nhỏ mắt ta đưa Tuân Quan Lan vẫn rất hữu hiệu.
Tuân Đại nãi nãi: Có một đồng đội heo phải làm sao, đương nhiên phải dỗ hắn dỗ hắn dỗ hắn.
Nhị gia: Hôm nay ta không lên sân khấu, không có lời nào để nói.
Dư An: Hôm nay là một ngày mong ngóng Nhị gia.
Thật ra Đại gia không phải người xấu a ha ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.