Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 225: Cái giá để chiến thắng
Rodycelloor@
20/11/2020
– Darmil. Cố gắng giữ vững một phút. Kull, trông chừng giúp tôi.
Turan nói rồi cất từng bước tiếp cận con Hề chiến binh tinh anh từ sau lưng. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay, bắt đầu kiểm soát hơi thở, trong đầu hình dung ra đường kiếm sắp thi triển của mình.
Bản thân Turan không đặt nhiều hi vọng vào đòn đánh mình sắp làm ra. Không phải là nó không tự tin, mà là biết rõ sự chênh lệch giữa con quái cấp độ 12 với mình là bao lớn. Thế nhưng Turan cần cũng không phải là nhiều, chỉ mong gây được mức độ phá hoại đủ lớn tới cái chân duy nhất của con quái là đã đủ. Nó dù sao cũng không ngại lặp lại đòn đánh của mình ba đến bốn lần tới khi con quái không đứng được nữa.
Thanh kiếm trong tay Turan bấy giờ đã bắt đầu phát ra những đốm sáng li ti màu xanh lam, càng lúc càng nhiều. Đây là hiệu quả từ bùa phép cường hóa mà nó đã gán lên trên thanh kiếm, giúp tăng độ sắc bén, sức công phá cùng với một lượng không nhỏ sát thương bổ sung lên quái.
Khi những đốm li ti màu xanh lam trông như phủ kín cả thanh kiếm cũng chính là lúc Turan sải bước chân mình về trước, nghiêng người, đâm một nhát thẳng từ sau tới, nhắm vào khớp chân của con Hề chiến binh tinh anh.
Dưới sự hỗ trợ của vài loại bùa chú, động tác của Turan là rất nhanh, nhanh hơn tất cả đường kiếm mà nó từng thi triển. Cú đâm thậm chí khiến Turan có ảo giác rằng thanh kiếm vuột khỏi tay mình mà tự lao về trước. Đây chính là do nó tập luyện chưa đủ nhiều, nhất là trong trạng thái được cường hóa.
Đầu thanh kiếm chạm vào khớp chân của con Hề chiến binh tinh anh, đâm sâu vào một phân, rồi hai phân, kèm theo sức công phá làm từng mảnh gỗ văng ra. Turan không cần nhiều hơn hiệu quả này, hẳn chỉ thêm vài lần thi triển nữa là đủ.
Thế nhưng ý nghĩ đó của Turan chẳng mấy chốc tan biến khi mà thanh kiếm trong tay nó hơi rung lên, sau đấy đột nhiên xuất hiện từng vết nứt một, lan khắp cả lưỡi kiếm rồi bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh. Cảnh tượng có phần quen thuộc này làm con tim Turan như thắt lại, kèm theo đó là một cỗ nguy cơ phủ lấy cả người mình.
Con Hề chiến binh tinh anh bị đâm trúng, liền làm ngơ tên du hành giả điên cuồng đập chùy vào mình mà quay sang Turan, vung kiếm chém xuống.
Nhát chém nhanh và mạnh, nhắm thẳng vào cổ Turan. Turan quá chậm, nó không thể tránh né được. Nếu không phải vì ngẩn người trước thanh kiếm bị vỡ thì nó đã nhảy lùi lại từ lâu rồi. Chỉ một khoảng khắc chậm trễ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
– Turan!
Kull hô lên, định lao vào cứu giúp. Nhưng cậu ta là lực bất tòng tâm, ngay cả Turan còn không tránh kịp huống chi là để cậu tới giúp. Đây là đòn tấn công của một con quái cấp 12, không phải là thứ có thể đơn giản phóng vài con dao là có thể thay đổi được. Thậm chí, nếu Kull có dám lao lên lấy thân chống đỡ thì cũng chỉ là thêm một mạng cho nhát chém đó mà thôi.
Turan cứng đơ người, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang chém xuống người mình. Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng thanh kiếm vẫn cứ ngừng ở đó, và phải mất thêm vài giây nữa thì Turan mới nhận ra rằng mình vẫn còn sống, cũng như rằng đang có một luồng gió mạnh bạo cuốn qua người mình đến đau rát.
Nhưng lúc này Turan không buồn quan tâm tới cơ thể mình có bị gì hay không, vì cảnh tượng trước mắt quả thật quá khó tin.
Một dánf hình nhỏ bé trông thật yếu ớt, bây giờ lại đang lơ lửng đối chọi với thanh kiếm chém xuống một cách nhẹ nhàng. Nếu không phải dáng hình đó đang đập cánh liên tục tạo ra cơn gió cuốn qua người Turan thì nó thậm chí còn ngỡ rằng đây là mơ.
– Len?
Turan buột miệng thốt. Nó có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng chú chim màu vàng nhỏ nhắn này lại cứu mạng mình ngày hôm nay, trước đòn tấn công của một con quái cấp độ 12.
Nhưng Len cũng chẳng có trợ giúp gì nhiều ngoài hành động đó, chờ khi con Hề chiến binh tinh anh rút kiếm về liền bay sang một bên tiếp tục vai trò quan sát như thường của mình.
Turan không bỏ qua cơ hội đó, lập tức nhảy lùi về sau, tránh xa con quái.
– Darmil! Cuồng nộ!
Lời của Turan như bật một chiếc công tắc, vừa cất lên liền khiến thần thái của Darmil thay đổi. Mắt cậu ta trừng thẳng, trong mắt có thể nhìn thấy sự giận dữ, từng thớ cơ một săn lại, hơi thở trở nên dồn dập. Tay cậu ta siết chặt hai cái chùy, ngừng lại trong khoảng khắc rồi bất chợt vung tới với tốc độ không tưởng, đập vào người con quái.
Con Hề chiến binh tinh anh bị đánh trúng đẩy đi một đoạn gần mét, còn chưa kịp quay người đã bị Darmil lao tới đập tiếp mấy chùy nữa, lại đẩy đi. Xung chấn từ đòn đánh, ban đầu vốn chỉ khiến con quái hơi run rẩy, giờ lại thanh run bần bật, lảo đảo, ngả nghiêng. Thậm chí, nếu nhìn kỹ sẽ thấy rằng có vài vết nứt đã bắt đầu xuất hiện trên người con quái.
Dù vậy, Turan biết tình thế này không thể kéo dài lâu. Chỉ cần Darmil ra đòn sai, hoặc con quái có khoảng trống ra đòn đánh trả thì đó sẽ là kết cục vô cùng thê thảm cho cậu ta.
Lựa chọn của Turan lúc này chỉ có một: lời cầu khấn. Nó thoáng do dự, rồi lập tức cất bước tới gần Darmil.
Trước hết, Turan cần đảm bảo rằng Darmil có thể duy trì đủ lâu cho những lời cầu khấn tiếp theo của mình. Vậy nên nó lấy ra một ngọn cỏ lau màu bạc – ngọn cỏ Phong Ngân, lắc nhẹ qua lại rồi lẩm bẩm:
– Hỡi ngài ngự trị nơi gió đi và đến. Hãy để thân này mượn lấy ngọn cỏ mà đi theo.
Một luồng sức mạnh lập tức bao phủ lấy Turan, điên cuồng rút lấy từ người nó lượng lớn nguyên khí như một cơn lốc xoáy. Cũng may là lần này Turan không có bị rút tới mức hao hụt nguyên khí, chỉ chốc thì đã kết thúc.
Đầy đủ nguyên khí, luồng sức mạnh kia liền biến trở thành một cơn gió lờ mờ màu xám nhạt xông thẳng tới chỗ Darmil, cuốn quanh người cậu ta. Hành động của người đồng đội đang tung từng đòn đánh vào con Hề chiến binh tinh anh theo đó trở nên nhanh hơn, khiến con quái giờ muốn trở mình cũng thành rất khó.
Turan không dừng ở đấy, vừa cất lời cầu khấn ‘Nương theo gió’ xong, cả người hơi khỏe lại liền nắm ngọn cỏ Phong Ngân đưa về trước, khẽ vung vẫy, miệng thì nói nhỏ:
– Gió thoảng qua là một thì ngây dại.
Rồi Turan bất ngờ kéo ngọn cỏ sang ngang một cách dứt khoát, hô lớn:
– Cắt đứt cả lòng ta.
Đầu ngọn cỏ Phong Ngân theo hành động của Turan vạch ra một đường xám nhạt, rất nhanh trở nên lớn hơn, có hình dáng dẹt hơi cong như một lưỡi đao, chốc thì xông thẳng về phía trước tạo ra âm thanh xé gió.
Turan là lần đầu tiên dùng tới lời cầu khấn này, mang tên ‘Gió cắt’. Nó không rõ uy lực của lời cầu khấn, càng không biết cách điều khiển cho đúng, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào đây để đánh giết con Hề chiến binh tinh anh.
Lưỡi đao, hay nhát chém màu xám nhạt bay đi rất nhanh, chớp đã đến chỗ con quái, cắt ngang qua cái chân duy nhất khiến con quái đang bị Darmil đập túi bụi bỗng nhiên khựng lại, rồi ngã vật ra đất, bỏ lại một khúc dưới của chân mình.
Turan trố mắt ngạc nhiên. Bản thân nó là người thi triển lời cầu khấn cũng không thể ngờ rằng uy lực lại lớn đến vậy, chỉ một đòn đã khiến con quái hơn mình 7 cấp độ bị cắt ngang. Nếu như nhát chém vừa rồi là đánh vào đầu, có khi con quái đã chết luôn rồi
Nhưng để đánh vào đầu là rất khó, Turan cũng không dám mạo hiểm dùng một chiêu thức mà mình còn chưa thử lần nào theo cách đấy, sơ sẩy một chút sẽ khiến Darmil gặp nguy hiểm ngay.
– Turan, cái này…
Kull đứng cách không xa, miệng run run, cất giọng nói.
Turan cũng không biết nên đáp thế nào. Lời cầu khấn trong kiến thức của nó dù là không thể xem thường được, nhưng tới mức này vẫn là ngoài dự đoán. Mục tiêu cũng đâu phải con quái bình thường nào đấy.
– Theo kế hoạch, lên.
Turan bảo, theo đó nghiêng về lao về trước. Kull có hơi do dự, nhưng rồi cũng chạy theo ngay phía sau.
Con Hề chiến binh tinh anh mất đi cái chân của mình liền lộ ra vẻ yếu đuối, đáng thương cực kì. Con quái nằm lăn trên đất, cố vung vẩy thanh kiếm chống đỡ thế công của Darmil một cách bất lực, chỉ được vài đòn đã bị cậu ta đánh gãy cả tay, mất luôn khả năng tấn công duy nhất còn sót lại của mình.
Đối phó với một con Hề chiến binh chỉ còn một tay nằm trên đất là chuyện không thể nào dễ dàng hơn. Cả Turan lẫn Kull ban đầu còn định phụ giúp đôi chút, nhưng trông bộ đáng điên cuồng của người đồng đội đang đập từng chùy nối tiếp nhau lên người con quái thì lại thôi. Giờ lớ ngớ bị cậu ta lỡ tay đập trúng thì khổ.
Con Hề chiến binh tinh anh cứ thế gánh lấy đòn tấn công của Darmil, lượng sinh lực giảm không phanh, chẳng mấy chốc thì các vết nứt trên người lan rộng ra, làm vỡ thành từng mảnh gỗ. Dù vậy, vẫn cần thêm tới gần năm phút nữa thì con quái mới bắt đầu tan biến thành những đốm sáng li ti.
Con quái tinh anh chết đi, nhưng cơn giận của Darmil vẫn còn chưa kết thúc, hay đúng hơn là trạng thái ‘Cuồng nộ’ của cậu ta còn kéo dài. Darmil không còn mục tiêu chiến đấu, đứng đấy hò hét mấy lượt, xong thì lại cúi người, đập tiếp vào khoảng đất mà vừa nãy con quái còn nằm.
Turan với Kull đứng bên ngoài, cả hai không nói lời nào, chỉ biết im lặng nhìn người đồng đội mình xả giận. Dù gì thì giờ mối nguy hiểm đã không còn nữa rồi, có chờ tới tối cũng được.
Trạng thái ‘Cuồng nộ’ của Darmil kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc bằng việc cậu ta khụy người xuống, bất tỉnh.
Turan để Kull đưa Darmil về xe, còn mình thì ngồi lại xem xét mấy món đồ rơi ra từ con Hề chiến binh tinh anh.
Con quái mà cả đội ba người phải mất rất nhiều công sức, trong đó một người suýt chết, một người thì giờ đã ngất luôn rồi, vậy mà phần thường lại chỉ có một chiếc Mũ hề chiến binh, một bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp với một mảnh gỗ linh và mảnh gỗ hồn, còn chẳng đủ bù một nửa chi phí bỏ ra để săn giết.
– Lỗ nặng.
Turan lẩm bẩm, miệng lại không kiềm được nở một nụ cười. Nó đắc ý. Tổ đội ba người của nó, chỉ mới có Thần cấp 5, vậy mà có thể đánh giết được một con quái cấp độ 12. Điều này nói ra chắc chắn không ai dám tin, nhưng tổ đội của nó đã thành công làm được.
Turan cũng không có vui sướng quá lâu, được một lúc thì vẻ mặt trở nên trầm tĩnh. Nó đang nghĩ ngợi, đánh giá trận chiến vừa rồi. Chiến thắng là thật, nhưng là có nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau mới có thể đạt được, và một trong số chúng chính là sự giúp đỡ của Len, cứu Turan một mạng. Bên cạnh đó còn có hiệu quả lời cầu khấn vượt trên mong đợi.
Turan cẩn thận xem xét tình huống bản thân một chút, thấy rằng nguyên khí còn sót không nhiều, cùng lắm chỉ có thể cất thêm một lời cầu khấn tương tự nữa thôi. Uy lực của nhát chém từ lời cầu khấn ‘Gió cắt’ thật sự to lớn, nhưng suy cho cùng không thể quá phụ thuộc vào, nhất là khi không thể chắc chắn đánh trúng mục tiêu.
Turan rùng mình một cái. Giờ nhớ lại, nếu nhát chém trúng phải Darmil, thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả. Con quái cấp độ 12 còn bị cắt ngọt xớt, huống chi là thân thể một du hành giả mới Thần cấp 5.
Thu hoạch chiến trường xong, Turan trở lại xe, xác nhận Darmil vẫn ổn thì lái về thành Tailor. Chuyến du hành ngày hôm nay dù có nhiều khó khăn, nhưng vẫn có thể xem là thành công tốt đẹp.
Turan nói rồi cất từng bước tiếp cận con Hề chiến binh tinh anh từ sau lưng. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay, bắt đầu kiểm soát hơi thở, trong đầu hình dung ra đường kiếm sắp thi triển của mình.
Bản thân Turan không đặt nhiều hi vọng vào đòn đánh mình sắp làm ra. Không phải là nó không tự tin, mà là biết rõ sự chênh lệch giữa con quái cấp độ 12 với mình là bao lớn. Thế nhưng Turan cần cũng không phải là nhiều, chỉ mong gây được mức độ phá hoại đủ lớn tới cái chân duy nhất của con quái là đã đủ. Nó dù sao cũng không ngại lặp lại đòn đánh của mình ba đến bốn lần tới khi con quái không đứng được nữa.
Thanh kiếm trong tay Turan bấy giờ đã bắt đầu phát ra những đốm sáng li ti màu xanh lam, càng lúc càng nhiều. Đây là hiệu quả từ bùa phép cường hóa mà nó đã gán lên trên thanh kiếm, giúp tăng độ sắc bén, sức công phá cùng với một lượng không nhỏ sát thương bổ sung lên quái.
Khi những đốm li ti màu xanh lam trông như phủ kín cả thanh kiếm cũng chính là lúc Turan sải bước chân mình về trước, nghiêng người, đâm một nhát thẳng từ sau tới, nhắm vào khớp chân của con Hề chiến binh tinh anh.
Dưới sự hỗ trợ của vài loại bùa chú, động tác của Turan là rất nhanh, nhanh hơn tất cả đường kiếm mà nó từng thi triển. Cú đâm thậm chí khiến Turan có ảo giác rằng thanh kiếm vuột khỏi tay mình mà tự lao về trước. Đây chính là do nó tập luyện chưa đủ nhiều, nhất là trong trạng thái được cường hóa.
Đầu thanh kiếm chạm vào khớp chân của con Hề chiến binh tinh anh, đâm sâu vào một phân, rồi hai phân, kèm theo sức công phá làm từng mảnh gỗ văng ra. Turan không cần nhiều hơn hiệu quả này, hẳn chỉ thêm vài lần thi triển nữa là đủ.
Thế nhưng ý nghĩ đó của Turan chẳng mấy chốc tan biến khi mà thanh kiếm trong tay nó hơi rung lên, sau đấy đột nhiên xuất hiện từng vết nứt một, lan khắp cả lưỡi kiếm rồi bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh. Cảnh tượng có phần quen thuộc này làm con tim Turan như thắt lại, kèm theo đó là một cỗ nguy cơ phủ lấy cả người mình.
Con Hề chiến binh tinh anh bị đâm trúng, liền làm ngơ tên du hành giả điên cuồng đập chùy vào mình mà quay sang Turan, vung kiếm chém xuống.
Nhát chém nhanh và mạnh, nhắm thẳng vào cổ Turan. Turan quá chậm, nó không thể tránh né được. Nếu không phải vì ngẩn người trước thanh kiếm bị vỡ thì nó đã nhảy lùi lại từ lâu rồi. Chỉ một khoảng khắc chậm trễ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
– Turan!
Kull hô lên, định lao vào cứu giúp. Nhưng cậu ta là lực bất tòng tâm, ngay cả Turan còn không tránh kịp huống chi là để cậu tới giúp. Đây là đòn tấn công của một con quái cấp 12, không phải là thứ có thể đơn giản phóng vài con dao là có thể thay đổi được. Thậm chí, nếu Kull có dám lao lên lấy thân chống đỡ thì cũng chỉ là thêm một mạng cho nhát chém đó mà thôi.
Turan cứng đơ người, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang chém xuống người mình. Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng thanh kiếm vẫn cứ ngừng ở đó, và phải mất thêm vài giây nữa thì Turan mới nhận ra rằng mình vẫn còn sống, cũng như rằng đang có một luồng gió mạnh bạo cuốn qua người mình đến đau rát.
Nhưng lúc này Turan không buồn quan tâm tới cơ thể mình có bị gì hay không, vì cảnh tượng trước mắt quả thật quá khó tin.
Một dánf hình nhỏ bé trông thật yếu ớt, bây giờ lại đang lơ lửng đối chọi với thanh kiếm chém xuống một cách nhẹ nhàng. Nếu không phải dáng hình đó đang đập cánh liên tục tạo ra cơn gió cuốn qua người Turan thì nó thậm chí còn ngỡ rằng đây là mơ.
– Len?
Turan buột miệng thốt. Nó có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng chú chim màu vàng nhỏ nhắn này lại cứu mạng mình ngày hôm nay, trước đòn tấn công của một con quái cấp độ 12.
Nhưng Len cũng chẳng có trợ giúp gì nhiều ngoài hành động đó, chờ khi con Hề chiến binh tinh anh rút kiếm về liền bay sang một bên tiếp tục vai trò quan sát như thường của mình.
Turan không bỏ qua cơ hội đó, lập tức nhảy lùi về sau, tránh xa con quái.
– Darmil! Cuồng nộ!
Lời của Turan như bật một chiếc công tắc, vừa cất lên liền khiến thần thái của Darmil thay đổi. Mắt cậu ta trừng thẳng, trong mắt có thể nhìn thấy sự giận dữ, từng thớ cơ một săn lại, hơi thở trở nên dồn dập. Tay cậu ta siết chặt hai cái chùy, ngừng lại trong khoảng khắc rồi bất chợt vung tới với tốc độ không tưởng, đập vào người con quái.
Con Hề chiến binh tinh anh bị đánh trúng đẩy đi một đoạn gần mét, còn chưa kịp quay người đã bị Darmil lao tới đập tiếp mấy chùy nữa, lại đẩy đi. Xung chấn từ đòn đánh, ban đầu vốn chỉ khiến con quái hơi run rẩy, giờ lại thanh run bần bật, lảo đảo, ngả nghiêng. Thậm chí, nếu nhìn kỹ sẽ thấy rằng có vài vết nứt đã bắt đầu xuất hiện trên người con quái.
Dù vậy, Turan biết tình thế này không thể kéo dài lâu. Chỉ cần Darmil ra đòn sai, hoặc con quái có khoảng trống ra đòn đánh trả thì đó sẽ là kết cục vô cùng thê thảm cho cậu ta.
Lựa chọn của Turan lúc này chỉ có một: lời cầu khấn. Nó thoáng do dự, rồi lập tức cất bước tới gần Darmil.
Trước hết, Turan cần đảm bảo rằng Darmil có thể duy trì đủ lâu cho những lời cầu khấn tiếp theo của mình. Vậy nên nó lấy ra một ngọn cỏ lau màu bạc – ngọn cỏ Phong Ngân, lắc nhẹ qua lại rồi lẩm bẩm:
– Hỡi ngài ngự trị nơi gió đi và đến. Hãy để thân này mượn lấy ngọn cỏ mà đi theo.
Một luồng sức mạnh lập tức bao phủ lấy Turan, điên cuồng rút lấy từ người nó lượng lớn nguyên khí như một cơn lốc xoáy. Cũng may là lần này Turan không có bị rút tới mức hao hụt nguyên khí, chỉ chốc thì đã kết thúc.
Đầy đủ nguyên khí, luồng sức mạnh kia liền biến trở thành một cơn gió lờ mờ màu xám nhạt xông thẳng tới chỗ Darmil, cuốn quanh người cậu ta. Hành động của người đồng đội đang tung từng đòn đánh vào con Hề chiến binh tinh anh theo đó trở nên nhanh hơn, khiến con quái giờ muốn trở mình cũng thành rất khó.
Turan không dừng ở đấy, vừa cất lời cầu khấn ‘Nương theo gió’ xong, cả người hơi khỏe lại liền nắm ngọn cỏ Phong Ngân đưa về trước, khẽ vung vẫy, miệng thì nói nhỏ:
– Gió thoảng qua là một thì ngây dại.
Rồi Turan bất ngờ kéo ngọn cỏ sang ngang một cách dứt khoát, hô lớn:
– Cắt đứt cả lòng ta.
Đầu ngọn cỏ Phong Ngân theo hành động của Turan vạch ra một đường xám nhạt, rất nhanh trở nên lớn hơn, có hình dáng dẹt hơi cong như một lưỡi đao, chốc thì xông thẳng về phía trước tạo ra âm thanh xé gió.
Turan là lần đầu tiên dùng tới lời cầu khấn này, mang tên ‘Gió cắt’. Nó không rõ uy lực của lời cầu khấn, càng không biết cách điều khiển cho đúng, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào đây để đánh giết con Hề chiến binh tinh anh.
Lưỡi đao, hay nhát chém màu xám nhạt bay đi rất nhanh, chớp đã đến chỗ con quái, cắt ngang qua cái chân duy nhất khiến con quái đang bị Darmil đập túi bụi bỗng nhiên khựng lại, rồi ngã vật ra đất, bỏ lại một khúc dưới của chân mình.
Turan trố mắt ngạc nhiên. Bản thân nó là người thi triển lời cầu khấn cũng không thể ngờ rằng uy lực lại lớn đến vậy, chỉ một đòn đã khiến con quái hơn mình 7 cấp độ bị cắt ngang. Nếu như nhát chém vừa rồi là đánh vào đầu, có khi con quái đã chết luôn rồi
Nhưng để đánh vào đầu là rất khó, Turan cũng không dám mạo hiểm dùng một chiêu thức mà mình còn chưa thử lần nào theo cách đấy, sơ sẩy một chút sẽ khiến Darmil gặp nguy hiểm ngay.
– Turan, cái này…
Kull đứng cách không xa, miệng run run, cất giọng nói.
Turan cũng không biết nên đáp thế nào. Lời cầu khấn trong kiến thức của nó dù là không thể xem thường được, nhưng tới mức này vẫn là ngoài dự đoán. Mục tiêu cũng đâu phải con quái bình thường nào đấy.
– Theo kế hoạch, lên.
Turan bảo, theo đó nghiêng về lao về trước. Kull có hơi do dự, nhưng rồi cũng chạy theo ngay phía sau.
Con Hề chiến binh tinh anh mất đi cái chân của mình liền lộ ra vẻ yếu đuối, đáng thương cực kì. Con quái nằm lăn trên đất, cố vung vẩy thanh kiếm chống đỡ thế công của Darmil một cách bất lực, chỉ được vài đòn đã bị cậu ta đánh gãy cả tay, mất luôn khả năng tấn công duy nhất còn sót lại của mình.
Đối phó với một con Hề chiến binh chỉ còn một tay nằm trên đất là chuyện không thể nào dễ dàng hơn. Cả Turan lẫn Kull ban đầu còn định phụ giúp đôi chút, nhưng trông bộ đáng điên cuồng của người đồng đội đang đập từng chùy nối tiếp nhau lên người con quái thì lại thôi. Giờ lớ ngớ bị cậu ta lỡ tay đập trúng thì khổ.
Con Hề chiến binh tinh anh cứ thế gánh lấy đòn tấn công của Darmil, lượng sinh lực giảm không phanh, chẳng mấy chốc thì các vết nứt trên người lan rộng ra, làm vỡ thành từng mảnh gỗ. Dù vậy, vẫn cần thêm tới gần năm phút nữa thì con quái mới bắt đầu tan biến thành những đốm sáng li ti.
Con quái tinh anh chết đi, nhưng cơn giận của Darmil vẫn còn chưa kết thúc, hay đúng hơn là trạng thái ‘Cuồng nộ’ của cậu ta còn kéo dài. Darmil không còn mục tiêu chiến đấu, đứng đấy hò hét mấy lượt, xong thì lại cúi người, đập tiếp vào khoảng đất mà vừa nãy con quái còn nằm.
Turan với Kull đứng bên ngoài, cả hai không nói lời nào, chỉ biết im lặng nhìn người đồng đội mình xả giận. Dù gì thì giờ mối nguy hiểm đã không còn nữa rồi, có chờ tới tối cũng được.
Trạng thái ‘Cuồng nộ’ của Darmil kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc bằng việc cậu ta khụy người xuống, bất tỉnh.
Turan để Kull đưa Darmil về xe, còn mình thì ngồi lại xem xét mấy món đồ rơi ra từ con Hề chiến binh tinh anh.
Con quái mà cả đội ba người phải mất rất nhiều công sức, trong đó một người suýt chết, một người thì giờ đã ngất luôn rồi, vậy mà phần thường lại chỉ có một chiếc Mũ hề chiến binh, một bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp với một mảnh gỗ linh và mảnh gỗ hồn, còn chẳng đủ bù một nửa chi phí bỏ ra để săn giết.
– Lỗ nặng.
Turan lẩm bẩm, miệng lại không kiềm được nở một nụ cười. Nó đắc ý. Tổ đội ba người của nó, chỉ mới có Thần cấp 5, vậy mà có thể đánh giết được một con quái cấp độ 12. Điều này nói ra chắc chắn không ai dám tin, nhưng tổ đội của nó đã thành công làm được.
Turan cũng không có vui sướng quá lâu, được một lúc thì vẻ mặt trở nên trầm tĩnh. Nó đang nghĩ ngợi, đánh giá trận chiến vừa rồi. Chiến thắng là thật, nhưng là có nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau mới có thể đạt được, và một trong số chúng chính là sự giúp đỡ của Len, cứu Turan một mạng. Bên cạnh đó còn có hiệu quả lời cầu khấn vượt trên mong đợi.
Turan cẩn thận xem xét tình huống bản thân một chút, thấy rằng nguyên khí còn sót không nhiều, cùng lắm chỉ có thể cất thêm một lời cầu khấn tương tự nữa thôi. Uy lực của nhát chém từ lời cầu khấn ‘Gió cắt’ thật sự to lớn, nhưng suy cho cùng không thể quá phụ thuộc vào, nhất là khi không thể chắc chắn đánh trúng mục tiêu.
Turan rùng mình một cái. Giờ nhớ lại, nếu nhát chém trúng phải Darmil, thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả. Con quái cấp độ 12 còn bị cắt ngọt xớt, huống chi là thân thể một du hành giả mới Thần cấp 5.
Thu hoạch chiến trường xong, Turan trở lại xe, xác nhận Darmil vẫn ổn thì lái về thành Tailor. Chuyến du hành ngày hôm nay dù có nhiều khó khăn, nhưng vẫn có thể xem là thành công tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.