Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 322: Chiến đầu với Hề cục súc
Rodycelloor@
25/02/2021
“Thật là sai lầm.” Turan trong lòng tự nhủ. Nó vốn chỉ muốn lợi dụng
thần Fyratr một chút, giúp mình mau chóng tới thành Kalre, lại còn tránh né được mấy con Nhầy cỏ khó nhằn. Nhưng quả thật không ngờ tới thần
Fyratr một lời liền quyết định, cứ thế không chút thương tiếc kéo nó đi.
Cũng may Turan không có chết mất. Chẳng rõ bao lâu trôi qua, cơ thể mềm oặt của nó bị ném xuống mặt đất, co giật một hồi mới quay người lại được. Ngửa mặt lên trời cố hớp lấy từng hớp không khí quý giá, Turan cười méo xệch, lại chẳng biết nên nói cái gì, biểu hiện thế nào.
– Mà, ngươi muốn đi đâu cơ?
Turan đang hít thở một cách ngon lành thì chợt giật bắn mình, miệng mồm run rẩy, mất một lúc mới thốt lên được:
– Cô- Cô… đưa tôi đi đâu rồi?
– Thành Solhr, cách hai trăm cây số về phía Tây. – thần Fyratr thản nhiên đáp, còn có vẻ như rất vừa ý với thành quả của mình – Yên tâm, ở gần đây sẽ không có ai có thể phát hiện được ta đã mang ngươi tới đây cả.
Là một cái tên lạ hoắc. Turan nhăn mày, cố nghĩ xem rốt cuộc mình có từng nghe qua cái nơi này bao giờ chưa. Hồi lâu, nó đành chịu thua, hỏi:
– Thành Solhr là ở đâu?
– Ngươi cả chuyện này cũng không biết?! – thần Fyratr thốt – Vùng Sirohel, phía tây vương quốc Danlion. Ngươi vừa nãy nhắm theo hướng này mà đi, chẳng lẽ lại không phải?
Turan nhăn mặt. Nó nhớ tới, quả thật ở vung Sirohel của vương quốc Danlion tồn tại một tòa thành tên là Solhr, chỉ là vừa nãy nó không nghĩ tới rằng chính mình lại đi sang hẳn một quốc gia khác rồi.
Chuyện này thật quá tệ. Turan như muốn lớn tiếng mắng chửi, lại đành chịu phép ngậm họng mà lầm bầm trong thâm tâm. Nó thực sự đã xem thường khả năng của một Chính thần.
– Chuyện này… Tôi cũng là chưa có ý định đi xa như thế.
Turan khó khăn thốt lên một câu. Nó chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy. Cả người nó bây giờ buông thõng, trong lòng bất chợt dấy lên cỗ cảm xúc lạ thường, chừng như là muốn bật khóc.
Nhưng rồi, bên tai Turan vang lên những tiếng cười đầy vẻ nghịch ngợm, cũng rõ ràng là rất sảng khoái.
– A ha ha ha! Ha- Ngươi- ngươi thật sự tin như vậy à?! Xem cái mặt ngươi kìa- a ha ha!
Turan nhắm nghiền mắt. Nó giờ là muốn khóc thật sự. Không cần nghĩ nhiều, thần Fyratr vậy mà lừa nó. Ai lại có thể tính đến chuyện một Chính thần trông có vẻ ngây ngô như cô ta lại đi lừa mình như vậy.
“Mà cũng không đúng.” Turan thốt thầm. Nghĩ lại, chính vì thần Fyratr không có chú trọng quá nhiều tới hình tượng của bản thân như chị cô ta nên mới có thể làm ra chuyện như thế này. Nó, quả thật, chính là đã xem thường cô ta, cụ thể hơn là xem thường tính trẻ con của cô ta.
Mất một lúc Turan mới tiếp nhận được tình cảnh đáng thương hiện tại của mình. Nó lồm cồm ngồi dậy, hít sâu rồi thở hắt một hơi, bảo:
– Vậy thì, thưa đức Chính thần, tôi giờ đang ở đâu?
– Hả? À- ừm, thành Foam, cách chừng năm mươi cây số về phía tây.
Turan lần nữa nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra. Câu trả lời lần này mặc dù không có đưa nó đi xuyên quốc gia, nhưng vẫn là đi ra khỏi mục đích ban đầu của nó. Khoảng cách từ thành Foam đến thành Yeit, so với từ thành Goryth, là gần như không có sự khác biệt nào cả.
“Sau này, vẫn là nên tránh xa cô ta thì tốt hơn.”
Turan giận là có, uất ức cũng có, nhưng đành nuốt hết vào lòng. Nó thậm chí còn không dám mở miệng nhờ thần Fyratr đưa mình trở lại chỗ vừa nãy. Nghĩ tới, chuyện cũng không hẳn là quá tệ. Dù sao thì trước đó nó cũng đã có ý định đến thành Foam trong trường hợp không giải quyết được đám nhầy.
– Ừm, thế thì… không biết đức Chính thần còn có chuyện gì nữa không? – Turan lên tiếng.
– Không- Ý ta là, ta cần phải đảm bảo ngươi không có chểnh mảng việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên là, mang ta theo.
Turan nhăn mày, muốn nói lại thôi. Nó ngờ rằng thần Fyratr đang tự ý hành động, và hẳn là thần Syrathr vẫn còn chưa có khôi phục, để mặc cô em gái của mình muốn làm gì thì làm.
Nghĩ rồi, Turan thốt:
– Được. Tôi rất lấy làm vinh hạnh mang đức Chính thần đi đây đó… ừm, tìm niềm vui?
– Hả? Ta không có! – thần Fyratr gắt lên – Ngươi cứ thích nghĩ lung tung. Nếu không phải do lệnh của chị thì ta còn lâu mới thèm nhá!
Turan thầm than một tiếng. Thần Fyratr kì thực đâu cần phải cố giải thích cho nó làm gì. Phản ứng của cô ta càng khiến nó thêm tin tưởng vào ý nghĩ trước đó của mình.
Vội suy xét một loạt những khả năng cùng với cách giải quyết phù hợp nhất cho từng trường hợp xong, Turan mới đứng đậy, cất tiếng:
– Vậy, trước hết tôi xin được đưa đức Chính thần tới thành Foam vậy. Dọc đường, vẫn còn nhờ cô nhiều trông nom.
Thần Fyratr nghe vậy thì cất tiếng cười vang, bảo:
– Cứ yên tâm. Có ta ở đây, không có con quái nào làm hại được ngươi đâu.
Turan giấu một tiếng thở phào. Xem ra thần Fyratr không phải loại sẽ buồn suy nghĩ nhiều, chỉ cần khiến cô ta cảm thấy vui vẻ là được. Nghĩ tới khi ở thành Yeit từng đụng độ thần Fyratr, bị cô ta mang theo vào trong điểm hồi phục mát xa trị liệu, sau đó còn bị hung hăng trấn áp một đợt, thật khó mà tin được cả hai là cùng một người.
Theo lời thần Fyratr thì từ đây tới thành Foam vẫn còn tới năm mươi cây số. Đây sẽ chẳng phải là vấn đề gì nếu chiếc xe bán tải vẫn còn, mà Turan thì thực sự chẳng dám trải nghiệm chuyến bay như vừa rồi thêm lần nữa. Vậy nên, nó chỉ có thể đi từng bước tới đó trong lúc giải quyết những con quái xuất hiện trên đường.
“Năm mươi cây số, e là trời tối hẳn mới tới được thành Foam.”
Turan dẫn đầu bước đi, thần Fyratr thì di chuyển theo sau cách nó chừng năm mét. Không có mất quá lâu thì nó đã gặp phải đám quái đầu tiên.
Là một đám Hề cục súc bốn con. Con quái này có cấp độ là 8, trông bộ dạng khá giống với Hề chiến binh nhưng thay vì cầm kiếm bọn chúng sẽ mang lấy cặp găng tay dày cộm sẵn sàng đấm văng đầu bất kì kẻ nào dám tới gần.
Turan đối với chủng quái hề không có nhiều lo ngại, nhất là khi nó bây giờ có Thần cấp cao hơn cấp độ của con quái. Lại nói, đối phương cũng chỉ là một đám bốn con, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Quay đầu lại nhìn thần Fyratr một chút, xác nhận rằng cô ta không có định ngăn cản hay làm trò gì bất thường, Turan mới dấn bước tiến về trước.
Đám Hề cục súc rất nhanh nhận ra sự hiện diện của Turan. Và có vẻ như để phù hợp với cái tên của mình, chúng liền nhăn mặt, kêu lên mấy tiếng không rõ ràng có ý gì rồi cứ thế cả đám nhào tới với bộ dáng muốn tẩn cho nó một trận nhớ đời.
Turan rút kiếm ra, nghĩ rồi cầm luôn cả khẩu Mabatum, nhắm thẳng vào con gần nhất nã ngay một phát đạn. Viên đạn bắn trúng khiến con quái bị thương, khựng lại trong giây lát, tụt lại phía sau nhưng rất nhanh liền đuổi theo đồng bọn với vẻ dữ tợn hơn trước nhiều.
Turan cảm nhận được rõ ràng vẻ dữ tợn kia của con Hề cục súc là không bình thường. Con quái hẳn đã kích hoạt một dạng nội tại hoặc kỹ năng nào đấy làm tăng các thuộc tính bản thân. Và hiệu quả là vô cùng rõ rệt khi bây giờ con quái đã lần nữa lao lên dẫn đầu cả đám.
Turan nhẹ nhấc chân di chuyển sang bên, khẩu Mabatum vẫn nắm chặt trong tay, nhắm kỹ rồi nã thêm một phát súng nữa, nhằm thẳng vào đầu con Hề cục súc với vẻ dữ tợn. Phát súng này lập tức biến con quái thành những đốm sáng li ti.
“Tốt.” Turan nói thầm. Nó vốn dự tính rằng có thể tiêu diệt một con Hề cục súc với ba phát súng, nhưng rõ ràng là đám quái yếu hơn nó tưởng.
Đám Hề cục súc còn lại ba con không chút ngần ngại tiếp tục lao về phía Turan. Khoảng cách giữa hai bên bây giờ chỉ còn lại chưa tới hai mươi mét, hẳn chỉ vài giây nữa đám quái liền có thể vung tay đấm hết mình vào kẻ thù của chúng.
Turan nâng nhẹ thanh kiếm lên. Nó dĩ nhiên không định sử dụng chiêu kiếm mà mình lấy làm tự hào khi chỉ vừa mới bắt đầu.
Kích hoạt bùa chú phủ lên thanh kiếm một lớp màu xanh lục và xám bạc xong, Turan liền nhấc bước hướng về phía đám quái, canh chúng vừa tới thì chém sang ngang đồng thời di chuyển sang bên trong khi đánh giá xem con quái nào nên là mục tiêu kế tiếp.
Turan rất nhanh chọn được con mồi của mình, cầm chắc súng, bóp cò. Một tiếng nổ vang lên. Ở một khoảng cách gần như thế này, Turan có muốn bắn hụt cũng là vô cùng khó.
Con Hề cục súc bị trúng phát đạn gần như ngay lập tức trở nên hung dữ, lắc lư một hồi liền nhảy bổ vào Turan với cánh tay đưa ra sau rồi lại bất ngờ đấm về trước với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cũng may là Turan kịp thời giơ kiếm lên, đỡ được phần nào uy lực của cú đấm. Dù vậy, nó vẫn cảm nhận được bàn tay của mình bị tê, biết rõ không thể chịu thêm quá nhiều cú như thế.
Nhưng rõ ràng là con Hề cục súc không phải tầm thường. Vừa đấm xong một cú, nắm tay còn lại của con quái đã lập tức hướng tới Turan, và nó lần này cũng chỉ có thể gắng gượng đỡ bằng thanh kiếm.
Tê dại. Turan ngạc nhiên. Đòn đánh thứ hai của con quái mạnh hơn hẳn cứ trước đó. Nếu nó không có đoán nhầm, cú đấm thứ ba sẽ còn mạnh hơn nữa.
Không chút do dự, Turan dậm nhảy lùi về sau, cũng không quên vung thanh kiếm chém một nhát cản thế công của hai con Hề cục súc khác. Chúng vẫn còn chưa có vào trạng thái hung dữ nên không khó đối phó.
Tạo được khoảng cách nhất định mà chỉ cần chưa đầy một giây là đám quái sẽ lại tiếp cận mình, Turan lập tức lấy ra một tấm bùa, kích hoạt rồi đẩy về trước. Tấm bùa vừa bốc cháy thì một lớp màn lờ mờ và mỏng manh màu vàng đất hiện lên. Ba con Hề cục súc dễ dàng xông qua lớp màn, nhưng hiệu quả của tấm bùa cũng liền có hiệu quả, khiến hành động của chúng trở nên chậm chạp.
Dứt khoát, Turan nâng súng, bóp cò. Một tiếng nổ vang lên, mang theo đó là tính mạng của con Hề cục súc với vẻ dữ tợn.
Cũng may Turan không có chết mất. Chẳng rõ bao lâu trôi qua, cơ thể mềm oặt của nó bị ném xuống mặt đất, co giật một hồi mới quay người lại được. Ngửa mặt lên trời cố hớp lấy từng hớp không khí quý giá, Turan cười méo xệch, lại chẳng biết nên nói cái gì, biểu hiện thế nào.
– Mà, ngươi muốn đi đâu cơ?
Turan đang hít thở một cách ngon lành thì chợt giật bắn mình, miệng mồm run rẩy, mất một lúc mới thốt lên được:
– Cô- Cô… đưa tôi đi đâu rồi?
– Thành Solhr, cách hai trăm cây số về phía Tây. – thần Fyratr thản nhiên đáp, còn có vẻ như rất vừa ý với thành quả của mình – Yên tâm, ở gần đây sẽ không có ai có thể phát hiện được ta đã mang ngươi tới đây cả.
Là một cái tên lạ hoắc. Turan nhăn mày, cố nghĩ xem rốt cuộc mình có từng nghe qua cái nơi này bao giờ chưa. Hồi lâu, nó đành chịu thua, hỏi:
– Thành Solhr là ở đâu?
– Ngươi cả chuyện này cũng không biết?! – thần Fyratr thốt – Vùng Sirohel, phía tây vương quốc Danlion. Ngươi vừa nãy nhắm theo hướng này mà đi, chẳng lẽ lại không phải?
Turan nhăn mặt. Nó nhớ tới, quả thật ở vung Sirohel của vương quốc Danlion tồn tại một tòa thành tên là Solhr, chỉ là vừa nãy nó không nghĩ tới rằng chính mình lại đi sang hẳn một quốc gia khác rồi.
Chuyện này thật quá tệ. Turan như muốn lớn tiếng mắng chửi, lại đành chịu phép ngậm họng mà lầm bầm trong thâm tâm. Nó thực sự đã xem thường khả năng của một Chính thần.
– Chuyện này… Tôi cũng là chưa có ý định đi xa như thế.
Turan khó khăn thốt lên một câu. Nó chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy. Cả người nó bây giờ buông thõng, trong lòng bất chợt dấy lên cỗ cảm xúc lạ thường, chừng như là muốn bật khóc.
Nhưng rồi, bên tai Turan vang lên những tiếng cười đầy vẻ nghịch ngợm, cũng rõ ràng là rất sảng khoái.
– A ha ha ha! Ha- Ngươi- ngươi thật sự tin như vậy à?! Xem cái mặt ngươi kìa- a ha ha!
Turan nhắm nghiền mắt. Nó giờ là muốn khóc thật sự. Không cần nghĩ nhiều, thần Fyratr vậy mà lừa nó. Ai lại có thể tính đến chuyện một Chính thần trông có vẻ ngây ngô như cô ta lại đi lừa mình như vậy.
“Mà cũng không đúng.” Turan thốt thầm. Nghĩ lại, chính vì thần Fyratr không có chú trọng quá nhiều tới hình tượng của bản thân như chị cô ta nên mới có thể làm ra chuyện như thế này. Nó, quả thật, chính là đã xem thường cô ta, cụ thể hơn là xem thường tính trẻ con của cô ta.
Mất một lúc Turan mới tiếp nhận được tình cảnh đáng thương hiện tại của mình. Nó lồm cồm ngồi dậy, hít sâu rồi thở hắt một hơi, bảo:
– Vậy thì, thưa đức Chính thần, tôi giờ đang ở đâu?
– Hả? À- ừm, thành Foam, cách chừng năm mươi cây số về phía tây.
Turan lần nữa nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra. Câu trả lời lần này mặc dù không có đưa nó đi xuyên quốc gia, nhưng vẫn là đi ra khỏi mục đích ban đầu của nó. Khoảng cách từ thành Foam đến thành Yeit, so với từ thành Goryth, là gần như không có sự khác biệt nào cả.
“Sau này, vẫn là nên tránh xa cô ta thì tốt hơn.”
Turan giận là có, uất ức cũng có, nhưng đành nuốt hết vào lòng. Nó thậm chí còn không dám mở miệng nhờ thần Fyratr đưa mình trở lại chỗ vừa nãy. Nghĩ tới, chuyện cũng không hẳn là quá tệ. Dù sao thì trước đó nó cũng đã có ý định đến thành Foam trong trường hợp không giải quyết được đám nhầy.
– Ừm, thế thì… không biết đức Chính thần còn có chuyện gì nữa không? – Turan lên tiếng.
– Không- Ý ta là, ta cần phải đảm bảo ngươi không có chểnh mảng việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên là, mang ta theo.
Turan nhăn mày, muốn nói lại thôi. Nó ngờ rằng thần Fyratr đang tự ý hành động, và hẳn là thần Syrathr vẫn còn chưa có khôi phục, để mặc cô em gái của mình muốn làm gì thì làm.
Nghĩ rồi, Turan thốt:
– Được. Tôi rất lấy làm vinh hạnh mang đức Chính thần đi đây đó… ừm, tìm niềm vui?
– Hả? Ta không có! – thần Fyratr gắt lên – Ngươi cứ thích nghĩ lung tung. Nếu không phải do lệnh của chị thì ta còn lâu mới thèm nhá!
Turan thầm than một tiếng. Thần Fyratr kì thực đâu cần phải cố giải thích cho nó làm gì. Phản ứng của cô ta càng khiến nó thêm tin tưởng vào ý nghĩ trước đó của mình.
Vội suy xét một loạt những khả năng cùng với cách giải quyết phù hợp nhất cho từng trường hợp xong, Turan mới đứng đậy, cất tiếng:
– Vậy, trước hết tôi xin được đưa đức Chính thần tới thành Foam vậy. Dọc đường, vẫn còn nhờ cô nhiều trông nom.
Thần Fyratr nghe vậy thì cất tiếng cười vang, bảo:
– Cứ yên tâm. Có ta ở đây, không có con quái nào làm hại được ngươi đâu.
Turan giấu một tiếng thở phào. Xem ra thần Fyratr không phải loại sẽ buồn suy nghĩ nhiều, chỉ cần khiến cô ta cảm thấy vui vẻ là được. Nghĩ tới khi ở thành Yeit từng đụng độ thần Fyratr, bị cô ta mang theo vào trong điểm hồi phục mát xa trị liệu, sau đó còn bị hung hăng trấn áp một đợt, thật khó mà tin được cả hai là cùng một người.
Theo lời thần Fyratr thì từ đây tới thành Foam vẫn còn tới năm mươi cây số. Đây sẽ chẳng phải là vấn đề gì nếu chiếc xe bán tải vẫn còn, mà Turan thì thực sự chẳng dám trải nghiệm chuyến bay như vừa rồi thêm lần nữa. Vậy nên, nó chỉ có thể đi từng bước tới đó trong lúc giải quyết những con quái xuất hiện trên đường.
“Năm mươi cây số, e là trời tối hẳn mới tới được thành Foam.”
Turan dẫn đầu bước đi, thần Fyratr thì di chuyển theo sau cách nó chừng năm mét. Không có mất quá lâu thì nó đã gặp phải đám quái đầu tiên.
Là một đám Hề cục súc bốn con. Con quái này có cấp độ là 8, trông bộ dạng khá giống với Hề chiến binh nhưng thay vì cầm kiếm bọn chúng sẽ mang lấy cặp găng tay dày cộm sẵn sàng đấm văng đầu bất kì kẻ nào dám tới gần.
Turan đối với chủng quái hề không có nhiều lo ngại, nhất là khi nó bây giờ có Thần cấp cao hơn cấp độ của con quái. Lại nói, đối phương cũng chỉ là một đám bốn con, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Quay đầu lại nhìn thần Fyratr một chút, xác nhận rằng cô ta không có định ngăn cản hay làm trò gì bất thường, Turan mới dấn bước tiến về trước.
Đám Hề cục súc rất nhanh nhận ra sự hiện diện của Turan. Và có vẻ như để phù hợp với cái tên của mình, chúng liền nhăn mặt, kêu lên mấy tiếng không rõ ràng có ý gì rồi cứ thế cả đám nhào tới với bộ dáng muốn tẩn cho nó một trận nhớ đời.
Turan rút kiếm ra, nghĩ rồi cầm luôn cả khẩu Mabatum, nhắm thẳng vào con gần nhất nã ngay một phát đạn. Viên đạn bắn trúng khiến con quái bị thương, khựng lại trong giây lát, tụt lại phía sau nhưng rất nhanh liền đuổi theo đồng bọn với vẻ dữ tợn hơn trước nhiều.
Turan cảm nhận được rõ ràng vẻ dữ tợn kia của con Hề cục súc là không bình thường. Con quái hẳn đã kích hoạt một dạng nội tại hoặc kỹ năng nào đấy làm tăng các thuộc tính bản thân. Và hiệu quả là vô cùng rõ rệt khi bây giờ con quái đã lần nữa lao lên dẫn đầu cả đám.
Turan nhẹ nhấc chân di chuyển sang bên, khẩu Mabatum vẫn nắm chặt trong tay, nhắm kỹ rồi nã thêm một phát súng nữa, nhằm thẳng vào đầu con Hề cục súc với vẻ dữ tợn. Phát súng này lập tức biến con quái thành những đốm sáng li ti.
“Tốt.” Turan nói thầm. Nó vốn dự tính rằng có thể tiêu diệt một con Hề cục súc với ba phát súng, nhưng rõ ràng là đám quái yếu hơn nó tưởng.
Đám Hề cục súc còn lại ba con không chút ngần ngại tiếp tục lao về phía Turan. Khoảng cách giữa hai bên bây giờ chỉ còn lại chưa tới hai mươi mét, hẳn chỉ vài giây nữa đám quái liền có thể vung tay đấm hết mình vào kẻ thù của chúng.
Turan nâng nhẹ thanh kiếm lên. Nó dĩ nhiên không định sử dụng chiêu kiếm mà mình lấy làm tự hào khi chỉ vừa mới bắt đầu.
Kích hoạt bùa chú phủ lên thanh kiếm một lớp màu xanh lục và xám bạc xong, Turan liền nhấc bước hướng về phía đám quái, canh chúng vừa tới thì chém sang ngang đồng thời di chuyển sang bên trong khi đánh giá xem con quái nào nên là mục tiêu kế tiếp.
Turan rất nhanh chọn được con mồi của mình, cầm chắc súng, bóp cò. Một tiếng nổ vang lên. Ở một khoảng cách gần như thế này, Turan có muốn bắn hụt cũng là vô cùng khó.
Con Hề cục súc bị trúng phát đạn gần như ngay lập tức trở nên hung dữ, lắc lư một hồi liền nhảy bổ vào Turan với cánh tay đưa ra sau rồi lại bất ngờ đấm về trước với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cũng may là Turan kịp thời giơ kiếm lên, đỡ được phần nào uy lực của cú đấm. Dù vậy, nó vẫn cảm nhận được bàn tay của mình bị tê, biết rõ không thể chịu thêm quá nhiều cú như thế.
Nhưng rõ ràng là con Hề cục súc không phải tầm thường. Vừa đấm xong một cú, nắm tay còn lại của con quái đã lập tức hướng tới Turan, và nó lần này cũng chỉ có thể gắng gượng đỡ bằng thanh kiếm.
Tê dại. Turan ngạc nhiên. Đòn đánh thứ hai của con quái mạnh hơn hẳn cứ trước đó. Nếu nó không có đoán nhầm, cú đấm thứ ba sẽ còn mạnh hơn nữa.
Không chút do dự, Turan dậm nhảy lùi về sau, cũng không quên vung thanh kiếm chém một nhát cản thế công của hai con Hề cục súc khác. Chúng vẫn còn chưa có vào trạng thái hung dữ nên không khó đối phó.
Tạo được khoảng cách nhất định mà chỉ cần chưa đầy một giây là đám quái sẽ lại tiếp cận mình, Turan lập tức lấy ra một tấm bùa, kích hoạt rồi đẩy về trước. Tấm bùa vừa bốc cháy thì một lớp màn lờ mờ và mỏng manh màu vàng đất hiện lên. Ba con Hề cục súc dễ dàng xông qua lớp màn, nhưng hiệu quả của tấm bùa cũng liền có hiệu quả, khiến hành động của chúng trở nên chậm chạp.
Dứt khoát, Turan nâng súng, bóp cò. Một tiếng nổ vang lên, mang theo đó là tính mạng của con Hề cục súc với vẻ dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.