Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 520: Dò hỏi về vùng đất hứa
Rodycelloor@
11/09/2021
Turan chờ cho đến khi Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng và Hạt giống thanh tẩy từ khu rừng ổn định hợp thành một xong thì đưa mắt nhìn về phía Salger. Ông ta hiểu ý gật nhẹ đầu, nó liền theo đó đưa tay nâng lấy quả cầu nước, cất đi.
Hiện tại còn chưa phải lúc sử dụng kỹ năng chủ đạo. Rất khó để xác định rằng hành động lỗ mãng như thế sẽ mang lại hậu quả gì. Thứ này không tầm thường, khả năng rất cao sẽ khiến Turan chịu ảnh hưởng khi cố nắm bắt các luồng thông tin, đến mức đột nhiên ngất đi cũng là có khả năng. Mặt khác, giờ nên là lúc nó tham gia vào cuộc nói chuyện với dáng hình lờ mờ kia.
– Cô thu thập được gì rồi?
Turan hỏi. Vilve từ sớm đã kết thúc việc đối thoại của mình, vì có vẻ như đối phương sẽ không chịu nói thêm lời nào, chừng như đang chờ đợi gì đấy. Có lẽ là thứ mà Turan vừa cất đi.
– Không nhiều. Đây chỉ là một phần linh hồn còn sót lại của đối phương. Thời gian dường như đã trải qua rất lâu kể từ khi câu chuyện bắt đầu. Dĩ nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng linh hồn này bị sự mục nát và thối rữa làm cho hư hại.
Kế đó liền là những thông tin mà Vilve cho là hữu dụng nhất lấy được từ linh hồn mờ nhạt này.
Kẻ thối rữa không phải là cư dân của vùng đất, mà là một người du hành, tình cờ đến đây, vì chịu ân tình của khu rừng mà ra sức báo đáp. Hắn ta không nhớ nổi xuất thân của mình, cả về những chuyện đã xảy đến cho khu rừng cũng là rất mơ hồ.
Thứ duy nhất mà Kẻ thối rữa có thể chắc chắn là, lòng hận thù. Kể cả khi hắn ta đã được thanh tẩy, lòng hận thù vẫn còn nguyên đó, chỉ là giờ đã dịu bớt đi, không còn đủ sức tác động tới tinh thần của chính hắn nữa. Dù sao thì, Kẻ thối rữa đã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sự giải thoát.
Turan càng nghe càng thấy không phù hợp. Bởi vì đối phương giờ chỉ còn một phần linh hồn, tồn tại mỏng manh đến mức tưởng chừng một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến hắn ta tan biến, nên ký ức bị tổn hại dẫn tới xuất hiện thiếu sót là điều rất bình thường. Nhưng vậy không có nghĩa là Kẻ thối rữa sẽ quên luôn cả việc mình đã gây ra, khiến cho quân đội hoàng gia lẫn khu rừng được biết đến với cái tên ‘Rừng cây ăn thịt’ thành như hiện tại.
Phải biết rằng, Kẻ thối rữa chính là con quái trùm của phó bản. Nếu không phải do toàn bộ đám Thây ma chiến binh đã bị tiêu diệt hết, chúng phần lớn đều sẽ kéo về khu vực sàn đá và gây ra một mớ rắc rối trong cuộc chiến với quái trùm.
Như thế, hoặc là Kẻ thối rữa đang nói dối, hoặc rằng có bàn tay nào đấy đã gây ra thảm kịch này chứ không phải do chính hắn ta. Gián tiếp hay trực tiếp đều không quan trọng, Turan chỉ quan tâm nội dung câu chuyện, cụ thể hơn là kẻ chủ mưu. Có vậy, nó mới có thể tự mình lần ra cái gì gọi là vùng đất hứa được nhắc tới trong nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’.
Nghĩ rồi, Turan bước tới, lập tức dẫn đến sự chú ý của linh hồn mờ nhạt kia. Kẻ thối rữa nhìn nó với ánh mắt bình thản, nhưng cái nhìn chằm chằm không rời ấy đã đủ để thể hiện sự quan tâm vượt bậc so với những đối tượng còn lại.
– Ngươi tìm thứ này?
Turan lạnh nhạt bảo, đồng thời mang ra Hạt giống khởi đầu của khu rừng – tên gọi vừa được phó bản cung cấp dành cho sản phẩm của sự hòa hợp giữa Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng và Hạt giống thanh tẩy từ khu rừng. Có thể hiểu đơn giản rằng, nhiệm vụ thanh tẩy đã coi như kết thúc. Phần kế tiếp của câu chuyện nên được bắt đầu.
Kẻ thối rữa không đáp, nhưng sự chuyển dời ánh mắt đến quả cầu nước long lanh trên tay Turan đã trả lời cho câu hỏi của nó.
– Ngươi thật sự bằng lòng cứ như vậy mà ra đi? – Turan lại hỏi.
Lần này thì đối phương không chần chừ quá lâu, lắc nhẹ đầu. Rồi hắn ta bảo:
– Thứ… trong tay ngươi… trân trọng nó…
Giọng nói thều thào lại còn đứt hơi mấy lần trong một câu cho thấy tình trạng của Kẻ thối rữa không hề ổn chút nào. Có lẽ hắn ta sẽ sớm tan biến thôi, bất kể có bị ai kết liễu hay không.
Vấn đề là nếu đối phương tan biến, Turan sẽ mất đi đầu mối có lẽ là duy nhất cho cái gọi là vùng đất hứa. Nó giờ lại chẳng thể cất lời hỏi thẳng về điều mình thắc mắc khi các thành viên quân đoàn Quả táo đỏ đang có mặt ở đây. Huồng hồ chi, Salger hẳn còn đang chờ một lời giải thích về Hạt giống khởi đầu của khu rừng.
Thật sự là khó giải quyết.
– Mọi chuyện đã xảy ra… – Turan cất tiếng – Đều là do ngươi?
– Ta… không biết…
Câu hỏi này kì thực đã được Vilve hỏi qua, và câu trả lời nhận được cũng chẳng hề khác biệt. Turan đương nhiên không tới mức phải nghi ngờ cô nàng một cách quá đáng như vậy, chỉ là tò mò rằng khi đối mặt với người nắm giữ Hạt giống khởi đầu của khu rừng thì đối phương sẽ có thay đổi nào về phương diện thông tin hay không.
– Còn có ai khác? – Turan thử đổi cách tiếp cận vấn đề – Bất kì một cái tên nào đó mà ngươi còn nhớ được.
Kẻ thối rữa đứng thất thần một lúc, rồi bất chợt mở trừng hai mắt, thốt:
– Jouvivre! Không phải cô ấy… Cô ấy không có lỗi…
Dứt lời, hắn ta ngồi bệt xuống, hai tay ôm lấy đầu vẻ hoảng loạn, còn có chút như bật khóc nức nở. Dù vậy, nếu Turan đoán không nhầm, đối phương hẳn là đang đau khổ.
Quay sang Salger, nó không cần hỏi, và ông ta cũng chỉ đơn thuần là lắc nhẹ đầu đáp lại. Không hề có tin tức nào liên quan đến cái tên “Jouvivre” cả.
“Nội dung nhiễu?” Turan nghĩ, ra vẻ suy tư hồi lâu.
Cái gọi là nội dung nhiễu xảy ra tương đối thường xuyên khi thực hiện nhiệm vụ tài liệu, là dạng thông tin gắn liền với một đối tượng nào đó có liên quan trực tiếp tới nhiệm vụ tài liệu, nhưng trên thực tế không hề ảnh hưởng tới nội dung của nhiệm vụ ấy.
Giống như hiện tại, Turan hoàn toàn có thể hỏi về sở thích, tuổi tác hay một vài kỷ niệm đáng nhớ nào đấy của Kẻ thối rữa, nhưng chúng đều không giúp ích gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ tài liệu cả.
Kẻ tên Jouvivre có thể là một người quen của Kẻ thối rữa, vì lý do nào đấy bị cuốn vào thảm kịch này, nhưng là không nhất định cần thiết phải đào sâu để hoàn thành nhiệm vụ. Hẳn cũng chỉ có kiểu người như Vilve là ưa thích loại nội dung này thôi.
– Thần thì sao? – Turan dò hỏi.
Đối phương không đáp lời, một mực chìm trong hoảng loạn. Turan có lẽ đã mắc sai lầm khi đặt câu hỏi trước đó. Một câu hỏi chung chung rất dễ dàng dẫn đến nội dung nhiễu, chỉ là không ngờ rằng sẽ khiến Kẻ thối rữa biến thành như hiện tại. Giờ thì có muốn làm gì cũng chẳng được.
Trong thoáng chốc, Turan nghĩ tới việc cất lời cầu khẩn, nhưng lập tức tức bị nó bỏ qua. Đối với một sự tồn tại mờ nhạt thế này, chịu tác động hơi mạnh một chút e rằng sẽ càng mau chóng tan biến. Hơn nữa, cất lời cầu khấn trước mặt số lượng lớn người thế này là điều không thông minh chút nào.
– Nhường cho cô vậy.
Turan quay sang nói với Vilve. Nó quyết định dừng lại. Thay vì tra hỏi một kẻ đã mất đi năng lực hồi đáp một cách bình thường, nó nên tập trung vào hiện thực hơn.
Hạt giống khởi đầu của khu rừng, rừng cây ăn thịt, đầm lầy xác chết, khu vực sàn đá, mối liên hệ giữa hai tấm bia đá, vân vân. Mọi thứ đều tồn tại rõ ràng trước mắt Turan, nhưng sự thật, hay cần thiết nhất chính là manh mối về vùng đất hứa thì cứ nằm ngoài tâm với, không cách nào nắm bắt được.
“Nghĩ đến, vùng đất hứa thật sự tồn tại sao?”
Turan chợt nghĩ. Vùng đất hứa luôn được nhắc đến như một thứ mà người ta kiếm tìm hơn là đã được tìm thấy. Đó như là một niềm hi vọng về viễn cảnh tươi đẹp để một người hay một tập thể tiếp tục nhấc bước cùng nhau tiến lên.
Dĩ nhiên, thứ đó cũng có thể được tạo ra. Điều là viển vông với một người, lại có thể là bình thường với kẻ khác. Đặc biệt khi đối phương là một vị thần hùng mạnh.
Suy đi nghĩ lại, có vẻ như đến cùng, phương thức giải quyết tốt nhất vẫn quay trở về với việc nhờ vả thần Syrathr. Vùng đất hứa có hay không có đều không quan trọng, cô ta hẳn là thừa sức khiến cho Hạt giống khởi đầu của khu rừng nảy mầm và lớn lên.
Bỗng dưng, một luồng cảm giác mát lạnh và sảng khoái xuất phát từ sống lưng chạy khắp người Turan. Nó biết cảm giác này, chính là Thần cấp được nâng cao.
Turan không quá bất ngờ, quay sang nhìn về phía Kẻ thối rữa. Hắn ta đã tan biến mất, thành vô vàn những đốm sáng li ti. Có lẽ áp lực đến từ cái tên Jouvivre là quá lớn, khiến cho chút sức sống yếu ớt còn sót lại của linh hồn hắn ta bị ép vỡ tan.
Nhiệm vụ ‘Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã’ hoàn thành, lượng Thần tinh khổng lồ đến từ phần thưởng nhiệm vụ dù có được chia sẻ hết cho mọi người thì đến tay Turan vẫn quá thừa để nó nâng cao Thần cấp. Nhưng chỉ tới Thần cấp 14 mà thôi, nhiều hơn nữa là không thể nào. Nó cần thêm ít nhất sáu chục nghìn bậc Thần tinh cho điều đó.
Dù sao thì mục đích ban đầu cho chuyến càn quét phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ này cũng chỉ là cố giành một ít Thần tinh để đạt Thần cấp 14, nên Turan chẳng cảm thấy có gì thua thiệt cả. Huống hồ chi, tính đến hiện tại, nó đã là kiếm lời không ít.
Tham lam sẽ dẫn đến tai họa, Turan hiểu rõ điều này. Nếu không phải thế thì vừa nãy nó đã hỏi luôn Kẻ thối rữa về vùng đất hứa rồi. Có bị quân đoàn Quả táo đỏ nghi ngờ thì họ cũng không thể nào bắt ép nó cái gì, nhiều lắm là tố cáo cho thần Syrathr để đòi công bằng, khiến nó chịu sự trừng phạt mà thôi. Nhưng chuyện chiếm lợi từ thần Mastrua, tin rằng cô ta sẽ không làm gì quá đáng với nó.
Có điều, nếu tình huống là vậy, Turan thà trực tiếp nhờ thần Syrathr giúp còn thuận tiện hơn.
Hiện tại còn chưa phải lúc sử dụng kỹ năng chủ đạo. Rất khó để xác định rằng hành động lỗ mãng như thế sẽ mang lại hậu quả gì. Thứ này không tầm thường, khả năng rất cao sẽ khiến Turan chịu ảnh hưởng khi cố nắm bắt các luồng thông tin, đến mức đột nhiên ngất đi cũng là có khả năng. Mặt khác, giờ nên là lúc nó tham gia vào cuộc nói chuyện với dáng hình lờ mờ kia.
– Cô thu thập được gì rồi?
Turan hỏi. Vilve từ sớm đã kết thúc việc đối thoại của mình, vì có vẻ như đối phương sẽ không chịu nói thêm lời nào, chừng như đang chờ đợi gì đấy. Có lẽ là thứ mà Turan vừa cất đi.
– Không nhiều. Đây chỉ là một phần linh hồn còn sót lại của đối phương. Thời gian dường như đã trải qua rất lâu kể từ khi câu chuyện bắt đầu. Dĩ nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng linh hồn này bị sự mục nát và thối rữa làm cho hư hại.
Kế đó liền là những thông tin mà Vilve cho là hữu dụng nhất lấy được từ linh hồn mờ nhạt này.
Kẻ thối rữa không phải là cư dân của vùng đất, mà là một người du hành, tình cờ đến đây, vì chịu ân tình của khu rừng mà ra sức báo đáp. Hắn ta không nhớ nổi xuất thân của mình, cả về những chuyện đã xảy đến cho khu rừng cũng là rất mơ hồ.
Thứ duy nhất mà Kẻ thối rữa có thể chắc chắn là, lòng hận thù. Kể cả khi hắn ta đã được thanh tẩy, lòng hận thù vẫn còn nguyên đó, chỉ là giờ đã dịu bớt đi, không còn đủ sức tác động tới tinh thần của chính hắn nữa. Dù sao thì, Kẻ thối rữa đã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sự giải thoát.
Turan càng nghe càng thấy không phù hợp. Bởi vì đối phương giờ chỉ còn một phần linh hồn, tồn tại mỏng manh đến mức tưởng chừng một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến hắn ta tan biến, nên ký ức bị tổn hại dẫn tới xuất hiện thiếu sót là điều rất bình thường. Nhưng vậy không có nghĩa là Kẻ thối rữa sẽ quên luôn cả việc mình đã gây ra, khiến cho quân đội hoàng gia lẫn khu rừng được biết đến với cái tên ‘Rừng cây ăn thịt’ thành như hiện tại.
Phải biết rằng, Kẻ thối rữa chính là con quái trùm của phó bản. Nếu không phải do toàn bộ đám Thây ma chiến binh đã bị tiêu diệt hết, chúng phần lớn đều sẽ kéo về khu vực sàn đá và gây ra một mớ rắc rối trong cuộc chiến với quái trùm.
Như thế, hoặc là Kẻ thối rữa đang nói dối, hoặc rằng có bàn tay nào đấy đã gây ra thảm kịch này chứ không phải do chính hắn ta. Gián tiếp hay trực tiếp đều không quan trọng, Turan chỉ quan tâm nội dung câu chuyện, cụ thể hơn là kẻ chủ mưu. Có vậy, nó mới có thể tự mình lần ra cái gì gọi là vùng đất hứa được nhắc tới trong nhiệm vụ ‘Sự trường tồn của khu rừng’.
Nghĩ rồi, Turan bước tới, lập tức dẫn đến sự chú ý của linh hồn mờ nhạt kia. Kẻ thối rữa nhìn nó với ánh mắt bình thản, nhưng cái nhìn chằm chằm không rời ấy đã đủ để thể hiện sự quan tâm vượt bậc so với những đối tượng còn lại.
– Ngươi tìm thứ này?
Turan lạnh nhạt bảo, đồng thời mang ra Hạt giống khởi đầu của khu rừng – tên gọi vừa được phó bản cung cấp dành cho sản phẩm của sự hòa hợp giữa Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng và Hạt giống thanh tẩy từ khu rừng. Có thể hiểu đơn giản rằng, nhiệm vụ thanh tẩy đã coi như kết thúc. Phần kế tiếp của câu chuyện nên được bắt đầu.
Kẻ thối rữa không đáp, nhưng sự chuyển dời ánh mắt đến quả cầu nước long lanh trên tay Turan đã trả lời cho câu hỏi của nó.
– Ngươi thật sự bằng lòng cứ như vậy mà ra đi? – Turan lại hỏi.
Lần này thì đối phương không chần chừ quá lâu, lắc nhẹ đầu. Rồi hắn ta bảo:
– Thứ… trong tay ngươi… trân trọng nó…
Giọng nói thều thào lại còn đứt hơi mấy lần trong một câu cho thấy tình trạng của Kẻ thối rữa không hề ổn chút nào. Có lẽ hắn ta sẽ sớm tan biến thôi, bất kể có bị ai kết liễu hay không.
Vấn đề là nếu đối phương tan biến, Turan sẽ mất đi đầu mối có lẽ là duy nhất cho cái gọi là vùng đất hứa. Nó giờ lại chẳng thể cất lời hỏi thẳng về điều mình thắc mắc khi các thành viên quân đoàn Quả táo đỏ đang có mặt ở đây. Huồng hồ chi, Salger hẳn còn đang chờ một lời giải thích về Hạt giống khởi đầu của khu rừng.
Thật sự là khó giải quyết.
– Mọi chuyện đã xảy ra… – Turan cất tiếng – Đều là do ngươi?
– Ta… không biết…
Câu hỏi này kì thực đã được Vilve hỏi qua, và câu trả lời nhận được cũng chẳng hề khác biệt. Turan đương nhiên không tới mức phải nghi ngờ cô nàng một cách quá đáng như vậy, chỉ là tò mò rằng khi đối mặt với người nắm giữ Hạt giống khởi đầu của khu rừng thì đối phương sẽ có thay đổi nào về phương diện thông tin hay không.
– Còn có ai khác? – Turan thử đổi cách tiếp cận vấn đề – Bất kì một cái tên nào đó mà ngươi còn nhớ được.
Kẻ thối rữa đứng thất thần một lúc, rồi bất chợt mở trừng hai mắt, thốt:
– Jouvivre! Không phải cô ấy… Cô ấy không có lỗi…
Dứt lời, hắn ta ngồi bệt xuống, hai tay ôm lấy đầu vẻ hoảng loạn, còn có chút như bật khóc nức nở. Dù vậy, nếu Turan đoán không nhầm, đối phương hẳn là đang đau khổ.
Quay sang Salger, nó không cần hỏi, và ông ta cũng chỉ đơn thuần là lắc nhẹ đầu đáp lại. Không hề có tin tức nào liên quan đến cái tên “Jouvivre” cả.
“Nội dung nhiễu?” Turan nghĩ, ra vẻ suy tư hồi lâu.
Cái gọi là nội dung nhiễu xảy ra tương đối thường xuyên khi thực hiện nhiệm vụ tài liệu, là dạng thông tin gắn liền với một đối tượng nào đó có liên quan trực tiếp tới nhiệm vụ tài liệu, nhưng trên thực tế không hề ảnh hưởng tới nội dung của nhiệm vụ ấy.
Giống như hiện tại, Turan hoàn toàn có thể hỏi về sở thích, tuổi tác hay một vài kỷ niệm đáng nhớ nào đấy của Kẻ thối rữa, nhưng chúng đều không giúp ích gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ tài liệu cả.
Kẻ tên Jouvivre có thể là một người quen của Kẻ thối rữa, vì lý do nào đấy bị cuốn vào thảm kịch này, nhưng là không nhất định cần thiết phải đào sâu để hoàn thành nhiệm vụ. Hẳn cũng chỉ có kiểu người như Vilve là ưa thích loại nội dung này thôi.
– Thần thì sao? – Turan dò hỏi.
Đối phương không đáp lời, một mực chìm trong hoảng loạn. Turan có lẽ đã mắc sai lầm khi đặt câu hỏi trước đó. Một câu hỏi chung chung rất dễ dàng dẫn đến nội dung nhiễu, chỉ là không ngờ rằng sẽ khiến Kẻ thối rữa biến thành như hiện tại. Giờ thì có muốn làm gì cũng chẳng được.
Trong thoáng chốc, Turan nghĩ tới việc cất lời cầu khẩn, nhưng lập tức tức bị nó bỏ qua. Đối với một sự tồn tại mờ nhạt thế này, chịu tác động hơi mạnh một chút e rằng sẽ càng mau chóng tan biến. Hơn nữa, cất lời cầu khấn trước mặt số lượng lớn người thế này là điều không thông minh chút nào.
– Nhường cho cô vậy.
Turan quay sang nói với Vilve. Nó quyết định dừng lại. Thay vì tra hỏi một kẻ đã mất đi năng lực hồi đáp một cách bình thường, nó nên tập trung vào hiện thực hơn.
Hạt giống khởi đầu của khu rừng, rừng cây ăn thịt, đầm lầy xác chết, khu vực sàn đá, mối liên hệ giữa hai tấm bia đá, vân vân. Mọi thứ đều tồn tại rõ ràng trước mắt Turan, nhưng sự thật, hay cần thiết nhất chính là manh mối về vùng đất hứa thì cứ nằm ngoài tâm với, không cách nào nắm bắt được.
“Nghĩ đến, vùng đất hứa thật sự tồn tại sao?”
Turan chợt nghĩ. Vùng đất hứa luôn được nhắc đến như một thứ mà người ta kiếm tìm hơn là đã được tìm thấy. Đó như là một niềm hi vọng về viễn cảnh tươi đẹp để một người hay một tập thể tiếp tục nhấc bước cùng nhau tiến lên.
Dĩ nhiên, thứ đó cũng có thể được tạo ra. Điều là viển vông với một người, lại có thể là bình thường với kẻ khác. Đặc biệt khi đối phương là một vị thần hùng mạnh.
Suy đi nghĩ lại, có vẻ như đến cùng, phương thức giải quyết tốt nhất vẫn quay trở về với việc nhờ vả thần Syrathr. Vùng đất hứa có hay không có đều không quan trọng, cô ta hẳn là thừa sức khiến cho Hạt giống khởi đầu của khu rừng nảy mầm và lớn lên.
Bỗng dưng, một luồng cảm giác mát lạnh và sảng khoái xuất phát từ sống lưng chạy khắp người Turan. Nó biết cảm giác này, chính là Thần cấp được nâng cao.
Turan không quá bất ngờ, quay sang nhìn về phía Kẻ thối rữa. Hắn ta đã tan biến mất, thành vô vàn những đốm sáng li ti. Có lẽ áp lực đến từ cái tên Jouvivre là quá lớn, khiến cho chút sức sống yếu ớt còn sót lại của linh hồn hắn ta bị ép vỡ tan.
Nhiệm vụ ‘Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã’ hoàn thành, lượng Thần tinh khổng lồ đến từ phần thưởng nhiệm vụ dù có được chia sẻ hết cho mọi người thì đến tay Turan vẫn quá thừa để nó nâng cao Thần cấp. Nhưng chỉ tới Thần cấp 14 mà thôi, nhiều hơn nữa là không thể nào. Nó cần thêm ít nhất sáu chục nghìn bậc Thần tinh cho điều đó.
Dù sao thì mục đích ban đầu cho chuyến càn quét phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ này cũng chỉ là cố giành một ít Thần tinh để đạt Thần cấp 14, nên Turan chẳng cảm thấy có gì thua thiệt cả. Huống hồ chi, tính đến hiện tại, nó đã là kiếm lời không ít.
Tham lam sẽ dẫn đến tai họa, Turan hiểu rõ điều này. Nếu không phải thế thì vừa nãy nó đã hỏi luôn Kẻ thối rữa về vùng đất hứa rồi. Có bị quân đoàn Quả táo đỏ nghi ngờ thì họ cũng không thể nào bắt ép nó cái gì, nhiều lắm là tố cáo cho thần Syrathr để đòi công bằng, khiến nó chịu sự trừng phạt mà thôi. Nhưng chuyện chiếm lợi từ thần Mastrua, tin rằng cô ta sẽ không làm gì quá đáng với nó.
Có điều, nếu tình huống là vậy, Turan thà trực tiếp nhờ thần Syrathr giúp còn thuận tiện hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.