Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 149: Đọc sách kỹ năng

Rodycelloor@

07/09/2020

Lúc Turan rời khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn thì trời đã vào chiều. Nó thấy thế cũng không có làm thêm việc gì nữa mà quay trở lại hội trường quan sát để đón Camilier.

Nữ người sói sau khi linh hồn còn lại bị suy yếu thì không có quấy phá gì, một mực ngồi im lặng xem giải đấu. Trông là vậy, Turan biết cô ta thể hiện như thế chỉ vì được mình căn dặn kỹ càng mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú với các loại hình chiến đấu hay cả thế giới giả lập, có chăng là một chút tò mò.

Turan sau đó có trao đổi vài lời với Darmil cùng Heathier, chủ yếu là nhắc nhở cùng chào hỏi, xong thì rời đi. Dù không có gặp được Tiffia nhưng nó cũng không quá để ý chuyện này.

Đối với với cô ta, ngoài chuyện thử thách Thần thánh hiện tại, thì Turan đặc biệt yên tâm, cả về phương diện hành xử hay giải quyết vấn đề. Nó tin chắc cho dù gặp phải trường hợp bất khả kháng, cô ta cũng có thể tìm được giúp đỡ, hoặc ít nhất kéo cả nhóm trốn thoát được.

Nhưng nói gì thì nói, Turan không nghĩ rằng nhóm Darmil, với thân phận của cậu ta cùng sức mạnh chiến đấu vượt cấp đến đáng sợ đó, có thể gặp phải nguy hiểm gì được.

Sau cùng, Turan chỉ mong Tiffia nghĩ được thông suốt, hoàn thành thử thách Thần thánh, đột phá Nihr, trở thành du hành giả chân chính. Có thế thì những tính toán tiếp sau đó của nó mới có thể thực hiện.

Vì khởi hành vào buổi chiều nên Turan cũng không mong bản thân có thể một mạch chạy về tới thành Shangry mà nán lại ở nông trại Langr. Dù sao thì một du hành giả chỉ mới đạt Thần cấp 2 như nó, lại mang theo Camilier lúc này không có chút sức chiến đấu thì khó mà chống lại được lũ quái vào ban đêm.

Lần này đến nông trại Langr, Turan vẫn chọn ở nhờ nhà của gia đình Ahfol. Chú Kennor cùng vợ mình thấy nó đến cùng Camilier thì cũng không có quá nhiều bất ngờ, hai bên chào hỏi đôi lời, sắp xếp một chút cũng coi như xong xuôi.

Họ có cất lời hỏi về tổ đội Pongru, tất nhiên là muốn cảm ơn, nhờ gửi thêm món quà nhỏ, nhưng bị Turan dứt khoát từ chối. Nếu không cần thiết, nó thật không muốn dây thêm vào tổ đội Pongru làm gì, tránh xảy ra hiểu nhầm không đáng có.

Turan ngả lưng nằm trên giường, đầu hơi có cảm giác ong ong đau nhức. Cảm giác này đã theo nó từ lúc chiều rồi, nhưng đến giờ thì càng lúc càng khó chịu hơn. Nếu còn kéo dài thêm, Turan có cảm tưởng rằng nó tối nay sẽ không ngủ được.

– Cô ta có chuyển biến gì chưa?

Turan cất tiếng hỏi, với không ai khác hơn là Camilier, lúc này đang ngồi im cạnh giường. Cô ta nghe được câu hỏi thì như đã chuẩn bị sẵn, liền đáp:

– Không được bao nhiêu, thưa cậu chủ.

Turan nghe vậy thì giấu một tiếng thở dài, trở mình quay sang nhìn Camilier. Nó dù biết chuyện linh hồn hồi phục kia sẽ còn rất lâu mới có thể hoàn thành, nhưng thật không thể không cảm thấy buồn bực, cùng chán nản.

Turan chợt muốn thử cất lời cầu khấn ‘Nghịch sinh’ lên Camilier lần nữa. Lời cầu khấn này theo hiểu biết của nó thì chỉ giúp hồi phục nguyên khí mất đi mà thôi, nhưng từ lần sử dụng trước, cảm nhận được bản thân đột nhiên thăng cấp, nó không khỏi thấy rằng hiểu biết của mình vẫn còn rất nông cạn.

Nghĩ một hồi, Turan ngồi dậy, đối mặt Camilier. Nó cũng không định cất lời cầu khấn gì, vì xét thấy sáng mai phải khởi hành sớm, tất nhiên nên tránh bị nguyện lực rút đi nguyên khí bản thân mà ngủ luôn cả một ngày.

– Cô ngủ trước đi.

Cất một câu như vậy, Turan đứng lên, tiến tới ngồi vào bàn cạnh đó, lôi ra một đống mấy quyển sách kỹ năng mình mua được hồi chiều.

Quay đầu thấy Camilier vẫn ngồi im tại chỗ, Turan không khỏi nhíu mày, lại bảo:



– Mai chúng ta sẽ khởi hành sớm, giữ gìn sức khỏe.

Camilier, dù là một người thú thì vẫn chỉ là một Nihr, so với Thần cấp 2 như Turan thì hẳn không chịu được thức quá khuya. Mặt khác, cô ta cũng chẳng có lý do gì để thức cả.

Nữ người sói nghe Turan giục thì mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, hồi lâu thì rời khỏi ghế, những không có tiến tới giường ngủ mà nằm dài trên sàn gỗ, cuộn mình lại.

– Lên giường mà nằm. Đùa cái gì thế?

Turan ngạc nhiên thốt. Nó thật không hiểu nổi hành động của Camilier.

– Em… không dám tranh chỗ ngủ với cậu chủ.

Giọng Camilier cất lên the thé, như sợ rằng bị Turan nghe được.

Turan nhếch mép một cái, cũng không biết nên bảo sao cho phải. Nó nhớ lại thì phát hiện đúng là sáng nay ngủ quên mất trên bàn, hẳn là nguyên nhân khiến Camilier không dám ngủ trên giường.

Xét theo thân phận hiện tại giữa hai người thì một người hầu như Camilier tất nhiên cần nhường chỗ tốt cho chủ nhân của mình, nhưng Turan đến giờ không quá để tâm chuyện đó. Đối với nó, người hầu chỉ cần biết nghe lời, bảo sao làm vậy, không gây chuyện là không có gì để chê bai rồi.

Nhớ khi xưa, lúc Turan còn ở chốn cũ, người hầu chẳng bao giờ dám làm trái lời nó cả, đưa ra các loại lý do biện minh càng là không. Mà cũng có thể là do nó chưa bao giờ gặp phải tình huống để chủ nhân chịu thiệt giống như bây giờ.

Tuy nhiên, dù có là thế nào thì Turan cũng biết không thể dùng cách nhìn nhận trước đây của mình về người hầu để áp dụng cho Camilier. Nữ người sói sở hữu kỹ năng chủ đạo là ‘Phục tùng’, đối xử không phân rõ vai vế rất có thể ảnh hưởng xấu đến cô ta. Tác động của kỹ năng chủ đạo, xét theo phương diện du hành giả mà nói, thì còn mạnh hơn cả bản tính của người của sở hữu, và không ít trường hợp sẽ thay đổi luôn tính cách một người.

– Dùng cái này đi.

Turan bảo, kéo ra một tấm nệm từ túi trữ vật ném cho Camilier.

– Cám ơn cậu chủ.

Nữ người sói cất lời thật lòng, mặt trông vui vẻ thấy rõ. Cô ta ôm lấy tấm nệm một lúc thì mới trải ra trên sàn mà nằm lên, cuộn mình nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành.

Turan thấy vậy thì tặc lưỡi. Nó vốn còn đang định lấy thêm một tấm chăn ném ra, không còn cách nào, đành tự mình bước tới đắp cho nữ người sói.

Giải quyết xong chuyện của Camilier, Turan quay trở lại với đống sách kỹ năng của mình.Nó đầu tiên chọn lật ra quyển sách kỹ năng ‘Đấm mạnh’. Đây là kỹ năng mà nó đã vô tình sử dụng trong trận đấu ở thế giới giả lập dù bản thân chắc chắn không hề học qua.

Trên trang sách toàn là những con chữ xa lạ, không thể đọc hiểu được. Turan không hề cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện này, thậm chí đã thành quen mất rồi, cứ thế thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình lên quyển sách.

Có lẽ do phẩm chất cùng cấp độ của quyển sách kỹ năng không cao, cho nên Turan chỉ vừa vận dụng kỹ năng chưa đến mười giây thì những luồng thông tin đã bắt đầu mơ hồ xuất hiện. Hơn cả, những luồng thông tin này lại dễ dàng nắm bắt hơn rất nhiều so với sách kỹ năng ‘Gọi hồn’.

Chắc mấy chốc, một lượng tri thức khổng lồ theo những luồng thông tin tràn vào đầu Turan, tạo cảm giác dễ chịu, thoải mái vô cùng, không hề giống như những lần trước khiến đầu vốn đã đau nhức lại càng đau nhức thêm.



Hồi lâu, Turan mở mắt ra. Bản thân nó cũng không biết chính mình từ khi nào đã nhắm nghiền mắt lại, chìm đắm vào trong biển tri thức kia. Lượng tri thức thật sự là rất nhiều, đến mức Turan thậm chí không dám đưa ra một mức độ đo lường cụ thể.

Nhưng chung quy lại, tri thức từ sách kỹ năng lộ ra rất mê hoặc, Turan có thể xác nhận được như vậy. Nó không chắc có phải là do kỹ năng ‘Thông hiểu’ của bản thân hay không, nhưng trước khi đột phá Nihr, nó thật sự chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác chìm đắm đến mức quyến luyến không nỡ rời xa đó khi đọc sách.

Turan đóng quyển sách lại, nhìn vội chiếc đồng hồ trên bàn: hơn hai giờ sáng. Nó dù đã đoán trước, vẫn là không khỏi bất ngờ khi thời gian trôi qua nhanh đến vậy, một lúc gần bốn tiếng đồng hồ.

– Để xem thế nào.

Turan nói nhỏ, đưa bàn tay lên trước mặt, mở ra nắm lại, cẩn thận cảm nhận từng chút một nguyên khí tụ lại nơi lòng bàn tay.

– Rất yếu…

Turan thều thào bảo. Nó không tìm lại được cảm giác lúc ở trong thế giới giả lập, khi mà có thể đấm liền mấy đấm đầy uy lực vào hình nhân trên tường.

Một ý nghĩ rằng mình nhầm lóe lên trong đầu Turan, nhưng rất nhanh bị nó gạt bỏ. Nó không cho rằng bản thân có thể nhầm lẫn đến mức nực cười như thế.

“Vậy thì hẳn là do Đại Thánh Tôn?” Turan lẩm bẩm, gật nhẹ đầu vẻ rất đồng tình ý nghĩ này. Đối với nó, hết thảy mọi thứ mà trông vào là vô lý, nhưng chỉ cần không phải điều ngớ ngẩn gì, Đại Thánh Tôn ắt đều có thể làm được.

Sách kỹ năng được mua từ ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, tạo ra bởi bàn tay của Đại Thánh Tôn, đi vào trong thế giới giả lập cũng chính do bàn tay vị này tạo ra, hẳn rất có khả năng khiến kỹ năng có thể vận dụng được ngay.

Nhưng nếu vậy thì tại sao trước giờ nó lại không nghe đến chuyện đó, Turan liền khắc nhận ra điểm này.

“Lại là viên đá sao?” Turan nghĩ, bất giác lắc đầu. Cái lắc đầu của nó không phải là phủ định suy nghĩ của bản thân, mà là thấy không nên tiếp tục nghĩ đến việc dò xét viên đá. Trước khi nó đột phá giới hạn Thần cấp 5, hoặc tăng cấp kỹ năng chủ đạo của mình thì hẳn mặc kệ viên đá mới là hành động đúng đắn.

– Ít ra có tiến bộ là tốt rồi.

Turan nói nhỏ, gương mặt không kiềm được nở một nụ cười. Kỹ năng ‘Đấm mạnh’ mặc dù không có nhiều ý nghĩa thực tế, nhưng học được chỉ bằng việc đọc sách kỹ năng thì lại cực kỳ có lợi đối với Turan. Huống hồ chi, mục đích ban đầu của nó đối với đống sách kỹ năng yếu kém này chỉ là nhằm tăng cấp kỹ năng ‘Thông hiểu’ mà thôi.

Xét một hồi, Turan đặt quyển sách kỹ năng ‘Đấm mạnh’ sang một bên, mở tiếp một quyển khác. Là kỹ năng ‘Cào’, cuốn thứ hai theo danh sách mà Turan đã mua.

– Xem một chút.

Turan cất tiếng, lật ra trang đầu tiên, liền vận dụng kỹ năng chủ đạo mà nhận lấy những luồng thông tin.

Turan kì thực hiện tại không cảm thấy mệt. Nó còn nhớ mới vừa nãy đầu còn đau nhức không thôi, vậy mà giờ lại như thể đã được ngủ một giấc ngon lành rồi. Thế nên nó cũng đánh bạo, học thêm một quyển sách kỹ năng khác.

Biết đâu, kỹ năng chủ đạo của mình lại có thể giúp phục hồi trạng thái tinh thần, hay thậm chí là giải tỏa mệt mỏi trong người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook