Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 352: Đội Khiên xám
Rodycelloor@
27/03/2021
Chiếc xe bán tải chạy thêm chừng hơn tiếng đồng hồ nữa thì dừng lại. Bên ngoài đã có một nhóm người đợi sẵn. Turan nhìn qua một lượt, kích
hoạt liên tục kỹ năng chủ đạo của mình, rất nhanh xác định được ai là
người nắm quyền cao nhất ở đây.
– Chào cậu. Tôi là Athenia, đội trưởng đội Khiên xám.
Người nói chuyện là một cô gái có dáng người khá cao lớn với mái tóc màu xanh lục nhạt cột đuôi ngựa. Cô ta sở hữu đôi mắt màu vàng đầy nghiêm nghị, cũng ánh lên vẻ tự tin của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Turan chú ý thì thấy bản thân đang đơn độc đối mặt với một nhóm tám người Thần cấp cao hơn mình, bao gồm cả hai người vừa đi chung xe với mình khi nãy. Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng áp lực gây lên nó chắc chắn là có, cũng không hề nhỏ.
– Tôi là Turan. Cuộc càn quét lần này, trông cậy cả vào mọi người.
Turan thản nhiên đáp, lại chợt nghĩ tới gì đó, hỏi:
– Cô còn nhớ một người tên Yeatra chứ?
– Nhớ. – Athenia trả lời – Cô ta gây cho tôi không ít phiền phức.
Turan cười thầm, trong lòng không hiểu sao trở nên vui vẻ. Nó nhắc tới Yeatra cũng chỉ muốn xem thái độ của cô nàng này như thế nào, xem ra là không có khó khăn như những người khác. Đây hẳn là vì cô ta có được nhiều thông tin hơn từ vị phó đoàn trưởng nào đấy.
– Vậy thì thay mặt Yeatra xin lỗi cô. – Turan nói – Cô ta tính tình quả thật là không chịu nổi.
Athenia mỉm cười, lại rất nhanh trở về với vẻ nghiêm nghị, bảo:
– Tôi không ngại gặp lại cô ấy. Ừm, vẫn mong là không phải tình huống như lần trước.
– Tôi sẽ chuyển lời cho cô ta.
Gương mặt Athenia thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng rồi cô ta cũng không có phản ứng gì thêm, chỉ là mời Turan tiến vào trong trại để nghe về kế hoạch cuộc càn quét sắp tới cũng như sự sắp xếp của cô ta dành cho nó.
Về cơ bản, Turan sẽ đi theo sát một nhóm bốn người gồm Athenia, Pangol – nam thanh niên cầm lái vừa nãy, Vrolm và một người nữa tên Shelah giữ vai trò phụ trợ. Bốn người này theo như nó thấy thì chính là chủ lực của cả đội, thường rất ít có tham gia trực tiếp vào những cuộc càn quét phó bản có độ khó thấp như hiện tại. Tuy nhiên, xét tình huống rằng họ cần giữ con quái sống cho Turan kết liễu thì lại phù hợp hơn cả.
Ngoài nhóm này, sẽ còn có ba nhóm khác tham gia cuộc càn quét, giữ nhiệm vụ dẫn dụ quái, cầm chân hoặc khống chế. Cụ thể, Turan không được biết, cũng không định hỏi. Dù sao thì chỉ riêng với nhóm của nó là đã đủ để hoàn thành càn quét phó bản rồi.
– Cậu thấy thế nào?
Athenia cất tiếng hỏi. Hiện giờ chỉ có cô ta với Turan đang đứng ở một góc trước cổng vào phó bản, những người còn lại đều đã tiến vào trước mở đường.
– Chuyện gì? – Turan hỏi.
– Tổ đội này. Sức mạnh từng người, sức mạnh tổng hợp, kế hoạch đề ra… hay cả bản thân tôi.
Turan hơi nhướn mày nhìn Athenia một chút, thấy được từ cô ta sự thành tâm thì mới nhẹ cất một tiếng thở dài, đáp:
– Có rất nhiều vấn đề.
Athenia lập tức dấy lên sự hứng thú, không nhịn được thốt:
– Như là?
– Trước đó, tôi có câu hỏi.
Nghe vậy, Athenia vội điều chỉnh tâm tình, mới bảo:
– Mời hỏi.
Turan nhếch mép cười. Nó đối với thái độ của Athenia dành cho mình thật sự là có thưởng thức, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Trải qua mấy năm dài chịu đựng dưới thân phận của một Nihr, cảm giác của nó về sự ngưỡng mộ hay kính trọng của người khác từ lâu đã trở nên lạnh nhạt.
Nhưng biểu hiện là vẫn cần phải có, cũng là để đối phương thấy được chính mình không xem nhẹ người ta.
– Tại sao mọi người đều giữ bản thân cố định ở giới hạn Thần cấp 15 mà không tìm cách đột phá?
Câu hỏi của Turan làm Athenia mở tròn mắt kinh ngạc, nhất thời cả người cứng đờ, không phản hồi một lời nào, cũng không biết nên phản hồi cái gì.
Mấu chốt, là làm thế nào Turan biết được thông tin tuyệt mật ấy của tổ đội Athenia. Cô ta có thể nghĩ đến là do phó đoàn trưởng của mình tiết lộ, nhưng vậy lại làm nảy sinh vấn đề là vì sao phó đoàn trưởng lại không giải thích luôn nguyên nhân. Hơn nữa, bản thân Turan nghe được tin ấy, không thể nào không thắc mắc.
Turan đứng ở bên vẻ thích thú quan sát biểu hiện của Athenia. Nó không phải đang trêu đùa gì cô nàng, mà chỉ đang tạo một bước đệm cho vị thế thực tế của bản thân trong tổ đội này. Nói một cách đơn giản hơn, thì là đang làm ra vẻ bí ẩn, khiến đối phương không thể không kiêng kỵ, dè chừng. Tự nhiên, cái kiêng kỵ, dè chừng này có tính chất khác hoàn toàn với thái độ của Vrolm hay Pangol dành cho nó.
Mặt khác, Turan cũng là thật sự tò mò về tình trạng này của tổ đội Athenia. Nó đoán là có liên quan không ít tới tòa tháp Ma pháp Tối thượng, nhưng hiện tại có trong tay không đủ dữ kiện, cũng chẳng cần kết luận cái gì. Nếu nghe được chút tin tức nào từ cô ta, dĩ nhiên là chuyện tốt.
– Chuyện này… – Athenia cất tiếng, hơi có vẻ lo lắng – Nếu phó đoàn trưởng chưa nói gì thì tôi cũng không tiện giải thích.
“Tốt.” Turan thốt thầm. Đây không hẳn là câu trả lời nó mong đợi, nhưng cũng thể hiện được rằng Athenia nhận định tình hình rất thỏa đáng, cũng đồng thời xác nhận với nó rằng chuyện không đơn giản.
Kì thực, nếu Athenia bảo rằng những người đột phá rồi đã đi làm nhiệm vụ khác, hoặc những người ở đây không phải toàn bộ đội Khiên xám thì Turan vẫn là sẽ tin. Cô ta hẳn đang lo rằng nó chỉ đang hỏi thử xem phản ứng chứ chính mình đã biết trước. Dù sao thì nói dối nó, cô ta không có cái gan đấy, như vậy sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề càng khó giải quyết hơn.
– Đã vậy, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.
Turan nói, ra ý tiến về trước.
Athenia thấy vậy, vội bảo:
– Nhưng còn…
Lời của Athenia bị ngắt bởi cái nhướn mày của Turan. Ý nghĩa quá rõ ràng: cô ta không cung cấp cho nó thông tin, thì nó chẳng có lý do gì nói thêm vài lời đáp lại cả về chuyện cô ta đang muốn biết cả.
Athenia hơi cúi đầu, nghĩ rồi lại đứng thẳng người, tiến vào trong cánh cổng không gian màu xanh lam trước mặt. Turan nhấc bước liền đi theo.
“Ngôi làng bên dòng sông vẫn như mọi ngày, khi mặt trời đang lên cao liền tràn đầy cười nói của hai đứa trẻ đùa nghịch với nhau. Hôm nay, chúng vui chơi đến quên cả giờ giấc, khi nhớ phải về nhà thì đã là trưa.
Bầu không khí đến từ làng hôm nay thật kì lạ, toát lên mùi ghê tởm. Đứa bé gái không muốn về làng nữa. Người anh trai vội trấn an, chẳng hiểu tại sao.
Thì ra đó không còn là làng của chúng nữa, giờ chỉ có toàn quỷ lùn mở tiệc mừng trên xác thịt những dân làng vô tội. Đứa bé gái giật mình, ngã bệch, khóc nấc lên. Người anh trai muốn dẫn em mình chạy đi, nhưng chúng đã đến quá gần.”
Là lời mở đầu. Turan dù đã biết trước ít nhiều về câu chuyện quanh phó bản mang tên ‘Làng quỷ lùn’ này, vẫn không khỏi trong lòng cảm thấy chua xót. Đó thật sự là một đoạn bi kịch, mà nguồn gốc của mọi thứ lại là từ cuộc càn quét quỷ lùn của quân đội hoàng gia, không biết vô tình hay cố ý lại để chạy thoát một đám quỷ lùn đến ngôi làng này.
Turan hít sâu một hơi rồi thở ra, làm chính mình bình tĩnh lại. Chuyện xảy ra kia không rõ là thật hay được tùy theo phó bản mà dựng nên. Nếu là dựng, nó tự nhiên chẳng cần bận tâm làm gì; còn nếu là thật, vậy cũng phải tìm hiểu thêm nhiều thứ nữa có liên quan tới ngôi làng, quan trọng nhất chính là thời điểm xảy ra vụ việc. Mặc dù thoáng nghe không có ích gì, nhưng có thể tương lai nó lại cần tới.
Bầu trời không mây, lại có màu xám xịt, khiến khung cảnh nơi đây trở nên u ám, bức bối vô cùng. Thậm chí, từng nhánh cỏ nhành hoa cũng bị nhuốm lên sắc thái tối tăm, chừng như sẽ trở nên lụi tàn bất kì lúc nào. Từ xa nhìn tới ngôi làng với từng mái nhà cái cột xiêu vẹo phía trước, chắc chắn không ai lần đầu gặp được sẽ nghĩ rằng đó từng thuộc về con người mà hẳn được đám quỷ lùn tự tay dựng nên.
– Cậu cứ đi bên cạnh Shelah. Khống chế quỷ lùn tương đối đơn giản, đến lúc thì cậu chỉ cần đâm nhát kiếm vào thẳng cổ họng chúng là được. Tôi tin cậu không gặp khó khăn gì với chuyện đó, phải không?
Người nói chuyện là Athenia. Cô ta vừa xác nhận tình hình xong, các nhóm thì đã hành động từ sớm rồi.
Đi cùng với Athenia có một cô gái sở hữu mái tóc dài ngang hông màu hồng sẫm trông như được nhuộm, dáng người thì yểu điệu, lại còn mặc một bộ đồ mỏng manh để hở rất nhiều, làm lộ ra nước da ngăm trông cũng là thật hấp dẫn.
Chính là Shelah, một vũ công, cũng đồng thời là một y thuật sư, giữ vai trò phụ trợ cho nhóm bốn người này. Cô ta bước tới, gật nhẹ đầu chào Turan, bộ dáng như là rất biết điều, khác hẳn vẻ bề ngoài của mình.
Kì thực, không phải là cô nàng không có thử trêu ghẹo Turan khi mới gặp, nhưng bị Athenia trừng mắt một cái liền dẹp bỏ ý nghĩ đó. Đây cũng chẳng rõ có phải là do Athenia cố tình sắp xếp để thị uy với nó hay không.
– Chào cậu. Tôi là Athenia, đội trưởng đội Khiên xám.
Người nói chuyện là một cô gái có dáng người khá cao lớn với mái tóc màu xanh lục nhạt cột đuôi ngựa. Cô ta sở hữu đôi mắt màu vàng đầy nghiêm nghị, cũng ánh lên vẻ tự tin của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Turan chú ý thì thấy bản thân đang đơn độc đối mặt với một nhóm tám người Thần cấp cao hơn mình, bao gồm cả hai người vừa đi chung xe với mình khi nãy. Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng áp lực gây lên nó chắc chắn là có, cũng không hề nhỏ.
– Tôi là Turan. Cuộc càn quét lần này, trông cậy cả vào mọi người.
Turan thản nhiên đáp, lại chợt nghĩ tới gì đó, hỏi:
– Cô còn nhớ một người tên Yeatra chứ?
– Nhớ. – Athenia trả lời – Cô ta gây cho tôi không ít phiền phức.
Turan cười thầm, trong lòng không hiểu sao trở nên vui vẻ. Nó nhắc tới Yeatra cũng chỉ muốn xem thái độ của cô nàng này như thế nào, xem ra là không có khó khăn như những người khác. Đây hẳn là vì cô ta có được nhiều thông tin hơn từ vị phó đoàn trưởng nào đấy.
– Vậy thì thay mặt Yeatra xin lỗi cô. – Turan nói – Cô ta tính tình quả thật là không chịu nổi.
Athenia mỉm cười, lại rất nhanh trở về với vẻ nghiêm nghị, bảo:
– Tôi không ngại gặp lại cô ấy. Ừm, vẫn mong là không phải tình huống như lần trước.
– Tôi sẽ chuyển lời cho cô ta.
Gương mặt Athenia thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng rồi cô ta cũng không có phản ứng gì thêm, chỉ là mời Turan tiến vào trong trại để nghe về kế hoạch cuộc càn quét sắp tới cũng như sự sắp xếp của cô ta dành cho nó.
Về cơ bản, Turan sẽ đi theo sát một nhóm bốn người gồm Athenia, Pangol – nam thanh niên cầm lái vừa nãy, Vrolm và một người nữa tên Shelah giữ vai trò phụ trợ. Bốn người này theo như nó thấy thì chính là chủ lực của cả đội, thường rất ít có tham gia trực tiếp vào những cuộc càn quét phó bản có độ khó thấp như hiện tại. Tuy nhiên, xét tình huống rằng họ cần giữ con quái sống cho Turan kết liễu thì lại phù hợp hơn cả.
Ngoài nhóm này, sẽ còn có ba nhóm khác tham gia cuộc càn quét, giữ nhiệm vụ dẫn dụ quái, cầm chân hoặc khống chế. Cụ thể, Turan không được biết, cũng không định hỏi. Dù sao thì chỉ riêng với nhóm của nó là đã đủ để hoàn thành càn quét phó bản rồi.
– Cậu thấy thế nào?
Athenia cất tiếng hỏi. Hiện giờ chỉ có cô ta với Turan đang đứng ở một góc trước cổng vào phó bản, những người còn lại đều đã tiến vào trước mở đường.
– Chuyện gì? – Turan hỏi.
– Tổ đội này. Sức mạnh từng người, sức mạnh tổng hợp, kế hoạch đề ra… hay cả bản thân tôi.
Turan hơi nhướn mày nhìn Athenia một chút, thấy được từ cô ta sự thành tâm thì mới nhẹ cất một tiếng thở dài, đáp:
– Có rất nhiều vấn đề.
Athenia lập tức dấy lên sự hứng thú, không nhịn được thốt:
– Như là?
– Trước đó, tôi có câu hỏi.
Nghe vậy, Athenia vội điều chỉnh tâm tình, mới bảo:
– Mời hỏi.
Turan nhếch mép cười. Nó đối với thái độ của Athenia dành cho mình thật sự là có thưởng thức, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Trải qua mấy năm dài chịu đựng dưới thân phận của một Nihr, cảm giác của nó về sự ngưỡng mộ hay kính trọng của người khác từ lâu đã trở nên lạnh nhạt.
Nhưng biểu hiện là vẫn cần phải có, cũng là để đối phương thấy được chính mình không xem nhẹ người ta.
– Tại sao mọi người đều giữ bản thân cố định ở giới hạn Thần cấp 15 mà không tìm cách đột phá?
Câu hỏi của Turan làm Athenia mở tròn mắt kinh ngạc, nhất thời cả người cứng đờ, không phản hồi một lời nào, cũng không biết nên phản hồi cái gì.
Mấu chốt, là làm thế nào Turan biết được thông tin tuyệt mật ấy của tổ đội Athenia. Cô ta có thể nghĩ đến là do phó đoàn trưởng của mình tiết lộ, nhưng vậy lại làm nảy sinh vấn đề là vì sao phó đoàn trưởng lại không giải thích luôn nguyên nhân. Hơn nữa, bản thân Turan nghe được tin ấy, không thể nào không thắc mắc.
Turan đứng ở bên vẻ thích thú quan sát biểu hiện của Athenia. Nó không phải đang trêu đùa gì cô nàng, mà chỉ đang tạo một bước đệm cho vị thế thực tế của bản thân trong tổ đội này. Nói một cách đơn giản hơn, thì là đang làm ra vẻ bí ẩn, khiến đối phương không thể không kiêng kỵ, dè chừng. Tự nhiên, cái kiêng kỵ, dè chừng này có tính chất khác hoàn toàn với thái độ của Vrolm hay Pangol dành cho nó.
Mặt khác, Turan cũng là thật sự tò mò về tình trạng này của tổ đội Athenia. Nó đoán là có liên quan không ít tới tòa tháp Ma pháp Tối thượng, nhưng hiện tại có trong tay không đủ dữ kiện, cũng chẳng cần kết luận cái gì. Nếu nghe được chút tin tức nào từ cô ta, dĩ nhiên là chuyện tốt.
– Chuyện này… – Athenia cất tiếng, hơi có vẻ lo lắng – Nếu phó đoàn trưởng chưa nói gì thì tôi cũng không tiện giải thích.
“Tốt.” Turan thốt thầm. Đây không hẳn là câu trả lời nó mong đợi, nhưng cũng thể hiện được rằng Athenia nhận định tình hình rất thỏa đáng, cũng đồng thời xác nhận với nó rằng chuyện không đơn giản.
Kì thực, nếu Athenia bảo rằng những người đột phá rồi đã đi làm nhiệm vụ khác, hoặc những người ở đây không phải toàn bộ đội Khiên xám thì Turan vẫn là sẽ tin. Cô ta hẳn đang lo rằng nó chỉ đang hỏi thử xem phản ứng chứ chính mình đã biết trước. Dù sao thì nói dối nó, cô ta không có cái gan đấy, như vậy sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề càng khó giải quyết hơn.
– Đã vậy, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.
Turan nói, ra ý tiến về trước.
Athenia thấy vậy, vội bảo:
– Nhưng còn…
Lời của Athenia bị ngắt bởi cái nhướn mày của Turan. Ý nghĩa quá rõ ràng: cô ta không cung cấp cho nó thông tin, thì nó chẳng có lý do gì nói thêm vài lời đáp lại cả về chuyện cô ta đang muốn biết cả.
Athenia hơi cúi đầu, nghĩ rồi lại đứng thẳng người, tiến vào trong cánh cổng không gian màu xanh lam trước mặt. Turan nhấc bước liền đi theo.
“Ngôi làng bên dòng sông vẫn như mọi ngày, khi mặt trời đang lên cao liền tràn đầy cười nói của hai đứa trẻ đùa nghịch với nhau. Hôm nay, chúng vui chơi đến quên cả giờ giấc, khi nhớ phải về nhà thì đã là trưa.
Bầu không khí đến từ làng hôm nay thật kì lạ, toát lên mùi ghê tởm. Đứa bé gái không muốn về làng nữa. Người anh trai vội trấn an, chẳng hiểu tại sao.
Thì ra đó không còn là làng của chúng nữa, giờ chỉ có toàn quỷ lùn mở tiệc mừng trên xác thịt những dân làng vô tội. Đứa bé gái giật mình, ngã bệch, khóc nấc lên. Người anh trai muốn dẫn em mình chạy đi, nhưng chúng đã đến quá gần.”
Là lời mở đầu. Turan dù đã biết trước ít nhiều về câu chuyện quanh phó bản mang tên ‘Làng quỷ lùn’ này, vẫn không khỏi trong lòng cảm thấy chua xót. Đó thật sự là một đoạn bi kịch, mà nguồn gốc của mọi thứ lại là từ cuộc càn quét quỷ lùn của quân đội hoàng gia, không biết vô tình hay cố ý lại để chạy thoát một đám quỷ lùn đến ngôi làng này.
Turan hít sâu một hơi rồi thở ra, làm chính mình bình tĩnh lại. Chuyện xảy ra kia không rõ là thật hay được tùy theo phó bản mà dựng nên. Nếu là dựng, nó tự nhiên chẳng cần bận tâm làm gì; còn nếu là thật, vậy cũng phải tìm hiểu thêm nhiều thứ nữa có liên quan tới ngôi làng, quan trọng nhất chính là thời điểm xảy ra vụ việc. Mặc dù thoáng nghe không có ích gì, nhưng có thể tương lai nó lại cần tới.
Bầu trời không mây, lại có màu xám xịt, khiến khung cảnh nơi đây trở nên u ám, bức bối vô cùng. Thậm chí, từng nhánh cỏ nhành hoa cũng bị nhuốm lên sắc thái tối tăm, chừng như sẽ trở nên lụi tàn bất kì lúc nào. Từ xa nhìn tới ngôi làng với từng mái nhà cái cột xiêu vẹo phía trước, chắc chắn không ai lần đầu gặp được sẽ nghĩ rằng đó từng thuộc về con người mà hẳn được đám quỷ lùn tự tay dựng nên.
– Cậu cứ đi bên cạnh Shelah. Khống chế quỷ lùn tương đối đơn giản, đến lúc thì cậu chỉ cần đâm nhát kiếm vào thẳng cổ họng chúng là được. Tôi tin cậu không gặp khó khăn gì với chuyện đó, phải không?
Người nói chuyện là Athenia. Cô ta vừa xác nhận tình hình xong, các nhóm thì đã hành động từ sớm rồi.
Đi cùng với Athenia có một cô gái sở hữu mái tóc dài ngang hông màu hồng sẫm trông như được nhuộm, dáng người thì yểu điệu, lại còn mặc một bộ đồ mỏng manh để hở rất nhiều, làm lộ ra nước da ngăm trông cũng là thật hấp dẫn.
Chính là Shelah, một vũ công, cũng đồng thời là một y thuật sư, giữ vai trò phụ trợ cho nhóm bốn người này. Cô ta bước tới, gật nhẹ đầu chào Turan, bộ dáng như là rất biết điều, khác hẳn vẻ bề ngoài của mình.
Kì thực, không phải là cô nàng không có thử trêu ghẹo Turan khi mới gặp, nhưng bị Athenia trừng mắt một cái liền dẹp bỏ ý nghĩ đó. Đây cũng chẳng rõ có phải là do Athenia cố tình sắp xếp để thị uy với nó hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.