Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 562: Đội trưởng tới
Rodycelloor@
02/11/2021
Alique hơi nghiêng đầu, mắt nhìn lơ đãng. Phản ứng lạ thường bất chợt
này của chị ta khiến Darmil không khỏi tò mò nhìn theo. Thế nhưng nó
chẳng cảm nhận được điều gì cả.
– Xem ra chúng ta có khách quý ghé thăm.
Chị Alique mỉm cười bảo.
Darmil nhướn mày, vừa định hỏi người đó là ai thì bên tai đã nghe được âm thanh của một vụ va chạm lớn ở cách không xa. Cẩn thận lắng nghe, nó còn có thể nhận ra được có tiếng rên rỉ cùng kêu la đau đớn lẫn vào.
Darmil lập tức cảnh giác cao độ, cơ thể hơi thả lỏng, sẵn sàng đối ứng với bất kì kẻ địch nào xuất hiện. Nói ra, nó chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn vô cùng phấn khích.
Nhưng rồi Darmil đành phải thất vọng khi nó thấy được một bóng người đang bước vào một cách từ tốn, chẳng có chút nào giống như vừa trải qua một trận đánh cả.
Là Turan – đội trưởng của nó. Đi bên cạnh cậu ta còn có Kull với gương mặt thể hiện sự kinh ngạc không cách nào giấu được. Có lẽ chính cậu ta cũng khó mà tin nổi bản thân vừa chứng kiến điều gì.
– Turan?
Darmil cất tiếng gọi, vẻ đầy bất đắc dĩ. Nó cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ thấy rằng bản thân cần lên tiếng giữa cái tình huống dần trở nên khó xử này.
Đáp lại lời Darmil là ánh nhìn lạnh lùng của Turan. Ánh mắt đó không hề đáng sợ, nhưng lại khiến cho nó có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu, không chừa sót lại chút chỗ nào còn có thể che giấu được.
– Đồng đội của em không được thân thiện lắm nhỉ, Darmil.
Chị Alique nói, nụ cười mỉm vẫn còn giữ trên môi, thể hiện rõ sự tự tin của mình. Có lẽ chuyện xảy ra như thế này cũng nằm trong tính toán của chị ta đi.
Nhưng Darmil không nghĩ nhiều được đến vậy, càng không có cách nào giữ nổi sự bình tĩnh. Nó chẳng rõ lắm cụ thể là do đâu, giống như là bản năng, hoặc là đến từ thâm tâm, rằng chính nó đang phải đối mặt với một mối nguy cơ khủng khiếp nhất từng có.
– Chị Alique…
Darmil quay sang nói nhỏ. Bất kể tình huống là gì, nó không mong muốn nhìn thấy chị của mình và đội trưởng đối đầu nhau. Cả hai người đều đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nó.
– Chị hiểu, Darmil. – Alique đáp – Nhưng đây không phải là thứ mà chị có thể làm chủ được.
Trước lời ấy của mình chị mình, Darmil đành hít sâu một hơi rồi dời mắt tới trên người đội trưởng. Thế nhưng nó chỉ vừa trông thấy cậu ta, bản thân lại không còn nữa dũng khí cất tiếng. Bộ dạng này của Turan, rõ ràng là sẽ không chấp nhận bất kì loại cố gắng hòa giải nào. Kẻ đứng ra, chỉ biến chính mình thành mục tiêu công kích của cậu ta mà thôi.
Cảm thấy bản thân đã tỏ rõ lập trường của mình với người đồng đội, Turan bước về trước, đến khi cách Alique chỉ còn chưa đến ba bước chân thì mới lên tiếng:
– Nhà Altoris muốn làm gì?
Turan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Câu hỏi ngắn gọn ấy lại ngay lập tức làm cho vẻ tự tin của Alique mất đi, nụ cười theo đó cũng tắt.
– Cậu có chắc là muốn giải quyết ở đây? – Alique hỏi.
– Ở đây là được rồi.
Turan quả quyết bảo.
– Vậy cũng tốt…
Alique nói, liếc mắt nhìn sang Darmil trong giây lát như là một lời cảnh báo về điều chị ấy sắp thốt ra, để cho nó có cơ hội lựa chọn ở lại đây nghe tiếp hay rời đi.
Darmil chẳng có suy nghĩ quá lâu, quyết định ở lại. Hai người đồng đội của nó đều ở đây, và họ không hề muốn nó tránh mặt. Hơn cả là, bản thân nó cũng tò mò, như liệu điều gì có thể khiến Turan trở thành như hiện tại.
– Nhà Altoris luôn luôn nắm chặt những gì thuộc về mình. – Alique cất tiếng – Tôi nghĩ rằng cậu hiểu rõ ý nghĩa lời này khi đã đặt chân tới đây.
Turan không đáp, giữ nguyên đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tóc màu vàng kim trong bộ trang phục chỉnh tề đầy uy nghi trước mặt mình.
– Cậu về cơ bản có hai sự lựa chọn. – Alique nói tiếp – Hoặc là từ bỏ tổ đội hiện thời, trở về nơi cậu cần hiện diện. Hoặc là dành hết tất cả cho nhà Altoris.
Turan vẫn không lên tiếng. Thế lại thành vô tình đặt nặng áp lực lên người Alique. Tuy nhiên, bản thận chị ta thực sự thấy như thế nào thì vẫn khó mà xác định.
– Cậu biết rằng nhà Altoris sẽ không bạc đãi nhân lực dưới trướng mình, càng sẽ không để cho đồng đội của Darmil chịu thiệt. Đây chẳng phải là lời đề nghị quá tồi, đúng không?
– Đó…
Turan thốt lên một tiếng duy nhất, sau đấy đưa tay, ra hiệu cho mọi người biết rằng mình vẫn còn đang nói. Cứ thế, cậu ta giữ im lặng thêm vài giây nữa rồi mới bảo:
– …là không thể chấp nhận được.
Alique chẳng thể hiện chút vẻ ngạc nhiên nào. Chị ta đã sớm biết câu trả lời của đối phương. Tuy nhiên, câu hỏi là vẫn cần được đặt ra.
– Tại sao?
– Nhà Altoris không thể là điểm dừng cuối cùng của tổ đội này.
Turan đáp ngay không chút do dự, rồi chờ khi Alique vừa định nói gì đó, cậu ta tiếp tục:
– Và Darmil, không được phép rời tổ đội. Với bất kì lý do gì.
Ánh mắt Alique thoáng hiện lên sự giận dữ.
– Darmil. Đây là người đội trưởng mà em một mực kính trọng ư?
Câu hỏi bất chợt giữa tình hình căng thẳng giữa hai bên khiến Darmil phát hoảng. Nhưng như một phản xạ có điều kiện, nó liền đáp:
– Đúng vậy.
Vẻ tự tin với câu trả lời của mình theo đó cũng hiện lên trên gương mặt của nó.
Alique bất đắc dĩ thở dài một hơi, không chút câu nệ hình tượng bản thân. Rồi đứng nghiêm người dậy, chị ta đối với Turan bảo:
– Cậu không hiểu một người lãnh đạo cần phải làm được những gì.
– Tôi chỉ là một người đội trưởng mà thôi. – Turan hời hợt đáp.
– Và vì vậy cậu nghĩ rằng những điều mình đang làm là đúng? – Alique gặng hỏi.
Turan tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu, lại tỏ vẻ nghĩ ngợi trong giây lát rồi mới nói:
– Đó là sự lựa chọn. Không phải vấn đề điều đang làm là đúng hay sai. Nếu có thể biết trước tương lai, cụ thể là kết quả của việc mình đang làm thì đã chẳng cần phải lựa chọn.
Darmil ngẩn người ra hẳn một lúc. Nó chẳng thể hiểu nổi vì sao cuộc nói chuyện lại đột ngột dẫn tới loại lời như thế này. Đúng thật là đau đầu.
Alique nhắm hờ mắt lại, chừng như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc không cho phép bùng phát. Rồi chị ta bước về trước, bỏ qua Turan, tiến đến ngay cửa vào căn phòng, nhìn xa xăm về trước rồi cất tiếng:
– Tôi thừa nhận là cậu không tầm thường. Cậu rất mạnh. Không một ai đủ sức đánh bại đội vệ binh của tôi mà đặt chân tới đây mà lại yếu cả.
“Đội vệ binh của chị!?”
Darmil thốt thầm. Nó giờ mới sực nhận ra hàng đống âm thanh mình nghe được trước đó ở bên ngoài là cái gì. Bản thân nó cũng không rõ ràng lắm đội vệ binh của chị Alique mạnh đến mức nào, nhưng nó chưa từng nghe được rằng họ bị đánh bại bao giờ, chỉ có họ tung hoành ngang dọc giúp chị ấy bao nhiêu việc mà nghe qua gần như là không thể nào làm được.
– Nhưng chỉ bấy nhiêu là không đủ, cậu Turan. – Alique cất giọng khiêm nhường – Cậu không nhận thấy như vậy là ngạo mạn hay sao? Huống hồ chi, nếu như bản thân Darmil quyết định rời đội, cậu lại định dùng cái gì để ngăn cản?
Darmil cũng lấy làm tò mò. Nó trước đó căn bản là không hề nghĩ đến. Nếu quy tắc đã được Turan định ra, cậu ta tự nhiên phải có cách để ép mọi người vào khuôn khổ.
– Darmil có thể thử.
Turan nói, khóe miệng hơi nhếch lên, còn liếc nhìn Darmil một cái làm nó ớn lạnh, cảm giác như chính mình vừa từ ranh giới giữa sự sống và cái chết bước trở về.
Quay sang Alique, Turan nói tiếp:
– Nhưng tôi mong là mình không phải nghe được rằng cậu ta bị ép phải rời đội vì lý do tầm thường nào đấy.
– Tầm thường?
Alique thốt, cười nhạt, lại bảo:
– Sẽ không.
Dứt lời, chị ta bước tiếp ra ngoài, bỏ lại nơi đây bầu không khí yên tĩnh và nặng nề đến lạ.
Phải đến vài phút sau, Turan quay người tiến tới ngồi vào một chiếc ghế gần đó, vô hình trung làm cho tâm tình mọi người nơi đây trở nên nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn vô cùng trên vai.
Lúc này, Kull mới nhào tới bên cạnh Darmil, choàng lấy vai nó, cười mà thốt, trông lại như mếu máo.
– Đáng sợ quá Darmil à. Cậu không biết đâu, vừa nãy Turan làm thế này, rồi thế đó, vậy mà mấy tên du hành giả hung tợn kia văng mỗi tên một góc hết, gần như chết tươi luôn.
Darmil ngạc nhiên nghe lấy, chỉ chốc liền quên mất bản thân vừa được chứng kiến một cuộc đối đầu không-bạo-lực giữa chị Alique và đội trưởng Turan. Nó giờ lại hứng thú hơn với cảnh tượng Turan đánh bại đội vệ bình của chị mình. Hẳn là phải gay cấn và dữ dội lắm.
– Kull.
Kull còn đang định kể thêm cho Darmil nghe thì bỗng nghe tiếng gọi của Turan, cả người giật nảy một cái, xong thì lủi thủi bước ra, chờ lệnh từ đội trưởng.
– Chú ý nghe ngóng thêm tình hình của thành Kyrult. Tôi cần cậu trong đêm nay xác định được rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với những mối đe dọa và nguy cơ nào nếu tiếp tục nán lại đây.
Kull trợn mắt, nhưng rất nhanh liền gật đầu rồi quay người chạy đi. Cậu ta không dám chống lại lời của đội trưởng vào lúc này, bất chấp rằng có phải bất khả thi hay không. Hoặc có khi, đó đơn giản là nằm trong tầm tay của anh chàng thám đạo.
Darmil không biết Kull có thể làm được đến mức nào, càng không nắm bắt được liệu sức mạnh của Turan đã đạt đến đâu. So sánh việc đánh bại đội vệ binh của chị Alique, nó thấy bản thân khó mà làm được, nhưng cũng chưa phải là không thể.
Càng nghĩ, Darmil lại càng muốn đánh nhau một trận, cho hả hê.
– Xem ra chúng ta có khách quý ghé thăm.
Chị Alique mỉm cười bảo.
Darmil nhướn mày, vừa định hỏi người đó là ai thì bên tai đã nghe được âm thanh của một vụ va chạm lớn ở cách không xa. Cẩn thận lắng nghe, nó còn có thể nhận ra được có tiếng rên rỉ cùng kêu la đau đớn lẫn vào.
Darmil lập tức cảnh giác cao độ, cơ thể hơi thả lỏng, sẵn sàng đối ứng với bất kì kẻ địch nào xuất hiện. Nói ra, nó chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn vô cùng phấn khích.
Nhưng rồi Darmil đành phải thất vọng khi nó thấy được một bóng người đang bước vào một cách từ tốn, chẳng có chút nào giống như vừa trải qua một trận đánh cả.
Là Turan – đội trưởng của nó. Đi bên cạnh cậu ta còn có Kull với gương mặt thể hiện sự kinh ngạc không cách nào giấu được. Có lẽ chính cậu ta cũng khó mà tin nổi bản thân vừa chứng kiến điều gì.
– Turan?
Darmil cất tiếng gọi, vẻ đầy bất đắc dĩ. Nó cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ thấy rằng bản thân cần lên tiếng giữa cái tình huống dần trở nên khó xử này.
Đáp lại lời Darmil là ánh nhìn lạnh lùng của Turan. Ánh mắt đó không hề đáng sợ, nhưng lại khiến cho nó có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu, không chừa sót lại chút chỗ nào còn có thể che giấu được.
– Đồng đội của em không được thân thiện lắm nhỉ, Darmil.
Chị Alique nói, nụ cười mỉm vẫn còn giữ trên môi, thể hiện rõ sự tự tin của mình. Có lẽ chuyện xảy ra như thế này cũng nằm trong tính toán của chị ta đi.
Nhưng Darmil không nghĩ nhiều được đến vậy, càng không có cách nào giữ nổi sự bình tĩnh. Nó chẳng rõ lắm cụ thể là do đâu, giống như là bản năng, hoặc là đến từ thâm tâm, rằng chính nó đang phải đối mặt với một mối nguy cơ khủng khiếp nhất từng có.
– Chị Alique…
Darmil quay sang nói nhỏ. Bất kể tình huống là gì, nó không mong muốn nhìn thấy chị của mình và đội trưởng đối đầu nhau. Cả hai người đều đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nó.
– Chị hiểu, Darmil. – Alique đáp – Nhưng đây không phải là thứ mà chị có thể làm chủ được.
Trước lời ấy của mình chị mình, Darmil đành hít sâu một hơi rồi dời mắt tới trên người đội trưởng. Thế nhưng nó chỉ vừa trông thấy cậu ta, bản thân lại không còn nữa dũng khí cất tiếng. Bộ dạng này của Turan, rõ ràng là sẽ không chấp nhận bất kì loại cố gắng hòa giải nào. Kẻ đứng ra, chỉ biến chính mình thành mục tiêu công kích của cậu ta mà thôi.
Cảm thấy bản thân đã tỏ rõ lập trường của mình với người đồng đội, Turan bước về trước, đến khi cách Alique chỉ còn chưa đến ba bước chân thì mới lên tiếng:
– Nhà Altoris muốn làm gì?
Turan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Câu hỏi ngắn gọn ấy lại ngay lập tức làm cho vẻ tự tin của Alique mất đi, nụ cười theo đó cũng tắt.
– Cậu có chắc là muốn giải quyết ở đây? – Alique hỏi.
– Ở đây là được rồi.
Turan quả quyết bảo.
– Vậy cũng tốt…
Alique nói, liếc mắt nhìn sang Darmil trong giây lát như là một lời cảnh báo về điều chị ấy sắp thốt ra, để cho nó có cơ hội lựa chọn ở lại đây nghe tiếp hay rời đi.
Darmil chẳng có suy nghĩ quá lâu, quyết định ở lại. Hai người đồng đội của nó đều ở đây, và họ không hề muốn nó tránh mặt. Hơn cả là, bản thân nó cũng tò mò, như liệu điều gì có thể khiến Turan trở thành như hiện tại.
– Nhà Altoris luôn luôn nắm chặt những gì thuộc về mình. – Alique cất tiếng – Tôi nghĩ rằng cậu hiểu rõ ý nghĩa lời này khi đã đặt chân tới đây.
Turan không đáp, giữ nguyên đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tóc màu vàng kim trong bộ trang phục chỉnh tề đầy uy nghi trước mặt mình.
– Cậu về cơ bản có hai sự lựa chọn. – Alique nói tiếp – Hoặc là từ bỏ tổ đội hiện thời, trở về nơi cậu cần hiện diện. Hoặc là dành hết tất cả cho nhà Altoris.
Turan vẫn không lên tiếng. Thế lại thành vô tình đặt nặng áp lực lên người Alique. Tuy nhiên, bản thận chị ta thực sự thấy như thế nào thì vẫn khó mà xác định.
– Cậu biết rằng nhà Altoris sẽ không bạc đãi nhân lực dưới trướng mình, càng sẽ không để cho đồng đội của Darmil chịu thiệt. Đây chẳng phải là lời đề nghị quá tồi, đúng không?
– Đó…
Turan thốt lên một tiếng duy nhất, sau đấy đưa tay, ra hiệu cho mọi người biết rằng mình vẫn còn đang nói. Cứ thế, cậu ta giữ im lặng thêm vài giây nữa rồi mới bảo:
– …là không thể chấp nhận được.
Alique chẳng thể hiện chút vẻ ngạc nhiên nào. Chị ta đã sớm biết câu trả lời của đối phương. Tuy nhiên, câu hỏi là vẫn cần được đặt ra.
– Tại sao?
– Nhà Altoris không thể là điểm dừng cuối cùng của tổ đội này.
Turan đáp ngay không chút do dự, rồi chờ khi Alique vừa định nói gì đó, cậu ta tiếp tục:
– Và Darmil, không được phép rời tổ đội. Với bất kì lý do gì.
Ánh mắt Alique thoáng hiện lên sự giận dữ.
– Darmil. Đây là người đội trưởng mà em một mực kính trọng ư?
Câu hỏi bất chợt giữa tình hình căng thẳng giữa hai bên khiến Darmil phát hoảng. Nhưng như một phản xạ có điều kiện, nó liền đáp:
– Đúng vậy.
Vẻ tự tin với câu trả lời của mình theo đó cũng hiện lên trên gương mặt của nó.
Alique bất đắc dĩ thở dài một hơi, không chút câu nệ hình tượng bản thân. Rồi đứng nghiêm người dậy, chị ta đối với Turan bảo:
– Cậu không hiểu một người lãnh đạo cần phải làm được những gì.
– Tôi chỉ là một người đội trưởng mà thôi. – Turan hời hợt đáp.
– Và vì vậy cậu nghĩ rằng những điều mình đang làm là đúng? – Alique gặng hỏi.
Turan tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu, lại tỏ vẻ nghĩ ngợi trong giây lát rồi mới nói:
– Đó là sự lựa chọn. Không phải vấn đề điều đang làm là đúng hay sai. Nếu có thể biết trước tương lai, cụ thể là kết quả của việc mình đang làm thì đã chẳng cần phải lựa chọn.
Darmil ngẩn người ra hẳn một lúc. Nó chẳng thể hiểu nổi vì sao cuộc nói chuyện lại đột ngột dẫn tới loại lời như thế này. Đúng thật là đau đầu.
Alique nhắm hờ mắt lại, chừng như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc không cho phép bùng phát. Rồi chị ta bước về trước, bỏ qua Turan, tiến đến ngay cửa vào căn phòng, nhìn xa xăm về trước rồi cất tiếng:
– Tôi thừa nhận là cậu không tầm thường. Cậu rất mạnh. Không một ai đủ sức đánh bại đội vệ binh của tôi mà đặt chân tới đây mà lại yếu cả.
“Đội vệ binh của chị!?”
Darmil thốt thầm. Nó giờ mới sực nhận ra hàng đống âm thanh mình nghe được trước đó ở bên ngoài là cái gì. Bản thân nó cũng không rõ ràng lắm đội vệ binh của chị Alique mạnh đến mức nào, nhưng nó chưa từng nghe được rằng họ bị đánh bại bao giờ, chỉ có họ tung hoành ngang dọc giúp chị ấy bao nhiêu việc mà nghe qua gần như là không thể nào làm được.
– Nhưng chỉ bấy nhiêu là không đủ, cậu Turan. – Alique cất giọng khiêm nhường – Cậu không nhận thấy như vậy là ngạo mạn hay sao? Huống hồ chi, nếu như bản thân Darmil quyết định rời đội, cậu lại định dùng cái gì để ngăn cản?
Darmil cũng lấy làm tò mò. Nó trước đó căn bản là không hề nghĩ đến. Nếu quy tắc đã được Turan định ra, cậu ta tự nhiên phải có cách để ép mọi người vào khuôn khổ.
– Darmil có thể thử.
Turan nói, khóe miệng hơi nhếch lên, còn liếc nhìn Darmil một cái làm nó ớn lạnh, cảm giác như chính mình vừa từ ranh giới giữa sự sống và cái chết bước trở về.
Quay sang Alique, Turan nói tiếp:
– Nhưng tôi mong là mình không phải nghe được rằng cậu ta bị ép phải rời đội vì lý do tầm thường nào đấy.
– Tầm thường?
Alique thốt, cười nhạt, lại bảo:
– Sẽ không.
Dứt lời, chị ta bước tiếp ra ngoài, bỏ lại nơi đây bầu không khí yên tĩnh và nặng nề đến lạ.
Phải đến vài phút sau, Turan quay người tiến tới ngồi vào một chiếc ghế gần đó, vô hình trung làm cho tâm tình mọi người nơi đây trở nên nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn vô cùng trên vai.
Lúc này, Kull mới nhào tới bên cạnh Darmil, choàng lấy vai nó, cười mà thốt, trông lại như mếu máo.
– Đáng sợ quá Darmil à. Cậu không biết đâu, vừa nãy Turan làm thế này, rồi thế đó, vậy mà mấy tên du hành giả hung tợn kia văng mỗi tên một góc hết, gần như chết tươi luôn.
Darmil ngạc nhiên nghe lấy, chỉ chốc liền quên mất bản thân vừa được chứng kiến một cuộc đối đầu không-bạo-lực giữa chị Alique và đội trưởng Turan. Nó giờ lại hứng thú hơn với cảnh tượng Turan đánh bại đội vệ bình của chị mình. Hẳn là phải gay cấn và dữ dội lắm.
– Kull.
Kull còn đang định kể thêm cho Darmil nghe thì bỗng nghe tiếng gọi của Turan, cả người giật nảy một cái, xong thì lủi thủi bước ra, chờ lệnh từ đội trưởng.
– Chú ý nghe ngóng thêm tình hình của thành Kyrult. Tôi cần cậu trong đêm nay xác định được rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với những mối đe dọa và nguy cơ nào nếu tiếp tục nán lại đây.
Kull trợn mắt, nhưng rất nhanh liền gật đầu rồi quay người chạy đi. Cậu ta không dám chống lại lời của đội trưởng vào lúc này, bất chấp rằng có phải bất khả thi hay không. Hoặc có khi, đó đơn giản là nằm trong tầm tay của anh chàng thám đạo.
Darmil không biết Kull có thể làm được đến mức nào, càng không nắm bắt được liệu sức mạnh của Turan đã đạt đến đâu. So sánh việc đánh bại đội vệ binh của chị Alique, nó thấy bản thân khó mà làm được, nhưng cũng chưa phải là không thể.
Càng nghĩ, Darmil lại càng muốn đánh nhau một trận, cho hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.