Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 95: Hai linh hồn
Rodycelloor@
13/07/2020
Chiếc giường êm ái là cảm giác đầu tiên mà Turan cảm nhận được, nhưng ngay sau đó lại là cảm giác mát lạnh của kim loại đè ép lên cổ mình, kèm theo một chút đau nhói.
– Ngươi tỉnh rồi?! Nằm im đó! Nếu còn muốn sống thì nằm im đó!
Giọng nói gấp gáp và đầy tính uy hiếp vang lên bên tai của Turan. Không mất quá lâu để nó nhận ra mình đang bị Camilier cầm dao kề cổ, sẵn sàng cứa đứt, kết thúc mạng sống của nó bất cứ lúc nào.
“Cô ta vậy mà lại hiện lên lúc này!?” Turan thốt thầm, kế đó là mắng chửi số phận khốn nạn của mình. Nó thật quá ngây thơ rồi mới để thân xác không chút phòng bị của mình phơi bày trước nữ người sói.
Có thể Camilier đã quá hiền lành suốt hai ngày qua nên đã khiến Turan mất cảnh giác. Nhưng dù là gì thì nó cũng quá ngu xuẩn rồi mới nghĩ linh hồn kia sẽ không xuất hiện hôm nay.
– Cô- cô muốn gì? – Turan cất giọng một cách khó khăn.
– Đây là đâu? Nói mau!
– Nhà trọ Mowl, thành Shangry. – Turan đáp vội – Cô đã an toàn rồi. Yên tâm đi.
– Im đi! – Camilier gắt – Linh hồn kia của ta quá ngây thơ rồi, lại tin tưởng ngươi đến vậy. Mau mở cửa phòng!
“Tôi mới là kẻ ngây thơ ở đây. Tin tưởng cô đến vậy…”
– Giờ cô ra ngoài sẽ nguy hiểm hơn đấy. – Turan cố nói – Nghe tôi, ở-
– Ta tự lo được. – Camilier ngắt lời – Giờ thì mở cửa ra.
Camilier nói rồi xốc người Turan dậy trong khi vẫn để dao cách cổ nó không tới một phân. Hành động cùng lời nói của cô ta đều quá quyết đoán, và hẳn cô ta cũng sẽ không ngần ngại cho nó một nhát ngay cổ nếu còn chần chừ thêm.
– Được rồi. Cô bình tĩnh.
Turan vội nói, lấy ra từ túi trữ vật chìa khóa phòng đưa cho Camilier.
– Đưa ta làm gì!? – Camilier gắt – Đến mở cửa.
Cơ thể của Turan bị nữ người sói đẩy tiến về phía cửa phòng. Thế nhưng nó còn chưa kịp đến gần cửa thì lực đẩy từ phía sau đã biến mất, cùng với đó là con dao kề cổ cũng đã bị nới lỏng.
– Con ngốc này! Đừng có cãi lại-
Turan không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó rất nhanh nhận ra đây là cơ hội của mình, liền khắc khom lưng, xoay người đồng thời tung một cú đá vào thẳng bụng Camilier không chút nương tay.
Camilier là kẻ có phản xạ cùng tốc độ hành động của một chiến binh, nhưng lúc này lại không thể đối phó được với đòn tấn công bất ngờ của Turan, bị đá văng vào vách tường. Cơn đau từ cú đá xâm lấn cả cơ thể nữ người sói nhưng cô ta cắn răng chịu đựng, không cất lên một tiếng la hét nào. Bản thân cô ta cũng biết rõ nếu gây tiếng động thì kẻ gặp bất lợi là mình chứ không ai khác.
Cú đá hết lực từ Turan, dù là một đòn tấn công chớp nhoáng, nhưng vẫn không phải thứ mà một Nihr có thể chịu được. Nếu là kẻ khác thì giờ hẳn đã gục mất rồi.
– Con ngốc này… Chết tiệt!
Camilier mắng từng tiếng khó khăn, cố gắng đứng dậy nhưng rõ ràng là không thể.
Turan trông một chút thì nhận ra nữ người sói như đang bị thứ gì đó kiềm chế lại, cũng như rằng cô ta đang nói chuyện với ai đó. Ánh mắt nó tập trung quan sát và câu trả lời ngay lập tức có được khi thấy một đám khói phát sáng nhàn nhạt đang cuồn cuộn siết vào nhau tạo thành một vòng xoáy ở đầu cô ta.
Chỉnh thể linh hồn của Camilier đang dao động, như thể bị thứ gì đó cưỡng ép rút lấy. Đó hẳn là linh hồn còn lại của cô ta, cũng là người đã luôn gọi Turan là “chủ nhân”.
Turan bước lại gần nữ người sói, ngồi xuống đối diện, chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ trên vòng xoáy kia. Nó mặc kệ vẻ mặt căm giận trong sự bất lực của cô ta. Tình trạng của cô ta lúc này thì cử động còn khó chứ đừng nói đến đánh lại nó.
– Tôi đã chờ mãi mà cô không xuất hiện. – Turan cất tiếng – Không ngờ khi gặp lại, cô lại đối xử với người cứu mạng mình như vậy.
– Ra đòn nặng như thế, ngươi gọi đó là cứu mạng ư?!
Camilier thốt, không chút nào cam chịu. Cô ta hẳn là rất ghét Turan, dù nó chẳng biết vì lý do gì.
– Là kẻ khác thì cô đã chết rồi. – Turan hời hợt đáp – Nghe lời tôi, đừng làm loạn. Linh hồn kia của cô hẳn cũng không muốn như thế.
Camilier xì một tiếng đầy bực bội. Cô ta tất nhiên biết rõ linh hồn còn lại của mình đang ngăn cản mình rời đi, cũng là lý do chính khiến cô chịu đau khổ như bây giờ.
– Ta thật không hiểu ngươi có gì tốt mà con ngốc đó lại muốn ở lại.
Turan cũng không hiểu. Nhưng việc nó cần Camilier ở bên mình là thật sự. Một linh hồn song sinh không hề dễ tìm, còn là người đã có chút cảm tình với mình thì càng không thể bỏ qua. Nghe qua lời của thần Syrathr thì rõ ràng cả cô ta cũng rất xem trọng một linh hồn song sinh.
– Cô muốn rời khỏi đây… nhưng sau đó thì định làm gì chứ? – Turan cất tiếng – Cô cho rằng đám buôn nô lệ đó sẽ buông tha cho cô sao?
– Ta biết rõ điều đó. – Camilier đáp ngay – Nhưng ngươi thì có thể giúp được gì?
Turan trông ánh mắt nữ người sói đang nhìn thẳng vào mình một chút. Nó hoàn toàn không tìm thấy được chút sự tin tưởng nào cả, cũng chẳng phải là nghi ngờ. Cô ta chỉ đơn giản coi nó là một chướng ngại vật mà thôi.
– Cũng không thể nói như vậy. – Turan cười bảo – Cô có thể tiết lộ chút chuyện mình đã làm vào tối hôm đó không?
Câu hỏi của Turan làm Camilier thu ánh mắt của mình lại mà liếc sang chỗ khác. Chỉ cử chỉ nhỏ đó cũng đủ để Turan nhận ra chuyện không hề đơn giản. Cô ta hẳn đang lo rằng nó sẽ bán cô ta cho đám buôn nô lệ hoặc hầu tước Ferrmen nếu biết được sự việc.
– Yên tâm. Tôi không bỏ công tốn sức, liều mình đối đầu với một hầu tước và cả những tên buôn nô lệ, đưa cô từ tận thành Kyrult về tới nơi này chỉ để nghe cô kể chuyện đâu.
Cười khẩy một tiếng, Camilier đáp:
– Chỉ sợ ngươi gánh không nổi.
Đối với lời này của nữ người sói, Turan chỉ mỉm cười rồi xoay người ngồi dựa vào tường cạnh cô ta. Nó sau đó lấy một chiếc bình gỗ vừa nắm tay đưa cho Camilier.
Camilier nhận lấy chiếc bình, mở nắp ra ngửi một chút, bảo:
– Thuốc hồi phục? Ngươi không sợ ta sẽ phản kháng sao?
– Cô không thể. – Turan tự tin đáp – Cũng không có lý do làm chuyện đó lần nữa.
Camilier nghe vậy cũng không nói gì nữa mà tu một hơi hết sạch bình thuốc. Tác dụng của thuốc hồi phục cấp thấp không quá nhanh, nhưng vẫn đủ để cô ta cảm thấy thoải mái hơn.
Khi đã ngấm thuốc được hồi lâu, nữ người sói lên tiếng:
– Hầu tước Ferrmen, hắn ta chết rồi.
Khuôn mặt của Turan cứng lại một chút khi nghe được lời Camilier. Không phải là nó không dự đoán tới tình huống này, nhưng nó thật sự không nghĩ được làm thế nào một Nihr lại có thể hạ sát một hầu tước. Để có thể được phong đến hầu tước thì Ferrmen cũng phải đạt Thần cấp trên 5, và một kẻ có thể được điều đến tham gia chiến trận ở biên giới với vương quốc Danlion thì hẳn còn cao hơn thế nhiều.
– Sao? Vẫn còn muốn giúp chứ?
Camilier nói, nhếch miệng cười nhìn về phía Turan.
– Cô cứ kể cho hết đi đã. – Turan bảo – Chuyện không chỉ có thế, phải không?
Phản ứng của Turan dường như không phải thứ mà nữ người sói đang trông chờ, dù vậy, cô ta vẫn kể tiếp:
– Thủ phạm là nữ yêu tinh được hắn ta mua về. Cô ta bằng cách nào đó không chịu ảnh hưởng từ thiết bị kiểm soát, và lợi dụng lúc tên hầu tước sơ hở, thế là…
Camilier kết câu bằng hành động lấy tay kéo ngang cổ mình.
Chuyện nghe như đùa, Turan phải đánh giá như vậy. Một yêu tinh chỉ mới thần cấp 2, cho dù có không bị thiết bị kiểm soát đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối chọi lại một hầu tước, cố lắm cũng chỉ gây chút thương tích mà thôi. Hẳn là có chuyện gì đó nữa đã xảy ra.
– Vậy, cô sợ mình bị liên lụy nên bỏ trốn? – Turan hỏi.
– Ngu ngốc. – Camilier mắng – Có cơ hội thì bỏ trốn thôi, cần gì phải sợ liên lụy.
Lời của nữ người sói không sai, nhưng Turan thật không nghĩ cô ta không liên quan tới cái chết của hầu tước.
– Sao cô không thật lòng một chút? – Turan dò hỏi – Khi ngài hầu tước sống lại, mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ mà thôi.
Camilier tặc lưỡi, vẻ bực dọc thấy rõ. Rồi cô ta bảo:
– Được, được. Là ngươi giỏi, không qua mắt ngươi được. Kì thực tên hầu tước đó là do ta giết.
Câu nói của Camilier hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Turan. So với một nữ yêu tinh Thần cấp 2 thì chuyện một Nihr như cô ta có thể giết được hầu tước Ferrmen còn khó tin được hơn. Nhưng Turan không thể làm ra vẻ ngạc nhiên lúc này, chỉ đành ngồi yên nghe tiếp.
– Tên hầu tước đó, hắn ta ấy, chết trong sung sướng nhé! – Camilier cười bảo – Nữ yêu tinh vùng vẫy, la hét rất ghê gớm, nhưng cuối cùng vẫn là không chống lại được. Và trong lúc hắn ta đang hưởng thụ cùng nữ yêu tinh kia, ta chỉ thêm vào một chút chất xúc tác mà thôi. Chơi đến chết, đàn ông đều là một lũ sống trên dục tính, chết cũng vì dục tính.
Giọng nói cùng tiếng cười càn rỡ của nữ người sói khiến mọi nghi hoặc còn sót lại của Turan hoàn toàn bị loại bỏ. Cô ta quả thật có gan, và rất có khả năng làm được điều đó. Chỉ là nghĩ đến việc cả một người Thần cấp cao như hầu tước Ferrmen cũng bị cuốn theo làm Turan không khỏi rùng mình một cái.
“Nhưng cụ thể bằng cách nào?” Turan thắc mắc. Có hai khả năng Turan có thể nghĩ đến lúc này: bỏ thuốc, hoặc là kỹ năng của Camilier. Việc dùng bùa chú hay phép thuật dường như là bất khả thi đối với một Nihr như cô ta.
Turan có phần nghiêng về khả năng đầu tiên hơn, nhưng một chút nghi ngờ dấy lên trong lòng khiến nó không chút ngần ngại, liền thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên người Camilier. Trước đây nó cũng đã sử dụng, nhưng không hề kiểm tra những kỹ năng của cô ta. “Một Nihr thì không có kỹ năng gì cả.”, là suy nghĩ mà giờ Turan thấy hoàn toàn là sai lầm.
– Ngươi tỉnh rồi?! Nằm im đó! Nếu còn muốn sống thì nằm im đó!
Giọng nói gấp gáp và đầy tính uy hiếp vang lên bên tai của Turan. Không mất quá lâu để nó nhận ra mình đang bị Camilier cầm dao kề cổ, sẵn sàng cứa đứt, kết thúc mạng sống của nó bất cứ lúc nào.
“Cô ta vậy mà lại hiện lên lúc này!?” Turan thốt thầm, kế đó là mắng chửi số phận khốn nạn của mình. Nó thật quá ngây thơ rồi mới để thân xác không chút phòng bị của mình phơi bày trước nữ người sói.
Có thể Camilier đã quá hiền lành suốt hai ngày qua nên đã khiến Turan mất cảnh giác. Nhưng dù là gì thì nó cũng quá ngu xuẩn rồi mới nghĩ linh hồn kia sẽ không xuất hiện hôm nay.
– Cô- cô muốn gì? – Turan cất giọng một cách khó khăn.
– Đây là đâu? Nói mau!
– Nhà trọ Mowl, thành Shangry. – Turan đáp vội – Cô đã an toàn rồi. Yên tâm đi.
– Im đi! – Camilier gắt – Linh hồn kia của ta quá ngây thơ rồi, lại tin tưởng ngươi đến vậy. Mau mở cửa phòng!
“Tôi mới là kẻ ngây thơ ở đây. Tin tưởng cô đến vậy…”
– Giờ cô ra ngoài sẽ nguy hiểm hơn đấy. – Turan cố nói – Nghe tôi, ở-
– Ta tự lo được. – Camilier ngắt lời – Giờ thì mở cửa ra.
Camilier nói rồi xốc người Turan dậy trong khi vẫn để dao cách cổ nó không tới một phân. Hành động cùng lời nói của cô ta đều quá quyết đoán, và hẳn cô ta cũng sẽ không ngần ngại cho nó một nhát ngay cổ nếu còn chần chừ thêm.
– Được rồi. Cô bình tĩnh.
Turan vội nói, lấy ra từ túi trữ vật chìa khóa phòng đưa cho Camilier.
– Đưa ta làm gì!? – Camilier gắt – Đến mở cửa.
Cơ thể của Turan bị nữ người sói đẩy tiến về phía cửa phòng. Thế nhưng nó còn chưa kịp đến gần cửa thì lực đẩy từ phía sau đã biến mất, cùng với đó là con dao kề cổ cũng đã bị nới lỏng.
– Con ngốc này! Đừng có cãi lại-
Turan không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó rất nhanh nhận ra đây là cơ hội của mình, liền khắc khom lưng, xoay người đồng thời tung một cú đá vào thẳng bụng Camilier không chút nương tay.
Camilier là kẻ có phản xạ cùng tốc độ hành động của một chiến binh, nhưng lúc này lại không thể đối phó được với đòn tấn công bất ngờ của Turan, bị đá văng vào vách tường. Cơn đau từ cú đá xâm lấn cả cơ thể nữ người sói nhưng cô ta cắn răng chịu đựng, không cất lên một tiếng la hét nào. Bản thân cô ta cũng biết rõ nếu gây tiếng động thì kẻ gặp bất lợi là mình chứ không ai khác.
Cú đá hết lực từ Turan, dù là một đòn tấn công chớp nhoáng, nhưng vẫn không phải thứ mà một Nihr có thể chịu được. Nếu là kẻ khác thì giờ hẳn đã gục mất rồi.
– Con ngốc này… Chết tiệt!
Camilier mắng từng tiếng khó khăn, cố gắng đứng dậy nhưng rõ ràng là không thể.
Turan trông một chút thì nhận ra nữ người sói như đang bị thứ gì đó kiềm chế lại, cũng như rằng cô ta đang nói chuyện với ai đó. Ánh mắt nó tập trung quan sát và câu trả lời ngay lập tức có được khi thấy một đám khói phát sáng nhàn nhạt đang cuồn cuộn siết vào nhau tạo thành một vòng xoáy ở đầu cô ta.
Chỉnh thể linh hồn của Camilier đang dao động, như thể bị thứ gì đó cưỡng ép rút lấy. Đó hẳn là linh hồn còn lại của cô ta, cũng là người đã luôn gọi Turan là “chủ nhân”.
Turan bước lại gần nữ người sói, ngồi xuống đối diện, chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ trên vòng xoáy kia. Nó mặc kệ vẻ mặt căm giận trong sự bất lực của cô ta. Tình trạng của cô ta lúc này thì cử động còn khó chứ đừng nói đến đánh lại nó.
– Tôi đã chờ mãi mà cô không xuất hiện. – Turan cất tiếng – Không ngờ khi gặp lại, cô lại đối xử với người cứu mạng mình như vậy.
– Ra đòn nặng như thế, ngươi gọi đó là cứu mạng ư?!
Camilier thốt, không chút nào cam chịu. Cô ta hẳn là rất ghét Turan, dù nó chẳng biết vì lý do gì.
– Là kẻ khác thì cô đã chết rồi. – Turan hời hợt đáp – Nghe lời tôi, đừng làm loạn. Linh hồn kia của cô hẳn cũng không muốn như thế.
Camilier xì một tiếng đầy bực bội. Cô ta tất nhiên biết rõ linh hồn còn lại của mình đang ngăn cản mình rời đi, cũng là lý do chính khiến cô chịu đau khổ như bây giờ.
– Ta thật không hiểu ngươi có gì tốt mà con ngốc đó lại muốn ở lại.
Turan cũng không hiểu. Nhưng việc nó cần Camilier ở bên mình là thật sự. Một linh hồn song sinh không hề dễ tìm, còn là người đã có chút cảm tình với mình thì càng không thể bỏ qua. Nghe qua lời của thần Syrathr thì rõ ràng cả cô ta cũng rất xem trọng một linh hồn song sinh.
– Cô muốn rời khỏi đây… nhưng sau đó thì định làm gì chứ? – Turan cất tiếng – Cô cho rằng đám buôn nô lệ đó sẽ buông tha cho cô sao?
– Ta biết rõ điều đó. – Camilier đáp ngay – Nhưng ngươi thì có thể giúp được gì?
Turan trông ánh mắt nữ người sói đang nhìn thẳng vào mình một chút. Nó hoàn toàn không tìm thấy được chút sự tin tưởng nào cả, cũng chẳng phải là nghi ngờ. Cô ta chỉ đơn giản coi nó là một chướng ngại vật mà thôi.
– Cũng không thể nói như vậy. – Turan cười bảo – Cô có thể tiết lộ chút chuyện mình đã làm vào tối hôm đó không?
Câu hỏi của Turan làm Camilier thu ánh mắt của mình lại mà liếc sang chỗ khác. Chỉ cử chỉ nhỏ đó cũng đủ để Turan nhận ra chuyện không hề đơn giản. Cô ta hẳn đang lo rằng nó sẽ bán cô ta cho đám buôn nô lệ hoặc hầu tước Ferrmen nếu biết được sự việc.
– Yên tâm. Tôi không bỏ công tốn sức, liều mình đối đầu với một hầu tước và cả những tên buôn nô lệ, đưa cô từ tận thành Kyrult về tới nơi này chỉ để nghe cô kể chuyện đâu.
Cười khẩy một tiếng, Camilier đáp:
– Chỉ sợ ngươi gánh không nổi.
Đối với lời này của nữ người sói, Turan chỉ mỉm cười rồi xoay người ngồi dựa vào tường cạnh cô ta. Nó sau đó lấy một chiếc bình gỗ vừa nắm tay đưa cho Camilier.
Camilier nhận lấy chiếc bình, mở nắp ra ngửi một chút, bảo:
– Thuốc hồi phục? Ngươi không sợ ta sẽ phản kháng sao?
– Cô không thể. – Turan tự tin đáp – Cũng không có lý do làm chuyện đó lần nữa.
Camilier nghe vậy cũng không nói gì nữa mà tu một hơi hết sạch bình thuốc. Tác dụng của thuốc hồi phục cấp thấp không quá nhanh, nhưng vẫn đủ để cô ta cảm thấy thoải mái hơn.
Khi đã ngấm thuốc được hồi lâu, nữ người sói lên tiếng:
– Hầu tước Ferrmen, hắn ta chết rồi.
Khuôn mặt của Turan cứng lại một chút khi nghe được lời Camilier. Không phải là nó không dự đoán tới tình huống này, nhưng nó thật sự không nghĩ được làm thế nào một Nihr lại có thể hạ sát một hầu tước. Để có thể được phong đến hầu tước thì Ferrmen cũng phải đạt Thần cấp trên 5, và một kẻ có thể được điều đến tham gia chiến trận ở biên giới với vương quốc Danlion thì hẳn còn cao hơn thế nhiều.
– Sao? Vẫn còn muốn giúp chứ?
Camilier nói, nhếch miệng cười nhìn về phía Turan.
– Cô cứ kể cho hết đi đã. – Turan bảo – Chuyện không chỉ có thế, phải không?
Phản ứng của Turan dường như không phải thứ mà nữ người sói đang trông chờ, dù vậy, cô ta vẫn kể tiếp:
– Thủ phạm là nữ yêu tinh được hắn ta mua về. Cô ta bằng cách nào đó không chịu ảnh hưởng từ thiết bị kiểm soát, và lợi dụng lúc tên hầu tước sơ hở, thế là…
Camilier kết câu bằng hành động lấy tay kéo ngang cổ mình.
Chuyện nghe như đùa, Turan phải đánh giá như vậy. Một yêu tinh chỉ mới thần cấp 2, cho dù có không bị thiết bị kiểm soát đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối chọi lại một hầu tước, cố lắm cũng chỉ gây chút thương tích mà thôi. Hẳn là có chuyện gì đó nữa đã xảy ra.
– Vậy, cô sợ mình bị liên lụy nên bỏ trốn? – Turan hỏi.
– Ngu ngốc. – Camilier mắng – Có cơ hội thì bỏ trốn thôi, cần gì phải sợ liên lụy.
Lời của nữ người sói không sai, nhưng Turan thật không nghĩ cô ta không liên quan tới cái chết của hầu tước.
– Sao cô không thật lòng một chút? – Turan dò hỏi – Khi ngài hầu tước sống lại, mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ mà thôi.
Camilier tặc lưỡi, vẻ bực dọc thấy rõ. Rồi cô ta bảo:
– Được, được. Là ngươi giỏi, không qua mắt ngươi được. Kì thực tên hầu tước đó là do ta giết.
Câu nói của Camilier hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Turan. So với một nữ yêu tinh Thần cấp 2 thì chuyện một Nihr như cô ta có thể giết được hầu tước Ferrmen còn khó tin được hơn. Nhưng Turan không thể làm ra vẻ ngạc nhiên lúc này, chỉ đành ngồi yên nghe tiếp.
– Tên hầu tước đó, hắn ta ấy, chết trong sung sướng nhé! – Camilier cười bảo – Nữ yêu tinh vùng vẫy, la hét rất ghê gớm, nhưng cuối cùng vẫn là không chống lại được. Và trong lúc hắn ta đang hưởng thụ cùng nữ yêu tinh kia, ta chỉ thêm vào một chút chất xúc tác mà thôi. Chơi đến chết, đàn ông đều là một lũ sống trên dục tính, chết cũng vì dục tính.
Giọng nói cùng tiếng cười càn rỡ của nữ người sói khiến mọi nghi hoặc còn sót lại của Turan hoàn toàn bị loại bỏ. Cô ta quả thật có gan, và rất có khả năng làm được điều đó. Chỉ là nghĩ đến việc cả một người Thần cấp cao như hầu tước Ferrmen cũng bị cuốn theo làm Turan không khỏi rùng mình một cái.
“Nhưng cụ thể bằng cách nào?” Turan thắc mắc. Có hai khả năng Turan có thể nghĩ đến lúc này: bỏ thuốc, hoặc là kỹ năng của Camilier. Việc dùng bùa chú hay phép thuật dường như là bất khả thi đối với một Nihr như cô ta.
Turan có phần nghiêng về khả năng đầu tiên hơn, nhưng một chút nghi ngờ dấy lên trong lòng khiến nó không chút ngần ngại, liền thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên người Camilier. Trước đây nó cũng đã sử dụng, nhưng không hề kiểm tra những kỹ năng của cô ta. “Một Nihr thì không có kỹ năng gì cả.”, là suy nghĩ mà giờ Turan thấy hoàn toàn là sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.