Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 92: Liên tục kiếm lời
Rodycelloor@
10/07/2020
Tiffia cất vội những món đồ vừa lấy được vào túi trữ vật rồi bước đến
chỗ Turan. Cậu ta vẫn còn đang xem thêm mấy chiếc hộp nữa. Vậy nên
Tiffia chỉ đứng bên cạnh, im lặng theo dõi tiếp.
Thời gian mà Turan dành để xem xét từng chiếc hộp đã tăng lên rõ rệt so với những lần đầu tiên. Tiffia đoán là cậu ta đã mệt rồi, hoặc cũng có thể là do khả năng che giấu của chiếc hộp năm trăm xen mạnh hơn so với hai trăm xen.
“Hẳn là mệt đi.” Tiffia nghĩ thầm. Cô không cho rằng những chiếc hộp này có gì khác nhau. Nếu chúng có khác nhau giữa những gian hàng thì cô đã phải biết từ lâu rồi. Dù sao thì cô cũng coi là có kinh nghiệm lâu năm trong cái việc đập hộp này, không thể nào lại bỏ sót một kiến thức quan trọng như vậy.
– Sao thế?
Tiffia cất tiếng hỏi nhỏ. Cô để ý thấy Turan cầm chiếc hộp trên tay đã rất lâu rồi, và còn trông như thể đang phân vân rất nhiều nữa.
“Cậu ta không đoán được chiếc hộp này ư?”
– Tôi không biết là mình có nên mua chiếc hộp này không…
Câu trả lời của Turan hoàn toàn không giải quyết được vấn đề gì cả. Người đến tham gia cái trò này tất nhiên đều có suy nghĩ như cậu ta rồi.
Dường như bản thân cũng nhận ra được sự tối nghĩa trong câu trả lời của mình, Turan nói tiếp:
– Giá trị của món đồ trong này quá lớn so với giá tiền niêm yết. Cứ như thể họ bỏ nhầm hộp ở gian hàng hai nghìn xen sang đây vậy.
– Có chuyện như vậy?
Tiffia ngạc nhiên. Cô chưa từng gặp chuyện như Turan vừa nói bao giờ. Không thể nào lại có chuyện tồn tại một chiếc hộp mà giá tiền món đồ bên trong chênh lệch quá lớn so với giá tiền niêm yết.
Trừ phi đó là gian hàng độc đắc, chỉ có một giải thưởng duy nhất. Nhưng Turan đã đưa Tiffia ba chiếc hộp của gian hàng này rồi.
Một khả năng khác là gian hàng siêu thưởng, nhưng đó là gian hàng có tới hàng nghìn hộp với tỉ lệ trúng là cực thấp. Trên thực thế mà nói thì gần như không khác gì so với gian hàng độc đắc cả.
Lời của Turan, Tiffia chắc chắn không nghi ngờ, và bây giờ cô cũng trở nên phân vân như cậu ta. Nếu chọn lấy chiếc hộp này, rất có thể sẽ kéo theo những phiền phức không đáng có. Turan đến đây chỉ để tìm món đồ “tùy duyên” mà thôi, hẳn là không đáng để mạo hiểm.
– Giá trị của nó ở mức nào? – Tiffia tò mò hỏi.
Turan nghĩ ngợi một lúc, đáp:
– Chí ít cũng phải ba mươi nghìn xen.
“Gấp sáu mươi lần!?” Tiffia thốt thầm. Sáu mươi lần là con số không hề nhỏ. Tương ứng giá trị ở gian hàng hai nghìn xen thì sẽ là một trăm hai mươi nghìn xen, một số tiền đủ để mua một căn nhà hạng sang loại hai.
– L-là cái gì?
Tiffia ghé sát lại nói thật nhỏ vào tai Turan. Cô không muốn những lời sắp tới bị người khác nghe được.
– Là ngọc-.
Turan quay sang, miệng vừa cất lên được vài chữ thì im bặt.
Tiffia cũng ngay lập tức nhận ra được tình huống, vội vàng bước lùi lại, vẻ xấu hổ không giấu được.
Cô và Turan vừa nãy mặt cách nhau quá gần rồi, thậm chí chỉ cần hơi nhích một tí nữa là cả hai đã chạm vào nhau. Tiffia không thể ngờ là bản thân mình lại vô ý tứ như vậy.
Bầu không khí bây giờ tràn đầy sự ái ngại. Thật sự khó xử.
– Tôi đi xem gian hàng kế tiếp. Cô tự quyết định chuyện này.
Turan đặt vội chiếc hộp lên chồng hộp trong tay Tiffia rồi xoay người rời đi luôn. Dáng vẻ bối rối của cậu ta, dù chỉ thoáng qua một chút, nhưng lại làm lòng cô ấm lên lạ thường. Có lẽ nó cho thấy rằng sức hút của Tiffia vẫn còn đó, vẫn còn có tác dụng với Turan.
Tiffia mỉm cười vui vẻ nhìn theo bóng lưng người thanh niên bước đên gian hàng niêm yết một nghìn xen. Đi theo Turan, quả nhiên chưa bao giờ là một quyết định sai lầm cả.
Chỉ riêng món đồ vừa nãy đã có giá đến ba mươi nghìn xen rồi cơ mà.
“Một chút phiền phức lại có là gì chứ.”
Nghĩ như vậy, Tiffia rảo bước lại chỗ mở hộp luôn.
Những chiếc hộp lần lượt được mở ra, đều là cao hơn giá niêm yết: một viên ngọc lam bảo loại nhỏ, một bình thuốc hồi ma năng cao cấp và một lốc sáu bình thuốc hồi ma năng trung cấp. Đến chiếc hộp cuối cùng thì ngay cả người mở hộp cũng không giấu sự kinh ngạc của mình thêm được nữa. Từ nãy đến giờ ông ta đã luôn cố kiềm xuống nhưng giờ thấy một thứ mang giá trị không khác gì giải độc đắc thì bộc phát hết ra luôn.
– Cái quái gì thế này?! Này cũng có thể hả!?
Tiếng thốt của người phụ trách mở hộp nhanh chóng gây sự chú ý của những người xung quanh. Dù rằng sáng sớm chẳng có nhiều khách hàng nhưng vẫn có đến bốn người chạy lại xem.
– Là ngọc thô! – tiếng một người vang lên.
– Ngọc thô? Giá ít nhất cũng phải mười lăm nghìn xen. – ai đó cất tiếng đánh giá.
– Mau xem là loại ngọc gì. – một người khác giục.
– Này là mở từ hộp hai nghìn xen phỏng? Thật là có tiền.
Chỉ vài người khách nhưng những tiếng bàn tán xôn xao không ngừng. Giá trị của viên ngọc rõ ràng là lớn, đến mức không ai nghĩ rằng có thể tìm thấy ở một cửa hàng đồng giá nhỏ cả. Nếu biết nơi này có thể tìm thấy ngọc thì hẳn mọi người đã đổ xô về đây thử vận may rồi.
– Không- không biết cô có muốn giám định tại chỗ luôn không?
Người phụ trách mở hộp cầm lấy viên ngọc, cất giọng run run. Vật ông ta đang cầm trong tay không phải quá quý giá nhưng là thứ có giá trị nhất từng thấy ở cửa hàng này.
Tiffia nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định không giám định. Trên người cô cũng có giữ không ít bùa phép ‘Giám định’, không việc gì phải mạo hiểm cho người khác biết chi tiết về viên ngọc cả. Tình huống hiện tại đã có chút ngoài kiểm soát rồi.
Tiffia cầm lấy viên ngọc của mình rồi bỏ tất cả vào trong túi trữ vật trước bao ánh mắt tò mò của mọi người. Xong, cô cười nhếch mép, mặt vênh lên tự đắc mà bước tới chỗ của Turan. Dù cho đây không phải là thành quả của cô đi chăng nữa thì cảm giác vui vẻ, thỏa mãn này quả là không kiềm xuống được.
– Cô mang đến đám láo nháo nào thế này?
Turan nhăn mặt, cất tiếng hỏi. Cậu ta rõ ràng không đoán được tình huống hiện tại.
– Tôi mở hộp rồi. Cái hộp ba mươi nghìn xen ấy.
Tiffia cười đáp, không tỏ ra chút nào là áy náy. Chính Turan đã cho phép cô tự quyết định mà.
– Cô không biết mở hộp trong phòng kín hay sao mà lại để bọn họ cũng biết? – Turan thốt.
– Sẽ tốn phí, không phải sao?
Turan không nói gì nữa, chỉ lầm bầm gì đó vẻ bực bội lắm. Tiffia không nghe ra được cậu ta đang lầm bầm cái gì, nhưng hẳn là đang mắng cô keo kiệt rồi.
Không trách được. Bản thân Tiffia cũng có nghĩ đến chuyện bỏ ít phí ra để tránh đám phiền phức đang theo sau này, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó, cô lại muốn thể hiện, khoe hết ra rằng mình cùng Turan có thể kiếm được món lợi lớn cực kỳ.
Đó chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng không thể nào cản được. Chính cô lúc này cũng không hối hận. Thế là đã đủ rồi.
– Chúng ta sẽ không mua gì nữa.
Turan gằn giọng bảo, cầm lên thêm một chiếc hộp khác.
– Sao thế? Cậu giận à? – Tiffia thắc mắc.
– Đã đủ phiền phức rồi. – Turan đáp vội – Giờ mà mua nữa thì sẽ khiến cả đám loạn lên hết.
Tiffia đồng tình với Turan. Nhưng trông dáng vẻ cậu ta lúc này, giờ cô lại muốn trêu cậu ta một chút.
– Loạn cũng tốt mà. – Tiffia cười bảo – Chúng ta kiếm được nhiều tiền, càng tốt!
Turan khịt mũi một cái, quay sang nhìn Tiffia rồi nhìn một lượt đám người đang theo mình, sau đó lại nhìn Tiffia, nói:
– Tôi biết là cô đang muốn trêu tôi, nhưng quả thật là chúng ta cũng đang cần tiền. Rất nhiều tiền.
– Vậy nên…?
– Chơi tới bến đi.
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiffia, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ không giấu được. Niềm vui này cô không biết mình đã từng cảm nhận được bao giờ chưa, nhưng chắc chắn ngay lúc này, cô sẽ hưởng thụ nó cho thật tốt.
– Cái này, cái này. Cả cái này nữa.
Turan lên tiếng, liên tục đặt từng chiếc hộp một lên tay Tiffia.
– Rồi. Đi đi. Xong thì tới gian hàng hai nghìn xen.
– Rõ, thưa đội trưởng. – Tiffia cười nói.
– Đừng gọi- Mà thôi kệ đi.
Tiffia mang ba chiếc hộp niêm yết một nghìn xen tới chỗ phụ trách mở hộp. Đám bốn người thấy vậy thì đi theo sát cô luôn. Không chỉ Tiffia mà cả bọn họ đều thật tò mò không biết lần này sẽ là báu vật gì được mở ra.
– Lại là cô? – người phụ trách mở hộp bảo.
– Là tôi. – Tiffia đáp ngay – Có vẻ chỉ có mình tôi mở hộp thôi nhỉ?
– Tôi không biết cô dùng cách nào nhưng đừng có mà vét hết đồ tốt ở đây. Ông chủ tôi sẽ không vui đâu.
– Nhưng tôi thì vui.
Tiffia rất tự nhiên đáp lại, kèm theo đó là một nụ cười tươi rói chứng minh rõ ràng lời nói của mình. Cô không việc gì phải e ngại ông chủ cửa hàng này hay bất kỳ ai khác cả. Muốn đoán biết thân phận của cô hay cả Turan đều không dễ dàng.
Mà dù họ đoán biết được thì cũng chẳng thể làm gì. Họ đâu thể nào tìm đánh khách hàng của mình hay đòi lại số tiền bị tổn thất, như thế thì khác gì bảo rằng cửa hàng không cho phép có đồ tốt bị lấy đi.
Người phụ trách mở hộp thấy dáng vẻ của Tiffia thì không nói gì nữa, chỉ cất một tiếng thở dài rồi tập trung vào công việc của mình.
Lần này, ba chiếc hộp lần lượt là một bình thuốc hồi ma năng thánh cấp, ba viên ngọc lam bảo loại nhỏ và một bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp. Dù cả ba hộp đều không sánh được một nửa của viên ngọc thô kia nhưng vẫn rất có giá trị.
– Ô, thật sự đều là thành công kìa! – một người hô lên.
– Cả ba hộp đều được đập thành công. May mắn đến đáng sợ. – một người khác thốt.
– May mắn? Như vầy mà bảo là may mắn? Có ông nội ngươi tin! – một người bĩu môi bảo.
– Không phải đồ tốt đều bị cô ta tranh hết rồi chứ?!
Tiffia không quan tâm mấy tới lời những người xung quanh mà chỉ vội vàng cầm lấy mấy món đồ thuộc về mình rồi bước nhanh đến chỗ gian hàng hai nghìn xen. Thứ cô để tâm bây giờ chỉ có những món đồ mà mình sẽ lấy được mà thôi.
Turan lúc này vẫn đang loay hoay cầm lên bỏ xuống những chiếc hộp ở gian hàng hai nghìn xen. Vẻ mặt cậu ta trông vô cùng nghiêm trọng, như thể đang đối diện với kẻ thù của mình.
– Chuyện gì thế?
Tiffia cất tiếng hỏi nhỏ. Cô không hề nghi ngờ khả năng của Turan. Nếu có vấn đề thì hẳn là chính bản thân những chiếc hộp này, hay đúng hơn là món đồ bên trong chúng.
Gian hàng hai nghìn xen này không có quá nhiều hộp, tổng cộng chỉ có hai mươi cái mà thôi. Tính theo tỉ lệ của những gian hàng khác thì ở đây chỉ có thể tìm thấy cùng lắm hai chiếc hộp là có lời.
Turan nghe thấy câu hỏi của Tiffia nhưng không đáp mà tập trung xem xét tiếp chiếc hộp tiếp theo. Cậu ta cứ im lặng xem xét như thế tới tận chiếc hộp thứ mười bốn thì mới ngừng lại, bảo nhỏ:
– Gian hàng này không ổn chút nào.
– Không ổn? – Tiffia thắc mắc – Lại là kiểu gì?
– Tôi đã xem qua tất cả hộp nhưng lại không thấy hộp nào có lời cả. – Turan đáp – Một chút cũng không. Toàn bộ đều là lỗ.
“Chuyện này không thể nào.” Tiffia nói thầm. Cửa hàng đồng giá dù có gan lớn đến đâu cũng tuyệt đối không dám làm chuyện lừa đảo này.
– Đừng kết luận vội. – Turan nói tiếp – Có lẽ đã có người đến đây trước chúng ta.
– À, phải…
Tiffia tự thấy bản thân mình quá ngu ngốc rồi. Chuyện chỉ đơn giản có thể mà cô lại ngay lập tức đổ lỗi cho cửa hàng. Có vẻ như cô đã quá chìm đắm trong chuyện kiếm lời nên mới bỏ qua điều cơ bản như thế.
– Vậy bây giờ thế nào? – Tiffia hỏi.
– Còn làm thế nào? Quay về thôi. Cô kiếm tiền tới ngu luôn rồi à?!
Turan mắng thẳng mặt, không chút kiêng nể gì. Tiffia bị mắng cũng chỉ có thể mỉm cười ái ngại. Cô có thể phản ứng gì khác trong lúc này chứ.
Nhưng Tiffia thật sự không đoán ra được làm thế nào có kẻ khác lấy mất tất cả phần thưởng ở gian hàng hai nghìn xen. Không lý nào lại có kẻ khác có khả năng như Turan được. Nếu trên đời này khả năng đoán biết vật phẩm bên trong chiếc hộp dễ có được như vậy thì đã không có ai dám mở cửa hàng đồng giá rồi.
Thời gian mà Turan dành để xem xét từng chiếc hộp đã tăng lên rõ rệt so với những lần đầu tiên. Tiffia đoán là cậu ta đã mệt rồi, hoặc cũng có thể là do khả năng che giấu của chiếc hộp năm trăm xen mạnh hơn so với hai trăm xen.
“Hẳn là mệt đi.” Tiffia nghĩ thầm. Cô không cho rằng những chiếc hộp này có gì khác nhau. Nếu chúng có khác nhau giữa những gian hàng thì cô đã phải biết từ lâu rồi. Dù sao thì cô cũng coi là có kinh nghiệm lâu năm trong cái việc đập hộp này, không thể nào lại bỏ sót một kiến thức quan trọng như vậy.
– Sao thế?
Tiffia cất tiếng hỏi nhỏ. Cô để ý thấy Turan cầm chiếc hộp trên tay đã rất lâu rồi, và còn trông như thể đang phân vân rất nhiều nữa.
“Cậu ta không đoán được chiếc hộp này ư?”
– Tôi không biết là mình có nên mua chiếc hộp này không…
Câu trả lời của Turan hoàn toàn không giải quyết được vấn đề gì cả. Người đến tham gia cái trò này tất nhiên đều có suy nghĩ như cậu ta rồi.
Dường như bản thân cũng nhận ra được sự tối nghĩa trong câu trả lời của mình, Turan nói tiếp:
– Giá trị của món đồ trong này quá lớn so với giá tiền niêm yết. Cứ như thể họ bỏ nhầm hộp ở gian hàng hai nghìn xen sang đây vậy.
– Có chuyện như vậy?
Tiffia ngạc nhiên. Cô chưa từng gặp chuyện như Turan vừa nói bao giờ. Không thể nào lại có chuyện tồn tại một chiếc hộp mà giá tiền món đồ bên trong chênh lệch quá lớn so với giá tiền niêm yết.
Trừ phi đó là gian hàng độc đắc, chỉ có một giải thưởng duy nhất. Nhưng Turan đã đưa Tiffia ba chiếc hộp của gian hàng này rồi.
Một khả năng khác là gian hàng siêu thưởng, nhưng đó là gian hàng có tới hàng nghìn hộp với tỉ lệ trúng là cực thấp. Trên thực thế mà nói thì gần như không khác gì so với gian hàng độc đắc cả.
Lời của Turan, Tiffia chắc chắn không nghi ngờ, và bây giờ cô cũng trở nên phân vân như cậu ta. Nếu chọn lấy chiếc hộp này, rất có thể sẽ kéo theo những phiền phức không đáng có. Turan đến đây chỉ để tìm món đồ “tùy duyên” mà thôi, hẳn là không đáng để mạo hiểm.
– Giá trị của nó ở mức nào? – Tiffia tò mò hỏi.
Turan nghĩ ngợi một lúc, đáp:
– Chí ít cũng phải ba mươi nghìn xen.
“Gấp sáu mươi lần!?” Tiffia thốt thầm. Sáu mươi lần là con số không hề nhỏ. Tương ứng giá trị ở gian hàng hai nghìn xen thì sẽ là một trăm hai mươi nghìn xen, một số tiền đủ để mua một căn nhà hạng sang loại hai.
– L-là cái gì?
Tiffia ghé sát lại nói thật nhỏ vào tai Turan. Cô không muốn những lời sắp tới bị người khác nghe được.
– Là ngọc-.
Turan quay sang, miệng vừa cất lên được vài chữ thì im bặt.
Tiffia cũng ngay lập tức nhận ra được tình huống, vội vàng bước lùi lại, vẻ xấu hổ không giấu được.
Cô và Turan vừa nãy mặt cách nhau quá gần rồi, thậm chí chỉ cần hơi nhích một tí nữa là cả hai đã chạm vào nhau. Tiffia không thể ngờ là bản thân mình lại vô ý tứ như vậy.
Bầu không khí bây giờ tràn đầy sự ái ngại. Thật sự khó xử.
– Tôi đi xem gian hàng kế tiếp. Cô tự quyết định chuyện này.
Turan đặt vội chiếc hộp lên chồng hộp trong tay Tiffia rồi xoay người rời đi luôn. Dáng vẻ bối rối của cậu ta, dù chỉ thoáng qua một chút, nhưng lại làm lòng cô ấm lên lạ thường. Có lẽ nó cho thấy rằng sức hút của Tiffia vẫn còn đó, vẫn còn có tác dụng với Turan.
Tiffia mỉm cười vui vẻ nhìn theo bóng lưng người thanh niên bước đên gian hàng niêm yết một nghìn xen. Đi theo Turan, quả nhiên chưa bao giờ là một quyết định sai lầm cả.
Chỉ riêng món đồ vừa nãy đã có giá đến ba mươi nghìn xen rồi cơ mà.
“Một chút phiền phức lại có là gì chứ.”
Nghĩ như vậy, Tiffia rảo bước lại chỗ mở hộp luôn.
Những chiếc hộp lần lượt được mở ra, đều là cao hơn giá niêm yết: một viên ngọc lam bảo loại nhỏ, một bình thuốc hồi ma năng cao cấp và một lốc sáu bình thuốc hồi ma năng trung cấp. Đến chiếc hộp cuối cùng thì ngay cả người mở hộp cũng không giấu sự kinh ngạc của mình thêm được nữa. Từ nãy đến giờ ông ta đã luôn cố kiềm xuống nhưng giờ thấy một thứ mang giá trị không khác gì giải độc đắc thì bộc phát hết ra luôn.
– Cái quái gì thế này?! Này cũng có thể hả!?
Tiếng thốt của người phụ trách mở hộp nhanh chóng gây sự chú ý của những người xung quanh. Dù rằng sáng sớm chẳng có nhiều khách hàng nhưng vẫn có đến bốn người chạy lại xem.
– Là ngọc thô! – tiếng một người vang lên.
– Ngọc thô? Giá ít nhất cũng phải mười lăm nghìn xen. – ai đó cất tiếng đánh giá.
– Mau xem là loại ngọc gì. – một người khác giục.
– Này là mở từ hộp hai nghìn xen phỏng? Thật là có tiền.
Chỉ vài người khách nhưng những tiếng bàn tán xôn xao không ngừng. Giá trị của viên ngọc rõ ràng là lớn, đến mức không ai nghĩ rằng có thể tìm thấy ở một cửa hàng đồng giá nhỏ cả. Nếu biết nơi này có thể tìm thấy ngọc thì hẳn mọi người đã đổ xô về đây thử vận may rồi.
– Không- không biết cô có muốn giám định tại chỗ luôn không?
Người phụ trách mở hộp cầm lấy viên ngọc, cất giọng run run. Vật ông ta đang cầm trong tay không phải quá quý giá nhưng là thứ có giá trị nhất từng thấy ở cửa hàng này.
Tiffia nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định không giám định. Trên người cô cũng có giữ không ít bùa phép ‘Giám định’, không việc gì phải mạo hiểm cho người khác biết chi tiết về viên ngọc cả. Tình huống hiện tại đã có chút ngoài kiểm soát rồi.
Tiffia cầm lấy viên ngọc của mình rồi bỏ tất cả vào trong túi trữ vật trước bao ánh mắt tò mò của mọi người. Xong, cô cười nhếch mép, mặt vênh lên tự đắc mà bước tới chỗ của Turan. Dù cho đây không phải là thành quả của cô đi chăng nữa thì cảm giác vui vẻ, thỏa mãn này quả là không kiềm xuống được.
– Cô mang đến đám láo nháo nào thế này?
Turan nhăn mặt, cất tiếng hỏi. Cậu ta rõ ràng không đoán được tình huống hiện tại.
– Tôi mở hộp rồi. Cái hộp ba mươi nghìn xen ấy.
Tiffia cười đáp, không tỏ ra chút nào là áy náy. Chính Turan đã cho phép cô tự quyết định mà.
– Cô không biết mở hộp trong phòng kín hay sao mà lại để bọn họ cũng biết? – Turan thốt.
– Sẽ tốn phí, không phải sao?
Turan không nói gì nữa, chỉ lầm bầm gì đó vẻ bực bội lắm. Tiffia không nghe ra được cậu ta đang lầm bầm cái gì, nhưng hẳn là đang mắng cô keo kiệt rồi.
Không trách được. Bản thân Tiffia cũng có nghĩ đến chuyện bỏ ít phí ra để tránh đám phiền phức đang theo sau này, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó, cô lại muốn thể hiện, khoe hết ra rằng mình cùng Turan có thể kiếm được món lợi lớn cực kỳ.
Đó chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng không thể nào cản được. Chính cô lúc này cũng không hối hận. Thế là đã đủ rồi.
– Chúng ta sẽ không mua gì nữa.
Turan gằn giọng bảo, cầm lên thêm một chiếc hộp khác.
– Sao thế? Cậu giận à? – Tiffia thắc mắc.
– Đã đủ phiền phức rồi. – Turan đáp vội – Giờ mà mua nữa thì sẽ khiến cả đám loạn lên hết.
Tiffia đồng tình với Turan. Nhưng trông dáng vẻ cậu ta lúc này, giờ cô lại muốn trêu cậu ta một chút.
– Loạn cũng tốt mà. – Tiffia cười bảo – Chúng ta kiếm được nhiều tiền, càng tốt!
Turan khịt mũi một cái, quay sang nhìn Tiffia rồi nhìn một lượt đám người đang theo mình, sau đó lại nhìn Tiffia, nói:
– Tôi biết là cô đang muốn trêu tôi, nhưng quả thật là chúng ta cũng đang cần tiền. Rất nhiều tiền.
– Vậy nên…?
– Chơi tới bến đi.
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiffia, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ không giấu được. Niềm vui này cô không biết mình đã từng cảm nhận được bao giờ chưa, nhưng chắc chắn ngay lúc này, cô sẽ hưởng thụ nó cho thật tốt.
– Cái này, cái này. Cả cái này nữa.
Turan lên tiếng, liên tục đặt từng chiếc hộp một lên tay Tiffia.
– Rồi. Đi đi. Xong thì tới gian hàng hai nghìn xen.
– Rõ, thưa đội trưởng. – Tiffia cười nói.
– Đừng gọi- Mà thôi kệ đi.
Tiffia mang ba chiếc hộp niêm yết một nghìn xen tới chỗ phụ trách mở hộp. Đám bốn người thấy vậy thì đi theo sát cô luôn. Không chỉ Tiffia mà cả bọn họ đều thật tò mò không biết lần này sẽ là báu vật gì được mở ra.
– Lại là cô? – người phụ trách mở hộp bảo.
– Là tôi. – Tiffia đáp ngay – Có vẻ chỉ có mình tôi mở hộp thôi nhỉ?
– Tôi không biết cô dùng cách nào nhưng đừng có mà vét hết đồ tốt ở đây. Ông chủ tôi sẽ không vui đâu.
– Nhưng tôi thì vui.
Tiffia rất tự nhiên đáp lại, kèm theo đó là một nụ cười tươi rói chứng minh rõ ràng lời nói của mình. Cô không việc gì phải e ngại ông chủ cửa hàng này hay bất kỳ ai khác cả. Muốn đoán biết thân phận của cô hay cả Turan đều không dễ dàng.
Mà dù họ đoán biết được thì cũng chẳng thể làm gì. Họ đâu thể nào tìm đánh khách hàng của mình hay đòi lại số tiền bị tổn thất, như thế thì khác gì bảo rằng cửa hàng không cho phép có đồ tốt bị lấy đi.
Người phụ trách mở hộp thấy dáng vẻ của Tiffia thì không nói gì nữa, chỉ cất một tiếng thở dài rồi tập trung vào công việc của mình.
Lần này, ba chiếc hộp lần lượt là một bình thuốc hồi ma năng thánh cấp, ba viên ngọc lam bảo loại nhỏ và một bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp. Dù cả ba hộp đều không sánh được một nửa của viên ngọc thô kia nhưng vẫn rất có giá trị.
– Ô, thật sự đều là thành công kìa! – một người hô lên.
– Cả ba hộp đều được đập thành công. May mắn đến đáng sợ. – một người khác thốt.
– May mắn? Như vầy mà bảo là may mắn? Có ông nội ngươi tin! – một người bĩu môi bảo.
– Không phải đồ tốt đều bị cô ta tranh hết rồi chứ?!
Tiffia không quan tâm mấy tới lời những người xung quanh mà chỉ vội vàng cầm lấy mấy món đồ thuộc về mình rồi bước nhanh đến chỗ gian hàng hai nghìn xen. Thứ cô để tâm bây giờ chỉ có những món đồ mà mình sẽ lấy được mà thôi.
Turan lúc này vẫn đang loay hoay cầm lên bỏ xuống những chiếc hộp ở gian hàng hai nghìn xen. Vẻ mặt cậu ta trông vô cùng nghiêm trọng, như thể đang đối diện với kẻ thù của mình.
– Chuyện gì thế?
Tiffia cất tiếng hỏi nhỏ. Cô không hề nghi ngờ khả năng của Turan. Nếu có vấn đề thì hẳn là chính bản thân những chiếc hộp này, hay đúng hơn là món đồ bên trong chúng.
Gian hàng hai nghìn xen này không có quá nhiều hộp, tổng cộng chỉ có hai mươi cái mà thôi. Tính theo tỉ lệ của những gian hàng khác thì ở đây chỉ có thể tìm thấy cùng lắm hai chiếc hộp là có lời.
Turan nghe thấy câu hỏi của Tiffia nhưng không đáp mà tập trung xem xét tiếp chiếc hộp tiếp theo. Cậu ta cứ im lặng xem xét như thế tới tận chiếc hộp thứ mười bốn thì mới ngừng lại, bảo nhỏ:
– Gian hàng này không ổn chút nào.
– Không ổn? – Tiffia thắc mắc – Lại là kiểu gì?
– Tôi đã xem qua tất cả hộp nhưng lại không thấy hộp nào có lời cả. – Turan đáp – Một chút cũng không. Toàn bộ đều là lỗ.
“Chuyện này không thể nào.” Tiffia nói thầm. Cửa hàng đồng giá dù có gan lớn đến đâu cũng tuyệt đối không dám làm chuyện lừa đảo này.
– Đừng kết luận vội. – Turan nói tiếp – Có lẽ đã có người đến đây trước chúng ta.
– À, phải…
Tiffia tự thấy bản thân mình quá ngu ngốc rồi. Chuyện chỉ đơn giản có thể mà cô lại ngay lập tức đổ lỗi cho cửa hàng. Có vẻ như cô đã quá chìm đắm trong chuyện kiếm lời nên mới bỏ qua điều cơ bản như thế.
– Vậy bây giờ thế nào? – Tiffia hỏi.
– Còn làm thế nào? Quay về thôi. Cô kiếm tiền tới ngu luôn rồi à?!
Turan mắng thẳng mặt, không chút kiêng nể gì. Tiffia bị mắng cũng chỉ có thể mỉm cười ái ngại. Cô có thể phản ứng gì khác trong lúc này chứ.
Nhưng Tiffia thật sự không đoán ra được làm thế nào có kẻ khác lấy mất tất cả phần thưởng ở gian hàng hai nghìn xen. Không lý nào lại có kẻ khác có khả năng như Turan được. Nếu trên đời này khả năng đoán biết vật phẩm bên trong chiếc hộp dễ có được như vậy thì đã không có ai dám mở cửa hàng đồng giá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.