Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 2: Tấm hình

Phù Cẩn

06/09/2023

Từ sau khi gặp Ôn Nghiên, hiệu suất học tập của Kỷ Đinh thấp hơn thấy rõ.

Cô ngẩng lên nhìn đủ loại poster treo trên tường, cứ cảm thấy chúng ảm đạm thất sắc.

Tâm trạng lúc này căng thẳng bất an mà lại hưng phấn kích động, cô bắt đầu suy nghĩ đủ mọi tình tiết ở cạnh người anh đẹp trai kia trong một tháng sắp tới.

Nghĩ một lúc thì thấy miệng lưỡi khô đắng, Kỷ Đinh uống một ngụm nước lớn, tiếp tục chinh phục bài toán phả hệ di truyền.

Cũng may cô vẫn có tố chất cơ bản của một học bá, nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu chuyên tâm cầm bút viết.

Một tiếng đồng hồ xử xong bài Sinh vật, cô đứng lên vận động cơ thể, ra ngoài rẽ trái, động tác nhanh nhẹn đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Nghe nói con người khi bị kinh hãi thì các tế bào não sẽ chết một lượng lớn.

Kỷ Đinh cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã khiến cô nghe được âm thanh nứt vỡ của màng não…

Áo của người ấy cởi ra một nửa, hai cánh tay giơ cao để lộ phần eo hẹp mà rắn chắc. Cơ bụng sáu múi hoàn hảo, đang nhắm chuẩn xác vào trái tim bé nhỏ của cô.

Ôn Nghiên nhìn thấy cô thì hơi sững người, vô thức đưa áo lên che phía trước. Mà phản ứng của cô bé còn nhanh hơn, “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Sau đó là tiếng bước chân bỏ chạy hoảng loạn.

Yết hầu của anh chuyển động, mãi sau mới cười bất lực.

Kỷ Đinh ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, cực kỳ cố gắng để nhịp tim đập mạnh trở lại bình thường.

“Hôm nay có cần anh giải đáp câu khó không?”

Cô giật mình, quay sang thấy Kỷ Sâm khoanh tay dựa cửa, dáng vẻ lười nhác.

“Không… không cần.”

“Làm đúng hết hả?”

“Đúng vậy.”

Anh bước tới, quả nhiên nhìn thấy một dãy dấu tick đỏ, xoa đầu cô: “Giỏi.”

Lát sau nhìn kỹ thì suýt cười giễu: “Kỷ Đinh, điểm số em tự chấm cho bài đọc ngữ văn này cũng quá đáng rồi nhỉ?”

Kỷ Đinh nhìn số điểm hoàn hảo trên giấy, thản nhiên nói: “Em trả lời đúng hết, có vấn đề gì?”

“Rất nhiều.” Kỷ Sâm chỉ vào một chỗ nào đó, cười lạnh: “Hỏi em tình tiết tặng dây chuyền này có tác dụng gì, em chỉ viết có mười một chữ – nêu rõ tính cách nhân vật, mở đường cho đoạn sau.”

Anh kéo đáp án, bên trên viết dày đặc gần thành một đoạn văn.

“Nêu bật tính cách gì của nhân vật, mở đường cho tình tiết sau này thế nào, tạo ra không khí như nào, hình thành sự so sánh gì, phải elaborate (miêu tả chi tiết), hiểu?”

“Em… em biết hết, em chỉ lười viết thôi mà.”

Kỷ Đinh như cũng cảm thấy da mặt mình hơi dày thật, cầm bút đỏ lên trừ mình một điểm: “Thế này được rồi chứ?”

Kỷ Sâm nhìn cô hồi lâu mới lườm cô: “Anh mà là giáo viên môn này thì sẽ trừ hết điểm của em.”

Khó khăn lắm mới đuổi được ông anh phiền phức kia đi, Kỷ Đinh bắt đầu viết bảng kế hoạch cho cả ngày mai.

Phía cửa vang lên tiếng động, cô bực bội hỏi: “Lại sao nữa?”

“Đinh Đinh, anh trai muốn thương lượng với em, quên hết chuyện lúc nãy đi được không?”

Một giọng nói êm tai hoàn toàn khác hẳn.

Kỷ Đinh ngẩng phắt lên, nhìn thấy Ôn Nghiên với đôi mắt lấp lánh nụ cười.

Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đang rỏ nước, đôi mắt như tụ sương mù, có điều sắc mặt vẫn rất ổn.

Trên người mặc một bộ áo ngủ bằng lụa thật màu xanh than, nút đầu của cổ áo không gài để lộ thấp thoáng xương quai xanh, có chút trêu ngươi.

Cô cũng không rõ tại sao mình chỉ thoáng nhìn qua đã có thể thấy được bao nhiêu chi tiết như vậy, nên mím môi không lên tiếng.

Ôn Nghiên tưởng cô giận nên bước lên hai bước, xin lỗi: “Xin lỗi nhé, anh tưởng cửa đã khóa rồi, không ngờ lại dọa em sợ.”

Vẻ mặt Kỷ Đinh có chút thay đổi, khóe mắt anh hơi nhướn lên, giọng nói cũng có vẻ đùa bỡn: “Anh không cố ý giở trò lưu manh đâu.”

“Không sao ạ,” Cô ra vẻ trấn tĩnh ho khan một tiếng, định đáp lại gì đó nhưng lời đến miệng thì lại thành: “Thực ra đối với em thì đó là chuyện thường ngày ở huyện rồi.”

“Hử?”

Câu trả lời rất bất ngờ, Ôn Nghiên nhất thời không phản ứng kịp.



Sợ rằng anh sẽ biến mình thành tên biến thái, Kỷ Đinh vội vàng chỉ lên poster trên tường: “Anh trai xem này, lộ cả cơ bụng cũng chẳng có gì.”

Ôn Nghiên lúc này mới bắt đầu chú ý tới bố cục trong phòng cô – màu chủ đạo là tím, giường lớn được khắc rất tinh xảo, rất có cảm giác cung đình, trên đó có treo một bức tranh sơn dầu theo chủ nghĩa hiện đại, trên kệ sách là một dãy những tiểu thuyết nước ngoài, trên bàn sắp xếp ngay ngắn những sản phẩm thủ công mỹ nghệ rất đẹp.

Phong cách này so với con người cô bé thì lại có chút già dặn.

Thứ duy nhất lạc điệu là poster treo đầy trên tường, khoảng gần mười tấm đều là các ngôi sao nam khác nhau, tạo hình khác nhau, có người thậm chí thời trang rất phá cách.

Tai cô bé đỏ ửng, đôi mắt lại sáng long lanh: “Anh à, anh đừng mắc cỡ.”

Ôn Nghiên bật cười.

Cũng đúng, bây giờ bọn trẻ đều trưởng thành sớm, có lẽ cũng không cảm thấy đây là chuyện hiếm hoi gì nữa.

Anh cố ý chỉ vào một bức, hỏi: “Đây là ai?”

Kỷ Đinh chìm vào suy tư, vẻ hoang mang: “Em cũng không rõ lắm.”

Ôn Nghiên khẽ cười: “Đây không phải idol của em hả?”

“Cũng không hẳn.”

“Vậy tại sao lại dán lên tường?”

Kỷ Đinh nghiêm túc giải đáp: “Vì đẹp trai.”

Cô khựng lại rồi bổ sung: “Em có một bảng xếp hạng nhan sắc, chỉ có người lọt top mới có tư cách treo tường, hơn nữa bảng này mỗi tháng sẽ định kỳ thay đổi một lần. Nên những tấm poster này em đều dùng keo dán, rất dễ bóc.”

Lần này Ôn Nghiên thực sự không nhịn được nữa.

Anh đưa tay che miệng, đôi mắt cười cong cong, lồng ngực hơi rung lên: “Vậy Đinh Đinh, em thấy… anh có tư cách lên tường chưa?”

Vốn định trêu chọc cô bé, ngờ đâu mắt cô sáng lên: “Wow, anh à, chúng ta thực sự tâm linh tương thông đó, em nhìn thấy anh lần đầu tiên cũng có suy nghĩ này!”

Kỷ Đinh hưng phấn: “Hay là bây giờ em chụp anh một tấm, nhà chúng em có máy in, lát sau sẽ in ra ngay.”

Cô nhìn poster trên tường, lẩm bẩm: “Tháo tấm nào xuống thì hay hơn nhỉ?”

Kỷ Sâm tay đút túi quần bước vào, nhướn mày nói: “A Nghiên, đợi cậu nãy giờ, hai người đang làm gì vậy?”

“Đang nói về việc lên tường.” Ôn Nghiên quay lại, mày mắt lấp lánh nụ cười.

Kỷ Sâm “hà” một tiếng, không chút hứng thú quay đầu bỏ đi: “Mau làm một ván trước khi ngủ, Trạch Vũ đã online chờ rồi đó.”

“Đợi tôi một lát.”

Ôn Nghiên chống tay lên bàn học của Kỷ Đinh, hơi cúi xuống gần cô: “Đinh Đinh, chuyện hình ảnh anh thấy hay là thôi vậy, tuy em khen anh đẹp trai, anh rất vui nhưng như vậy thì hơi…”

Hành mi anh lay động: “Rất ngại.”

Nhưng nhìn vẻ mặt anh thì không thấy thế.

Kỷ Đinh trầm ngâm, nghĩ lại dù sao quãng thời gian dài sau này mình có thể thưởng thức người thật việc thật, hình ảnh gì đó cũng không quan trọng.

Cô gật gù: “Vậy ạ, không sao.”

“Cám ơn Đinh Đinh.” Khóe môi anh cong lên, đường cong rất dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau Kỷ Đinh tỉnh dậy khi nghe tiếng chó sủa.

Bé Mập dường như vẫn chưa quen với vị khách đột ngột ghé thăm này, nhìn thấy Ôn Nghiên là cứ sủa mãi, Tô Duyệt Dung cúi xuống nhẫn nại nói với nó: “Mập Mập, đây là bạn của anh trai, không phải kẻ xấu, đừng sủa nữa.”

Nghe câu này, Bé Mập nhe răng, tư thế cảnh giác ngẩng lên quan sát anh.

Ôn Nghiên cúi xuống nhìn rồi khẽ cười, ngồi xổm xuống: “Bé Mập, hay là bắt tay cái nào?”

Kỷ Đinh xuống lầu thì nhìn thấy cảnh tượng này – người đàn ông mỉm cười nhìn quả bóng thịt màu vàng trước mặt, chậm rãi giơ bàn tay có những đốt ngón tay rõ ràng ra, ôn hòa thăm dò.

Bé Mập lặng thinh, toàn thân vẫn căng cứng, rồi lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Một người một chó rơi vào tình trạng đóng băng, không ai nhúc nhích trước.

Tô Duyệt Dung cười nói: “Tiểu Nghiên đừng để bụng, nhóc này nhìn thấy người lạ là vậy đó, có lẽ mấy hôm bữa nó sẽ thân thiết với con hơn thôi.”

Ánh mắt Ôn Nghiên lay động, mỉm cười ung dung đứng dậy, “Cô à, A Sâm vẫn chưa dậy, có cần con lên gọi không?”

“Không cần, mình ăn trước đi.” Tô Duyệt Dung gọi Kỷ Đinh đang đứng ở đầu cầu thang, “Đánh răng chưa? Mau rửa tay rồi ra đây ngồi.”



Ngừng một chút rồi cằn nhằn: “Con bé này, xuống ăn sáng mà còn mặc đồ ngủ, cũng không sợ người ta chê cười…”

Kỷ Đinh lúc này mới nhận ra nhà có thêm một người, làm gì cũng e là không thoải mái như hồi trước nữa.

Lúc này Ôn Nghiên ngẩng lên nhìn cô, Kỷ Đinh chợt cảm thấy lúng túng – trước ngực trống trải, hình như quên mặc cái đó rồi.

Bỗng có một ảo giác bị tia X quang xuyên thấu, cô chạy hai ba bậc về phòng, thay một bộ đồ khác chỉnh tề hơn.

Bốn người ngồi xuống bàn ăn, Kỷ Đinh nhìn một vòng cuối cùng quay sang Ôn Nghiên: “Anh A Nghiên, anh có biết anh trai em tối qua làm gì không, bây giờ mấy giờ rồi còn chưa thèm dậy, lại thức khuya phải không?”

Anh liếc nhìn cô, môi không cười nhưng đôi mắt bỗng như muốn cười: “Anh không biết nữa, có lẽ là học bài.”

“Ha.” Kỷ Đinh như nghe thấy một chuyện nực cười gì đó, khẳng định, “Chắc chắn là anh ấy chơi game.”

“Tại sao?” Ôn Nghiên hứng thú hỏi.

“Vì hai giờ sáng anh ấy đi vệ sinh, lúc mở cửa còn làm em thức giấc.” Vẻ mặt cô như kiểu “sự thật chỉ có một”, “Thường thì anh ấy chỉ khi ngủ trễ mới đi vệ sinh, mà chỉ có chơi game thì mới ngủ trễ thôi, nên…”

Ôn Nghiên nhìn cô, khóe môi bất giác nhướn lên – cô em gái của A Sâm hình như rất thú vị.

“Lại còn có chuyện này à?” Kỷ Nhân Lượng cau mày, “Thằng nhóc này không phải đã nói cai được game rồi mà? Hay là nó vẫn luôn lừa bố mẹ?”

Kỷ Đinh chớp mắt vẻ vô tội, cúi đầu húp cháo yến mạch của mình.

“Đợi Tiểu Sâm xuống hỏi nó xem thử.” Tô Duyệt Dung ngăn Kỷ Nhân Lượng lại, chuyển vấn đề khác, “Tiểu Nghiên, bây giờ con đang học ở Thanh Hoa à?”

Liếc thấy ánh mắt sáng rỡ của cô bé nhìn sang, Ôn Nghiên nho nhã thanh lịch đặt đũa xuống, gật đầu, “Dạ, con học ở Học viện quản lý kinh tế.”

“Tiểu Nghiên năm đó thi đại học điểm cao lắm, nghe nói là top 10 của tỉnh? Đinh Đinh, con phải học hỏi anh nhiều vào nhé.”

Hả?

Tính theo năm thì Kỷ Sâm và Ôn Nghiên đều học năm 3, lúc đó thi đại học vẫn chưa cải cách, chắc là thi đề của Quảng Đông…

Vậy phải trên 700 điểm chăng?

Kỷ Đinh rất sửng sốt, trong lòng thấy cảm phục vô cùng – không ngờ anh A Nghiên không chỉ quá sức đẹp trai mà còn học giỏi như thế!

Còn vẻ mặt Ôn Nghiên không có quá nhiều thay đổi, chỉ hơi nhíu mày, khiêm tốn nói: “May mắn thôi ạ.”

“Haizzz, làm sao gọi là may mắn được, thực lực chính là thực lực.” Kỷ Nhân Lượng vỗ vai anh, “Chú còn nhớ hồi cấp ba họp phụ huynh, con và Tiểu Sâm đều là đối tượng trọng điểm được thầy cô khen thưởng mà.”

Không hiểu sao, Kỷ Đinh quan sát thấy hàng lông mày của anh động đậy, hơi ấm trong ánh mắt như nhạt đi phần nào.

Mãi sau Ôn Nghiên mới nói: “A Sâm khác con, con là kiểu tuyển thủ dạng nỗ lực, còn cậu ấy không cần học cũng có thể thi điểm cao được, trước đây con lúc nào cũng hâm mộ cậu ấy.” Anh ngẩng lên cười, “Bây giờ xem như đã biết, là gene của cô chú quá tốt ạ.”

Bố mẹ cô nghe mà lòng như nở hoa: “Đâu có đâu có, lúc đó cô chú nhận ra, con ấy à, rất thông minh, hiểu chuyện hơn A Sâm nhiều, tính cách lại chín chắn, sau này chắc chắn sẽ rất giỏi giang!”

Ôn Nghiên cong khóe môi: “Cám ơn cô chú, con mong được như cô chú nói.”

Lát sau Tô Duyệt Dung hỏi: “Tiểu Nghiên này, con có bạn gái chưa?”

Kỷ Đinh dỏng tai lên, nghe anh nói: “Không có ạ.”

Trong lòng cô như có một niềm vui nho nhỏ len lỏi – cảm giác này như theo đuổi thần tượng vậy, chẳng có ai mong muốn idol của mình còn trẻ tuổi mà đã yêu đương cả.

“Ồ.” Tô Duyệt Dung tò mò, “Vậy trong trường chắc có nhiều cô gái thích con lắm nhỉ?”

Ôn Nghiên cụp mắt, cười nhạt: “Cũng tạm ạ.”

Đến mãi hai năm sau, Kỷ Đinh mới rõ ý “cũng tạm” của anh là ở cấp bậc nào. vao-bac-dai-hay-la-vao-thanh-hoa-2-0

Trong bữa ăn không ngừng trò chuyện cùng nhau, bầu không khí rất vui vẻ.

Đến khi cả nhà ăn xong, Ôn Nghiên đứng lên, chủ động thu dọn bát đũa: “Để con rửa bát ạ.”

Tô Duyệt Dung ngăn lại: “Không cần không cần, con là khách, về phòng nghỉ đi.”

Ôn Nghiên khựng lại, giọng có chút mỉa mai: “Cô à, con đã không khách sáo vào đây ở rồi, cô còn xem con là khách ạ? Nói gì thì con cũng được coi là lao động được trưng dụng trong nhà, một tháng sau này nếu cô không cho con làm gì, con sẽ thấy lương tâm cắn rứt lắm.”

Kỷ Đinh ngước lên nhìn đôi mắt thấp thoáng nụ cười của anh, trong lòng hơi rung động.

Trước kia khi đi dự tiệc cùng bố, những chú bác kia cũng đều thế, nói rất uyển chuyển và khéo léo. Cô không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, có thể hiểu ý của họ nhưng vẫn không làm được.

Da mặt cô mỏng, không biết cách tỏ vẻ yếu đuối để giành lấy thiện cảm, cũng không nắm bắt được lòng người, không biết thể hiện thái độ một cách khéo léo, tự nhiên như anh.

Người như anh, chắc không có mục đích nào mà không đạt được.

Quả nhiên, sau một hồi giằng co, Tô Duyệt Dung cũng chấp nhận: “Được rồi, vất vả cho con quá.” Rồi quay sang khen anh với Kỷ Nhân Lượng, “Thằng bé ngoan thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook