Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa
Chương 33: Trận tuyết lớn
Phù Cẩn
03/05/2024
Trước mặt đều là những đàn anh đàn chị trong nhóm kế hoạch khởi nghiệp.
Chương trình trau dồi tài năng khởi nghiệp cho sinh viên Đại học Thanh Hoa “Khởi nghiệp” là một kế hoạch đào tạo tài năng đặc biệt dựa trên “Kế hoạch khởi nghiệp và đổi mới sinh viên đại học quốc gia“. Chương trình do Ủy ban Đoàn Thanh niên, Văn phòng Đào tạo và Thanh Hoa x-b đồng khởi xướng và tài trợ, đồng thời Trung tâm Hướng dẫn Khởi nghiệp của Ủy ban Đoàn Thanh niên chịu trách nhiệm tổ chức và thực hiện cụ thể.
Nghĩa là, nơi này là nơi tập trung những nguồn lực tinh hoa nhất của Thanh Hoa.
Người được chọn vào cùng một nhóm với anh A Nghiên ắt hẳn lai lịch cũng rất trâu bò.
Quả nhiên, thông qua màn giới thiệu ngắn gọn, Kỷ Đinh đã hiểu ra lý lịch ấn tượng của mấy người này.
Giành giải đặc biệt, giải nhất luận văn khoa học viễn tưởng, giải nhất cuộc thi kiến tạo quy mô ở Mỹ, huy chương vàng quốc tế acm-icpc, “Spark Project”, khóa đào tạo hè MIT, thủ lĩnh sinh viên xuất sắc… Thậm chí còn có người đã từng làm dự án khởi nghiệp, bây giờ lương hàng tháng trên triệu tệ, tiềm năng vô hạn…
Chỉ bừa ra một cái tên cũng thấy hào quang vạn trượng.
Đại học là nơi tích lũy mối quan hệ, đặc biệt là sau này cô còn phải làm việc trong ngành tiền tệ, những thứ này là bắt buộc. Anh A Nghiên chắc chắn cũng có suy nghĩ này nên mới giới thiệu cô với họ.
Nghĩ đến đó, nụ cười của Kỷ Đinh càng ngọt ngào ngoan hiền hơn: “Nhờ các anh các chị giúp đỡ em nhiều hơn nhé! Em có thể add wechat của các anh các chị được không?”
Mọi người gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên!”
Kỷ Đinh sau khi gây được thiện cảm với mọi người thì Ôn Nghiên nhắc cô: “Mười giờ hơn rồi, về phòng đi.”
Anh đứng lên nói với mọi người: “Tôi đưa cô bé lên trên.”
Hai người một trái một phải đi lên lầu.
Người đàn ông dừng lại trước cổng, dường như có những lời chưa nói rõ.
Kỷ Đinh hiểu, chuyện tối chủ nhật trước họ không thể giả vờ như chưa từng xảy ra, cũng phải tháo bỏ khúc mắc này.
Cô ngẩng mặt lên: “Anh à, anh muốn nói gì?”
Anh cụp mắt, nhìn cô thật sâu.
“Anh biết, em không muốn anh quản quá nhiều, can thiệp vào tự do chọn lựa của em.” Ôn Nghiên nói, “Đường Đường, anh sai rồi, sau này không nói những lời như thế nữa, được không?”
Kỷ Đinh nhìn anh chằm chằm.
Thực ra anh vẫn chưa tìm ra mấu chốt vấn đề, nhưng cô lại không thể nói với anh.
“Tha thứ cho anh trai nhé, hử?”
Người đàn ông kéo tay áo cô, lắc lắc, đôi môi mỏng mím lại như tủi thân, rèm mi dài rung rung, đôi mắt hoa đào như gợn lên những làn sóng lăn tăn.
Kỷ Đinh: “!!!”
Anh! Đang! Làm! Nũng!
Anh A Nghiên lại làm nũng với cô???
Dáng vẻ này của anh, làm sao cô có thể giận được nữa?!
Kỷ Đinh chợt cảm thấy anh A Nghiên rất có tiềm năng làm hồ ly tinh.
“Chuyện này…” Cô hoảng loạn trong tích tắc, ấp úng, “Ồ, được, được thôi.”
Đáy mắt Ôn Nghiên lập tức lan tỏa một nụ cười, như gió xuân làm tan chảy băng tuyết, mặt hồ gợn sóng, giọng anh ấm áp: “Đường Đường là tốt nhất.”
Câu nói này giống một chiếc lông vũ mềm mại phớt qua trái tim, làm rối cả mặt hồ tĩnh lặng.
Tim Kỷ Đinh như sắp nhảy ra khỏi lồ.ng ngực, tiết tấu hết sức hoảng loạn.
Sợi dây trong đầu sụp đổ trong tích tắc, khi Kỷ Đinh chưa kịp tỉnh táo lại thì cô đã nhào vào lòng người ấy.
Ôn Nghiên bị cô ôm chầm, có phần sững sờ: “Đường Đường…”
Cũng may Kỷ Đinh chưa mất hết lý trí, những “thủ đoạn” trêu ngươi không quên triển khai với anh.
Cô ngẩng gương mặt trắng trẻo nhỏ bằng lòng bàn tay lên, đôi mắt to tròn lấp lánh sáng dưới ánh đèn, đôi môi đầy đặn đỏ tươi nở một nụ cười, mang theo một vẻ ngây thơ quyến rũ.
“Anh à, sau này em sẽ không giận anh nữa, không dễ chịu chút nào.”
Ôn Nghiên nghe giọng cô bé vừa dịu dàng vừa ngọt ngào thì vô thức ôm cô chặt hơn.
Nếu là người khác thì chắc chắn anh sẽ cảnh giác ngay, sẽ để lộ gương mặt lạnh nhạt xa cách. Nhưng đó lại là cô, lúc này anh chỉ thấy hành động này là sự dựa dẫm và thân thiết mà Kỷ Đinh dành cho anh.
Anh không ghét bỏ cảm giác này, thậm chí còn muốn giành lấy nhiều hơn.
Muốn gần hơn một chút, gần hơn nữa.
Kỷ Đinh về rồi, Hồ Dục Kỳ xuýt xoa: “Người anh em, cô em gái này đúng là đáng yêu thật.”
Mọi người nói: “Đúng thế, EQ cũng cao nữa.”
“Chắc chắn là rất thông minh, không phải nói là thi đại học cũng thuộc hàng top đó sao?”
Ôn Nghiên mỉm cười đón nhận những lời khen, như thể người được khen là chính anh vậy.
Chỉ có Thi Phỉ Nhiên là tỏ vẻ miễn cưỡng – đối với cô ta, quan hệ của Ôn Nghiên và Kỷ Đinh nhìn kiểu gì cũng không bình thường, cứ cảm giác thân mật quá đáng.
Hờ hờ, em gái? Ai mà biết có phải là gì khác hay không.
Thời tiết vào đông, mọi môn chuyên ngành đều bước vào giai đoạn chuyên sâu hơn.
Kỷ Đinh vốn định có gì không hiểu thì sẽ hỏi Ôn Nghiên, thi thoảng quấy rối anh một chút, kết quả là không chờ được cơ hội nào.
Haizzzz.
Cô nuối tiếc thở dài, chỉ tại mình quá thông minh mà thôi.
Thời tiết lạnh dần, Kỷ Đinh lại có thể chất dễ lạnh tay chân, chỉ khi mặc ba bốn lớp áo, lại thêm áo khoác lông bên ngoài thì mới thấy ấm được.
Vì mặc quá nhiều nên mỗi lần đạp xe cô đều thấy bất tiện, như một con gấu ngốc nghếch vụng về, lắc la lắc lư miễn cưỡng tiến lên.
Nhưng bó tay, thực sự là quá! Lạnh! Rồi!
Lúc ra khỏi thư viện, tay Kỷ Đinh vẫn còn ấm, vừa tiếp xúc với không khí thì đã hơi lạnh rồi.
Cũng may còn có món lẩu tê cay nóng hổi của căng-tin chống đỡ, nếu không thì thực sự là khó cầm cự được.
Tháng 12, trong vòng bạn bè ngày nào cũng có người đòi tuyết. Là người phương Nam, Kỷ Đinh rất thắc mắc vì sao mình lại không hề mong chờ cảnh tượng lãng mạn đó.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy mùa xuân ấm áp hấp dẫn hơn chứ.
Nếu đổ một trận tuyết lớn, đường khó đi mà đạp xe cũng khó cầm theo dù che, chắc chắn sẽ bị ướt hết tóc, thảm lắm!
Có lẽ mùa đông năm ngoái Bắc Kinh không có tuyết nên năm nay rơi bù, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có hai trận tuyết rồi.
Lúc đó trùng với lúc diễn tập cho chương trình của hội sinh viên, Kỷ Đinh đăng ký làm MC, các đàn anh đàn chị trong hội sinh viên bảo họ tập hợp ở Tân Thủy Lợi Quán lúc bốn giờ chiều.
Trước đó cô và một cô bạn khoa khác hẹn nhau ở Bảo tàng Công nghiệp trao đổi một số tư liệu mà đoàn đội cần. Kỷ Đinh dừng xe tạm ở cổng rồi hì hục leo lên lầu.
Sau khi ra khỏi bảo tàng, Kỷ Đinh chợt nhận ra tuyết đã chất một đống dày gần một tấc rồi, đạp chân xuống vừa lạnh vừa ướt, không thể đi được.
Lúc tới vẫn còn là tuyết nhỏ rơi xuống đất là tan, ai mà ngờ chỉ mới vào trong mười mấy phút mà đã biến thành tuyết lớn rồi?
Tệ hơn nữa là, xe đạp của cô bị gió thổi xiên xẹo đổ sang một bên, xích xe đạp còn văng ra ngoài – hình tượng sinh động giải thích thế nào là tuột xích xe vào lúc quan trọng nhất.
Kỷ Đinh không nhịn được thầm chửi một tiếng.
Chiếc xe này mua tạm ở cổng trường hồi nhập học, tốn 500 tệ, lúc đó ông chủ còn thề thốt bảo đảm chất lượng rất tuyệt, nhưng không tới mấy tháng là đã bể bánh xe rồi tuột xích.
Vẫn còn mười phút nữa mới tới lúc diễn tập, mà bây giờ cô phải đi từ phía Đông sang Tây, phải vượt qua đường Tân Dân và đường qua các giảng đường.
Trong thời tiết này, đúng là mission impossible.
Trong group có một đàn chị dặn: [Tất cả thành viên, lần diễn tập này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được đến trễ!]
Kỷ Đinh cuống cuồng hoảng loạn, gần như không suy nghĩ gì nhiều mà gọi điện cho Ôn Nghiên.
Lúc gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ tới, dường như lúc nào cũng là anh.
Bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng anh ấm áp: “Alo Đường Đường, có việc gì hả?”
“Anh A Nghiên ơi, bây giờ anh ở đâu, giờ em phải đến Tân Thủy diễn tập mà tuyết lớn quá, xe em lại hỏng rồi…”
Ôn Nghiên biết ý, hỏi ngay: “Em ở đâu?”
“Bảo tàng Công nghiệp. Bốn giờ bắt đầu rồi, sắp muộn rồi…”
Cô cuống phát khóc, anh dịu giọng an ủi: “Đừng lo, anh ở tòa số 6 gần đây, đến đón em ngay.”
Tòa số 6 cách bảo tàng công nghiệp rất gần, Kỷ Đinh đang thấp thỏm cũng yên tâm hơn.
Cô sụt sịt: “Vậy anh à, em ở đây chờ anh.”
Kỷ Đinh cúp máy, định bỏ luôn cái xe đạp rách của mình. Cô xách vạt áo khoác lên, dè dặt và khó nhọc di chuyển về hướng tòa giảng đường số 6.
Tuyết chất đống rất dày, về mặt còn đang tan chảy vì nhiệt độ của cô, thấm vào giày, lạnh tới mức đầu ngón chân cũng mất đi cảm giác.
Trong lúc hoảng loạn, Kỷ Đinh nghe thấy có người gọi tên cô.
Ngẩng lên, trong màn trắng bao la, người đàn ông cao ráo đang đứng gần đó vẫy tay với cô.
Kỷ Đinh bị gió tuyết làm mờ mắt, gần như không nhìn rõ cảnh trước mắt. Nhưng cô vẫn loáng thoáng nắm bắt được một bóng màu xám đang lay động trong gió, đang chậm rãi di chuyển về phía mình.
Trong tình hình này mà cô lại thấy mình bình tĩnh lại.
Vì biết, anh nhất định sẽ tới.
Chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ thấy an tâm vô cùng.
Tư duy bỗng trôi xa, Kỷ Đinh chợt cảm thấy cảnh tượng này đúng là khá lãng mạn.
- -- Họ giống như một đôi tình nhân sắp bỏ trốn.
Dù gặp khó khăn nguy hiểm cũng phải ở bên nhau.
Suy nghĩ nghịch ngợm này đã khiến cô quên hết những khó chịu trên cơ thể, Kỷ Đinh nhìn người ấy càng lúc càng gần, mỗi lúc một gần, đến khi nụ cười ấm áp của anh có thể làm tan chảy thế giới băng tuyết lạnh lẽo này.
Ôn Nghiên quay lưng lại, cúi xuống trước mặt cô, “Lên đây, anh cõng em.”
Môi Kỷ Đinh lạnh đến mức run rẩy, vốn định từ chối nhưng thấy sắc mặt anh trầm xuống: “Nghe lời nào.”
Cô vội cúi người ôm lấy cổ anh.
“Con đường nhỏ này tuyết chất dày quá, không lái xe vào được, anh đưa em sang đường Tân Dân trước rồi chạy xe tới Tân Thủy sau.” Ôn Nghiên nói xong rồi lặp lại, “Đừng vội.”
Cổ áo Ôn Nghiên bị gió lạnh thổi tung ra, khí lạnh luồn thẳng vào trong nhưng anh chỉ mím môi không nói gì, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng.
Kỷ Đinh nhìn mà xót xa, thế là gỡ khăn quàng cổ của anh ra, rồi lại choàng thật kỹ sau đó nhét vào trong áo khoác.
Phía trước vẳng tới tiếng nói như đang cười của anh: “Chặt quá, em muốn siết chết anh hả?”
Cô cũng cười, lại quàng khăn một lượt cho anh.
Tuyết bay khắp trời tựa như có thể che lấp mọi tạp âm xung quanh, anh cứ cõng cô như thế, bước đi chật vật trên lớp tuyết dày.
Thời gian như cũng bị đông cứng lại.
Kỷ Đinh nghiêng đầu dựa vào vai anh, gò má cảm nhận được hơi ấm lan tới qua lớp áo.
Có một khoảnh khắc cô cảm thấy, người này thuộc về cô!
Hoặc có thể nói, họ thuộc về nhau – giống như anh choàng khăn mà cô tặng, còn cô đeo vòng tay mà anh tặng vậy.
Chương trình trau dồi tài năng khởi nghiệp cho sinh viên Đại học Thanh Hoa “Khởi nghiệp” là một kế hoạch đào tạo tài năng đặc biệt dựa trên “Kế hoạch khởi nghiệp và đổi mới sinh viên đại học quốc gia“. Chương trình do Ủy ban Đoàn Thanh niên, Văn phòng Đào tạo và Thanh Hoa x-b đồng khởi xướng và tài trợ, đồng thời Trung tâm Hướng dẫn Khởi nghiệp của Ủy ban Đoàn Thanh niên chịu trách nhiệm tổ chức và thực hiện cụ thể.
Nghĩa là, nơi này là nơi tập trung những nguồn lực tinh hoa nhất của Thanh Hoa.
Người được chọn vào cùng một nhóm với anh A Nghiên ắt hẳn lai lịch cũng rất trâu bò.
Quả nhiên, thông qua màn giới thiệu ngắn gọn, Kỷ Đinh đã hiểu ra lý lịch ấn tượng của mấy người này.
Giành giải đặc biệt, giải nhất luận văn khoa học viễn tưởng, giải nhất cuộc thi kiến tạo quy mô ở Mỹ, huy chương vàng quốc tế acm-icpc, “Spark Project”, khóa đào tạo hè MIT, thủ lĩnh sinh viên xuất sắc… Thậm chí còn có người đã từng làm dự án khởi nghiệp, bây giờ lương hàng tháng trên triệu tệ, tiềm năng vô hạn…
Chỉ bừa ra một cái tên cũng thấy hào quang vạn trượng.
Đại học là nơi tích lũy mối quan hệ, đặc biệt là sau này cô còn phải làm việc trong ngành tiền tệ, những thứ này là bắt buộc. Anh A Nghiên chắc chắn cũng có suy nghĩ này nên mới giới thiệu cô với họ.
Nghĩ đến đó, nụ cười của Kỷ Đinh càng ngọt ngào ngoan hiền hơn: “Nhờ các anh các chị giúp đỡ em nhiều hơn nhé! Em có thể add wechat của các anh các chị được không?”
Mọi người gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên!”
Kỷ Đinh sau khi gây được thiện cảm với mọi người thì Ôn Nghiên nhắc cô: “Mười giờ hơn rồi, về phòng đi.”
Anh đứng lên nói với mọi người: “Tôi đưa cô bé lên trên.”
Hai người một trái một phải đi lên lầu.
Người đàn ông dừng lại trước cổng, dường như có những lời chưa nói rõ.
Kỷ Đinh hiểu, chuyện tối chủ nhật trước họ không thể giả vờ như chưa từng xảy ra, cũng phải tháo bỏ khúc mắc này.
Cô ngẩng mặt lên: “Anh à, anh muốn nói gì?”
Anh cụp mắt, nhìn cô thật sâu.
“Anh biết, em không muốn anh quản quá nhiều, can thiệp vào tự do chọn lựa của em.” Ôn Nghiên nói, “Đường Đường, anh sai rồi, sau này không nói những lời như thế nữa, được không?”
Kỷ Đinh nhìn anh chằm chằm.
Thực ra anh vẫn chưa tìm ra mấu chốt vấn đề, nhưng cô lại không thể nói với anh.
“Tha thứ cho anh trai nhé, hử?”
Người đàn ông kéo tay áo cô, lắc lắc, đôi môi mỏng mím lại như tủi thân, rèm mi dài rung rung, đôi mắt hoa đào như gợn lên những làn sóng lăn tăn.
Kỷ Đinh: “!!!”
Anh! Đang! Làm! Nũng!
Anh A Nghiên lại làm nũng với cô???
Dáng vẻ này của anh, làm sao cô có thể giận được nữa?!
Kỷ Đinh chợt cảm thấy anh A Nghiên rất có tiềm năng làm hồ ly tinh.
“Chuyện này…” Cô hoảng loạn trong tích tắc, ấp úng, “Ồ, được, được thôi.”
Đáy mắt Ôn Nghiên lập tức lan tỏa một nụ cười, như gió xuân làm tan chảy băng tuyết, mặt hồ gợn sóng, giọng anh ấm áp: “Đường Đường là tốt nhất.”
Câu nói này giống một chiếc lông vũ mềm mại phớt qua trái tim, làm rối cả mặt hồ tĩnh lặng.
Tim Kỷ Đinh như sắp nhảy ra khỏi lồ.ng ngực, tiết tấu hết sức hoảng loạn.
Sợi dây trong đầu sụp đổ trong tích tắc, khi Kỷ Đinh chưa kịp tỉnh táo lại thì cô đã nhào vào lòng người ấy.
Ôn Nghiên bị cô ôm chầm, có phần sững sờ: “Đường Đường…”
Cũng may Kỷ Đinh chưa mất hết lý trí, những “thủ đoạn” trêu ngươi không quên triển khai với anh.
Cô ngẩng gương mặt trắng trẻo nhỏ bằng lòng bàn tay lên, đôi mắt to tròn lấp lánh sáng dưới ánh đèn, đôi môi đầy đặn đỏ tươi nở một nụ cười, mang theo một vẻ ngây thơ quyến rũ.
“Anh à, sau này em sẽ không giận anh nữa, không dễ chịu chút nào.”
Ôn Nghiên nghe giọng cô bé vừa dịu dàng vừa ngọt ngào thì vô thức ôm cô chặt hơn.
Nếu là người khác thì chắc chắn anh sẽ cảnh giác ngay, sẽ để lộ gương mặt lạnh nhạt xa cách. Nhưng đó lại là cô, lúc này anh chỉ thấy hành động này là sự dựa dẫm và thân thiết mà Kỷ Đinh dành cho anh.
Anh không ghét bỏ cảm giác này, thậm chí còn muốn giành lấy nhiều hơn.
Muốn gần hơn một chút, gần hơn nữa.
Kỷ Đinh về rồi, Hồ Dục Kỳ xuýt xoa: “Người anh em, cô em gái này đúng là đáng yêu thật.”
Mọi người nói: “Đúng thế, EQ cũng cao nữa.”
“Chắc chắn là rất thông minh, không phải nói là thi đại học cũng thuộc hàng top đó sao?”
Ôn Nghiên mỉm cười đón nhận những lời khen, như thể người được khen là chính anh vậy.
Chỉ có Thi Phỉ Nhiên là tỏ vẻ miễn cưỡng – đối với cô ta, quan hệ của Ôn Nghiên và Kỷ Đinh nhìn kiểu gì cũng không bình thường, cứ cảm giác thân mật quá đáng.
Hờ hờ, em gái? Ai mà biết có phải là gì khác hay không.
Thời tiết vào đông, mọi môn chuyên ngành đều bước vào giai đoạn chuyên sâu hơn.
Kỷ Đinh vốn định có gì không hiểu thì sẽ hỏi Ôn Nghiên, thi thoảng quấy rối anh một chút, kết quả là không chờ được cơ hội nào.
Haizzzz.
Cô nuối tiếc thở dài, chỉ tại mình quá thông minh mà thôi.
Thời tiết lạnh dần, Kỷ Đinh lại có thể chất dễ lạnh tay chân, chỉ khi mặc ba bốn lớp áo, lại thêm áo khoác lông bên ngoài thì mới thấy ấm được.
Vì mặc quá nhiều nên mỗi lần đạp xe cô đều thấy bất tiện, như một con gấu ngốc nghếch vụng về, lắc la lắc lư miễn cưỡng tiến lên.
Nhưng bó tay, thực sự là quá! Lạnh! Rồi!
Lúc ra khỏi thư viện, tay Kỷ Đinh vẫn còn ấm, vừa tiếp xúc với không khí thì đã hơi lạnh rồi.
Cũng may còn có món lẩu tê cay nóng hổi của căng-tin chống đỡ, nếu không thì thực sự là khó cầm cự được.
Tháng 12, trong vòng bạn bè ngày nào cũng có người đòi tuyết. Là người phương Nam, Kỷ Đinh rất thắc mắc vì sao mình lại không hề mong chờ cảnh tượng lãng mạn đó.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy mùa xuân ấm áp hấp dẫn hơn chứ.
Nếu đổ một trận tuyết lớn, đường khó đi mà đạp xe cũng khó cầm theo dù che, chắc chắn sẽ bị ướt hết tóc, thảm lắm!
Có lẽ mùa đông năm ngoái Bắc Kinh không có tuyết nên năm nay rơi bù, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có hai trận tuyết rồi.
Lúc đó trùng với lúc diễn tập cho chương trình của hội sinh viên, Kỷ Đinh đăng ký làm MC, các đàn anh đàn chị trong hội sinh viên bảo họ tập hợp ở Tân Thủy Lợi Quán lúc bốn giờ chiều.
Trước đó cô và một cô bạn khoa khác hẹn nhau ở Bảo tàng Công nghiệp trao đổi một số tư liệu mà đoàn đội cần. Kỷ Đinh dừng xe tạm ở cổng rồi hì hục leo lên lầu.
Sau khi ra khỏi bảo tàng, Kỷ Đinh chợt nhận ra tuyết đã chất một đống dày gần một tấc rồi, đạp chân xuống vừa lạnh vừa ướt, không thể đi được.
Lúc tới vẫn còn là tuyết nhỏ rơi xuống đất là tan, ai mà ngờ chỉ mới vào trong mười mấy phút mà đã biến thành tuyết lớn rồi?
Tệ hơn nữa là, xe đạp của cô bị gió thổi xiên xẹo đổ sang một bên, xích xe đạp còn văng ra ngoài – hình tượng sinh động giải thích thế nào là tuột xích xe vào lúc quan trọng nhất.
Kỷ Đinh không nhịn được thầm chửi một tiếng.
Chiếc xe này mua tạm ở cổng trường hồi nhập học, tốn 500 tệ, lúc đó ông chủ còn thề thốt bảo đảm chất lượng rất tuyệt, nhưng không tới mấy tháng là đã bể bánh xe rồi tuột xích.
Vẫn còn mười phút nữa mới tới lúc diễn tập, mà bây giờ cô phải đi từ phía Đông sang Tây, phải vượt qua đường Tân Dân và đường qua các giảng đường.
Trong thời tiết này, đúng là mission impossible.
Trong group có một đàn chị dặn: [Tất cả thành viên, lần diễn tập này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được đến trễ!]
Kỷ Đinh cuống cuồng hoảng loạn, gần như không suy nghĩ gì nhiều mà gọi điện cho Ôn Nghiên.
Lúc gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ tới, dường như lúc nào cũng là anh.
Bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng anh ấm áp: “Alo Đường Đường, có việc gì hả?”
“Anh A Nghiên ơi, bây giờ anh ở đâu, giờ em phải đến Tân Thủy diễn tập mà tuyết lớn quá, xe em lại hỏng rồi…”
Ôn Nghiên biết ý, hỏi ngay: “Em ở đâu?”
“Bảo tàng Công nghiệp. Bốn giờ bắt đầu rồi, sắp muộn rồi…”
Cô cuống phát khóc, anh dịu giọng an ủi: “Đừng lo, anh ở tòa số 6 gần đây, đến đón em ngay.”
Tòa số 6 cách bảo tàng công nghiệp rất gần, Kỷ Đinh đang thấp thỏm cũng yên tâm hơn.
Cô sụt sịt: “Vậy anh à, em ở đây chờ anh.”
Kỷ Đinh cúp máy, định bỏ luôn cái xe đạp rách của mình. Cô xách vạt áo khoác lên, dè dặt và khó nhọc di chuyển về hướng tòa giảng đường số 6.
Tuyết chất đống rất dày, về mặt còn đang tan chảy vì nhiệt độ của cô, thấm vào giày, lạnh tới mức đầu ngón chân cũng mất đi cảm giác.
Trong lúc hoảng loạn, Kỷ Đinh nghe thấy có người gọi tên cô.
Ngẩng lên, trong màn trắng bao la, người đàn ông cao ráo đang đứng gần đó vẫy tay với cô.
Kỷ Đinh bị gió tuyết làm mờ mắt, gần như không nhìn rõ cảnh trước mắt. Nhưng cô vẫn loáng thoáng nắm bắt được một bóng màu xám đang lay động trong gió, đang chậm rãi di chuyển về phía mình.
Trong tình hình này mà cô lại thấy mình bình tĩnh lại.
Vì biết, anh nhất định sẽ tới.
Chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ thấy an tâm vô cùng.
Tư duy bỗng trôi xa, Kỷ Đinh chợt cảm thấy cảnh tượng này đúng là khá lãng mạn.
- -- Họ giống như một đôi tình nhân sắp bỏ trốn.
Dù gặp khó khăn nguy hiểm cũng phải ở bên nhau.
Suy nghĩ nghịch ngợm này đã khiến cô quên hết những khó chịu trên cơ thể, Kỷ Đinh nhìn người ấy càng lúc càng gần, mỗi lúc một gần, đến khi nụ cười ấm áp của anh có thể làm tan chảy thế giới băng tuyết lạnh lẽo này.
Ôn Nghiên quay lưng lại, cúi xuống trước mặt cô, “Lên đây, anh cõng em.”
Môi Kỷ Đinh lạnh đến mức run rẩy, vốn định từ chối nhưng thấy sắc mặt anh trầm xuống: “Nghe lời nào.”
Cô vội cúi người ôm lấy cổ anh.
“Con đường nhỏ này tuyết chất dày quá, không lái xe vào được, anh đưa em sang đường Tân Dân trước rồi chạy xe tới Tân Thủy sau.” Ôn Nghiên nói xong rồi lặp lại, “Đừng vội.”
Cổ áo Ôn Nghiên bị gió lạnh thổi tung ra, khí lạnh luồn thẳng vào trong nhưng anh chỉ mím môi không nói gì, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng.
Kỷ Đinh nhìn mà xót xa, thế là gỡ khăn quàng cổ của anh ra, rồi lại choàng thật kỹ sau đó nhét vào trong áo khoác.
Phía trước vẳng tới tiếng nói như đang cười của anh: “Chặt quá, em muốn siết chết anh hả?”
Cô cũng cười, lại quàng khăn một lượt cho anh.
Tuyết bay khắp trời tựa như có thể che lấp mọi tạp âm xung quanh, anh cứ cõng cô như thế, bước đi chật vật trên lớp tuyết dày.
Thời gian như cũng bị đông cứng lại.
Kỷ Đinh nghiêng đầu dựa vào vai anh, gò má cảm nhận được hơi ấm lan tới qua lớp áo.
Có một khoảnh khắc cô cảm thấy, người này thuộc về cô!
Hoặc có thể nói, họ thuộc về nhau – giống như anh choàng khăn mà cô tặng, còn cô đeo vòng tay mà anh tặng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.