Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa
Chương 57: Xa nhau
Phù Cẩn
04/05/2024
Kỷ Đinh: “!!!”
Chẳng qua là một lời nói dối bịa đại ra thôi mà.
Người này sao lại tự diễn biến rồi?!
Dù sao cũng ở cạnh Ôn Nghiên rồi, sự mặt dày ngày trước của cô cũng đã nhặt lại một nửa, cô ưỡn thẳng lưng, trả lời vẻ khiêu khích: “Đúng rồi, em nghĩ sau này anh ấy chắc sẽ không đau buồn nữa.”
Kỷ Đinh chớp mắt, bổ sung: “Em nghĩ anh ấy còn khá thoải mái, chắc đã an ủi đúng nơi đúng lúc rồi.”
Ngón tay Ôn Nghiên khựng lại, mãi mới nhướng mày.
Thực ra, đêm lần trước nào có phải là uống rượu say rồi làm càn!
Chính là hai người là đồng phạm có âm mưu có tổ chức.
Trong đầu Ôn Nghiên vô thức nhớ lại những cảnh tượng bị che mờ!
Anh thầm nghĩ – cô đúng là có bản lĩnh, mới vài ba câu đã có thể khơi dậy xx của anh.
Lúc này, Kỷ Đinh bất ngờ hôn lên môi anh, cực kỳ dịu dàng hôn, liếm, m.út môi anh.
Động tác của cô tỉ mỉ và cẩn thận, lại khiến Ôn Nghiên có cảm giác trân trọng.
Tim anh cũng run rẩy theo.
Một luồng nhiệt khó tả dâng lên trong người, Ôn Nghiên cố kiềm chế khao khát của mình.
Đợi khi Kỷ Đinh ngồi dậy, cô nhìn rõ màu mắt người ấy sẫm lại.
Nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản.
Không có ý tiếp tục.
Tim Kỷ Đinh có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: “Anh A Nghiên, em đi tắm trước nhé.”
“Ừ, đi đi.” Ôn Nghiên nói, “Quần áo để thay lần trước anh đã chuẩn bị cho em rồi, treo trong nhà tắm đấy.”
Kỷ Đinh đáp: “Dạ.”
Đợi cô đi vào rồi, Ôn Nghiên mới dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, day day mi tâm, thở dài.
Mấy ngày nay anh có thể loáng thoáng nhận ra, cô bé thực sự có chút hứng thú về phương diện ấy.
Nhưng anh lại luôn né tránh.
Ôn Nghiên đưa tay che mắt, cười như tự giễu.
Anh là kiểu người thế nào, chỉ có anh hiểu rõ.
Hương vị của cô, chỉ cần nếm thử một lần thì sẽ rất khó quên.
Nếu để mặc bản thân chìm đắm, ha.m muốn chiếm hữu của anh nhất định sẽ điên cuồng sinh sôi, đến lúc đó khó tránh khỏi dọa cho cô bé phải sợ hãi.
Nên anh muốn từ từ, đợi cô trưởng thành, đến khi người nhà cô hoàn toàn chấp nhận anh.
Kỷ Đinh tắm rửa xong trên người mặc áo choàng tắm màu tím nhạt, dép lê đi trên đất phát ra tiếng “soạt soạt” vui tai.
Ôn Nghiên ngồi trên sofa, vẫn mặc đồ công sở, đang lơ đãng lật xem tạp chí.
“The Eist”.
Nghe tiếng động, anh hơi ngẩng lên, mỉm cười: “Xong rồi?”
“Dạ.” Kỷ Đinh đến trước mặt anh, cúi đầu rút một tờ giấy trên bàn trà.
Cái cúi người này khiến phần cổ thon thả trắng trẻo của cô lộ ra, toát lên mùi hương tươi mới mát mẻ bao vây lấy anh.
Ôn Nghiên mím môi rồi nhìn đi nơi khác, cười nói: “Sao không mặc áo ngủ?”
“Thế này thoải mái hơn.” Kỷ Đinh nhướng môi, vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Cô thoăn thoắt trèo lên sofa, ngồi quỳ xuống, bàn tay tinh nghịch luồn vào dưới vạt áo Ôn Nghiên chui vào trong.
Đang giữa hè nhưng tay cô lại mang chút hơi lạnh.
Cảm giác chênh lệch nhiệt độ đó khiến vùng bụng của người đàn ông bất giác co cứng lại, anh cười rồi gạt tóc cô sang bên, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
“Lạnh không anh?”
Kỷ Đinh biết rõ còn hỏi, ngón tay hơi lạnh du ngoạn dọc theo đường cơ bắp của anh. Ôn Nghiên không nói, chỉ có màu mắt càng lúc càng thẫm lại.
Không biết bao lâu sau anh mới giữ lấy bàn tay không an phận của cô, giọng trầm khàn: “Em đang làm gì vậy?”
Kỷ Đinh bất giác nuốt nước bọt.
Nói thật, từ sau hôm đó, trong lòng cô luôn nhớ mãi cảm giác ấy.
Thực ra là rất thoải mái.
Nhưng bao ngày trôi qua rồi mà Ôn Nghiên cũng không nhắc tới chuyện đó với cô.
Cô rất muốn lại một lần nữa, nhưng vì mắc cỡ nên không nói thẳng ra, sợ như vậy sẽ rất mất giá.
Chỉ có thể dùng cách này.
Ôi, cũng không rõ cô có năng khiếu ở phương diện đó không.
Kỷ Đinh thè đầu lưỡi hồng hồng ra, giả vờ vô tình liế.m đôi môi đỏ mọng của mình.
Chỉ động tác này đã khiến Ôn Nghiên nheo mắt, trước khi anh lên tiếng, cô đã xáp lại, như chuồn chuồn đậu trên mặt nước hôn lên yết hầu của anh.
Thứ nho nhỏ đó lăn lộn lên xuống, rèm mi của anh rung rung, có một sự gợi cảm khác thường.
Kỷ Đinh biết anh có cảm giác rồi.
Sừng nhọn của ác quỷ trong cô đã lộ diện, cô dang hai chân ngồi lên người anh, ôm lấy cổ anh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Đồng tử của người ấy co lại – anh cảm nhận được dưới áo choàng của cô không có bất cứ thứ gì cả.
Lưỡi của Kỷ Đinh mềm mại linh hoạt, cố ý trêu chọc anh, còn tay cô cũng không rảnh rỗi mà lướt đi trên hàng nút áo của anh, tiến thẳng vào trong.
Ôn Nghiên khẽ rên một tiếng, cuối cùng không bị động nữa mà nắm lấy cổ tay thon mảnh của cô bé, ngăn cản động tác tiếp theo.
Sức của anh hơi mạnh, màu mắt thẫm lại, khàn giọng hỏi: “Em học mấy thứ này ở đâu vậy?”
Kỷ Đinh giãy ra nhưng không được, cắn môi ngước lên, ánh mắt đầy vẻ vô hại.
“Có lẽ là năng khiếu chăng.”
Cô cọ cọ vào đùi anh, lại động đậy cổ tay anh nắm chặt, nũng nịu: “Anh làm gì thế? Làm em đau!”
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cô.
Bây giờ anh không chỉ muốn làm đau cô, mà còn muốn làm cô khóc nữa cơ.
Người đàn ông nhếch môi cười cười, trông rất dịu dàng và tình cảm, hơi thở nóng bỏng chậm rãi phả lên gò má cô: “Không tiếc công sức cám dỗ anh như vậy, là muốn làm gì nhỉ?”
Kỷ Đinh ngẩn người.
Cô thực sự không ngờ đã tới nước này mà anh vẫn bình thản không rối loạn.
“Em muốn làm gì anh không nhìn ra sao?” Cô hơi buồn bực.
Ôn Nghiên không giả ngốc nữa, chỉ nhìn cô chăm chú rồi khẽ nói: “Trong nhà không có bao.”
Kỷ Đinh chớp mắt, lấy từ túi áo khoác ra mấy hộp vuông: “Em có.”
Ôn Nghiên: “…”
Anh thật không ngờ cô lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
“Em mua lúc nào vậy?”
Kỷ Đinh lại không nói, ánh mắt nhìn thẳng anh, đôi đồng tử như chú nai con đen trắng rõ ràng.
Ôn Nghiên hít sâu, đặt thứ đó sang một bên, ôn hòa nói: “Đường Đường, hôm nay thôi nhé, được không?”
Vẻ mặt cô bé như có phần buồn bã.
Cô mím môi, lẩm bẩm: “Sao anh lại như vậy, em sắp đi rồi, ngay cả sinh nhật cũng không được ăn cùng anh, bây… giờ muốn làm một cái ‘pháo chia tay’ mà anh cũng không chịu…”
“Cái gì?”
Ôn Nghiên bỗng nhếch mí mắt lên.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, trong đôi mắt đào hoa là thứ ánh sáng lấp lánh: “Ai nói em biết từ này dùng như vậy?”
“…”
Kỷ Đinh bỗng nghe thấy chút nguy hiểm trong giọng nói của anh.
Cô theo bản năng lùi ra sau, nhưng đã bị anh túm chặt.
Sức của người đàn ông không mạnh không nhẹ, nhưng lại mang một vẻ không cho phép từ chối.
Ôn Nghiên nhặt lấy hộp vuông trên sofa, động tác nho nhã mà nhanh nhẹn xé nó ra.
Ánh mắt anh đen thẫm như mực, trầm giọng bảo: “Lên đây.”
Kỷ Đinh không biết tại sao anh lại đột ngột đổi ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực anh.
Không rõ bao lâu sau.
Kỷ Đinh mơ màng nhìn thấy, bên ngoài bầu trời sắp hửng sáng rồi.
Nhưng cô thực sự quá mệt, trong đầu trống rỗng, lát sau lại ngủ say.
Ôn Nghiên ngồi ở mép giường sửa lại cổ áo, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt đôi môi mọng nước của cô bé.
Mắt anh thẫm lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô.
Anh từng phản cảm chuyện này, cảm thấy đó là hành vi của động vật. Vì thế dù khó chịu cách mấy thì cũng tự xử, tuyệt đối không tìm bừa ai đó để giải tỏa.
Đương nhiên xx không có gì là sai, anh nghĩ, bản thân có lẽ chỉ theo bản năng mà chán ghét cảnh tượng đã nhìn thấy thời ấu thơ.
Quá nhức mắt.
Nhưng từ khi yêu cô, anh lại cảm thấy đây có lẽ là việc rung động lòng người nhất thế gian này.
Vì chỉ có khoảnh khắc ấy, anh mới có cảm giác an toàn đủ đầy.
Giống như, cô hoàn toàn thuộc về anh.
Sẽ mãi mãi ở cạnh anh.
Giây lát sau, người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
Sáng hôm sau, Kỷ Đinh ngủ một mạch tới gần trưa mới dậy.
Ý thức vẫn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng sờ sang bên.
Trống vắng.
Tuy cô nhắm mắt nhưng vẫn bất giác bĩu môi.
Cơ thể đau nhức, hai chân mềm nhũn, giống như bị mười tám gã đàn ông lực lưỡng đánh đập, cảm giác còn khó chịu hơn lần trước.
Kỷ Đinh chật vật bò dậy, cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra.
Nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang mỉm cười dịu dàng, cô hừ khẽ một tiếng, chậm rãi nằm xuống lại.
Thế nhưng từ góc độ của Ôn Nghiên, cô bé mặc áo ngủ của anh, cổ áo hé mở, những vết hôn trên đường cong phần cổ tuyệt đẹp trông có vẻ rất đáng thương.
Anh bước tới, nửa quỳ trên mép giường, mỉm cười nhìn cô: “Dậy rồi?”
Kỷ Đinh trừng mắt, mãi mới thốt ra một câu: “Sao anh lại phơi phới như thế chứ?”
Ôn Nghiên: “Hử?”
Kỷ Đinh không nói gì, chỉ nhìn trần nhà, rồi hừ một tiếng nữa.
Bất công! Tại sao cô tỉnh dậy như mất nửa cái mạng, còn anh lại tươi tỉnh như thế?
Liệu không phải là hồ ly tinh chuyên lấy âm bổ dương đó chứ?
Kỷ Đinh vẫn đang nghĩ ngợi lung tung thì Ôn Nghiên đã bình thản cúi người, đôi mắt đen nhánh có ánh sáng đang nhảy múa: “Muốn dậy không? Anh bế em.”
Cô giơ tay chặn lên ngực anh, vẻ tủi thân: “…”
Ôn Nghiên cúi sát hơn, hôn lên trán cô: “Sao thế?”
Kỷ Đinh ậm ừ hồi lâu mới khẽ nói một chữ: “Đau.”
Ánh mắt như pha lê của cô bé như ngâm trong nước, Ôn Nghiên bỗng nhớ tới dáng vẻ rưng rưng nước mắt xin tha của cô tối qua.
Màu mắt anh sẫm lại.
Anh đưa ngón tay ve vuốt má cô, động tác cực kỳ yêu thương.
Lát sau mới cười khẽ: “Đau ở đâu, anh xoa cho em nhé?”
Kỷ Đinh: “!!!”
Trời! Mặt dày vô sỉ!
Cô yếu ớt trừng mắt, cuốn chăn lại lăn sang một bên, gói ghém mình thành một miếng chả giò.
Ôn Nghiên nhẫn nại kéo góc chăn lại, khiến cô lăn trở về phía anh.
Anh chống hai tay ở hai bên người cô, nửa đùa nửa không: “Thật sự không cần?”
Kỷ Đinh bĩu môi: “Sao anh lại lưu manh như vậy, hôm qua còn cố ý giày vò em! Hừ, em không chơi với anh nữa!”
Ôn Nghiên nhướng mày.
Cô bé này, bản lĩnh đổ thừa cũng giỏi đấy.
Hôm qua lần đầu anh thực sự dịu dàng kiềm chế, nhưng ai ngờ sau đó cô lại còn bám lấy anh, thậm chí sợ anh không chịu mà vận dụng cơ thể để “thuyết phục” anh.
Sự việc lúc này mới trở nên không thể dừng lại.
“Anh lưu manh sao?”
Ôn Nghiên cụp mắt, mắt đào hoa như lấp lánh nụ cười.
Anh như suy tư một chốc rồi thong thả nói: “Anh là lưu manh, vậy Đường Đường là gì nhỉ? Tối qua kéo lấy anh không buông, còn…”
“Dừng dừng dừng, không được nói nữa!”
Kỷ Đinh bịt miệng anh lại, làn da trắng trẻo chỗ tai ửng hồng.
Cô thầm biết mình đuối lý.
Nếu không vì tối qua cô không biết trời cao đất dày, sáng nay không biết sẽ vui vẻ thoải mái đến nhường nào.
Kỷ Đinh còn chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì anh đã đứng lên, không biết lấy từ đâu ra một tuýp thuốc.
Hẳn nhiên là thuốc anh mua lần trước.
Kỷ Đinh sực nhớ ra câu nói khi ấy của anh – “Sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng tới.”
“…”
Ai ngờ đúng như vậy thật.
Chẳng qua là một lời nói dối bịa đại ra thôi mà.
Người này sao lại tự diễn biến rồi?!
Dù sao cũng ở cạnh Ôn Nghiên rồi, sự mặt dày ngày trước của cô cũng đã nhặt lại một nửa, cô ưỡn thẳng lưng, trả lời vẻ khiêu khích: “Đúng rồi, em nghĩ sau này anh ấy chắc sẽ không đau buồn nữa.”
Kỷ Đinh chớp mắt, bổ sung: “Em nghĩ anh ấy còn khá thoải mái, chắc đã an ủi đúng nơi đúng lúc rồi.”
Ngón tay Ôn Nghiên khựng lại, mãi mới nhướng mày.
Thực ra, đêm lần trước nào có phải là uống rượu say rồi làm càn!
Chính là hai người là đồng phạm có âm mưu có tổ chức.
Trong đầu Ôn Nghiên vô thức nhớ lại những cảnh tượng bị che mờ!
Anh thầm nghĩ – cô đúng là có bản lĩnh, mới vài ba câu đã có thể khơi dậy xx của anh.
Lúc này, Kỷ Đinh bất ngờ hôn lên môi anh, cực kỳ dịu dàng hôn, liếm, m.út môi anh.
Động tác của cô tỉ mỉ và cẩn thận, lại khiến Ôn Nghiên có cảm giác trân trọng.
Tim anh cũng run rẩy theo.
Một luồng nhiệt khó tả dâng lên trong người, Ôn Nghiên cố kiềm chế khao khát của mình.
Đợi khi Kỷ Đinh ngồi dậy, cô nhìn rõ màu mắt người ấy sẫm lại.
Nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản.
Không có ý tiếp tục.
Tim Kỷ Đinh có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: “Anh A Nghiên, em đi tắm trước nhé.”
“Ừ, đi đi.” Ôn Nghiên nói, “Quần áo để thay lần trước anh đã chuẩn bị cho em rồi, treo trong nhà tắm đấy.”
Kỷ Đinh đáp: “Dạ.”
Đợi cô đi vào rồi, Ôn Nghiên mới dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, day day mi tâm, thở dài.
Mấy ngày nay anh có thể loáng thoáng nhận ra, cô bé thực sự có chút hứng thú về phương diện ấy.
Nhưng anh lại luôn né tránh.
Ôn Nghiên đưa tay che mắt, cười như tự giễu.
Anh là kiểu người thế nào, chỉ có anh hiểu rõ.
Hương vị của cô, chỉ cần nếm thử một lần thì sẽ rất khó quên.
Nếu để mặc bản thân chìm đắm, ha.m muốn chiếm hữu của anh nhất định sẽ điên cuồng sinh sôi, đến lúc đó khó tránh khỏi dọa cho cô bé phải sợ hãi.
Nên anh muốn từ từ, đợi cô trưởng thành, đến khi người nhà cô hoàn toàn chấp nhận anh.
Kỷ Đinh tắm rửa xong trên người mặc áo choàng tắm màu tím nhạt, dép lê đi trên đất phát ra tiếng “soạt soạt” vui tai.
Ôn Nghiên ngồi trên sofa, vẫn mặc đồ công sở, đang lơ đãng lật xem tạp chí.
“The Eist”.
Nghe tiếng động, anh hơi ngẩng lên, mỉm cười: “Xong rồi?”
“Dạ.” Kỷ Đinh đến trước mặt anh, cúi đầu rút một tờ giấy trên bàn trà.
Cái cúi người này khiến phần cổ thon thả trắng trẻo của cô lộ ra, toát lên mùi hương tươi mới mát mẻ bao vây lấy anh.
Ôn Nghiên mím môi rồi nhìn đi nơi khác, cười nói: “Sao không mặc áo ngủ?”
“Thế này thoải mái hơn.” Kỷ Đinh nhướng môi, vẻ mặt ngây thơ vô hại.
Cô thoăn thoắt trèo lên sofa, ngồi quỳ xuống, bàn tay tinh nghịch luồn vào dưới vạt áo Ôn Nghiên chui vào trong.
Đang giữa hè nhưng tay cô lại mang chút hơi lạnh.
Cảm giác chênh lệch nhiệt độ đó khiến vùng bụng của người đàn ông bất giác co cứng lại, anh cười rồi gạt tóc cô sang bên, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
“Lạnh không anh?”
Kỷ Đinh biết rõ còn hỏi, ngón tay hơi lạnh du ngoạn dọc theo đường cơ bắp của anh. Ôn Nghiên không nói, chỉ có màu mắt càng lúc càng thẫm lại.
Không biết bao lâu sau anh mới giữ lấy bàn tay không an phận của cô, giọng trầm khàn: “Em đang làm gì vậy?”
Kỷ Đinh bất giác nuốt nước bọt.
Nói thật, từ sau hôm đó, trong lòng cô luôn nhớ mãi cảm giác ấy.
Thực ra là rất thoải mái.
Nhưng bao ngày trôi qua rồi mà Ôn Nghiên cũng không nhắc tới chuyện đó với cô.
Cô rất muốn lại một lần nữa, nhưng vì mắc cỡ nên không nói thẳng ra, sợ như vậy sẽ rất mất giá.
Chỉ có thể dùng cách này.
Ôi, cũng không rõ cô có năng khiếu ở phương diện đó không.
Kỷ Đinh thè đầu lưỡi hồng hồng ra, giả vờ vô tình liế.m đôi môi đỏ mọng của mình.
Chỉ động tác này đã khiến Ôn Nghiên nheo mắt, trước khi anh lên tiếng, cô đã xáp lại, như chuồn chuồn đậu trên mặt nước hôn lên yết hầu của anh.
Thứ nho nhỏ đó lăn lộn lên xuống, rèm mi của anh rung rung, có một sự gợi cảm khác thường.
Kỷ Đinh biết anh có cảm giác rồi.
Sừng nhọn của ác quỷ trong cô đã lộ diện, cô dang hai chân ngồi lên người anh, ôm lấy cổ anh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Đồng tử của người ấy co lại – anh cảm nhận được dưới áo choàng của cô không có bất cứ thứ gì cả.
Lưỡi của Kỷ Đinh mềm mại linh hoạt, cố ý trêu chọc anh, còn tay cô cũng không rảnh rỗi mà lướt đi trên hàng nút áo của anh, tiến thẳng vào trong.
Ôn Nghiên khẽ rên một tiếng, cuối cùng không bị động nữa mà nắm lấy cổ tay thon mảnh của cô bé, ngăn cản động tác tiếp theo.
Sức của anh hơi mạnh, màu mắt thẫm lại, khàn giọng hỏi: “Em học mấy thứ này ở đâu vậy?”
Kỷ Đinh giãy ra nhưng không được, cắn môi ngước lên, ánh mắt đầy vẻ vô hại.
“Có lẽ là năng khiếu chăng.”
Cô cọ cọ vào đùi anh, lại động đậy cổ tay anh nắm chặt, nũng nịu: “Anh làm gì thế? Làm em đau!”
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cô.
Bây giờ anh không chỉ muốn làm đau cô, mà còn muốn làm cô khóc nữa cơ.
Người đàn ông nhếch môi cười cười, trông rất dịu dàng và tình cảm, hơi thở nóng bỏng chậm rãi phả lên gò má cô: “Không tiếc công sức cám dỗ anh như vậy, là muốn làm gì nhỉ?”
Kỷ Đinh ngẩn người.
Cô thực sự không ngờ đã tới nước này mà anh vẫn bình thản không rối loạn.
“Em muốn làm gì anh không nhìn ra sao?” Cô hơi buồn bực.
Ôn Nghiên không giả ngốc nữa, chỉ nhìn cô chăm chú rồi khẽ nói: “Trong nhà không có bao.”
Kỷ Đinh chớp mắt, lấy từ túi áo khoác ra mấy hộp vuông: “Em có.”
Ôn Nghiên: “…”
Anh thật không ngờ cô lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
“Em mua lúc nào vậy?”
Kỷ Đinh lại không nói, ánh mắt nhìn thẳng anh, đôi đồng tử như chú nai con đen trắng rõ ràng.
Ôn Nghiên hít sâu, đặt thứ đó sang một bên, ôn hòa nói: “Đường Đường, hôm nay thôi nhé, được không?”
Vẻ mặt cô bé như có phần buồn bã.
Cô mím môi, lẩm bẩm: “Sao anh lại như vậy, em sắp đi rồi, ngay cả sinh nhật cũng không được ăn cùng anh, bây… giờ muốn làm một cái ‘pháo chia tay’ mà anh cũng không chịu…”
“Cái gì?”
Ôn Nghiên bỗng nhếch mí mắt lên.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, trong đôi mắt đào hoa là thứ ánh sáng lấp lánh: “Ai nói em biết từ này dùng như vậy?”
“…”
Kỷ Đinh bỗng nghe thấy chút nguy hiểm trong giọng nói của anh.
Cô theo bản năng lùi ra sau, nhưng đã bị anh túm chặt.
Sức của người đàn ông không mạnh không nhẹ, nhưng lại mang một vẻ không cho phép từ chối.
Ôn Nghiên nhặt lấy hộp vuông trên sofa, động tác nho nhã mà nhanh nhẹn xé nó ra.
Ánh mắt anh đen thẫm như mực, trầm giọng bảo: “Lên đây.”
Kỷ Đinh không biết tại sao anh lại đột ngột đổi ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực anh.
Không rõ bao lâu sau.
Kỷ Đinh mơ màng nhìn thấy, bên ngoài bầu trời sắp hửng sáng rồi.
Nhưng cô thực sự quá mệt, trong đầu trống rỗng, lát sau lại ngủ say.
Ôn Nghiên ngồi ở mép giường sửa lại cổ áo, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt đôi môi mọng nước của cô bé.
Mắt anh thẫm lại, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô.
Anh từng phản cảm chuyện này, cảm thấy đó là hành vi của động vật. Vì thế dù khó chịu cách mấy thì cũng tự xử, tuyệt đối không tìm bừa ai đó để giải tỏa.
Đương nhiên xx không có gì là sai, anh nghĩ, bản thân có lẽ chỉ theo bản năng mà chán ghét cảnh tượng đã nhìn thấy thời ấu thơ.
Quá nhức mắt.
Nhưng từ khi yêu cô, anh lại cảm thấy đây có lẽ là việc rung động lòng người nhất thế gian này.
Vì chỉ có khoảnh khắc ấy, anh mới có cảm giác an toàn đủ đầy.
Giống như, cô hoàn toàn thuộc về anh.
Sẽ mãi mãi ở cạnh anh.
Giây lát sau, người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
Sáng hôm sau, Kỷ Đinh ngủ một mạch tới gần trưa mới dậy.
Ý thức vẫn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng sờ sang bên.
Trống vắng.
Tuy cô nhắm mắt nhưng vẫn bất giác bĩu môi.
Cơ thể đau nhức, hai chân mềm nhũn, giống như bị mười tám gã đàn ông lực lưỡng đánh đập, cảm giác còn khó chịu hơn lần trước.
Kỷ Đinh chật vật bò dậy, cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra.
Nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang mỉm cười dịu dàng, cô hừ khẽ một tiếng, chậm rãi nằm xuống lại.
Thế nhưng từ góc độ của Ôn Nghiên, cô bé mặc áo ngủ của anh, cổ áo hé mở, những vết hôn trên đường cong phần cổ tuyệt đẹp trông có vẻ rất đáng thương.
Anh bước tới, nửa quỳ trên mép giường, mỉm cười nhìn cô: “Dậy rồi?”
Kỷ Đinh trừng mắt, mãi mới thốt ra một câu: “Sao anh lại phơi phới như thế chứ?”
Ôn Nghiên: “Hử?”
Kỷ Đinh không nói gì, chỉ nhìn trần nhà, rồi hừ một tiếng nữa.
Bất công! Tại sao cô tỉnh dậy như mất nửa cái mạng, còn anh lại tươi tỉnh như thế?
Liệu không phải là hồ ly tinh chuyên lấy âm bổ dương đó chứ?
Kỷ Đinh vẫn đang nghĩ ngợi lung tung thì Ôn Nghiên đã bình thản cúi người, đôi mắt đen nhánh có ánh sáng đang nhảy múa: “Muốn dậy không? Anh bế em.”
Cô giơ tay chặn lên ngực anh, vẻ tủi thân: “…”
Ôn Nghiên cúi sát hơn, hôn lên trán cô: “Sao thế?”
Kỷ Đinh ậm ừ hồi lâu mới khẽ nói một chữ: “Đau.”
Ánh mắt như pha lê của cô bé như ngâm trong nước, Ôn Nghiên bỗng nhớ tới dáng vẻ rưng rưng nước mắt xin tha của cô tối qua.
Màu mắt anh sẫm lại.
Anh đưa ngón tay ve vuốt má cô, động tác cực kỳ yêu thương.
Lát sau mới cười khẽ: “Đau ở đâu, anh xoa cho em nhé?”
Kỷ Đinh: “!!!”
Trời! Mặt dày vô sỉ!
Cô yếu ớt trừng mắt, cuốn chăn lại lăn sang một bên, gói ghém mình thành một miếng chả giò.
Ôn Nghiên nhẫn nại kéo góc chăn lại, khiến cô lăn trở về phía anh.
Anh chống hai tay ở hai bên người cô, nửa đùa nửa không: “Thật sự không cần?”
Kỷ Đinh bĩu môi: “Sao anh lại lưu manh như vậy, hôm qua còn cố ý giày vò em! Hừ, em không chơi với anh nữa!”
Ôn Nghiên nhướng mày.
Cô bé này, bản lĩnh đổ thừa cũng giỏi đấy.
Hôm qua lần đầu anh thực sự dịu dàng kiềm chế, nhưng ai ngờ sau đó cô lại còn bám lấy anh, thậm chí sợ anh không chịu mà vận dụng cơ thể để “thuyết phục” anh.
Sự việc lúc này mới trở nên không thể dừng lại.
“Anh lưu manh sao?”
Ôn Nghiên cụp mắt, mắt đào hoa như lấp lánh nụ cười.
Anh như suy tư một chốc rồi thong thả nói: “Anh là lưu manh, vậy Đường Đường là gì nhỉ? Tối qua kéo lấy anh không buông, còn…”
“Dừng dừng dừng, không được nói nữa!”
Kỷ Đinh bịt miệng anh lại, làn da trắng trẻo chỗ tai ửng hồng.
Cô thầm biết mình đuối lý.
Nếu không vì tối qua cô không biết trời cao đất dày, sáng nay không biết sẽ vui vẻ thoải mái đến nhường nào.
Kỷ Đinh còn chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì anh đã đứng lên, không biết lấy từ đâu ra một tuýp thuốc.
Hẳn nhiên là thuốc anh mua lần trước.
Kỷ Đinh sực nhớ ra câu nói khi ấy của anh – “Sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng tới.”
“…”
Ai ngờ đúng như vậy thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.