Chương 26
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Cuối cùng cũng xong hai bát mì trứng, cảm giác có kẻ ngồi sau lưng nhìn chằm chằm đúng kiểu như có dao kề cổ. Tôi đưa chai tương ớt cho Trung, hỏi nhỏ:
– Anh… ở đây ông Toàn có biết không?
– Nếu biết thì sao?
Mặt tôi nhanh chóng hiện lên màu xanh le lét, có kẻ bực mình khẽ giục:
– Ăn đi!
Một hồi tôi mang hai bát mì hết về bồn rửa, quay ra hỏi:
– Từ sáng mai… anh có ăn sáng ở nhà không để tôi chuẩn bị?
– Cô thích làm gì thì làm!
Đinh Thái Trung… anh ta thật là… vô lý đùng đùng! Tại sao anh ta lại cư xử như vậy chứ? Anh ta tức giận vì lẽ gì? Chẳng lẽ vì… tôi ngu ngốc thật?
Chiều hôm ấy, khi tôi đang làm việc ở xưởng gỗ, bất ngờ nhìn qua cửa kính ra phía ngoài tôi sững sờ, muốn trốn đi ngay nhưng không kịp nữa vì người vừa ngạc nhiên không kém đang mở to hai mắt nhìn tôi là Tần!
Tần đang trao đổi gì đó với một công nhân trong nhóm công nhân thì phải, còn tươi cười vui vẻ đưa quà. Một hồi bất ngờ cô ta bước về phía tôi gõ cửa, cất giọng quen thuộc không rõ vui buồn:
– Bà tư… có phải bà tư ở trong đó không?
Tôi không thể trốn được lúc này, hơn nữa chỉ có mình Tần cũng không khiến tôi quá sợ hãi, đành bước ra mở cửa, nhỏ giọng hỏi:
– Tần… cô có việc gì mà lại đến đây?
Tần nhìn thẳng tôi lạnh giọng nói, hai mắt cô ta lóe lên tia căm phẫn làm tôi khẽ run lên:
– Bà tư… từ lúc bà tư đi, ông chủ cả ngày tức giận quát mắng người làm chúng tôi, còn tuyên bố từ mặt cậu cả.
Từ… từ mặt? Trung vì tôi mà… trực tiếp đối đầu với cha anh ta sao? Tôi không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy, chỉ lo lắng hỏi:
– Vậy… vậy sao? Thế hiện giờ… ông ta có đang tìm tôi không?
– Ông chủ cho rất nhiều người về thành phố A tìm bà, tại cậu cả không nói gì hết, thế nên ông chủ đoán bà về thành phố A, không ngờ bà lại ở đây.
Đôi mắt Tần đanh lại nhìn tôi không giấu nổi ghê tởm. Tai như ù đi, tôi hốt hoảng liền níu tay Tần van xin:
– Tần… tôi xin cô… xin cô đừng nói với ai chuyện tôi ở đây, cũng đừng nói với những người kia tôi là bà tư gì hết, có được không?
– Bà muốn tôi giấu chuyện bà cùng cậu cả ở với nhau sao?
Tần lạnh giọng, hai mắt đanh lại, đáy mắt có ngọn lửa hừng hực cháy như muốn thiêu rụi tôi. Tôi lắc đầu lập tức thanh minh:
– Cô hiểu lầm rồi… tôi và cậu cả không có gì cả, chỉ đơn giản cậu ấy là người tốt cho tôi một con đường sống mà thôi!
– Nếu như tôi không đến đây thăm anh trai làm việc, có lẽ tôi đã không biết chuyện này. Bà đừng lừa tôi! Chuyện của bà và cậu cả cả cái xưởng này đều biết, bà nghĩ tôi là trẻ con sao?
Tần gằn giọng, không để tôi giữ lại thêm cô ta hất tay tôi ra, lạnh lùng bước khỏi phòng. Cả cơ thể tôi run lên bần bật, những gì cô ta nói làm tôi sợ đến mức không giữ nổi bình tĩnh để bấm số điện thoại của Trung. Chiếc điện thoại cứ run lên trên tay, mãi tôi mới nghe được âm giọng trầm trầm tĩnh tại như an ủi:
– Cô gọi tôi?
– Anh Trung… ban nãy Tần đến xưởng gỗ… cô ta nói… nói hết chuyện ở biệt phủ từ lúc tôi đi… Giờ nhất định cô ta sẽ trở lại biệt phủ, sẽ nói với cha anh việc tôi ở đây.
– Cô bình tĩnh đi!
– Bình tĩnh thế nào được? Ông ta sẽ tóm tôi lại ngay! Anh tìm cách ngăn chuyện này đi, tôi xin anh đấy!
Tiếng gõ cửa rầm rầm ngay trong lúc tôi gọi điện cho Trung. Những người tức giận gõ cửa… không ai khác chính là chú Vinh và đám công nhân. Tôi chưa kịp phản ứng cánh cửa nhôm đã bị đạp mạnh bung ra, sững sờ đến tái mét, toàn thân lạnh cứng bất động, trên tay vẫn cầm điện thoại.
– Con đàn bà lăng loàn! Bắt nó lại!
Vinh tức đến sùi bọt mép, chú ta lao đến tóm cổ tôi như tóm một con chuột, thở phì phì hơi thở đầy mùi thuốc lá vào mặt tôi căm giận, để đám công nhân trói tay tôi lại như kẻ tội đồ. Lúc này tôi mới hiểu chú ta vốn dĩ cũng chỉ là một tay sai băm trợn không hơn không kém của lão Toàn, chẳng qua chú ta không bao giờ nghĩ đến trường hợp Trung lại dính líu với vợ tư của lão. Tôi không biết thanh minh ra sao vì những gì tôi thừa nhận lúc trước, chỉ quỳ xuống van xin:
– Chú Vinh, cháu chưa bao giờ làm vợ lão ta… cháu ghê sợ lão ta nên mới bỏ trốn… chẳng lẽ bao ngày cháu làm việc ở đây không đủ để chú tin cháu sao?
– Câm mồm! Tao phải đưa mày về giao cho ông chủ! Tao không ngờ mày lại là loại hồ ly tinh quyến rũ cả con chồng! Tao quá thất vọng về mày đấy con khốn!
Vừa nói chú ta vừa giang tay đáp thẳng lên má tôi một vả làm tôi choáng váng, muốn đưa tay lau nơi rỉ máu mà không thể, đành cúi mặt chấp nhận chịu sự phán quyết của lũ người này. Trung… lúc này anh đang ở đâu? Anh nói tôi bình tĩnh… tôi phải bình tĩnh thế nào đây?
Khi tôi bị đám công nhân giải ra phía ngoài, khi tôi chấp nhận một lần nữa chịu tra tấn khốn cùng cũng là lúc bóng dáng người đàn ông có quá nhiều ân tình với tôi đứng chắn ở cửa. Tôi ngẩng mặt, dường như đọc được nỗi căm phẫn cùng chua xót trong đáy mắt anh ta.
Trung gằn giọng quát:
– Thả người!
– Cậu cả, ông chủ ra lệnh cho tôi bắt người về!
– THẢ NGƯỜI!
Trung lao đến, điên tiết đạp mạnh vào bụng hai gã giữ hai bên tay tôi khiến hai gã ngã dạt ra. Đám công nhân đã biết tính côn đồ của Trung rồi thì phải, bọn họ sợ hãi lùi hết để Trung tức tối gỡ dây thừng trói tay tôi.
Vinh tức giận hậm hực:
– Cậu Trung, chuyện này đâu có đơn giản, cô ta đã thừa nhận chuyện giữa cậu và cô ta, giờ cậu muốn cướp vợ của cha cậu thì cũng phải cho chúng tôi cửa sống chứ? Không có người đem về ông ấy sẽ giết chúng tôi mất!
– Câm mồm! Tôi sẽ là người mang cô ta về!
– Ai tin được cậu chứ tôi không tin!
– Các người sợ chết thì cứ theo sau đi!
Trung quét đôi mắt sắc một lượt, ngay sau đó anh ta kéo cổ tay tôi bước nhanh ra ngoài, mở cửa xe zip đẩy tôi vào, khởi động xe phóng đi. Tôi quay lại phía sau, thấy Vinh cũng trèo lên một xe tải phóng theo. Lúc này tôi mới nín thở để tĩnh trí, trái tim vẫn còn đập thình thình nhưng ít nhất tôi nhận thức được điều gì. Trung… muốn đưa tôi về gặp lão Toàn! Toàn thân run lên bần bật, tôi quay sang Trung đang tập trung lái xe nói nhanh:
– Anh Trung… tôi xin anh… xin anh đừng đưa tôi về gặp cha anh! Nếu anh không nghe tôi, tôi sẽ chết cho anh vừa lòng!
– Ồn ào! Cô ngồi yên cho tôi!
Biết là không thể thuyết phục Trung, tôi đành im lặng, nước mắt sợ hãi vẫn lăn dài. Có khi nào… Trung không muốn đối đầu với cha anh ta nữa? Có khi nào anh ta tức giận vì tôi bịa chuyện khiến anh ta mang tiếng “cướp vợ của cha”, lúc này anh ta hối hận vì giấu tôi? Cơ thể cứ thế nấc lên trong sợ hãi, bất chợt, bàn tay to lớn ấm áp chạm đến tay tôi siết chặt. Trái tim đang lạnh giá như được ánh sáng rọi chiếu, cơ thể tôi bất chợt thả lỏng, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng tế bào cơ thể, trong từng mạch máu cùng lúc đập rộn ràng.
– Anh… ở đây ông Toàn có biết không?
– Nếu biết thì sao?
Mặt tôi nhanh chóng hiện lên màu xanh le lét, có kẻ bực mình khẽ giục:
– Ăn đi!
Một hồi tôi mang hai bát mì hết về bồn rửa, quay ra hỏi:
– Từ sáng mai… anh có ăn sáng ở nhà không để tôi chuẩn bị?
– Cô thích làm gì thì làm!
Đinh Thái Trung… anh ta thật là… vô lý đùng đùng! Tại sao anh ta lại cư xử như vậy chứ? Anh ta tức giận vì lẽ gì? Chẳng lẽ vì… tôi ngu ngốc thật?
Chiều hôm ấy, khi tôi đang làm việc ở xưởng gỗ, bất ngờ nhìn qua cửa kính ra phía ngoài tôi sững sờ, muốn trốn đi ngay nhưng không kịp nữa vì người vừa ngạc nhiên không kém đang mở to hai mắt nhìn tôi là Tần!
Tần đang trao đổi gì đó với một công nhân trong nhóm công nhân thì phải, còn tươi cười vui vẻ đưa quà. Một hồi bất ngờ cô ta bước về phía tôi gõ cửa, cất giọng quen thuộc không rõ vui buồn:
– Bà tư… có phải bà tư ở trong đó không?
Tôi không thể trốn được lúc này, hơn nữa chỉ có mình Tần cũng không khiến tôi quá sợ hãi, đành bước ra mở cửa, nhỏ giọng hỏi:
– Tần… cô có việc gì mà lại đến đây?
Tần nhìn thẳng tôi lạnh giọng nói, hai mắt cô ta lóe lên tia căm phẫn làm tôi khẽ run lên:
– Bà tư… từ lúc bà tư đi, ông chủ cả ngày tức giận quát mắng người làm chúng tôi, còn tuyên bố từ mặt cậu cả.
Từ… từ mặt? Trung vì tôi mà… trực tiếp đối đầu với cha anh ta sao? Tôi không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy, chỉ lo lắng hỏi:
– Vậy… vậy sao? Thế hiện giờ… ông ta có đang tìm tôi không?
– Ông chủ cho rất nhiều người về thành phố A tìm bà, tại cậu cả không nói gì hết, thế nên ông chủ đoán bà về thành phố A, không ngờ bà lại ở đây.
Đôi mắt Tần đanh lại nhìn tôi không giấu nổi ghê tởm. Tai như ù đi, tôi hốt hoảng liền níu tay Tần van xin:
– Tần… tôi xin cô… xin cô đừng nói với ai chuyện tôi ở đây, cũng đừng nói với những người kia tôi là bà tư gì hết, có được không?
– Bà muốn tôi giấu chuyện bà cùng cậu cả ở với nhau sao?
Tần lạnh giọng, hai mắt đanh lại, đáy mắt có ngọn lửa hừng hực cháy như muốn thiêu rụi tôi. Tôi lắc đầu lập tức thanh minh:
– Cô hiểu lầm rồi… tôi và cậu cả không có gì cả, chỉ đơn giản cậu ấy là người tốt cho tôi một con đường sống mà thôi!
– Nếu như tôi không đến đây thăm anh trai làm việc, có lẽ tôi đã không biết chuyện này. Bà đừng lừa tôi! Chuyện của bà và cậu cả cả cái xưởng này đều biết, bà nghĩ tôi là trẻ con sao?
Tần gằn giọng, không để tôi giữ lại thêm cô ta hất tay tôi ra, lạnh lùng bước khỏi phòng. Cả cơ thể tôi run lên bần bật, những gì cô ta nói làm tôi sợ đến mức không giữ nổi bình tĩnh để bấm số điện thoại của Trung. Chiếc điện thoại cứ run lên trên tay, mãi tôi mới nghe được âm giọng trầm trầm tĩnh tại như an ủi:
– Cô gọi tôi?
– Anh Trung… ban nãy Tần đến xưởng gỗ… cô ta nói… nói hết chuyện ở biệt phủ từ lúc tôi đi… Giờ nhất định cô ta sẽ trở lại biệt phủ, sẽ nói với cha anh việc tôi ở đây.
– Cô bình tĩnh đi!
– Bình tĩnh thế nào được? Ông ta sẽ tóm tôi lại ngay! Anh tìm cách ngăn chuyện này đi, tôi xin anh đấy!
Tiếng gõ cửa rầm rầm ngay trong lúc tôi gọi điện cho Trung. Những người tức giận gõ cửa… không ai khác chính là chú Vinh và đám công nhân. Tôi chưa kịp phản ứng cánh cửa nhôm đã bị đạp mạnh bung ra, sững sờ đến tái mét, toàn thân lạnh cứng bất động, trên tay vẫn cầm điện thoại.
– Con đàn bà lăng loàn! Bắt nó lại!
Vinh tức đến sùi bọt mép, chú ta lao đến tóm cổ tôi như tóm một con chuột, thở phì phì hơi thở đầy mùi thuốc lá vào mặt tôi căm giận, để đám công nhân trói tay tôi lại như kẻ tội đồ. Lúc này tôi mới hiểu chú ta vốn dĩ cũng chỉ là một tay sai băm trợn không hơn không kém của lão Toàn, chẳng qua chú ta không bao giờ nghĩ đến trường hợp Trung lại dính líu với vợ tư của lão. Tôi không biết thanh minh ra sao vì những gì tôi thừa nhận lúc trước, chỉ quỳ xuống van xin:
– Chú Vinh, cháu chưa bao giờ làm vợ lão ta… cháu ghê sợ lão ta nên mới bỏ trốn… chẳng lẽ bao ngày cháu làm việc ở đây không đủ để chú tin cháu sao?
– Câm mồm! Tao phải đưa mày về giao cho ông chủ! Tao không ngờ mày lại là loại hồ ly tinh quyến rũ cả con chồng! Tao quá thất vọng về mày đấy con khốn!
Vừa nói chú ta vừa giang tay đáp thẳng lên má tôi một vả làm tôi choáng váng, muốn đưa tay lau nơi rỉ máu mà không thể, đành cúi mặt chấp nhận chịu sự phán quyết của lũ người này. Trung… lúc này anh đang ở đâu? Anh nói tôi bình tĩnh… tôi phải bình tĩnh thế nào đây?
Khi tôi bị đám công nhân giải ra phía ngoài, khi tôi chấp nhận một lần nữa chịu tra tấn khốn cùng cũng là lúc bóng dáng người đàn ông có quá nhiều ân tình với tôi đứng chắn ở cửa. Tôi ngẩng mặt, dường như đọc được nỗi căm phẫn cùng chua xót trong đáy mắt anh ta.
Trung gằn giọng quát:
– Thả người!
– Cậu cả, ông chủ ra lệnh cho tôi bắt người về!
– THẢ NGƯỜI!
Trung lao đến, điên tiết đạp mạnh vào bụng hai gã giữ hai bên tay tôi khiến hai gã ngã dạt ra. Đám công nhân đã biết tính côn đồ của Trung rồi thì phải, bọn họ sợ hãi lùi hết để Trung tức tối gỡ dây thừng trói tay tôi.
Vinh tức giận hậm hực:
– Cậu Trung, chuyện này đâu có đơn giản, cô ta đã thừa nhận chuyện giữa cậu và cô ta, giờ cậu muốn cướp vợ của cha cậu thì cũng phải cho chúng tôi cửa sống chứ? Không có người đem về ông ấy sẽ giết chúng tôi mất!
– Câm mồm! Tôi sẽ là người mang cô ta về!
– Ai tin được cậu chứ tôi không tin!
– Các người sợ chết thì cứ theo sau đi!
Trung quét đôi mắt sắc một lượt, ngay sau đó anh ta kéo cổ tay tôi bước nhanh ra ngoài, mở cửa xe zip đẩy tôi vào, khởi động xe phóng đi. Tôi quay lại phía sau, thấy Vinh cũng trèo lên một xe tải phóng theo. Lúc này tôi mới nín thở để tĩnh trí, trái tim vẫn còn đập thình thình nhưng ít nhất tôi nhận thức được điều gì. Trung… muốn đưa tôi về gặp lão Toàn! Toàn thân run lên bần bật, tôi quay sang Trung đang tập trung lái xe nói nhanh:
– Anh Trung… tôi xin anh… xin anh đừng đưa tôi về gặp cha anh! Nếu anh không nghe tôi, tôi sẽ chết cho anh vừa lòng!
– Ồn ào! Cô ngồi yên cho tôi!
Biết là không thể thuyết phục Trung, tôi đành im lặng, nước mắt sợ hãi vẫn lăn dài. Có khi nào… Trung không muốn đối đầu với cha anh ta nữa? Có khi nào anh ta tức giận vì tôi bịa chuyện khiến anh ta mang tiếng “cướp vợ của cha”, lúc này anh ta hối hận vì giấu tôi? Cơ thể cứ thế nấc lên trong sợ hãi, bất chợt, bàn tay to lớn ấm áp chạm đến tay tôi siết chặt. Trái tim đang lạnh giá như được ánh sáng rọi chiếu, cơ thể tôi bất chợt thả lỏng, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng tế bào cơ thể, trong từng mạch máu cùng lúc đập rộn ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.