Chương 50
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Trở lại thành phố A sau một chuyến đi dài, tôi mệt mỏi thiếp đi trong lòng Trung, đến khi tỉnh giấc đã thấy cánh cổng chào rực rỡ của thành phố lớn bậc nhất cả nước này. Nhẹ giọng tôi nói với chú Bình lái xe:
– Chú đưa cháu và anh Trung đến nhà trọ cháu đang ở nhé! Chú rẽ về phố X kia ạ.
Chú Bình không phản đối, đi theo hướng tôi chỉ. Sau ba mươi phút bon chen trên những con đường tấp nập làm Trung khẽ nhíu mày, tôi và anh cũng đã đến khu nhà trọ gần trường đại học của tôi. Số tiền Trung để lại sáng hôm ấy cho phép tôi chọn một phòng trọ sạch sẽ khang trang, cứ nghĩ anh sẽ vui vẻ ở lại đây, không ngờ anh nhìn quanh một lượt, cau mày nói:
– Em dọn đồ đi, đến nơi khác cùng tôi.
Tôi cười cười nhăn mặt đáp:
– Anh… nơi này cao ráo thoáng đãng, lại gần trường em học…
– Tôi không thích nói hai lời.
Tôi bĩu môi phụng phịu trước vẻ gia trưởng của Trung, chẳng có cách nào, chỉ biết soạn đồ cho vào túi xách.
– Bỏ lại hết, chỉ đem theo những thứ quan trọng!
Trung nhàn nhạt cất lời. Tôi thở dài một hơi, cuối cùng đem theo ít quần áo cùng giấy tờ, cả chiếc laptop cùng sách vở cần thiết. Dù tiếc nuối những gì sắm sửa cho cuộc sống riêng nhưng tôi cũng đành nói với bà chủ nhà trọ là tôi để lại cho người đến sau. Bà ấy mặt mũi sáng rỡ cảm ơn tôi rối rít.
– Anh hài lòng rồi chứ?
Trung phì cười, kéo eo tôi vào lòng, ghì cằm lên trán tôi như an ủi:
– Em về kia cùng tôi đâu cần dùng những thứ này!
– Về kia… là về đâu?
– Nhà của chúng ta!
Không chậm trễ chú Bình cùng Khang lại đưa tôi và Trung đến một khu chung cư sang trọng, nơi ở của những người có tiền. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết Trung đã sớm chuẩn bị một nơi hoàn toàn mới để sống cùng tôi ở thành phố này trong thời gian qua. Lúc này tôi chỉ biết tròn mắt, ngỡ ngàng bước vòng quanh căn hộ rộng rãi, nội thất toàn cao cấp đắt đỏ cùng tông màu nâu trầm quen mắt.
– Trời đất… đẹp quá! Tầng mười lăm… từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố này anh!
Trung mím môi cười hài lòng trước đôi mắt long lanh của tôi, anh kéo eo tôi lại, bẹo má tôi hỏi:
– Có thích không?
– Thích… đương nhiên rồi… nhưng anh lấy tiền ở đâu? Chẳng phải… cha anh đã cắt hết những gì anh xứng đáng được hưởng rồi sao?
Tôi vẫn còn nhớ tối qua Trung nói hiện giờ anh không có gì trong tay, tôi còn tính sẽ cùng anh xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Xem ra, tay anh không trắng mà còn lấp lánh ánh vàng!
Nhếch nhẹ khóe miệng Trung đanh mặt nói:
– Không lấy gì của ông ta, nhưng tôi là tôi.
Tôi gật đầu hiểu chuyện. Bao năm lăn lộn, Trung vốn dĩ chẳng cần hưởng thừa kế từ cha mà đã sớm tự gây dựng tài sản cho mình. Cả khu vực rừng Thượng quý giá, trước kia lão Toàn chiếm được bằng máu lão đổ xuống, thì hiện tại, Trung hoàn toàn xứng đáng có được khi anh cũng đã phải đánh đổi bằng máu, thậm chí trong tương lai vẫn có thể phải đổ máu vì nó. Lão Toàn đã không còn khả năng, dù lão có muốn hay không, Trung vẫn là kẻ nắm bắt nguồn lợi lớn nhất này của lão. Nhưng… tôi không muốn Trung tiếp tục liều mình nguy hiểm, tôi muốn anh làm một người lao động bình thường, sống một cuộc đời bình thường. Nhớ đến những giờ phút sinh ly tử biệt tôi run rẩy hướng đôi mắt lo lắng nhìn anh nói:
– Anh… Hay đừng kiểm soát rừng gì nữa có được không? Chúng ta cùng nhau xây dựng cuộc sống mới ở nơi này, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, có được không?
Trung im lặng, hai mắt chau lại, hoàn toàn bình thản trước đề nghị của tôi mà đáp:
– Không thể.
Tôi chán nản thở dài một hơi, vốn dĩ nên hiểu mọi chuyện không thể khác. Cuộc đời anh kể từ lúc sinh ra đã là như vậy, đã phải khó khăn vất vả thế nào mới có được hiện tại, làm sao anh có thể vứt bỏ tất cả? Chấp nhận là điều duy nhất tôi có thể làm.
– Hiện tại, em chỉ cần sinh con cho tôi. Những chuyện khác tính sau.
Trung nhàn nhạt nói tiếp. Nghe vậy tôi liền nhăn trán phản đối:
– Em… còn phải học mà. Có bầu rồi… học thế nào?
– Học online.
Tôi bó tay với cách tính toán này của anh. Kiểm soát đến mức không cho tôi thở luôn nữa! Lúc trước Trung thả tôi tự do… bởi lẽ anh hiểu hiểm nguy chờ đợi mà anh còn không dám chắc có ngày trở về, còn lúc này… rõ ràng đã khác. Tôi ậm ừ trong cổ họng, chưa kịp phản ứng đã bị ai kia bế bổng về chiếc giường lớn trong phòng ngủ có rèm cửa màu tím nhạt.
Quãng thời gian tiếp theo Trung cực kỳ bận rộn. Anh thực sự khởi động đế chế gỗ của riêng mình, trực tiếp cạnh tranh với những gì lão Toàn đang làm. Lúc này lão ra sao tôi không rõ nhưng hệ thống của lão vẫn đang hoạt động với số lượng nhân công khổng lồ. Trung không được thừa hưởng từ lão ta, có khi nào… anh muốn thâu tóm tất cả bằng chính bàn tay của mình? Dù sao, mối quan tâm lớn nhất của tôi lại là việc tôi trễ kinh đã một tuần nay, khi tôi cùng Trung chung sống ở khu chung cư cao cấp Kim Hoàng này được ba tháng.
Việc học của tôi thời gian này vẫn diễn ra bình thường, dù Trung đe nẹt nhưng anh cũng không ép buộc, thế nên tôi vẫn đến đại học NT học tập. Tôi bỏ lớp Toán cao cấp của thầy Phong, chấp nhận học lại môn này với giảng viên khác, cũng may thầy ấy không đeo bám tôi khi chứng kiến mỗi ngày tôi được một vệ sĩ băm trợn là chú Bình đưa đón.
Cầm trên tay chiếc que thử thai hai vạch, trái tim tôi đập rộn, lòng rộn ràng niềm vui nhưng cũng lo lắng rất nhiều. Tôi biết so với nhiều người tôi không phải quá trẻ để có con nhưng… tôi vẫn cảm thấy việc làm mẹ lúc này không hề thoải mái. Tôi hoàn toàn đón nhận việc này, chỉ là… sâu trong lòng dường như không quá vui mừng. Tôi không có lựa chọn nào, khi mỗi ngày Trung đều khao khát chuyện đó, tôi muốn dùng biện pháp tránh thai cũng không thể vì người kia quá sức kiểm soát. Như vậy liệu có thể coi là bạo hành không?
Nấu xong bữa tối, tôi dọn đồ ăn nóng hổi lên bàn đợi Trung về. Thời tiết lúc này đã là giữa xuân, mưa bụi khắp nơi khiến không khí có phần ẩm ướt. Nhiệt độ ngoài trời khá thấp, không ai muốn ở ngoài đường lâu. Có chút hồi hộp, tôi không biết Trung sẽ nghĩ sao khi biết tin anh sắp làm cha.
Tám giờ tối Trung vẫn chưa về, lòng tôi rộn lên lo lắng. Mọi khi dù bận đến mấy anh vẫn trở về nhà trước bảy giờ, cùng tôi ăn bữa tối, sau đó mới vùi mình vào công việc hoặc ra xưởng gỗ mới xây dựng gần nhà. Vậy mà… đúng vào lúc tôi mong chờ anh về nhất, anh lại bận gì không biết nữa, cũng không thấy báo tin cho tôi.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ ngân vang, số điện thoại của chú Bình nhấp nháy trên màn hình. Tim tôi thót lên một nhịp, cảm giác không lành tôi liền gạt nút nghe.
– Chú Bình…
– Cô Chi, cậu Trung bị nhóm nhân công của ông Toàn bao vây ở xưởng gỗ phố M. Bọn họ trách cậu ấy chặn nguồn sống của bọn họ, không nể mặt cha cậu ấy cướp hết mối hàng của bọn họ. Hiện tại cậu ấy đang gặp rắc rối nên không về được, cô cứ ăn cơm trước rồi nghỉ sớm đi.
Tôi buồn bã vâng dạ, đến khi đặt mình lên giường vẫn chẳng thể vào giấc. Mười giờ, chẳng lẽ giờ này Trung vẫn chưa được bọn họ buông tha hay sao? Lòng tôi rộn lên nỗi lo lắng đến cứng đờ, bấm số điện thoại của cả Trung và chú Bình đều không ai trả lời. Tôi sợ hãi trước âm thanh lạnh lùng, toàn thân lạnh toát đi.
– Chú đưa cháu và anh Trung đến nhà trọ cháu đang ở nhé! Chú rẽ về phố X kia ạ.
Chú Bình không phản đối, đi theo hướng tôi chỉ. Sau ba mươi phút bon chen trên những con đường tấp nập làm Trung khẽ nhíu mày, tôi và anh cũng đã đến khu nhà trọ gần trường đại học của tôi. Số tiền Trung để lại sáng hôm ấy cho phép tôi chọn một phòng trọ sạch sẽ khang trang, cứ nghĩ anh sẽ vui vẻ ở lại đây, không ngờ anh nhìn quanh một lượt, cau mày nói:
– Em dọn đồ đi, đến nơi khác cùng tôi.
Tôi cười cười nhăn mặt đáp:
– Anh… nơi này cao ráo thoáng đãng, lại gần trường em học…
– Tôi không thích nói hai lời.
Tôi bĩu môi phụng phịu trước vẻ gia trưởng của Trung, chẳng có cách nào, chỉ biết soạn đồ cho vào túi xách.
– Bỏ lại hết, chỉ đem theo những thứ quan trọng!
Trung nhàn nhạt cất lời. Tôi thở dài một hơi, cuối cùng đem theo ít quần áo cùng giấy tờ, cả chiếc laptop cùng sách vở cần thiết. Dù tiếc nuối những gì sắm sửa cho cuộc sống riêng nhưng tôi cũng đành nói với bà chủ nhà trọ là tôi để lại cho người đến sau. Bà ấy mặt mũi sáng rỡ cảm ơn tôi rối rít.
– Anh hài lòng rồi chứ?
Trung phì cười, kéo eo tôi vào lòng, ghì cằm lên trán tôi như an ủi:
– Em về kia cùng tôi đâu cần dùng những thứ này!
– Về kia… là về đâu?
– Nhà của chúng ta!
Không chậm trễ chú Bình cùng Khang lại đưa tôi và Trung đến một khu chung cư sang trọng, nơi ở của những người có tiền. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết Trung đã sớm chuẩn bị một nơi hoàn toàn mới để sống cùng tôi ở thành phố này trong thời gian qua. Lúc này tôi chỉ biết tròn mắt, ngỡ ngàng bước vòng quanh căn hộ rộng rãi, nội thất toàn cao cấp đắt đỏ cùng tông màu nâu trầm quen mắt.
– Trời đất… đẹp quá! Tầng mười lăm… từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố này anh!
Trung mím môi cười hài lòng trước đôi mắt long lanh của tôi, anh kéo eo tôi lại, bẹo má tôi hỏi:
– Có thích không?
– Thích… đương nhiên rồi… nhưng anh lấy tiền ở đâu? Chẳng phải… cha anh đã cắt hết những gì anh xứng đáng được hưởng rồi sao?
Tôi vẫn còn nhớ tối qua Trung nói hiện giờ anh không có gì trong tay, tôi còn tính sẽ cùng anh xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Xem ra, tay anh không trắng mà còn lấp lánh ánh vàng!
Nhếch nhẹ khóe miệng Trung đanh mặt nói:
– Không lấy gì của ông ta, nhưng tôi là tôi.
Tôi gật đầu hiểu chuyện. Bao năm lăn lộn, Trung vốn dĩ chẳng cần hưởng thừa kế từ cha mà đã sớm tự gây dựng tài sản cho mình. Cả khu vực rừng Thượng quý giá, trước kia lão Toàn chiếm được bằng máu lão đổ xuống, thì hiện tại, Trung hoàn toàn xứng đáng có được khi anh cũng đã phải đánh đổi bằng máu, thậm chí trong tương lai vẫn có thể phải đổ máu vì nó. Lão Toàn đã không còn khả năng, dù lão có muốn hay không, Trung vẫn là kẻ nắm bắt nguồn lợi lớn nhất này của lão. Nhưng… tôi không muốn Trung tiếp tục liều mình nguy hiểm, tôi muốn anh làm một người lao động bình thường, sống một cuộc đời bình thường. Nhớ đến những giờ phút sinh ly tử biệt tôi run rẩy hướng đôi mắt lo lắng nhìn anh nói:
– Anh… Hay đừng kiểm soát rừng gì nữa có được không? Chúng ta cùng nhau xây dựng cuộc sống mới ở nơi này, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, có được không?
Trung im lặng, hai mắt chau lại, hoàn toàn bình thản trước đề nghị của tôi mà đáp:
– Không thể.
Tôi chán nản thở dài một hơi, vốn dĩ nên hiểu mọi chuyện không thể khác. Cuộc đời anh kể từ lúc sinh ra đã là như vậy, đã phải khó khăn vất vả thế nào mới có được hiện tại, làm sao anh có thể vứt bỏ tất cả? Chấp nhận là điều duy nhất tôi có thể làm.
– Hiện tại, em chỉ cần sinh con cho tôi. Những chuyện khác tính sau.
Trung nhàn nhạt nói tiếp. Nghe vậy tôi liền nhăn trán phản đối:
– Em… còn phải học mà. Có bầu rồi… học thế nào?
– Học online.
Tôi bó tay với cách tính toán này của anh. Kiểm soát đến mức không cho tôi thở luôn nữa! Lúc trước Trung thả tôi tự do… bởi lẽ anh hiểu hiểm nguy chờ đợi mà anh còn không dám chắc có ngày trở về, còn lúc này… rõ ràng đã khác. Tôi ậm ừ trong cổ họng, chưa kịp phản ứng đã bị ai kia bế bổng về chiếc giường lớn trong phòng ngủ có rèm cửa màu tím nhạt.
Quãng thời gian tiếp theo Trung cực kỳ bận rộn. Anh thực sự khởi động đế chế gỗ của riêng mình, trực tiếp cạnh tranh với những gì lão Toàn đang làm. Lúc này lão ra sao tôi không rõ nhưng hệ thống của lão vẫn đang hoạt động với số lượng nhân công khổng lồ. Trung không được thừa hưởng từ lão ta, có khi nào… anh muốn thâu tóm tất cả bằng chính bàn tay của mình? Dù sao, mối quan tâm lớn nhất của tôi lại là việc tôi trễ kinh đã một tuần nay, khi tôi cùng Trung chung sống ở khu chung cư cao cấp Kim Hoàng này được ba tháng.
Việc học của tôi thời gian này vẫn diễn ra bình thường, dù Trung đe nẹt nhưng anh cũng không ép buộc, thế nên tôi vẫn đến đại học NT học tập. Tôi bỏ lớp Toán cao cấp của thầy Phong, chấp nhận học lại môn này với giảng viên khác, cũng may thầy ấy không đeo bám tôi khi chứng kiến mỗi ngày tôi được một vệ sĩ băm trợn là chú Bình đưa đón.
Cầm trên tay chiếc que thử thai hai vạch, trái tim tôi đập rộn, lòng rộn ràng niềm vui nhưng cũng lo lắng rất nhiều. Tôi biết so với nhiều người tôi không phải quá trẻ để có con nhưng… tôi vẫn cảm thấy việc làm mẹ lúc này không hề thoải mái. Tôi hoàn toàn đón nhận việc này, chỉ là… sâu trong lòng dường như không quá vui mừng. Tôi không có lựa chọn nào, khi mỗi ngày Trung đều khao khát chuyện đó, tôi muốn dùng biện pháp tránh thai cũng không thể vì người kia quá sức kiểm soát. Như vậy liệu có thể coi là bạo hành không?
Nấu xong bữa tối, tôi dọn đồ ăn nóng hổi lên bàn đợi Trung về. Thời tiết lúc này đã là giữa xuân, mưa bụi khắp nơi khiến không khí có phần ẩm ướt. Nhiệt độ ngoài trời khá thấp, không ai muốn ở ngoài đường lâu. Có chút hồi hộp, tôi không biết Trung sẽ nghĩ sao khi biết tin anh sắp làm cha.
Tám giờ tối Trung vẫn chưa về, lòng tôi rộn lên lo lắng. Mọi khi dù bận đến mấy anh vẫn trở về nhà trước bảy giờ, cùng tôi ăn bữa tối, sau đó mới vùi mình vào công việc hoặc ra xưởng gỗ mới xây dựng gần nhà. Vậy mà… đúng vào lúc tôi mong chờ anh về nhất, anh lại bận gì không biết nữa, cũng không thấy báo tin cho tôi.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ ngân vang, số điện thoại của chú Bình nhấp nháy trên màn hình. Tim tôi thót lên một nhịp, cảm giác không lành tôi liền gạt nút nghe.
– Chú Bình…
– Cô Chi, cậu Trung bị nhóm nhân công của ông Toàn bao vây ở xưởng gỗ phố M. Bọn họ trách cậu ấy chặn nguồn sống của bọn họ, không nể mặt cha cậu ấy cướp hết mối hàng của bọn họ. Hiện tại cậu ấy đang gặp rắc rối nên không về được, cô cứ ăn cơm trước rồi nghỉ sớm đi.
Tôi buồn bã vâng dạ, đến khi đặt mình lên giường vẫn chẳng thể vào giấc. Mười giờ, chẳng lẽ giờ này Trung vẫn chưa được bọn họ buông tha hay sao? Lòng tôi rộn lên nỗi lo lắng đến cứng đờ, bấm số điện thoại của cả Trung và chú Bình đều không ai trả lời. Tôi sợ hãi trước âm thanh lạnh lùng, toàn thân lạnh toát đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.