Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Chương 62: Phiên ngoại 5 : Trương Tuấn Kiện và Viễn Minh
Tg Cỏ
04/01/2021
Nhắc đến cặp đôi Trương Tuấn Kiện và Viễn Minh, chắc hẳn ai cũng nghĩ kẻ làm công là Viễn Minh, người làm thụ là Trương Tuấn Kiện đúng không?
Bởi vì mọi người đều nghĩ, Viễn Minh là người trong giang hồ, Tuấn Kiện chỉ là kẻ kinh doanh. Thằng nào máu mặt hơn thằng đó là công.
Nhưng chậc chậc! Dẹp ý định đó đi. Công chính là Trương Tuấn Kiện, còn thụ là em giai xinh tươi họ Viễn kia.
Chuyện bọn họ đến với nhau á? Thật ra là như thế này này.
Lúc Tần Liêm bế Tiêu Anh đi vì lỡ cưỡng hiếp con người ta, Cố Phi liền chuyển chủ đề sang Viễn Minh, trêu chọc cậu đánh lẻ với Trương Tuấn Kiện.
Rõ ràng là có ý với Trương Tuấn Kiện, vậy mà lúc người ta trêu chọc. Người này lại hùng hồn tuyên bố là không thích người kia. Ngờ đâu số trời xui rủi, người kia vừa hay ở phía sau nghe được. Thế là họ Viễn đẹp mặt, người ta quay đầu bỏ đi.
Lúc đó, Viễn Minh không nghĩ nhiều nữa. Vội đuổi theo Trương Tuấn Kiện.
" Tuấn...Tuấn Kiện, mau dừng lại. Anh nghe tôi nói đi mà. Trương Tuấn Kiện"
Viễn Minh hối hả chạy theo người kia, cũng may... Tuấn Kiện chỉ bước đi. Cho nên lúc hắn vừa khuất sau khỏi hành lang. Viễn Minh đã đuổi kịp.
Cậu nắm lấy tay hắn, gấp rút nói.
" Tuấn Kiện...nghe tôi nói đi"
Trương Tuấn Kiện lạnh giọng, mặt quay sang không cảm xúc nhìn người kia. Âm giọng trầm thấp phát ra khẽ hỏi.
" Mau nói đi, có chuyện gì ?"
" Vừa...vừa nãy anh có nghe thấy tôi nói gì không ?"
" Tôi đứng ở cửa, từ đầu đến cuối... Cậu nói gì tôi cũng nghe. Sao thế ? "
Viễn Minh biết Tuấn Kiện nếu đã nói từ đầu đến cuối thì cái gì cũng đã nghe thật. Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng bạo biện nói.
" Tại khi nãy Cố Phi chọc tức tôi, cho nên tôi mới nói như thế. Anh...anh đừng giận nhé ..."
Trương Tuấn Kiện cười khẩy, lạnh lùng hất tay Viễn Minh ra. Mặt không cảm xúc.
" Chỉ vì người ta trêu chọc, cậu liền phủ nhận hết tất cả các quan hệ với tôi ? Như vậy chứng tỏ rằng cậu không hề thích tôi. Viễn Minh, sau này không cần tiếp xúc với tôi nữa. Chúng ta từ này đừng quen biết gì nhau là cách tốt nhất."
Sau đó...sau đó Trương Tuấn Kiện bỏ đi, không để Viễn Minh nói một lời nào.
Mấy ngày hôm sau, Trương Tuấn Kiện cũng không thèm nhìn mặt Viễn Minh. Lúc đi ra bên ngoài, hắn cũng không thèm đưa đón cậu nữa.
Chuyện buồn liên tiếp xảy ra. Một hôm, Viễn Minh ngồi xuống...hỏi Tiểu Mao Mao Tuấn Kiện thích gì, thì Mao Mao trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích ai nhất ?"
Tiểu Mao Mao hồn nhiên trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích anh Viễn Minh nhất"
" Vậy anh Tuấn Kiện ghét ai nhất"
" Ghét anh Viễn Minh nhất"
Sau đó....thằng bé kể ra muôn vàn lí do mà Trương Tuấn Kiện đã nói. Sau đó, Viễn Minh vội chạy đi tìm Tuấn Kiện.
Hỏi Tiêu Anh là Tuấn Kiện đâu thì Tiêu Anh trả lời người kia đã đến công ty.
Viễn Minh nghe vậy, vội xin phép Long Huấn ra ngoài. Sau đó chạy như bay đến công ty.
Chỉ là cậu vừa đến nơi, đã thấy Tuấn Kiện vẻ mặt tươi cười cùng một nữ nhân nào đó lên xe.
Cậu chết sững, nhìn người ta dịu dàng với cô gái kia.
Trái tim cậu co thắt lại, cảm giác đau nhói cứ tràn ngập trong lòng. Cậu biết...cậu mất Tuấn Kiện thật rồi .
Viễn Minh cúi gằm mặt, quay đầu đi bộ trên con phố. Hôm nay, con đường này đi thật dài. Trái tim cứ mãi không yên, cảm giác khó thở tràn ngập trong lòng cậu.
Chỉ vì một phút lỡ lời, cậu mất đi người ấy.
Khóe mắt của Viễn Minh cay cay, sai đó một giọt nước mắt rơi xuống.
" Em khóc cái gì ?"
Bỗng nhiên có một người nắm tay cậu, âm giọng quen thuộc vang lên làm cho Viễn Minh ngẩng đầu. Chỉ thấy Tuấn Kiện đang đi cạnh mình.
" Anh...anh"
Viễn Minh lắp bắp không nói thành lời. Cuối cùng, vẫn là người kia nói trước.
"Không biết tôi đang dỗi em hay em đang dỗi tôi nữa. Vừa nãy thấy cái gì lại nghĩ linh tinh rồi đúng không ?"
Viễn Minh cúi gầm đầu, nhẹ hỏi.
" Người kia là ai vậy?"
Trương Tuấn Kiện siết chặt tay cậu đáp.
" Chị họ của tôi đến tìm và thăm Mao Mao. Tôi đưa chị ấy ra xe để đến bệnh viện. Quay đầu sang thì thấy em lủi thủi đi về, còn làm bộ dáng ấm ức như bị tôi phản bội. Yên tâm đi, tôi chỉ thích em... Chỉ là em không thích tôi mà thôi"
Viễn Minh vừa nghe người kia tỏ tình liền nhào vào lòng người kia. Khóc nức nở nói to, mặc cho người qua đường nhìn nhìn.
" Tuấn Kiện, anh đừng nói như thế. Tôi thích anh, là tôi sai...tôi sai rồi. Tôi thật sự thích anh đó"
Người trong lòng khóc lóc đến đáng thương, Trương Tuấn Kiện cười nhẹ dỗ dành cậu.
Không cần phải xa hoa lộng lẫy để tỏ tình, chỉ cần có một cái miệng không nói bậy thì trước sau gì cũng sẽ có người yêu.
Tuấn Kiện và Viễn Minh ở trên đường phố tỏ tình nhau, xác nhận yêu đương .
\-----\*\*\*\*\*-----
Chính thức khép lại câu chuyện.
Chào Mừng Quốc Khánh Việt Nam.
Tác giả : Kiều Nhã ( DennyMocNhi2)
Bởi vì mọi người đều nghĩ, Viễn Minh là người trong giang hồ, Tuấn Kiện chỉ là kẻ kinh doanh. Thằng nào máu mặt hơn thằng đó là công.
Nhưng chậc chậc! Dẹp ý định đó đi. Công chính là Trương Tuấn Kiện, còn thụ là em giai xinh tươi họ Viễn kia.
Chuyện bọn họ đến với nhau á? Thật ra là như thế này này.
Lúc Tần Liêm bế Tiêu Anh đi vì lỡ cưỡng hiếp con người ta, Cố Phi liền chuyển chủ đề sang Viễn Minh, trêu chọc cậu đánh lẻ với Trương Tuấn Kiện.
Rõ ràng là có ý với Trương Tuấn Kiện, vậy mà lúc người ta trêu chọc. Người này lại hùng hồn tuyên bố là không thích người kia. Ngờ đâu số trời xui rủi, người kia vừa hay ở phía sau nghe được. Thế là họ Viễn đẹp mặt, người ta quay đầu bỏ đi.
Lúc đó, Viễn Minh không nghĩ nhiều nữa. Vội đuổi theo Trương Tuấn Kiện.
" Tuấn...Tuấn Kiện, mau dừng lại. Anh nghe tôi nói đi mà. Trương Tuấn Kiện"
Viễn Minh hối hả chạy theo người kia, cũng may... Tuấn Kiện chỉ bước đi. Cho nên lúc hắn vừa khuất sau khỏi hành lang. Viễn Minh đã đuổi kịp.
Cậu nắm lấy tay hắn, gấp rút nói.
" Tuấn Kiện...nghe tôi nói đi"
Trương Tuấn Kiện lạnh giọng, mặt quay sang không cảm xúc nhìn người kia. Âm giọng trầm thấp phát ra khẽ hỏi.
" Mau nói đi, có chuyện gì ?"
" Vừa...vừa nãy anh có nghe thấy tôi nói gì không ?"
" Tôi đứng ở cửa, từ đầu đến cuối... Cậu nói gì tôi cũng nghe. Sao thế ? "
Viễn Minh biết Tuấn Kiện nếu đã nói từ đầu đến cuối thì cái gì cũng đã nghe thật. Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng bạo biện nói.
" Tại khi nãy Cố Phi chọc tức tôi, cho nên tôi mới nói như thế. Anh...anh đừng giận nhé ..."
Trương Tuấn Kiện cười khẩy, lạnh lùng hất tay Viễn Minh ra. Mặt không cảm xúc.
" Chỉ vì người ta trêu chọc, cậu liền phủ nhận hết tất cả các quan hệ với tôi ? Như vậy chứng tỏ rằng cậu không hề thích tôi. Viễn Minh, sau này không cần tiếp xúc với tôi nữa. Chúng ta từ này đừng quen biết gì nhau là cách tốt nhất."
Sau đó...sau đó Trương Tuấn Kiện bỏ đi, không để Viễn Minh nói một lời nào.
Mấy ngày hôm sau, Trương Tuấn Kiện cũng không thèm nhìn mặt Viễn Minh. Lúc đi ra bên ngoài, hắn cũng không thèm đưa đón cậu nữa.
Chuyện buồn liên tiếp xảy ra. Một hôm, Viễn Minh ngồi xuống...hỏi Tiểu Mao Mao Tuấn Kiện thích gì, thì Mao Mao trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích ai nhất ?"
Tiểu Mao Mao hồn nhiên trả lời.
" Anh Tuấn Kiện thích anh Viễn Minh nhất"
" Vậy anh Tuấn Kiện ghét ai nhất"
" Ghét anh Viễn Minh nhất"
Sau đó....thằng bé kể ra muôn vàn lí do mà Trương Tuấn Kiện đã nói. Sau đó, Viễn Minh vội chạy đi tìm Tuấn Kiện.
Hỏi Tiêu Anh là Tuấn Kiện đâu thì Tiêu Anh trả lời người kia đã đến công ty.
Viễn Minh nghe vậy, vội xin phép Long Huấn ra ngoài. Sau đó chạy như bay đến công ty.
Chỉ là cậu vừa đến nơi, đã thấy Tuấn Kiện vẻ mặt tươi cười cùng một nữ nhân nào đó lên xe.
Cậu chết sững, nhìn người ta dịu dàng với cô gái kia.
Trái tim cậu co thắt lại, cảm giác đau nhói cứ tràn ngập trong lòng. Cậu biết...cậu mất Tuấn Kiện thật rồi .
Viễn Minh cúi gằm mặt, quay đầu đi bộ trên con phố. Hôm nay, con đường này đi thật dài. Trái tim cứ mãi không yên, cảm giác khó thở tràn ngập trong lòng cậu.
Chỉ vì một phút lỡ lời, cậu mất đi người ấy.
Khóe mắt của Viễn Minh cay cay, sai đó một giọt nước mắt rơi xuống.
" Em khóc cái gì ?"
Bỗng nhiên có một người nắm tay cậu, âm giọng quen thuộc vang lên làm cho Viễn Minh ngẩng đầu. Chỉ thấy Tuấn Kiện đang đi cạnh mình.
" Anh...anh"
Viễn Minh lắp bắp không nói thành lời. Cuối cùng, vẫn là người kia nói trước.
"Không biết tôi đang dỗi em hay em đang dỗi tôi nữa. Vừa nãy thấy cái gì lại nghĩ linh tinh rồi đúng không ?"
Viễn Minh cúi gầm đầu, nhẹ hỏi.
" Người kia là ai vậy?"
Trương Tuấn Kiện siết chặt tay cậu đáp.
" Chị họ của tôi đến tìm và thăm Mao Mao. Tôi đưa chị ấy ra xe để đến bệnh viện. Quay đầu sang thì thấy em lủi thủi đi về, còn làm bộ dáng ấm ức như bị tôi phản bội. Yên tâm đi, tôi chỉ thích em... Chỉ là em không thích tôi mà thôi"
Viễn Minh vừa nghe người kia tỏ tình liền nhào vào lòng người kia. Khóc nức nở nói to, mặc cho người qua đường nhìn nhìn.
" Tuấn Kiện, anh đừng nói như thế. Tôi thích anh, là tôi sai...tôi sai rồi. Tôi thật sự thích anh đó"
Người trong lòng khóc lóc đến đáng thương, Trương Tuấn Kiện cười nhẹ dỗ dành cậu.
Không cần phải xa hoa lộng lẫy để tỏ tình, chỉ cần có một cái miệng không nói bậy thì trước sau gì cũng sẽ có người yêu.
Tuấn Kiện và Viễn Minh ở trên đường phố tỏ tình nhau, xác nhận yêu đương .
\-----\*\*\*\*\*-----
Chính thức khép lại câu chuyện.
Chào Mừng Quốc Khánh Việt Nam.
Tác giả : Kiều Nhã ( DennyMocNhi2)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.