Vấp Ngã Tuổi Hai Mươi

Chương 10: Sinh nhật và lời tỏ tình

Lâm Phương Lam

13/01/2014

Sinh nhật của tôi Linh cũng quên. Khi tôi gọi điện thì Linh bảo xin lỗi, đang vi vu cùng anh Hải dưới Vũng Tàu, cuối tuần này về sẽ có “quà to”. Hừm, thì cũng phải, ai bảo sinh nhật của mình rơi vào ngày cuối tháng cơ. Bạn bè cùng lớp đứa thì về quê, đứa thì đăng kí đi làm thêm, đứa không bận gì thì mình có chơi thân đâu mà mời. Hơn nữa ở lớp, tôi cũng chẳng phải là sinh viên nổi trội gì về mọi mặt. Tôi chỉ muốn sinh nhật mình có những người bạn thân như Linh để trò chuyện, thủ thỉ. Đây là Sài Gòn, chứ chẳng phải quê tôi mà bày vẽ sinh nhật ra. Thật là quá tốn kém và lãng phí. Tổ chức sinh nhật xong, chắc cả tháng cũng chẳng có mì tôm mà ăn quá. Tôi cười một mình.

Những năm sinh nhật về trước cùng đám bạn ở quê, vui vẻ, đông đúc cùng bao nhiêu người tại gốc cây cổ thụ: không cầu kì, cũng chẳng tốn kém. Mẹ tôi chỉ mua vài cân bánh kẹo để cho tụi trẻ con ở làng. Còn đám bạn đáng yêu của tôi thì hát ca vang khắp làng xóm. Nhà đứa nào có quả gì ăn được là mang ra hết, chủ yếu là bưởi còn non với ổi xanh. Có đứa còn đi ngắt hoa dại, quấn với cỏ non về làm vòng hoa để đội lên đầu. Tôi vẫn cất giữ cẩn thận ba cái vòng hoa cỏ ấy ở trong phòng học, chúng được để khô và có thứ mùi thơm rất lạ: ngai ngái của hoa dại, xen lẫn những giọt sương đêm còn đọng trên nhánh cỏ non mềm. Đó là những kí ức đẹp một thời của tôi: hồn nhiên, và trong veo.

Nam cũng chẳng nhắn tin nói gì. Tôi xoay xoay cái điện thoại, chần chừ mãi rồi cũng nhấn nhấn bàn phím hỏi thăm:

- Cuối tuần, Nam bận gì không?

- Trời ơi, bận muốn chết luôn nè. Bộ bữa nay cô nàng Di Đan rảnh hả.

Tôi bực quá, chẳng nhắn tin trả lời lại nữa.

Tôi bước vào nhà tắm, gội đầu, ủ xả thơm nhức mũi. Tôi tự thưởng cho mình một ngày sinh nhật cô đơn như thế. Sau đó, sẽ ra đầu hẻm vào mạng online, viết blog, nghe nhạc, đọc báo… . Gần một năm ở Sài Gòn, tôi gần như lột xác hẳn. Không còn là đứa con gái quê mùa phải mò mẫm cách sử dụng máy vi tính, hay ú ớ, ngượng ngịu nói chuyện với người khác bằng ngôn ngữ Tiếng Anh.

Tôi vốn là đứa rất tự tin vào mình. Nhưng Diệu Linh thì luôn ca cẩm:” Em Cám Di Đan là đứa tự phụ vô cùng, nhưng trong chuyện tình cảm thì lại là người tự ti một cách quá đáng”.

Nào thì đủ thứ tin giật tít, từ trong nước cho đến ra nước ngoài: bạo loạn, thời tiết, giá cả, giao thông rồi đến đời sống sinh viên. Tất cả đều không có gì khả quan và mới mẻ hơn những ngày trước. Tôi bắt đầu thở dài.

Đang là cuối tháng tám, thời tiết ngoài Bắc bắt đầu giao mùa. Tôi tính điện thoại về nhà hỏi thăm bố mẹ, nhưng cứ nhớ đến câu nói cằn nhằn của bác hàng xóm lần trước mà tôi phát cáu. Cứ tính hết tháng này đến tháng khác, dư dả tiền làm thêm sẽ mua một cái điện thoại hẳn hoi gửi về cho mẹ, vậy mà tháng nào cũng xấp xỉ hết. Tôi còn chưa tìm được một người hợp tính hợp nết để ở chung phòng, lúc đó tiền chi tiêu hàng tháng sẽ tiết kiệm được phân nửa. Vả lại, tôi sẽ chịu khó nấu ăn ở phòng trọ hơn, vừa sạch sẽ, vừa không mắc các bệnh lây nhiễm về thực phẩm, lại vừa đỡ tốn kém. Bỗng thấy mình học ngành kế toán chẳng phải sai, mọi chi phí đều được tính toán rõ ràng. “Thu nhập làm thêm không được bao nhiêu mà chi phí có khi còn ngang ngửa, có đợt hết cả tiền bố gửi vào hàng tháng.” – Tôi lẩm bẩm.

Hai mươi mốt giờ hơn, Nam gọi điện hỏi tôi đi đâu, làm gì mà sao không nghe máy. Tôi trả lời thẳng là tôi giận Nam từ lúc chiều. Nhưng khi nghe Nam nói cậu ấy đang ở cửa phòng mình, thì tôi luống cuống trả tiền nét rồi chạy vội về. Nam cười nhe hàm răng trắng bóng, cái răng khểnh lấp ló như răng nanh chìa ra trong bóng tối làm tôi phì cười.

- Này, bộ tính giận luôn hả?

- Có gì mà giận. Thế cuối tuần, không đi chơi hay sao mà vác xác ra tận ngoại ô thành phố thế này?

- Thì người ta cô đơn, biết đi với ai bây giờ. Thấy anh Hải với bà Linh không, nhìn họ mà thèm chảy cả nước miếng.- Nam nhếch nhếch cái mũi, khìn khịt. – Mà mùi gì lạ ta, thơm ngất ngây luôn à?

- Nói thật hả? Mùi tóc Đan chứ đâu. – Tôi lắc mạnh đầu sang một bên cho những lọn tóc bay lướt qua như mấy cô diễn viên quảng cáo dầu gội vẫn hay làm, rồi vênh vênh cái mặt lên phía trước, đầy kiêu hãnh.



- Thơm thiệt. Mà Đan mới đi đâu về à?

- Đi chơi chứ đi đâu..

- Đi với ai? – Nam dò xét, cái mặt nhăn nhăn rõ ghét.

- Với gió. Với mây. – Tôi trả lời bâng quơ, giận dỗi.

Nam cười. Bất ngờ, bàn tay Nam nắm chặt lấy bàn tay tôi, kéo tôi chạy theo đến phía cầu vượt của quận Thủ Đức. Nam huýt sáo dài một hơi, đưa tay chỉ về phía cuối chân cầu vượt. Tôi thấy những ngọn nến bùng bùng cháy theo hình trái tim, thấy những bông hồng đỏ thắm rải khắp xung quanh. Chân tôi cứ luống cuống chạy theo, thấy tim mình rạo rực. Vừa chạy, Nam vừa to nhỏ:” Sinh nhật dành cho Đan đấy, bận cả chiều luôn”. Nam cười hết cỡ, sinh nhật tôi mà sao thấy hắn còn vui hơn cả mình. Tóc tôi cứ tung bay với gió, thỉnh thoảng chạm phải mặt Nam. “ Trời ơi, sao mà thơm thế, đừng có quyến rũ người khác đấy nha”.- Nam lại nháy mắt.

Tôi thở hồng hộc. Tôi thề là tôi đã chạy nhanh hơn cả những lần chạy ở trường mà thầy giáo bộ môn thể dục thể chất kiểm tra vào cuối kì. Và tôi cam đoan là, lần này “thầy giáo Nam” sẽ cho tôi điểm mười đỏ chót với môn chạy nhanh không cần bấm kim đồng hồ, không bị trừ điểm vì không mặc đồng phục và quên mang giày thể thao. Tôi vẫn thấy Nam cười toe, cái răng khểnh chìa ra mà tôi vẫn gọi là “Nam thỏ”, đáng yêu đến nhường nào.

- Hết giận Nam chưa?- Nam nhìn tôi.

Tôi im lặng, thấy mắt mình long lanh, mọi hình ảnh trước mặt nhạt nhòa theo, sống mũi như sực hơi cay, và ngực trái vẫn đập nhanh thình thịch, thình thịch. Tôi rất cố gắng để có thể lấy lại được sự bình tĩnh.

- Đừng giận nữa mà, Đan ả Đan ơi.- Giọng Nam năn nỉ, đến mức trẻ con.

- Ủa Đan giận Nam à? Mà giận lúc nào ta? – Giọng tôi như con nai vàng, ngơ ngác, đôi mắt cố mở to, tỏ điệu bộ như chưa hề có chuyện giận hờn, trách cứ gì ở đây khiến Nam cười phá.

- Tặng Đan đấy. Chúc Đan sinh nhật hạnh phúc. – Nam tỏ ra đàn ông hơn, hai vai so nhau, người đứng thẳng khiến tôi lúng túng.

- Nam này. Trai Hà Nội sao giống nhau thế? Lần trước Đan đọc một bài báo, có anh chàng Hà Nội vẽ trái tim, viết tên lên cát giữa cái giá, cái rét của mùa đông tặng cho người yêu nữa đấy.

- Yêu nhiều quá nên phải thế, hiểu không?

- Hả. …?

- Nam cũng thế chứ sao! Hả cái gì cơ chứ!



Nam nhìn tôi, cười khì khì. Tôi đứng ngớ ra vài giây vì cứ tưởng …. Nhớ những cô gái được các chàng trai tỏ tình lãng mạn mà mình đọc trên báo thì thẹn thùng, đỏ mặt và hạnh phúc dâng lên đến tận đỉnh đầu. Xung quanh là cả hàng nghìn người, vỗ tay chúc phúc, hò vang. Thậm chí, tôi còn nhớ như in từng chi tiết nhỏ một trong màn cầu hôn của hai anh chị sinh viên gốc Việt tại Mỹ là Lưu Nam và Trang Janie giữa vòng của bàn bè sau màn nhảy flash mob. [ truyện được đăng tại alobooks.vn ]

Dòng xe hối hả vẫn chạy qua, thỉnh thoảng có đôi ba người ngó lại nhìn với ánh mắt dò xét, rồi lắc lắc đầu ngỏ ý như là:” trò con nít” vậy. Thoáng trong suy nghĩ, tôi vẫn tưởng Nam đùa giỡn với tình cảm của chính mình, và của cả tôi nữa.

- Đan không vui à? – Câu hỏi méo mó của Nam.

- Không. Vui lắm. Cám ơn Nam. – Tôi cười nhẹ, lấy tay gạt gạt vài sợi tóc vương trước mặt. Tuy không như những cặp đôi trên báo kia, thì tim tôi vẫn rộn rã, xốn xang. – Nam tốt bụng thật đấy, thế mà Đan tưởng sinh nhật này chẳng ai thèm ròm ngó tới mình nữa cơ. – Tôi phụng phịu nhìn những ánh nến cháy lật phật nghiêng theo hướng gió, tay vẫn nhặt những bông hồng nằm rải trên mặt đường bê tông.

- Đan có nụ cười đặc biệt lắm. Nam nghĩ là, những người yêu quý Đan có lẽ đều xuất phát từ cái nhìn đầu tiên ở nụ cười đấy mà ra.

- Thật á? Nam có quá lời không vậy.

- Không mà. Rất rạng rỡ, vẻ đầy tự tin, có cả chút hoang dại nữa. Mỗi lần Nam buồn, Nam thường nghĩ về nụ cười của Đan, thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.

- Đừng có nói dối nữa đi.

- Đồ ngốc. Nam nói thật. Nụ cười ấy đã làm hại Nam khổ sở một thời gian rồi đây này.

Tôi vui trong lòng.Tôi sẽ không giấu giếm nụ cười của mình đi đâu cả nếu nó thực sự có một sức mạnh lớn như cậu ấy nói. Nếu nụ cười đó thực sự rất đặc biệt, thì tôi không chỉ nên dành tặng cho một người đặc biệt, mà phải dành tặng cho tất cả những ai xung quanh. Tôi yêu mến họ, và mong muốn họ quý mến, luôn ở bên tôi.

Lần đầu tiên, sinh nhật của tôi chỉ có một người đến dự. Lần đầu tiên, tôi được sở hữu một chiếc bánh kem. Lần đầu tiên này, khác với tất cả những năm đã qua. Nhưng dù là lần nào đi chăng nữa, nụ cười tôi cũng đều hòa chung với nước mắt, vì hạnh phúc cả.

Nam hít hít cái mũi rồi đánh lảng sang chuyện khác. – Trời ơi, thơm quá vậy.

- Thật hả?

- Thật mà. Đừng bỏ bùa mê Nam nha.

Tôi và Nam nhìn nhau, cùng cười. Ánh mắt ấy, tôi hiểu Nam muốn nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vấp Ngã Tuổi Hai Mươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook