Chương 11: Tiếp xúc
Châm My
02/07/2024
Mất một đêm dài suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đã ổn định tinh thần để trở lại với công việc.
Gương mặt có phần hốc hác nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
' Tư Châu, Tư Châu, em đến sớm vậy '. Vừa nhìn thấy cô là Cao Thế Bân liền kêu lớn.
' Vừa đúng giờ thôi ạ! '. Cô vẫn còn ái ngại chuyện hôm qua với Thế Bân. Bắt cậu đi tìm mình cả buổi, đúng là có phần quá đáng.
' Em hôm qua không sao chứ?, anh xin lỗi '. Cậu vì dại dột tin lời tên Dĩ Quân.
Sao chép lại tất cả mọi chuyện thì Thế Bân khẳng định Dĩ Quân là cố tình mượn đao giết người. Đợi khi có cơ hội cậu sẽ dạy cho tên Chủ tịch đáng ghét đó một bài học nhớ đời.
' Em mới là người xin lỗi chứ, hay là trưa nay em mời anh đi ăn coi như là bù đắp '. Không hiểu sao chỉ ba lần gặp gỡ mà cô cảm thấy rất quý Giám đốc Cao, giống như anh trai của cô ở nhà vậy.
Thấy Thế Bân cứ đứng bất động, cứ nghĩ là cậu từ chối nên cô có vẻ ngượng ngùng, khẽ nói:
' Không đi cũng không sao... em có thể đi một mình '.
' Ai... Ai nói anh không đi chứ '. Được crush mời đi ăn thì còn gì bằng, ai lại ngu ngốc mà làm ỏng làm eo chứ. Chỉ là nhất thời cậu không tin mình lại may mắn đến như vậy.
Dĩ Quân bước vào sảnh đã thấy cặp đôi nói chuyện hí hửng anh cảm thấy chướng mắt, đúng là đáng ghét.
Dĩ Quân liếc nhìn, Thế Bân mất tự nhiên mà nhìn lại bằng ánh mắt khiêu khích còn cô chỉ cuối gầm mặt để anh lướt qua.
' Em lên làm việc trước, chào anh '. Nói rồi cô vội vả theo sau anh nhưng cũng tìm cách đi hướng khác để tránh chạm mặt.
Dù sao trong lòng vẫn còn âm ỉ đau!
...
Vào ghế ngồi anh kết nối máy ngay cho ai đó:
' Thư ký Tiêu, cô gọi ngay cho Tư Châu lên phòng gặp tôi '.
' Vâng '. Tiêu Diệp miệng bảo dạ nhưng trong lòng thầm mắng mỏ. Mới sáng sớm mà gọi giật ngược, tên này khó ở nữa rồi à.
Anh ngắt máy không để cho đối phương nói được câu thứ hai.
Suy cho cùng anh có việc gấp nên mới nhờ và đến Tư Châu.
Nói là làm liền không thôi tên ác ôn kia sẽ làm khó làm dễ.
Tư Châu nhận được cuộc gọi của Tiêu Diệp mà gương mặt dần biến sắc. Đã cố né rồi mà vẫn không thoát khỏi.
Mà thôi, dù gì cũng phải đối mặt. Cho cô suy nghĩ về anh một lần này thôi, từ nay trở về sau không còn cái tên Dĩ Quân nào xuất hiện trong đâu cô nữa.
...
Tuyết Ngôn hôm nay đi làm với vị thế là bà chủ. Có hơi ngỡ ngàng nhưng cũng phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ không thôi sẽ phụ lòng tin của Dĩ Quân.
Mang tiếng là chủ cả nhưng cô không thích ngồi không, chủ động bắt tay vào phụ mọi người.
Lúc đầu còn ngăn cản chứ thấy Tuyết Ngôn nhiệt tình họ cũng vui vẻ mà cùng nhau làm việc.
Tuyết Ngôn rất được lòng nhân viên ở đây.
Hứa Tuấn Khải tìm đến nơi đây vì người thương. Có ai đã biết cậu đã phải mất ngủ cả đêm về cô.
Hừng sáng là cậu đã chải chuốt về ngoại hình để đến gặp cô.
Những câu hỏi ' tại sao ' luôn vang lên trong đầu:
' Tại sao cô ấy là người yêu của anh trai '
' Tại sao biết không có kết quả lại cho mình gặp cô ấy để đêm về lại tương tư '...
' Anh dùng gì ạ! '. Giọng nói trong trẻo của người con gái làm cho cậu có phần xao xuyến.
Người gì đâu bên ngoài xinh đẹp bên trong lại dịu dàng. Có trách là trách trái tim cậu quá mềm yếu mà rơi vào lưới tình của Tuyết Ngôn.
Cậu còn có ý định là đập chậu cướp hoa nữa chứ, đúng là hết thuốc chữa.
' Cho tôi một ly coffee latte '. Miệng nói nhưng ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào cô.
Tuyết Ngôn có phần khó chịu khi cậu ta nhìn mình không chút che đậy. Nếu không phải là lần đầu gặp, cô sẽ nghĩ là Tuấn Khải có ý gì đó với mình.
Nhưng mà, cậu này có chút quen mắt thật.
' Dạ, anh đợi một chút sẽ có ngay '. Bỏ hết mọi thắc mắc, Tuyết Ngôn vẫn giữ được thái độ chuyên nghiệp.
Nhìn bóng lưng của cô trái tim của Tuấn Khải đột nhiên đạp rất nhanh và mạnh.
Ngồi thưởng thức ly coffee nóng hỏi nhưng lại chẳng mấy vui vẻ. Phong cảnh đẹp, mọi thứ xung quanh đều đẹp nhưng vẫn không bằng em.
Lo trầm tư mà giờ cậu mới để ý, có gì đó bất thường. Trong chốc lát, Tuyết Ngôn đã biến mất khỏi tầm mắt. Đảo mắt xung quanh cũng chẳng thấy, anh nóng ruột mà nhìn lại lần nữa. Qua khoảng thời gian một giờ đồng hồ cô không trở lại cậu buồn chán mà rời đi.
Thật ra, cô đã đi lên lầu để tránh ánh mắt nhòm ngó của cậu.
Tuyết Ngôn không thể làm việc được khi luôn có ánh mắt dõi theo mình, cô lo lắng không biết cậu ta có ý đồ xấu gì với mình hay không, đề phòng trước vẫn hơn.
Đừng nói là gặp phải cái tên biến thái nào đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy run rẫy khắp cả người.
Sau khi xác định Tuấn Khải ra về cô mới thở phào nhẹ nhõm mà trở lại với công việc của mình.
Gương mặt có phần hốc hác nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
' Tư Châu, Tư Châu, em đến sớm vậy '. Vừa nhìn thấy cô là Cao Thế Bân liền kêu lớn.
' Vừa đúng giờ thôi ạ! '. Cô vẫn còn ái ngại chuyện hôm qua với Thế Bân. Bắt cậu đi tìm mình cả buổi, đúng là có phần quá đáng.
' Em hôm qua không sao chứ?, anh xin lỗi '. Cậu vì dại dột tin lời tên Dĩ Quân.
Sao chép lại tất cả mọi chuyện thì Thế Bân khẳng định Dĩ Quân là cố tình mượn đao giết người. Đợi khi có cơ hội cậu sẽ dạy cho tên Chủ tịch đáng ghét đó một bài học nhớ đời.
' Em mới là người xin lỗi chứ, hay là trưa nay em mời anh đi ăn coi như là bù đắp '. Không hiểu sao chỉ ba lần gặp gỡ mà cô cảm thấy rất quý Giám đốc Cao, giống như anh trai của cô ở nhà vậy.
Thấy Thế Bân cứ đứng bất động, cứ nghĩ là cậu từ chối nên cô có vẻ ngượng ngùng, khẽ nói:
' Không đi cũng không sao... em có thể đi một mình '.
' Ai... Ai nói anh không đi chứ '. Được crush mời đi ăn thì còn gì bằng, ai lại ngu ngốc mà làm ỏng làm eo chứ. Chỉ là nhất thời cậu không tin mình lại may mắn đến như vậy.
Dĩ Quân bước vào sảnh đã thấy cặp đôi nói chuyện hí hửng anh cảm thấy chướng mắt, đúng là đáng ghét.
Dĩ Quân liếc nhìn, Thế Bân mất tự nhiên mà nhìn lại bằng ánh mắt khiêu khích còn cô chỉ cuối gầm mặt để anh lướt qua.
' Em lên làm việc trước, chào anh '. Nói rồi cô vội vả theo sau anh nhưng cũng tìm cách đi hướng khác để tránh chạm mặt.
Dù sao trong lòng vẫn còn âm ỉ đau!
...
Vào ghế ngồi anh kết nối máy ngay cho ai đó:
' Thư ký Tiêu, cô gọi ngay cho Tư Châu lên phòng gặp tôi '.
' Vâng '. Tiêu Diệp miệng bảo dạ nhưng trong lòng thầm mắng mỏ. Mới sáng sớm mà gọi giật ngược, tên này khó ở nữa rồi à.
Anh ngắt máy không để cho đối phương nói được câu thứ hai.
Suy cho cùng anh có việc gấp nên mới nhờ và đến Tư Châu.
Nói là làm liền không thôi tên ác ôn kia sẽ làm khó làm dễ.
Tư Châu nhận được cuộc gọi của Tiêu Diệp mà gương mặt dần biến sắc. Đã cố né rồi mà vẫn không thoát khỏi.
Mà thôi, dù gì cũng phải đối mặt. Cho cô suy nghĩ về anh một lần này thôi, từ nay trở về sau không còn cái tên Dĩ Quân nào xuất hiện trong đâu cô nữa.
...
Tuyết Ngôn hôm nay đi làm với vị thế là bà chủ. Có hơi ngỡ ngàng nhưng cũng phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ không thôi sẽ phụ lòng tin của Dĩ Quân.
Mang tiếng là chủ cả nhưng cô không thích ngồi không, chủ động bắt tay vào phụ mọi người.
Lúc đầu còn ngăn cản chứ thấy Tuyết Ngôn nhiệt tình họ cũng vui vẻ mà cùng nhau làm việc.
Tuyết Ngôn rất được lòng nhân viên ở đây.
Hứa Tuấn Khải tìm đến nơi đây vì người thương. Có ai đã biết cậu đã phải mất ngủ cả đêm về cô.
Hừng sáng là cậu đã chải chuốt về ngoại hình để đến gặp cô.
Những câu hỏi ' tại sao ' luôn vang lên trong đầu:
' Tại sao cô ấy là người yêu của anh trai '
' Tại sao biết không có kết quả lại cho mình gặp cô ấy để đêm về lại tương tư '...
' Anh dùng gì ạ! '. Giọng nói trong trẻo của người con gái làm cho cậu có phần xao xuyến.
Người gì đâu bên ngoài xinh đẹp bên trong lại dịu dàng. Có trách là trách trái tim cậu quá mềm yếu mà rơi vào lưới tình của Tuyết Ngôn.
Cậu còn có ý định là đập chậu cướp hoa nữa chứ, đúng là hết thuốc chữa.
' Cho tôi một ly coffee latte '. Miệng nói nhưng ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào cô.
Tuyết Ngôn có phần khó chịu khi cậu ta nhìn mình không chút che đậy. Nếu không phải là lần đầu gặp, cô sẽ nghĩ là Tuấn Khải có ý gì đó với mình.
Nhưng mà, cậu này có chút quen mắt thật.
' Dạ, anh đợi một chút sẽ có ngay '. Bỏ hết mọi thắc mắc, Tuyết Ngôn vẫn giữ được thái độ chuyên nghiệp.
Nhìn bóng lưng của cô trái tim của Tuấn Khải đột nhiên đạp rất nhanh và mạnh.
Ngồi thưởng thức ly coffee nóng hỏi nhưng lại chẳng mấy vui vẻ. Phong cảnh đẹp, mọi thứ xung quanh đều đẹp nhưng vẫn không bằng em.
Lo trầm tư mà giờ cậu mới để ý, có gì đó bất thường. Trong chốc lát, Tuyết Ngôn đã biến mất khỏi tầm mắt. Đảo mắt xung quanh cũng chẳng thấy, anh nóng ruột mà nhìn lại lần nữa. Qua khoảng thời gian một giờ đồng hồ cô không trở lại cậu buồn chán mà rời đi.
Thật ra, cô đã đi lên lầu để tránh ánh mắt nhòm ngó của cậu.
Tuyết Ngôn không thể làm việc được khi luôn có ánh mắt dõi theo mình, cô lo lắng không biết cậu ta có ý đồ xấu gì với mình hay không, đề phòng trước vẫn hơn.
Đừng nói là gặp phải cái tên biến thái nào đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy run rẫy khắp cả người.
Sau khi xác định Tuấn Khải ra về cô mới thở phào nhẹ nhõm mà trở lại với công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.