Chương 24
Stephenie Meyer
10/11/2016
Chịu đựng
Đúng thật là tôi bốc mùi.
Tôi không đếm được tôi đã ở đây bao nhiêu ngày – đến giờ đã hơn một tuần chưa? Hơn hai tuần? – và tất cả đám mồ hôi đấy đều chảy vào cùng một bộ quần áo tôi đã mặc trong chuyến cuốc bộ thảm họa qua sa mạc của tôi. Quá nhiều muối khô trên lớp áo thun của tôi đến nỗi nó đã cứng lại thành một tập hợp những nếp nhăn. Nó đã từng có màu vàng nhạt; giờ nó là những vết bẩn lấm tấm, nhìn phát bệnh trên một nền màu tím đậm giống như sàn nhà. Mái tóc ngắn của tôi khô cứng và đầy đất; tôi có thể cảm nhận được nó chỉa ra rối bù chung quanh đầu tôi, với một cái mào ở trên, như một cái mào gà. Gần đây tôi chưa nhìn thấy mặt mình, nhưng tôi tưởng tượng nó có hai sắc tím: màu tím của đất trong hang và màu tím của những vết thâm đang lành.
Vì thế tôi có thể hiểu được ý của Jeb – đúng, tôi cần tắm. Và cả thay quần áo nữa, để làm cho việc đi tắm có giá trị. Jeb đưa cho tôi ít quần áo của Jamie để mặc trong khi chờ bộ của tôi khô, nhưng tôi không muốn làm hỏng số đồ ít ỏi của Jamie bằng cách trì néo chúng. Cảm ơn trời, ông không cố gợi ý tôi dùng bất kì cái gì của Jared. Tôi kết thúc bằng một cái áo sơ mi vải flanen đã cũ nhưng sạch sẽ của Jeb mà tay áo đã bị xé ra, và một cái quần thể thao đã mòn, thủng lỗ chỗ mà hàng tháng trời không ai nhận. Hai thứ đó vắt trên cánh tay tôi – và một khoanh lổn nhổn có mùi kinh khủng, được ép không ra hình thù mà Jeb gọi là xà phòng tự làm từ xương rồng trên tay tôi – khi tôi đi theo Jeb vào căn phòng có hai dòng sông.
Một lần nữa chúng tôi lại không ở một mình, và một lần nữa tôi lại thất vọng khổ sở vì tình huống đó. Ba người đàn ông và một người phụ nữ - người có bím tóc muối tiêu – đang đổ đầy nước từ trong dòng suối nhỏ vào các thùng. Tiếng nước bắn tung tóe và tiếng cười nói vọng ra từ căn phòng tắm.
“Chúng ta sẽ chờ đến lượt,” Jeb bảo tôi.
Ông dựa vào bức tường. Tôi đứng cứng đơ bên cạnh ông, nhận biết một cách không thoải mái bốn cặp mắt trên người tôi, mặc dù tôi giữ mắt của mình trên dòng suối nước nóng tối đen chảy bên dưới sàn phòng thủng lỗ chỗ.
Sau một lát chờ đợi, ba người phụ nữ rời khỏi phòng tắm, mái tóc ướt của họ nhỏ giọt xuống phía sau áo sơ mi – người phụ nữ có nước da caramel dáng thể thao, một cô gái trẻ tóc vàng tôi không nhớ đã nhìn thấy trước đó, và chị họ của Melanie Sharon. Tiếng cười của họ đột ngột dừng lại ngay khi thoáng thấy chúng tôi.
“Chào, các tiểu thư,” Jeb nói, chạm vào trán ông như thể có một cái vành mũ trên đó.
“Bác Jeb,” người phụ nữ nước da caramel cộc lốc chào.
Sharon và cô gái kia lờ chúng tôi đi.
“Okay, Wanda,” ông nói khi họ đã đi qua. “Của cháu hết đấy.”
Tôi dành cho ông cái nhìn u ám, rồi cẩn thận tiếng vào trong căn phòng tối.
Tôi cố nhớ lại sàn phòng tới chỗ nào – tôi đảm bảo là mình có vài feet phía trước mép nước.
Tôi cởi giày trước, để có thể cảm nhận được nước dưới ngón chân tôi.
Ở đó rất tối. Tôi nhớ đến vẻ tối đen như mực của cái bể - chứa đầy những gợi ý về cái gì có thể trốn bên dưới bề mặt tối tăm của nó – và rùng mình. Nhưng tôi càng chờ lâu, tôi sẽ càng phải ở lại đây lâu, vì thế tôi đặt quần áo sạch cạnh giầy của tôi, giữ bánh xà phòng bốc mùi, và rê chân cẩn thận cho đến khi tôi tìm được rìa bể.
Nước mát lạnh so với không khí nóng ẩm ở hang ngoài. Cảm giác thật tuyệt. Điều đó không ngăn tôi khỏi sợ hãi, nhưng tôi vẫn có thể tận hưởng cảm giác sung sướng. Đã rất lâu rồi kể từ khi có bất cứ cái gì mát lạnh với tôi. Vẫn còn mặc đầy đủ bộ đồ bẩn thỉu, tôi lội xuống sâu đến bụng. Tôi có thể cảm nhận được làn sóng dập dềnh quanh mắt cá chân tôi, ôm lấy tảng đá. Tôi mừng vì nước ở đây không phải nước tù đọng – trong trường hợp đó sẽ thật tệ nếu phải làm bẩn nó, với cơ thể nhầy nhụa của tôi.
Tôi chìm xuống dòng nước đen thui cho đến khi nước ngập tới vai. Tôi xoa xà phòng khắp cả quần áo, nghĩ rằng đây là cách dễ nhất để đảm bảo chúng được sạch sẽ. Chỗ xà phòng chạm vào da thịt tôi hơi ran rát.
Tôi cởi bộ đồ đầy xà phòng và vò nó trong nước. Rồi tôi giũ hết lần này đến lần khác cho đến khi không thể còn lại một giọt mồ hôi hay nước mắt nào của tôi trên đó, vắt chúng, và đặt chúng trên sàn cạnh nơi tôi nghĩ là đã để đôi giầy ở đó.
Xà phòng làm da trần của tôi rát hơn, nhưng sự rát này có thể chấp nhận được bởi vì nó làm cho tôi sạch sẽ. Khi tôi đã kì cọ xong, da tôi râm ran ở mọi nơi và da mặt như bị bỏng. Có vẻ như những chỗ có vết thâm tín nhạy cảm hơn mọi chỗ khác trên người tôi – chắc hẳn các vết thâm vẫn còn đó. Tôi mừng rỡ đặt cục xà phòng như a xít trên sàn đá và tráng người hết lần này đến lần khác như đã làm với đống quần áo của tôi.
Tôi lội ra khỏi cái bể với một cảm xúc vừa mừng rỡ lại vừa tiếc nuối. Dòng nước rất dễ chịu, cũng như cảm giác da dẻ sạch sẽ, cho dù có râm ran. Nhưng tôi đã chịu đủ tình trạng không thấy gì và những thứ mà tôi tưởng tượng ra trong bóng tối rồi. Tôi lò mò chung quanh cho đến khi tìm thấy bộ quần áo khô, rồi nhanh chóng mặc chúng vào và xỏ hai bàn chân ướt nhẹp vào trong giầy. Tôi mang chỗ quần áo ướt trên một tay và kẹp lỏng lẻo bánh xà phòng giữa hai ngón của tay kia.
“Hơi rát một tí, phải không? Bọn ta đang cố chỉnh sửa.” Ông giơ một tay được chùm vạt áo sơ mi ra, và tôi đặt cục xà phòng vào trong đó.
Tôi không trả lời câu hỏi của ông bởi vì chúng tôi không ở một mình; có một hàng người đang lặng lẽ chờ đằng sau lưng ông – năm người. tất cả bọn họ đều đã làm việc trên cánh đồng.
Ian là người đầu tiên trong hàng.
“Trông cô khá hơn đó,” anh ta bảo tôi, nhưng từ giọng điệu của anh ta tôi không thể nói được là anh ta ngạc nhiên hay bực bội vì chuyện đó.
Anh ta giơ một cánh tay lên, những ngón tay dài, trắng trẻo chỉ vào cổ tôi. Tôi co người lại tránh xa, và anh ta nhanh chóng hạ tay xuống.
“Xin lỗi về chuyện đó,” anh ta lẩm bẩm.
Ý anh ta là vì lúc này đang làm tôi sợ hay là vì ngay từ đầu đã để lại cái dấu ấy trên cổ tôi? Tôi không thể tưởng tượng được là anh ta đang xin lỗi vì đã cố giết tôi. Chắc chắn anh ta vẫn muốn tôi chết. Nhưng tôi sẽ không hỏi. Tôi bắt đầu bước đi, và Jeb bước ngay sau lưng tôi. “Vậy, ngày hôm nay cũng không tệ lắm hả,” Jeb nói khi chúng tôi đi qua hành lang tối.
“Không đến nỗi,” tôi lẩm bẩm. Rút cuộc, tôi đã không bị giết. Đó luôn luôn là một điểm cộng.
“Ngày mai sẽ khá hơn,” ông hứa. “Ta luôn luôn thích trồng trọt – nhìn thấy điều kì diệu của những hạt giống trông thì như đã chết khô nhưng lại mang trong mình quá nhiều sự sống. Khiến ta cảm thấy như một lão giào héo quắt cũng vẫn còn chút kì tích nào đó trong ta. Cho dù chỉ là để làm phân bón đi nữa.” Jeb cười trước câu nói đùa của mình. Khi chúng tôi đi vào trong căn hầm vườn lớn, Jeb nắm lấy khuỷu tay tôi và kéo tôi về hướng đông thay vì hướng tây.
“Đừng có cố bảo với ta là cháu không đói sau cả một ngày cày xới đấy nhé,” ông nói. “Ta không có trách nhiệm cung cấp dịch vụ phòng đâu. Cháu cũng phải ăn uống ở chỗ mà mọi người khác ăn uống.”
Tôi nhăn mặt với cái sàn nhưng vẫn để ông dẫn tôi vào trong bếp.
Thật tốt vì thức ăn giống hệt như mọi bữa, bởi vì, nếu bằng một phép mầu nào đó, một miếng thịt thăn ngon lành hay một túi Cheeto xuất hiện, tôi cũng sẽ chẳng thể nếm được vị gì hết. Tôi phải dồn tất cả sự tập trung của mình chỉ vào việc nuốt thức ăn – tôi ghét phải gây ra dù chỉ một âm thanh nhỏ nhất trong sự im lặng chết chóc theo sau sự xuất hiện của tôi. Căn bếp không đông, chỉ khoảng mười người ngồi cạnh dãy kệ, ăn bánh mỳ cứng và uống bát súp trong sõng của họ. Nhưng tôi đã lại dập tắt mọi cuộc chuyện trò. Tôi tự hỏi những việc thế này còn kéo dài bao lâu nữa.
Câu trả lời là chính xác bốn ngày.
Tôi cũng phải mất chừng đó thời gian mới hiểu được Jeb nhắm tới cái gì, mục tiêu nào đằng sau sự thay đổi của ông từ một vị chủ nhà lịch sự thành một đốc công cộc cằn.
Sau ngày xới đất tôi đã phải gieo hạt và tưới nước cho cánh đồng đó. Đám người hôm đó là đám khác với ngày hôm trước; tôi nghĩ có một kiểu xoay vòng làm việc nhà ở đây. Maggie cũng ở trong nhóm này, và cả người phụ nữ có nước da màu caramel nữa, nhưng tôi vẫn không biết tên cô ta. Phần lớn mọi người làm việc trong im lặng. Sự im lặng dường như không được tự nhiên – một lời phản đối với sự có mặt của tôi. Ian làm việc với chúng tôi, trong khi rõ ràng là không phải lượt của anh ta, và điều này làm phiền tôi.
Tôi lại phải ăn ở trong bếp lần nữa. Jamie cũng ở đó, và nó giữ cho căn phòng khỏi yên lặng hoàn toàn. Tôi biết nó quá nhạy cảm không thể không để ý tới sự im lặng kì cục này, nhưng nó cố tình lờ đi, dường như giả vờ như nó và Jeb và tôi là những người duy nhất ở trong phòng. Nó kể chuyện về ngày của nó trong lớp học của Sharon, khoác lác một chút về rắc rối nào đó nó đã gặp phải vì nói tự do trong lớp, và phàn nàn về những bài tập Sharon đã ra cho nó để phạt. Jeb chỉ rầy la nó nửa vời. Cả hai người họ đều làm rất tốt công việc vờ tỏ ra bình thường. Tôi chẳng có chút năng khiếu diễn xuất nào. Khi Jamie hỏi tôi về ngày của tôi, điều tốt nhất tôi có thể làm là nìn căng thẳng vào thức ăn của tôi và lẩm bẩm những câu trả lời một từ. Điều đó dường như làm nó buồn, nhưng nó không thúc giục tôi.
Đêm đến lại là chuyện khác – nó không để cho tôi ngừng nói cho đến khi tôi phải xin nó cho tôi đi ngủ. Jamie đã dọn trở lại phòng nó, ngủ ở bên phía giường của Jared và khăng khăng đòi tôi ngủ bên phía của nó.
Việc này rất giống với cách Melanie nhớ về mọi thứ, và cô ấy rất bằng lòng với sự sắp đặt này.
Cả Jeb cũng bằng lòng. “Tránh cho ta khỏi phải phiền phức tìm người chơi trò canh gác. Giữ khẩu súng bên mình và đừng có quên là nó ở đó,” ông nói với Jamie.
Tôi lại phản đối, nhưng cả người đàn ông và cậu bé đều không chịu nghe tôi. Vì thế Jamie ngủ với khẩu súng đặt bên người xa khỏi tôi, và tôi thì thao thức và gặp ác mộng vì nó.
Ngày làm việc thứ ba, tôi làm trong bếp. Jeb dạy tôi làm sao để nhào bột bánh mỳ, làm thế nào tách nó ra thành những cụm hình tròn rồi để nó khô, và sau đó, làm sao để canh ngọn lửa dưới bếp nướng bằng đá lớn khi trời đủ tối để cho phép khói tỏa ra ngoài.
Vào khoảng giữa chiều, Jeb bỏ đi.
“Ta sẽ đi lấy thêm chút bột,” ông lẩm bẩm, nghịch nghịch cái dây đeo giữ khẩu súng bên người.
Ba người phụ nữ đang nhào bột lặng lẽ bên cạnh chúng tôi không nhìn lên. Bột dính đến tận khuỷu tay tôi, nhưng tôi bắt đầu gạt chúng xuống để có thể đi theo ông.
Jeb cười, đánh một cái nhìn về phía những người phụ nữ đang không nhìn, và lắc đầu với tôi. Rồi ông xoay người và lao ra khỏi phòng trước khi tôi có thể làm sạch hai tay.
Tôi đông cứng tại chỗ, không thở được nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào ba người phụ nữ - cô gái tóc vàng trẻ tuổi ở phòng tắm, người có bím tóc muối tiêu, và bà mẹ có mí mắt nặng trịch – chờ họ nhận ra giờ họ có thể giết tôi. Không còn Jeb, không còn khẩu súng, hai bàn tay tôi thì bị dính trong đống bột nhão như hồ - không gì ngăn nổi họ nữa.
Nhưng những người phụ nữ tiếp tục nhào và đập, dường như không nhận ra sự thật chói lói này. Sau một lúc lâu, nghẹt thở, tôi lại bắt đầu nhào bột. Sự bất động của tôi có thể báo động cho họ tình huống này sớm hơn là khi tôi tiếp tục làm việc.
Jeb ra đi dài như hàng thế kỉ. Có lẽ ý ông là ông cần xay một ít bột nữa. Dường như đó là lời giải thích duy nhất cho sự vắng mặt vô thời hạn của ông.
“Đi lâu quá nhỉ,” người phụ nữ bím tóc muối tiêu nói khi ông quay lại, vì thế tôi biết đó không phải chỉ là tưởng tượng của tôi.
Jeb thả một cái bao bố nặng trịch xuống sàn với một tiếng thịch. “Có rất nhiều bột. Cô thử mang nó mà xem, Trudy.”
Trudy khịt mũi. “Tôi tưởng tượng ông đã phải nghỉ rất là nhiều mới mang được nó đi xa đến thế.” Jeb cười với bà ta. “Trúng phóc.”
Tim tôi, vẫn đập với tốc độ của trái tim loài chim trong toàn bộ hoạt cảnh đó, giờ mới ổn định lại trong một nhịp điệu yên ả hơn.
Ngày hôm sau chúng tôi lau những chiếc gương trong căn phòng có cánh đồng ngô. Jeb kể cho tôi biết đây là việc họ phải làm định kì, vì sự kết hợp của độ ẩm và bụi bẩn cáu vào những tấm gương cho đến khi ánh sáng quá mờ không trồng trọt được. Chính Ian, lại tới làm việc với chúng tôi, là người trèo lên cái thang gỗ cọt kẹt trong khi Jeb và tôi cố giữ nó cố định. Đó là một công việc khó khăn, nhất là với sức nặng của Ian và với độ cân bằng yếu kém của chiếc thang tự làm. Đến cuối ngày, hai cánh tay tôi tê dại và đau nhức.
Thậm chí đến tận lúc chúng tôi đã làm xong công việc và đi vào trong bếp tôi mới để ý rằng cái bao súng tạm bợ Jeb luôn mang đã trống không.
Tôi hít vào lớn tiếng, đầu gối cứng đờ như gối của một chú ngựa non bị giật mình. Cơ thể tôi lảo đảo phanh lại.
“Sao thế, Wanda?” Jeb hỏi, rất ngây thơ.
Tôi sẽ trả lời nếu như Ian không ở ngay bên phải ông, nhìn biểu hiện kì lạ của tôi với sự thích thú ánh lên trong đôi mắt xanh sống động của anh ta.
Vì thế tôi chỉ gửi cho Jeb một cái nhìn trợn trừng không tin được và chỉ trích, rồi lại chậm rãi bắt đầu bước đi bên ông, lắc lắc đầu. Jeb cười khúc khích.
“Thế là sao?” Ian lẩm bẩm với Jeb, như thể tôi bị điếc.
“Biết chết liền,” Jeb nói; ông nói dối y như cách của một con người, trơn tru và vô tội.
Ông là một người nói dối rất giỏi, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu việc bỏ lại khẩu súng ngày hôm nay, và bỏ lại tôi một mình ngày hôm qua, và tất cả những nỗ lực ép tôi vào với sự đồng hành của con người này có phải là cách để giúp tôi bị giết mà ông không cần phải nhúng tay vào hay không. Có phải tình bạn chỉ là do tôi nghĩ ra không? Hay là một lời nói dối khác?
Đây là ngày thứ tư tôi ăn trong bếp.
Jeb, Ian và tôi đi vào trong căn phòng dài, nóng nực – vào trong đám đông con người đang nói chuyện bằng những giọng nói rì rầm về những sự kiện trong ngày – và không có chuyện gì xảy ra hết.
Không có gì xảy ra hết.
Không có sự im lặng đột ngột nào. Không ai dừng lại để quắc mắt vào tôi. Dường như không có ai chú ý tới chúng tôi chút nào hết.
Jeb kéo tôi vào một cái bàn trống và rồi đi để lấy bánh mỳ cho ba người. Ian ngồi bên cạnh tôi, thản nhiên quay sang cô gái ở phía bên kia của anh ta. Đó là cô gái trẻ tóc vàng – anh ta gọi cô ấy là Paige.
“Mọi chuyện thế nào? Em thế nào sau khi Andy đi?” anh ta hỏi cô ấy.
“Em sẽ ổn nếu không lo lắng quá,” cô ấy bảo với anh ta, cắn môi.
“Cậu ấy sẽ về nhà sớm thôi,” Ian đảm bảo với cô ta. “Jared luôn luôn mang tất cả mọi người về nhà. Anh ấy thực sự tài năng. Chúng ta không hề gặp tai nạn nào, không có vấn đề nào kể từ khi anh ấy đến. Andy sẽ ổn thôi.”
Mối quan tâm của tôi nhá lên khi anh ta nhắc tới Jared – và Melanie, vốn rất lơ mơ trong những ngày này, lại cựa quậy – nhưng Ian không nói bất kì điều gì khác. Anh ta chỉ vỗ vỗ vào vai Paige và quay đi để lấy thức ăn từ tay Jeb.
Jeb ngồi cạnh tôi và quan sát căn phòng với cảm giác hài lòng sâu sắc hiện rõ trên mặt ông. Tôi cũng nhìn quanh căn phòng, cố nhìn xem ông nhìn cái gì. Chắc hẳn nơi này mọi khi giống như thế này, khi tôi chưa ở đây. Chỉ có điều dường như hôm nay tôi không làm phiền họ. Họ chắc đã mệt mỏi với việc để tôi làm gián đoạn cuộc sống của họ.
“Mọi thứ đang ổn định,” Ian nhận xét với Jeb.
“Biết là sẽ thế mà. Tất cả chúng ta ở đây đều là những người biết điều.”
Tôi nhíu mày với chính mình.
“Bây giờ, thì đúng,” Ian nói, cười lớn. “Anh cháu không có ở đây.”
“Chính xác,” Jeb đồng ý.
Tôi thấy thú vị vì Ian tự nhận mình ở trong số những người biết điều. Anh ta có nhận ra Jeb đang không mang súng không? Tôi phát điên vì tò mò, nhưng tôi không thể mạo hiểm chỉ ra điều đó trong trường hợp anh ta không chú ý.
Bữa ăn tiếp tục như nó đã bắt đầu. Sự khác thường của tôi rõ ràng là đã hết tác dụng.
Khi ăn xong, Jeb nói tôi đáng được nghỉ ngơi. Ông đi bộ với tôi tới tận cửa phòng, lại trở thành quý ông lịch lãm.
“Chào, Wanda,” ông nói, gẩy tay vào cái mũ tưởng tượng của ông.
Tôi hít một hơi dài để lấy can đảm. “Bác Jeb, chờ đã.”
“Sao?”
“Bác Jeb…” tôi rụt rè, cố tìm một cách lịch sự để nói. “Cháu… à, có lẽ cháu hơi ngốc, nhưng cháu đã kiểu như nghĩ chúng ta là bạn bè.”
Tôi chăm chú nhìn mặt ông, tìm bất kì sự đổi khác nào có thể chỉ ra rằng ông sắp nói dối với tôi. Trông ông chỉ tốt bụng, nhưng tôi còn biết gì về một kẻ gian dối nữa chứ?
“Tất nhiên chúng ta là bạn, Wanda à.”
“Vậy tại sao bác lại cố khiến cháu bị giết?”
Cặp lông mày rậm rạp của ông nhíu lại ngạc nhiên. “Nào, sao cháu lại nghĩ thế, hả cưng?”
Tôi chỉ ra những bằng chứng của mình. “Hôm nay bác đã không mang theo súng. Và hôm qua đã bỏ cháu lại một mình.”
Jeb cười toe. “Ta tưởng cháu ghét khẩu súng ấy.”
Tôi chờ câu trả lời.
“Wanda à, nếu ta muốn cháu chết, thì cháu đã không qua được ngày đầu tiên rồi.”
“Cháu biết,” tôi lẩm bẩm, bắt đầu cảm thấy hổ thẹn mà không hiểu tại sao. “Đó là lý do tại sao cháu thấy rất bối rối.”
Jeb cười vui vẻ. “Không, ta không muốn cháu phải chết! Đó là điều quan trọng, nhóc ạ. Ta đang tập cho họ quen dần với việc thấy cháu quanh đây, tập cho họ chấp nhận tình huống đó mà không nhận ra nó. Giống như cách luộc một con cóc vậy.”
Trán tôi nhăn lại trước sự so sánh quái gở đó.
Jeb giải thích. “Nếu cháu ném một con cóc vào một nồi nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngoài ngay. Nhưng nếu cháu đặt con cóc trong một nồi nước bình thường và từ từ đun, con cóc sẽ không phát hiện ra chuyện gì cho đến khi quá muộn. Cóc luộc. Đó là chuyện tiến hành công việc từng bước.”
Tôi nghĩ về chuyện đó trong một giây – nhớ lại cách những con người đó đã lờ tôi đi ra sao trong bữa trưa hôm nay. Jeb đã làm cho họ quen với tôi. Nhận thức đó khiến tôi cảm thấy hi vọng một cách kì lạ. Hi vọng là một thứ ngớ ngẩn trong tình trạng của tôi lúc này, nhưng dù thế nào nó vẫn ngấm vào tôi, làm nhận thức của tôi sáng sủa hơn trước.
“Bác Jeb?”
“Ơi?”
“Cháu là con cóc hay là nồi nước?”
Ông cười. “Ta để cái đó cho cháu tự suy nghĩ. Tự kiểm điểm rất có ích cho tâm hồn.” Ông lại cười, lần này lớn hơn, khi ông quay người bước đi. “Không định chơi chữ nhé.”
“Chờ đã – cháu có thể hỏi một câu nữa không?”
“Chắc rồi. Ta nghĩ đến lượt của cháu rồi, sau tất cả những gì ta đã hỏi cháu.”
“Sao bác lại là bạn cháu, Jeb?”
Ông mím môi một giây, cân nhắc câu trả lời.
“Cháu biết ta là một người tò mò,” ông bắt đầu, và tôi gật. “Chà, ta đã quan sát đám linh thể rất nhiều, nhưng ta chưa bao giờ nói chuyện với chúng. Ta có biết bao nhiêu câu hỏi cứ chất đống lên mãi… Thêm nữa, ta luôn nghĩ rằng, nếu muốn người ta có thể hòa thuận với bất kì một ai. Ta thích kiểm nghiệm lý thuyết của mình. Và thấy không, cháu đang ở đây, một trong những cô gái tốt nhất mà ta từng gặp. Rất thú vị khi có một linh thể làm bạn, và khiến ta cảm thấy cực kì đặc biệt vì ta đã làm được thế.”
Ông nháy mắt với tôi, cúi chào, và bước đi.
Chỉ bởi vì bây giờ tôi đã hiểu kế hoạch của Jeb, không có nghĩa là mọi thứ sẽ dễ dàng hơn khi ông đẩy kế hoạch đi xa hơn.
Ông không còn mang khẩu súng đi bất kì nơi nào nữa. Tôi không biết nó ở đâu, nhưng ít nhất tôi mừng vì Jamie không ngủ cùng với nó nữa. Tôi cũng hơi lo lắng khi Jamie ở cùng với tôi mà không được bảo vệ, nhưng tôi quyết định rằng thực ra không có khẩu súng nó sẽ bớt nguy hiểm hơn. Chẳng ai sẽ thấy cần phải làm tổn hại nó khi mà nó không phải là một mối đe dọa cả. Hơn nữa, không còn ai tới giám sát tôi nữa.
Jeb bắt đầu sai tôi đi làm những việc lặt vặt. Chạy trở lại nhà bếp lấy ổ bánh mỳ, vì ông vẫn còn đói. Đi lấy một thùng nước, góc này của cánh đồng vẫn còn khô. Kéo Jamie ra khỏi lớp học của nó, Jeb cần phải nói chuyện với nó. Đám rau chân vịt đã nẩy mầm chưa? Đi kiểm tra xem. Tôi đã nhớ đường đi qua các hang động phía nam chưa? Jeb có một lời cần nhắn với Doc.
Mỗi lần tôi phải đi thực hiện những chỉ thị đơn giản này, tôi đều mướt mồ hôi vì sợ. Tôi tập trung vào việc ẩn mình và bước đi nhanh nhất có thể mà không phải chạy qua những căn phòng lớn và hành lang tối đen. Tôi thường áp sát vào tường và cúi gằm mặt xuống. Thi thoảng, tôi vẫn còn làm ngừng những cuộc chuyện trò như từ trước đến nay, nhưng thường là tôi bị lờ đi. Lần duy nhất tôi thực sự gặp nguy hiểm chết người là khi tôi làm gián đoạn lớp học của Sharon để gọi Jamie ra. Cái nhìn Sharon bắn cho tôi dường như thích hợp với một hành động bạo lực tiếp theo. Nhưng cô ấy để Jamie đi với một cái gật đầu sau khi tôi thì thào yêu cầu của mình, và khi chúng tôi ở một mình, nó nắm bàn tay run rẩy của tôi và bảo tôi là bất kì ai dám cắt ngang lớp học của Sharon đều bị cô ấy nhìn như thế.
Lần tồi tệ nhất là lần tôi phải đi tìm Doc, bởi vì Ian cứ khăng khăng đòi chỉ đường cho tôi. Tôi nghĩ tôi có thể từ chối, nhưng Jeb không thấy có vấn đề gì với chuyện đó, và điều đó có nghĩa là Jeb tin tưởng Ian sẽ không giết tôi. Tôi không hề thích thú kiểm tra cái giả thiết đó chút nào, nhưng dường như đó là một cuộc kiểm nghiệm không thể tránh khỏi. Nếu Jeb sai khi tin tưởng vào Ian, thì Ian cũng sẽ tìm được cơ hội của anh ta sớm thôi. Vì thế tôi đi cùng Ian qua đường hầm dài tối đen ở phía nam như một thử thách cam go.
Tôi sống sót được qua phần đầu tiên. Doc nhận được lời nhắn. Dường như anh ta không ngạc nhiên khi thấy Ian bám đuôi sau tôi. Có lẽ đó là tưởng tượng của tôi, nhưng tôi nghĩ họ đã trao đổi một cái nhìn ý nghĩa với nhau. Tôi nửa ngờ là họ sẽ bẫy tôi lên một trong những cáng cứu thương của Doc ngay lúc đó. Những căn phòng ở đó vẫn làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Doc chỉ cảm ơn tôi rồi để tôi đi như thể anh ta đang bận. Tôi không thực sự nói được là anh ta đang làm gì – anh ta có vài cuốn sách để mở và hàng đống những giấy tờ mà dường như chẳng có gì ngoài những nét phác thảo.
Trên đường trở về, sự tò mò lấn át sợ hãi trong tôi.
“Ian?” tôi hỏi, có đôi chút khó khăn khi gọi ra cái tên đó lần đầu tiên.
“Sao?” Anh ta nghe có vẻ ngạc nhiên vì tôi đã gọi anh ta.
“Sao anh vẫn chưa giết tôi?”
Anh ta khụt khịt. “Thẳng thắn đấy.”
“Anh có thể mà, anh biết đấy. Jeb sẽ khó chịu, nhưng tôi không nghĩ là bác ấy sẽ bắn anh.” Tôi đang nói cái gì thế này? Nghe như là tôi đang cố thuyết phục anh ta vậy. Tôi cắn vào lưỡi mình.
“Tôi biết,” anh ta nói, giọng thỏa mãn.
Một thoáng im lặng, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ thành hang, trầm và đùng đục.
“Dường như thế không công bằng,” cuối cùng Ian cũng nói. “Tôi đã nghĩ về chuyện ấy rất nhiều, và tôi không thể nào thấy được làm sao giết cô lại làm mọi chuyện đúng đắn. Nó sẽ giống như xử tử một cá nhân vì một tội ác chiến tranh chung. Này, tôi không tin tất cả những giả thiết điên rồ của bác Jeb – chắc chắn nó là một điều rất tốt đẹp để tin vào, nhưng chỉ vì cô muốn một cái gì là thật không có nghĩa nó là thật. Mặc dù vậy, cho dù bác ấy đúng hay sai, cô cũng không có vẻ gì là làm hại đến chúng tôi. Tôi phải thừa nhận, cô có vẻ thành thực yêu quí thằng bé đó. Việc này trông có vẻ rất kì lạ. Dù sao, chừng nào mà cô còn không đặt chúng tôi vào nguy hiểm, có vẻ như giết cô là… độc ác. Lại thêm một điều lệch lạc nữa ở chỗ này?”
Tôi nghĩ về từ lệch lạc trong một lúc. Đó có lẽ là định nghĩa đúng nhất về tôi mà tôi từng nghe. Tôi đã từng ăn khớp với nơi nào chưa?
Thật kì lạ là chính Ian, trong số tất cả những con người khác, lại có một nội tâm dịu dàng đến kinh ngạc như thế. Tôi không nhận ra rằng sự độc ác dường như là một điều tương phản với anh ta.
Anh ta chờ trong im lặng khi tôi xem xét tất cả những điều này.
“Nếu anh không muốn giết tôi, vậy thì tại sao anh lại đi cùng với tôi hôm nay?” tôi hỏi.
Anh ta lại ngập ngừng trước khi trả lời.
“Tôi không chắc lắm…” Anh ta do dự. “Jeb nghĩ rằng mọi thứ đã ổn, nhưng tôi không hoàn toàn chắc. Vẫn còn có vài người… Dù sao, Doc và tôi đang cố để mắt đến cô mỗi khi chúng tôi có thể. Chỉ để phòng hờ. Với tôi, sai cô đi xuống đường hầm phía nam dường như là hơi thách thức vận may của cô. Nhưng đó là những gì mà bác Jeb làm tốt nhất – bác ấy thách thức vận may xa nhất có thể.”
“Anh… anh và Doc đang cố gắng bảo vệ tôi?”
“Thế giới kì lạ, phải không?”
Phải mất vài giây tôi mới trả lời được.
“Kì lạ nhất,” cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Đúng thật là tôi bốc mùi.
Tôi không đếm được tôi đã ở đây bao nhiêu ngày – đến giờ đã hơn một tuần chưa? Hơn hai tuần? – và tất cả đám mồ hôi đấy đều chảy vào cùng một bộ quần áo tôi đã mặc trong chuyến cuốc bộ thảm họa qua sa mạc của tôi. Quá nhiều muối khô trên lớp áo thun của tôi đến nỗi nó đã cứng lại thành một tập hợp những nếp nhăn. Nó đã từng có màu vàng nhạt; giờ nó là những vết bẩn lấm tấm, nhìn phát bệnh trên một nền màu tím đậm giống như sàn nhà. Mái tóc ngắn của tôi khô cứng và đầy đất; tôi có thể cảm nhận được nó chỉa ra rối bù chung quanh đầu tôi, với một cái mào ở trên, như một cái mào gà. Gần đây tôi chưa nhìn thấy mặt mình, nhưng tôi tưởng tượng nó có hai sắc tím: màu tím của đất trong hang và màu tím của những vết thâm đang lành.
Vì thế tôi có thể hiểu được ý của Jeb – đúng, tôi cần tắm. Và cả thay quần áo nữa, để làm cho việc đi tắm có giá trị. Jeb đưa cho tôi ít quần áo của Jamie để mặc trong khi chờ bộ của tôi khô, nhưng tôi không muốn làm hỏng số đồ ít ỏi của Jamie bằng cách trì néo chúng. Cảm ơn trời, ông không cố gợi ý tôi dùng bất kì cái gì của Jared. Tôi kết thúc bằng một cái áo sơ mi vải flanen đã cũ nhưng sạch sẽ của Jeb mà tay áo đã bị xé ra, và một cái quần thể thao đã mòn, thủng lỗ chỗ mà hàng tháng trời không ai nhận. Hai thứ đó vắt trên cánh tay tôi – và một khoanh lổn nhổn có mùi kinh khủng, được ép không ra hình thù mà Jeb gọi là xà phòng tự làm từ xương rồng trên tay tôi – khi tôi đi theo Jeb vào căn phòng có hai dòng sông.
Một lần nữa chúng tôi lại không ở một mình, và một lần nữa tôi lại thất vọng khổ sở vì tình huống đó. Ba người đàn ông và một người phụ nữ - người có bím tóc muối tiêu – đang đổ đầy nước từ trong dòng suối nhỏ vào các thùng. Tiếng nước bắn tung tóe và tiếng cười nói vọng ra từ căn phòng tắm.
“Chúng ta sẽ chờ đến lượt,” Jeb bảo tôi.
Ông dựa vào bức tường. Tôi đứng cứng đơ bên cạnh ông, nhận biết một cách không thoải mái bốn cặp mắt trên người tôi, mặc dù tôi giữ mắt của mình trên dòng suối nước nóng tối đen chảy bên dưới sàn phòng thủng lỗ chỗ.
Sau một lát chờ đợi, ba người phụ nữ rời khỏi phòng tắm, mái tóc ướt của họ nhỏ giọt xuống phía sau áo sơ mi – người phụ nữ có nước da caramel dáng thể thao, một cô gái trẻ tóc vàng tôi không nhớ đã nhìn thấy trước đó, và chị họ của Melanie Sharon. Tiếng cười của họ đột ngột dừng lại ngay khi thoáng thấy chúng tôi.
“Chào, các tiểu thư,” Jeb nói, chạm vào trán ông như thể có một cái vành mũ trên đó.
“Bác Jeb,” người phụ nữ nước da caramel cộc lốc chào.
Sharon và cô gái kia lờ chúng tôi đi.
“Okay, Wanda,” ông nói khi họ đã đi qua. “Của cháu hết đấy.”
Tôi dành cho ông cái nhìn u ám, rồi cẩn thận tiếng vào trong căn phòng tối.
Tôi cố nhớ lại sàn phòng tới chỗ nào – tôi đảm bảo là mình có vài feet phía trước mép nước.
Tôi cởi giày trước, để có thể cảm nhận được nước dưới ngón chân tôi.
Ở đó rất tối. Tôi nhớ đến vẻ tối đen như mực của cái bể - chứa đầy những gợi ý về cái gì có thể trốn bên dưới bề mặt tối tăm của nó – và rùng mình. Nhưng tôi càng chờ lâu, tôi sẽ càng phải ở lại đây lâu, vì thế tôi đặt quần áo sạch cạnh giầy của tôi, giữ bánh xà phòng bốc mùi, và rê chân cẩn thận cho đến khi tôi tìm được rìa bể.
Nước mát lạnh so với không khí nóng ẩm ở hang ngoài. Cảm giác thật tuyệt. Điều đó không ngăn tôi khỏi sợ hãi, nhưng tôi vẫn có thể tận hưởng cảm giác sung sướng. Đã rất lâu rồi kể từ khi có bất cứ cái gì mát lạnh với tôi. Vẫn còn mặc đầy đủ bộ đồ bẩn thỉu, tôi lội xuống sâu đến bụng. Tôi có thể cảm nhận được làn sóng dập dềnh quanh mắt cá chân tôi, ôm lấy tảng đá. Tôi mừng vì nước ở đây không phải nước tù đọng – trong trường hợp đó sẽ thật tệ nếu phải làm bẩn nó, với cơ thể nhầy nhụa của tôi.
Tôi chìm xuống dòng nước đen thui cho đến khi nước ngập tới vai. Tôi xoa xà phòng khắp cả quần áo, nghĩ rằng đây là cách dễ nhất để đảm bảo chúng được sạch sẽ. Chỗ xà phòng chạm vào da thịt tôi hơi ran rát.
Tôi cởi bộ đồ đầy xà phòng và vò nó trong nước. Rồi tôi giũ hết lần này đến lần khác cho đến khi không thể còn lại một giọt mồ hôi hay nước mắt nào của tôi trên đó, vắt chúng, và đặt chúng trên sàn cạnh nơi tôi nghĩ là đã để đôi giầy ở đó.
Xà phòng làm da trần của tôi rát hơn, nhưng sự rát này có thể chấp nhận được bởi vì nó làm cho tôi sạch sẽ. Khi tôi đã kì cọ xong, da tôi râm ran ở mọi nơi và da mặt như bị bỏng. Có vẻ như những chỗ có vết thâm tín nhạy cảm hơn mọi chỗ khác trên người tôi – chắc hẳn các vết thâm vẫn còn đó. Tôi mừng rỡ đặt cục xà phòng như a xít trên sàn đá và tráng người hết lần này đến lần khác như đã làm với đống quần áo của tôi.
Tôi lội ra khỏi cái bể với một cảm xúc vừa mừng rỡ lại vừa tiếc nuối. Dòng nước rất dễ chịu, cũng như cảm giác da dẻ sạch sẽ, cho dù có râm ran. Nhưng tôi đã chịu đủ tình trạng không thấy gì và những thứ mà tôi tưởng tượng ra trong bóng tối rồi. Tôi lò mò chung quanh cho đến khi tìm thấy bộ quần áo khô, rồi nhanh chóng mặc chúng vào và xỏ hai bàn chân ướt nhẹp vào trong giầy. Tôi mang chỗ quần áo ướt trên một tay và kẹp lỏng lẻo bánh xà phòng giữa hai ngón của tay kia.
“Hơi rát một tí, phải không? Bọn ta đang cố chỉnh sửa.” Ông giơ một tay được chùm vạt áo sơ mi ra, và tôi đặt cục xà phòng vào trong đó.
Tôi không trả lời câu hỏi của ông bởi vì chúng tôi không ở một mình; có một hàng người đang lặng lẽ chờ đằng sau lưng ông – năm người. tất cả bọn họ đều đã làm việc trên cánh đồng.
Ian là người đầu tiên trong hàng.
“Trông cô khá hơn đó,” anh ta bảo tôi, nhưng từ giọng điệu của anh ta tôi không thể nói được là anh ta ngạc nhiên hay bực bội vì chuyện đó.
Anh ta giơ một cánh tay lên, những ngón tay dài, trắng trẻo chỉ vào cổ tôi. Tôi co người lại tránh xa, và anh ta nhanh chóng hạ tay xuống.
“Xin lỗi về chuyện đó,” anh ta lẩm bẩm.
Ý anh ta là vì lúc này đang làm tôi sợ hay là vì ngay từ đầu đã để lại cái dấu ấy trên cổ tôi? Tôi không thể tưởng tượng được là anh ta đang xin lỗi vì đã cố giết tôi. Chắc chắn anh ta vẫn muốn tôi chết. Nhưng tôi sẽ không hỏi. Tôi bắt đầu bước đi, và Jeb bước ngay sau lưng tôi. “Vậy, ngày hôm nay cũng không tệ lắm hả,” Jeb nói khi chúng tôi đi qua hành lang tối.
“Không đến nỗi,” tôi lẩm bẩm. Rút cuộc, tôi đã không bị giết. Đó luôn luôn là một điểm cộng.
“Ngày mai sẽ khá hơn,” ông hứa. “Ta luôn luôn thích trồng trọt – nhìn thấy điều kì diệu của những hạt giống trông thì như đã chết khô nhưng lại mang trong mình quá nhiều sự sống. Khiến ta cảm thấy như một lão giào héo quắt cũng vẫn còn chút kì tích nào đó trong ta. Cho dù chỉ là để làm phân bón đi nữa.” Jeb cười trước câu nói đùa của mình. Khi chúng tôi đi vào trong căn hầm vườn lớn, Jeb nắm lấy khuỷu tay tôi và kéo tôi về hướng đông thay vì hướng tây.
“Đừng có cố bảo với ta là cháu không đói sau cả một ngày cày xới đấy nhé,” ông nói. “Ta không có trách nhiệm cung cấp dịch vụ phòng đâu. Cháu cũng phải ăn uống ở chỗ mà mọi người khác ăn uống.”
Tôi nhăn mặt với cái sàn nhưng vẫn để ông dẫn tôi vào trong bếp.
Thật tốt vì thức ăn giống hệt như mọi bữa, bởi vì, nếu bằng một phép mầu nào đó, một miếng thịt thăn ngon lành hay một túi Cheeto xuất hiện, tôi cũng sẽ chẳng thể nếm được vị gì hết. Tôi phải dồn tất cả sự tập trung của mình chỉ vào việc nuốt thức ăn – tôi ghét phải gây ra dù chỉ một âm thanh nhỏ nhất trong sự im lặng chết chóc theo sau sự xuất hiện của tôi. Căn bếp không đông, chỉ khoảng mười người ngồi cạnh dãy kệ, ăn bánh mỳ cứng và uống bát súp trong sõng của họ. Nhưng tôi đã lại dập tắt mọi cuộc chuyện trò. Tôi tự hỏi những việc thế này còn kéo dài bao lâu nữa.
Câu trả lời là chính xác bốn ngày.
Tôi cũng phải mất chừng đó thời gian mới hiểu được Jeb nhắm tới cái gì, mục tiêu nào đằng sau sự thay đổi của ông từ một vị chủ nhà lịch sự thành một đốc công cộc cằn.
Sau ngày xới đất tôi đã phải gieo hạt và tưới nước cho cánh đồng đó. Đám người hôm đó là đám khác với ngày hôm trước; tôi nghĩ có một kiểu xoay vòng làm việc nhà ở đây. Maggie cũng ở trong nhóm này, và cả người phụ nữ có nước da màu caramel nữa, nhưng tôi vẫn không biết tên cô ta. Phần lớn mọi người làm việc trong im lặng. Sự im lặng dường như không được tự nhiên – một lời phản đối với sự có mặt của tôi. Ian làm việc với chúng tôi, trong khi rõ ràng là không phải lượt của anh ta, và điều này làm phiền tôi.
Tôi lại phải ăn ở trong bếp lần nữa. Jamie cũng ở đó, và nó giữ cho căn phòng khỏi yên lặng hoàn toàn. Tôi biết nó quá nhạy cảm không thể không để ý tới sự im lặng kì cục này, nhưng nó cố tình lờ đi, dường như giả vờ như nó và Jeb và tôi là những người duy nhất ở trong phòng. Nó kể chuyện về ngày của nó trong lớp học của Sharon, khoác lác một chút về rắc rối nào đó nó đã gặp phải vì nói tự do trong lớp, và phàn nàn về những bài tập Sharon đã ra cho nó để phạt. Jeb chỉ rầy la nó nửa vời. Cả hai người họ đều làm rất tốt công việc vờ tỏ ra bình thường. Tôi chẳng có chút năng khiếu diễn xuất nào. Khi Jamie hỏi tôi về ngày của tôi, điều tốt nhất tôi có thể làm là nìn căng thẳng vào thức ăn của tôi và lẩm bẩm những câu trả lời một từ. Điều đó dường như làm nó buồn, nhưng nó không thúc giục tôi.
Đêm đến lại là chuyện khác – nó không để cho tôi ngừng nói cho đến khi tôi phải xin nó cho tôi đi ngủ. Jamie đã dọn trở lại phòng nó, ngủ ở bên phía giường của Jared và khăng khăng đòi tôi ngủ bên phía của nó.
Việc này rất giống với cách Melanie nhớ về mọi thứ, và cô ấy rất bằng lòng với sự sắp đặt này.
Cả Jeb cũng bằng lòng. “Tránh cho ta khỏi phải phiền phức tìm người chơi trò canh gác. Giữ khẩu súng bên mình và đừng có quên là nó ở đó,” ông nói với Jamie.
Tôi lại phản đối, nhưng cả người đàn ông và cậu bé đều không chịu nghe tôi. Vì thế Jamie ngủ với khẩu súng đặt bên người xa khỏi tôi, và tôi thì thao thức và gặp ác mộng vì nó.
Ngày làm việc thứ ba, tôi làm trong bếp. Jeb dạy tôi làm sao để nhào bột bánh mỳ, làm thế nào tách nó ra thành những cụm hình tròn rồi để nó khô, và sau đó, làm sao để canh ngọn lửa dưới bếp nướng bằng đá lớn khi trời đủ tối để cho phép khói tỏa ra ngoài.
Vào khoảng giữa chiều, Jeb bỏ đi.
“Ta sẽ đi lấy thêm chút bột,” ông lẩm bẩm, nghịch nghịch cái dây đeo giữ khẩu súng bên người.
Ba người phụ nữ đang nhào bột lặng lẽ bên cạnh chúng tôi không nhìn lên. Bột dính đến tận khuỷu tay tôi, nhưng tôi bắt đầu gạt chúng xuống để có thể đi theo ông.
Jeb cười, đánh một cái nhìn về phía những người phụ nữ đang không nhìn, và lắc đầu với tôi. Rồi ông xoay người và lao ra khỏi phòng trước khi tôi có thể làm sạch hai tay.
Tôi đông cứng tại chỗ, không thở được nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào ba người phụ nữ - cô gái tóc vàng trẻ tuổi ở phòng tắm, người có bím tóc muối tiêu, và bà mẹ có mí mắt nặng trịch – chờ họ nhận ra giờ họ có thể giết tôi. Không còn Jeb, không còn khẩu súng, hai bàn tay tôi thì bị dính trong đống bột nhão như hồ - không gì ngăn nổi họ nữa.
Nhưng những người phụ nữ tiếp tục nhào và đập, dường như không nhận ra sự thật chói lói này. Sau một lúc lâu, nghẹt thở, tôi lại bắt đầu nhào bột. Sự bất động của tôi có thể báo động cho họ tình huống này sớm hơn là khi tôi tiếp tục làm việc.
Jeb ra đi dài như hàng thế kỉ. Có lẽ ý ông là ông cần xay một ít bột nữa. Dường như đó là lời giải thích duy nhất cho sự vắng mặt vô thời hạn của ông.
“Đi lâu quá nhỉ,” người phụ nữ bím tóc muối tiêu nói khi ông quay lại, vì thế tôi biết đó không phải chỉ là tưởng tượng của tôi.
Jeb thả một cái bao bố nặng trịch xuống sàn với một tiếng thịch. “Có rất nhiều bột. Cô thử mang nó mà xem, Trudy.”
Trudy khịt mũi. “Tôi tưởng tượng ông đã phải nghỉ rất là nhiều mới mang được nó đi xa đến thế.” Jeb cười với bà ta. “Trúng phóc.”
Tim tôi, vẫn đập với tốc độ của trái tim loài chim trong toàn bộ hoạt cảnh đó, giờ mới ổn định lại trong một nhịp điệu yên ả hơn.
Ngày hôm sau chúng tôi lau những chiếc gương trong căn phòng có cánh đồng ngô. Jeb kể cho tôi biết đây là việc họ phải làm định kì, vì sự kết hợp của độ ẩm và bụi bẩn cáu vào những tấm gương cho đến khi ánh sáng quá mờ không trồng trọt được. Chính Ian, lại tới làm việc với chúng tôi, là người trèo lên cái thang gỗ cọt kẹt trong khi Jeb và tôi cố giữ nó cố định. Đó là một công việc khó khăn, nhất là với sức nặng của Ian và với độ cân bằng yếu kém của chiếc thang tự làm. Đến cuối ngày, hai cánh tay tôi tê dại và đau nhức.
Thậm chí đến tận lúc chúng tôi đã làm xong công việc và đi vào trong bếp tôi mới để ý rằng cái bao súng tạm bợ Jeb luôn mang đã trống không.
Tôi hít vào lớn tiếng, đầu gối cứng đờ như gối của một chú ngựa non bị giật mình. Cơ thể tôi lảo đảo phanh lại.
“Sao thế, Wanda?” Jeb hỏi, rất ngây thơ.
Tôi sẽ trả lời nếu như Ian không ở ngay bên phải ông, nhìn biểu hiện kì lạ của tôi với sự thích thú ánh lên trong đôi mắt xanh sống động của anh ta.
Vì thế tôi chỉ gửi cho Jeb một cái nhìn trợn trừng không tin được và chỉ trích, rồi lại chậm rãi bắt đầu bước đi bên ông, lắc lắc đầu. Jeb cười khúc khích.
“Thế là sao?” Ian lẩm bẩm với Jeb, như thể tôi bị điếc.
“Biết chết liền,” Jeb nói; ông nói dối y như cách của một con người, trơn tru và vô tội.
Ông là một người nói dối rất giỏi, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu việc bỏ lại khẩu súng ngày hôm nay, và bỏ lại tôi một mình ngày hôm qua, và tất cả những nỗ lực ép tôi vào với sự đồng hành của con người này có phải là cách để giúp tôi bị giết mà ông không cần phải nhúng tay vào hay không. Có phải tình bạn chỉ là do tôi nghĩ ra không? Hay là một lời nói dối khác?
Đây là ngày thứ tư tôi ăn trong bếp.
Jeb, Ian và tôi đi vào trong căn phòng dài, nóng nực – vào trong đám đông con người đang nói chuyện bằng những giọng nói rì rầm về những sự kiện trong ngày – và không có chuyện gì xảy ra hết.
Không có gì xảy ra hết.
Không có sự im lặng đột ngột nào. Không ai dừng lại để quắc mắt vào tôi. Dường như không có ai chú ý tới chúng tôi chút nào hết.
Jeb kéo tôi vào một cái bàn trống và rồi đi để lấy bánh mỳ cho ba người. Ian ngồi bên cạnh tôi, thản nhiên quay sang cô gái ở phía bên kia của anh ta. Đó là cô gái trẻ tóc vàng – anh ta gọi cô ấy là Paige.
“Mọi chuyện thế nào? Em thế nào sau khi Andy đi?” anh ta hỏi cô ấy.
“Em sẽ ổn nếu không lo lắng quá,” cô ấy bảo với anh ta, cắn môi.
“Cậu ấy sẽ về nhà sớm thôi,” Ian đảm bảo với cô ta. “Jared luôn luôn mang tất cả mọi người về nhà. Anh ấy thực sự tài năng. Chúng ta không hề gặp tai nạn nào, không có vấn đề nào kể từ khi anh ấy đến. Andy sẽ ổn thôi.”
Mối quan tâm của tôi nhá lên khi anh ta nhắc tới Jared – và Melanie, vốn rất lơ mơ trong những ngày này, lại cựa quậy – nhưng Ian không nói bất kì điều gì khác. Anh ta chỉ vỗ vỗ vào vai Paige và quay đi để lấy thức ăn từ tay Jeb.
Jeb ngồi cạnh tôi và quan sát căn phòng với cảm giác hài lòng sâu sắc hiện rõ trên mặt ông. Tôi cũng nhìn quanh căn phòng, cố nhìn xem ông nhìn cái gì. Chắc hẳn nơi này mọi khi giống như thế này, khi tôi chưa ở đây. Chỉ có điều dường như hôm nay tôi không làm phiền họ. Họ chắc đã mệt mỏi với việc để tôi làm gián đoạn cuộc sống của họ.
“Mọi thứ đang ổn định,” Ian nhận xét với Jeb.
“Biết là sẽ thế mà. Tất cả chúng ta ở đây đều là những người biết điều.”
Tôi nhíu mày với chính mình.
“Bây giờ, thì đúng,” Ian nói, cười lớn. “Anh cháu không có ở đây.”
“Chính xác,” Jeb đồng ý.
Tôi thấy thú vị vì Ian tự nhận mình ở trong số những người biết điều. Anh ta có nhận ra Jeb đang không mang súng không? Tôi phát điên vì tò mò, nhưng tôi không thể mạo hiểm chỉ ra điều đó trong trường hợp anh ta không chú ý.
Bữa ăn tiếp tục như nó đã bắt đầu. Sự khác thường của tôi rõ ràng là đã hết tác dụng.
Khi ăn xong, Jeb nói tôi đáng được nghỉ ngơi. Ông đi bộ với tôi tới tận cửa phòng, lại trở thành quý ông lịch lãm.
“Chào, Wanda,” ông nói, gẩy tay vào cái mũ tưởng tượng của ông.
Tôi hít một hơi dài để lấy can đảm. “Bác Jeb, chờ đã.”
“Sao?”
“Bác Jeb…” tôi rụt rè, cố tìm một cách lịch sự để nói. “Cháu… à, có lẽ cháu hơi ngốc, nhưng cháu đã kiểu như nghĩ chúng ta là bạn bè.”
Tôi chăm chú nhìn mặt ông, tìm bất kì sự đổi khác nào có thể chỉ ra rằng ông sắp nói dối với tôi. Trông ông chỉ tốt bụng, nhưng tôi còn biết gì về một kẻ gian dối nữa chứ?
“Tất nhiên chúng ta là bạn, Wanda à.”
“Vậy tại sao bác lại cố khiến cháu bị giết?”
Cặp lông mày rậm rạp của ông nhíu lại ngạc nhiên. “Nào, sao cháu lại nghĩ thế, hả cưng?”
Tôi chỉ ra những bằng chứng của mình. “Hôm nay bác đã không mang theo súng. Và hôm qua đã bỏ cháu lại một mình.”
Jeb cười toe. “Ta tưởng cháu ghét khẩu súng ấy.”
Tôi chờ câu trả lời.
“Wanda à, nếu ta muốn cháu chết, thì cháu đã không qua được ngày đầu tiên rồi.”
“Cháu biết,” tôi lẩm bẩm, bắt đầu cảm thấy hổ thẹn mà không hiểu tại sao. “Đó là lý do tại sao cháu thấy rất bối rối.”
Jeb cười vui vẻ. “Không, ta không muốn cháu phải chết! Đó là điều quan trọng, nhóc ạ. Ta đang tập cho họ quen dần với việc thấy cháu quanh đây, tập cho họ chấp nhận tình huống đó mà không nhận ra nó. Giống như cách luộc một con cóc vậy.”
Trán tôi nhăn lại trước sự so sánh quái gở đó.
Jeb giải thích. “Nếu cháu ném một con cóc vào một nồi nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngoài ngay. Nhưng nếu cháu đặt con cóc trong một nồi nước bình thường và từ từ đun, con cóc sẽ không phát hiện ra chuyện gì cho đến khi quá muộn. Cóc luộc. Đó là chuyện tiến hành công việc từng bước.”
Tôi nghĩ về chuyện đó trong một giây – nhớ lại cách những con người đó đã lờ tôi đi ra sao trong bữa trưa hôm nay. Jeb đã làm cho họ quen với tôi. Nhận thức đó khiến tôi cảm thấy hi vọng một cách kì lạ. Hi vọng là một thứ ngớ ngẩn trong tình trạng của tôi lúc này, nhưng dù thế nào nó vẫn ngấm vào tôi, làm nhận thức của tôi sáng sủa hơn trước.
“Bác Jeb?”
“Ơi?”
“Cháu là con cóc hay là nồi nước?”
Ông cười. “Ta để cái đó cho cháu tự suy nghĩ. Tự kiểm điểm rất có ích cho tâm hồn.” Ông lại cười, lần này lớn hơn, khi ông quay người bước đi. “Không định chơi chữ nhé.”
“Chờ đã – cháu có thể hỏi một câu nữa không?”
“Chắc rồi. Ta nghĩ đến lượt của cháu rồi, sau tất cả những gì ta đã hỏi cháu.”
“Sao bác lại là bạn cháu, Jeb?”
Ông mím môi một giây, cân nhắc câu trả lời.
“Cháu biết ta là một người tò mò,” ông bắt đầu, và tôi gật. “Chà, ta đã quan sát đám linh thể rất nhiều, nhưng ta chưa bao giờ nói chuyện với chúng. Ta có biết bao nhiêu câu hỏi cứ chất đống lên mãi… Thêm nữa, ta luôn nghĩ rằng, nếu muốn người ta có thể hòa thuận với bất kì một ai. Ta thích kiểm nghiệm lý thuyết của mình. Và thấy không, cháu đang ở đây, một trong những cô gái tốt nhất mà ta từng gặp. Rất thú vị khi có một linh thể làm bạn, và khiến ta cảm thấy cực kì đặc biệt vì ta đã làm được thế.”
Ông nháy mắt với tôi, cúi chào, và bước đi.
Chỉ bởi vì bây giờ tôi đã hiểu kế hoạch của Jeb, không có nghĩa là mọi thứ sẽ dễ dàng hơn khi ông đẩy kế hoạch đi xa hơn.
Ông không còn mang khẩu súng đi bất kì nơi nào nữa. Tôi không biết nó ở đâu, nhưng ít nhất tôi mừng vì Jamie không ngủ cùng với nó nữa. Tôi cũng hơi lo lắng khi Jamie ở cùng với tôi mà không được bảo vệ, nhưng tôi quyết định rằng thực ra không có khẩu súng nó sẽ bớt nguy hiểm hơn. Chẳng ai sẽ thấy cần phải làm tổn hại nó khi mà nó không phải là một mối đe dọa cả. Hơn nữa, không còn ai tới giám sát tôi nữa.
Jeb bắt đầu sai tôi đi làm những việc lặt vặt. Chạy trở lại nhà bếp lấy ổ bánh mỳ, vì ông vẫn còn đói. Đi lấy một thùng nước, góc này của cánh đồng vẫn còn khô. Kéo Jamie ra khỏi lớp học của nó, Jeb cần phải nói chuyện với nó. Đám rau chân vịt đã nẩy mầm chưa? Đi kiểm tra xem. Tôi đã nhớ đường đi qua các hang động phía nam chưa? Jeb có một lời cần nhắn với Doc.
Mỗi lần tôi phải đi thực hiện những chỉ thị đơn giản này, tôi đều mướt mồ hôi vì sợ. Tôi tập trung vào việc ẩn mình và bước đi nhanh nhất có thể mà không phải chạy qua những căn phòng lớn và hành lang tối đen. Tôi thường áp sát vào tường và cúi gằm mặt xuống. Thi thoảng, tôi vẫn còn làm ngừng những cuộc chuyện trò như từ trước đến nay, nhưng thường là tôi bị lờ đi. Lần duy nhất tôi thực sự gặp nguy hiểm chết người là khi tôi làm gián đoạn lớp học của Sharon để gọi Jamie ra. Cái nhìn Sharon bắn cho tôi dường như thích hợp với một hành động bạo lực tiếp theo. Nhưng cô ấy để Jamie đi với một cái gật đầu sau khi tôi thì thào yêu cầu của mình, và khi chúng tôi ở một mình, nó nắm bàn tay run rẩy của tôi và bảo tôi là bất kì ai dám cắt ngang lớp học của Sharon đều bị cô ấy nhìn như thế.
Lần tồi tệ nhất là lần tôi phải đi tìm Doc, bởi vì Ian cứ khăng khăng đòi chỉ đường cho tôi. Tôi nghĩ tôi có thể từ chối, nhưng Jeb không thấy có vấn đề gì với chuyện đó, và điều đó có nghĩa là Jeb tin tưởng Ian sẽ không giết tôi. Tôi không hề thích thú kiểm tra cái giả thiết đó chút nào, nhưng dường như đó là một cuộc kiểm nghiệm không thể tránh khỏi. Nếu Jeb sai khi tin tưởng vào Ian, thì Ian cũng sẽ tìm được cơ hội của anh ta sớm thôi. Vì thế tôi đi cùng Ian qua đường hầm dài tối đen ở phía nam như một thử thách cam go.
Tôi sống sót được qua phần đầu tiên. Doc nhận được lời nhắn. Dường như anh ta không ngạc nhiên khi thấy Ian bám đuôi sau tôi. Có lẽ đó là tưởng tượng của tôi, nhưng tôi nghĩ họ đã trao đổi một cái nhìn ý nghĩa với nhau. Tôi nửa ngờ là họ sẽ bẫy tôi lên một trong những cáng cứu thương của Doc ngay lúc đó. Những căn phòng ở đó vẫn làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Doc chỉ cảm ơn tôi rồi để tôi đi như thể anh ta đang bận. Tôi không thực sự nói được là anh ta đang làm gì – anh ta có vài cuốn sách để mở và hàng đống những giấy tờ mà dường như chẳng có gì ngoài những nét phác thảo.
Trên đường trở về, sự tò mò lấn át sợ hãi trong tôi.
“Ian?” tôi hỏi, có đôi chút khó khăn khi gọi ra cái tên đó lần đầu tiên.
“Sao?” Anh ta nghe có vẻ ngạc nhiên vì tôi đã gọi anh ta.
“Sao anh vẫn chưa giết tôi?”
Anh ta khụt khịt. “Thẳng thắn đấy.”
“Anh có thể mà, anh biết đấy. Jeb sẽ khó chịu, nhưng tôi không nghĩ là bác ấy sẽ bắn anh.” Tôi đang nói cái gì thế này? Nghe như là tôi đang cố thuyết phục anh ta vậy. Tôi cắn vào lưỡi mình.
“Tôi biết,” anh ta nói, giọng thỏa mãn.
Một thoáng im lặng, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ thành hang, trầm và đùng đục.
“Dường như thế không công bằng,” cuối cùng Ian cũng nói. “Tôi đã nghĩ về chuyện ấy rất nhiều, và tôi không thể nào thấy được làm sao giết cô lại làm mọi chuyện đúng đắn. Nó sẽ giống như xử tử một cá nhân vì một tội ác chiến tranh chung. Này, tôi không tin tất cả những giả thiết điên rồ của bác Jeb – chắc chắn nó là một điều rất tốt đẹp để tin vào, nhưng chỉ vì cô muốn một cái gì là thật không có nghĩa nó là thật. Mặc dù vậy, cho dù bác ấy đúng hay sai, cô cũng không có vẻ gì là làm hại đến chúng tôi. Tôi phải thừa nhận, cô có vẻ thành thực yêu quí thằng bé đó. Việc này trông có vẻ rất kì lạ. Dù sao, chừng nào mà cô còn không đặt chúng tôi vào nguy hiểm, có vẻ như giết cô là… độc ác. Lại thêm một điều lệch lạc nữa ở chỗ này?”
Tôi nghĩ về từ lệch lạc trong một lúc. Đó có lẽ là định nghĩa đúng nhất về tôi mà tôi từng nghe. Tôi đã từng ăn khớp với nơi nào chưa?
Thật kì lạ là chính Ian, trong số tất cả những con người khác, lại có một nội tâm dịu dàng đến kinh ngạc như thế. Tôi không nhận ra rằng sự độc ác dường như là một điều tương phản với anh ta.
Anh ta chờ trong im lặng khi tôi xem xét tất cả những điều này.
“Nếu anh không muốn giết tôi, vậy thì tại sao anh lại đi cùng với tôi hôm nay?” tôi hỏi.
Anh ta lại ngập ngừng trước khi trả lời.
“Tôi không chắc lắm…” Anh ta do dự. “Jeb nghĩ rằng mọi thứ đã ổn, nhưng tôi không hoàn toàn chắc. Vẫn còn có vài người… Dù sao, Doc và tôi đang cố để mắt đến cô mỗi khi chúng tôi có thể. Chỉ để phòng hờ. Với tôi, sai cô đi xuống đường hầm phía nam dường như là hơi thách thức vận may của cô. Nhưng đó là những gì mà bác Jeb làm tốt nhất – bác ấy thách thức vận may xa nhất có thể.”
“Anh… anh và Doc đang cố gắng bảo vệ tôi?”
“Thế giới kì lạ, phải không?”
Phải mất vài giây tôi mới trả lời được.
“Kì lạ nhất,” cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.