Chương 35
Stephenie Meyer
10/11/2016
Cố gắng
Tôi rên rỉ. Đầu tôi quay mòng mòng và lộn xộn. Dạ dày tôi cuộn lên một cách ghê tởm.
“Rút cục,” ai đó lẩm bẩm vui mừng. Ian. Tất nhiên rồi. “Đói chưa?”
Tôi nghĩ về chuyện đó rồi vô tình phát ra một âm thanh ú ớ.
“Ồ. Đừng bận tâm. Xin lỗi em. Một lần nữa. Chúng tôi phải làm thế. Mọi người thấy… phiền khi chúng tôi mang em ra ngoài.
“Không sao,” tôi thở dài.
“Muốn chút nước không?”
“Không.”
Tôi mở mắt, cố tập trung trong bóng tối. Tôi có thể nhìn thấy hai vì sao qua cái lỗ trên đầu. Vẫn còn là đêm. Hay lại một đêm nữa, ai mà biết được?
“Tôi đang ở đâu?” tôi hỏi. Hình dáng những cái lỗ không quen thuộc. Tôi có thể thề là tôi chưa từng nhìn vào cái trần nhà này trước đó.
“Phòng em,” Ian nói.
Tôi tìm kiếm khuôn mặt anh trong bóng tối nhưng chỉ có thể nhận ra hình dạng tối thui của đầu anh. Tôi dùng những ngón tay để kiểm tra bề mặt nơi tôi đang nằm; đó là một cái nệm thật sự. Có một cái gối dưới đầu tôi. Bàn tay tìm kiếm của tôi chạm vào tay anh, và anh tóm lấy ngón tay tôi trước khi tôi có thể rút lui.
“Phòng này thực sự là của ai?”
“Của em.”
“Ian…”
“Từng là của chúng tôi – Kyle và tôi. Kyle đang… bị giữ trong bệnh viện cho đến khi mọi chuyện được định đoạt. Tôi có thể chuyển vào ở cùng Wes.”
“Tôi không chiếm phòng anh đâu. Và ý anh là gì, khi nói tới khi mọi chuyện được định đoạt?”
“Tôi đã bảo em là sẽ có một phiên toà mà.”
“Khi nào.”
“Tại sao em lại muốn biết?”
“Bởi vì nếu mọi người tiến hành việc đó, thì tôi phải ở đó. Để giải thích.”
“Để nói dối.”
“Khi nào?” tôi lại hỏi.
“Lúc trời vừa sáng. Tôi sẽ không mang em tới.”
“Vậy thì tôi sẽ tự đi. Tôi biết tôi sẽ có thể bước đi ngay khi đầu tôi hết quay cuồng.”
“Em sẽ làm thế, phải không?”
“Phải. Sẽ không công bằng nếu anh không để tôi nói.”
Ian thở dài. Anh thả tay tôi ra và chầm chậm đứng lên. Tôi có thể nghe thấy tiếng khớp xương của anh kêu lốp bốp khi anh đứng dậy. Anh đã ngồi trong bóng tối chờ tôi tỉnh dậy bao lâu rồi? “Tôi sẽ trở lại ngay. Có thể em không đói, nhưng tôi thì đói gần chết.”
“Anh đã có một đêm rất dài.”
“Phải.” “Nếu trời bắt đầu sáng, tôi sẽ không ngồi đây chờ anh đâu.”
Anh cười khúc khích mà chẳng thấy chút hài hước nào. “Tôi chắc là thế. Vì thế tôi sẽ quay lại trước khi trời sáng, và tôi sẽ giúp em tới nơi em muốn tới.”
Anh nghiêng một trong hai cánh cửa trên lối vào hầm của mình, bước vòng qua nó, rồi để nó dựa lại vào chỗ trống. Tôi nhíu mày. Với một chân thì việc đó có vẻ khó khăn. Tôi hi vọng Ian thực sự sẽ quay trở lại.
Trong khi chờ anh, tôi nhìn chằm chằm vào hai ngôi sao có thể nhìn được và để đầu mình từ từ tĩnh tại. Tôi thực sự không thích thuốc men của con người. Ư. Cơ thể tôi đau đớn, nhưng cái đầu tròng trành của tôi còn tệ hơn.
Thời gian chầm chậm trôi đi, nhưng tôi không buồn ngủ. Tôi đã ngủ gần như cả hai mươi tư giờ vừa qua. Có lẽ là tôi cũng đói. Tôi sẽ phải chờ cho dạ dày mình ổn định lại thì mới chắc được.
Ian trở lại trước khi trời sáng, đúng như anh đã hứa.
“Thấy khá hơn không?” anh hỏi khi bước vòng qua cánh cửa.
“Tôi nghĩ vậy. Tôi vẫn chưa cử động đầu.”
“Em có nghĩ đó là phản ứng của em với móc-phin không, hay là của cơ thể Melanie?”
“Đó là của Mel. Cô ấy phản ứng rất tệ với hầu hết các loại thuốc giảm đau. Cô ấy phát hiện ra chuyện đó khi làm gãy cổ tay mười năm về trước.”
Anh nghĩ về việc đó một lúc. “Thật… kì cục. Đối mặt với hai người cùng một lúc.”
“Kì cục,” tôi đồng ý.
“Em đói chưa?”
Tôi cười. “Tôi nghĩ tôi đã ngửi thấy mùi bánh mỳ. Có, tôi nghĩ bụng dạ tôi đã vượt qua thời kì tệ nhất.”
“Tôi đang hi vọng là em sẽ nói thế.”
Bóng anh duỗi ra bên cạnh tôi. Anh tìm được bàn tay tôi, rồi kéo ngón tay tôi mở ra và đặt một hình dạng tròn tròn quen thuộc vào đó.
“Giúp tôi dậy chứ?” tôi hỏi.
Anh cẩn thận vòng tay quanh vai tôi và đỡ tôi ngồi dậy trong tư thế cứng đờ, giảm thiểu cơn đau trên mạng sườn tôi. Tôi có thể cảm thấy cái gì đó là lạ trên da ở chỗ đó, cứng và chắc. “Cám ơn,” tôi nói, hơi hụt hơi. Đầu tôi chầm chậm định vị. Tôi dùng bàn tay kia chạm vào mạng sườn. Cái gì đó dính vào da tôi, dưới lớp áo. “Vậy là xương sườn tôi bị gãy?”
“Doc không chắc. Anh ấy chỉ làm những gì có thể.”
“Anh ấy quá cố gắng.”
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy tồi tệ… vì tôi đã từng không thích anh ấy,” tôi thừa nhận.
Ian cười lớn. “Tất nhiên là em không thích rồi. Tôi ngạc nhiên khi em có thể thích bất kì ai trong chúng tôi.”
“Anh đã nói ngược rồi,” tôi lẩm bẩm, và cắn ngập răng vào ổ bánh mỳ cứng. Tôi nhai chệu chạo rồi nuốt, để miếng bánh mỳ trôi xuống trong khi tôi chờ xem nó phản ứng với dạ dày tôi thế nào.
“Không ngon lành gì, tôi biết,” Ian nói.
Tôi nhún ai. “Chỉ để thử - xem cơn buồn nôn đã thực sự qua chưa.”
“Có lẽ có gì đó ngon lành hơn…”
Tôi nhìn vào anh, tò mò, nhưng không thể thấy được mặt anh. Tôi lắng nghe tiếng giật và xé… và rồi tôi có thể ngửi thấy, và tôi hiểu ra.
“Cheeto!” tôi kêu lên. “Thật không? Cho tôi á?”
Cái gì đó chạm vào môi tôi, và tôi cắn cái miếng ngon lành anh đưa cho.
“Tôi đã nằm mơ về nó đấy.” tôi thở dài khi nhai.
Câu đó khiến anh cười. Anh đặt cái gói vào tay tôi.
Tôi nhanh chóng chén sạch cái gói nhỏ, rồi ăn hết ổ bánh mỳ, được điểm thêm hương vị pho mát vẫn còn vương trong miệng tôi. Anh đưa cho tôi một chai nước trước khi tôi có thể hỏi.
“Cám ơn. Không chỉ vì gói Cheeto, anh biết đấy. Vì rất nhiều chuyện.”
“Rất sẵn lòng, Wanda.”
Tôi nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh đậm của anh, cố giải mã tất cả mọi thứ anh đang nói chỉ với một câu đó – dường như có gì đó nhiều hơn là chỉ sự lịch thiệp trong đó. Và rồi tôi nhận ra rằng tôi đã có thể nhìn thấy màu mắt Ian; tôi nhanh chóng liếc lên mấy cái lỗ trên trần. Các vì sao đã biến mất, và bầu trời chuyển thành màu xám nhạt. Bình minh đã tới. Ánh sáng đầu tiên.
“Em có chắc em phải làm việc này không?” Ian hỏi, hai bàn tay anh đã nửa giơ ra như định bế tôi lên.
Tôi gật đầu. “Anh không cần phải bế tôi. Chân tôi khá hơn rồi.”
“Chúng ta sẽ xem.”
Anh giúp tôi đứng lên, đặt tay quanh eo tôi và kéo tay tôi quanh cổ anh. “Giờ thì, cẩn thận đấy. Em thấy sao?”
Tôi tập tễnh bước một bước. Nó rất đau, nhưng tôi có thể làm được. “Tuyệt. Đi thôi.”
Tôi nghĩ Ian thích cô quá nhiều.
Quá nhiều? tôi ngạc nhiên khi nghe thấy Melanie, và rõ ràng đến thế. Gần đây, cô ấy chỉ nói chuyện như thế khi nào có Jared ở gần.
Tôi cũng ở đây mà. Anh ta thậm chí chẳng quan tâm đến chuyện đó sao?
Tất nhiên anh ấy có. Anh ấy tin tưởng chúng ta hơn bất kì ai khác ngoài Jamie và Jeb.
Ý tôi không phải thế.
Ý cô là gì?
Nhưng cô ấy đã đi.
Chúng tôi mất rất nhiều thời gian. Tôi ngạc nhiên là chúng tôi phải đi xa đến thế. Tôi tưởng chúng tôi đang đi tới quảng trường lớn hay là bếp ăn – những chỗ tụ tập thông thường. Nhưng chúng tôi đi qua cả cánh đồng phía đông và cứ đi mãi cho đến khi cuối cùng cũng tới căn hầm lớn, sâu mà Jeb gọi là phòng vui chơi. Tôi đã không trở lại đây kể từ chuyến tham quan đầu tiên. Mùi dòng sông sun phua nồng nặc chào đón tôi.
Không như phần lớn những cái hang ở đây, phòng vui chơi rộng hơn chiều cao của nó rất nhiều. Giờ tôi có thể nhìn thấy nó nhờ những cái đèn xanh mờ treo trên trần nhiều hơn là những cái đặt trên sàn. Trần nhà chỉ cách đầu tôi vài feet, chiều cao của một cái trần bình thường trong một căn nhà. Nhưng tôi không thể nhìn thấy được những bức tường, chúng quá xa ánh sáng. Tôi không thể thấy được dòng sông bốc mùi, chảy đâu đó ở góc xa, nhưng tôi có thể nghe thấy những tiếng nhỏ giọt và phun trào.
Kyle ngồi ở chỗ sáng nhất. Hai cánh tay dài vòng quanh chân. Khuôn mặt anh ta là một chiếc mặt nạ cứng đờ. Anh ta không nhìn lên khi Ian giúp tôi trèo vào.
Một bên anh ta là Jared và Doc, đứng đó, cả hai tay đều thả lỏng hai bên người. Như thể họ là… những lính gác.
Jeb đứng một bên Jared, súng quăng qua một bên vai. Ông có vẻ thư thái, nhưng tôi đã biết khuôn mặt đó có thể thay đổi nhanh thế nào. Jamie giơ bàn tay nó lên … không, Jeb nắm cổ tay Jamie, và có vẻ như Jamie không vui vẻ gì về chuyện đó. Mặc dù vậy khi nó nhìn thấy tôi đi vào, nó vẫn cười và vẫy tay. Nó hít thở sâu và nhìn xoáy vào Jeb. Jeb thả cổ tay Jamie ra.
Sharon đứng một bên Doc, với Bác Maggie ở bên kia chị ta.
Ian kéo tôi về phía rìa bóng tối bao quanh hoạt cảnh này. Chúng tôi không ở một mình. Tôi có thể nhìn thấy hình dáng của nhiều người khác, nhưng không thấy mặt họ.
Thật kì lạ; khi đi ngang qua những cái hang, Ian đã dễ dàng đỡ phần lớn sức nặng của tôi. Vậy mà lúc này, có vẻ như anh đã thấm mệt. Cánh tay anh vòng quanh eo tôi lỏng lẻo. Tôi lảo đảo và nhẩy lò cò về phía trước hết sức có thể cho đến khi anh chọn được điểm anh muốn dừng. Anh đặt tôi xuống sàn, rồi ngồi bên cạnh tôi.
“Ối,” tôi nghe thấy ai đó thì thào.
Tôi xoay người và chỉ có thể nhận ra Trudy. Bà luồn lách lại gần chúng tôi, Geoffrey và rồi Heath làm theo bà.
“Trông cô tệ quá,” bà bảo tôi. “Cô đau lắm không?”
Tôi nhún vai. “Cháu ổn.” Tôi bắt đầu tự hỏi có phải Ian để cho tôi vật lộn chỉ để trình diễn những viết thương của tôi ra không – để khiến tôi làm chứng chống lại Kyle. Tôi nhíu mày trước biểu hiện vô tội trên mặt anh. Lúc đó Wes và Lily đến nơi và tới ngồi cùng với nhóm nhỏ những đồng minh của tôi. Vài giây sau Brandt tới, rồi đến Heidi, và rồi Andy và Paige. Aaron đến sau cùng.
“Vậy là tất cả mọi người,” anh ta nói. “Lucina ở lại với lũ trẻ. Cô ấy không muốn chúng tới đây – cô ấy nói cứ tiến hành mà không cần cô ấy.”
Aaron ngồi bên cạnh Andy, và có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
“Được rồi,” Jeb nói bằng giọng to rõ để mọi người đều nghe thấy. “Chúng ta sẽ tiến hành như thế này. Bỏ phiếu đa số chống thiểu số. Như mọi khi, ta sẽ ra quyết định của mình nếu ta không thích cách làm của đa số, bởi vì đây là –“
“Nhà của ta,” một vài giọng nói đồng thanh cắt ngang. Ai đó cười khúc khích nhưng dừng ngay lập tức. Chuyện này không buồn cười. Một con người đang phải ra toà vì đã cố giết một người ngoài hành tinh. Đây hẳn là ngày tồi tệ nhất cho tất cả bọn họ.
“Ai chống lại Kyle?” Jeb hỏi.
Ian bắt đầu đứng lên bên cạnh tôi. “Không!” tôi thì thào, tóm lấy khuỷu tay anh.
Anh gạt tôi ra và đứng lên.
“Chuyện này khá đơn giản,” Ian nói. Tôi muốn nhảy lên và chặn bàn tay tôi ngang miệng anh, nhưng tôi không nghĩ mình có thể đứng lên mà không được giúp đỡ. “Anh trai tôi đã được cảnh báo. Anh ấy không có bất kì nghi ngờ gì về mệnh lệnh của Jeb trong chuyện này. Wanda là một phần trong cộng đồng của chúng ta – cô ấy có cùng những qui tắc và sự bảo vệ như bất kì ai trong chúng ta. Jeb đã bảo Kyle rất rõ ràng rằng nếu anh ấy không thể sống cùng cô ấy ở đây, anh ấy có thể bỏ đi. Kyle đã quyết định ở lại. Khi đó và cả bây giờ anh ấy đã biết rõ hình phạt dành cho tội giết người ở đây.”
“Nó vẫn còn sống,” Kyle gằn giọng.
“Đó là lý do vì sao tôi không yêu cầu anh phải chết,” Ian quát lại. “Nhưng anh không thể sống ở đây nữa. Không một khi anh đã biến thành một tên sát nhân từ trong máu.”
Ian nhìn chằm chằm vào anh trai anh một lát, rồi lại ngồi xuống đất cạnh tôi.
“Nhưng có thể anh ấy sẽ bị bắt, và chúng ta không biết gì hết,” Brandt phản đối, đứng dậy. “Anh ấy sẽ dẫn chúng trở lại đây, và chúng ta không được báo trước.”
Có một tiếng rì rào quanh căn phòng.
Kyle lườm Brandt. “Chúng sẽ không bao giờ bắt được tôi còn sống.”
“Vậy thì rút cục đó cũng vẫn là án tử hình,” ai đó nói cùng một với lúc Andy, “Anh không thể đảm bảo điều đó.”
“Từng người nói một,” Jeb cảnh cáo.
“Trước đây tôi đã sống sót ở ngoài đó rồi,” Kyle giận dữ nói.
Một giọng nói khác tới từ trong bóng tối. “Đó là một sự mạo hiểm.” Tôi không thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó – chỉ là những tiếng thì thào rin rít.
Và một người khác. “Kyle đã làm gì sai chứ? Chẳng có gì hết.”
Jeb bước một bước về phía giọng nói, lừ mắt. “Luật lệ của ta.”
“Cô ta không phải là một trong chúng ta,” ai đó khác phản đối.
Ian lại bắt đầu đứng lên.
“Này!” Jared hét lớn. Giọng nói của anh to đến nỗi tất cả mọi người đều nhảy lên. “Wanda không phải là bị cáo ở đây! Có ai có một lời phàn nàn chắc chắn chống lại cô ấy không – chống lại chính bản thân Wanda? Vậy thì hãy yêu cầu một phiên toà khác. Nhưng tất cả chúng ta đều biết cô ấy không làm hại bất kì ai ở đây hết. Thực tế, cô ấy đã cứu mạng anh ta.” Anh chỉ một ngón tay vào lưng Kyle. Vai của Kyle so lại, giống như anh ta cảm nhận được cú đâm. “Chỉ vài giây sau khi anh ta đã cố ném cô ấy xuống sông, cô ấy đã mạo hiểm mạng sống để cứu anh ta thoát khỏi cùng một cái chết đau đớn tương tự. Liệu bất kì ai ở đây có thể làm chuyện giống như vậy không – cứu sống kẻ thù của mình? Anh ta đã cố giết cô ấy, vậy mà cô ấy thậm chí còn không tố cáo anh ta?”
Tôi cảm thấy mọi con mắt trong căn phòng tối lúc này đều tập trung vào mặt tôi khi Jared giơ bàn tay anh ra, lòng bàn tay ngửa lên, về phía tôi.
“Cô có tố cáo anh ta không, Wanda?”
Mắt tôi mở lớn nhìn chằm chằm vào anh, kinh ngạc vì anh đang nói vì tôi, vì anh đang nói với tôi, vì anh đang dùng tên của tôi. Melanie cũng bị choáng, bị giằng xé. Cô ấy vô cùng vui mừng trước nét hiền lành trên mặt anh khi anh nhìn vào chúng tôi, sự dịu dàng trong mắt anh vốn đã thiếu vắng quá lâu. Nhưng anh lại gọi tên của tôi…
Tôi phải mất vài giây mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tất cả chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm,” tôi thì thầm. “Cả hai chúng tôi đều ngã xuống khi sàn nhà bị sập. Chẳng có gì khác xảy ra cả.” Tôi hi vọng thì thầm sẽ giúp cho mọi người khó phát hiện lời nói dối của tôi hơn, nhưng ngay khi tôi vừa nói xong, Ian đã cười khúc khích. Tôi thúc cùi chỏ vào anh, nhưng việc đó không ngăn được anh.
Jared đã thực sự cười vào tôi. “Thấy chưa. Cô ấy thậm chí còn cố nói dối để bảo vệ anh ta.”
“Cố gắng là một từ có tác dụng,” Ian nói thêm.
“Ai nói đó là nói dối? Ai có thể chứng minh điều đó?” Maggie gay gắt hỏi, bước lên trước vào khoảng trống cạnh Kyle. “Ai có thể chứng minh rằng sự thật không nghe có vẻ giả dối trên miệng nó?”
“Mag –“ Jeb bắt đầu nói.
“Im đi, Jebediah – Tôi đang nói. Chẳng có lý do gì cho chúng ta tới đây hết. Không con người nào bị tấn công. Tên xâm nhập quỷ quyệt đó không phàn nàn. Đây là một sự lãng phí thời gian của tất cả chúng ta.”
“Tôi đồng ý,” Sharon nói thêm bằng giọng to, rõ ràng.
Doc bắn cho chị ta cái nhìn bị tổn thương.
Trudy nhảy lên. “Chúng ta không thể chứa chấp một tên giết người – và chờ cho đến khi hắn ta thành công!”
“Giết người là một cụm từ mang tính chủ quan,” Maggie rít lên. “Tôi chỉ coi đó là giết người khi có một con người nào đó bị giết.”
Tôi cảm thấy cánh tay Ian vòng quanh vai tôi. Tôi đã không nhận ra tôi đang run cho đến khi cơ thể bất động của anh ấn vào tôi.
“Con người cũng là một cụm từ chủ quan, Magnolia,” Jared nói, lừ mắt với bà ta. “Tôi nghĩ định nghĩa ấy bao hàm một chút tình thương yêu, và một chút lòng từ bi.”
“Hãy bỏ phiếu,” Sharon nói trước khi mẹ chị ta có thể trả lời ông. “Hãy giơ tay lên nếu mọi người nghĩ là Kyle nên được phép ở lại, không bị phạt vì… sự hiểu lầm đó.” Chị ta không liếc mắt về phía tôi, mà là về phía Ian ở bên cạnh tôi khi chị ta dùng đúng những từ tôi đã dùng.
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Tôi quan sát gương mặt Jared khi những đường nét của anh biến thành một vẻ cau có.
Tôi chiến đấu để giơ tay lên, nhưng Ian siết chặt vòng ôm của anh quanh cánh tay tôi và phát ra một âm thanh bực tức qua mũi anh. Tôi giơ lòng bàn tay lên cao nhất có thể. Mặc dù vậy, cuối cùng lá phiếu của tôi cũng không cần thiết.
Jeb đếm to. “Mười… mười lăm… hai mươi… hai mươi ba. Okay, thế là đa số rõ ràng.”
Tôi không nhìn quanh xem ai đã bỏ phiếu thế nào. Chỉ cần nhìn quanh cái góc nhỏ của tôi cũng thấy mọi cánh tay đều khoanh chặt quanh ngực và mọi đôi mắt đều nhìn đăm đăm vào Jeb với khuôn mặt trông đợi.
Jamie bước xa khỏi Jeb để lách vào giữa Trudy với tôi. Nó đặt cánh tay quanh người tôi, dưới cánh tay Ian.
“Có lẽ các linh thể đã đúng về bọn em,” nó nói, đủ to để hầu hết mọi người đều nghe thấy giọng nói cao, cứng rắn của nó. “Đa số không tốt hơn –“
“Im lặng!” tôi suỵt nó.
“Okay,” Jeb nói. Tất cả mọi người đều im lặng. Jeb nhìn xuống Kyle, rồi xuống tôi, và rồi xuống Jared.
“Okay, lần này ta sẽ đồng ý làm theo đa số.”
“Jeb –“ Jared và Ian đồng thanh nói.
“Nhà ta, luật của ta,” Jeb nhắc nhở họ. “Đừng bao giờ quên điều đó. Vì thế nghe ta nói đây, Kyle. Và tôi nghĩ cả chị cũng nên nghe cho rõ đây, Magnolia. Bất kì ai cố làm tổn thương Wanda một lần nữa sẽ không có một phiên toà, mà sẽ có một tang lễ.” Ông vỗ vào báng súng để nhấn mạnh.
Tôi co rúm.
Magnolia căm ghét lườm vào em trai bà.
Kyle gật đầu, như thể chấp nhận điều kiện.
Jeb nhìn quanh đám khán giả lố nhố, xoáy mắt vào từng thành viên trừ cái nhóm nhỏ cạnh tôi.
“Phiên toà kết thúc,” Jeb tuyên bố. “Ai muốn chơi nào?”
Tôi rên rỉ. Đầu tôi quay mòng mòng và lộn xộn. Dạ dày tôi cuộn lên một cách ghê tởm.
“Rút cục,” ai đó lẩm bẩm vui mừng. Ian. Tất nhiên rồi. “Đói chưa?”
Tôi nghĩ về chuyện đó rồi vô tình phát ra một âm thanh ú ớ.
“Ồ. Đừng bận tâm. Xin lỗi em. Một lần nữa. Chúng tôi phải làm thế. Mọi người thấy… phiền khi chúng tôi mang em ra ngoài.
“Không sao,” tôi thở dài.
“Muốn chút nước không?”
“Không.”
Tôi mở mắt, cố tập trung trong bóng tối. Tôi có thể nhìn thấy hai vì sao qua cái lỗ trên đầu. Vẫn còn là đêm. Hay lại một đêm nữa, ai mà biết được?
“Tôi đang ở đâu?” tôi hỏi. Hình dáng những cái lỗ không quen thuộc. Tôi có thể thề là tôi chưa từng nhìn vào cái trần nhà này trước đó.
“Phòng em,” Ian nói.
Tôi tìm kiếm khuôn mặt anh trong bóng tối nhưng chỉ có thể nhận ra hình dạng tối thui của đầu anh. Tôi dùng những ngón tay để kiểm tra bề mặt nơi tôi đang nằm; đó là một cái nệm thật sự. Có một cái gối dưới đầu tôi. Bàn tay tìm kiếm của tôi chạm vào tay anh, và anh tóm lấy ngón tay tôi trước khi tôi có thể rút lui.
“Phòng này thực sự là của ai?”
“Của em.”
“Ian…”
“Từng là của chúng tôi – Kyle và tôi. Kyle đang… bị giữ trong bệnh viện cho đến khi mọi chuyện được định đoạt. Tôi có thể chuyển vào ở cùng Wes.”
“Tôi không chiếm phòng anh đâu. Và ý anh là gì, khi nói tới khi mọi chuyện được định đoạt?”
“Tôi đã bảo em là sẽ có một phiên toà mà.”
“Khi nào.”
“Tại sao em lại muốn biết?”
“Bởi vì nếu mọi người tiến hành việc đó, thì tôi phải ở đó. Để giải thích.”
“Để nói dối.”
“Khi nào?” tôi lại hỏi.
“Lúc trời vừa sáng. Tôi sẽ không mang em tới.”
“Vậy thì tôi sẽ tự đi. Tôi biết tôi sẽ có thể bước đi ngay khi đầu tôi hết quay cuồng.”
“Em sẽ làm thế, phải không?”
“Phải. Sẽ không công bằng nếu anh không để tôi nói.”
Ian thở dài. Anh thả tay tôi ra và chầm chậm đứng lên. Tôi có thể nghe thấy tiếng khớp xương của anh kêu lốp bốp khi anh đứng dậy. Anh đã ngồi trong bóng tối chờ tôi tỉnh dậy bao lâu rồi? “Tôi sẽ trở lại ngay. Có thể em không đói, nhưng tôi thì đói gần chết.”
“Anh đã có một đêm rất dài.”
“Phải.” “Nếu trời bắt đầu sáng, tôi sẽ không ngồi đây chờ anh đâu.”
Anh cười khúc khích mà chẳng thấy chút hài hước nào. “Tôi chắc là thế. Vì thế tôi sẽ quay lại trước khi trời sáng, và tôi sẽ giúp em tới nơi em muốn tới.”
Anh nghiêng một trong hai cánh cửa trên lối vào hầm của mình, bước vòng qua nó, rồi để nó dựa lại vào chỗ trống. Tôi nhíu mày. Với một chân thì việc đó có vẻ khó khăn. Tôi hi vọng Ian thực sự sẽ quay trở lại.
Trong khi chờ anh, tôi nhìn chằm chằm vào hai ngôi sao có thể nhìn được và để đầu mình từ từ tĩnh tại. Tôi thực sự không thích thuốc men của con người. Ư. Cơ thể tôi đau đớn, nhưng cái đầu tròng trành của tôi còn tệ hơn.
Thời gian chầm chậm trôi đi, nhưng tôi không buồn ngủ. Tôi đã ngủ gần như cả hai mươi tư giờ vừa qua. Có lẽ là tôi cũng đói. Tôi sẽ phải chờ cho dạ dày mình ổn định lại thì mới chắc được.
Ian trở lại trước khi trời sáng, đúng như anh đã hứa.
“Thấy khá hơn không?” anh hỏi khi bước vòng qua cánh cửa.
“Tôi nghĩ vậy. Tôi vẫn chưa cử động đầu.”
“Em có nghĩ đó là phản ứng của em với móc-phin không, hay là của cơ thể Melanie?”
“Đó là của Mel. Cô ấy phản ứng rất tệ với hầu hết các loại thuốc giảm đau. Cô ấy phát hiện ra chuyện đó khi làm gãy cổ tay mười năm về trước.”
Anh nghĩ về việc đó một lúc. “Thật… kì cục. Đối mặt với hai người cùng một lúc.”
“Kì cục,” tôi đồng ý.
“Em đói chưa?”
Tôi cười. “Tôi nghĩ tôi đã ngửi thấy mùi bánh mỳ. Có, tôi nghĩ bụng dạ tôi đã vượt qua thời kì tệ nhất.”
“Tôi đang hi vọng là em sẽ nói thế.”
Bóng anh duỗi ra bên cạnh tôi. Anh tìm được bàn tay tôi, rồi kéo ngón tay tôi mở ra và đặt một hình dạng tròn tròn quen thuộc vào đó.
“Giúp tôi dậy chứ?” tôi hỏi.
Anh cẩn thận vòng tay quanh vai tôi và đỡ tôi ngồi dậy trong tư thế cứng đờ, giảm thiểu cơn đau trên mạng sườn tôi. Tôi có thể cảm thấy cái gì đó là lạ trên da ở chỗ đó, cứng và chắc. “Cám ơn,” tôi nói, hơi hụt hơi. Đầu tôi chầm chậm định vị. Tôi dùng bàn tay kia chạm vào mạng sườn. Cái gì đó dính vào da tôi, dưới lớp áo. “Vậy là xương sườn tôi bị gãy?”
“Doc không chắc. Anh ấy chỉ làm những gì có thể.”
“Anh ấy quá cố gắng.”
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy tồi tệ… vì tôi đã từng không thích anh ấy,” tôi thừa nhận.
Ian cười lớn. “Tất nhiên là em không thích rồi. Tôi ngạc nhiên khi em có thể thích bất kì ai trong chúng tôi.”
“Anh đã nói ngược rồi,” tôi lẩm bẩm, và cắn ngập răng vào ổ bánh mỳ cứng. Tôi nhai chệu chạo rồi nuốt, để miếng bánh mỳ trôi xuống trong khi tôi chờ xem nó phản ứng với dạ dày tôi thế nào.
“Không ngon lành gì, tôi biết,” Ian nói.
Tôi nhún ai. “Chỉ để thử - xem cơn buồn nôn đã thực sự qua chưa.”
“Có lẽ có gì đó ngon lành hơn…”
Tôi nhìn vào anh, tò mò, nhưng không thể thấy được mặt anh. Tôi lắng nghe tiếng giật và xé… và rồi tôi có thể ngửi thấy, và tôi hiểu ra.
“Cheeto!” tôi kêu lên. “Thật không? Cho tôi á?”
Cái gì đó chạm vào môi tôi, và tôi cắn cái miếng ngon lành anh đưa cho.
“Tôi đã nằm mơ về nó đấy.” tôi thở dài khi nhai.
Câu đó khiến anh cười. Anh đặt cái gói vào tay tôi.
Tôi nhanh chóng chén sạch cái gói nhỏ, rồi ăn hết ổ bánh mỳ, được điểm thêm hương vị pho mát vẫn còn vương trong miệng tôi. Anh đưa cho tôi một chai nước trước khi tôi có thể hỏi.
“Cám ơn. Không chỉ vì gói Cheeto, anh biết đấy. Vì rất nhiều chuyện.”
“Rất sẵn lòng, Wanda.”
Tôi nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh đậm của anh, cố giải mã tất cả mọi thứ anh đang nói chỉ với một câu đó – dường như có gì đó nhiều hơn là chỉ sự lịch thiệp trong đó. Và rồi tôi nhận ra rằng tôi đã có thể nhìn thấy màu mắt Ian; tôi nhanh chóng liếc lên mấy cái lỗ trên trần. Các vì sao đã biến mất, và bầu trời chuyển thành màu xám nhạt. Bình minh đã tới. Ánh sáng đầu tiên.
“Em có chắc em phải làm việc này không?” Ian hỏi, hai bàn tay anh đã nửa giơ ra như định bế tôi lên.
Tôi gật đầu. “Anh không cần phải bế tôi. Chân tôi khá hơn rồi.”
“Chúng ta sẽ xem.”
Anh giúp tôi đứng lên, đặt tay quanh eo tôi và kéo tay tôi quanh cổ anh. “Giờ thì, cẩn thận đấy. Em thấy sao?”
Tôi tập tễnh bước một bước. Nó rất đau, nhưng tôi có thể làm được. “Tuyệt. Đi thôi.”
Tôi nghĩ Ian thích cô quá nhiều.
Quá nhiều? tôi ngạc nhiên khi nghe thấy Melanie, và rõ ràng đến thế. Gần đây, cô ấy chỉ nói chuyện như thế khi nào có Jared ở gần.
Tôi cũng ở đây mà. Anh ta thậm chí chẳng quan tâm đến chuyện đó sao?
Tất nhiên anh ấy có. Anh ấy tin tưởng chúng ta hơn bất kì ai khác ngoài Jamie và Jeb.
Ý tôi không phải thế.
Ý cô là gì?
Nhưng cô ấy đã đi.
Chúng tôi mất rất nhiều thời gian. Tôi ngạc nhiên là chúng tôi phải đi xa đến thế. Tôi tưởng chúng tôi đang đi tới quảng trường lớn hay là bếp ăn – những chỗ tụ tập thông thường. Nhưng chúng tôi đi qua cả cánh đồng phía đông và cứ đi mãi cho đến khi cuối cùng cũng tới căn hầm lớn, sâu mà Jeb gọi là phòng vui chơi. Tôi đã không trở lại đây kể từ chuyến tham quan đầu tiên. Mùi dòng sông sun phua nồng nặc chào đón tôi.
Không như phần lớn những cái hang ở đây, phòng vui chơi rộng hơn chiều cao của nó rất nhiều. Giờ tôi có thể nhìn thấy nó nhờ những cái đèn xanh mờ treo trên trần nhiều hơn là những cái đặt trên sàn. Trần nhà chỉ cách đầu tôi vài feet, chiều cao của một cái trần bình thường trong một căn nhà. Nhưng tôi không thể nhìn thấy được những bức tường, chúng quá xa ánh sáng. Tôi không thể thấy được dòng sông bốc mùi, chảy đâu đó ở góc xa, nhưng tôi có thể nghe thấy những tiếng nhỏ giọt và phun trào.
Kyle ngồi ở chỗ sáng nhất. Hai cánh tay dài vòng quanh chân. Khuôn mặt anh ta là một chiếc mặt nạ cứng đờ. Anh ta không nhìn lên khi Ian giúp tôi trèo vào.
Một bên anh ta là Jared và Doc, đứng đó, cả hai tay đều thả lỏng hai bên người. Như thể họ là… những lính gác.
Jeb đứng một bên Jared, súng quăng qua một bên vai. Ông có vẻ thư thái, nhưng tôi đã biết khuôn mặt đó có thể thay đổi nhanh thế nào. Jamie giơ bàn tay nó lên … không, Jeb nắm cổ tay Jamie, và có vẻ như Jamie không vui vẻ gì về chuyện đó. Mặc dù vậy khi nó nhìn thấy tôi đi vào, nó vẫn cười và vẫy tay. Nó hít thở sâu và nhìn xoáy vào Jeb. Jeb thả cổ tay Jamie ra.
Sharon đứng một bên Doc, với Bác Maggie ở bên kia chị ta.
Ian kéo tôi về phía rìa bóng tối bao quanh hoạt cảnh này. Chúng tôi không ở một mình. Tôi có thể nhìn thấy hình dáng của nhiều người khác, nhưng không thấy mặt họ.
Thật kì lạ; khi đi ngang qua những cái hang, Ian đã dễ dàng đỡ phần lớn sức nặng của tôi. Vậy mà lúc này, có vẻ như anh đã thấm mệt. Cánh tay anh vòng quanh eo tôi lỏng lẻo. Tôi lảo đảo và nhẩy lò cò về phía trước hết sức có thể cho đến khi anh chọn được điểm anh muốn dừng. Anh đặt tôi xuống sàn, rồi ngồi bên cạnh tôi.
“Ối,” tôi nghe thấy ai đó thì thào.
Tôi xoay người và chỉ có thể nhận ra Trudy. Bà luồn lách lại gần chúng tôi, Geoffrey và rồi Heath làm theo bà.
“Trông cô tệ quá,” bà bảo tôi. “Cô đau lắm không?”
Tôi nhún vai. “Cháu ổn.” Tôi bắt đầu tự hỏi có phải Ian để cho tôi vật lộn chỉ để trình diễn những viết thương của tôi ra không – để khiến tôi làm chứng chống lại Kyle. Tôi nhíu mày trước biểu hiện vô tội trên mặt anh. Lúc đó Wes và Lily đến nơi và tới ngồi cùng với nhóm nhỏ những đồng minh của tôi. Vài giây sau Brandt tới, rồi đến Heidi, và rồi Andy và Paige. Aaron đến sau cùng.
“Vậy là tất cả mọi người,” anh ta nói. “Lucina ở lại với lũ trẻ. Cô ấy không muốn chúng tới đây – cô ấy nói cứ tiến hành mà không cần cô ấy.”
Aaron ngồi bên cạnh Andy, và có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
“Được rồi,” Jeb nói bằng giọng to rõ để mọi người đều nghe thấy. “Chúng ta sẽ tiến hành như thế này. Bỏ phiếu đa số chống thiểu số. Như mọi khi, ta sẽ ra quyết định của mình nếu ta không thích cách làm của đa số, bởi vì đây là –“
“Nhà của ta,” một vài giọng nói đồng thanh cắt ngang. Ai đó cười khúc khích nhưng dừng ngay lập tức. Chuyện này không buồn cười. Một con người đang phải ra toà vì đã cố giết một người ngoài hành tinh. Đây hẳn là ngày tồi tệ nhất cho tất cả bọn họ.
“Ai chống lại Kyle?” Jeb hỏi.
Ian bắt đầu đứng lên bên cạnh tôi. “Không!” tôi thì thào, tóm lấy khuỷu tay anh.
Anh gạt tôi ra và đứng lên.
“Chuyện này khá đơn giản,” Ian nói. Tôi muốn nhảy lên và chặn bàn tay tôi ngang miệng anh, nhưng tôi không nghĩ mình có thể đứng lên mà không được giúp đỡ. “Anh trai tôi đã được cảnh báo. Anh ấy không có bất kì nghi ngờ gì về mệnh lệnh của Jeb trong chuyện này. Wanda là một phần trong cộng đồng của chúng ta – cô ấy có cùng những qui tắc và sự bảo vệ như bất kì ai trong chúng ta. Jeb đã bảo Kyle rất rõ ràng rằng nếu anh ấy không thể sống cùng cô ấy ở đây, anh ấy có thể bỏ đi. Kyle đã quyết định ở lại. Khi đó và cả bây giờ anh ấy đã biết rõ hình phạt dành cho tội giết người ở đây.”
“Nó vẫn còn sống,” Kyle gằn giọng.
“Đó là lý do vì sao tôi không yêu cầu anh phải chết,” Ian quát lại. “Nhưng anh không thể sống ở đây nữa. Không một khi anh đã biến thành một tên sát nhân từ trong máu.”
Ian nhìn chằm chằm vào anh trai anh một lát, rồi lại ngồi xuống đất cạnh tôi.
“Nhưng có thể anh ấy sẽ bị bắt, và chúng ta không biết gì hết,” Brandt phản đối, đứng dậy. “Anh ấy sẽ dẫn chúng trở lại đây, và chúng ta không được báo trước.”
Có một tiếng rì rào quanh căn phòng.
Kyle lườm Brandt. “Chúng sẽ không bao giờ bắt được tôi còn sống.”
“Vậy thì rút cục đó cũng vẫn là án tử hình,” ai đó nói cùng một với lúc Andy, “Anh không thể đảm bảo điều đó.”
“Từng người nói một,” Jeb cảnh cáo.
“Trước đây tôi đã sống sót ở ngoài đó rồi,” Kyle giận dữ nói.
Một giọng nói khác tới từ trong bóng tối. “Đó là một sự mạo hiểm.” Tôi không thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó – chỉ là những tiếng thì thào rin rít.
Và một người khác. “Kyle đã làm gì sai chứ? Chẳng có gì hết.”
Jeb bước một bước về phía giọng nói, lừ mắt. “Luật lệ của ta.”
“Cô ta không phải là một trong chúng ta,” ai đó khác phản đối.
Ian lại bắt đầu đứng lên.
“Này!” Jared hét lớn. Giọng nói của anh to đến nỗi tất cả mọi người đều nhảy lên. “Wanda không phải là bị cáo ở đây! Có ai có một lời phàn nàn chắc chắn chống lại cô ấy không – chống lại chính bản thân Wanda? Vậy thì hãy yêu cầu một phiên toà khác. Nhưng tất cả chúng ta đều biết cô ấy không làm hại bất kì ai ở đây hết. Thực tế, cô ấy đã cứu mạng anh ta.” Anh chỉ một ngón tay vào lưng Kyle. Vai của Kyle so lại, giống như anh ta cảm nhận được cú đâm. “Chỉ vài giây sau khi anh ta đã cố ném cô ấy xuống sông, cô ấy đã mạo hiểm mạng sống để cứu anh ta thoát khỏi cùng một cái chết đau đớn tương tự. Liệu bất kì ai ở đây có thể làm chuyện giống như vậy không – cứu sống kẻ thù của mình? Anh ta đã cố giết cô ấy, vậy mà cô ấy thậm chí còn không tố cáo anh ta?”
Tôi cảm thấy mọi con mắt trong căn phòng tối lúc này đều tập trung vào mặt tôi khi Jared giơ bàn tay anh ra, lòng bàn tay ngửa lên, về phía tôi.
“Cô có tố cáo anh ta không, Wanda?”
Mắt tôi mở lớn nhìn chằm chằm vào anh, kinh ngạc vì anh đang nói vì tôi, vì anh đang nói với tôi, vì anh đang dùng tên của tôi. Melanie cũng bị choáng, bị giằng xé. Cô ấy vô cùng vui mừng trước nét hiền lành trên mặt anh khi anh nhìn vào chúng tôi, sự dịu dàng trong mắt anh vốn đã thiếu vắng quá lâu. Nhưng anh lại gọi tên của tôi…
Tôi phải mất vài giây mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tất cả chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm,” tôi thì thầm. “Cả hai chúng tôi đều ngã xuống khi sàn nhà bị sập. Chẳng có gì khác xảy ra cả.” Tôi hi vọng thì thầm sẽ giúp cho mọi người khó phát hiện lời nói dối của tôi hơn, nhưng ngay khi tôi vừa nói xong, Ian đã cười khúc khích. Tôi thúc cùi chỏ vào anh, nhưng việc đó không ngăn được anh.
Jared đã thực sự cười vào tôi. “Thấy chưa. Cô ấy thậm chí còn cố nói dối để bảo vệ anh ta.”
“Cố gắng là một từ có tác dụng,” Ian nói thêm.
“Ai nói đó là nói dối? Ai có thể chứng minh điều đó?” Maggie gay gắt hỏi, bước lên trước vào khoảng trống cạnh Kyle. “Ai có thể chứng minh rằng sự thật không nghe có vẻ giả dối trên miệng nó?”
“Mag –“ Jeb bắt đầu nói.
“Im đi, Jebediah – Tôi đang nói. Chẳng có lý do gì cho chúng ta tới đây hết. Không con người nào bị tấn công. Tên xâm nhập quỷ quyệt đó không phàn nàn. Đây là một sự lãng phí thời gian của tất cả chúng ta.”
“Tôi đồng ý,” Sharon nói thêm bằng giọng to, rõ ràng.
Doc bắn cho chị ta cái nhìn bị tổn thương.
Trudy nhảy lên. “Chúng ta không thể chứa chấp một tên giết người – và chờ cho đến khi hắn ta thành công!”
“Giết người là một cụm từ mang tính chủ quan,” Maggie rít lên. “Tôi chỉ coi đó là giết người khi có một con người nào đó bị giết.”
Tôi cảm thấy cánh tay Ian vòng quanh vai tôi. Tôi đã không nhận ra tôi đang run cho đến khi cơ thể bất động của anh ấn vào tôi.
“Con người cũng là một cụm từ chủ quan, Magnolia,” Jared nói, lừ mắt với bà ta. “Tôi nghĩ định nghĩa ấy bao hàm một chút tình thương yêu, và một chút lòng từ bi.”
“Hãy bỏ phiếu,” Sharon nói trước khi mẹ chị ta có thể trả lời ông. “Hãy giơ tay lên nếu mọi người nghĩ là Kyle nên được phép ở lại, không bị phạt vì… sự hiểu lầm đó.” Chị ta không liếc mắt về phía tôi, mà là về phía Ian ở bên cạnh tôi khi chị ta dùng đúng những từ tôi đã dùng.
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Tôi quan sát gương mặt Jared khi những đường nét của anh biến thành một vẻ cau có.
Tôi chiến đấu để giơ tay lên, nhưng Ian siết chặt vòng ôm của anh quanh cánh tay tôi và phát ra một âm thanh bực tức qua mũi anh. Tôi giơ lòng bàn tay lên cao nhất có thể. Mặc dù vậy, cuối cùng lá phiếu của tôi cũng không cần thiết.
Jeb đếm to. “Mười… mười lăm… hai mươi… hai mươi ba. Okay, thế là đa số rõ ràng.”
Tôi không nhìn quanh xem ai đã bỏ phiếu thế nào. Chỉ cần nhìn quanh cái góc nhỏ của tôi cũng thấy mọi cánh tay đều khoanh chặt quanh ngực và mọi đôi mắt đều nhìn đăm đăm vào Jeb với khuôn mặt trông đợi.
Jamie bước xa khỏi Jeb để lách vào giữa Trudy với tôi. Nó đặt cánh tay quanh người tôi, dưới cánh tay Ian.
“Có lẽ các linh thể đã đúng về bọn em,” nó nói, đủ to để hầu hết mọi người đều nghe thấy giọng nói cao, cứng rắn của nó. “Đa số không tốt hơn –“
“Im lặng!” tôi suỵt nó.
“Okay,” Jeb nói. Tất cả mọi người đều im lặng. Jeb nhìn xuống Kyle, rồi xuống tôi, và rồi xuống Jared.
“Okay, lần này ta sẽ đồng ý làm theo đa số.”
“Jeb –“ Jared và Ian đồng thanh nói.
“Nhà ta, luật của ta,” Jeb nhắc nhở họ. “Đừng bao giờ quên điều đó. Vì thế nghe ta nói đây, Kyle. Và tôi nghĩ cả chị cũng nên nghe cho rõ đây, Magnolia. Bất kì ai cố làm tổn thương Wanda một lần nữa sẽ không có một phiên toà, mà sẽ có một tang lễ.” Ông vỗ vào báng súng để nhấn mạnh.
Tôi co rúm.
Magnolia căm ghét lườm vào em trai bà.
Kyle gật đầu, như thể chấp nhận điều kiện.
Jeb nhìn quanh đám khán giả lố nhố, xoáy mắt vào từng thành viên trừ cái nhóm nhỏ cạnh tôi.
“Phiên toà kết thúc,” Jeb tuyên bố. “Ai muốn chơi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.