Chương 5
Stephenie Meyer
10/11/2016
Khó chịu
“Xin chào, Wanderer! Cô hãy ngồi xuống và tự nhiên như ở nhà nhé?”
Tôi rụt rè trên ngưỡng cửa văn phòng của Người khuyên giải, một chân ở trong và một chân ở ngoài.
Bà ấy cười, chỉ là một cử động rất nhỏ ở khóe miệng. Bây giờ tôi đã dễ dàng đọc được những biểu cảm của nét mặt con người hơn; những chuyển động và dịch chuyển khe khẽ của cơ bắp đã trở nên quen thuộc qua nhiều tháng tiếp xúc. Tôi có thể thấy rằng Người khuyên giải thấy sự dè dặt của tôi hơi nực cười. Đồng thời, tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của bà ấy vì tôi vẫn còn thấy khó chịu khi phải tới với bà.
Với một tiếng thở dài thua cuộc âm thầm, tôi bước vào trong căn phòng nhỏ nhiều màu sắc rực rỡ và tới chiếc ghế thường lệ của tôi – chiếc ghế đỏ được nhồi căng, một chiếc xa nhất kể từ nơi bà ấy ngồi.
Môi bà ấy mím lại.
Để tránh cái nhìn của bà ấy, tôi nhìn đăm đăm qua cửa sổ mở vào những đám mây đang hối hả trôi qua mặt trời. Một vệt xanh dương nhạt màu khẽ thổi qua căn phòng.
“Nào, Wanderer. Đã một thời gian kể từ khi cô tới gặp tôi rồi nhỉ.”
Tôi nhìn vào mắt bà ấy vẻ tội lỗi. “Tôi đã để lại lời nhắn về cuộc hẹn cuối đó. Tôi có một sinh viên xin tôi thêm chút thời gian…”
“Có, tôi biết.” Bà nhoẻn nụ cười nhỏ xíu ấy một lần nữa. “Tôi đã nhận được tin nhắn.”
Bà là một phụ nữ hấp dẫn so với độ tuổi, theo kiểu con người. Bà giữ nguyên mái tóc màu xám tự nhiên – nó mềm mại, chực chuyển sang màu trắng cước chứ không phải màu bạc, và bà để nó mọc dài, buộc ra sau trong một cái đuôi ngựa lỏng lẻo. Đôi mắt bà là một màu xanh lục thú vị mà tôi chưa từng nhìn thấy trên bất kì người nào khác.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, vì bà dường như đang chờ đợi một câu phản hồi.
“Không sao hết. Tôi hiểu. Thật khó khăn cho cô khi phải tới đây. Cô vô cùng mong là cô không cần phải tới. Trước đây cô chưa bao giờ cần. Điều này làm cô lo sợ.”
Tôi nhìn đăm đăm xuống sàn nhà bằng gỗ. “Phải, Người khuyên giải.”
“Tôi biết tôi đã yêu cầu cô gọi tôi là Kathy.”
“Vâng… Kathy.”
Bà cười khe khẽ. “Cô vẫn chưa thoải mái với tên của con người, phải không Wanderer?”
“Không. Thành thật mà nói, nó giống như là… một sự đầu hàng.”
Tôi nhìn lên để thấy bà chầm chậm gật đầu. “Chà, tôi có thể hiểu tại sao cô đặc biệt cảm thấy theo cách đó.”
Tôi nuốt khan thành tiếng khi bà nói như thế, và lại nhìn xuống sàn.
“Hãy nói về cái gì đó dễ dàng hơn trong lúc này,” Kathy gợi ý. “Cô có còn yêu thích Sứ mạng của mình không?”
“Có.” Chuyện này dễ dàng hơn. “Tôi đã bắt đầu một học kì mới. Tôi đã tự hỏi liệu nó có trở nên mệt mỏi không, khi phải lặp đi lặp lại cùng một bài giảng, nhưng cho đến giờ thì không. Những người nghe mới khiến cho câu chuyện trở nên mới mẻ lần nữa.”
“Curt đã nói với tôi những điều tốt đẹp về cô. Anh ấy nói rằng lớp học của cô là một trong những lớp được yêu cầu nhiều nhất trong trường đại học.”
Má tôi ấm lên một chút trước lời khen. “Thật vui được nghe như thế. Bạn đồng hành của bà khỏe không?”
“Curt rất tuyệt, cám ơn cô. Vật chủ của chúng tôi đều ở trong trạng thái tuyệt vời so với tuổi của họ. Chúng tôi có rất nhiều năm phía trước, tôi nghĩ vậy.”
Tôi thấy tò mò liệu bà ấy sẽ ở lại thế giới này, liệu bà sẽ chuyển sang một vật chủ loài người khác khi thời gian tới, hay bà sẽ đi. Nhưng tôi không muốn hỏi bất kì câu hỏi nào có thể chuyển chúng tôi sang một lĩnh vực bàn bạc khó khăn hơn.
“Tôi thích dạy học,” thay vào đó tôi nói. “Nó liên quan như thế nào đó với Sứ mạng của tôi ở hành tinh Tảo Thấy, vì thế nó khiến mọi chuyện dễ dàng hơn so với cái gì đó không quen thuộc. Tôi nợ Curt vì đã yêu cầu tôi.”
“Chúng tôi may mắn vì đã có cô.” Kathy mỉm cười ấm áp. “Cô có biết hiếm hoi lắm mới có một Giáo sư Lịch sử có kinh nghiệm thậm chí trên hai hành tinh trên đơn xin việc không? Vậy mà cô đã sống một vòng đời ở gần hết tất cả. Và khởi nguồn ở hành tinh Gốc nữa! Chẳng có trường học nào trên hành tinh này lại không thích cướp cô khỏi chúng tôi. Curt lên kế hoạch giữ cô luôn bận rộn để cô không có thời gian suy xét đến chuyện chuyển đi.”
“Giáo sư Danh dự,” tôi chỉnh lại bà.
Kathy mỉm cười rồi hít một hơi sâu, nụ cười của bà nhạt đi. “Cô đã không đến gặp tôi một thời gian dài, tôi đang tự hỏi liệu những vấn đề của cô có tự giải quyết được không. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng có lẽ lý do cho sự vắng mặt của cô là chúng đang trở nên tồi tệ hơn.”
Tôi nhìn xuống hai tay mình và không nói gì.
Bàn tay tôi màu nâu nhạt – một màu rám nắng không bao giờ phai nhạt cho dù tôi có dành thời gian ở dưới nắng hay là không. Một chút tàn nhanh màu tối đánh dấu lớp da phía trên cổ tay trái của tôi. Móng tay được cắt tỉa ngắn. Tôi không thích cảm giác của những móng tay dài. Chúng rất khó chịu khi vô tình quẹt vào da. Và những ngón tay tôi rất dài và mảnh – chiều dài thêm vào của những móng tay sẽ làm chúng trông rất kì lạ. Thậm chí là đối với con người.
Bà hắng giọng sau một phút. “Tôi đoán là ước đoán của tôi đã đúng.”
“Kathy.” Tôi nói tên bà thật chậm. Kéo dài thêm thời gian. “Tại sao bà lại giữ tên của con người? Nó có khiến bà cảm thấy… hợp nhất hơn? Ý tôi là, với vật chủ của bà?” Tôi cũng muốn được biết về lựa chọn của Curt, nhưng đó là một câu hỏi rất cá nhân. Sẽ là rất sai trái khi hỏi bất kì ai ngoài Curt câu hỏi đó, thậm chí là với người đồng hành của ông. Tôi lo là tôi đã tỏ ra quá bất lịch sự, nhưng bà lại cười.
“Trời ơi, không, Wanderer. Tôi chưa kể cho cô ư? Hmm. Có lẽ chưa, vì việc của tôi không phải là nói, mà là lắng nghe. Phần lớn các linh thể tôi đã nói chuyện cùng không cần nhiều sự khuyến khích như cô đâu. Cô có biết tôi đã đến Trái Đất trong những chuyến đổ bộ trước tiên không, trước cả khi con người có bất kì ý tưởng nào là chúng ta đã tới đây? Tôi đã có những hàng xóm loài người ở cả hai bên. Curt và tôi phải giả vờ là những vật chủ của chúng tôi trong vài năm. Thậm chí sau khi chúng tôi đã định cư ở khu vực gần nhất, cô không bao giờ biết được khi nào thì một con người có thể lại gần. Vì thế Kathy chỉ đơn giản trở thành con người tôi. Hơn nữa, dịch cái tên cũ của tôi sẽ thành một câu dài mười bốn từ và không thể gọi tắt cho hay được.” Bà nhoẻn cười. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ hắt vào mắt bà và gửi những ánh phản chiếu màu bạc xanh lục nhảy múa trên bức tường. Trong một thoáng, hai tròng mắt ngọc lục bảo sáng long lanh màu ngũ sắc.
Tôi không hề biết người phụ nữ dịu dàng, ấm áp này lại là một phần của hàng ngũ tiên phong. Phải mất một phút tôi mới thẩm thấu được ý nghĩ ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào bà, ngạc nhiên và đột ngột kính trọng bà hơn. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc coi trọng những Người khuyên giải – chưa bao giờ cần tới một người cho tới bây giờ. Họ là dành cho những ai phải đấu tranh, những người yếu đuối, và thật xấu hổ cho tôi khi phải ở đây. Biết tiểu sử của Kathy khiến tôi cảm thấy bớt lúng túng trước bà ấy một chút. Bà hiểu được những người mạnh mẽ.
“Bà có phiền không?” Tôi hỏi. “Giả vờ là một trong số họ?”
“Không, không hoàn toàn. Cô thấy đấy, vật chủ này có rất nhiều thứ chúng ta phải làm quen – có quá nhiều thứ mới lạ. Giác quan quá tải. Kèm theo nó là quá nhiều chuẩn mực mà lúc đầu tôi phải xử lý.”
“Và Curt… Bà đã chọn ở lại với chồng của vật chủ? Sau khi mọi chuyện đã qua?”
Câu hỏi này đánh đúng trọng tâm hơn, và Kathy túm lấy nó ngay lập tức. Bà nâng người trên ghế kéo hai chân lên và khoanh chúng bên dưới bà. Bà nhìn đăm chiêu vào một điểm phía trên đầu tôi một lúc khi bà trả lời.
“Vâng, tôi đã chọn Curt – và anh ấy đã chọn tôi. Tất nhiên, lúc đầu, đó chỉ là do ngẫu nhiên, một nhiệm vụ. Rất tự nhiên chúng tôi bị ràng buộc với nhau, từ việc trải qua rất nhiều thời gian bên nhau, cùng chia sẻ mối hiểm nguy từ nhiệm vụ của mình. Cô thấy đấy, là một hiệu trưởng trường đại học, Curt có rất nhiều mối quan hệ. Nhà chúng tôi là khu vực sát nhập. Chúng tôi thường phải tổ chức tiệc tùng. Loài người sẽ bước vào cửa của chúng tôi và loài của chúng ta sẽ bước ra. Tất cả mọi chuyện phải làm rất nhanh và rất lặng lẽ - cô đã biết thiên hướng bạo lực của các vật chủ của chúng ta rồi đấy. Chúng tôi sống hàng ngày với nhận thức là chúng tôi có thể chạm mặt với sự kết thức bất kì giây phút nào. Có sự thích thú nhất định và nỗi sợ hãi triền miên.
“Tất cả đều là những lý do đúng đắn giải thích tại sao Curt và tôi đã hình thành nên một sự gắn bó và quyết định sống cùng nhau khi bảo mật không còn cần thiết nữa. Và tôi có thể nói dối với cô, làm dịu bớt nỗi sợ của cô, bằng cách bảo với cô rằng đó là tất cả lý do. Nhưng…” Bà lắc đầu rồi dường như lún sâu hơn vào ghế của bà, đôi mắt bà soi thẳng vào tôi. “Trong biết bao nhiêu thiên niên kỉ qua, loài người chưa bao giờ khám phá ra được tình yêu là gì. Bao nhiêu phần thuộc về thể xác, bao nhiêu phần thuộc về tâm trí? Bao nhiêu phần là ngẫu nhiên và bao nhiêu phần là định mệnh? Tại sao những cặp đôi hoàn hảo lại tan vỡ và tại sao những cặp không thể nào hợp nhau lại dồi dào tình cảm? Tôi không biết bất kì câu trả lời nào tốt hơn họ. Tình yêu chỉ đơn giản là ở nơi nó tồn tại. Vật chủ của tôi yêu vật chủ của Curt, và tình yêu đó không hề chết đi khi quyền sở hữu trí óc thay đổi.”
Bà ấy nhìn tôi thật cẩn trọng, phản ứng với cái nhăn mặt rất khẽ của tôi khi tôi sụt xuống chỗ ngồi của mình.
“Melanie vẫn còn nhớ thương Jared,” bà ấy chỉ ra.
Tôi cảm thấy đầu mình gật mà không hề muốn.
“Cô nhớ thương anh ta.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Những giấc mơ vẫn tiếp diễn ư?”
“Hằng đêm,” tôi lẩm bẩm.
“Hãy kể cho tôi nghe về chúng.” Giọng bà nhẹ nhàng, thuyết phục.
“Tôi không thích nghĩ về chúng.”
“Tôi biết. Hãy thử. Nó có thể giúp.”
“Thế nào cơ? Làm thế nào nó có thể giúp khi kể cho bà nghe rằng tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy mỗi lần tôi nhắm mắt lại? Rằng tôi thức giấc và khóc khi anh ấy không ở đó? Rằng những kí ức này quá mạnh đến nỗi tôi không thể phân biệt kí ức của cô ấy với của tôi nữa?”
Tôi bỗng ngừng lời, nghiến chặt hàm răng.
Kathy kéo một cái khăn tay ra khỏi túi áo và đưa nó cho tôi. Khi tôi không di chuyển, bà đứng dậy, đi tới bên tôi, và thả nó xuống đùi tôi. Bà ngồi trên tay vịn ghế của tôi và chờ đợi.
Tôi bướng bỉnh giữ mình trong vòng nửa phút. Rồi vơ lấy tấm vải vuông vắn một cách giận dữ và chậm mắt.
“Tôi ghét chuyện này.”
“Tất cả mọi người đều khóc trong năm đầu tiên. Những cảm xúc ấy là không thể chịu được. Tất cả chúng ta đều hơi trẻ con một chút, bất kể là chúng ta có định thế hay không. Tôi đã từng khóc mỗi lần tôi nhìn thấy một hoàng hôn đẹp đẽ. Cả vị của bơ lạc đôi khi cũng gây ra chuyện đó nữa.” Bà vỗ vỗ vào đầu tôi, rồi dịu dàng di ngón tay xuống lọn tóc mà tôi luôn luôn vén sau tai.
“Một bộ tóc rất đẹp, rất óng ả,” bà ghi nhận. “Mỗi lần tôi gặp cô nó lại ngắn hơn. Tại sao cô lại giữ nó theo kiểu này.”
Đã nước mắt lưng tròng, tôi không cảm thấy còn nhiều danh dự để mà bảo vệ. Tại sao lại phải nói rằng như thế dễ dàng chăm sóc hơn, như tôi vẫn thường nói? Rút cục thì, tôi tới đây để thú tội và nhận sự giúp đỡ cơ mà – Có lẽ tôi nên chấp nhận nó.
“Nó làm phiền cô ấy. Cô ấy thích để tóc dài.”
Bà ấy không hề há hốc miệng, như tôi đã nửa trông chờ. Kathy rất giỏi trong công việc của mình. Phản ứng của bà chỉ trễ một giây và chỉ hơi lộn xộn một chút.
“Cô… Cô ấy… Cô ấy vẫn…hiện hữu đến thế ư?”
Sự thật gây choáng váng tuôn ra khỏi đầu môi tôi. “Khi cô ấy muốn thế. Lịch sử của chúng ta làm cô ấy buồn chán. Cô ấy im lìm hơn khi tôi đang làm việc. Nhưng cô ấy ở đó, luôn luôn. Đôi khi tôi cảm thấy như cô ấy cũng hiện hữu giống tôi vậy.” Giọng tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm khi tôi nói xong.
“Wanderer!” Kathy kêu lên, sợ hãi. “Tại sao cô không nói với tôi nó tệ đến thế này? Chuyện nãy diễn ra bao lâu rồi?”
“Nó ngày càng tệ hơn. Thay vì nhạt nhòa đi, cô ấy dường như đang trở nên mạnh hơn. Nó vẫn chưa đến mức tồi tệ như trường hợp Người hàn gắn đã nói – chúng ta đã nói về Kevin, bà nhớ không? Cô ấy không thể kiểm soát được. Cô ấy sẽ không thể. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!” Âm lượng giọng nói của tôi leo thang.
“Tất nhiên nó sẽ không xảy ra,” bà đảm bảo với tôi. “Tất nhiên là không. Nhưng nếu cô… buồn khổ đến thế, đáng lẽ cô phải kể với tôi sớm hơn. Chúng ta cần đưa cô tới gặp một Người hàn gắn.”
Tôi phải mất một lúc mới hiểu được, trong tình trạng quẫn trí của tôi lúc đó.
“Một Người hàn gắn ư? Bà muốn tôi nhảy?”
“Không ai nghĩ xấu về lựa chọn đó đâu, Wanderer. Người ta sẽ hiểu, khi một vật chủ bị khiếm khuyết –“
“Khiếm khuyết? Cô ấy không khiếm khuyết. Tôi mới khiếm khuyết. Tôi quá yếu đuối so với thế giới này!” Đầu tôi gục xuống tay khi sự tủi hổ tràn qua con người tôi. Những giọt nước mắt mới lại dâng đầy trong mắt tôi.
Cánh tay của Kathy vòng qua vai tôi. Tôi đang đấu tranh hết sức để kiểm soát những xúc cảm hoang dại trong mình nên tôi không tránh ra, mặc dù cảm giác đó quá gần gũi.
Nó cũng làm phiền Melanie nữa. Cô ấy không thích bị người ngoài hành tinh ôm.
Tất nhiên Melanie rất hiện hữu trong giây phút đó, và tự mãn không thể chịu được vì cuối cùng tôi đã phải thừa nhận sức mạnh của cô ấy. Cô ấy vui sướng. khi tôi bị quẫn trí vì cảm xúc như lúc này thì luôn luôn khó kiểm soát cô ấy hơn. Tôi cố gắng bình tâm lại để có thể đặt cô ấy vào đúng chỗ.
Mi đang ở chỗ của ta thì có. Ý nghĩ của cô ấy mờ ảo nhưng có thể nhận thức được. Nó đã trở nên tồi tệ đến thế nào; bây giờ cô ấy đã đủ mạnh để có thể nói chuyện với tôi bất cứ khi nào cô ấy thích. Nó cũng tệ như phút đầu tiên tôi khôi phục thần trí vậy.
Đi đi. Bây giờ đây là chỗ của tôi rồi.
Không bao giờ.
“Wanderer, bạn thân mến, đừng. Cô không yếu đuối, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
“Hừm.”
“Nghe tôi này. Cô rất mạnh. Mạnh một cách đáng kinh ngạc. Giống loài của chúng ta luôn luôn giống nhau, nhưng cô đã vượt qua mức thông thường. Cô dũng cảm đến nỗi khiến tôi ngạc nhiên. Những cuộc đời trước đây của cô là một minh chứng cho điều đó.”
Những cuộc đời trước đây của tôi có thể, nhưng còn cuộc đời này? Bây giờ sức mạnh của tôi đang ở đâu?
“Nhưng loài người cá biệt hóa hơn chúng ta rất nhiều,” Kathy nói tiếp. “Cũng có một phạm vi, và vài người trong số họ mạnh mẽ hơn những người khác rất nhiều. Tôi thực sự tin rằng nếu bất kì linh thể nào được đặt vào vật chủ này, Melanie sẽ nghiền nát họ trong vài ngày. Có lẽ đó chỉ là ngẫu nhiên, có lẽ đó là số phận, nhưng với tôi có vẻ như là người mạnh nhất trong giống loài chúng ta đã được đưa vào trong người mạnh nhất của loài người.”
“Chẳng nói lên được gì nhiều cho giống loài của chúng ta, phải không?” Bà ấy nghe thấy sự ám chỉ đằng sau những lời nói của tôi. “Cô ấy không chiến thắng, Wanderer. Cô mới là con người đáng yêu đang ngồi bên cạnh tôi. Cô ấy chỉ là một cái bóng nơi góc tối trí não của cô.”
“Cô ấy nói chuyện với tôi, Kathy. Cô ấy vẫn còn suy nghĩ những ý nghĩ của chính cô ấy. Cô ấy vẫn còn giữ những bí mật riêng.”
“Nhưng cô ấy không nói thay cô, phải không? Tôi nghi ngờ chuyện tôi có thể nói được từng đó cho cô.”
Tôi không trả lời. Tôi cảm thấy quá khổ sở.
“Tôi nghĩ cô nên xem xét lại chuyện tái sát nhập.”
“Kathy, bà chỉ vừa mới nói rằng cô ấy sẽ nghiền nát một linh thể khác. Tôi không biết liệu tôi có tin chuyện đó không – có thể bà chỉ đang cố làm việc của mình và an ủi tôi. Nhưng nếu cô ấy mạnh như thế, sẽ không công bằng khi đẩy cô ấy cho người khác bởi vì tôi không thể lấn át được cô ấy. Bà sẽ chọn ai để tiếp nhận cô ấy?”
“Tôi không nói thế để an ủi cô, bạn thân mến.”
“Vậy thì –“
“Tôi không nghĩ vật chủ này sẽ được cân nhắc để tái sử dụng nữa.”
“Ồ!”
Một cơn rùng mình sợ hãi lan xuống sống lưng tôi. Và tôi không phải là người duy nhất bị choáng váng vì ý tưởng đó.
Tôi ngay lập tức cự tuyệt. Tôi không phải là kẻ bỏ cuộc. Trong suốt những vòng xoay quanh các mặt trời của hành tinh cuối cùng của tôi – thế giới của Tảo Thấy, như họ được gọi ở đây – tôi đã chờ. Mặc dù sự chôn chân vĩnh cửu bắt đầu bị hao mòn rất lâu trước khi tôi nghĩ là nó sẽ hao mòn, mặc dù đời sống của Tảo Thấy được đo bằng thế kỉ trên hành tinh này, tôi đã không bỏ qua một vòng đời của vật chủ tôi. Làm thế là quá lãng phí, là sai trái, là vô ơn. Nó chế nhạo cái bản chất cốt lõi của những linh thể chúng tôi. Chúng tôi khiến những thế giới của mình tốt đẹp hơn; điều đó phải hoàn toàn chính yếu nếu không thì chúng tôi sẽ không xứng đáng với chúng.
Nhưng chúng tôi không lãng phí. Chúng tôi làm cho bất kể cái gì chúng tôi chiếm được tốt lên, hòa bình hơn và tươi đẹp hơn. Và loài người đã hung bạo và vô tổ chức. Họ đã giết lẫn nhau thường xuyên đến nỗi giết người đã trở thành một phần phải chấp nhận của cuộc sống. Những kiểu tra tấn khác nhau mà họ đã nghĩ ra trong vài thiên niên kỉ họ tồn tại đã là quá nhiều đối với tôi; tôi thậm chí đã không thể chịu đựng được những báo cáo chính thức tổng quát. Chiến tranh đã tràn qua bề mặt của gần như mọi lục địa. Những vụ mưu sát được phê chuẩn, được ra lệnh và hiệu quả một cách đáng sợ. Những người sống trong các quốc gia hòa bình đã quay mặt đi khi những thành viên của chính giống loài mình chết đói trên cửa trước nhà họ. Không có sự công bằng nào trong việc phân phối các nguồn lực dồi dào của hành tinh này. Thế nhưng hành động tàn bạo nhất, chính là lớp con cháu của họ - thế hệ kế cận, mà loài của chúng tôi gần như tôn thờ vì tương lai hứa hẹn của chúng – lại thường là nạn nhân của những tội ác cực kì độc ác. Và không chỉ bởi bàn tay của những người xa lạ, mà còn bởi bàn tay của những người được tin tưởng giao cho việc chăm sóc chúng. Ngay cả bầu trời khổng lồ của hành tinh này cũng bị đặt vào cảnh hiểm nghèo bởi sự vô tâm và những tham vọng sai lầm của họ. Không ai có thể so sánh quá khứ với hiện tại mà không phải thừa nhận rằng Trái Đất đã trở nên một nơi chốn tốt đẹp hơn nhờ có chúng tôi.
Bọn mi đã diệt chủng cả một giống loài rồi tự vỗ ngực xưng tên.
Bàn tay tôi nắm lại thành nắm đấm.
Tôi có thể khiến cô bị vứt bỏ, tôi nhắc nhở cô ấy.
Cứ làm đi. Hãy chính thức hóa vụ sát nhân của ta đi.
Tôi đang lừa gạt, nhưng cả Melanie cũng vậy.
Ôi, cô ấy tưởng rằng cô ấy đã muốn chết. Rút cục thì cô ấy đã ném mình vào trong cái giếng thang máy ấy. Nhưng đó là trong một giây phút hoảng loạn và tuyệt vọng. Cân nhắc nó một cách bình tĩnh ở trên một chiếc ghế thoải mái lại là cái gì đó hoàn toàn khác. Tôi có thể cảm thấy lượng adrenaline – adrenaline được gọi lên bởi nỗi sợ của cô ấy – bắn qua chân tay tôi khi tôi suy nghĩ đến việc chuyển sang một thân thể khác biết phục tùng hơn.
Sẽ rất tuyệt khi lại được ở một mình. Được điều khiển trí óc của chính mình. Thế giới này rất dễ chịu theo nhiều cách khác thường, và sẽ rất tuyệt vời được thưởng thức nó mà không có những xao lãng từ một nhân vật tưởng tượng giận dữ, bị đặt nhầm chỗ mà đáng lẽ phải biết điều hơn là cứ nấn ná không được đón chào theo cách này.
Melanie quằn quại, theo nghĩa bóng, trong sâu thẳm đầu óc tôi khi tôi cố suy nghĩ việc đó một cách có lý lẽ. Có lên tôi nên từ bỏ…
Chỉ từ ấy thôi cũng khiến tôi co rúm lại. Tôi, Wanderer, từ bỏ ư? Bỏ cuộc? Thừa nhận thất bại và thử lần nữa với một vật chủ yếu đuối, không xương, kẻ chẳng gây cho tôi chút phiền toái nào ư?
Tôi lắc đầu. Chỉ nghĩ thôi tôi cũng khó mà chịu được rồi.
Và… đây là cơ thể của tôi. Tôi đã quen với cảm giác của nó. Tôi thích cái cách mà các cơ bắp của tôi chuyển động trên xương, sự khúc khuỷu của các khớp nối và co giãn của các dây chằng. Tôi biết hình phản chiếu trong gương của mình. Làn da rám nắng màu nâu, những khung xương nhô cao, sắc sảo của khuôn mặt tôi, mái tóc ngắn màu nâu đỏ như chiếc mũ lụa, đôi mắt màu nâu lục xám – đó là tôi.
Tôi muốn là chính mình. Tôi sẽ không để những thứ thuộc về mình bị phá hủy.
“Xin chào, Wanderer! Cô hãy ngồi xuống và tự nhiên như ở nhà nhé?”
Tôi rụt rè trên ngưỡng cửa văn phòng của Người khuyên giải, một chân ở trong và một chân ở ngoài.
Bà ấy cười, chỉ là một cử động rất nhỏ ở khóe miệng. Bây giờ tôi đã dễ dàng đọc được những biểu cảm của nét mặt con người hơn; những chuyển động và dịch chuyển khe khẽ của cơ bắp đã trở nên quen thuộc qua nhiều tháng tiếp xúc. Tôi có thể thấy rằng Người khuyên giải thấy sự dè dặt của tôi hơi nực cười. Đồng thời, tôi có thể cảm nhận được sự bối rối của bà ấy vì tôi vẫn còn thấy khó chịu khi phải tới với bà.
Với một tiếng thở dài thua cuộc âm thầm, tôi bước vào trong căn phòng nhỏ nhiều màu sắc rực rỡ và tới chiếc ghế thường lệ của tôi – chiếc ghế đỏ được nhồi căng, một chiếc xa nhất kể từ nơi bà ấy ngồi.
Môi bà ấy mím lại.
Để tránh cái nhìn của bà ấy, tôi nhìn đăm đăm qua cửa sổ mở vào những đám mây đang hối hả trôi qua mặt trời. Một vệt xanh dương nhạt màu khẽ thổi qua căn phòng.
“Nào, Wanderer. Đã một thời gian kể từ khi cô tới gặp tôi rồi nhỉ.”
Tôi nhìn vào mắt bà ấy vẻ tội lỗi. “Tôi đã để lại lời nhắn về cuộc hẹn cuối đó. Tôi có một sinh viên xin tôi thêm chút thời gian…”
“Có, tôi biết.” Bà nhoẻn nụ cười nhỏ xíu ấy một lần nữa. “Tôi đã nhận được tin nhắn.”
Bà là một phụ nữ hấp dẫn so với độ tuổi, theo kiểu con người. Bà giữ nguyên mái tóc màu xám tự nhiên – nó mềm mại, chực chuyển sang màu trắng cước chứ không phải màu bạc, và bà để nó mọc dài, buộc ra sau trong một cái đuôi ngựa lỏng lẻo. Đôi mắt bà là một màu xanh lục thú vị mà tôi chưa từng nhìn thấy trên bất kì người nào khác.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, vì bà dường như đang chờ đợi một câu phản hồi.
“Không sao hết. Tôi hiểu. Thật khó khăn cho cô khi phải tới đây. Cô vô cùng mong là cô không cần phải tới. Trước đây cô chưa bao giờ cần. Điều này làm cô lo sợ.”
Tôi nhìn đăm đăm xuống sàn nhà bằng gỗ. “Phải, Người khuyên giải.”
“Tôi biết tôi đã yêu cầu cô gọi tôi là Kathy.”
“Vâng… Kathy.”
Bà cười khe khẽ. “Cô vẫn chưa thoải mái với tên của con người, phải không Wanderer?”
“Không. Thành thật mà nói, nó giống như là… một sự đầu hàng.”
Tôi nhìn lên để thấy bà chầm chậm gật đầu. “Chà, tôi có thể hiểu tại sao cô đặc biệt cảm thấy theo cách đó.”
Tôi nuốt khan thành tiếng khi bà nói như thế, và lại nhìn xuống sàn.
“Hãy nói về cái gì đó dễ dàng hơn trong lúc này,” Kathy gợi ý. “Cô có còn yêu thích Sứ mạng của mình không?”
“Có.” Chuyện này dễ dàng hơn. “Tôi đã bắt đầu một học kì mới. Tôi đã tự hỏi liệu nó có trở nên mệt mỏi không, khi phải lặp đi lặp lại cùng một bài giảng, nhưng cho đến giờ thì không. Những người nghe mới khiến cho câu chuyện trở nên mới mẻ lần nữa.”
“Curt đã nói với tôi những điều tốt đẹp về cô. Anh ấy nói rằng lớp học của cô là một trong những lớp được yêu cầu nhiều nhất trong trường đại học.”
Má tôi ấm lên một chút trước lời khen. “Thật vui được nghe như thế. Bạn đồng hành của bà khỏe không?”
“Curt rất tuyệt, cám ơn cô. Vật chủ của chúng tôi đều ở trong trạng thái tuyệt vời so với tuổi của họ. Chúng tôi có rất nhiều năm phía trước, tôi nghĩ vậy.”
Tôi thấy tò mò liệu bà ấy sẽ ở lại thế giới này, liệu bà sẽ chuyển sang một vật chủ loài người khác khi thời gian tới, hay bà sẽ đi. Nhưng tôi không muốn hỏi bất kì câu hỏi nào có thể chuyển chúng tôi sang một lĩnh vực bàn bạc khó khăn hơn.
“Tôi thích dạy học,” thay vào đó tôi nói. “Nó liên quan như thế nào đó với Sứ mạng của tôi ở hành tinh Tảo Thấy, vì thế nó khiến mọi chuyện dễ dàng hơn so với cái gì đó không quen thuộc. Tôi nợ Curt vì đã yêu cầu tôi.”
“Chúng tôi may mắn vì đã có cô.” Kathy mỉm cười ấm áp. “Cô có biết hiếm hoi lắm mới có một Giáo sư Lịch sử có kinh nghiệm thậm chí trên hai hành tinh trên đơn xin việc không? Vậy mà cô đã sống một vòng đời ở gần hết tất cả. Và khởi nguồn ở hành tinh Gốc nữa! Chẳng có trường học nào trên hành tinh này lại không thích cướp cô khỏi chúng tôi. Curt lên kế hoạch giữ cô luôn bận rộn để cô không có thời gian suy xét đến chuyện chuyển đi.”
“Giáo sư Danh dự,” tôi chỉnh lại bà.
Kathy mỉm cười rồi hít một hơi sâu, nụ cười của bà nhạt đi. “Cô đã không đến gặp tôi một thời gian dài, tôi đang tự hỏi liệu những vấn đề của cô có tự giải quyết được không. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng có lẽ lý do cho sự vắng mặt của cô là chúng đang trở nên tồi tệ hơn.”
Tôi nhìn xuống hai tay mình và không nói gì.
Bàn tay tôi màu nâu nhạt – một màu rám nắng không bao giờ phai nhạt cho dù tôi có dành thời gian ở dưới nắng hay là không. Một chút tàn nhanh màu tối đánh dấu lớp da phía trên cổ tay trái của tôi. Móng tay được cắt tỉa ngắn. Tôi không thích cảm giác của những móng tay dài. Chúng rất khó chịu khi vô tình quẹt vào da. Và những ngón tay tôi rất dài và mảnh – chiều dài thêm vào của những móng tay sẽ làm chúng trông rất kì lạ. Thậm chí là đối với con người.
Bà hắng giọng sau một phút. “Tôi đoán là ước đoán của tôi đã đúng.”
“Kathy.” Tôi nói tên bà thật chậm. Kéo dài thêm thời gian. “Tại sao bà lại giữ tên của con người? Nó có khiến bà cảm thấy… hợp nhất hơn? Ý tôi là, với vật chủ của bà?” Tôi cũng muốn được biết về lựa chọn của Curt, nhưng đó là một câu hỏi rất cá nhân. Sẽ là rất sai trái khi hỏi bất kì ai ngoài Curt câu hỏi đó, thậm chí là với người đồng hành của ông. Tôi lo là tôi đã tỏ ra quá bất lịch sự, nhưng bà lại cười.
“Trời ơi, không, Wanderer. Tôi chưa kể cho cô ư? Hmm. Có lẽ chưa, vì việc của tôi không phải là nói, mà là lắng nghe. Phần lớn các linh thể tôi đã nói chuyện cùng không cần nhiều sự khuyến khích như cô đâu. Cô có biết tôi đã đến Trái Đất trong những chuyến đổ bộ trước tiên không, trước cả khi con người có bất kì ý tưởng nào là chúng ta đã tới đây? Tôi đã có những hàng xóm loài người ở cả hai bên. Curt và tôi phải giả vờ là những vật chủ của chúng tôi trong vài năm. Thậm chí sau khi chúng tôi đã định cư ở khu vực gần nhất, cô không bao giờ biết được khi nào thì một con người có thể lại gần. Vì thế Kathy chỉ đơn giản trở thành con người tôi. Hơn nữa, dịch cái tên cũ của tôi sẽ thành một câu dài mười bốn từ và không thể gọi tắt cho hay được.” Bà nhoẻn cười. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ hắt vào mắt bà và gửi những ánh phản chiếu màu bạc xanh lục nhảy múa trên bức tường. Trong một thoáng, hai tròng mắt ngọc lục bảo sáng long lanh màu ngũ sắc.
Tôi không hề biết người phụ nữ dịu dàng, ấm áp này lại là một phần của hàng ngũ tiên phong. Phải mất một phút tôi mới thẩm thấu được ý nghĩ ấy. Tôi nhìn chằm chằm vào bà, ngạc nhiên và đột ngột kính trọng bà hơn. Tôi chưa bao giờ nghiêm túc coi trọng những Người khuyên giải – chưa bao giờ cần tới một người cho tới bây giờ. Họ là dành cho những ai phải đấu tranh, những người yếu đuối, và thật xấu hổ cho tôi khi phải ở đây. Biết tiểu sử của Kathy khiến tôi cảm thấy bớt lúng túng trước bà ấy một chút. Bà hiểu được những người mạnh mẽ.
“Bà có phiền không?” Tôi hỏi. “Giả vờ là một trong số họ?”
“Không, không hoàn toàn. Cô thấy đấy, vật chủ này có rất nhiều thứ chúng ta phải làm quen – có quá nhiều thứ mới lạ. Giác quan quá tải. Kèm theo nó là quá nhiều chuẩn mực mà lúc đầu tôi phải xử lý.”
“Và Curt… Bà đã chọn ở lại với chồng của vật chủ? Sau khi mọi chuyện đã qua?”
Câu hỏi này đánh đúng trọng tâm hơn, và Kathy túm lấy nó ngay lập tức. Bà nâng người trên ghế kéo hai chân lên và khoanh chúng bên dưới bà. Bà nhìn đăm chiêu vào một điểm phía trên đầu tôi một lúc khi bà trả lời.
“Vâng, tôi đã chọn Curt – và anh ấy đã chọn tôi. Tất nhiên, lúc đầu, đó chỉ là do ngẫu nhiên, một nhiệm vụ. Rất tự nhiên chúng tôi bị ràng buộc với nhau, từ việc trải qua rất nhiều thời gian bên nhau, cùng chia sẻ mối hiểm nguy từ nhiệm vụ của mình. Cô thấy đấy, là một hiệu trưởng trường đại học, Curt có rất nhiều mối quan hệ. Nhà chúng tôi là khu vực sát nhập. Chúng tôi thường phải tổ chức tiệc tùng. Loài người sẽ bước vào cửa của chúng tôi và loài của chúng ta sẽ bước ra. Tất cả mọi chuyện phải làm rất nhanh và rất lặng lẽ - cô đã biết thiên hướng bạo lực của các vật chủ của chúng ta rồi đấy. Chúng tôi sống hàng ngày với nhận thức là chúng tôi có thể chạm mặt với sự kết thức bất kì giây phút nào. Có sự thích thú nhất định và nỗi sợ hãi triền miên.
“Tất cả đều là những lý do đúng đắn giải thích tại sao Curt và tôi đã hình thành nên một sự gắn bó và quyết định sống cùng nhau khi bảo mật không còn cần thiết nữa. Và tôi có thể nói dối với cô, làm dịu bớt nỗi sợ của cô, bằng cách bảo với cô rằng đó là tất cả lý do. Nhưng…” Bà lắc đầu rồi dường như lún sâu hơn vào ghế của bà, đôi mắt bà soi thẳng vào tôi. “Trong biết bao nhiêu thiên niên kỉ qua, loài người chưa bao giờ khám phá ra được tình yêu là gì. Bao nhiêu phần thuộc về thể xác, bao nhiêu phần thuộc về tâm trí? Bao nhiêu phần là ngẫu nhiên và bao nhiêu phần là định mệnh? Tại sao những cặp đôi hoàn hảo lại tan vỡ và tại sao những cặp không thể nào hợp nhau lại dồi dào tình cảm? Tôi không biết bất kì câu trả lời nào tốt hơn họ. Tình yêu chỉ đơn giản là ở nơi nó tồn tại. Vật chủ của tôi yêu vật chủ của Curt, và tình yêu đó không hề chết đi khi quyền sở hữu trí óc thay đổi.”
Bà ấy nhìn tôi thật cẩn trọng, phản ứng với cái nhăn mặt rất khẽ của tôi khi tôi sụt xuống chỗ ngồi của mình.
“Melanie vẫn còn nhớ thương Jared,” bà ấy chỉ ra.
Tôi cảm thấy đầu mình gật mà không hề muốn.
“Cô nhớ thương anh ta.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Những giấc mơ vẫn tiếp diễn ư?”
“Hằng đêm,” tôi lẩm bẩm.
“Hãy kể cho tôi nghe về chúng.” Giọng bà nhẹ nhàng, thuyết phục.
“Tôi không thích nghĩ về chúng.”
“Tôi biết. Hãy thử. Nó có thể giúp.”
“Thế nào cơ? Làm thế nào nó có thể giúp khi kể cho bà nghe rằng tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy mỗi lần tôi nhắm mắt lại? Rằng tôi thức giấc và khóc khi anh ấy không ở đó? Rằng những kí ức này quá mạnh đến nỗi tôi không thể phân biệt kí ức của cô ấy với của tôi nữa?”
Tôi bỗng ngừng lời, nghiến chặt hàm răng.
Kathy kéo một cái khăn tay ra khỏi túi áo và đưa nó cho tôi. Khi tôi không di chuyển, bà đứng dậy, đi tới bên tôi, và thả nó xuống đùi tôi. Bà ngồi trên tay vịn ghế của tôi và chờ đợi.
Tôi bướng bỉnh giữ mình trong vòng nửa phút. Rồi vơ lấy tấm vải vuông vắn một cách giận dữ và chậm mắt.
“Tôi ghét chuyện này.”
“Tất cả mọi người đều khóc trong năm đầu tiên. Những cảm xúc ấy là không thể chịu được. Tất cả chúng ta đều hơi trẻ con một chút, bất kể là chúng ta có định thế hay không. Tôi đã từng khóc mỗi lần tôi nhìn thấy một hoàng hôn đẹp đẽ. Cả vị của bơ lạc đôi khi cũng gây ra chuyện đó nữa.” Bà vỗ vỗ vào đầu tôi, rồi dịu dàng di ngón tay xuống lọn tóc mà tôi luôn luôn vén sau tai.
“Một bộ tóc rất đẹp, rất óng ả,” bà ghi nhận. “Mỗi lần tôi gặp cô nó lại ngắn hơn. Tại sao cô lại giữ nó theo kiểu này.”
Đã nước mắt lưng tròng, tôi không cảm thấy còn nhiều danh dự để mà bảo vệ. Tại sao lại phải nói rằng như thế dễ dàng chăm sóc hơn, như tôi vẫn thường nói? Rút cục thì, tôi tới đây để thú tội và nhận sự giúp đỡ cơ mà – Có lẽ tôi nên chấp nhận nó.
“Nó làm phiền cô ấy. Cô ấy thích để tóc dài.”
Bà ấy không hề há hốc miệng, như tôi đã nửa trông chờ. Kathy rất giỏi trong công việc của mình. Phản ứng của bà chỉ trễ một giây và chỉ hơi lộn xộn một chút.
“Cô… Cô ấy… Cô ấy vẫn…hiện hữu đến thế ư?”
Sự thật gây choáng váng tuôn ra khỏi đầu môi tôi. “Khi cô ấy muốn thế. Lịch sử của chúng ta làm cô ấy buồn chán. Cô ấy im lìm hơn khi tôi đang làm việc. Nhưng cô ấy ở đó, luôn luôn. Đôi khi tôi cảm thấy như cô ấy cũng hiện hữu giống tôi vậy.” Giọng tôi chỉ còn là một tiếng thì thầm khi tôi nói xong.
“Wanderer!” Kathy kêu lên, sợ hãi. “Tại sao cô không nói với tôi nó tệ đến thế này? Chuyện nãy diễn ra bao lâu rồi?”
“Nó ngày càng tệ hơn. Thay vì nhạt nhòa đi, cô ấy dường như đang trở nên mạnh hơn. Nó vẫn chưa đến mức tồi tệ như trường hợp Người hàn gắn đã nói – chúng ta đã nói về Kevin, bà nhớ không? Cô ấy không thể kiểm soát được. Cô ấy sẽ không thể. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!” Âm lượng giọng nói của tôi leo thang.
“Tất nhiên nó sẽ không xảy ra,” bà đảm bảo với tôi. “Tất nhiên là không. Nhưng nếu cô… buồn khổ đến thế, đáng lẽ cô phải kể với tôi sớm hơn. Chúng ta cần đưa cô tới gặp một Người hàn gắn.”
Tôi phải mất một lúc mới hiểu được, trong tình trạng quẫn trí của tôi lúc đó.
“Một Người hàn gắn ư? Bà muốn tôi nhảy?”
“Không ai nghĩ xấu về lựa chọn đó đâu, Wanderer. Người ta sẽ hiểu, khi một vật chủ bị khiếm khuyết –“
“Khiếm khuyết? Cô ấy không khiếm khuyết. Tôi mới khiếm khuyết. Tôi quá yếu đuối so với thế giới này!” Đầu tôi gục xuống tay khi sự tủi hổ tràn qua con người tôi. Những giọt nước mắt mới lại dâng đầy trong mắt tôi.
Cánh tay của Kathy vòng qua vai tôi. Tôi đang đấu tranh hết sức để kiểm soát những xúc cảm hoang dại trong mình nên tôi không tránh ra, mặc dù cảm giác đó quá gần gũi.
Nó cũng làm phiền Melanie nữa. Cô ấy không thích bị người ngoài hành tinh ôm.
Tất nhiên Melanie rất hiện hữu trong giây phút đó, và tự mãn không thể chịu được vì cuối cùng tôi đã phải thừa nhận sức mạnh của cô ấy. Cô ấy vui sướng. khi tôi bị quẫn trí vì cảm xúc như lúc này thì luôn luôn khó kiểm soát cô ấy hơn. Tôi cố gắng bình tâm lại để có thể đặt cô ấy vào đúng chỗ.
Mi đang ở chỗ của ta thì có. Ý nghĩ của cô ấy mờ ảo nhưng có thể nhận thức được. Nó đã trở nên tồi tệ đến thế nào; bây giờ cô ấy đã đủ mạnh để có thể nói chuyện với tôi bất cứ khi nào cô ấy thích. Nó cũng tệ như phút đầu tiên tôi khôi phục thần trí vậy.
Đi đi. Bây giờ đây là chỗ của tôi rồi.
Không bao giờ.
“Wanderer, bạn thân mến, đừng. Cô không yếu đuối, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
“Hừm.”
“Nghe tôi này. Cô rất mạnh. Mạnh một cách đáng kinh ngạc. Giống loài của chúng ta luôn luôn giống nhau, nhưng cô đã vượt qua mức thông thường. Cô dũng cảm đến nỗi khiến tôi ngạc nhiên. Những cuộc đời trước đây của cô là một minh chứng cho điều đó.”
Những cuộc đời trước đây của tôi có thể, nhưng còn cuộc đời này? Bây giờ sức mạnh của tôi đang ở đâu?
“Nhưng loài người cá biệt hóa hơn chúng ta rất nhiều,” Kathy nói tiếp. “Cũng có một phạm vi, và vài người trong số họ mạnh mẽ hơn những người khác rất nhiều. Tôi thực sự tin rằng nếu bất kì linh thể nào được đặt vào vật chủ này, Melanie sẽ nghiền nát họ trong vài ngày. Có lẽ đó chỉ là ngẫu nhiên, có lẽ đó là số phận, nhưng với tôi có vẻ như là người mạnh nhất trong giống loài chúng ta đã được đưa vào trong người mạnh nhất của loài người.”
“Chẳng nói lên được gì nhiều cho giống loài của chúng ta, phải không?” Bà ấy nghe thấy sự ám chỉ đằng sau những lời nói của tôi. “Cô ấy không chiến thắng, Wanderer. Cô mới là con người đáng yêu đang ngồi bên cạnh tôi. Cô ấy chỉ là một cái bóng nơi góc tối trí não của cô.”
“Cô ấy nói chuyện với tôi, Kathy. Cô ấy vẫn còn suy nghĩ những ý nghĩ của chính cô ấy. Cô ấy vẫn còn giữ những bí mật riêng.”
“Nhưng cô ấy không nói thay cô, phải không? Tôi nghi ngờ chuyện tôi có thể nói được từng đó cho cô.”
Tôi không trả lời. Tôi cảm thấy quá khổ sở.
“Tôi nghĩ cô nên xem xét lại chuyện tái sát nhập.”
“Kathy, bà chỉ vừa mới nói rằng cô ấy sẽ nghiền nát một linh thể khác. Tôi không biết liệu tôi có tin chuyện đó không – có thể bà chỉ đang cố làm việc của mình và an ủi tôi. Nhưng nếu cô ấy mạnh như thế, sẽ không công bằng khi đẩy cô ấy cho người khác bởi vì tôi không thể lấn át được cô ấy. Bà sẽ chọn ai để tiếp nhận cô ấy?”
“Tôi không nói thế để an ủi cô, bạn thân mến.”
“Vậy thì –“
“Tôi không nghĩ vật chủ này sẽ được cân nhắc để tái sử dụng nữa.”
“Ồ!”
Một cơn rùng mình sợ hãi lan xuống sống lưng tôi. Và tôi không phải là người duy nhất bị choáng váng vì ý tưởng đó.
Tôi ngay lập tức cự tuyệt. Tôi không phải là kẻ bỏ cuộc. Trong suốt những vòng xoay quanh các mặt trời của hành tinh cuối cùng của tôi – thế giới của Tảo Thấy, như họ được gọi ở đây – tôi đã chờ. Mặc dù sự chôn chân vĩnh cửu bắt đầu bị hao mòn rất lâu trước khi tôi nghĩ là nó sẽ hao mòn, mặc dù đời sống của Tảo Thấy được đo bằng thế kỉ trên hành tinh này, tôi đã không bỏ qua một vòng đời của vật chủ tôi. Làm thế là quá lãng phí, là sai trái, là vô ơn. Nó chế nhạo cái bản chất cốt lõi của những linh thể chúng tôi. Chúng tôi khiến những thế giới của mình tốt đẹp hơn; điều đó phải hoàn toàn chính yếu nếu không thì chúng tôi sẽ không xứng đáng với chúng.
Nhưng chúng tôi không lãng phí. Chúng tôi làm cho bất kể cái gì chúng tôi chiếm được tốt lên, hòa bình hơn và tươi đẹp hơn. Và loài người đã hung bạo và vô tổ chức. Họ đã giết lẫn nhau thường xuyên đến nỗi giết người đã trở thành một phần phải chấp nhận của cuộc sống. Những kiểu tra tấn khác nhau mà họ đã nghĩ ra trong vài thiên niên kỉ họ tồn tại đã là quá nhiều đối với tôi; tôi thậm chí đã không thể chịu đựng được những báo cáo chính thức tổng quát. Chiến tranh đã tràn qua bề mặt của gần như mọi lục địa. Những vụ mưu sát được phê chuẩn, được ra lệnh và hiệu quả một cách đáng sợ. Những người sống trong các quốc gia hòa bình đã quay mặt đi khi những thành viên của chính giống loài mình chết đói trên cửa trước nhà họ. Không có sự công bằng nào trong việc phân phối các nguồn lực dồi dào của hành tinh này. Thế nhưng hành động tàn bạo nhất, chính là lớp con cháu của họ - thế hệ kế cận, mà loài của chúng tôi gần như tôn thờ vì tương lai hứa hẹn của chúng – lại thường là nạn nhân của những tội ác cực kì độc ác. Và không chỉ bởi bàn tay của những người xa lạ, mà còn bởi bàn tay của những người được tin tưởng giao cho việc chăm sóc chúng. Ngay cả bầu trời khổng lồ của hành tinh này cũng bị đặt vào cảnh hiểm nghèo bởi sự vô tâm và những tham vọng sai lầm của họ. Không ai có thể so sánh quá khứ với hiện tại mà không phải thừa nhận rằng Trái Đất đã trở nên một nơi chốn tốt đẹp hơn nhờ có chúng tôi.
Bọn mi đã diệt chủng cả một giống loài rồi tự vỗ ngực xưng tên.
Bàn tay tôi nắm lại thành nắm đấm.
Tôi có thể khiến cô bị vứt bỏ, tôi nhắc nhở cô ấy.
Cứ làm đi. Hãy chính thức hóa vụ sát nhân của ta đi.
Tôi đang lừa gạt, nhưng cả Melanie cũng vậy.
Ôi, cô ấy tưởng rằng cô ấy đã muốn chết. Rút cục thì cô ấy đã ném mình vào trong cái giếng thang máy ấy. Nhưng đó là trong một giây phút hoảng loạn và tuyệt vọng. Cân nhắc nó một cách bình tĩnh ở trên một chiếc ghế thoải mái lại là cái gì đó hoàn toàn khác. Tôi có thể cảm thấy lượng adrenaline – adrenaline được gọi lên bởi nỗi sợ của cô ấy – bắn qua chân tay tôi khi tôi suy nghĩ đến việc chuyển sang một thân thể khác biết phục tùng hơn.
Sẽ rất tuyệt khi lại được ở một mình. Được điều khiển trí óc của chính mình. Thế giới này rất dễ chịu theo nhiều cách khác thường, và sẽ rất tuyệt vời được thưởng thức nó mà không có những xao lãng từ một nhân vật tưởng tượng giận dữ, bị đặt nhầm chỗ mà đáng lẽ phải biết điều hơn là cứ nấn ná không được đón chào theo cách này.
Melanie quằn quại, theo nghĩa bóng, trong sâu thẳm đầu óc tôi khi tôi cố suy nghĩ việc đó một cách có lý lẽ. Có lên tôi nên từ bỏ…
Chỉ từ ấy thôi cũng khiến tôi co rúm lại. Tôi, Wanderer, từ bỏ ư? Bỏ cuộc? Thừa nhận thất bại và thử lần nữa với một vật chủ yếu đuối, không xương, kẻ chẳng gây cho tôi chút phiền toái nào ư?
Tôi lắc đầu. Chỉ nghĩ thôi tôi cũng khó mà chịu được rồi.
Và… đây là cơ thể của tôi. Tôi đã quen với cảm giác của nó. Tôi thích cái cách mà các cơ bắp của tôi chuyển động trên xương, sự khúc khuỷu của các khớp nối và co giãn của các dây chằng. Tôi biết hình phản chiếu trong gương của mình. Làn da rám nắng màu nâu, những khung xương nhô cao, sắc sảo của khuôn mặt tôi, mái tóc ngắn màu nâu đỏ như chiếc mũ lụa, đôi mắt màu nâu lục xám – đó là tôi.
Tôi muốn là chính mình. Tôi sẽ không để những thứ thuộc về mình bị phá hủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.