Chương 24: Tôi không làm!
skyhero
30/04/2021
Âu Dương Dạ Trạch lạnh lùng gạt tay cô ra, thân người đứng thẳng dậy, không một tia cảm xúc từ trên cao nhìn xuống, giọng nói không mặn không mặn không nhạt: “Hối hận rồi?”
Lâm Nhã Tịnh liệu mạng vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của Âu Dương Dạ Trạch, luôn miệng cầu xin: “Cửu gia, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không dám nữa! Làm ơn, tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài cho tôi ở lại, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn”
Nhưng đáng tiếc là Âu Dương Dạ Trạch không thèm liếc nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Một lần nữa đi về phía chiếc ghế sa lông ngồi xuống, môi mỏng khẽ mở: “Lại đây”
Cập nhật sớm nhất tại.
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, cho dù hắn không nhìn cô, nhưng cô vẫn biết được đối tượng hắn gọi là mình. Lâm Nhã Tịnh lảo đảo đứng dậy, từng bước từng bước lại gần anh, mỗi một khắc trôi qua như cả một thế kỷ.
Đến khi đôi chân thon thả của mình đứng kế bên hắn, cô mới im lặng đứng lại. “Cho đến khi họ đến, em có thể làm tôi vui vẻ, tôi liên tha cho em" - Âu Dương Dạ Trạch hút một điếu thuốc trên tay, mắt nhìn lên màn hình điện thoại, cô theo tâm mắt anh mà nhìn, lập tức sững sờ.
15 phút! Trên điện thoại của anh hiện lên đồng hồ đếm ngược 15 phút! Nói cách khác trong vòng 15 phút này mà cô không lấy lòng anh được, bọn họ cũng chính là bọn buôn người kia sẽ đến và bắt cô đi.
Hiện tại chỉ còn 14 phút 52 giây. Cô hoảng loạn luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất một người đàn ông bên cạnh cô, đó chính là ba cô. Ba cô thường xuyên không có ở nhà, cô cũng vậy, hai người bận rộn, ngay cả làm nũng, cô cũng rất lâu rồi không có làm qua. Gương mặt mang theo biểu tình cứng nhắc, rót cho anh một ly rượu đỏ, hai tay run rẩy cầm ly rượu lên trước mặt anh.
Âu Dương Dạ Trạch thủy chung đều không nhìn cô, cũng không cầm lấy ly rượu kia. Cô lại liếc qua đồng hồ, hiện tại cô đã mất đi 40 giây. Cô cắn cắn môi run run, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh. “Cửu...Cửu gia, mời ngài uống rượu” - Lâm Nhã Tịnh rụt rè lên tiếng thăm dò.
Quả nhiên, Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua cô, nhưng không lên tiếng, cũng không nhận ly rượu kia. Cô liếc mắt nhìn quanh một lượt căn phòng. Hiện tại ngoài thủ hạ của anh, tất cả bạn bè ngả ngớn kia đều đã đi ra ngoài.
Cô cúi đầu thấp giọng thương lượng: “Cửu gia...ngài...ngài có thể cho tất cả mọi người ra ngoài không?”
Lâm Nhã Tịnh nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, cô cũng chỉ là thử yêu câu mà thôi, cũng không có hy vọng gì nhiều. Không ngờ đến, Âu Dương Dạ Trạch lại nghe theo cô, phất tay một cái, đồng loạt tất cả thuộc hạ của anh đều đi ra, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại hai người với ánh đèn mập mờ.
Lâm Nhã Tịnh lại nhìn qua đông hô một lần nữa. 12 phút 52 giây. Thời gian không còn nhiều, cô cầm lấy ly rượu, định một hơi uống cạn nhưng uống đến giữa chừng lại vì vị cay nồng của nó mà bị sặc. Cô ho khan vài tiếng.
Không từ bỏ mà uống hết một ly đó. Chỉ thấy cô hít sâu một hơi, lấy một ly rượu khác đổ vào miệng, nhưng lần này cô không nuốt xuống mà ngậm trong miệng mình.
Đôi chân thon dài trèo lên người anh, nhắm mắt hôn xuống đôi môi lạnh bạc kia... Cô muốn truyền rượu qua cho anh nhưng là anh không phối hợp, đôi môi không chịu mở ra, còn cô lại chỉ biến dán môi của mình lên môi anh.
Âu Dương Dạ Trạch trầm lặng nhìn đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn anh vừa gấp gáp vừa nóng vội. Trong lòng có một chỗ nào đó đột nhiên hơi ngứa ngáy.
Nụ hôn không có một chút kỹ thuật nào, lại không có một chút quyến rũ nào, vậy mà lại khiến cho anh nhịn không được đảo khách thành chủ, hút lấy vị mật ngọt trên hai cánh hoa hồng nhuận kia.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, khi Lâm Nhã Tịnh được buông ra, cả người ngơ ngác như ở trên chín tầng mây, không biết có phải vì rượu hay không mà hai má cô đỏ ửng như quả táo chín thơm ngon mời người đến thưởng thức.
Qua vài giây, cô đột nhiên nhớ đến cài gì, lập tức quay đầu nhìn lên màn hình điện thoại. 7 phút 12 giây.
Lâm Nhã Tịnh nhìn lại sắc mặt của “quân chủ”, lòng cô không khỏi lạnh run lên. Sắc mặt của hắn vẫn lạnh như băng, đôi mắt kia nhìn cô tuy có tẩm một chút mùi vị tình dục nhưng vẫn hờ hững mà xem cô như một con rối múa xiếc không mấy chuyên nghiệp.
Cô cúi đầu, cắn cắn đôi môi căng thẳng, không biết kế tiếp phải làm gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn ánh mặt lại chạm vào tâm nhìn của của anh.
“Cửu gia, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài, sẽ không có ý định bỏ trốn nữa, ngài...tôi xin ngài tha cho tôi lần này có được không, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài” - Hai mắt cô đẫm nước nhìn anh, ý vị khẩn cầu rõ ràng, hai tay cô nắm lấy vạt áo anh như một cô gái nhỏ yếu ớt không nơi nương tựa khiến cho người khác nhìn vào, lòng đều sẽ mềm nhũn.
Nhưng Âu Dương Dạ Trạch lại là một người như thế nào? Loại cô gái nào mà anh chưa từng thấy qua? Lúc này, cánh cửa vang lên hai tiếng gõ, âm thanh bên ngoài truyền tới: “Cửu gia, người của lễ hội “Cánh hoa anh đào” đã đến rồi ạ”
Sắc mặt cô thoáng cái liên tái đi, cô ngước mắt nhìn anh.
“Cho vào” - Giọng nói của Âu Dương Dạ Trạch vang lên. Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng, hai tay giang ra ôm lấy eo anh, bật khóc, giọng nói nghe cũng không còn rõ ràng, cấu trúc câu cũng rối loạn: “Cửu gia, làm ơn, tôi không đi nữa, làm ơn, câu ngài, tôi không đi nữa!”
Cánh cửa mở ra, một đám người tiến vào, nhún nhường nịnh nọt gọi một tiếng: “Cửu gia, không biết ngài có gì phân phó?”
Âu Dương Dạ Trạch không nhìn bọn họ, rũ mắt nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lâm Nhã Tịnh tràn ngập hy vọng ngẩng đầu, lại không nhận được câu nói như mong muốn, ngược lại đón lấy sự kinh hoàng giống như trời đất đến ngày tận thế.
Anh ghé vào bên tai cô nói: “Còn 3 phút, chỉ cần bảo bối đến ngậm lấy “của quý” của bọn họ, tôi sẽ tha cho em” Đôi mắt Lâm Nhã Tịnh dại ra, quay đầu nhìn lại căn phòng đã xuất hiện thêm năm người đàn ông.
Cô cảm thấy máu huyết của bản thân không còn lưu thông nữa, lại thấy tim mình như đánh mất ở đâu đó, cô không nghe thấy nhịp đập của nó nữa.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu im lặng, bàn tay vô thức nắm chặt lấy áo của anh, tự cắn chặt môi, để bản thân khóc không ra tiếng. Cô biết... Cô không làm được... Cô mặc kệ thời gian còn lại của mình là bao nhiêu, một giây sau, cô buông thống hai tay mình.
Cô biết hắn tức giận, cô biết dù cô có làm gì, một khi anh đã muốn trừng phạt cô thì cô bắt buộc phải nhận lấy hình phạt này. Cái gì mà làm hắn vui hắn sẽ tha cho cô, cô căn bản là cá nằm trên thớt, bị thịt nát xương tan là định mệnh mà cô không thể nào thay đổi được.
Một giọng nói be bé vang lên: “Tôi không làm”
“Hửm?"- Âu Dương Dạ Trạch nhíu mày nhìn cô.
Cô vẫn không ngẩng đầu, nhưng âm thanh lần này lại khiến cho cả phòng đều nghe thấy: “Tôi không làm!”
Sắc mặt của anh đen đi nửa phân. Người của lễ hội “Cánh hoa anh đào” thấy thể, muốn lấy lòng anh, một tên đứng ra kéo cô từ trên người anh xuống đất, giáng xuống trên mặt cô một cái tát.
Lâm Nhã Tịnh liệu mạng vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của Âu Dương Dạ Trạch, luôn miệng cầu xin: “Cửu gia, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không dám nữa! Làm ơn, tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài cho tôi ở lại, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn”
Nhưng đáng tiếc là Âu Dương Dạ Trạch không thèm liếc nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Một lần nữa đi về phía chiếc ghế sa lông ngồi xuống, môi mỏng khẽ mở: “Lại đây”
Cập nhật sớm nhất tại.
Âm thanh nhàn nhạt vang lên, cho dù hắn không nhìn cô, nhưng cô vẫn biết được đối tượng hắn gọi là mình. Lâm Nhã Tịnh lảo đảo đứng dậy, từng bước từng bước lại gần anh, mỗi một khắc trôi qua như cả một thế kỷ.
Đến khi đôi chân thon thả của mình đứng kế bên hắn, cô mới im lặng đứng lại. “Cho đến khi họ đến, em có thể làm tôi vui vẻ, tôi liên tha cho em" - Âu Dương Dạ Trạch hút một điếu thuốc trên tay, mắt nhìn lên màn hình điện thoại, cô theo tâm mắt anh mà nhìn, lập tức sững sờ.
15 phút! Trên điện thoại của anh hiện lên đồng hồ đếm ngược 15 phút! Nói cách khác trong vòng 15 phút này mà cô không lấy lòng anh được, bọn họ cũng chính là bọn buôn người kia sẽ đến và bắt cô đi.
Hiện tại chỉ còn 14 phút 52 giây. Cô hoảng loạn luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất một người đàn ông bên cạnh cô, đó chính là ba cô. Ba cô thường xuyên không có ở nhà, cô cũng vậy, hai người bận rộn, ngay cả làm nũng, cô cũng rất lâu rồi không có làm qua. Gương mặt mang theo biểu tình cứng nhắc, rót cho anh một ly rượu đỏ, hai tay run rẩy cầm ly rượu lên trước mặt anh.
Âu Dương Dạ Trạch thủy chung đều không nhìn cô, cũng không cầm lấy ly rượu kia. Cô lại liếc qua đồng hồ, hiện tại cô đã mất đi 40 giây. Cô cắn cắn môi run run, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh. “Cửu...Cửu gia, mời ngài uống rượu” - Lâm Nhã Tịnh rụt rè lên tiếng thăm dò.
Quả nhiên, Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua cô, nhưng không lên tiếng, cũng không nhận ly rượu kia. Cô liếc mắt nhìn quanh một lượt căn phòng. Hiện tại ngoài thủ hạ của anh, tất cả bạn bè ngả ngớn kia đều đã đi ra ngoài.
Cô cúi đầu thấp giọng thương lượng: “Cửu gia...ngài...ngài có thể cho tất cả mọi người ra ngoài không?”
Lâm Nhã Tịnh nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, cô cũng chỉ là thử yêu câu mà thôi, cũng không có hy vọng gì nhiều. Không ngờ đến, Âu Dương Dạ Trạch lại nghe theo cô, phất tay một cái, đồng loạt tất cả thuộc hạ của anh đều đi ra, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại hai người với ánh đèn mập mờ.
Lâm Nhã Tịnh lại nhìn qua đông hô một lần nữa. 12 phút 52 giây. Thời gian không còn nhiều, cô cầm lấy ly rượu, định một hơi uống cạn nhưng uống đến giữa chừng lại vì vị cay nồng của nó mà bị sặc. Cô ho khan vài tiếng.
Không từ bỏ mà uống hết một ly đó. Chỉ thấy cô hít sâu một hơi, lấy một ly rượu khác đổ vào miệng, nhưng lần này cô không nuốt xuống mà ngậm trong miệng mình.
Đôi chân thon dài trèo lên người anh, nhắm mắt hôn xuống đôi môi lạnh bạc kia... Cô muốn truyền rượu qua cho anh nhưng là anh không phối hợp, đôi môi không chịu mở ra, còn cô lại chỉ biến dán môi của mình lên môi anh.
Âu Dương Dạ Trạch trầm lặng nhìn đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn anh vừa gấp gáp vừa nóng vội. Trong lòng có một chỗ nào đó đột nhiên hơi ngứa ngáy.
Nụ hôn không có một chút kỹ thuật nào, lại không có một chút quyến rũ nào, vậy mà lại khiến cho anh nhịn không được đảo khách thành chủ, hút lấy vị mật ngọt trên hai cánh hoa hồng nhuận kia.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, khi Lâm Nhã Tịnh được buông ra, cả người ngơ ngác như ở trên chín tầng mây, không biết có phải vì rượu hay không mà hai má cô đỏ ửng như quả táo chín thơm ngon mời người đến thưởng thức.
Qua vài giây, cô đột nhiên nhớ đến cài gì, lập tức quay đầu nhìn lên màn hình điện thoại. 7 phút 12 giây.
Lâm Nhã Tịnh nhìn lại sắc mặt của “quân chủ”, lòng cô không khỏi lạnh run lên. Sắc mặt của hắn vẫn lạnh như băng, đôi mắt kia nhìn cô tuy có tẩm một chút mùi vị tình dục nhưng vẫn hờ hững mà xem cô như một con rối múa xiếc không mấy chuyên nghiệp.
Cô cúi đầu, cắn cắn đôi môi căng thẳng, không biết kế tiếp phải làm gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn ánh mặt lại chạm vào tâm nhìn của của anh.
“Cửu gia, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài, sẽ không có ý định bỏ trốn nữa, ngài...tôi xin ngài tha cho tôi lần này có được không, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài” - Hai mắt cô đẫm nước nhìn anh, ý vị khẩn cầu rõ ràng, hai tay cô nắm lấy vạt áo anh như một cô gái nhỏ yếu ớt không nơi nương tựa khiến cho người khác nhìn vào, lòng đều sẽ mềm nhũn.
Nhưng Âu Dương Dạ Trạch lại là một người như thế nào? Loại cô gái nào mà anh chưa từng thấy qua? Lúc này, cánh cửa vang lên hai tiếng gõ, âm thanh bên ngoài truyền tới: “Cửu gia, người của lễ hội “Cánh hoa anh đào” đã đến rồi ạ”
Sắc mặt cô thoáng cái liên tái đi, cô ngước mắt nhìn anh.
“Cho vào” - Giọng nói của Âu Dương Dạ Trạch vang lên. Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng, hai tay giang ra ôm lấy eo anh, bật khóc, giọng nói nghe cũng không còn rõ ràng, cấu trúc câu cũng rối loạn: “Cửu gia, làm ơn, tôi không đi nữa, làm ơn, câu ngài, tôi không đi nữa!”
Cánh cửa mở ra, một đám người tiến vào, nhún nhường nịnh nọt gọi một tiếng: “Cửu gia, không biết ngài có gì phân phó?”
Âu Dương Dạ Trạch không nhìn bọn họ, rũ mắt nhìn xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lâm Nhã Tịnh tràn ngập hy vọng ngẩng đầu, lại không nhận được câu nói như mong muốn, ngược lại đón lấy sự kinh hoàng giống như trời đất đến ngày tận thế.
Anh ghé vào bên tai cô nói: “Còn 3 phút, chỉ cần bảo bối đến ngậm lấy “của quý” của bọn họ, tôi sẽ tha cho em” Đôi mắt Lâm Nhã Tịnh dại ra, quay đầu nhìn lại căn phòng đã xuất hiện thêm năm người đàn ông.
Cô cảm thấy máu huyết của bản thân không còn lưu thông nữa, lại thấy tim mình như đánh mất ở đâu đó, cô không nghe thấy nhịp đập của nó nữa.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu im lặng, bàn tay vô thức nắm chặt lấy áo của anh, tự cắn chặt môi, để bản thân khóc không ra tiếng. Cô biết... Cô không làm được... Cô mặc kệ thời gian còn lại của mình là bao nhiêu, một giây sau, cô buông thống hai tay mình.
Cô biết hắn tức giận, cô biết dù cô có làm gì, một khi anh đã muốn trừng phạt cô thì cô bắt buộc phải nhận lấy hình phạt này. Cái gì mà làm hắn vui hắn sẽ tha cho cô, cô căn bản là cá nằm trên thớt, bị thịt nát xương tan là định mệnh mà cô không thể nào thay đổi được.
Một giọng nói be bé vang lên: “Tôi không làm”
“Hửm?"- Âu Dương Dạ Trạch nhíu mày nhìn cô.
Cô vẫn không ngẩng đầu, nhưng âm thanh lần này lại khiến cho cả phòng đều nghe thấy: “Tôi không làm!”
Sắc mặt của anh đen đi nửa phân. Người của lễ hội “Cánh hoa anh đào” thấy thể, muốn lấy lòng anh, một tên đứng ra kéo cô từ trên người anh xuống đất, giáng xuống trên mặt cô một cái tát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.