Chương 71: Bức tranh bị đánh tráo
Hạ Y
10/04/2024
Ngày lại ngày nối tiếp trôi qua nhanh, chớp mắt một cái đã đến buổi lễ sinh thần của hoàng thái hậu.
Bởi Mạch Tiểu Khê sắp trở thành vương phi nên không còn phải chạy đôn chạy đáo đi dọn dẹp khắp nơi, mặc cho người ta sai bảo như khi trước nữa.
Các quan đại thần cùng nhau đem những món quà quý hiếm dâng tặng lên hoàng thái hậu. Bà ta rất vui vẻ, cười tươi rói trong suốt cả buổi.
Phương Bành Hạc cũng dành tặng cho hoàng thái hậu một món quà lớn. Đó là một viên dạ minh châu hai trăm năm tuổi, tuổi đời đã rất lớn. Viên dạ minh châu có màu trắng trong suốt, to bằng lòng bàn tay, khi đặt dưới ánh sáng gặt trời sẽ phát ra thứ màu xanh nhạt rất độc đáo. Mọi người đều hết sức trầm trồ, khen ngợi không ngớt.
Hoàng thái hậu vô cùng thích thú trước món quà này, bèn đưa tay nâng nhẹ viên dạ minh châu lên mà nói:
- Hoàng thượng, cảm ơn con đã tặng cho ta món quà vô giá này. Ta sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Hạ Bích phi cũng đã hòan thiện xong bức tranh thêu khi trước, hí hửng đem lên dành tặng cho hoàng thái hậu, không quên nhấn mạnh:
- Bức tranh thêu này do chính tay con thêu lên để tặng người. Mong người sẽ yêu thích nó. .
Nàng ta gói bức tranh vào một chiếc hộp gỗ, đoạn chăm chút cho nó rất cẩn thận, chắc chắn hoàng thái hậu sẽ hết mực yêu thương nàng ta hơn trước cho mà xem.
Mọi người đều tò mò, muốn biết bức tranh thêu do chính tay hoàng phi thêu sẽ như thế nào, bèn không ai bảo ai cùng đưa mắt nhìn theo động tác mở hộp của hoàng thái hậu.
Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh cũng ngồi bên cạnh. Hai người họ không cầu kỳ quá mức như những kẻ khác, cùng nhau dâng lên tặng hoàng thái hậu một vài sản vật quý hiếm ở Tịch Quốc không có, và viết hai tấm trướng chúc mừng sinh thần.
Mạch Tiểu Khê khẽ quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, mỉm cười hỏi nhỏ:
- Hàn Lãnh, chàng thấy thiếp không tự tay dâng tặng hoàng thái hậu, người sẽ không vui chứ?
Phương Hàn Lãnh đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, cười cười đáp:
- Mạch Tiểu Khê ngốc nghếch, nàng đừng quan trọng hóa mọi việc lên. Hãy cứ thoải mái là chính nàng là được.
Một lời vừa dứt, chợt hoàng thái hậu hét lên một tiếng đầy giận giữ. Sau đó bà ta cầm bức tranh thêu mà Hạ Bích phi vừa tặng cho mình, ném mạnh vào người nàng ta mà quát lớn,:
- Ả đàn bà khốn khiếp! Mi dám chúc phúc ta như thế này hay sao?
Hạ Bích phi vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng cầm bức tranh thêu lên xem, chỉ thấy bên trong không phải là hình ảnh đôi chim phượng hoàng đang vần vũ uy lãnh nữa mà là hình ảnh một đôi chim phượng hoàng đang nằm chết chung với nhau…
Phen này cái đầu xinh đẹp này không giữ được rồi!
Hạ Bích phi hoảng hốt tột độ, đánh rơi cả bức tranh xuống dưới đất, quỳ rạp xuống dập đầu lia lịa mà van xin:
- Hoàng thái hậu, con không hề làm vậy. Đây không phải bức tranh của con. Nhất định có kẻ nào đó đã đánh tráo, hòng hãm hại con.
Hạ Bích phi vừa dập đầu vừa khóc lớn.
Thế nhưng hoàng thái hậu lúc này đã giận tím người. Trước mặt bao nhiêu vị quan đại thần đức cao vọng trọng có cả, há chẳng phải Hạ Bích phi đang đem bà ta ra làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Hơn nữa hôm nay còn là ngày lễ sinh thần của bà ta, thêu hình ảnh đôi chim phượng hoàng chết héo như thế kia, hòng ám chỉ muốn bà ta chết sớm hay gì.
Cành nghĩ hoàng thái hậu càng hết sức tức giận. Bà ta hừ lạnh, đưa chân đá mạnh vào bức tranh thêu của Hạ Bích phi, đoạn vô cảm sai quân lính kéo Hạ Bích phi xuống:
- Người đâu, đem Hạ Bích phi giam xuống đại lao. Chờ buổi tiệc kết thúc ta sẽ xử phạt sau.
Hạ Bích phi khóc nức nở, lê lết dưới đất mà van xin thảm thiết, hai tay bám chặt lấy đôi chân của hoàng thái hậu mà không ngừng cầu xin:
- Thái hậu, thái hậu, con đi theo người đã bao nhiêu năm thì người phải hiểu tính cách của con chứ. Con đâu dại gì mà tự tìm chỗ chôn chân mình như thế, thái hậu…
Thế nhưng mọi lời van xin của Hạ Bích phi đều trở thành vô ích. Hoàng thái hậu nhiều tai mắt trong hoàng cung, bớt đi một kẻ vô dụng thì cũng chẳng tiếc thương làm gì.
Mạch Tiểu Khê chứng kiến toàn bộ sự việc, toan nói đỡ giúp Hạ Bích phi, dẫu sao thì nàng cũng khẳng định chắc chắn Hạ Bích phi bị người ta hãm hại, chứ chẳng đời nào nàng ta dám to gan lớn mật làm ra chuyện tày trời đên như thế.
Phương Hàn Lãnh ngồi bên cạnh cũng đã hiểu ra ý muốn của nàng bèn kịp thời ngăn lại. Huynh ấy dịu dàng nói:
- Tiểu Khê, chúng ta tốt nhất nên giữ im lặng trong lúc này. Hoàng thái hậu đang rất tức giận, nếu chúng ta nói đỡ cho Hạ Bích phi, chỉ e động tới lòng tự tôn của người sẽ càng không hay.
Mạch Tiểu Khê cũng nghĩ là đúng bèn quay trở lại trạng thái ung dung như lúc trước.
Chỉ có Dật Hi ngồi ở ghế bên dưới thì vẫn nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm trà, không ai để ý thấy khóe môi của nàng ta khẽ nhếch lên đầy phức tạp…
Bởi Mạch Tiểu Khê sắp trở thành vương phi nên không còn phải chạy đôn chạy đáo đi dọn dẹp khắp nơi, mặc cho người ta sai bảo như khi trước nữa.
Các quan đại thần cùng nhau đem những món quà quý hiếm dâng tặng lên hoàng thái hậu. Bà ta rất vui vẻ, cười tươi rói trong suốt cả buổi.
Phương Bành Hạc cũng dành tặng cho hoàng thái hậu một món quà lớn. Đó là một viên dạ minh châu hai trăm năm tuổi, tuổi đời đã rất lớn. Viên dạ minh châu có màu trắng trong suốt, to bằng lòng bàn tay, khi đặt dưới ánh sáng gặt trời sẽ phát ra thứ màu xanh nhạt rất độc đáo. Mọi người đều hết sức trầm trồ, khen ngợi không ngớt.
Hoàng thái hậu vô cùng thích thú trước món quà này, bèn đưa tay nâng nhẹ viên dạ minh châu lên mà nói:
- Hoàng thượng, cảm ơn con đã tặng cho ta món quà vô giá này. Ta sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Hạ Bích phi cũng đã hòan thiện xong bức tranh thêu khi trước, hí hửng đem lên dành tặng cho hoàng thái hậu, không quên nhấn mạnh:
- Bức tranh thêu này do chính tay con thêu lên để tặng người. Mong người sẽ yêu thích nó. .
Nàng ta gói bức tranh vào một chiếc hộp gỗ, đoạn chăm chút cho nó rất cẩn thận, chắc chắn hoàng thái hậu sẽ hết mực yêu thương nàng ta hơn trước cho mà xem.
Mọi người đều tò mò, muốn biết bức tranh thêu do chính tay hoàng phi thêu sẽ như thế nào, bèn không ai bảo ai cùng đưa mắt nhìn theo động tác mở hộp của hoàng thái hậu.
Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh cũng ngồi bên cạnh. Hai người họ không cầu kỳ quá mức như những kẻ khác, cùng nhau dâng lên tặng hoàng thái hậu một vài sản vật quý hiếm ở Tịch Quốc không có, và viết hai tấm trướng chúc mừng sinh thần.
Mạch Tiểu Khê khẽ quay sang nhìn Phương Hàn Lãnh, mỉm cười hỏi nhỏ:
- Hàn Lãnh, chàng thấy thiếp không tự tay dâng tặng hoàng thái hậu, người sẽ không vui chứ?
Phương Hàn Lãnh đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, cười cười đáp:
- Mạch Tiểu Khê ngốc nghếch, nàng đừng quan trọng hóa mọi việc lên. Hãy cứ thoải mái là chính nàng là được.
Một lời vừa dứt, chợt hoàng thái hậu hét lên một tiếng đầy giận giữ. Sau đó bà ta cầm bức tranh thêu mà Hạ Bích phi vừa tặng cho mình, ném mạnh vào người nàng ta mà quát lớn,:
- Ả đàn bà khốn khiếp! Mi dám chúc phúc ta như thế này hay sao?
Hạ Bích phi vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng cầm bức tranh thêu lên xem, chỉ thấy bên trong không phải là hình ảnh đôi chim phượng hoàng đang vần vũ uy lãnh nữa mà là hình ảnh một đôi chim phượng hoàng đang nằm chết chung với nhau…
Phen này cái đầu xinh đẹp này không giữ được rồi!
Hạ Bích phi hoảng hốt tột độ, đánh rơi cả bức tranh xuống dưới đất, quỳ rạp xuống dập đầu lia lịa mà van xin:
- Hoàng thái hậu, con không hề làm vậy. Đây không phải bức tranh của con. Nhất định có kẻ nào đó đã đánh tráo, hòng hãm hại con.
Hạ Bích phi vừa dập đầu vừa khóc lớn.
Thế nhưng hoàng thái hậu lúc này đã giận tím người. Trước mặt bao nhiêu vị quan đại thần đức cao vọng trọng có cả, há chẳng phải Hạ Bích phi đang đem bà ta ra làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Hơn nữa hôm nay còn là ngày lễ sinh thần của bà ta, thêu hình ảnh đôi chim phượng hoàng chết héo như thế kia, hòng ám chỉ muốn bà ta chết sớm hay gì.
Cành nghĩ hoàng thái hậu càng hết sức tức giận. Bà ta hừ lạnh, đưa chân đá mạnh vào bức tranh thêu của Hạ Bích phi, đoạn vô cảm sai quân lính kéo Hạ Bích phi xuống:
- Người đâu, đem Hạ Bích phi giam xuống đại lao. Chờ buổi tiệc kết thúc ta sẽ xử phạt sau.
Hạ Bích phi khóc nức nở, lê lết dưới đất mà van xin thảm thiết, hai tay bám chặt lấy đôi chân của hoàng thái hậu mà không ngừng cầu xin:
- Thái hậu, thái hậu, con đi theo người đã bao nhiêu năm thì người phải hiểu tính cách của con chứ. Con đâu dại gì mà tự tìm chỗ chôn chân mình như thế, thái hậu…
Thế nhưng mọi lời van xin của Hạ Bích phi đều trở thành vô ích. Hoàng thái hậu nhiều tai mắt trong hoàng cung, bớt đi một kẻ vô dụng thì cũng chẳng tiếc thương làm gì.
Mạch Tiểu Khê chứng kiến toàn bộ sự việc, toan nói đỡ giúp Hạ Bích phi, dẫu sao thì nàng cũng khẳng định chắc chắn Hạ Bích phi bị người ta hãm hại, chứ chẳng đời nào nàng ta dám to gan lớn mật làm ra chuyện tày trời đên như thế.
Phương Hàn Lãnh ngồi bên cạnh cũng đã hiểu ra ý muốn của nàng bèn kịp thời ngăn lại. Huynh ấy dịu dàng nói:
- Tiểu Khê, chúng ta tốt nhất nên giữ im lặng trong lúc này. Hoàng thái hậu đang rất tức giận, nếu chúng ta nói đỡ cho Hạ Bích phi, chỉ e động tới lòng tự tôn của người sẽ càng không hay.
Mạch Tiểu Khê cũng nghĩ là đúng bèn quay trở lại trạng thái ung dung như lúc trước.
Chỉ có Dật Hi ngồi ở ghế bên dưới thì vẫn nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm trà, không ai để ý thấy khóe môi của nàng ta khẽ nhếch lên đầy phức tạp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.