Chương 114
Nhu Nạo Khinh Mạn
24/03/2020
Tô Ngưng Mi biết đây là ngộ đạo, nghe Liên Cẩn Viên vừa nói như thế, vội tĩnh tâm, hai mắt nhắm lại, dẫn linh khí trong trời đất vào vị trí đan
điền, chạy vòng vòng tuần hoàn. . . . . .
Người chung quanh nhìn thấy Tô Ngưng Mi, liền biết cô có điều ngộ đạo, đều không ngừng hâm mộ, thế nhưng có thể ở lúc này còn có thể lĩnh ngộ. Thủy trưởng lão nhìn thấy Tô Ngưng Mi, phất phất tay với mọi người, khiến mọi người cách xa cô một chút, tất cả mọi người không nói lời nào, yên lặng đi tới nơi xa.
Chỉ có Hạ Thần Tuyên, Liên Cẩn Viên, Trình Dung còn ở chung quanh Tô Ngưng Mi, Trình Dung nhìn Tô Ngưng Mi một cái, trong lòng tràn đầy mất mác. Cô quay đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, chúng ta cũng không cần quấy rầy Tiểu Mi đi."
Hạ Thần Tuyên chỉ chỉ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi qua bên kia đi, ta coi chừng nơi này."
Trình Dung sửng sốt hồi lâu, mới thất vọng gật đầu một cái, đứng dậy, chạy tới bên kia.
Liên Cẩn Viên nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt rõ ràng căng thẳng rất nhiều, sau càng thêm một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh Tô Ngưng Mi.
Chờ lúc Tô Ngưng Mi tỉnh lại, ánh mắt của cô có mấy phần kích động, cũng có mấy phần mờ mịt không biết, cô nhẹ nhàng để tay ở bụng, cô không ngờ mình ngộ đạo đạt tới tu vi luyện đan trung kỳ, tỉnh lại đồng thời thế nhưng phát hiện mình mang thai. Cô tính toán ngày một chút, đến bây giờ đã ba tháng đi? Khó trách ba tháng trước tu luyện chậm chạp như thế, dù sao cô gái mang thai tu chân, tu luyện sẽ rất chậm rãi, nhưng sẽ không có ảnh hưởng đối với tâm cảnh cùng ngộ đạo, cho nên lúc này mới có thể thông qua ngộ đạo đạt tới tu vi trung kỳ luyện đan. Cô tính toán ngày một chút, thời điểm mang thai phải là trước khi tới bí cảnh ở Liên gia, lúc trước cô cũng biết người tu chân rất khó có thai, về sau lúc cùng Liên Cẩn Viên hoan ái cố ý khống chế mình không đi tu luyện, sau cũng vẫn không có động tĩnh, nhưng không nghĩ lần này lại ở trong bí cảnh phát hiện mình mang thai.
"Tiểu Mi, em đã tỉnh." Bên tai truyền tới âm thanh vui mừng của Liên Cẩn Viên.
Tô Ngưng Mi vuốt bụng vui mừng quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, nhưng không nghĩ phát hiện Hạ Thần Tuyên cách đó không xa, nụ cười trên mặt dừng lại, Liên Cẩn Viên đã kéo cô vào trong ngực. Nghe thấy hơi thở của anh trên người, lúc này Tô Ngưng Mi mới vòng chắc sau lưng Liên Cẩn Viên, nằm ở trên bả vai của anh, hướng về phía lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Cẩn Viên, em mang thai."
Thân thể Liên Cẩn Viên dừng lại, thậm chí Tô Ngưng Mi cảm thấy trong nháy mắt thân thể anh căng thẳng, qua một hồi lâu, lúc này Liên Cẩn Viên mới vịn bả vai của cô, kéo ra khoảng cách của hai người, mắt cũng nhìn về phía hai mắt của cô, "Thật? Thật sự là quá tốt. . . . . ." Giọng nói của anh rất kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào, Tô Ngưng Mi phát hiện hốc mắt anh cũng có chút đỏ.
Cô cười khẽ: "Đương nhiên là thật, anh sẽ phải làm ba."
Hai tay của Liên Cẩn Viên mơ hồ cũng có chút run rẩy, thậm chí anh không biết nên làm sao để biểu đạt vui sướng của mình, chỉ là ôm cô thật chặt trong ngực. Tô Ngưng Mi cũng rúc vào trong ngực của anh, cảm thụ yên tĩnh này.
Hai người cũng hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, nhưng không nghĩ cách đó không xa sắc mặt Hạ Thần Tuyên đã trầm trầm rồi, trên mặt vẻ mặt trầm thấp, càng nhiều hơn là tức giận, hắn chăm chú nhìn chằm chằm hai người rúc vào với nhau, cuối cùng đứng lên, đi tới nơi xa.
Hai người cũng không có chú ý Hạ Thần Tuyên, Tô Ngưng Mi tựa vào trong ngực Liên Cẩn Viên, cười nói: "Cẩn Viên, đợi chúng ta báo cho mọi người biết chúng ta luyện đan, sau chúng ta cố gắng luyện chế ra Minh Đan, mọi người có thể rời khỏi nơi này."
Liên Cẩn Viên cười nói: "Được."
Tô Ngưng Mi lại nói: "Cẩn Viên, lần này em tu luyện trong bao lâu?" Cũng không biết lần này ngộ đạo đạt tới trung kỳ luyện đan trong bao lâu.
Liên Cẩn Viên cười nói: "Chỉ trải qua nửa tháng."
Tô Ngưng Mi tức cười, không ngờ từ nơi này đột phá vậy mà chỉ dùng nửa tháng. Hai người vừa rảnh rỗi hàn huyên mấy câu mới đi đến đám người bên kia, phần lớn mọi người đang tu luyện, Tô Ngưng Mi cũng không tiện quấy rầy bọn họ, đi tới trước mặt Thủy trưởng lão nhẹ giọng nói: "Thủy trưởng lão, tôi có chút chuyện muốn nói với người."
Thủy trưởng lão nói: "Lão phu trước chúc mừng Tô cô nương, nửa tháng đạt tới tu vi trung kỳ Kết Đan. . . . . . Không biết Tô cô nương tìm lão phu có chuyện gì?"
Tô Ngưng Mi nói: "Trước có một số việc che giấu mọi người, thật ra thì tôi theo Cẩn Viên cũng sẽ luyện đan, chỉ là hôm nay chúng tôi chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp, vẫn không thể luyện chế được Minh Đan, chẳng qua tôi đã cùng Cẩn Viên thương lượng qua, sau chúng tôi sẽ bắt đầu thử luyện chế Minh Đan, nếu có thể thành công, mọi người có thể rời khỏi nơi này rồi."
Thủy trưởng lão đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vui mừng nhìn về phía Tô Ngưng Mi: "Tô cô nương nói thật, cô cùng Liên tiên sinh thật đều là người tu chân?"
Tô Ngưng Mi áy náy gật đầu một cái: "Trước giấu giếm đối với mọi người rất xin lỗi, ban đầu chúng tôi cũng chỉ là muốn tránh một chút phiền toái lúc này mới che giấu chuyện mình biết luyện đan."
Trong lòng Thủy trưởng lão vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là Liên gia thậm chí có hai luyện đan sư, vui chính là có Luyện Đan Sư, cơ hội rời đi nơi này lớn hơn rất nhiều: "Lão phu đã nói có vị sư phụ biết luyện đan, làm sao có thể không dạy đồ nhi luyện đan, trước Tô cô nương cùng Liên tiên sinh thật là lừa gạt hết sức."
Tô Ngưng Mi nghe lời này cũng biết Thủy trưởng lão còn tưởng rằng là cô cùng Liên Cẩn Viên có một sư phụ, cô cũng chưa nói hết, chỉ là cười cười.
Thủy trưởng lão vui mừng không dứt, gọi mọi người, sau đó nói chuyện Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên là luyện đan sư một lần, mọi người đều là mừng rỡ cực kỳ, có người nói: "Tô cô nương, tuy nói các ngươi có thể trở thành Luyện Đan Sư trung cấp, nhưng hôm nay chỉ có La Hương Thảo có thể luyện chế Minh Đan, nhưng không có mấy loại còn lại nên làm thế nào cho phải?"
Tô Ngưng Mi nói: "Cái này mọi người không cần lo lắng, trong trữ vật của tôi không chỉ có lò luyện đan, còn có mấy vị Linh Dược khác, tin tưởng chỉ cần luyện tập nhiều hơn mới có thể luyện chế ra Minh Đan."
Nghe nói như thế, mọi người đều là vui mừng không dứt, tuy nói có người có đố kỵ nho nhỏ, nhưng nhiều người cũng là vui mừng, vui vẻ rốt cuộc có thể rời đi từ nơi này.
Trình Dung thất hồn lạc phách nhìn Thủy trưởng lão bên cạnh Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên, trong lòng khó chịu cơ hồ muốn nổi giận rồi, mặt mũi thanh thuần cũng có chút nhăn nhó, cô không hiểu đây cuối cùng là tại sao, rõ ràng cô ta tuyệt không mạnh hơn chính mình, cũng chỉ là có một người mẹ có tiền, thật vất vả cuối thời rồi, cô cho là mình có thể có một lần thành tích, mà không phải giống như trước bởi vì không có tiền, cho nên thành kẻ vô tích sự, nhưng không nghĩ cuối thời sau mình có mọi thứ cũng không bằng cô ta, đây rốt cuộc là tại sao? Tại sao luyện đan không phải là mình? Tại sao ngay cả sư phụ cũng sẽ thích cô ta, đây rốt cuộc là tại sao!
"Ngươi làm cái gì!" bên tai Trình Dung chợt truyền đến một âm thanh trầm thấp, kinh hãi cô chợt ngẩng đầu lên nhìn sang, thế nhưng phát hiện sư phụ lạnh lẽo nhìn cô. Trình Dung tự nhiên biết sắc mặt hiện tại của mình là cái dạng gì, thần thái xấu xí như vậy lại bị sư phụ nhìn, cô hoảng hốt vội nói: "Sư. . . . . . Sư phụ, ta. . . . . ."
Hạ Thần Tuyên lạnh lẽo nói: "Tôi biết rõ cô ghen tỵ, mọi thứ của cô ấy còn mạnh hơn so với cô, nhưng mà tôi nói cho cô biết, không nên có ý định đó, nếu không đến cuối cùng cô sẽ không có kết quả gì tốt rồi."
Trình Dung há hốc mồm,: "Sư phụ, ta. . . . . ."
Hạ Thần Tuyên cũng không nghe cô nói gì, xoay người rời đi.
Trình Dung đứng tại chỗ sững sờ nhìn bóng lưng Hạ Thần Tuyên rời đi, trong lòng khó chịu muốn khóc.
————
Mọi người đều biết Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên biết luyện chế đan dược, hai người cũng không có gì cố kỵ nữa, mang Lò Luyện Đan trong không gian đi ra, Tô Ngưng Mi hái không ít La Hương Thảo, sau lại từ bên trong không gian lấy ra không ít mấy loại linh thảo khác, lúc này mới bắt đầu luyện chế đan dược.
Thủy trưởng lão biết luyện chế đan dược cần hoàn cảnh an tĩnh, phân mọi người đến nơi xa, chỉ để lại Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên chuyên tâm luyện chế đan dược.
Trung cấp đan dược cũng không dễ luyện chế, cần độ linh cảm càng cao, còn có nắm giữ hỏa hầu càng thêm không dễ, hai người luyện chế hai ngày ngay cả một chút Minh Đan cũng không luyện chế thành công. kể từ thời gian Tô Ngưng Mi ngộ đạo, trên tâm cảnh tăng lên rất lớn, thật cũng không gấp gáp, vẫn từ từ luyện chế. Đến lúc đó Liên Cẩn Viên yêu thương cô, lại lo lắng đứa bé trong bụng của cô, luôn để cho cô nghỉ ngơi sau một thời gian luyện chế, không nên quá mệt nhọc, chọc Tô Ngưng Mi cười khanh khách: "Anh hãy yên tâm đi, nơi đó có yếu ớt như vậy, chỉ cần không phải vất vả quá độ lại vô sự, nếu mệt em sẽ nghỉ ngơi."
Luyện đan tiêu hao là linh khí trong cơ thể, Tô Ngưng Mi có rất nhiều linh thạch trong không gian, linh khí chưa đủ có thể bổ sung.
Như thế lại qua mấy ngày, Liên Cẩn Viên dập tắt lửa biến dị trong lò luyện đan, mở lò luyện đan lên, bên trong có một viên đan dược màu nâu còn có một ít bột thuốc, anh sững sờ, ngồi bên cạnh Tô Ngưng Mi cười nói: "Tiểu Mi, em mau lại đây, đã luyện thành một viên."
Tô Ngưng Mi vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh lò luyện đan, quả nhiên phát hiện đan dược màu nâu bên trong, cô vui mừng nói: "Là Minh Đan, luyện chế thành công." Hôm nay cũng chẳng qua mới mười ngày mà thôi, anh luyện chế thành viên Minh Đan thứ nhất, nghĩ đến mình một mẩu thuốc cũng không có thì có chút nhục chí: "Em ngay cả một viên cũng còn không thể luyện chế được."
Liên Cẩn Viên cười nói: "Chớ nhục chí, đều sẽ luyện chế thành công."
Hai người nói chuyện luyện chế thành công viên Minh Đan thứ nhất cho mọi người, mọi người đều là vui mừng không dứt, quyết định đợi đến khi luyện chế đủ rồi cầm Minh Đan cùng nhau dùng.
Viên Minh Đan thứ nhất luyện chế thành công, sau đó dễ dàng hơn, chỉ là sau 10 ngày Liên Cẩn Viên luyện chế Minh Đan, Tô Ngưng Mi cũng luyện chế được viên Minh Đan thứ nhất. . . . . .
Sau khi đủ số đan dược, Liên Cẩn Viên phân phát đan dược xuống, một người một viên.
Sau khi Tô Ngưng Mi uống đan dược, cảnh tượng trước mắt đột nhiên chuyển đổi, lúc này mới phát hiện ra tất cả mọi người đứng ở dưới chân núi trùng điệp. Cô quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện vẻ mặt mọi người đều mang hưng phấn, hiển nhiên là cũng đi ra khỏi ảo cảnh.
Nếu ra khỏi ảo cảnh, mọi người tự nhiên muốn tiến vào trong núi, trong núi này không chỉ có kỳ trân dị thú, cũng không thiếu linh thảo Thiên Tài Địa Bảo, ăn xong tu vi cũng sẽ tăng mạnh. Mọi người đã không kịp chờ đợi muốn đi vào rồi.
Thủy trưởng lão ra lệnh một tiếng, mọi người liền tiến vào trong núi.
Như thế đi mấy ngày liền gặp phải không ít dã thú, dã thú nơi này không như dã thú biến dị phía ngoài, mặc dù dã thú nơi này không có tinh hạch nhưng lại có nội đan, sau khi người tu chân hấp thu có thể gia tăng linh khí trong cơ thể. Càng đi vào trong núi, mọi người gặp phải dã thú thì càng khó đối phó. Nội đan dã thú này không giống với tinh hạch của dã thú biến dị phía ngoài, cho nên phân phối luôn là không đều, vì vậy tất cả mọi người oán nói, cuối cùng câu oán hận này gặp phải một dã thú cao cấp đều bộc phát ra.
Lần này mọi người gặp phải là một con cọp cao cấp, nội đan của nó nếu để cho người tu chân hấp thu, tu vi sẽ tăng trưởng một mảng lớn, lần này Thủy trưởng lão đang định khiến mọi người cùng nhau vây công, mấy gia tộc lớn khác dẫn dắt người cũng không nguyện ý, mở miệng nói: "Thủy trưởng lão, chúng ta nhiều người như vậy, săn được con cọp này sau nội đan nên phân phối như thế nào?"
Thủy trưởng lão suy nghĩ một chút nói: "Trước hết cho một gia tộc, sau gặp phải dã thú cao cấp tự cấp nội đan một tộc khác như thế nào? Như vậy dùng để phân phối."
Dĩ nhiên mọi người không hài lòng: "Thủy trưởng lão, biện pháp phân phối này cũng có chút không phải, cao cấp dã thú nào có dễ dàng đụng phải như vậy? Chúng ta tiến vào vùng núi này trong thời gian 1 tháng mới đụng phải một con như vậy, về sau không động vào lấy được cũng là vấn đề."
"Cũng không phải là. . . . . ."
Sắc mặt Thủy trưởng lão cũng có chút khó coi, ông biết mấy cái người của gia tộc này là muốn tách ra: "Vậy mọi người nghĩ như thế nào?"
Người của mấy gia tộc lớn nhìn thoáng qua lẫn nhau, một người trong đó nói: "Đã như vậy, đến lúc đó tôi cảm thấy không bằng mọi người tách ra đi như thế nào? Vùng núi này lớn như thế, gia tộc nào gặp phải chính là của gia tộc đó, như vậy cũng không cần phân tới phân đi phân không đều rồi."
"Như vậy quá tốt." Những gia tộc khác cũng đều là gật đầu phụ họa.
Sắc mặt Thủy trưởng lão đỏ lên, "Ngươi. . . . . . Các ngươi cần phải biết, trong vùng núi này nguy hiểm cũng không phải chỉ hạn chế ở những dã thú này. . . . . ."
"Chúng ta đều nghĩ rõ ràng rồi, mỗi gia tộc ai đi đường nấy."
Thủy trưởng lão trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, "Được rồi, các ngươi đã khư khư cố chấp, như vậy thì tách ra."
Người của sáu gia tộc khác lập tức cùng mọi người chào tạm biệt, sau đó rất nhanh mang theo tộc của mình ẩn vào ở sơn mạch xanh um tươi tốt.
Vẻ mặt Thủy trưởng lão có chút chán chường, ông cũng không nghĩ đến kết quả tiến vào trong bí cảnh sẽ là như thế này, ông ngẩng đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên cùng Tô Ngưng Mi cùng Hạ Thần Tuyên: "Tô cô nương, Liên tiên sinh, Hạ đạo hữu, hôm nay các ngươi định làm như thế nào?"
Còn không đợi Tô Ngưng Mi trả lời, Liên Phàm Kiệt bên cạnh đã nhanh chóng mở miệng nói: "Thủy trưởng lão, chúng ta cũng tách ra đi thôi."
Liên Cẩn Viên nhìn Liên Phàm Kiệt một cái, đang muốn mở miệng nói hai nhà cùng đi, tộc nhân sau lưng Thủy trưởng lão đã mở miệng nói: "Trưởng lão, chúng ta cũng đi thôi, nếu tất cả mọi người tách ra, chẳng không cần đồng hành, để tránh về sau những gia tộc khác nói xấu."
Thủy trưởng lão cả giận nói: "Là bọn họ tự mình muốn tách ra, về sau có thể nói cái gì!" Mặc dù ông nói như thế, nhưng lại nhìn ra tộc nhân không muốn đi cùng người Liên gia, lúc này mới tìm một lý do gượng gạo thôi, không khỏi lại than thở một tiếng: "Thôi, nếu muốn tách ra đi, như vậy thì tách ra đi thôi, chỉ hy vọng các ngươi chớ để hối hận về sau . . . . . . Liên tiên sinh, Tô cô nương, Hạ đạo hữu, chúng ta liền từ biệt như vậy thôi."
Người chung quanh nhìn thấy Tô Ngưng Mi, liền biết cô có điều ngộ đạo, đều không ngừng hâm mộ, thế nhưng có thể ở lúc này còn có thể lĩnh ngộ. Thủy trưởng lão nhìn thấy Tô Ngưng Mi, phất phất tay với mọi người, khiến mọi người cách xa cô một chút, tất cả mọi người không nói lời nào, yên lặng đi tới nơi xa.
Chỉ có Hạ Thần Tuyên, Liên Cẩn Viên, Trình Dung còn ở chung quanh Tô Ngưng Mi, Trình Dung nhìn Tô Ngưng Mi một cái, trong lòng tràn đầy mất mác. Cô quay đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, chúng ta cũng không cần quấy rầy Tiểu Mi đi."
Hạ Thần Tuyên chỉ chỉ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi qua bên kia đi, ta coi chừng nơi này."
Trình Dung sửng sốt hồi lâu, mới thất vọng gật đầu một cái, đứng dậy, chạy tới bên kia.
Liên Cẩn Viên nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt rõ ràng căng thẳng rất nhiều, sau càng thêm một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh Tô Ngưng Mi.
Chờ lúc Tô Ngưng Mi tỉnh lại, ánh mắt của cô có mấy phần kích động, cũng có mấy phần mờ mịt không biết, cô nhẹ nhàng để tay ở bụng, cô không ngờ mình ngộ đạo đạt tới tu vi luyện đan trung kỳ, tỉnh lại đồng thời thế nhưng phát hiện mình mang thai. Cô tính toán ngày một chút, đến bây giờ đã ba tháng đi? Khó trách ba tháng trước tu luyện chậm chạp như thế, dù sao cô gái mang thai tu chân, tu luyện sẽ rất chậm rãi, nhưng sẽ không có ảnh hưởng đối với tâm cảnh cùng ngộ đạo, cho nên lúc này mới có thể thông qua ngộ đạo đạt tới tu vi trung kỳ luyện đan. Cô tính toán ngày một chút, thời điểm mang thai phải là trước khi tới bí cảnh ở Liên gia, lúc trước cô cũng biết người tu chân rất khó có thai, về sau lúc cùng Liên Cẩn Viên hoan ái cố ý khống chế mình không đi tu luyện, sau cũng vẫn không có động tĩnh, nhưng không nghĩ lần này lại ở trong bí cảnh phát hiện mình mang thai.
"Tiểu Mi, em đã tỉnh." Bên tai truyền tới âm thanh vui mừng của Liên Cẩn Viên.
Tô Ngưng Mi vuốt bụng vui mừng quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, nhưng không nghĩ phát hiện Hạ Thần Tuyên cách đó không xa, nụ cười trên mặt dừng lại, Liên Cẩn Viên đã kéo cô vào trong ngực. Nghe thấy hơi thở của anh trên người, lúc này Tô Ngưng Mi mới vòng chắc sau lưng Liên Cẩn Viên, nằm ở trên bả vai của anh, hướng về phía lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Cẩn Viên, em mang thai."
Thân thể Liên Cẩn Viên dừng lại, thậm chí Tô Ngưng Mi cảm thấy trong nháy mắt thân thể anh căng thẳng, qua một hồi lâu, lúc này Liên Cẩn Viên mới vịn bả vai của cô, kéo ra khoảng cách của hai người, mắt cũng nhìn về phía hai mắt của cô, "Thật? Thật sự là quá tốt. . . . . ." Giọng nói của anh rất kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào, Tô Ngưng Mi phát hiện hốc mắt anh cũng có chút đỏ.
Cô cười khẽ: "Đương nhiên là thật, anh sẽ phải làm ba."
Hai tay của Liên Cẩn Viên mơ hồ cũng có chút run rẩy, thậm chí anh không biết nên làm sao để biểu đạt vui sướng của mình, chỉ là ôm cô thật chặt trong ngực. Tô Ngưng Mi cũng rúc vào trong ngực của anh, cảm thụ yên tĩnh này.
Hai người cũng hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, nhưng không nghĩ cách đó không xa sắc mặt Hạ Thần Tuyên đã trầm trầm rồi, trên mặt vẻ mặt trầm thấp, càng nhiều hơn là tức giận, hắn chăm chú nhìn chằm chằm hai người rúc vào với nhau, cuối cùng đứng lên, đi tới nơi xa.
Hai người cũng không có chú ý Hạ Thần Tuyên, Tô Ngưng Mi tựa vào trong ngực Liên Cẩn Viên, cười nói: "Cẩn Viên, đợi chúng ta báo cho mọi người biết chúng ta luyện đan, sau chúng ta cố gắng luyện chế ra Minh Đan, mọi người có thể rời khỏi nơi này."
Liên Cẩn Viên cười nói: "Được."
Tô Ngưng Mi lại nói: "Cẩn Viên, lần này em tu luyện trong bao lâu?" Cũng không biết lần này ngộ đạo đạt tới trung kỳ luyện đan trong bao lâu.
Liên Cẩn Viên cười nói: "Chỉ trải qua nửa tháng."
Tô Ngưng Mi tức cười, không ngờ từ nơi này đột phá vậy mà chỉ dùng nửa tháng. Hai người vừa rảnh rỗi hàn huyên mấy câu mới đi đến đám người bên kia, phần lớn mọi người đang tu luyện, Tô Ngưng Mi cũng không tiện quấy rầy bọn họ, đi tới trước mặt Thủy trưởng lão nhẹ giọng nói: "Thủy trưởng lão, tôi có chút chuyện muốn nói với người."
Thủy trưởng lão nói: "Lão phu trước chúc mừng Tô cô nương, nửa tháng đạt tới tu vi trung kỳ Kết Đan. . . . . . Không biết Tô cô nương tìm lão phu có chuyện gì?"
Tô Ngưng Mi nói: "Trước có một số việc che giấu mọi người, thật ra thì tôi theo Cẩn Viên cũng sẽ luyện đan, chỉ là hôm nay chúng tôi chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp, vẫn không thể luyện chế được Minh Đan, chẳng qua tôi đã cùng Cẩn Viên thương lượng qua, sau chúng tôi sẽ bắt đầu thử luyện chế Minh Đan, nếu có thể thành công, mọi người có thể rời khỏi nơi này rồi."
Thủy trưởng lão đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vui mừng nhìn về phía Tô Ngưng Mi: "Tô cô nương nói thật, cô cùng Liên tiên sinh thật đều là người tu chân?"
Tô Ngưng Mi áy náy gật đầu một cái: "Trước giấu giếm đối với mọi người rất xin lỗi, ban đầu chúng tôi cũng chỉ là muốn tránh một chút phiền toái lúc này mới che giấu chuyện mình biết luyện đan."
Trong lòng Thủy trưởng lão vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là Liên gia thậm chí có hai luyện đan sư, vui chính là có Luyện Đan Sư, cơ hội rời đi nơi này lớn hơn rất nhiều: "Lão phu đã nói có vị sư phụ biết luyện đan, làm sao có thể không dạy đồ nhi luyện đan, trước Tô cô nương cùng Liên tiên sinh thật là lừa gạt hết sức."
Tô Ngưng Mi nghe lời này cũng biết Thủy trưởng lão còn tưởng rằng là cô cùng Liên Cẩn Viên có một sư phụ, cô cũng chưa nói hết, chỉ là cười cười.
Thủy trưởng lão vui mừng không dứt, gọi mọi người, sau đó nói chuyện Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên là luyện đan sư một lần, mọi người đều là mừng rỡ cực kỳ, có người nói: "Tô cô nương, tuy nói các ngươi có thể trở thành Luyện Đan Sư trung cấp, nhưng hôm nay chỉ có La Hương Thảo có thể luyện chế Minh Đan, nhưng không có mấy loại còn lại nên làm thế nào cho phải?"
Tô Ngưng Mi nói: "Cái này mọi người không cần lo lắng, trong trữ vật của tôi không chỉ có lò luyện đan, còn có mấy vị Linh Dược khác, tin tưởng chỉ cần luyện tập nhiều hơn mới có thể luyện chế ra Minh Đan."
Nghe nói như thế, mọi người đều là vui mừng không dứt, tuy nói có người có đố kỵ nho nhỏ, nhưng nhiều người cũng là vui mừng, vui vẻ rốt cuộc có thể rời đi từ nơi này.
Trình Dung thất hồn lạc phách nhìn Thủy trưởng lão bên cạnh Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên, trong lòng khó chịu cơ hồ muốn nổi giận rồi, mặt mũi thanh thuần cũng có chút nhăn nhó, cô không hiểu đây cuối cùng là tại sao, rõ ràng cô ta tuyệt không mạnh hơn chính mình, cũng chỉ là có một người mẹ có tiền, thật vất vả cuối thời rồi, cô cho là mình có thể có một lần thành tích, mà không phải giống như trước bởi vì không có tiền, cho nên thành kẻ vô tích sự, nhưng không nghĩ cuối thời sau mình có mọi thứ cũng không bằng cô ta, đây rốt cuộc là tại sao? Tại sao luyện đan không phải là mình? Tại sao ngay cả sư phụ cũng sẽ thích cô ta, đây rốt cuộc là tại sao!
"Ngươi làm cái gì!" bên tai Trình Dung chợt truyền đến một âm thanh trầm thấp, kinh hãi cô chợt ngẩng đầu lên nhìn sang, thế nhưng phát hiện sư phụ lạnh lẽo nhìn cô. Trình Dung tự nhiên biết sắc mặt hiện tại của mình là cái dạng gì, thần thái xấu xí như vậy lại bị sư phụ nhìn, cô hoảng hốt vội nói: "Sư. . . . . . Sư phụ, ta. . . . . ."
Hạ Thần Tuyên lạnh lẽo nói: "Tôi biết rõ cô ghen tỵ, mọi thứ của cô ấy còn mạnh hơn so với cô, nhưng mà tôi nói cho cô biết, không nên có ý định đó, nếu không đến cuối cùng cô sẽ không có kết quả gì tốt rồi."
Trình Dung há hốc mồm,: "Sư phụ, ta. . . . . ."
Hạ Thần Tuyên cũng không nghe cô nói gì, xoay người rời đi.
Trình Dung đứng tại chỗ sững sờ nhìn bóng lưng Hạ Thần Tuyên rời đi, trong lòng khó chịu muốn khóc.
————
Mọi người đều biết Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên biết luyện chế đan dược, hai người cũng không có gì cố kỵ nữa, mang Lò Luyện Đan trong không gian đi ra, Tô Ngưng Mi hái không ít La Hương Thảo, sau lại từ bên trong không gian lấy ra không ít mấy loại linh thảo khác, lúc này mới bắt đầu luyện chế đan dược.
Thủy trưởng lão biết luyện chế đan dược cần hoàn cảnh an tĩnh, phân mọi người đến nơi xa, chỉ để lại Tô Ngưng Mi cùng Liên Cẩn Viên chuyên tâm luyện chế đan dược.
Trung cấp đan dược cũng không dễ luyện chế, cần độ linh cảm càng cao, còn có nắm giữ hỏa hầu càng thêm không dễ, hai người luyện chế hai ngày ngay cả một chút Minh Đan cũng không luyện chế thành công. kể từ thời gian Tô Ngưng Mi ngộ đạo, trên tâm cảnh tăng lên rất lớn, thật cũng không gấp gáp, vẫn từ từ luyện chế. Đến lúc đó Liên Cẩn Viên yêu thương cô, lại lo lắng đứa bé trong bụng của cô, luôn để cho cô nghỉ ngơi sau một thời gian luyện chế, không nên quá mệt nhọc, chọc Tô Ngưng Mi cười khanh khách: "Anh hãy yên tâm đi, nơi đó có yếu ớt như vậy, chỉ cần không phải vất vả quá độ lại vô sự, nếu mệt em sẽ nghỉ ngơi."
Luyện đan tiêu hao là linh khí trong cơ thể, Tô Ngưng Mi có rất nhiều linh thạch trong không gian, linh khí chưa đủ có thể bổ sung.
Như thế lại qua mấy ngày, Liên Cẩn Viên dập tắt lửa biến dị trong lò luyện đan, mở lò luyện đan lên, bên trong có một viên đan dược màu nâu còn có một ít bột thuốc, anh sững sờ, ngồi bên cạnh Tô Ngưng Mi cười nói: "Tiểu Mi, em mau lại đây, đã luyện thành một viên."
Tô Ngưng Mi vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh lò luyện đan, quả nhiên phát hiện đan dược màu nâu bên trong, cô vui mừng nói: "Là Minh Đan, luyện chế thành công." Hôm nay cũng chẳng qua mới mười ngày mà thôi, anh luyện chế thành viên Minh Đan thứ nhất, nghĩ đến mình một mẩu thuốc cũng không có thì có chút nhục chí: "Em ngay cả một viên cũng còn không thể luyện chế được."
Liên Cẩn Viên cười nói: "Chớ nhục chí, đều sẽ luyện chế thành công."
Hai người nói chuyện luyện chế thành công viên Minh Đan thứ nhất cho mọi người, mọi người đều là vui mừng không dứt, quyết định đợi đến khi luyện chế đủ rồi cầm Minh Đan cùng nhau dùng.
Viên Minh Đan thứ nhất luyện chế thành công, sau đó dễ dàng hơn, chỉ là sau 10 ngày Liên Cẩn Viên luyện chế Minh Đan, Tô Ngưng Mi cũng luyện chế được viên Minh Đan thứ nhất. . . . . .
Sau khi đủ số đan dược, Liên Cẩn Viên phân phát đan dược xuống, một người một viên.
Sau khi Tô Ngưng Mi uống đan dược, cảnh tượng trước mắt đột nhiên chuyển đổi, lúc này mới phát hiện ra tất cả mọi người đứng ở dưới chân núi trùng điệp. Cô quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện vẻ mặt mọi người đều mang hưng phấn, hiển nhiên là cũng đi ra khỏi ảo cảnh.
Nếu ra khỏi ảo cảnh, mọi người tự nhiên muốn tiến vào trong núi, trong núi này không chỉ có kỳ trân dị thú, cũng không thiếu linh thảo Thiên Tài Địa Bảo, ăn xong tu vi cũng sẽ tăng mạnh. Mọi người đã không kịp chờ đợi muốn đi vào rồi.
Thủy trưởng lão ra lệnh một tiếng, mọi người liền tiến vào trong núi.
Như thế đi mấy ngày liền gặp phải không ít dã thú, dã thú nơi này không như dã thú biến dị phía ngoài, mặc dù dã thú nơi này không có tinh hạch nhưng lại có nội đan, sau khi người tu chân hấp thu có thể gia tăng linh khí trong cơ thể. Càng đi vào trong núi, mọi người gặp phải dã thú thì càng khó đối phó. Nội đan dã thú này không giống với tinh hạch của dã thú biến dị phía ngoài, cho nên phân phối luôn là không đều, vì vậy tất cả mọi người oán nói, cuối cùng câu oán hận này gặp phải một dã thú cao cấp đều bộc phát ra.
Lần này mọi người gặp phải là một con cọp cao cấp, nội đan của nó nếu để cho người tu chân hấp thu, tu vi sẽ tăng trưởng một mảng lớn, lần này Thủy trưởng lão đang định khiến mọi người cùng nhau vây công, mấy gia tộc lớn khác dẫn dắt người cũng không nguyện ý, mở miệng nói: "Thủy trưởng lão, chúng ta nhiều người như vậy, săn được con cọp này sau nội đan nên phân phối như thế nào?"
Thủy trưởng lão suy nghĩ một chút nói: "Trước hết cho một gia tộc, sau gặp phải dã thú cao cấp tự cấp nội đan một tộc khác như thế nào? Như vậy dùng để phân phối."
Dĩ nhiên mọi người không hài lòng: "Thủy trưởng lão, biện pháp phân phối này cũng có chút không phải, cao cấp dã thú nào có dễ dàng đụng phải như vậy? Chúng ta tiến vào vùng núi này trong thời gian 1 tháng mới đụng phải một con như vậy, về sau không động vào lấy được cũng là vấn đề."
"Cũng không phải là. . . . . ."
Sắc mặt Thủy trưởng lão cũng có chút khó coi, ông biết mấy cái người của gia tộc này là muốn tách ra: "Vậy mọi người nghĩ như thế nào?"
Người của mấy gia tộc lớn nhìn thoáng qua lẫn nhau, một người trong đó nói: "Đã như vậy, đến lúc đó tôi cảm thấy không bằng mọi người tách ra đi như thế nào? Vùng núi này lớn như thế, gia tộc nào gặp phải chính là của gia tộc đó, như vậy cũng không cần phân tới phân đi phân không đều rồi."
"Như vậy quá tốt." Những gia tộc khác cũng đều là gật đầu phụ họa.
Sắc mặt Thủy trưởng lão đỏ lên, "Ngươi. . . . . . Các ngươi cần phải biết, trong vùng núi này nguy hiểm cũng không phải chỉ hạn chế ở những dã thú này. . . . . ."
"Chúng ta đều nghĩ rõ ràng rồi, mỗi gia tộc ai đi đường nấy."
Thủy trưởng lão trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, "Được rồi, các ngươi đã khư khư cố chấp, như vậy thì tách ra."
Người của sáu gia tộc khác lập tức cùng mọi người chào tạm biệt, sau đó rất nhanh mang theo tộc của mình ẩn vào ở sơn mạch xanh um tươi tốt.
Vẻ mặt Thủy trưởng lão có chút chán chường, ông cũng không nghĩ đến kết quả tiến vào trong bí cảnh sẽ là như thế này, ông ngẩng đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên cùng Tô Ngưng Mi cùng Hạ Thần Tuyên: "Tô cô nương, Liên tiên sinh, Hạ đạo hữu, hôm nay các ngươi định làm như thế nào?"
Còn không đợi Tô Ngưng Mi trả lời, Liên Phàm Kiệt bên cạnh đã nhanh chóng mở miệng nói: "Thủy trưởng lão, chúng ta cũng tách ra đi thôi."
Liên Cẩn Viên nhìn Liên Phàm Kiệt một cái, đang muốn mở miệng nói hai nhà cùng đi, tộc nhân sau lưng Thủy trưởng lão đã mở miệng nói: "Trưởng lão, chúng ta cũng đi thôi, nếu tất cả mọi người tách ra, chẳng không cần đồng hành, để tránh về sau những gia tộc khác nói xấu."
Thủy trưởng lão cả giận nói: "Là bọn họ tự mình muốn tách ra, về sau có thể nói cái gì!" Mặc dù ông nói như thế, nhưng lại nhìn ra tộc nhân không muốn đi cùng người Liên gia, lúc này mới tìm một lý do gượng gạo thôi, không khỏi lại than thở một tiếng: "Thôi, nếu muốn tách ra đi, như vậy thì tách ra đi thôi, chỉ hy vọng các ngươi chớ để hối hận về sau . . . . . . Liên tiên sinh, Tô cô nương, Hạ đạo hữu, chúng ta liền từ biệt như vậy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.