Chương 20
Nhu Nạo Khinh Mạn
30/05/2016
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, sắc mặtTrần Đức Thanh càng kém đi, Tô Ngưng Mi khẽ hừ
một tiếng, nàng vẫn không thể nào thích được ông bà, cô chú họ nội này,
trước kia vì có quan hệ với mẹ Tô, mỗi lần họ thấy nàng đều là ân cần
hỏi han, nhưng Tô Ngưng Mi biết bọn họ lại thường xuyên nói bậy về nàng
với Trần Đức Thanh, đều quay quanh đề tài trọng tâm là tiền tiền tiền!
Mọi người đều đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, qua cửa sổ phòng khách đối diện với cửa lớn có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía dưới có một chiếc xe công cộng, xuyên thấu qua cửa sổ xe bằng kính có thể nhìn thấy một đống người. Tô Ngưng Mi nhớ ra người chú Nghiêm Giang Sơn chính là một tài xế lái phương tiện giao thông công cộng.
Tiểu khu đã được thanh lý qua, chỉ có mấy con zombie du đãng ở bên ngoài, Trần Đức Thanh nghe thấy tiếng ba Trần Đại Hoa đều khàn giọng gào thét gọi đám người vây quanh xe công cộng đi tới. Có vài cái hoả cầu từ trong xe bay ra tiêu diệt hết mấy con zombie bên ngoài. Thanh âm rõ ràng của Trần Đại Hoa lọt vào lỗ tai mấy người trên lầu: "Trần Đức Thanh! Thằng nhóc nhà mày mau xuống mở cửa cho tao, mày là đồ bất hiếu! Con chó nuôi dưỡng mày chắc, cái đồ..."
Không đợi hắn nói tiếp, Trần Đức Thanh đã nghiến răng nghiến lợi hô: "Ba đừng mắng nữa, con sẽ đi xuống mở cửa!" Dứt lời, vội vàng chạy xuống lầu mở cửa ra.
Một lúc sau ngoài cửa liền vang lên thanh âm tinh khí mười phần của Trần Đại Hoa, "TMD, đã bảo mày sớm cho ngươi đi đón người nhà, mày không đi, làm hại cả nhà phải hợp lại liều mạng chạy tới đây, trong nhà có gì ăn không? Mọi người đói chết rồi!"
Một đám người theo sau hắn nhốn nháo đi vào, Tô Ngưng Mi nhìn lướt qua, tám người, thật không thiếu một người nào. Tiến vào đầu tiên là Trần Đại Hoa cùng với mẹ của Trần Đức Thanh-Lưu Phượng Lan, theo phía sau là hai bé một trai một gái khoảng bảy tám tuổi, tiếp đến là chú Trần Đức Dương và thím Thích Anh, chú dượng Nghiêm Giang Sơn và cô Trần Tiểu Liên. Bé trai kia tên Trần Tráng Tráng-con của Trần Đức Dương cùng Thích Anh sinh ra, cô bé gái kia tên Nghiêm Họa Họa, là con của cô và chú dượng Nghiêm.
Tám người bọn họ cả thân bẩn thỉu, cho dù là mùa này rét lạnh mùa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương khó chịu.
Tô Ngưng Mi nghẹn họng liếc nhìn Trần Tráng Tráng, đứa nhỏ này là một tên ngang ngược khiến người khác phẫn hận, về bé gái kia cũng chẳng phải tốt lành gì. Mấy người vừa tiến vào đều làm như đây là nhà của mình, bắt đầu lục khắp nhà tìm đồ ăn, đồ ăn trong bếp và phòng khách đã sớm bị ăn sạch, bình thường đồ ăn được chia cũng đều để ở trong phòng, mấy người này lại dám vào phòng bắt đầu tìm đồ ăn.
Trước giờ Tô Ngưng Mi đều khóa cửa khi ra khỏi phòng nên không phải lo lắng, về phần mấy người kia, đồ ăn trong phòng họ đều bị lấy ra. Đám người đứng trong phòng khách ăn như lang thôn hổ yết, chỉ có Nghiêm Giang Sơn ngượng ngùng đứng ở bên sofa nuốt nước miếng nhìn Trần Đức Thanh, xin lỗi: "Anh hai, thực xin lỗi, mọi người, Tiểu Liên thật sự rất đói bụng."
Đã mấy ngày họ chưa được ăn, thật ra trong nhà còn có đồ ăn nhưng bị Trần Đại Hoa dấu đi, chỉ để một mình hắn ăn, sau này cả nhà không kiên trì được nữa mới lái xe đi tới nơi Trần Đức Thanh đang ở.
Đoàn người bọn họ dựa vào Trần Đức Dương hỏa hệ dị năng cùng Nghiêm Giang Sơn lực lượng biến dị mới xem như một đường an toàn mà đi tới đây.
Mặt khác Trần Tráng Tráng còn là thủy hệ dị năng giả.
Tô Ngưng Mi ngồi ở trên sofa nghẹn họng liếc mắt một cái nhìn đám người đang tranh ăn như chó điên kia, chỉ vài người lớn là tốt hơn chút, hai đứa nhóc cùng điên giống nhau, vơ một đống đồ ăn vào lòng mình, nhét đầy đồ ăn vào miệng, rõ ràng miệng đã không thể chứa thêm nhưng vẫn cố sức nhét vào.
Nghiêm Họa Họa cướp một cái socola, đang chuẩn bị đưa vào miệng, lại bị Trần Tráng Tráng cướp đi, nó hung tợn trừng mắt một cái nhìn Nghiêm Họa Họa: "Đây là của tao, mày sẽ không có một cái gì. Đã không làm nổi gì còn muốn ăn, mày cẩn thận chết vì ăn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Nghiêm Hoạ Hoạ đờ đẫn, một đôi mắt sáng trừng Trần Tráng Tráng. Một bên Trần Tiểu Liên đột nhiên làm khó dễ, tát một cái xuống mặt Trần Tráng Tráng, hung hăng mắng: "Nó là con tao, là em họ nhỏ hơn mày, mày không nhường nó thì mày sẽ chết chắc!"
Không đợi cha mẹ Trần Đức Dương cùng Thích Anh phản ứng, Trần Tráng Tráng đã gào một tiếng đánh một quả bóng nước vào đầu Trần Tiểu Liên, lại vọt lên nhéo Trần Tiểu Liên, vừa cào vừa mắng cô của mình: "Cô dựa vào cái gì đánh tôi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì..."
Xem một màn ầm ĩ này, mấy người bọn Tô Ngưng Mi đều thay đổi sắc mặt, Tô Ngưng Mi nhịn không được nhăn trán.
Sắc mặt Trần Đức Thanh xanh mét,"Mấy người muốn làm gì, còn không dừng lại mau! Ba, chuyện nàylà thế nào!"
Trần Đại Hoa hét to một tiếng, "Tất cả dừng lại cho tao, hiện tại tao sẽ đem đồ ăn phân chia cho từng người một..."
Trình Văn Quân thanh âm dịu dàng vang lên, "Ba, đây là thức ăn mà A Dung cùng Hạo Tĩnh liều chết liều sống mới thu thập được, mọi người lấy ăn cũng chưa tính, nhưng ít nhất cũng phải để cho bọn A Dung đến phân phát đi chứ."
Trần Đại Hoa cả giận nói: "Từ lúc nào mà ở nơi này hai cô có quyền được lên tiếng? Đây là nhà của con tôi, có tin tôi bảo con trai tôi đuổi hai mẹ con cô ra ngoài không?"
Vu Hạo Tĩnh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, giọng nói lạnh như băng: "Bác Trần, thỉnh tự trọng."
"Ngừng! Còn dám dạy đời ông mày? chỗ nào đến lượt người ngoài như mày..."
"Tất cả đều câm miệng lại cho tôi!" Tô Ngưng Mi giận dữ, vỗ một cái lên trên mặt bàn thủy tinh công nghiệp, toàn bộ mặt bàn nứt vỡ thay tiếng trả lời. Sau khi tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người liền á khẩu, sắc mặt người Trần gia đều ngốc lăng nhìn nàng, nhưng Trần Tráng Tráng còn nhỏ lá gan lại lớn, hét lên: "Chị là người xấu, dám dọa đến tôi." Nói xong, ném ra một quả cầu nước hướng trên người Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi mặt lạnh lùng lắc mình một cái tránh né quả cầu nước, mắt nhìn chằm chằm mọi người, nói: "Đây là phòng của tôi, phiền các người đi ra ngoài tự mình tìm phòng ở đi, nơi này không chào đón các người!" Trong toà nhà này còn rất nhiều phòng ở, Tô Ngưng Mi không muốn ở cùng một chỗ với một đám người như vậy.
Trần Đại Hoa đã ngoài bảy mươi nhưng thoạt nhìn dáng vẻ như mới hơn năm mươi tuổi, tinh khí mười phần, trước khi tận thế người này cũng chỉ biết ăn uống hưởng lạc, không quan tâm một cái gì, mọi người Trần gia đều do Lưu Phượng Lan chiếu cố mà lớn lên, so với người tinh khí mười phần lớn miệng kia, dù nhỏ hơn Trần Đại Hoa năm tuổi nhưng Lưu Phượng Lan già hơn rất nhiều, tóc bạc cả đầu, mặt nhiều nếp nhăn, hành động đều khá chậm chạp.
Lúc nghe thấy lời Tô Ngưng Mi nói, Trần Đại Hoa nhướng mày, chỉ thẳng mặt Tô Ngưng Mi, mắng: "Mày cũng là cháu gái Trần gia ta, thế nhưng mày lại đuổi ông nội mày ra ngoài? Mày có tin tao bảo con tao đuổi mày ra ngoài không? ". Bây giờ tận thế tiến đến, con cháu đều là dị năng giả, hắn mới không cần e ngại người nhà họ Tô.
Tô Ngưng Mi nhếch khóe miệng cười lạnh hai tiếng, "Ông nội? Tôi họ Tô, tôi là người của Tô gia, không phải người của Trần gia, còn nữa, ông có muốn xem ngôi nhà này đứng tên ai không? Đừng cho là tôi không biết gì, mấy người vốn không thích đứa cháu gái này, trước đây mấy người nói gì trước mặt ba tôi tôi đều nhớ rất rõ, lúc trước không phải vì tiền của mẹ tôi mấy người chịu cho tôi sắc mặt tốt sao?"
"Trên giấy chứng nhận bất động sản đứng tên của mày thì sao? Con mẹ nó, hiện tại đã tận thế , ai nắm sức mạnh trong tay người đó mới là lão đại......" Trần Đại Hoa nói xong cúi đầu nhổ một ngụm xuống đất.
Mặt Tô Ngưng Mi trầm xuống, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Trần Đại Hoa. Nhìn thấy đôi mắt đen đang trầm xuống của Tô Ngưng Mi, trong lòng Trần Đại Hoa hơi hơi bồn chồn thấp thỏm, bất quá lại nhớ tới con trai nhỏ, cháu nội cùng con rể của mình đều là dị năng giả, còn phải sợ một đứa con gái sao? Nghĩ vậy liền lập tức trừng mắt nhìn qua, "Cái đồ mất dạy, mày nhìn cái gì mà nhìn!"
Tô Ngưng Mi lười đối phó, cảm thấy đôi co với người này thật vô nghĩa thừa hơi, một phen kéo lấy cổ áo ông ta, nhưng lại ngang ngạnh kéo ông ta đứng dậy đi tới cửa phòng. sắc mặt Trần Đại Hoa đỏ bừng lên, trong miệng liên tục mắng, "Trần Đức Thanh mày là con rùa rụt đầu chỉ biết đứng nhìn ba của mày bị con gái tha đi mà không dám làm gì, mày chết rồi phải không? Còn Trần Đức Dương, ranh con, mày còn không mau đi ngăn nó lại!"
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người, Trần Đức Dương cùng Nghiêm Giang Sơn bước lên muốn đi hỗ trợ, đáng tiếc bọn họ không ngăn cản được Tô Ngưng Mi. Một phen đẩy bọn họ ra, Tô Ngưng Mi đem Trần Đại Hoa quăng ra ngoài, đóng chặt cửa, mới nhân đạo nhìn người trong phòng: "Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!"
Dù thế nào Trần Đại Hoa vẫn là ba của Trần Đức Thanh, giờ phút này sắc mặt Trần Đức Thanh khó coi cực kỳ, "Tiểu Mi, họ đều là người nhà con, con lại đuổi họ đi là có ý gì?"
"Con chẳng có ý gì cả, dù sao trong nhà cũng không chứa được nhiều người như vậy, bên ngoài cũng không thiếu chỗ ở. Chú, thím, cô, dượng phiền mọi người ra ngoài đi, con nhớ phòng 304 không có người ở, bên trong cũng đủ cả nhà mấy người ở." Tô Ngưng Mi tuyệt đối sẽ không ở cùng với cái gia đình như vậy.
Trần Đức Thanh bất đắc dĩ, đành phải đi khuyên bảo người nhà của mình.
Cũng may người nhà Trần gia đều đã biết Tô Ngưng Mi không còn là thiên kim đại tiểu thư dễ bị lừa gạt như trước đây nữa nên đều yên lặng đi theo Trần Đức Thanh ra cửa phòng, đi lầu 3. Không lâu sau Trần Đức Thanh đã trở lại, Trần Đức Dương cùng Nghiêm Giang Sơn đi theo phía sau.
Không đợi Trần Đức Thanh mở miệng nói chuyện, Nghiêm Giang Sơn ở đằng đã một mặt xin lỗi nói: "Tiểu Mi, vừa rồi thật là xin lỗi , tính khí của ba không tốt, con cũng đừng trách ông ấy......" Thấy Tô Ngưng Mi không thèm nhìn hắn, hắn lại ngượng ngùng nói: "Dượng cùng Đức Dương nghe nói các con muốn đi ra ngoài thu thập vật tư, dượng cùng Đức Dương cũng là thức tỉnh giả, muốn đi theo các con. Tiểu Mi, con yên tâm, về sau đồ ăn của bọn họ sẽ do dượng cùng Đức Dương phụ trách, sẽ không làm phiền đến các con."
Trần Đức Dương ở đằng sau có chút bất mãn, nhưng nhìn thoáng qua gương mặt không có biểu cảm của Tô Ngưng Mi liền nghẹn họng nuốt những lời muốn nói trở về.
Trình Dung nhưng cảm kích liếc một cái nhìn Tô Ngưng Mi, loại tình huống vừa rồi nàng cũng không tiện đứng ra, dù sao nàng cùng mẹ cũng là người ngoài.
Không lâu sau, Khang Tiểu Tĩnh, Hàn Bảo cùng mọi người cũng đã đến. Trình Dung giới thiệu Trần Đức Dương, Nghiêm Giang Sơn cho bọn họ, nói là muốn đi ra ngoài tìm vật tư, mọi người chuẩn bị thỏa đáng liền xuất phát.
Mọi người đều đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, qua cửa sổ phòng khách đối diện với cửa lớn có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía dưới có một chiếc xe công cộng, xuyên thấu qua cửa sổ xe bằng kính có thể nhìn thấy một đống người. Tô Ngưng Mi nhớ ra người chú Nghiêm Giang Sơn chính là một tài xế lái phương tiện giao thông công cộng.
Tiểu khu đã được thanh lý qua, chỉ có mấy con zombie du đãng ở bên ngoài, Trần Đức Thanh nghe thấy tiếng ba Trần Đại Hoa đều khàn giọng gào thét gọi đám người vây quanh xe công cộng đi tới. Có vài cái hoả cầu từ trong xe bay ra tiêu diệt hết mấy con zombie bên ngoài. Thanh âm rõ ràng của Trần Đại Hoa lọt vào lỗ tai mấy người trên lầu: "Trần Đức Thanh! Thằng nhóc nhà mày mau xuống mở cửa cho tao, mày là đồ bất hiếu! Con chó nuôi dưỡng mày chắc, cái đồ..."
Không đợi hắn nói tiếp, Trần Đức Thanh đã nghiến răng nghiến lợi hô: "Ba đừng mắng nữa, con sẽ đi xuống mở cửa!" Dứt lời, vội vàng chạy xuống lầu mở cửa ra.
Một lúc sau ngoài cửa liền vang lên thanh âm tinh khí mười phần của Trần Đại Hoa, "TMD, đã bảo mày sớm cho ngươi đi đón người nhà, mày không đi, làm hại cả nhà phải hợp lại liều mạng chạy tới đây, trong nhà có gì ăn không? Mọi người đói chết rồi!"
Một đám người theo sau hắn nhốn nháo đi vào, Tô Ngưng Mi nhìn lướt qua, tám người, thật không thiếu một người nào. Tiến vào đầu tiên là Trần Đại Hoa cùng với mẹ của Trần Đức Thanh-Lưu Phượng Lan, theo phía sau là hai bé một trai một gái khoảng bảy tám tuổi, tiếp đến là chú Trần Đức Dương và thím Thích Anh, chú dượng Nghiêm Giang Sơn và cô Trần Tiểu Liên. Bé trai kia tên Trần Tráng Tráng-con của Trần Đức Dương cùng Thích Anh sinh ra, cô bé gái kia tên Nghiêm Họa Họa, là con của cô và chú dượng Nghiêm.
Tám người bọn họ cả thân bẩn thỉu, cho dù là mùa này rét lạnh mùa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương khó chịu.
Tô Ngưng Mi nghẹn họng liếc nhìn Trần Tráng Tráng, đứa nhỏ này là một tên ngang ngược khiến người khác phẫn hận, về bé gái kia cũng chẳng phải tốt lành gì. Mấy người vừa tiến vào đều làm như đây là nhà của mình, bắt đầu lục khắp nhà tìm đồ ăn, đồ ăn trong bếp và phòng khách đã sớm bị ăn sạch, bình thường đồ ăn được chia cũng đều để ở trong phòng, mấy người này lại dám vào phòng bắt đầu tìm đồ ăn.
Trước giờ Tô Ngưng Mi đều khóa cửa khi ra khỏi phòng nên không phải lo lắng, về phần mấy người kia, đồ ăn trong phòng họ đều bị lấy ra. Đám người đứng trong phòng khách ăn như lang thôn hổ yết, chỉ có Nghiêm Giang Sơn ngượng ngùng đứng ở bên sofa nuốt nước miếng nhìn Trần Đức Thanh, xin lỗi: "Anh hai, thực xin lỗi, mọi người, Tiểu Liên thật sự rất đói bụng."
Đã mấy ngày họ chưa được ăn, thật ra trong nhà còn có đồ ăn nhưng bị Trần Đại Hoa dấu đi, chỉ để một mình hắn ăn, sau này cả nhà không kiên trì được nữa mới lái xe đi tới nơi Trần Đức Thanh đang ở.
Đoàn người bọn họ dựa vào Trần Đức Dương hỏa hệ dị năng cùng Nghiêm Giang Sơn lực lượng biến dị mới xem như một đường an toàn mà đi tới đây.
Mặt khác Trần Tráng Tráng còn là thủy hệ dị năng giả.
Tô Ngưng Mi ngồi ở trên sofa nghẹn họng liếc mắt một cái nhìn đám người đang tranh ăn như chó điên kia, chỉ vài người lớn là tốt hơn chút, hai đứa nhóc cùng điên giống nhau, vơ một đống đồ ăn vào lòng mình, nhét đầy đồ ăn vào miệng, rõ ràng miệng đã không thể chứa thêm nhưng vẫn cố sức nhét vào.
Nghiêm Họa Họa cướp một cái socola, đang chuẩn bị đưa vào miệng, lại bị Trần Tráng Tráng cướp đi, nó hung tợn trừng mắt một cái nhìn Nghiêm Họa Họa: "Đây là của tao, mày sẽ không có một cái gì. Đã không làm nổi gì còn muốn ăn, mày cẩn thận chết vì ăn!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Nghiêm Hoạ Hoạ đờ đẫn, một đôi mắt sáng trừng Trần Tráng Tráng. Một bên Trần Tiểu Liên đột nhiên làm khó dễ, tát một cái xuống mặt Trần Tráng Tráng, hung hăng mắng: "Nó là con tao, là em họ nhỏ hơn mày, mày không nhường nó thì mày sẽ chết chắc!"
Không đợi cha mẹ Trần Đức Dương cùng Thích Anh phản ứng, Trần Tráng Tráng đã gào một tiếng đánh một quả bóng nước vào đầu Trần Tiểu Liên, lại vọt lên nhéo Trần Tiểu Liên, vừa cào vừa mắng cô của mình: "Cô dựa vào cái gì đánh tôi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì..."
Xem một màn ầm ĩ này, mấy người bọn Tô Ngưng Mi đều thay đổi sắc mặt, Tô Ngưng Mi nhịn không được nhăn trán.
Sắc mặt Trần Đức Thanh xanh mét,"Mấy người muốn làm gì, còn không dừng lại mau! Ba, chuyện nàylà thế nào!"
Trần Đại Hoa hét to một tiếng, "Tất cả dừng lại cho tao, hiện tại tao sẽ đem đồ ăn phân chia cho từng người một..."
Trình Văn Quân thanh âm dịu dàng vang lên, "Ba, đây là thức ăn mà A Dung cùng Hạo Tĩnh liều chết liều sống mới thu thập được, mọi người lấy ăn cũng chưa tính, nhưng ít nhất cũng phải để cho bọn A Dung đến phân phát đi chứ."
Trần Đại Hoa cả giận nói: "Từ lúc nào mà ở nơi này hai cô có quyền được lên tiếng? Đây là nhà của con tôi, có tin tôi bảo con trai tôi đuổi hai mẹ con cô ra ngoài không?"
Vu Hạo Tĩnh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, giọng nói lạnh như băng: "Bác Trần, thỉnh tự trọng."
"Ngừng! Còn dám dạy đời ông mày? chỗ nào đến lượt người ngoài như mày..."
"Tất cả đều câm miệng lại cho tôi!" Tô Ngưng Mi giận dữ, vỗ một cái lên trên mặt bàn thủy tinh công nghiệp, toàn bộ mặt bàn nứt vỡ thay tiếng trả lời. Sau khi tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người liền á khẩu, sắc mặt người Trần gia đều ngốc lăng nhìn nàng, nhưng Trần Tráng Tráng còn nhỏ lá gan lại lớn, hét lên: "Chị là người xấu, dám dọa đến tôi." Nói xong, ném ra một quả cầu nước hướng trên người Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi mặt lạnh lùng lắc mình một cái tránh né quả cầu nước, mắt nhìn chằm chằm mọi người, nói: "Đây là phòng của tôi, phiền các người đi ra ngoài tự mình tìm phòng ở đi, nơi này không chào đón các người!" Trong toà nhà này còn rất nhiều phòng ở, Tô Ngưng Mi không muốn ở cùng một chỗ với một đám người như vậy.
Trần Đại Hoa đã ngoài bảy mươi nhưng thoạt nhìn dáng vẻ như mới hơn năm mươi tuổi, tinh khí mười phần, trước khi tận thế người này cũng chỉ biết ăn uống hưởng lạc, không quan tâm một cái gì, mọi người Trần gia đều do Lưu Phượng Lan chiếu cố mà lớn lên, so với người tinh khí mười phần lớn miệng kia, dù nhỏ hơn Trần Đại Hoa năm tuổi nhưng Lưu Phượng Lan già hơn rất nhiều, tóc bạc cả đầu, mặt nhiều nếp nhăn, hành động đều khá chậm chạp.
Lúc nghe thấy lời Tô Ngưng Mi nói, Trần Đại Hoa nhướng mày, chỉ thẳng mặt Tô Ngưng Mi, mắng: "Mày cũng là cháu gái Trần gia ta, thế nhưng mày lại đuổi ông nội mày ra ngoài? Mày có tin tao bảo con tao đuổi mày ra ngoài không? ". Bây giờ tận thế tiến đến, con cháu đều là dị năng giả, hắn mới không cần e ngại người nhà họ Tô.
Tô Ngưng Mi nhếch khóe miệng cười lạnh hai tiếng, "Ông nội? Tôi họ Tô, tôi là người của Tô gia, không phải người của Trần gia, còn nữa, ông có muốn xem ngôi nhà này đứng tên ai không? Đừng cho là tôi không biết gì, mấy người vốn không thích đứa cháu gái này, trước đây mấy người nói gì trước mặt ba tôi tôi đều nhớ rất rõ, lúc trước không phải vì tiền của mẹ tôi mấy người chịu cho tôi sắc mặt tốt sao?"
"Trên giấy chứng nhận bất động sản đứng tên của mày thì sao? Con mẹ nó, hiện tại đã tận thế , ai nắm sức mạnh trong tay người đó mới là lão đại......" Trần Đại Hoa nói xong cúi đầu nhổ một ngụm xuống đất.
Mặt Tô Ngưng Mi trầm xuống, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Trần Đại Hoa. Nhìn thấy đôi mắt đen đang trầm xuống của Tô Ngưng Mi, trong lòng Trần Đại Hoa hơi hơi bồn chồn thấp thỏm, bất quá lại nhớ tới con trai nhỏ, cháu nội cùng con rể của mình đều là dị năng giả, còn phải sợ một đứa con gái sao? Nghĩ vậy liền lập tức trừng mắt nhìn qua, "Cái đồ mất dạy, mày nhìn cái gì mà nhìn!"
Tô Ngưng Mi lười đối phó, cảm thấy đôi co với người này thật vô nghĩa thừa hơi, một phen kéo lấy cổ áo ông ta, nhưng lại ngang ngạnh kéo ông ta đứng dậy đi tới cửa phòng. sắc mặt Trần Đại Hoa đỏ bừng lên, trong miệng liên tục mắng, "Trần Đức Thanh mày là con rùa rụt đầu chỉ biết đứng nhìn ba của mày bị con gái tha đi mà không dám làm gì, mày chết rồi phải không? Còn Trần Đức Dương, ranh con, mày còn không mau đi ngăn nó lại!"
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người, Trần Đức Dương cùng Nghiêm Giang Sơn bước lên muốn đi hỗ trợ, đáng tiếc bọn họ không ngăn cản được Tô Ngưng Mi. Một phen đẩy bọn họ ra, Tô Ngưng Mi đem Trần Đại Hoa quăng ra ngoài, đóng chặt cửa, mới nhân đạo nhìn người trong phòng: "Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!"
Dù thế nào Trần Đại Hoa vẫn là ba của Trần Đức Thanh, giờ phút này sắc mặt Trần Đức Thanh khó coi cực kỳ, "Tiểu Mi, họ đều là người nhà con, con lại đuổi họ đi là có ý gì?"
"Con chẳng có ý gì cả, dù sao trong nhà cũng không chứa được nhiều người như vậy, bên ngoài cũng không thiếu chỗ ở. Chú, thím, cô, dượng phiền mọi người ra ngoài đi, con nhớ phòng 304 không có người ở, bên trong cũng đủ cả nhà mấy người ở." Tô Ngưng Mi tuyệt đối sẽ không ở cùng với cái gia đình như vậy.
Trần Đức Thanh bất đắc dĩ, đành phải đi khuyên bảo người nhà của mình.
Cũng may người nhà Trần gia đều đã biết Tô Ngưng Mi không còn là thiên kim đại tiểu thư dễ bị lừa gạt như trước đây nữa nên đều yên lặng đi theo Trần Đức Thanh ra cửa phòng, đi lầu 3. Không lâu sau Trần Đức Thanh đã trở lại, Trần Đức Dương cùng Nghiêm Giang Sơn đi theo phía sau.
Không đợi Trần Đức Thanh mở miệng nói chuyện, Nghiêm Giang Sơn ở đằng đã một mặt xin lỗi nói: "Tiểu Mi, vừa rồi thật là xin lỗi , tính khí của ba không tốt, con cũng đừng trách ông ấy......" Thấy Tô Ngưng Mi không thèm nhìn hắn, hắn lại ngượng ngùng nói: "Dượng cùng Đức Dương nghe nói các con muốn đi ra ngoài thu thập vật tư, dượng cùng Đức Dương cũng là thức tỉnh giả, muốn đi theo các con. Tiểu Mi, con yên tâm, về sau đồ ăn của bọn họ sẽ do dượng cùng Đức Dương phụ trách, sẽ không làm phiền đến các con."
Trần Đức Dương ở đằng sau có chút bất mãn, nhưng nhìn thoáng qua gương mặt không có biểu cảm của Tô Ngưng Mi liền nghẹn họng nuốt những lời muốn nói trở về.
Trình Dung nhưng cảm kích liếc một cái nhìn Tô Ngưng Mi, loại tình huống vừa rồi nàng cũng không tiện đứng ra, dù sao nàng cùng mẹ cũng là người ngoài.
Không lâu sau, Khang Tiểu Tĩnh, Hàn Bảo cùng mọi người cũng đã đến. Trình Dung giới thiệu Trần Đức Dương, Nghiêm Giang Sơn cho bọn họ, nói là muốn đi ra ngoài tìm vật tư, mọi người chuẩn bị thỏa đáng liền xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.