Chương 3: Chương 1.3
Nhu Nạo Khinh Mạn
21/03/2016
Đi đến phòng Trình Dung, Trình Dung quơ quơ chuột vài cái, màn hình máy
tính lập tức sáng lên. Trình Dung lại mở ra vài cái link, chỉ tay vào
một cái đưa cho Tô Ngưng Mi xem: "Tiểu Mi, ngươi xem bái thiếp này viết
cái gì a"
Tô Ngưng Mi tiến đến click chuột vài cái, nhìn qua một hồi không khỏi bĩu môi "Tỷ tỷ, ngươi cũng tin mấy cái này? Thế giới này làm sao có thể có tận thế? Ngươi cứ yên tâm đi, tất cả chỉ là tin bịa đặt lung tung, hư cấu thôi"
Nàng đương nhiên biết tận thế sẽ xảy ra, còn biết ngày mai người ba kia sẽ nhẫn tâm đem cái vòng cổ phỉ thuý mẹ nàng để lại đem cho Trình Dung làm quà sinh nhật. Hơn nữa, cái vòng phỉ thuý kia còn là một không gian tuỳ thân,bên trong tiên khí lượn lờ, còn có các loại công pháp tu chân. Về sau tận thế chỉ toàn người thức tỉnh dị năng (dị năng thức tỉnh giả) Trình Dung nhờ vào không gian tuỳ thân cùng tu chân công pháp kia mà hô to gọi nhỏ.
"Tiểu Mi, ta vẫn cảm thấy không được kiên định cho lắm, xem trên tin tức nói các nơi trên cả nước đều xuất hiện các lại chuyện tình cổ quái khiến người ta ngạc nhiên, còn nữa, có cả chuyện người ăn thịt người....
Nếu không, chúng ta đi mua chút vật tư đề phòng đi, phòng bị trước khi có chuyện xảy ra mới tốt"
Tô Ngưng Mi gật đầu: "Đi, tỷ tỷ, ngươi muốn mua gì thì phải mau đi đi"
Trình Dung khó xử, nhìn nàng:
"Tiểu Mi, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền được hay không? Trên người ta giờ không có tiền."
Từ khi Trình Văn Quân gả cho Trần Đức Thanh, Trần Đức Thanh đối xử với mẹ con các nàng cũng coi như tốt,mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt không ngừng, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Chỉ là từ mấy tháng trước hùn vốn với bạn kết phường mở phòng điền sản để sinh ý làm ăn nên Trần Đức Thanh đã đem tài sản của mẹ Tô Ngưng Mi để lại,đem toàn bộ đều đầu tư vào điền sản, cũng đã cắt đứt tiền tiêu vặt của Trình Văn Quân và Trình Dung.
Còn về phần Tô Ngưng Mi, trên người nàng vẫn còn một ngàn mấy vạn, đều là tiền tiêu vặt mẹ nàng cho nàng từ lúc nhỏ cho tới khi lớn. Trong nội dung tác phẩm, Tô Ngưng Mi đều đem chi phiếu cho Trình Dung, hơn nữa ngày mai cũng sắp mở ra không gian tuỳ thân, Trình Dung đã đem tiền mua vật tư đều thu thập lại để trong không gian, chỉ chừa lại một bộ phận nhỏ để trong nhà để làm tượng trưng mà thôi. Tô Ngưng Mi vì quá tin tưởng Trình Dung nên cũng không xem lại chi phiếu còn lại bao nhiêu tiền, cũng chẳng đi mua vật tư,để đến khi tận thế xảy ra, tất cả đều trở thành giấy bỏ.
Nhìn thoáng qua ánh mắt tha thiết của Trình Dung, Tô Ngưng Mi cười cười: "Tỷ tỷ, bây giờ trên người ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, có điều trong phòng ta còn mấy ngàn đồng, ngươi nếu cần thì lấy mà dùng đi"
"Làm sao có thể!" Thanh âm Trình Dung lại cao lên một chút: "Không phải Ba ba nói dì để lại một ngàn mấy vạn cho ngươi sao?"
Dường như phát hiện chính mình có chút cấp thiết cùng kích động lộ liễu, Trình Dung lại che dấu nói: "Ngươi đừng hiểu làm, chỉ là ta lo sợ nếu tận thế đến chúng ta sẽ không còn gì ăn nên ta mới kích động như vậy. Mà cơ bản là mấy ngàn đồng cũng chẳng đủ mua được cái gì."
Tô Ngưng Mi cúi đầu, ánh mắt nặng nề. Một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên ngáp một cái: "Ngô, Tỷ tỷ, ta hơi mệt nên muốn trở về phòng ngủ trước. Có việc gì thì để ngày mai rồi nói sau."
Dứt lời, Tô Ngưng Mi không để ý vẻ sốt ruột trên mặt Trình Dung mà đứng dậy đi trở về phòng, lưu lại Trình Dung đằng sau đang trừng mắt oán hận nhìn nàng.
Tô Ngưng Mi tiến đến click chuột vài cái, nhìn qua một hồi không khỏi bĩu môi "Tỷ tỷ, ngươi cũng tin mấy cái này? Thế giới này làm sao có thể có tận thế? Ngươi cứ yên tâm đi, tất cả chỉ là tin bịa đặt lung tung, hư cấu thôi"
Nàng đương nhiên biết tận thế sẽ xảy ra, còn biết ngày mai người ba kia sẽ nhẫn tâm đem cái vòng cổ phỉ thuý mẹ nàng để lại đem cho Trình Dung làm quà sinh nhật. Hơn nữa, cái vòng phỉ thuý kia còn là một không gian tuỳ thân,bên trong tiên khí lượn lờ, còn có các loại công pháp tu chân. Về sau tận thế chỉ toàn người thức tỉnh dị năng (dị năng thức tỉnh giả) Trình Dung nhờ vào không gian tuỳ thân cùng tu chân công pháp kia mà hô to gọi nhỏ.
"Tiểu Mi, ta vẫn cảm thấy không được kiên định cho lắm, xem trên tin tức nói các nơi trên cả nước đều xuất hiện các lại chuyện tình cổ quái khiến người ta ngạc nhiên, còn nữa, có cả chuyện người ăn thịt người....
Nếu không, chúng ta đi mua chút vật tư đề phòng đi, phòng bị trước khi có chuyện xảy ra mới tốt"
Tô Ngưng Mi gật đầu: "Đi, tỷ tỷ, ngươi muốn mua gì thì phải mau đi đi"
Trình Dung khó xử, nhìn nàng:
"Tiểu Mi, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền được hay không? Trên người ta giờ không có tiền."
Từ khi Trình Văn Quân gả cho Trần Đức Thanh, Trần Đức Thanh đối xử với mẹ con các nàng cũng coi như tốt,mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt không ngừng, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Chỉ là từ mấy tháng trước hùn vốn với bạn kết phường mở phòng điền sản để sinh ý làm ăn nên Trần Đức Thanh đã đem tài sản của mẹ Tô Ngưng Mi để lại,đem toàn bộ đều đầu tư vào điền sản, cũng đã cắt đứt tiền tiêu vặt của Trình Văn Quân và Trình Dung.
Còn về phần Tô Ngưng Mi, trên người nàng vẫn còn một ngàn mấy vạn, đều là tiền tiêu vặt mẹ nàng cho nàng từ lúc nhỏ cho tới khi lớn. Trong nội dung tác phẩm, Tô Ngưng Mi đều đem chi phiếu cho Trình Dung, hơn nữa ngày mai cũng sắp mở ra không gian tuỳ thân, Trình Dung đã đem tiền mua vật tư đều thu thập lại để trong không gian, chỉ chừa lại một bộ phận nhỏ để trong nhà để làm tượng trưng mà thôi. Tô Ngưng Mi vì quá tin tưởng Trình Dung nên cũng không xem lại chi phiếu còn lại bao nhiêu tiền, cũng chẳng đi mua vật tư,để đến khi tận thế xảy ra, tất cả đều trở thành giấy bỏ.
Nhìn thoáng qua ánh mắt tha thiết của Trình Dung, Tô Ngưng Mi cười cười: "Tỷ tỷ, bây giờ trên người ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, có điều trong phòng ta còn mấy ngàn đồng, ngươi nếu cần thì lấy mà dùng đi"
"Làm sao có thể!" Thanh âm Trình Dung lại cao lên một chút: "Không phải Ba ba nói dì để lại một ngàn mấy vạn cho ngươi sao?"
Dường như phát hiện chính mình có chút cấp thiết cùng kích động lộ liễu, Trình Dung lại che dấu nói: "Ngươi đừng hiểu làm, chỉ là ta lo sợ nếu tận thế đến chúng ta sẽ không còn gì ăn nên ta mới kích động như vậy. Mà cơ bản là mấy ngàn đồng cũng chẳng đủ mua được cái gì."
Tô Ngưng Mi cúi đầu, ánh mắt nặng nề. Một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên ngáp một cái: "Ngô, Tỷ tỷ, ta hơi mệt nên muốn trở về phòng ngủ trước. Có việc gì thì để ngày mai rồi nói sau."
Dứt lời, Tô Ngưng Mi không để ý vẻ sốt ruột trên mặt Trình Dung mà đứng dậy đi trở về phòng, lưu lại Trình Dung đằng sau đang trừng mắt oán hận nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.