Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 26

Nhu Nạo Khinh Mạn

30/05/2016

Tô Ngưng Mi vừa mới xoay người quay đầu lại đã thấy Tưởng Nhật đang hôn trộm Hàn Bảo, mặt Hàn Bảo đỏ bừng lên, Tưởng Nguyệt đứng ở một bên che miệng cười trộm. Tô Ngưng Mi cũng nở nụ cười theo, Hàn Bảo nghe thấy tiếng cười liền giận dữ trừng mắt nhìn Tưởng Nhật, dậm mạnh chân chạy đi ngồi xuống ghế sofa. Tô Ngưng Mi cũng ngồi xuống theo, lại vẫy tay để Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đi tới ngồi xuống sofa. Dáng vẻ mấy đứa nhóc này cũng chỉ mới 20 tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, ở thế giới tận thế này mà họ vẫn giữ được bản tính như vậy là một sự đáng quý.

Tô Ngưng Mi đợi ba người ngồi xuống ghế sofa rồi mới mở miệng nói: "Bây giờ nơi này chỉ còn lại bốn người chúng ta, chị tính toán ở đây chờ ông ngoại sau đó sẽ đi căn cứ thành phố G, các em có tính toán gì không? Đến lúc đó sẽ đi cùng chị hay vẫn ở lại đây?"

Thân hình Hàn Bảo hơi nghiêng về phía trước: "Em muốn ở cùng chị Tiểu Mi, dù sao người nhà em cũng đã mất hết, chỉ còn lại một mình em." hốc mắt Hàn Bảo hồng hồng, thương tâm nói. Tận thế vừa mới đến cả ba và mẹ cô đều nhiễm bệnh độc nháy mắt trở thành zombie, nếu không phải cô có thói quen khoá trái cửa khi ngủ, chỉ sợ cô đã sớm bị ba mẹ cắn chết. Cứ để thế tới nửa tháng sau cô mới có thể nhẫn tâm giết ba mẹ đã trở thành zombie của mình sau đó cô gặp được Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh khi hai người họ đang đi thanh lý từng tầng lầu.

"Chị Tiểu Mi, chúng em cũng muốn đi theo chị...." Trong lòng Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt cũng buồn buồn, người nhà hai cậu đã trở thành zombie từ ngày đầu tiên tận thế tiến đến.

Chờ thêm một lúc cho cảm xúc mọi người tốt lên Tô Ngưng Mi mới tiếp tục nói: "Chúng ta cũng không còn lại bao nhiêu đồ ăn, cũng không biết đến khi nào thì người nhà của chị mới đến được đây, cho nên theo chị thì ngày mai chúng ta bắt đầu đi thu thập vật tư ở những khu nhà gần đây, buổi sáng thu thập vật tư, buổi chiều sẽ tu luyện dị năng." Về sau ba người bọn họ là đồng đội của nàng, Tô Ngưng Mi tính toán nói cho ba người họ biết tác dụng của tinh hạch. Kỳ thật Tô Ngưng Mi có hoài nghi Trình Dung đã biết cách sử dụng tinh hạch từ lâu, dù sao dị năng của cô ta tăng cấp quá nhanh, hơn nữa Trình Dung sớm đã thu thập tinh hạch rồi.

Cả ba người kia đều sửng sốt: "Chị Tiểu Mi, chị nói tu luyện dị năng hả? Còn có thể tu luyện dị năng sao? Không phải tích luỹ kinh nghiệm trong chiến đấu rồi từ từ thăng cấp dị năng à?"

Tô Ngưng Mi lấy ra một tinh hạch màu đen từ túi tiền của mình rồi đưa qua đưa lại tinh hạch trước mắt ba người, cười nói: "Đương nhiên không phải, thức tỉnh giả đều có thể dựa vào tinh hạch này để tu luyện, còn cách tích luỹ kinh nghiệm trong chiến đấu để tăng cấp dị năng quả thật quá chậm, sử dụng tinh hạch thì dị năng sẽ tăng cấp nhanh hơn, hơn nữa cách này cũng không có tác dụng phụ. Rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ tinh hạch trong tay, dùng tinh thần lực cảm thụ nó, sau đó sẽ cảm thấy có một dòng nhiệt đang di chuyển ở lòng bàn tay, dẫn dắt nguồn nhiệt cho nó tiến vào trong cơ thể của mình là được. Về phần quá trình thực hiện thì chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, các em từ từ luyện tập rồi sẽ biết cách dẫn dắt năng lượng vào trong cơ thể. Hấp thu tinh hạch cũng có thể cấp tốc khôi phục tinh thần lực trong cơ thể nên nó rất hữu ích trong khi chiến đấu.

"Ba người kia nghe vậy thì mở to hai mắt, dựa theo cách Tô Ngưng Mi nói, nắm tinh hạch trong tay, nhắm mắt lại bắt đầu cảm thụ năng lượng bên trong tinh hạch, Tô Ngưng Mi cũng không quấy rầy họ nữa, nàng trở về phòng khoá trái cửa lại đi vào trong không gian tu luyện. Qua vài giờ, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Hàn Bảo: "Chị Tiểu Mi, chị ra ngoài ăn cơm đi."

Tô Ngưng Mi ra khỏi phòng thấy trên tay Hàn Bảo đang bưng một bắt mì ăn liền hơi nóng bốc lên nghi ngút. Hàn Bảo cười cười, đưa bắt mì trong tay cho nàng: "Chị Tiểu Mi, mì này là em dùng khí than còn lại trong nhà Tưởng Nhật để nấu nước nóng, nhân lúc mì còn nóng, chị mau ăn đi."

Tô Ngưng Mi nói cảm ơn, nhận bát mì rồi đi xuống phòng khách. Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đang ăn mì như hổ đói. Tưởng Nhật nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì tươi cười sáng lạn, quệt miệng một cái, nói: "Chị Tiểu Mi, không ngờ tinh hạch kia hữu dụng như vậy, em cảm thấy tinh thần lực trong cơ thể đã tăng lên không ít."

Tô Ngưng Mi dùng nĩa xúc mì lên ăn rồi nói: "Đương nhiên là hữu dụng rồi. Sau này giết zombie nhớ lấy tinh hạch trong não của chúng ra, đại khái khoảng 200 cái tinh hạch là đủ cho dị năng mấy đứa tăng lên cấp 2 rồi. Đúng rồi, về sau ba đứa ở lại đây đi, ít ra mọi người còn dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau, sáng mai chúng ta sẽ đi sang những khu nhà gần đây xem có thể thu thập thêm chút vật tư nào không. Tới hôm nay mọi người nghỉ ngơi sớm dưỡng sức để ngày mai bắt đầu chiến đấu!" Nói xong, Tô Ngưng Mi làm cái biểu cảm cố lên chọc ba người kia phải cười rộ lên.

Sau khi ăn mì xong, ba người kia liền nhanh chóng chuyển toàn bộ tài sản của mình qua nhà Tô Ngưng Mi, tất cả cũng chỉ có mấy bộ quần áo cùng đồ ăn. Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt ngủ ở dưới lầu, Hàn Bảo ở trên tầng-trong căn phòng bên cạnh phòng của Tô Ngưng Mi.

Cả đêm Tô Ngưng Mi đều ngồi tu luyện ở trong không gian, vì linh căn của nàng hơi đặc biệt nên tốc độ tu luyện khá là chậm, tuy nhiên nàng cũng không nóng lòng gì cả. Trước mắt, chỉ cần không gặp phải thú biến dị lợi hại hoặc zombie cấp cao còn những thứ khác nàng cũng không sợ.

Ngày hôm sau, sau khi đã ăn chút gì đó, cả bốn người liền đi sang khu nhà bên cạnh để tìm vật tư. Cả bốn người cũng không dám đi xa vì đều mới chỉ là dị năng giả cấp 1 nên thời gian duy trì dị năng khá ngắn. Chỉ mới đi qua vài khu nhà cạnh đó, bốn người cũng tìm được chút đồ ăn. Mặt khác, mọi người cũng giết được hơn 30 con zombie, đại đa số đều là bị Tô Ngưng Mi chém bay đầu.



Tô Ngưng Mi đem toàn bộ tinh hạch zombie chia hết cho ba người kia, Hàn Bảo nhìn tinh hạch màu đen trong tay, nói: "Chị Tiểu Mi, chị đem toàn bộ tinh hạch cho bọn em như vậy, chị không tu luyện sao?"

Tô Ngưng Mi mày cũng không nhíu, nói: "Chị đã là lực lượng thức tỉnh giả cấp 3 rồi, dùng tinh hạch zombie cấp 1 cũng không còn tác dụng mấy." Quả thật bên trong tinh hạch còn chứa một ít linh khí nhưng đối với Tô Ngưng Mi mà nói thứ này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Ba người Hàn Bảo cũng không chối từ, tiếp nhận tinh hạch quay về phòng tu luyện.

Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi đi, nháy mắt đã qua một tháng, bốn người họ buổi sáng đi thu thập vật tư ở những khu nhà gần đó, chiều đến lại ở nhà để tu luyện. Trải qua một tháng hấp thu tinh hạch thì đám người Hàn Bảo cũng đã trở thành dị năng giả cấp 2.

Buổi sáng hôm nay sau khi ăn xong chút đồ ăn, cả bốn người đang chuẩn bị xuất phát thì lại nghe thấy tiếng ôtô ở bên dưới, cả bốn đều chạy tới bên cạnh cửa sổ mà nhìn xuống. Khi phát hiện có một chiếc xe Jeeps và một chiếc xe Benz đang đỗ xe dưới toà nhà mà bốn người đang ở, Tô Ngưng Mi liền hít vào một ngụm khí, linh cảm cho nàng biết ở bên dưới hẳn là người nhà họ Tô.

Người đầu tiên bước xuống xe là một chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, theo sát sau đó là toàn bộ người ở trong hai chiếc xe đều bước xuống, có già có trẻ, Tô Ngưng Mi đếm qua thì tổng cộng có chín người. Mấy người trên xe đều vừa bẩn vừa loạn, cả người đầy vết máu. Chín người đồng loạt nhìn về phía tầng hai của toà nhà khiến trái tim Tô Ngưng Mi nhảy dựng lên. Chàng trai khôi ngô mới bước xuống xe lúc nãy đang cúi đầu nhìn hai cụ già đang đứng bên cạnh, hỏi: "Ông nội, bà nội, có phải nhà Tiểu Mi ở đây không?"

Cụ ông gật đầu, chàng trai kia liền hướng về phía tầng hai của toà nhà mà gọi to: "Tô Ngưng Mi, anh là anh họ của em đây, em có còn ở đó hay không?"

Tô Ngưng Mi nghe thấy câu nói này liền nhanh chân chạy vọt xuống, nàng đã chờ ở đây gần hai tháng, rốt cuộc nàng cũng đã được gặp ông bà ngoại rồi.

Mở cửa chính toà nhà ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông bà ngoại tóc điểm hoa râm đang đứng đối diện. Bà ngoại nhìn thấy đứa cháu gái giống y mẹ nó như từ một khuôn đúc ra thì nước mắt trào ra, bà vương tay khẽ run muốn chậm vào Tô Ngưng Mi. Còn ông ngoại thì thoạt nhìn như rất trấn định nhưng Tô Ngưng Mi phát hiện hai tay ông đang ẩn ẩn run run, hiển nhiên là cảm xúc của ông đang bị dao động khá lớn.

Nhìn thấy hai ông bà như vậy, trong lòng Tô Ngưng Mi rất khổ sở, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy người mẹ của thân thể này hơi quá đáng. Có điều mọi chuyện cũng đã qua rồi nên có nghĩ như vậy hay không cũng không còn quan trọng nữa. Tô Ngưng Mi một phen nắm chặt lấy tay bà, cười tủm tìm nói: "Bà, bà là bà ngoại của con phải không ạ?"

Bà ngoại hơi ngượng ngùng lau nước mắt đi rồi mới vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Ngưng Mi, nói: "Tốt, tốt, đứa bé ngoan, con không có bị làm sao là tốt rồi..."

Tô Ngưng Mi lại nhìn thoáng qua ông ngoại đang đứng bên cạnh liền tiến lên đỡ lấy cánh tay của ông: "Ông ngoại, con là Tiểu Mi, hồi nhỏ con thường xuyên được nghe mẹ kể về ông bà, cuối cùng con đã được gặp ông bà rồi, chúng ta đi lên lầu rồi nói sau."

Đã có mấy con zombie lảng vảng tiến gần khu nhà, chúng nghe thấy động tĩnh bên này liền thoáng lung lay chậm chạp chạy tới.

Mọi người theo nhau đi vào toà nhà, Tô Ngưng Mi vội đóng cửa chính lại, ngăn cách toà nhà với đám zombie bên ngoài.



Từ lúc xuống lầu Tô Ngưng Mi liền cảm thấy có một ánh mắt luôn tràn ngập địch ý gắt gao bám theo nàng, khi vào đến cầu thang, nàng vừa mới quay đầu nhìn thoáng qua đã phát hiện có một cô gái khoảng 17-18 tuổi đang phải trái gắt gao trừng mắt nhìn nàng. Tô Ngưng Mi nhíu nhíu đôi mày, hình như đây mới là lần đầu tiên nàng gặp cô gái này đi?

Trở về phòng, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt sau khi đã chào hỏi ông bà Tô gia thì liền vào trong bếp làm đồ ăn. Trong khoảng thời gian này cả bốn người đều chỉ chú ý đến việc tu luyện và giết zombie nên rất ít khi dùng khí than nấu đồ ăn vì vậy mà bây giờ trong nhà vẫn còn dư lại chút khí than. Hàn Bảo nấu cơm rồi lại mang mấy hộp thịt cá với một vài cái đùi gà được bảo quản hút chân không ra.

Trong phòng khách, Tô Ngưng Mi nhanh chóng làm quen với người nhà của mình.

Tô gia có bốn người phụ nữ, mẹ của Tô Ngưng Mi-Tô Quốc Trân là con gái thứ hai của Tô gia. Tô Ngưng Mi còn có một người bác trai là Tô Quốc Khánh, vợ của bác-bác gái là Chu Thu Tâm, chàng trai trẻ tuổi vừa rồi chính là con của họ-Tô Hạo và cũng là anh họ của nàng. Tô Ngưng Mi còn có một cậu là Tô Quốc Văn, mợ của nàng trên đường đi đến đây đã bị zombie cắn mà nhiễm bệnh độc mà qua đời; bởi vậy mà con gái của cậu mợ là Tô Vũ-em họ của Tô Ngưng Mi đã hận Tô Ngưng Mi đến thấu xương, cô bé đó cảm thấy tất cả đều do Tô Ngưng Mi gây ra, nếu không phải ông bà nội đi tìm Tô Ngưng Mi thì mẹ của cô bé cũng không phải chết. Mặt khác, Tô Ngưng Mi còn có một người dì là Tô Quốc Mai, khi tận thế mới tiến đến thì chồng của dì bị nhiễm bệnh độc trở thành zombie, hai vợ chồng dì sinh được một cô bé mới mười tuổi tên là Mục Tiểu Nghiên, cũng là em họ của Tô Ngưng Mi, Tiểu Nghiên rất đáng yêu nhưng bây giờ đang sợ hãi núp sau lưng dì Mai, hiển nhiên là đọc đường em ấy đã phải chịu một sự kinh hãi không hề nhẹ.

Toàn bộ Tô gia cũng chỉ có một mình Tô Hạo là băng hệ dị năng giả nên có thể thấy được suốt dọc đường mọi người đã phải gian khổ vất vả tới cỡ nào.

Trong lòng Tô Ngưng Mi cũng rất khó chịu, chẳng những người nhà họ Tô vì tìm nàng mà phải chịu vất vả dọc đường, hơn nữa mợ của nàng còn vì vậy mà phải chết. Cả phòng đều chìm vào trầm mặc, may mà Hàn Bảo đi ra từ phòng bếp đã phá vỡ sự im lặng này: "Chị Tiểu Mi, em nấu cơm xong rồi, chị cùng cả nhà mau đến ăn cơm đi."

Nhìn thấy trên bàn có cơm trắng, thịt cá, dưa muối, người nhà họ Tô cũng không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, lúc trước khi tận thế tiến đến họ sẽ không động vào những đồ ăn này. Nhưng từ khi tận thế đến thì trong Tô gia cũng không còn lại bao nhiêu lương thực, dọc đường đi đến đây thức ăn cũng đã hết, họ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, sớm đã không còn bộ dáng Tô gia hào môn nữa. Mặc dù họ đói nhưng được dạy dỗ rất tốt, chưa nói ăn chậm nhai kĩ nhưng tuyệt đối sẽ không tranh nhau như người Trần gia.

Trong lúc họ ăn cơm thì Tô Ngưng Mi đã dọn sạch các phòng trống để người nhà họ Tô vào nghỉ ngơi một đêm thật tốt, có chuyện gì để mai nói sau.

Người Tô gia đương nhiên là đồng ý, chuyến đi này họ chưa có một giác ngủ yên, vất vả vô cùng.

Sáng hôm sau Tô Ngưng Mi chuẩn bị đồ ăn thật tốt dù chỉ đơn giản là mì tôm, bánh mì, bánh bích quy.

Tuy không gian của nàng có sẵn rất nhiều đồ ăn nhưng nàng chưa muốn lấy ra, chuyện nàng có không gian tùy thân này có thể giấu kín bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Sau khi ăn xong Tô Ngưng Mi hỏi ông bà ngoại xem họ có dự định gì không thì cả ông và bà đều đồng loạt nhìn về phía Tô Hạo, lẽ hiển nhiên hiện tại Tô Hạo là người đứng đầu Tô gia.

Tô Hạo là một chàng trai đã trưởng thành, anh có dáng người cao lớn, cơ bắp cường tráng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhìn thấy cả nhà đang nhìn mình, lúc này anh mới mở miệng: "Anh có dự định muốn tới căn cứ thành phố G, còn Tiểu Mi, em có dự tính gì không?"

Tô Ngưng Mi gật gật đầu: " Em cũng đang có ý định này." Đang nói thì nghe thấy có tiếng ôtô ở bên dưới, Tô Ngưng Mi đứng dậy tiến lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy có hai chiếc xe ôtô cải trang của quân đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook