Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 28: chương 18

Nhu Nạo Khinh Mạn

01/06/2016

Có đến hơn trăm chiếc xe chậm chạp nhích từng chút một đi theo xe quân đội ra khỏi khu nhà. Nội thành là nơi có nhiều zombie nhất, chúng nghe thấy tiếng vang liền lắc lư vọt tới đoàn xe bên này, tuy nhiên là zombie cấp 1 có tốc độ khá chậm chạp nên chúng bị xe ô tô đụng bay ra ngoài.

Trước đây, để đi từ khu nhà đến đường quốc lộ chỉ mất khoảng nửa tiếng, toàn bộ thành phố W có hơn mấy trăm vạn con zombie trong khi người sống chỉ có hơn mấy chục vạn người.

Nếu khi xe quân đội đang chạy mà phía trước lại xuất hiện đám zombie cản trở thì ngay lập tức quân đội trên xe sẽ dùng súng giải quyết bọn chúng. Hơn nữa, những người lính này bắn súng rất chuẩn xác, cơ bản đều là một phát trúng đầu, xem ra họ đã trải qua huấn luyện rất khắt khe. Nhìn thấy đám zombie ngã xuống Tô Ngưng Mi cảm thấy vô cùng lãng phí tinh hạch.

Tô Ngưng Mi cùng với ông ngoại, bà ngoại, chú, dì, hai đứa em gái họ và Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt ngồi trên xe Benz. Mẹ con Mục Tiểu Nghiên cùng với Tô Ngưng Mi đều ngồi ở phía sau xe, cô bé có chút gầy yếu trốn ở trong lòng Tô Quốc Mai mà mở to hai mắt vụng trộm nhìn Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi thích những đứa trẻ nhu thuận liền lấy ra một quả trứng luộc được bảo quản hút chân không từ trong ba lô đưa cho cô bé: "Tiểu Nghiên, em cầm lấy mà ăn này".

Mục Tiểu Nghiên ngẩng đầu liếc một cái nhìn Tô Ngưng Mi, thấy Tô Quốc Mai gật đầu thì mới sợ hãi nhận lấy quả trứng trong tay Tô Ngưng Mi rồi nhỏ giọng cảm ơn cô sau đó thật cẩn thận cất quả trứng vào trong túi của mình. Nhìn thấy hành động cẩn thận của con gái mình khiến Tô Quốc Mai xót xa. Đúng vậy, trước đây khi tận thế chưa tới thì con gái bà là một thiên kim tiểu thư áo cơm không lo vậy mà từ khi nào một quả trứng nhỏ cũng trở thành Bảo vật đây.

Trong lòng Tô Ngưng Mi xót xa khẽ xoa đầu cô bé.

--- ------ ------ ------ ------ --- ---

Nội thành có rất nhiều zombie, tuy rằng dọc đường không gặp phải nguy hiểm gì nhưng mất nhiều thời gian gấp mấy lần so với lúc trước. Khi đoàn xe chậm rãi tiến vào đường quốc lộ thì mọi người mới dám thả lỏng một chút.

Chiếc xe này là do chú Tô Quốc Văn lái, Tô Ngưng Mi nhìn đồng hồ trên cổ tay đã chỉ năm giờ chiều,để đi hết chặng đường nửa giờ trước đây họ đã phải mất tới sáu giờ đồng hồ.

Đang lúc lo lắng thời gian dài như vậy xe của chú sẽ không chịu nổi thì đột nhiên hai chiếc xe quân đội phía trước dừng lại khiến đoàn xe phía sau cũng từ từ dừng lại theo họ, chắc là mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây một chút.

Từ hai chiếc xe quân đội phía trước, vị Thiếu Úy là người xuống xe đầu tiên, theo sau là những binh lính khác nối đuôi nhau bước xuống xe, "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một giờ rồi sẽ tiếp tục khởi hành."

Lúc này vị Thiếu Úy kia mới lệnh cho người phân phát đồ ăn cho quân lính, một cái bánh bột ngô, hai cái bánh mì và một chai nước khoáng. Sau khi nhận được đồ ăn thì hai mươi người lính phút chốc như biến thành hai mươi con hổ đói ngấu nghiến nhai đồ ăn rồi lại uống thêm nửa chai nước khoáng, còn lại nửa bình thì cất trong túi thật cẩn thận.

Đoàn người Tô Ngưng Mi cũng bắt đầu đem đồ ăn ra, Tô Ngưng Mi xuống xe quan sát một phen thì thấy phía xa xa có một trạm xăng dầu mà hai chiếc xe của nhà nàng cũng không còn bao nhiêu xăng, khẳng định là không đủ để đi tới thành phố G. Mặc dù trong không gian của cô còn xăng nhưng bây giờ cô chưa muốn không gian bị lộ ra quá sớm.

Quay đầu nhìn mọi người đang ngồi trong xe, cô nói: "Ông ngoại, bà ngoại, con sợ là xăng trong xe của chúng ta không đủ để đến được thành phố G, mà phía trước không xa lại có một trạm xăng dầu nên muốn đi tới đó thử xem có còn lại chút xăng nào không. A Nhật, A Nguyệt, hai em ở lại đây trông chừng mọi người nhé." Tuy rằng đã ra khỏi thành phố nhưng ai có thể đảm bảo được sẽ có động vật biến dị bất thình lình nhảy ra hay không. Động vật biến dị còn lợi hại hơn zombie, một con động vật biến dị cấp một có thể mạnh bằng zombie cấp hai.



Chủ yếu là nếu một mình cô đi tới trạm xăng dầu kia mà trạm đó không còn xăng thì ít nhất nàng còn có thể lấy xăng từ trong không gian ra mà không bị ai phát hiện.

"Vậy chị Tiểu Mi, chị nhớ cẩn thận một chút".

Tô Ngưng Mi gật đầu rồi đi về phía trạm xăng, trạm xăng kia cách vị trí đoàn xe đỗ lại nghỉ ngơi khoảng hai km, cũng khá xa nên không thể nhìn rõ cho lắm, lúc cô đi tới trước hai chiếc xe quân đội thì vị Thiếu Úy đang mở to miệng ăn đồ ăn liền liếc mắt một cái nhìn Tô Ngưng Mi, hỏi: "Cô định đi đâu? Đừng chạy loạn ở đây, mặc dù nơi này ít zombie nhưng chưa chắc sẽ không có động vật biến dị đột nhiên nhảy ra đâu, mà lát nữa sẽ khởi hành đấy".

Tô Ngưng Mi chỉ chỉ về phía trạm xăng phía trước ,"Xe của chúng tôi không đủ xăng, tôi tính đến đó xem thử bên trong có còn xăng hay không."

Thiếu Úy nhìn theo ngón tay Tô Ngưng Mi đang chỉ về phía trước thì thấy cái trạm xăng xa xa nên cũng không khuyên bảo gì nữa, chỉ nói: "Đi nhanh về nhanh." Thiếu Úy không có hứng thú với cái trạm xăng dầu kia, tận thế đã đến được ba tháng, hầu hết các trạm xăng trên đường quốc lộ đều đã trống rỗng. Hơn nữa nhiệm vụ lần này cấp trên đã cấp đủ đồ ăn, nước và xăng nên vẫn dư dả để trở về thành phố G.

Tô Ngưng Mi xách theo hai cái thùng không đến trạm xăng.

Trên đường gặp phải mấy con zombie cũng đều bị cô một đao chém bay đầu, tinh hạch trong não cũng bị cô moi ra. Chẳng mấy chốc đã đến trạm xăng, bên trong chỉ có mấy con zombie đầu bị nổ tung, trên mặt đất gồ ghề đầy vết máu sặc sỡ, trong trạm xăng trống rỗng u tĩnh khiến lòng người ta nảy sinh tia hoảng loạn.

Tô Ngưng Mi biết chính mình phải chạy thật nhanh, đoàn xe phía sau hẳn là không đủ xăng để đến thành phố G, nói không chừng lát nữa sẽ có người đến đây.

Trong trạm xăng có tổng cộng sáu cây xăng, bên cạnh còn một chiếc xe chở xăng đỗ lại. Tô Ngưng Mi kiểm tra qua thì bên trong chiếc xe kia đã trống rỗng, sau đó kiểm tra hết sáu cây xăng thì năm cây đã trống rỗng và một cây còn lại không nhiều xăng, Tô Ngưng Mi vội vàng xách hai thùng rỗng mình đem theo rồi đổ đầy xăng vào thùng.

Đang lúc chuẩn bị rồi đi thì nghe thấy phía sau trạm xăng truyền đến một tiếng rống đau đớn nhưng không thuộc về tiếng kêu của loài người.

Chần chờ một chút, Tô Ngưng Mi xách theo hai thùng xăng đi ra phía sau trạm xăng, nhìn thấy cảnh tượng phía sau khiến nàng không khỏi mở to mắt nhìn.

Phía sau trạm xăng là một khu đất trống,có mấy cây cổ thụ đã bị bật gốc ngã về một bên, chính giữa khu đất trống là một con thú biến dị cao hai thước, toàn thân nó phủ một lớp lông ngắn màu vàng, có lẽ là một con chó ở gần đây đã phát sinh biến dị. Chẳng qua là trên người con thú biến dị đã đầy vết thương máu me bê bết đang thè lưỡi thở hừ hừ.

Thú biến dị cũng được chia ra nhiều loại như là thú biến dị tốc độ, thú biến dị hình thể, biến dị lực lượng (sức mạnh), còn có thú biến dị hệ hỏa, biến dị hệ băng và phong hệ biến dị, vân vân...Bởi vậy so với zombie thì động vật biến dị càng khó đối phó hơn.



Điều làm cho Tô Ngưng Mi kinh ngạc là con thú biến dị cao hai thước kia đang đứng đối diện với một chàng trai cả người chỉ mặc một bộ quần áo màu đen không dày, trong cái thời tiết giá lạnh như bây giờ thì bộ quần áo này quá mỏng. Nghe thấy động tĩnh, chàng trai kia quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, lúc này Tô Ngưng Mi mới phát hiện chàng trai này lớn lên rất đẹp trai, tuấn tú, tuy rằng tuấn tú nhưng lại không phải đẹp theo kiểu âm nhu, đặc biệt là đôi mắt của chàng trai đó rất có thần, ánh mắt đen láy không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi.

Mà con thú biến dị đang đứng đối diện kia liền thừa dịp chàng trai đang nhìn về phía Tô Ngưng Mi mà nhảy lên xông về phía anh. Tô Ngưng Mi còn chưa kịp hét ra thành tiếng đã cảm thấy có một bóng đen thoáng qua, đến khi nhìn lại thì chàng trai đã đứng ở phía sau lưng con thú biến dị.

Tô Ngưng Mi âm thầm cảm thán, tốc độ thật nhanh.

Dường như chàng trai kia không muốn tiêu phí sức lực với con thú biến dị này nữa liền lấy ra một lá bùa màu vàng, lá bùa kia như có linh tính, nháy mắt đã bay về phía con thú biến dị. Khi vừa chạm vào bộ lông của con thú biến dị thì lá bùa hoá thành ngọn lửa nháy mắt lan ra toàn thân con thú biến dị và biến nó thành một ngọn đuốc sống, toàn bộ trạm xăng chỉ còn tiếng rống lên đau đớn của con thú biến dị. Mắt Tô Ngưng Mi loé sáng, hoả bùa thật là lợi hại.

Không bao lâu sau chỗ con thú biến dị đứng chỉ còn lại một đống tro tàn, trong đám tro chỉ còn lại một hạt châu màu đen to bằng nắm tay, thì ra con thú vừa rồi là thú biến dị cấp 2. Tô Ngưng Mi biết nếu cô mà gặp phải con thú biến dị kia, sợ rằng cô chỉ có thể sợ hãi trốn chạy vào không gian.

Chàng trai bước đến gần đống tro tàn, nhặt tinh hạch màu đen dưới đất lên rồi lại quay đầu liếc một cái nhìn Tô Ngưng Mi sau đó mới xoay người rời đi. Tốc độ của người này rất nhanh nên trong nháy mắt Tô Ngưng Mi đã không còn thấy bóng dáng của hắn. Trạm xăng chỉ còn một mình Tô Ngưng Mi tay xách hai thùng xăng mặt ngốc đứng đó. Tô Ngưng Mi lại nhìn thoáng qua đống tro tàn rồi mới xách theo hai thùng xăng quay trở về. Suốt dọc đường cô đều nghĩ tới chàng trai kia, hẳn là anh ta rất lợi hại, chưa nói trên người anh ta sạch sẽ lại có thể một mình giải quyết con thú biến dị cấp hai dễ dàng như vậy. Không biết có phải lá bùa kia do chính anh ta vẽ hay không? Nếu thật do anh ta vẽ vậy thì nhất định chàng trai kia là người tu chân, hơn nữa tu vi hẳn là không thấp. Bất tri bất giác** cô đã trở về nơi đoàn xe hạ lại nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi liền đem chuyện chàng trai vừa rồi ném ra sau đầu, xách hai thùng xăng đi về phía đoàn xe. Thiếu Uý kia nhìn thấy thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi liền kinh ngạc nói: "Trạm xăng dầu kia vẫn còn xăng sao?"

(**Bất tri bất giác: Trạng thái con người không biết rằng bản thân đã làm việc gì)

Tô Ngưng Mi gật đầu: "Vẫn còn thừa lại không nhiều lắm". Tô Ngưng Mi đi đến đổ đầy xăng cho hai chiếc xe mà vẫn còn dư lại một thùng. Đoàn xe phía sau trông thấy thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi thì đều chạy tới hỏi trạm xăng phía trước có còn xăng hay không, Tô Ngưng Mi cũng nói cho họ biết vẫn còn lại một ít xăng. Có người do dự liếc nhìn thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi: "Vị tiểu thư này, tôi dùng thức ăn đổi lấy xăng của cô có được không?"

"Không được." Đương nhiên Tô Ngưng Mi sẽ không đồng ý, đồ ăn trên xe cũng đủ để đoàn nhà nàng ăn trong vài ngày, không cần thiết phải đổi xăng lấy đồ ăn của họ.

Vừa dứt lời Tô Ngưng Mi đã nhanh nhẹn cất thùng xăng vào cốp xe, đang muốn bước lên xe thì cô lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻ mập mạp (béo trắng) đang tiến về phía cô, đi theo sau lưng hắn ta còn có một người phụ nữ thân hình nóng bỏng và một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc.

Chậc chậc, tận thế đã đến mà người đàn ông này vẫn có thể trắng trẻ béo tốt như thế, chắc là hắn ta rất lợi hại. Người đàn ông béo trắng nhìn chằm chằm vào cốp xe một lát rồi ngẩng đầu hất cằm nhìn Tô Ngưng Mi, nói: "Chỗ xăng còn lại của cô, tôi mua".

Tô Ngưng Mi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, đang tính mở cửa xe ra thì người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng phía sau hắn ta liền đi lên đập mạnh vào cửa xe, Tô Ngưng Mi quay đầu lạnh lùng liếc bọn họ: "Anh lấy cái gì để mua?"

Người đàn ông đó liền chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, khoe khoang: "Dùng nó để đổi thì sao? Để mua được cái nhẫn ngọc này tôi đã mất mấy trăm vạn đấy, cũng đủ để mua chỗ xăng của cô rồi".

Tô Ngưng Mi cười lạnh, người này khờ thật hay giả ngốc, hay hắn muốn làm to chuyện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook