Chương 105
Nhu Nạo Khinh Mạn
24/03/2020
Đi ra trước là bác sĩ Thẩm, người cao lớn anh tuấn mặc áo dài đi theo
đằng sau là Ôn Nhạn Kỳ. Ôn Nhạn Kỳ mặc áo khoác dài đến bắp chân, mái
tóc màu đen, trên trán có mấy sợi tóc che đi sự trơn bóng, khóe miệng
khẽ mỉm cười, đang nói gì đó với bác sĩ Thẩm và mấy người nam nữ khoác
áo dài theo sau.
Lúc này không cần đợi một canh giờ đã đi ra, Tô Ngưng Mi thở ra một hơi, đứng dậy đi về phía Ôn Nhạn Kỳ. Cô thay đổi dung mạo, lúc đi đến bên cạnh Ôn Nhạn Kỳ, Ôn Nhạn Kỳ chỉ nhìn cô một cái, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn cô một cái, cảm thấy dung mạo bình thường của cô gái trước mắt này rất quen thuộc.
Tô Ngưng Mi cố nén cười, đang muốn chào hỏi anh thì một người khoác áo dài trong đó, mái tóc màu đen dài hơi xoăn, gương mặt xinh đẹp, hai chân thon dài nhìn Tô Ngưng Mi một cái, cau mày, nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, anh nhìn cô ta làm gì!" Vừa nói vừa nhìn Tô Ngưng Mi quát lớn: "Cô là ai, tại sao lại chạy đến sở nghiên cứu, những nhân viên an ninh kia đang làm gì, không biết phòng nghiên cứu là nơi quan trọng không phải ai cũng có thể vào được!"
Nhân viên tiếp tân đứng bên kia nhìn tình huống bên này, lập tức chạy tới, nhìn cô gái áo choàng trắng nói: "Bác sĩ Thẩm, vị tiểu thư này đến tìm bác sĩ Ôn."
Cô gái cau mày, nhìn về phía Tô Ngưng Mi, "Cô tìm anh Ôn làm gì!"
Tô Ngưng Mi không để ý tới cô ta, quay đầu nhìn về phía Ôn Nhạn Kỳ. ánh mắt Ôn Nhạn Kỳ sáng lên, hình như biết, "Tiểu. . . . . ."
Tô Ngưng Mi nhìn anh lắc đầu một cái, ý bảo anh không cần nói tên của mình, dù sao bác sĩ Thẩm cũng biết cô, "Anh Ôn, đi sang bên kia chúng ta nói chuyện chút."
Mặc dù dung mạo và giọng nói của cô thay đổi, nhưng Ôn Nhạn Kỳ sống chung với cô mấy năm, nhìn thần thái và tác phong của cô liền khẳng định cô gái có dung mạo bình thường này chính là Tô Ngưng Mi, liền gật đầu một cái, định theo Tô Ngưng Mi đi ra ngoài. Bác sĩ Thẩm và cô gái đi cùng họ giậm tím mặt, nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn anh quen cô gái này sao? Đi ra ngoài với cô ta làm gì? Bây giờ sở nghiên cứu Nhất Hào chúng ta đã nghiên cứu ra được vi khuẩn huyết thanh, hiện tại trong sở nghiên cứu Nhị Hào đang muốn tìm người thử nghiệm huyết thanh, anh bị bắt thì phải làm thế nào!"
Bác sĩ Thẩm nhìn cô gái đang giận dữ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, San Nghi, cũng chỉ là bạn bè của Nhạn Kỳ, cô cần gì khẩn trương như vậy."
Tô Ngưng Mi biết người tên San Nghi này là người thân của bác sĩ Thẩm, nhìn vẻ mặt của cô gái này không phải là khẩn trương, mà rõ ràng nhìn thấy bác sĩ Ôn tiếp xúc với cô gái khác nên giận dữ thôi. Cô cũng không thèm để ý đến Thẩm San Nghi, đi theo Ôn Nhạn Kỳ đi ra bên ngoài đại sảnh, chỉ còn lại một mình Thẩm San Nghi đứng tại chỗ dậm chân.
Ôn Nhạn Kỳ căn bản không thèm để ý tới Thẩm San Nghi, kéo Tô Ngưng Mi đi ra bên ngoài cửa, Tô Ngưng Mi xoay người cười nói: "Anh Ôn, chúng ta lên xe rồi nói."
Hai người đi đến bãi đậu xe, lên xe nhưng Tô Ngưng Mi không nói thêm cái gì, trực tiếp từ trong không gian lấy song hoa cỏ ra, song hoa cỏ này cô chăm rất cẩn thận, ngay cả rễ cũng hoàn chỉnh, những cây song hoa cỏ này đều tràn đầy sức sống. "Đây chỉ là mấy chục cây, trong không gian của tôi còn mấy trăm cây." Chủ yếu sợ lấy ra khiến cho lá bị héo.
Ôn Nhạn Kỳ nhìn rất nhiều song hoa cỏ trước mặt thì có chút bất ngờ, vui mừng ôm Tô Ngưng Mi vào trong ngực, "Tiểu Mi, cám ơn cô, có song hoa cỏ này thì huyết thanh không còn là vật đắt giá nhất rồi, người nào cũng có thể dùng được." Trong lòng anh rất vui mừng, căn bản cũng không nghĩ tại sao lại có những cây song hoa cỏ này, tại sao trong thời gian một tháng này có thể có nhiều song hoa cỏ này như vậy. Dĩ nhiên anh cũng biết được song hoa cỏ này rất khó kiếm, sau này cho dù có gặp phải chuyện gì anh cũng sẽ không nói bí mật của Tiểu Mi ra ngoài.
Tô Ngưng Mi cảm nhận được sự vui mừng của anh, cười nói: "Anh Ôn, anh không cần lo lắng, cứ dùng đi, một tháng tôi đưa anh một lần. Yên tâm, sau này số lượng song hoa cỏ sẽ càng ngày càng nhiều." Chỉ cần có thời gian, những cây song hoa cỏ này sẽ càng ngày càng sinh sôi, càng ngày càng nhiều, như vậy thì có thể giúp đỡ càng nhiều người rồi, mọi người sẽ không phải e ngại những tang thi kia rồi.
Trước kia ở trên đường cô đã gặp rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, gia đình tan vỡ, đều do những tang thi kia gây ra, khi đó sợ bị lộ không gian nên cho dù bị thương cô cũng không dám lấy Linh Tuyền ra chữa trị. Thậm chí khi nhìn thấy người chỉ còn da bọ xương, cô cũng không dám lấy đồ ăn từ không gian ra đưa cho những người đói bụng, khi đó cô rất khó chịu, cô không phải người máu lạnh, thật ra thì cô có thể cho những người đó ăn no, nhưng vì sợ bại lộ khiến những người còn sống bạo động, nên căn bản cô không dám lấy quá nhiều đồ ăn cho mọi người. Hiện tại cuối cùng cô có thể giúp được mọi người, như vậy trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
Ôn Nhạn Kỳ rất nhanh thả Tô Ngưng Mi ra, cười nói: "Tiểu Mi cám ơn cô, cô yên tâm, tôi sẽ không để cho mọi người biết những thứ này là cô đưa đến." Nhìn dung mạo và giọng nói của Tô Ngưng Mi, làm sao Ôn Nhạn Kỳ lại không biết cô đang lo lắng điều gì.
Tô Ngưng Mi gật đầu một cái, lại nhìn thấy nhóm song hoa cỏ trong ngực Ôn Nhạn Kỳ, không khỏi nói: "Anh Ôn, những thứ đồ này anh cầm vào như thế nào? Giờ mới có mười mấy cây, còn có một đống lớn, nếu không tôi giúp anh mang vào trong sở nghiên cứu."
Ôn Nhạn Kỳ cười nói: "Được."
Tô Ngưng Mi thay đổi giọng nói và dung mạo, chỉ cần không có người tu vi cao hơn cô sẽ không nhìn thấy, cho nên cũng không lo lắng sẽ có người ở trong sở nghiên cứu nhìn ra được thuật dịch dung của cô, lại một lần nữa theo Ôn Nhạn Kỳ vào trong sở nghiên cứu. Mười mấy cây song hoa cỏ này lại bị cô để vào trong không gian.
Đi tới đại sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy Ôn Nhạn Kỳ nói: "Bác sĩ Ôn, bác sĩ Thẩm bảo bọn họ ở phòng ăn, muốn anh đi qua luôn."
Ôn Nhạn Kỳ gật đầu một cái, không nói nữa cái gì, lập tức dẫn Tô Ngưng Mi đi về phía thang máy. Nhìn khuôn mặt Ôn Nhạn Kỳ qua gương thang máy có chút nghiêm túc, Tô Ngưng Mi cười nói: "Anh Ôn, cô gái kia có vẻ rất thích anh."
Ôn Nhạn Kỳ nở nụ cười khổ, "Tiểu Mi, cô không cần phải trêu ghẹo tôi."
Tô Ngưng Mi lại nói: "Anh Ôn, huyết thanh chống bệnh đã điều chế ra được, anh nên cảm thấy nhẹ nhõm, cũng nên tìm bạn gái thành gia lập nghiệp."
Trong lòng Ôn Nhạn Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, lại có chút khổ sở, cười không thành tiếng. Tô Ngưng Mi cũng không nói gì theo Ôn Nhạn Kỳ đi vào phòng của anh. Ôn Nhạn Kỳ nói: "Phòng lớn này không phải là phòng nghiên cứu, bên này là phòng ngủ của mọi người, đặt song hoa cỏ này ở phòng của tôi là tốt nhất, đến lúc đó tôi bảo bác sĩ Thẩm di chuyển sang bên này."
Tô Ngưng Mi nhìn xung quanh bốn phía, đây là một tầng có ba phòng ngủ một phòng khách, bên trong trang trí cũng rất đơn giản, đơn điệu. Cô gật đầu một cái, lấy tất cả song hoa cỏ trong không gian đặt ở một bên.
Lúc này hai người mới đi ra khỏi phòng, Ôn Nhạn Kỳ cũng không giữ Tô Ngưng Mi lại ăn cơm, chuẩn bị đưa ra bãi đỗ xe. Còn chưa đi ra khỏi cửa lớn, Tô Ngưng Mi nhìn ra cửa lớn thấy một người đàn ông khoác áo dài, biến sắc.
Ôn Nhạn Kỳ cũng phát hiện Tô Ngưng Mi có chút khác thường, hỏi "Sao vậy?" Theo tầm mắt Tô Ngưng Mi nhìn sang, lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đàn ông khoác áo dài đo, sắc mặt cũng thay đổi, sải bước đi qua, "Hạ Thần Tuyên, tại sao anh lại tới đây!"
Lúc này Ôn Nhạn Kỳ mới phát hiện ra ánh mắt người của sở nghiên cứu Nhị Hào này cũng dừng trên người Tô Ngưng Mi, lông mày không khỏi cau lại.
Hạ Thần Tuyên người này vô cùng nguy hiểm, là bác sĩ của sở nghiên cứu Nhị Hào, ngày thường sẽ đến sở nghiên cứu Nhất Hào thương nghị một số chuyện, người này rất mạnh, nguy hiểm, tính tình cũng rất ương ngạnh, quanh người bao phủ một luồng tà khí. Thấy ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Ngưng Mi, trong lòng Ôn Nhạn Kỳ rét lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Mi cũng biết người này, nhìn sắc mặt của Tiểu Mi hình như có chút e ngại người đàn ông.
Ôn Nhạn Kỳ kéo Tô Ngưng Mi ra sau lưng, lại xoay người nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mi, cô biết người này?"
Tô Ngưng Mi cười cười, nụ cười có chút quái dị, cô nói: "Biết, người này là. . . . . . sư phụ Trình Dung." Sao cô không nghĩ tới sẽ gặp sư phụ Trình Dung ở chỗ này chứ, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như cũng là người của sở nghiên cứu, thật sự không nghĩ đến, dù tránh thế nào cũng không thể tránh được, chỉ cần lắc mình một cái đã trở thành bác sĩ y khoa khoác áo dài màu trắng, rốt cuộc người này có bao nhiêu thân phận.
Sư phụ Trình Dung? Ôn Nhạn Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, lúc đầu bọn họ đến căn cứ Tín Dương gặp phải Trình Văn Quân, Trình Văn Quân điểm thấp bị ba người đàn ông nhục nhã, cuối cùng là Trình Dung và sư phụ cô đến kịp, cứu Trình Văn Quân. Khi đó Tiểu Mi và Cẩn Viên muốn bọn họ ở lại trong xe, vì vậy bọn họ chưa gặp mặt Trình Dung và sư phụ của cô, cũng không biết dáng vẻ của anh ta như thế nào. Sau đó nghe Tiểu Mi và Cẩn Viên nói, cũng chỉ biết người này còn lợi hại hơn so với Cẩn Viên và hơn cả ma tu. Thường ngày gặp nhưng không nghĩ Hạ Thần Tuyên lại là vị sư phụ ma tu kia của Trình Dung.
Ma tu có nghĩa gì anh cũng biết, cho nên biết Tiểu Mi không muốn gặp người đàn ông này, nhưng không ngờ hôm nay. . . . . .
"Thật là không nghĩ đến. . . . . . Tìm lâu như vậy, nhưng lại không hề phí công." Hạ Thần Tuyên thì thào nhỏ nhẹ, nhìn về phía cô gái có dung mạo bình thường, khóe miệng nở nụ cười không thể che dấu, mắt hơi híp lại, vốn là khuôn mặt tuấn mĩ có chút tà khí nhưng lại giảm xuống vẻ tà khí đó, chỉ còn lại khuôn mặt tuấn mĩ sáng rực.
Đáng tiếc Tô Ngưng Mi không rảnh thưởng thức, Cẩn Viên nhà cô cũng không hề kém người đàn ông này. Hôm nay cô chỉ muốn rời khỏi nơi này một cách an toàn. Vội vàng nhìn khuôn mặt cười như không cười của người đàn ông kia, Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, tôi đi trước, về sau lại liên lạc."
"Được." Ôn Nhạn Kỳ cũng biết Hạ Thần Tuyên rất đáng sợ, tất nhiên sẽ không giữ Tô Ngưng Mi ở lại chỗ này.
Hạ Thần Tuyên rất vất vả mới gặp được Tô Ngưng Mi, làm sao có thể để cô đi, vội vàng đi về phía trước mấy bước, đứng trước mặt Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, "Anh làm cái gì vậy! Tôi không quen anh."
Hạ Thần Tuyên cũng không tức giận, tâm trạng tốt rất, cười vui vẻ, "Không cần che giấu, cô nên biết, chút thuật pháp này không làm gì được đôi mắt tôi cả." Nói rồi nhìn vào dung mạo bình thường của Tô Ngưng Mi, lộ ra vẻ mặt buông thả, "Thật là quá lãng phí dung mạo ông trời đưa cho cô rồi, lại ẩn dấu nó đi, cần gì chứ!" Nói xong chợt xòe bàn tay vuốt qua gương mặt Tô Ngưng Mi, dung mạo diễm lệ của Tô Ngưng Mi xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Ngưng Mi giận dữ, nhưng lại không dám đắc tội người này, chỉ nói: "Tiên sinh, anh có chuyện gì không? Xin để tôi rời khỏi." Giọng nói cũng khôi phục lại.
Ôn Nhạn Kỳ nhìn vẻ mặt rung động của mọi người xung quanh, cau mày sải bước đi về phía hai người, giơ tay nắm lấy cánh tay của Hạ Thần Tuyên. Tô Ngưng Mi nhìn thấy, vẻ mặt thay đổi, cô biết tính tình người đàn ông này có chút âm trầm bất định, tuyệt đối không muốn Ôn Nhạn Kỳ đắc tội anh ta, Ôn Nhạn Kỳ chỉ là dị năng hệ Thủy cấp bốn, chọc phải người đàn ông này chỉ có đường chết. Cô không chút suy nghĩ, nhanh tay hơn Ôn Nhạn Kỳ một bước kéo tay người đàn ông này đi ra ngoài cửa, đồng thời quay đầu nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, không cần lo lắng, tôi không sao."
Ôn Nhạn Kỳ nhìn hai người rời đi, nóng ruột, muốn đuổi theo, nhưng không nghĩ Hạ Thần Tuyên quay đầu lại cười như không cười nhìn anh một cái, lập tức anh cảm thấy giống như tiến vào hầm băng, toàn thân không thể động đậy, trơ mắt nhìn hai người rời đi. Qua một lúc lâu, nhóm người bác sĩ Thẩm quay lại, thân thể anh mới có thể nhúc nhích, không để ý tới Thẩm San Nghi đi đến bên cạnh lay anh, anh vội vàng đuổi theo, hai người kia đã sớm không thấy đâu.
Mới vừa rồi Tô Ngưng Mi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng mang người đàn ông này đi, để tránh Ôn Nhạn Kỳ chọc giận đến anh ta. Hiện tại ra ngoài bị gió lạnh thổi, đang ngẫm nghĩ bỗng nhiên tỉnh lại, thân thể không nhịn được run lên hai cái, nhanh chóng buông lỏng cánh tay Hạ Thần Tuyên ra.
Kể từ lúc Hạ Thần Tuyền ra khỏi sở nghiên cứu vẫn cười không ngừng, không ngừng cau mày nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng rất tốt. Dừng một chút, lúc này anh mới phát hiện hình như qua bao nhiêu năm rồi anh chưa từng vui vẻ như thế này.
Tô Ngưng Mi định xoay chuyển, lại có chút do dự, không biết người đàn ông này định làm gì, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, "Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể đi chưa?"
Làm sao Hạ Thần Tuyên có thể để cô rời đi, khóe miệng giật giật, "Không thể, mặt khác, tôi tên là Hạ Thần Tuyên, cô có thể gọi tôi là anh Hạ hoặc là Thần Tuyên." Anh bỗng nhiên cảm thấy ở bên cạnh cô có thể hấp thụ tu vi của cô.
Khóe miệng Tô Ngưng Mi cứng đờ, suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu hỏi anh, "Như vậy, Hạ tiên sinh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì!" Nhìn dáng vẻ của anh ta bây giờ hình như tính toán hấp thụ tu vi của cô.
Hạ Thần Tuyên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn cô, "Muốn cô làm bạn với tôi."
Lần này Tô Ngưng Mi cũng lười phải cười, mím chặt môi, cô không đoán ra được ý nghĩ của người đàn ông này, nhưng biết chắc cgã rằng anh sẽ không để cô rời đi dễ dàng, cho nên phải tự mình nghĩ biện pháp rồi. Cô biết không thể bước vào không gian trước mặt anh, nếu không về sau sẽ càng thêm phiền phức. Vậy chỉ có thể thoát khỏi người đàn ông này rồi lén lút bước vào không gian, nhưng làm thế nào để thoát khỏi anh ta? Suy nghĩ một chút, bỗng nhìn thấy Đại Thương Hạ, trong lòng có chủ ý. Nghiêng đầu cười vui vẻ nhìn người đàn ông một cái, cô nở nụ cười tươi tắn, "Hạ tiên sinh, này bên ngoài rất lạnh, nếu không chúng ta vào bên trong Thương Hạ đi dạo một chút, có lẽ tôi có thể mời anh uống ly cà phê?" Ở nơi này khẳng định không dễ dàng thoát thân, nhưng mà vào Thương Hạ chắc cgã có biện pháp.
Hạ Thần Tuyên suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, hai người cùng đi vào bên trong Thương Hạ, nhìn người ở bên trong đi lại, Tô Ngưng Mi cảm khái, xem ra mặc kệ lúc nào những cô gái vẫn thích đi dạo. Hạ Thần Tuyên còn đang mặc áo khoác trắng, khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, khiến cho những cô gái xung quanh luôn nhìn anh ta. Hạ Thần Tuyên vô cùng không thích loại cảm giác này, kéo Tô Ngưng Mi vào một gian của quán cà phê. Quán cà phê buôn bán không có hình dáng gì, rất là vắng vẻ. Sau khi hai người tiến vào, Tô Ngưng Mi thuận tiện lấy hai ly cà phê, hai người ngồi uống.
Tô Ngưng Mi nghĩ tại sao lại thật sự uống cà phê, trong đầu một mực nghĩ tới làm như thế nào thoát thân, suy nghĩ một chút, cô chợt cắn môi, đưa tay sờ bụng, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, hình như có chút thật xin lỗi, cô nói: "Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút."
Hạ Thần Tuyên sững sờ, nhìn Tô Ngưng Mi một cái, có chút do dự, liền gật đầu một cái. Tô Ngưng Mi cười với anh xong, sau đó chạy về phía nhân viên phục vụ hỏi có nhà về sinh hay không. Nhân viên phục vụ rất áy náy nói cho Tô Ngưng Mi trong quán cà phê không có toilet, nhưng chỉ đi ra cửa quẹo phải có vị trí khuất nhất là phòng rửa tay.
Tô Ngưng Mi cười cười, lại chạy đến bên cạnh Hạ Thần Tuyên nói: "Hạ tiên sinh, xin anh chờ một chút."
Hạ Thần Tuyên mím môi, cuối cùng gật đầu một cái. Lúc này Tô Ngưng Mi mới đi ra ngoài, rất nhanh cô đã đến WC trong Thương Hạ, Tô Ngưng Mi cười cười, mặc dù đang ở bên trong nhưng người tu chân cũng không thể dùng thần thức để tra xét phạm vi lớn, nhưng phạm vi nhỏ vẫn có thể. Với tu vi của Hạ Thần Tuyên, Thương Hạ này anh ta có thể nắm trong tay, nhưng Tô Ngưng Mi biết anh chắc cgã sẽ không dò xét trong nhà vệ sinh nữ. Cho nên Tô Ngưng Mi đi vào phòng vệ sinh, sau đó lập tức lắc mình đi vào bên trong không gian.
Tô Ngưng Mi đoán rất đúng, thần thức của Hạ Thần Tuyên chỉ trong phạm vi nhỏ Thương Hạ, hơn nữa anh thật sự không dùng thần thức đi theo Tô Ngưng Mi vào trong phòng rửa tay, anh chỉ dùng thần thức bao trùm hai lối đi lên sân thượng thôi.
Một phút đã qua, mười phút lại trôi qua, dần dần nửa giờ đã qua, những nhân viên phục vụ khẽ bàn luận bên trong, vẻ mặt của Hạ Thần Tuyên càng ngày càng lạnh, cuối cùng anh dùng thần thức tra xét cả Thượng Hạ, bao gồm cả WC, lại phát hiện không thấy người đâu.
Lúc này không cần đợi một canh giờ đã đi ra, Tô Ngưng Mi thở ra một hơi, đứng dậy đi về phía Ôn Nhạn Kỳ. Cô thay đổi dung mạo, lúc đi đến bên cạnh Ôn Nhạn Kỳ, Ôn Nhạn Kỳ chỉ nhìn cô một cái, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn cô một cái, cảm thấy dung mạo bình thường của cô gái trước mắt này rất quen thuộc.
Tô Ngưng Mi cố nén cười, đang muốn chào hỏi anh thì một người khoác áo dài trong đó, mái tóc màu đen dài hơi xoăn, gương mặt xinh đẹp, hai chân thon dài nhìn Tô Ngưng Mi một cái, cau mày, nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, anh nhìn cô ta làm gì!" Vừa nói vừa nhìn Tô Ngưng Mi quát lớn: "Cô là ai, tại sao lại chạy đến sở nghiên cứu, những nhân viên an ninh kia đang làm gì, không biết phòng nghiên cứu là nơi quan trọng không phải ai cũng có thể vào được!"
Nhân viên tiếp tân đứng bên kia nhìn tình huống bên này, lập tức chạy tới, nhìn cô gái áo choàng trắng nói: "Bác sĩ Thẩm, vị tiểu thư này đến tìm bác sĩ Ôn."
Cô gái cau mày, nhìn về phía Tô Ngưng Mi, "Cô tìm anh Ôn làm gì!"
Tô Ngưng Mi không để ý tới cô ta, quay đầu nhìn về phía Ôn Nhạn Kỳ. ánh mắt Ôn Nhạn Kỳ sáng lên, hình như biết, "Tiểu. . . . . ."
Tô Ngưng Mi nhìn anh lắc đầu một cái, ý bảo anh không cần nói tên của mình, dù sao bác sĩ Thẩm cũng biết cô, "Anh Ôn, đi sang bên kia chúng ta nói chuyện chút."
Mặc dù dung mạo và giọng nói của cô thay đổi, nhưng Ôn Nhạn Kỳ sống chung với cô mấy năm, nhìn thần thái và tác phong của cô liền khẳng định cô gái có dung mạo bình thường này chính là Tô Ngưng Mi, liền gật đầu một cái, định theo Tô Ngưng Mi đi ra ngoài. Bác sĩ Thẩm và cô gái đi cùng họ giậm tím mặt, nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn anh quen cô gái này sao? Đi ra ngoài với cô ta làm gì? Bây giờ sở nghiên cứu Nhất Hào chúng ta đã nghiên cứu ra được vi khuẩn huyết thanh, hiện tại trong sở nghiên cứu Nhị Hào đang muốn tìm người thử nghiệm huyết thanh, anh bị bắt thì phải làm thế nào!"
Bác sĩ Thẩm nhìn cô gái đang giận dữ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, San Nghi, cũng chỉ là bạn bè của Nhạn Kỳ, cô cần gì khẩn trương như vậy."
Tô Ngưng Mi biết người tên San Nghi này là người thân của bác sĩ Thẩm, nhìn vẻ mặt của cô gái này không phải là khẩn trương, mà rõ ràng nhìn thấy bác sĩ Ôn tiếp xúc với cô gái khác nên giận dữ thôi. Cô cũng không thèm để ý đến Thẩm San Nghi, đi theo Ôn Nhạn Kỳ đi ra bên ngoài đại sảnh, chỉ còn lại một mình Thẩm San Nghi đứng tại chỗ dậm chân.
Ôn Nhạn Kỳ căn bản không thèm để ý tới Thẩm San Nghi, kéo Tô Ngưng Mi đi ra bên ngoài cửa, Tô Ngưng Mi xoay người cười nói: "Anh Ôn, chúng ta lên xe rồi nói."
Hai người đi đến bãi đậu xe, lên xe nhưng Tô Ngưng Mi không nói thêm cái gì, trực tiếp từ trong không gian lấy song hoa cỏ ra, song hoa cỏ này cô chăm rất cẩn thận, ngay cả rễ cũng hoàn chỉnh, những cây song hoa cỏ này đều tràn đầy sức sống. "Đây chỉ là mấy chục cây, trong không gian của tôi còn mấy trăm cây." Chủ yếu sợ lấy ra khiến cho lá bị héo.
Ôn Nhạn Kỳ nhìn rất nhiều song hoa cỏ trước mặt thì có chút bất ngờ, vui mừng ôm Tô Ngưng Mi vào trong ngực, "Tiểu Mi, cám ơn cô, có song hoa cỏ này thì huyết thanh không còn là vật đắt giá nhất rồi, người nào cũng có thể dùng được." Trong lòng anh rất vui mừng, căn bản cũng không nghĩ tại sao lại có những cây song hoa cỏ này, tại sao trong thời gian một tháng này có thể có nhiều song hoa cỏ này như vậy. Dĩ nhiên anh cũng biết được song hoa cỏ này rất khó kiếm, sau này cho dù có gặp phải chuyện gì anh cũng sẽ không nói bí mật của Tiểu Mi ra ngoài.
Tô Ngưng Mi cảm nhận được sự vui mừng của anh, cười nói: "Anh Ôn, anh không cần lo lắng, cứ dùng đi, một tháng tôi đưa anh một lần. Yên tâm, sau này số lượng song hoa cỏ sẽ càng ngày càng nhiều." Chỉ cần có thời gian, những cây song hoa cỏ này sẽ càng ngày càng sinh sôi, càng ngày càng nhiều, như vậy thì có thể giúp đỡ càng nhiều người rồi, mọi người sẽ không phải e ngại những tang thi kia rồi.
Trước kia ở trên đường cô đã gặp rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, gia đình tan vỡ, đều do những tang thi kia gây ra, khi đó sợ bị lộ không gian nên cho dù bị thương cô cũng không dám lấy Linh Tuyền ra chữa trị. Thậm chí khi nhìn thấy người chỉ còn da bọ xương, cô cũng không dám lấy đồ ăn từ không gian ra đưa cho những người đói bụng, khi đó cô rất khó chịu, cô không phải người máu lạnh, thật ra thì cô có thể cho những người đó ăn no, nhưng vì sợ bại lộ khiến những người còn sống bạo động, nên căn bản cô không dám lấy quá nhiều đồ ăn cho mọi người. Hiện tại cuối cùng cô có thể giúp được mọi người, như vậy trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
Ôn Nhạn Kỳ rất nhanh thả Tô Ngưng Mi ra, cười nói: "Tiểu Mi cám ơn cô, cô yên tâm, tôi sẽ không để cho mọi người biết những thứ này là cô đưa đến." Nhìn dung mạo và giọng nói của Tô Ngưng Mi, làm sao Ôn Nhạn Kỳ lại không biết cô đang lo lắng điều gì.
Tô Ngưng Mi gật đầu một cái, lại nhìn thấy nhóm song hoa cỏ trong ngực Ôn Nhạn Kỳ, không khỏi nói: "Anh Ôn, những thứ đồ này anh cầm vào như thế nào? Giờ mới có mười mấy cây, còn có một đống lớn, nếu không tôi giúp anh mang vào trong sở nghiên cứu."
Ôn Nhạn Kỳ cười nói: "Được."
Tô Ngưng Mi thay đổi giọng nói và dung mạo, chỉ cần không có người tu vi cao hơn cô sẽ không nhìn thấy, cho nên cũng không lo lắng sẽ có người ở trong sở nghiên cứu nhìn ra được thuật dịch dung của cô, lại một lần nữa theo Ôn Nhạn Kỳ vào trong sở nghiên cứu. Mười mấy cây song hoa cỏ này lại bị cô để vào trong không gian.
Đi tới đại sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy Ôn Nhạn Kỳ nói: "Bác sĩ Ôn, bác sĩ Thẩm bảo bọn họ ở phòng ăn, muốn anh đi qua luôn."
Ôn Nhạn Kỳ gật đầu một cái, không nói nữa cái gì, lập tức dẫn Tô Ngưng Mi đi về phía thang máy. Nhìn khuôn mặt Ôn Nhạn Kỳ qua gương thang máy có chút nghiêm túc, Tô Ngưng Mi cười nói: "Anh Ôn, cô gái kia có vẻ rất thích anh."
Ôn Nhạn Kỳ nở nụ cười khổ, "Tiểu Mi, cô không cần phải trêu ghẹo tôi."
Tô Ngưng Mi lại nói: "Anh Ôn, huyết thanh chống bệnh đã điều chế ra được, anh nên cảm thấy nhẹ nhõm, cũng nên tìm bạn gái thành gia lập nghiệp."
Trong lòng Ôn Nhạn Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, lại có chút khổ sở, cười không thành tiếng. Tô Ngưng Mi cũng không nói gì theo Ôn Nhạn Kỳ đi vào phòng của anh. Ôn Nhạn Kỳ nói: "Phòng lớn này không phải là phòng nghiên cứu, bên này là phòng ngủ của mọi người, đặt song hoa cỏ này ở phòng của tôi là tốt nhất, đến lúc đó tôi bảo bác sĩ Thẩm di chuyển sang bên này."
Tô Ngưng Mi nhìn xung quanh bốn phía, đây là một tầng có ba phòng ngủ một phòng khách, bên trong trang trí cũng rất đơn giản, đơn điệu. Cô gật đầu một cái, lấy tất cả song hoa cỏ trong không gian đặt ở một bên.
Lúc này hai người mới đi ra khỏi phòng, Ôn Nhạn Kỳ cũng không giữ Tô Ngưng Mi lại ăn cơm, chuẩn bị đưa ra bãi đỗ xe. Còn chưa đi ra khỏi cửa lớn, Tô Ngưng Mi nhìn ra cửa lớn thấy một người đàn ông khoác áo dài, biến sắc.
Ôn Nhạn Kỳ cũng phát hiện Tô Ngưng Mi có chút khác thường, hỏi "Sao vậy?" Theo tầm mắt Tô Ngưng Mi nhìn sang, lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đàn ông khoác áo dài đo, sắc mặt cũng thay đổi, sải bước đi qua, "Hạ Thần Tuyên, tại sao anh lại tới đây!"
Lúc này Ôn Nhạn Kỳ mới phát hiện ra ánh mắt người của sở nghiên cứu Nhị Hào này cũng dừng trên người Tô Ngưng Mi, lông mày không khỏi cau lại.
Hạ Thần Tuyên người này vô cùng nguy hiểm, là bác sĩ của sở nghiên cứu Nhị Hào, ngày thường sẽ đến sở nghiên cứu Nhất Hào thương nghị một số chuyện, người này rất mạnh, nguy hiểm, tính tình cũng rất ương ngạnh, quanh người bao phủ một luồng tà khí. Thấy ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Ngưng Mi, trong lòng Ôn Nhạn Kỳ rét lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Mi cũng biết người này, nhìn sắc mặt của Tiểu Mi hình như có chút e ngại người đàn ông.
Ôn Nhạn Kỳ kéo Tô Ngưng Mi ra sau lưng, lại xoay người nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mi, cô biết người này?"
Tô Ngưng Mi cười cười, nụ cười có chút quái dị, cô nói: "Biết, người này là. . . . . . sư phụ Trình Dung." Sao cô không nghĩ tới sẽ gặp sư phụ Trình Dung ở chỗ này chứ, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như cũng là người của sở nghiên cứu, thật sự không nghĩ đến, dù tránh thế nào cũng không thể tránh được, chỉ cần lắc mình một cái đã trở thành bác sĩ y khoa khoác áo dài màu trắng, rốt cuộc người này có bao nhiêu thân phận.
Sư phụ Trình Dung? Ôn Nhạn Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, lúc đầu bọn họ đến căn cứ Tín Dương gặp phải Trình Văn Quân, Trình Văn Quân điểm thấp bị ba người đàn ông nhục nhã, cuối cùng là Trình Dung và sư phụ cô đến kịp, cứu Trình Văn Quân. Khi đó Tiểu Mi và Cẩn Viên muốn bọn họ ở lại trong xe, vì vậy bọn họ chưa gặp mặt Trình Dung và sư phụ của cô, cũng không biết dáng vẻ của anh ta như thế nào. Sau đó nghe Tiểu Mi và Cẩn Viên nói, cũng chỉ biết người này còn lợi hại hơn so với Cẩn Viên và hơn cả ma tu. Thường ngày gặp nhưng không nghĩ Hạ Thần Tuyên lại là vị sư phụ ma tu kia của Trình Dung.
Ma tu có nghĩa gì anh cũng biết, cho nên biết Tiểu Mi không muốn gặp người đàn ông này, nhưng không ngờ hôm nay. . . . . .
"Thật là không nghĩ đến. . . . . . Tìm lâu như vậy, nhưng lại không hề phí công." Hạ Thần Tuyên thì thào nhỏ nhẹ, nhìn về phía cô gái có dung mạo bình thường, khóe miệng nở nụ cười không thể che dấu, mắt hơi híp lại, vốn là khuôn mặt tuấn mĩ có chút tà khí nhưng lại giảm xuống vẻ tà khí đó, chỉ còn lại khuôn mặt tuấn mĩ sáng rực.
Đáng tiếc Tô Ngưng Mi không rảnh thưởng thức, Cẩn Viên nhà cô cũng không hề kém người đàn ông này. Hôm nay cô chỉ muốn rời khỏi nơi này một cách an toàn. Vội vàng nhìn khuôn mặt cười như không cười của người đàn ông kia, Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, tôi đi trước, về sau lại liên lạc."
"Được." Ôn Nhạn Kỳ cũng biết Hạ Thần Tuyên rất đáng sợ, tất nhiên sẽ không giữ Tô Ngưng Mi ở lại chỗ này.
Hạ Thần Tuyên rất vất vả mới gặp được Tô Ngưng Mi, làm sao có thể để cô đi, vội vàng đi về phía trước mấy bước, đứng trước mặt Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, "Anh làm cái gì vậy! Tôi không quen anh."
Hạ Thần Tuyên cũng không tức giận, tâm trạng tốt rất, cười vui vẻ, "Không cần che giấu, cô nên biết, chút thuật pháp này không làm gì được đôi mắt tôi cả." Nói rồi nhìn vào dung mạo bình thường của Tô Ngưng Mi, lộ ra vẻ mặt buông thả, "Thật là quá lãng phí dung mạo ông trời đưa cho cô rồi, lại ẩn dấu nó đi, cần gì chứ!" Nói xong chợt xòe bàn tay vuốt qua gương mặt Tô Ngưng Mi, dung mạo diễm lệ của Tô Ngưng Mi xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Ngưng Mi giận dữ, nhưng lại không dám đắc tội người này, chỉ nói: "Tiên sinh, anh có chuyện gì không? Xin để tôi rời khỏi." Giọng nói cũng khôi phục lại.
Ôn Nhạn Kỳ nhìn vẻ mặt rung động của mọi người xung quanh, cau mày sải bước đi về phía hai người, giơ tay nắm lấy cánh tay của Hạ Thần Tuyên. Tô Ngưng Mi nhìn thấy, vẻ mặt thay đổi, cô biết tính tình người đàn ông này có chút âm trầm bất định, tuyệt đối không muốn Ôn Nhạn Kỳ đắc tội anh ta, Ôn Nhạn Kỳ chỉ là dị năng hệ Thủy cấp bốn, chọc phải người đàn ông này chỉ có đường chết. Cô không chút suy nghĩ, nhanh tay hơn Ôn Nhạn Kỳ một bước kéo tay người đàn ông này đi ra ngoài cửa, đồng thời quay đầu nhìn Ôn Nhạn Kỳ nói: "Anh Ôn, không cần lo lắng, tôi không sao."
Ôn Nhạn Kỳ nhìn hai người rời đi, nóng ruột, muốn đuổi theo, nhưng không nghĩ Hạ Thần Tuyên quay đầu lại cười như không cười nhìn anh một cái, lập tức anh cảm thấy giống như tiến vào hầm băng, toàn thân không thể động đậy, trơ mắt nhìn hai người rời đi. Qua một lúc lâu, nhóm người bác sĩ Thẩm quay lại, thân thể anh mới có thể nhúc nhích, không để ý tới Thẩm San Nghi đi đến bên cạnh lay anh, anh vội vàng đuổi theo, hai người kia đã sớm không thấy đâu.
Mới vừa rồi Tô Ngưng Mi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng mang người đàn ông này đi, để tránh Ôn Nhạn Kỳ chọc giận đến anh ta. Hiện tại ra ngoài bị gió lạnh thổi, đang ngẫm nghĩ bỗng nhiên tỉnh lại, thân thể không nhịn được run lên hai cái, nhanh chóng buông lỏng cánh tay Hạ Thần Tuyên ra.
Kể từ lúc Hạ Thần Tuyền ra khỏi sở nghiên cứu vẫn cười không ngừng, không ngừng cau mày nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng rất tốt. Dừng một chút, lúc này anh mới phát hiện hình như qua bao nhiêu năm rồi anh chưa từng vui vẻ như thế này.
Tô Ngưng Mi định xoay chuyển, lại có chút do dự, không biết người đàn ông này định làm gì, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, "Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể đi chưa?"
Làm sao Hạ Thần Tuyên có thể để cô rời đi, khóe miệng giật giật, "Không thể, mặt khác, tôi tên là Hạ Thần Tuyên, cô có thể gọi tôi là anh Hạ hoặc là Thần Tuyên." Anh bỗng nhiên cảm thấy ở bên cạnh cô có thể hấp thụ tu vi của cô.
Khóe miệng Tô Ngưng Mi cứng đờ, suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu hỏi anh, "Như vậy, Hạ tiên sinh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì!" Nhìn dáng vẻ của anh ta bây giờ hình như tính toán hấp thụ tu vi của cô.
Hạ Thần Tuyên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn cô, "Muốn cô làm bạn với tôi."
Lần này Tô Ngưng Mi cũng lười phải cười, mím chặt môi, cô không đoán ra được ý nghĩ của người đàn ông này, nhưng biết chắc cgã rằng anh sẽ không để cô rời đi dễ dàng, cho nên phải tự mình nghĩ biện pháp rồi. Cô biết không thể bước vào không gian trước mặt anh, nếu không về sau sẽ càng thêm phiền phức. Vậy chỉ có thể thoát khỏi người đàn ông này rồi lén lút bước vào không gian, nhưng làm thế nào để thoát khỏi anh ta? Suy nghĩ một chút, bỗng nhìn thấy Đại Thương Hạ, trong lòng có chủ ý. Nghiêng đầu cười vui vẻ nhìn người đàn ông một cái, cô nở nụ cười tươi tắn, "Hạ tiên sinh, này bên ngoài rất lạnh, nếu không chúng ta vào bên trong Thương Hạ đi dạo một chút, có lẽ tôi có thể mời anh uống ly cà phê?" Ở nơi này khẳng định không dễ dàng thoát thân, nhưng mà vào Thương Hạ chắc cgã có biện pháp.
Hạ Thần Tuyên suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, hai người cùng đi vào bên trong Thương Hạ, nhìn người ở bên trong đi lại, Tô Ngưng Mi cảm khái, xem ra mặc kệ lúc nào những cô gái vẫn thích đi dạo. Hạ Thần Tuyên còn đang mặc áo khoác trắng, khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, khiến cho những cô gái xung quanh luôn nhìn anh ta. Hạ Thần Tuyên vô cùng không thích loại cảm giác này, kéo Tô Ngưng Mi vào một gian của quán cà phê. Quán cà phê buôn bán không có hình dáng gì, rất là vắng vẻ. Sau khi hai người tiến vào, Tô Ngưng Mi thuận tiện lấy hai ly cà phê, hai người ngồi uống.
Tô Ngưng Mi nghĩ tại sao lại thật sự uống cà phê, trong đầu một mực nghĩ tới làm như thế nào thoát thân, suy nghĩ một chút, cô chợt cắn môi, đưa tay sờ bụng, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Tuyên một cái, hình như có chút thật xin lỗi, cô nói: "Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút."
Hạ Thần Tuyên sững sờ, nhìn Tô Ngưng Mi một cái, có chút do dự, liền gật đầu một cái. Tô Ngưng Mi cười với anh xong, sau đó chạy về phía nhân viên phục vụ hỏi có nhà về sinh hay không. Nhân viên phục vụ rất áy náy nói cho Tô Ngưng Mi trong quán cà phê không có toilet, nhưng chỉ đi ra cửa quẹo phải có vị trí khuất nhất là phòng rửa tay.
Tô Ngưng Mi cười cười, lại chạy đến bên cạnh Hạ Thần Tuyên nói: "Hạ tiên sinh, xin anh chờ một chút."
Hạ Thần Tuyên mím môi, cuối cùng gật đầu một cái. Lúc này Tô Ngưng Mi mới đi ra ngoài, rất nhanh cô đã đến WC trong Thương Hạ, Tô Ngưng Mi cười cười, mặc dù đang ở bên trong nhưng người tu chân cũng không thể dùng thần thức để tra xét phạm vi lớn, nhưng phạm vi nhỏ vẫn có thể. Với tu vi của Hạ Thần Tuyên, Thương Hạ này anh ta có thể nắm trong tay, nhưng Tô Ngưng Mi biết anh chắc cgã sẽ không dò xét trong nhà vệ sinh nữ. Cho nên Tô Ngưng Mi đi vào phòng vệ sinh, sau đó lập tức lắc mình đi vào bên trong không gian.
Tô Ngưng Mi đoán rất đúng, thần thức của Hạ Thần Tuyên chỉ trong phạm vi nhỏ Thương Hạ, hơn nữa anh thật sự không dùng thần thức đi theo Tô Ngưng Mi vào trong phòng rửa tay, anh chỉ dùng thần thức bao trùm hai lối đi lên sân thượng thôi.
Một phút đã qua, mười phút lại trôi qua, dần dần nửa giờ đã qua, những nhân viên phục vụ khẽ bàn luận bên trong, vẻ mặt của Hạ Thần Tuyên càng ngày càng lạnh, cuối cùng anh dùng thần thức tra xét cả Thượng Hạ, bao gồm cả WC, lại phát hiện không thấy người đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.