Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 63: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
Tẫn Tương Tư
08/12/2016
Tạ Bích Sơ không tự chủ được dựa vào đầu giường, đã có người muốn kể
chuyện trước khi đi ngủ, vậy thì tiểu cô nương dễ thương hiền lành như
nàng đương nhiên phải có lòng từ bi mà chấp nhận yêu cầu của đối phương
chứ sao giờ.
Sau đó không ngoài dự đoán, một câu chuyện hết sức cẩu huyết nghe mở đầu là đã biết kết thúc phun ra từ trong miệng Cảnh Hoan.
Hoàng đế dựng nước của tiền triều, Thái Tông, năm đó lúc chinh chiến khắp nơi gặp được một cô nương. Cô nương này rất mạnh mẽ, không chỉ có phong độ của một đại tướng, còn có tài năng giúp nước, cho nên lúc chiến đấu Thái tông mang theo nàng, chờ đến khi đánh giặc xong còn muốn bắt nàng tiếp tục làm trâu làm ngựa, theo như sự tài trí thông minh của cô nương này, vào triều làm quan cũng không quá, nhưng điều quan trọng là giới tính không đúng.
Cô nương kia nói rằng, hoặc là để cho ta công thành lui thân, hoặc là để cho ta nữ giả nam trang, Thái tông nhìn khuôn mặt của nàng một lát, sau đó nói ta chọn cái thứ ba, trực tiếp đưa người vào Hậu cung.
Tất nhiên là không thành. Con gái nhà người ta thông minh như vậy, muốn chống lại còn không dễ dàng à, hơn nữa khi đó quốc gia mới vừa ổn định, Thái tông rất bận bịu, làm sao có thời gian đùa giỡn với nàng, còn phải nhờ nàng giúp một tay để ổn định triều đình nữa đó.
Vì vậy cuối cùng Thái tông chỉ có thể thỏa hiệp thôi, đặc biệt xây cung Trường Hoa, tách nàng khỏi phi tần Hậu cung, tiến gần về phía trước triều đình, tùy thời đều có thể đi đưa ra một phương án gì gì đó.
Đợi đến sau này quốc gia ổn định, Thái tông lại không thành thật, nghĩ thầm người ưu tú như vậy sao có thể lãng phí chứ, nếu là có đứa con, tuy nói xuất thân nhà mẹ không cao nên không thể làm Hoàng đế, nhưng sau này có thể làm một Hiền vương làm trâu làm ngựa mà.
Cô nương: Xí!
Sau đó trực tiếp đào đất chạy.
Tạ Bích Sơ: “Làm hay lắm!”
Tĩnh Vương Điện hạ không lên tiếng. Tạ Bích Sơ đột nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ một chút sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi “Cho nên, ngươi nói với ta cái này để làm gì?”
Tĩnh Vương Điện hạ hỏi một đằng đáp một nẻo: “Sau Thái tông của tiền triều, hoặc là nói sau Mẫn phi đó, ngươi là người thứ hai vào ở trong cung điện này.”
Tạ Bích Sơ run một cái, có phải lượng tin tức trong những lời này hơi quá lớn rồi hay không. Đột nhiên cảm thấy cái mạng nhỏ của mình thật sự quá yếu ớt, hơn nữa quan trọng là không hề được đặt trong tay mình, trước kia cảm thấy nữ chính đại nhân là một uy hiếp trí mạng, nhưng là bây giờ đột nhiên nàng cảm thấy, uy hiếp đã biết trước kết quả thì hoàn toàn không phải là uy hiếp, chạy lệch kịch tình mới thực sự là nguy hiểm có được không?
Trong nguyên tác hoàn toàn không có mấy thứ đồ chơi gọi là mật đạo này, Hoàng hậu Tạ Bích Sơ sống hai chương vừa ra sân một lần đã ngoẻo rồi, cung Trường Hoa lại càng ngay cả nhắc cũng không nhắc tới có được hay không, nhưng bây giờ nàng còn sống...... Kịch tình đại thần ngươi đừng chạy, mặc dù không phải là con gái ruột của ngươi nhưng dù thế nào cũng từng diễn trò làm nền để tôn lên con gái nhà ngươi, hơn nữa ta cam đoan sau này nhất định sẽ không đối nghịch với con gái ngươi nữa, cầu xuất hiện cầu nhắc nhở cầu cho kịch bản.
Đáng tiếc mẹ ghẻ sẽ không quan tâm nàng, bên kia Tĩnh Vương Điện hạ vẫn còn tiếp tục ném bom: “Thái tông tiền triều để lại ý chỉ, phong tồn* cung Trường Hoa, không cho phép bất cứ kẻ nào vào ở. Mà Tiên hoàng cũng có di chỉ, nếu như Tạ gia có nữ nhi vào cung, thì phải ở trong cung Trường Hoa.” (đóng kín để bảo tồn)
Tạ Bích Sơ cảm thấy nhất định là tư thế đi ngủ của mình không đúng, lại có thể nằm mơ thấy chuyện kỳ quái như vậy, cho nên hắn quyết định đứng dậy rồi đi ngủ lại, nàng để chân không nhảy xuống dưới giường, nền gạch lạnh như băng làm cho nàng giật mình một cái tỉnh táo lại, Tạ Bích Sơ cứng người một lát, sau đó đỡ trán, dùng giọng nói không còn lưu luyến với cuộc sống hỏi: “Tại sao, cũng bởi vì cha ta là Tể Tướng, nên ta phải văn võ song toàn giống Mẫn phi kia?”d-đ#lê!quý*đôn0
Trong bóng tối, giọng nói của Tĩnh Vương điện hạ lành lạnh: “Ý chỉ của Tiên Hoàng để lại là, nếu Tạ gia có nữ nhi vào cung, nói cách khác thật ra ngươi cũng có thể không vào cung.”
Tạ Bích Sơ hiểu ngay lập tức, ý của Tiên Hoàng là, Cảnh Diệp, việc có thú Tạ Bích Sơ hay không, tự ngươi nhìn mà làm đi, nhưng nếu như thú, Tạ Bích Sơ này nhất định phải ở trong cung Trường Hoa.
Sau đó đương nhiên Cảnh Diệp thú rồi, mặc dù có Tôn biểu muội thanh mai trúc mã ở bên người, nhưng Tể Tướng có tài như vậy sao có thể bỏ qua được, đưa tiểu cô nương Tạ gia vào trong cung, mới có thể làm cho Tể Tướng yên tâm làm việc cho hắn.
Hơn nữa hiện tại Tôn gia không thành thật, còn có thể ném tiểu Hoàng hậu và Tạ Tể Tướng ra đối phó Tôn gia, trước triều Hậu cung đều có thể giải quyết, bớt nhiều việc lắm luôn.
Cho mình điểm thưởng.
Tạ Bích Sơ đã sớm hiểu rõ tâm tư của Hoàng đế cặn bã, cho nên cũng không ngoài ý muốn đối với điều này, chỉ có điều bây giờ Tĩnh Vương Điện hạ nói với mình chuyện này là có ý gì, đến cùng hắn muốn nhấn mạnh cái gì nàng hoàn toàn không bắt được trọng điểm có được hay không?
Tại sao đối mặt với tên đa nhân cách nặng này lại có loại cảm giác chỉ số thông minh bị đè bẹp, không, đây nhất định là ảo giác, hoặc là nói, thật ra hiện tại hắn đang chuyển sang hình thức phân tích cao độ?
Trong màn đêm đen tuyền, Tạ Bích Sơ hoàn toàn không nhìn thấy hắn, đương nhiên cũng không thể từ vẻ mặt động tác các loại biểu hiện của hắn để suy đoán ra ý của hắn, Tạ Bích Sơ lủi về trên giường, suy nghĩ một chút rồi nói một cách mơ hồ: “Lần trước hắn còn hỏi ta cảm thấy cung Trường Hoa có tốt hay không đó.”
Thật ra thì Tạ Bích Sơ muốn hỏi là, có phải Hoàng đế bệ hạ phát hiện cái gì rồi hay không, dù sao lúc ấy sau khi nàng nói cảm thấy cung Trường Hoa cũng không tệ lắm, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên hơi tức giận, lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ liên tưởng lại, lúc ấy Hoàng đế bệ hạ giống như đang ám chỉ gì đó.
“Hắn hỏi như thế?” Hình như Cảnh Hoan cũng hơi ngoài ý muốn, ngay sau đó lại phủ định nói: “Hắn sẽ không biết, nếu như ngươi không yên tâm, cũng có thể xin hắn cho chuyển đến cung khác.”
Tạ Bích Sơ bĩu môi, làm một người luôn nằm trong nhà, nàng chỉ mới biết cung Trường Hoa có vị trí đặc biệtd,đ.l,q’đ, khó trách tiền Hoàng hậu có thể cứ làm một tiểu trong suốt, cái chính là cung Trường Hoa cách Hậu cung khá xa, những cô gái “mảnh mai” như Tôn Quý phi kia lười phải chạy xa như vậy để gây phiền phức, như vậy nếu nàng dời đến cung điện khác thì có khác gì với tự chui đầu vào lưới thông đồng làm bậy (nhầm)?
Sau này có còn muốn trải qua cuộc sống vui vẻ hay không?
“Ta có thể chuyển đi đâu, không phải cung Trường Hoa rất tốt sao?”
“Ngươi có thể chuyển đến cung Trường Xuân......”
Cung Trường Xuân, hình như rất quen tai, Tạ Bích Sơ đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại đầy đủ với Hoàng đế Bệ hạ ngày đó, đúng là hắn đã hỏi nàng cảm thấy cung Trường Hoa như thế nào, nhưng phía trước còn có nữa, vừa bắt đầu câu hỏi của hắn chính là: Nàng cảm thấy cung Trường Xuân như thế nào?
Bên tai còn truyền đến lời nói của Tĩnh Vương điện hạ: “...... Cung Trường Xuân là tẩm cung của các thế hệ Hoàng hậu......”
Tạ Bích Sơ há hốc mồm, đột nhiên không phát ra được âm thanh nào, trong đầu cực kỳ rối loạn, nhưng không thể phủ nhận trong nháy mắt đó vẫn hơi vui vẻ, mặc kệ nói thế nào, Cảnh Diệp muốn cho nàng chuyển vào cung Trường Xuân cũng coi như thừa nhận thân phận của nàng rồi, có lẽ không ai không muốn được thừa nhận.
Từ lúc Tạ Bích Sơ còn là nguyên chủ, vào cung hơn hai năm, nhưng vẫn hữu danh vô thực, người đứng đầu Hậu cung vốn là hai nữ nhân Tôn gia, Cảnh Diệp làm Hoàng đế lại làm như không thấy, hiện tại cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng về phía nàng rồi.
Có điều nghĩ lại, Tạ Bích Sơ lại nản lòng, thuật Đế Vương thôi, hiện tại Tôn gia cũng đã dám hành thích vua rồi, chắc Cảnh Diệp cũng rất gấp, mà trong triều cũng chỉ có phụ thân nam thần có thể đối kháng với Tôn gia, Cảnh Diệp có thể không coi trọng Tạ Bích Sơ đang ở trong Hậu cung à?
Khó trách ngày đó nàng vô tri vô giác nói cung Trường Hoa rất tốt, coi như là uyển chuyển từ chối đề nghị của hắn, sau đó hắn đã không vui.
Lúc ấy nàng còn thấy lạ nữa, thật sự không nghĩ đến, đây mới là chân tướng.d,đ^lê3!quý*đôn
Trái tim thiệt mệt mỏi, chơi tâm nhãn hoàn toàn không chơi thắng nổi người cổ đại rồi, một câu nói đường cong*, làm nàng mất nhiều ngày như vậy cũng không hiểu nổi, phải dưới sự “nhắc nhở” của Cảnh Hoan mới phản ứng kịp. (một câu nhiều ý)
Cảm thấy chỉ số thông minh bị đè bẹp...... Sau này vẫn còn có thể làm bạn bè thân thiết với Hoàng đế bệ hạ à? Không cẩn thận bị hắn bán lại còn vui vui vẻ vẻ đếm bạc giúp hắn, không đúng, nàng đáng giá dùng vàng để tính.
Không, nàng đến cùng đã suy nghĩ những thứ gì......
Phụ thân nam thần cứu mạng với, Hoàng cung thật sự quá nguy hiểm QAQ
Nàng buồn bực vùi mặt vào trong gối, buồn bực buồn bực mà ngủ mất rồi, chờ đến lúc mở mắt ra lần nữa trời đã sáng rồi, nàng thì đang nằm yên trên giường.
Cho nên tối hôm qua nhất định là nằm mơ, Tạ Bích Sơ ngồi dậy lau mặt một cái, sau đó vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trên bàn có hai cái khay lớn, còn có một miếng đá Kê Huyết.
Tạ Bích Sơ: “......”
Sau đó không ngoài dự đoán, một câu chuyện hết sức cẩu huyết nghe mở đầu là đã biết kết thúc phun ra từ trong miệng Cảnh Hoan.
Hoàng đế dựng nước của tiền triều, Thái Tông, năm đó lúc chinh chiến khắp nơi gặp được một cô nương. Cô nương này rất mạnh mẽ, không chỉ có phong độ của một đại tướng, còn có tài năng giúp nước, cho nên lúc chiến đấu Thái tông mang theo nàng, chờ đến khi đánh giặc xong còn muốn bắt nàng tiếp tục làm trâu làm ngựa, theo như sự tài trí thông minh của cô nương này, vào triều làm quan cũng không quá, nhưng điều quan trọng là giới tính không đúng.
Cô nương kia nói rằng, hoặc là để cho ta công thành lui thân, hoặc là để cho ta nữ giả nam trang, Thái tông nhìn khuôn mặt của nàng một lát, sau đó nói ta chọn cái thứ ba, trực tiếp đưa người vào Hậu cung.
Tất nhiên là không thành. Con gái nhà người ta thông minh như vậy, muốn chống lại còn không dễ dàng à, hơn nữa khi đó quốc gia mới vừa ổn định, Thái tông rất bận bịu, làm sao có thời gian đùa giỡn với nàng, còn phải nhờ nàng giúp một tay để ổn định triều đình nữa đó.
Vì vậy cuối cùng Thái tông chỉ có thể thỏa hiệp thôi, đặc biệt xây cung Trường Hoa, tách nàng khỏi phi tần Hậu cung, tiến gần về phía trước triều đình, tùy thời đều có thể đi đưa ra một phương án gì gì đó.
Đợi đến sau này quốc gia ổn định, Thái tông lại không thành thật, nghĩ thầm người ưu tú như vậy sao có thể lãng phí chứ, nếu là có đứa con, tuy nói xuất thân nhà mẹ không cao nên không thể làm Hoàng đế, nhưng sau này có thể làm một Hiền vương làm trâu làm ngựa mà.
Cô nương: Xí!
Sau đó trực tiếp đào đất chạy.
Tạ Bích Sơ: “Làm hay lắm!”
Tĩnh Vương Điện hạ không lên tiếng. Tạ Bích Sơ đột nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ một chút sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi “Cho nên, ngươi nói với ta cái này để làm gì?”
Tĩnh Vương Điện hạ hỏi một đằng đáp một nẻo: “Sau Thái tông của tiền triều, hoặc là nói sau Mẫn phi đó, ngươi là người thứ hai vào ở trong cung điện này.”
Tạ Bích Sơ run một cái, có phải lượng tin tức trong những lời này hơi quá lớn rồi hay không. Đột nhiên cảm thấy cái mạng nhỏ của mình thật sự quá yếu ớt, hơn nữa quan trọng là không hề được đặt trong tay mình, trước kia cảm thấy nữ chính đại nhân là một uy hiếp trí mạng, nhưng là bây giờ đột nhiên nàng cảm thấy, uy hiếp đã biết trước kết quả thì hoàn toàn không phải là uy hiếp, chạy lệch kịch tình mới thực sự là nguy hiểm có được không?
Trong nguyên tác hoàn toàn không có mấy thứ đồ chơi gọi là mật đạo này, Hoàng hậu Tạ Bích Sơ sống hai chương vừa ra sân một lần đã ngoẻo rồi, cung Trường Hoa lại càng ngay cả nhắc cũng không nhắc tới có được hay không, nhưng bây giờ nàng còn sống...... Kịch tình đại thần ngươi đừng chạy, mặc dù không phải là con gái ruột của ngươi nhưng dù thế nào cũng từng diễn trò làm nền để tôn lên con gái nhà ngươi, hơn nữa ta cam đoan sau này nhất định sẽ không đối nghịch với con gái ngươi nữa, cầu xuất hiện cầu nhắc nhở cầu cho kịch bản.
Đáng tiếc mẹ ghẻ sẽ không quan tâm nàng, bên kia Tĩnh Vương Điện hạ vẫn còn tiếp tục ném bom: “Thái tông tiền triều để lại ý chỉ, phong tồn* cung Trường Hoa, không cho phép bất cứ kẻ nào vào ở. Mà Tiên hoàng cũng có di chỉ, nếu như Tạ gia có nữ nhi vào cung, thì phải ở trong cung Trường Hoa.” (đóng kín để bảo tồn)
Tạ Bích Sơ cảm thấy nhất định là tư thế đi ngủ của mình không đúng, lại có thể nằm mơ thấy chuyện kỳ quái như vậy, cho nên hắn quyết định đứng dậy rồi đi ngủ lại, nàng để chân không nhảy xuống dưới giường, nền gạch lạnh như băng làm cho nàng giật mình một cái tỉnh táo lại, Tạ Bích Sơ cứng người một lát, sau đó đỡ trán, dùng giọng nói không còn lưu luyến với cuộc sống hỏi: “Tại sao, cũng bởi vì cha ta là Tể Tướng, nên ta phải văn võ song toàn giống Mẫn phi kia?”d-đ#lê!quý*đôn0
Trong bóng tối, giọng nói của Tĩnh Vương điện hạ lành lạnh: “Ý chỉ của Tiên Hoàng để lại là, nếu Tạ gia có nữ nhi vào cung, nói cách khác thật ra ngươi cũng có thể không vào cung.”
Tạ Bích Sơ hiểu ngay lập tức, ý của Tiên Hoàng là, Cảnh Diệp, việc có thú Tạ Bích Sơ hay không, tự ngươi nhìn mà làm đi, nhưng nếu như thú, Tạ Bích Sơ này nhất định phải ở trong cung Trường Hoa.
Sau đó đương nhiên Cảnh Diệp thú rồi, mặc dù có Tôn biểu muội thanh mai trúc mã ở bên người, nhưng Tể Tướng có tài như vậy sao có thể bỏ qua được, đưa tiểu cô nương Tạ gia vào trong cung, mới có thể làm cho Tể Tướng yên tâm làm việc cho hắn.
Hơn nữa hiện tại Tôn gia không thành thật, còn có thể ném tiểu Hoàng hậu và Tạ Tể Tướng ra đối phó Tôn gia, trước triều Hậu cung đều có thể giải quyết, bớt nhiều việc lắm luôn.
Cho mình điểm thưởng.
Tạ Bích Sơ đã sớm hiểu rõ tâm tư của Hoàng đế cặn bã, cho nên cũng không ngoài ý muốn đối với điều này, chỉ có điều bây giờ Tĩnh Vương Điện hạ nói với mình chuyện này là có ý gì, đến cùng hắn muốn nhấn mạnh cái gì nàng hoàn toàn không bắt được trọng điểm có được hay không?
Tại sao đối mặt với tên đa nhân cách nặng này lại có loại cảm giác chỉ số thông minh bị đè bẹp, không, đây nhất định là ảo giác, hoặc là nói, thật ra hiện tại hắn đang chuyển sang hình thức phân tích cao độ?
Trong màn đêm đen tuyền, Tạ Bích Sơ hoàn toàn không nhìn thấy hắn, đương nhiên cũng không thể từ vẻ mặt động tác các loại biểu hiện của hắn để suy đoán ra ý của hắn, Tạ Bích Sơ lủi về trên giường, suy nghĩ một chút rồi nói một cách mơ hồ: “Lần trước hắn còn hỏi ta cảm thấy cung Trường Hoa có tốt hay không đó.”
Thật ra thì Tạ Bích Sơ muốn hỏi là, có phải Hoàng đế bệ hạ phát hiện cái gì rồi hay không, dù sao lúc ấy sau khi nàng nói cảm thấy cung Trường Hoa cũng không tệ lắm, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên hơi tức giận, lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ liên tưởng lại, lúc ấy Hoàng đế bệ hạ giống như đang ám chỉ gì đó.
“Hắn hỏi như thế?” Hình như Cảnh Hoan cũng hơi ngoài ý muốn, ngay sau đó lại phủ định nói: “Hắn sẽ không biết, nếu như ngươi không yên tâm, cũng có thể xin hắn cho chuyển đến cung khác.”
Tạ Bích Sơ bĩu môi, làm một người luôn nằm trong nhà, nàng chỉ mới biết cung Trường Hoa có vị trí đặc biệtd,đ.l,q’đ, khó trách tiền Hoàng hậu có thể cứ làm một tiểu trong suốt, cái chính là cung Trường Hoa cách Hậu cung khá xa, những cô gái “mảnh mai” như Tôn Quý phi kia lười phải chạy xa như vậy để gây phiền phức, như vậy nếu nàng dời đến cung điện khác thì có khác gì với tự chui đầu vào lưới thông đồng làm bậy (nhầm)?
Sau này có còn muốn trải qua cuộc sống vui vẻ hay không?
“Ta có thể chuyển đi đâu, không phải cung Trường Hoa rất tốt sao?”
“Ngươi có thể chuyển đến cung Trường Xuân......”
Cung Trường Xuân, hình như rất quen tai, Tạ Bích Sơ đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại đầy đủ với Hoàng đế Bệ hạ ngày đó, đúng là hắn đã hỏi nàng cảm thấy cung Trường Hoa như thế nào, nhưng phía trước còn có nữa, vừa bắt đầu câu hỏi của hắn chính là: Nàng cảm thấy cung Trường Xuân như thế nào?
Bên tai còn truyền đến lời nói của Tĩnh Vương điện hạ: “...... Cung Trường Xuân là tẩm cung của các thế hệ Hoàng hậu......”
Tạ Bích Sơ há hốc mồm, đột nhiên không phát ra được âm thanh nào, trong đầu cực kỳ rối loạn, nhưng không thể phủ nhận trong nháy mắt đó vẫn hơi vui vẻ, mặc kệ nói thế nào, Cảnh Diệp muốn cho nàng chuyển vào cung Trường Xuân cũng coi như thừa nhận thân phận của nàng rồi, có lẽ không ai không muốn được thừa nhận.
Từ lúc Tạ Bích Sơ còn là nguyên chủ, vào cung hơn hai năm, nhưng vẫn hữu danh vô thực, người đứng đầu Hậu cung vốn là hai nữ nhân Tôn gia, Cảnh Diệp làm Hoàng đế lại làm như không thấy, hiện tại cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng về phía nàng rồi.
Có điều nghĩ lại, Tạ Bích Sơ lại nản lòng, thuật Đế Vương thôi, hiện tại Tôn gia cũng đã dám hành thích vua rồi, chắc Cảnh Diệp cũng rất gấp, mà trong triều cũng chỉ có phụ thân nam thần có thể đối kháng với Tôn gia, Cảnh Diệp có thể không coi trọng Tạ Bích Sơ đang ở trong Hậu cung à?
Khó trách ngày đó nàng vô tri vô giác nói cung Trường Hoa rất tốt, coi như là uyển chuyển từ chối đề nghị của hắn, sau đó hắn đã không vui.
Lúc ấy nàng còn thấy lạ nữa, thật sự không nghĩ đến, đây mới là chân tướng.d,đ^lê3!quý*đôn
Trái tim thiệt mệt mỏi, chơi tâm nhãn hoàn toàn không chơi thắng nổi người cổ đại rồi, một câu nói đường cong*, làm nàng mất nhiều ngày như vậy cũng không hiểu nổi, phải dưới sự “nhắc nhở” của Cảnh Hoan mới phản ứng kịp. (một câu nhiều ý)
Cảm thấy chỉ số thông minh bị đè bẹp...... Sau này vẫn còn có thể làm bạn bè thân thiết với Hoàng đế bệ hạ à? Không cẩn thận bị hắn bán lại còn vui vui vẻ vẻ đếm bạc giúp hắn, không đúng, nàng đáng giá dùng vàng để tính.
Không, nàng đến cùng đã suy nghĩ những thứ gì......
Phụ thân nam thần cứu mạng với, Hoàng cung thật sự quá nguy hiểm QAQ
Nàng buồn bực vùi mặt vào trong gối, buồn bực buồn bực mà ngủ mất rồi, chờ đến lúc mở mắt ra lần nữa trời đã sáng rồi, nàng thì đang nằm yên trên giường.
Cho nên tối hôm qua nhất định là nằm mơ, Tạ Bích Sơ ngồi dậy lau mặt một cái, sau đó vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trên bàn có hai cái khay lớn, còn có một miếng đá Kê Huyết.
Tạ Bích Sơ: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.