Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 163
Tẫn Tương Tư
24/06/2020
Hoàng đế
Bệ hạ trực tiếp ngây ra, bởi vì cảm thấy hoàn toàn nghe không hiểu những lời hắn nói mà, cho nên đứng ở đó một lúc lâu cũng không thốt lên lời.
Cố Thần liếc vẻ mặt của hắn, đột nhiên không chút do dự nắm chặt lấy cơ hội tiếp tục đâm đao: “Lẽ nào Hoàng huynh vẫn không biết?
Thấy Hoàng huynh đối với Thái hậu vô tình tàn nhẫn như vậy, ta còn cho rằng đã biết việc này rồi cơ………”
Mẹ nó lần này thật sự chết chắc rồi. Một thành viên khác đang bắt đầu không an phận bắt đầu thảo luận xem nên thoát thân như thế nào.
Cũng chính vì phản ứng như vậy của bọn họ làm cho Hoàng đế Bệ hạ hồi phục lại tinh thần, không đúng. Là tạm thời, miễn cưỡng hồi phục lại. Hôm nay nhận được kích thích có chút lớn, cảm thấy bộ dang sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hoàng đế bệ hạ lúc này rốt cuộc cũng đem khí chất lãnh đạo của mình phát huy đến cực hạn, tức giận quát: “Ngươi không cần tìm cách khích bác Trẫm, bất kể ngươi nói cái gì, hôm nay ngươi cũng bắt buộc phải để quý phi lại, Trẫm ngược lại có thể xem xét …………có thể giữ lại cái mạng của ngươi!
Tuy hắn nói như vậy, cảm giác rất có khí phách, có điều Cố Thần cũng không yếu nha, Tạ cô nương mở to đôi mắt lấp lánh nhìn nam phiếu vạn năng nhà mình thản nhiên bình tĩnh gật đầu: “Ồ, nếu đã như vậy, thì thể hiện bản lĩnh ra đi.”
Vừa nghe câu này Tạ cô nương liền cảm thấy căng thẳng, lập tức sắp đánh nhau rồi, đem theo nàng vốn chính là gánh nặng, nếu liên lụy tới Cố Thần thì làm thế nào?
Tình tiết lúc này giống như cẩu huyết lúc trước từng xem trên phim truyền hình và tiểu thuyết sắp bắt đầu xảy ra trước mắt, Tạ cô nương trong thời khắc ngàn cân treo sội tóc này, lại lần nữa mất hồn rồi.
Bởi vì nàng đang suy nghĩ, nàng nên làm một thánh mẫu khóc lóc kêu Cố Thần cứ mặc nàng mà chạy trước đi, hay chủ động bày tỏ vì đối tốt với Cố Thần mà tự nguyện ở lại bên Cảnh Diệp, hoặc cũng có thể chết trước để kính………..
Đáng tiếc nàng đã đánh giá thấp nam phiếu vạn năng nhà mình.
Mọi người đều nói thành công có 3 yếu tố: “1- kiên trì, 2-không biết xấu hổ, 3-kiên trì không biết xấu hổ.
Nam phiếu nhà nàng làm một nhân sĩ thành công, sớm đã làm rất tốt 3 điểm này. Hơn nữa học đi đôi với hành.
Tỷ dụ như lần này đi, đáng lẽ nên khổ chiến một phen, thiên tân địa khổ giết vòng vây, cứu lấy mỹ nhân Tạ cô nương, sau đó dùng khổ nhục kế cầu xin sự thương tiếc.
Nhưng Cố Thần sao có thể xuất bài theo lẽ thường được, chỉ thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy, sau đó mở ra ném lên không trung.
Tạ cô nương trực tiếp ngây ngốc rồi, mắt trừng trừng nhìn đám ngự lâm quân ngã hơn một nửa.
Đây căn bản không khoa học mà, ngay cả hiện đại cũng không có thứ đồ hiệu quả tốt đến vậy, nếu không Ngô Ngạn Tổ Vương tư thông sớm đã bị trói không biết bao lần rồi, nhưng khi sự thật đang bày ra trước mắt, Tạ cô nương cảm thấy……….nhất định là phương thứ xuyên việt của nàng không đúng rồi!
Tạ cô nương quay đầu hết sức nghiêm túc nói với nam phiếu nhà mình: “Chàng nhất định sẽ bay đúng không?”
Thái tử điện hạ không trả lời, chỉ là trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, chỉ thấy hắn một tay ôm Tạ cô nương, cánh tay kia giữ bằng, cả người đột nhiên rời khỏi mặt đất, tiếp đó đạp qua trên đầu đám ngự lâm quân, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây rơi xuống đất.
Sau đó một mặt vô tội nói với Tạ cô nương:
“Chỉ có thể bay xa như vậy, bởi vì bình thường chuyện linh tinh quá nhiều, lơ là luyện tập, sau này có nhiều thời gian rảnh sẽ tập luyện thêm, nhất định lại đưa nàng cùng bay.”
Tạ cô nương đột nhiên không nói lên lời, chuyện trái với vật lý học này sao hắn lại nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, còn nhớ lúc trước nàng đã từng cảm thấy thế giới tiểu thuyết này tất cả các loại khinh công gì đó hẳn sẽ tồn tại.
Nhưng năm ngoái thời điểm gặp thích khách ở Thượng Lâm Uyển, tên thích khách đó vẫn là mượn đạo cụ dây thừng để “bay” tới mà, cho nên nàng đương nhiên cho rằng khinh công là không tồn tại, nàng còn cảm thấy cái thế giới này vẫn chưa đến mức tan vỡ như vậy.
Nhưng hiện tại, một cánh cổng lớn của tân thế giới được nam phiếu hắn từ từ ddaaayr ra trước mặt nàng…..
Quả nhiên sau này nam phiếu hắn liền muốn đem nàng cùng giả x cùng nhau bay.
Thật sự………….rất mong đợi mà!
Hai người lại lần nữa làm như chốn không người bày ra cảnh ân ái, cách đó không xa Hoàng đế Bệ hạ không có bị ảnh hưởng bởi loại thuốc bột nào cả mặt lại lần nữa tối sầm lại, mặc dù kỳ thực mặt hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tối sầm như vậy, chỉ là màu sắc có chút sẫm hươn mà thôi.
Sự nghi hoặc trong lòng hắn được Cố Thần giải đáp hơn nửa rồi, cho nên cảm thấy giá trị lợi dụng của Cố Thần không còn nữa, như vậy quý phi tạm thời thế chân nhà mình cũng có thể lấy lại được rồi.
Mặc dù không dự liệu được Cố Thần sẽ trực tiếp không giữ thể diện mà rải thuốc mê, nhưng sự việc vẫn trong phạm vi có thể khống chế, Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp nhặt một thanh đao, sau đó xông trực tiếp về phía Cố Thần bắt đầu đơn độc chiến đấu.
Tạ cô nương bị Cố Thần đem xoay mấy vòng cảm thấy có chút chóng mặt, thấy hai người bọn họ cũng không có ý hướng ngươi chết ta sống, thế là giọng yếu ớt đề nghị: “Chi bằng, hai người đánh trước đi ta ở bên cạnh nghỉ một lát đã?”
Động tác hai người đồng thời dừng lại, sau đó liếc nhau cư nhiên đồng ý.
Hiện trường nhanh chóng được dọn dẹp, bất kể là người của Cảnh Diệp, hay là người của Cố Thần trà trộn bên trong người của Cảnh Diệp, cùng với xác người té nằm trên mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ biến mất sạch sẽ.
Tạ cô nương bình thản bước lên bậc bên cạnh ngồi xuống, chống cằm lên bắt đầu quan sát.
Đối với nam phiếu vạn năng nhà mình, Tạ cô nương trong lòng hoàn toàn tín nhiệm, căn bản cũng không nghĩ đến khả năng hắn thua, cho nên thời điểm hai người bắt đầu thế quân lực địch, Tạ cô nương cũng không lo lắng, thời điểm Cảnh Diệp càng về sau càng rớt phong độ, Tạ cô nương càng lộ ra vẻ mặt đó là đương nhiên rồi.
Đương nhiên càng có nhiều là sự tự hào cùng đắc ý, có một nam phiếu lợi hại quả thật rất tự hào la la la~.
Nhưng nàng vừa đắc ý, kịch tình đại thần không thấy đâu nữa, tình lữ không biết xấu hổ ngược đãi nhi tử của hắn về mặt tinh thần đã đành, lại còn mưu toan tính trên nhục thể tiến hành một bước đả kích.
Không nhịn nổi nữa.
Thế là Cảnh Diệp bị Cố Thần đè bẹp giận quá hóa thẹn, trong chớp mắt đã xẹt tới bên người Tạ cô nương đang lộ vẻ háo sắc đối với nam phiếu nhà mình, ý đồ lợi dụng nàng kêu Cố Thần quăng vỡ đồ.
Thái tử điện hạ hiển nhiên không dự liệu được đường đường quân chủ 1 nước cư nhiên lại tiểu nhân như vậy, mặc dù mình cũng không phải người tốt cho lắm, nhưng Cảnh Diệp vừa rồi hãy còn liều sống liều chết muốn giữ Tạ cô nương lại, lúc này lại lấy nàng ra làm bia đỡ đạn, Cố Thần đột nhiên không muốn châm chọc nhân phẩm của người ca ca ti tiện này của hắn.
Ngay cả một nửa dòng máu chảy trong cơ thể giống với Cảnh Diệp cũng khiến cả cơ thể hắn cảm thấy khó chịu, nếu có một người cha đặt lợi ích lên trên hết, thì kẻ làm con như Cảnh Diệp cũng có cái gì là tốt đâu.
Cái gì mà tính cách thương hoa tiếc ngọc, trước kia thật sự đã bị tên súc sinh Cảnh Diệp này gạt rồi!
—— Thái tử điện hạ bó chân bó tay cùng chuẩn Thái tử phi làm bia đỡ đạn nội tâm như bị châm đốt.
Vậy mà Hoàng đế Bệ hạ tâm tình lại tốt hơn rất nhiều, theo như hắn thấy, nếu hắn không làm hại tới quý phi nhà mình, thì việc dùng quý phi chế ước Cố Thần một chút có gì là ghê gớm đâu?
Vừa nghĩ vậy liền cảm thấy mình vô cùng cơ trí, thế là trên tay tiến công Cố Thần càng mãnh liệt hơn, Thái tử điện hạ ấm ức đương nhiên càng thêm ấm ức, bởi vì không làm bị thương Tạ cô nương, không cẩn thận sẽ khiến chính mình bị thương.
Chằm chằm nhìn máu tươi chảy trên cánh tay nam phiếu nhà mình, Tạ cô nương đầu óc trống rỗng, sau đó tất cả lý trí đều bị lửa giận làm cháy hết.
Cũng không quan tâm Cảnh Diệp sau lưng còn đang mải suy nghĩ thừa thắng truy kích đánh bại Cố Thần, trực tiếp quay người lại giơ nắm đấm hướng về phía hắn đập tới.
Cảnh Diệp sững người, thanh đao trên tay theo bản năng muốn đưa ra trước mặt đỡ, nhưng thời điểm lập tức ý thức được người xông tới là Tạ cô nương, lại nhanh chóng rời đại đao đi.
Chỉ là đã không kịp nữa rồi, động tác dời đại đao của hắn giống như là cố ý làm bị thương Tạ cô nương vậy, Tạ Bích Sơ hung hãn hoàn toàn không quan tâm vết thương của mình, một quyền thúc trên bụng Hoàng đế Bệ hạ, tiếp đó lợi dụng trọng lượng của mình, trực tiếp nện ngã Hoàng đế Bệ hạ.
Tất cả đều xảy ra rất nhanh, giống như trong chớp mắt tất cả đã liền kết thúc rồi.
Thái tử điện hạ phản ứng lại rất không vui, một mặt băng bó chạy tới đem vợ mình đang ngồi trên thân nam nhân xách về, vừa nhàn nhạt nói với Hoàng đế Bệ hạ đang nằm vật đó: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Mà Tạ cô nương đáng thương lúc này đã rơi lệ đầy mặt rồi, lúc bị thương chẳng cảm thấy gì, nhưng qua một hồi, cả vết thương đều đau rát, càng khiến nàng buồn bực là, nam phiếu nhà nàng một tay xách đao một tay mang nàng dáng vẻ hình như rất không vui.
Nàng bị thương thành ra như vậy hắn còn lạnh lùng với nàng, những ngày này khó qua rồi!
Thái tử điện hạ ngông nghênh ra khỏi Hoàng cung, sau lưng một đám người lục tục tụ tập lại, chờ sau khi xuất cung rồi, Cố Thần mang theo Tạ cô nương lạnh lùng lên ngựa, sau đó hướng đám người phía sau chắp tay 1 cái, rồi thúc ngựa rời đi.
Nhưng Tạ cô nương lại thấy, đám người kia có nam có nữ, nghề nghiệp cũng đa dạng hóa, có thị vệ, có thái giám, còn có cung nữ, hơn nữa nhìn từ y phục, từ chức vị thấp nhất trong cung, đến nữ quan, đại cung nữ, tiểu tổng quản cái gì cũng có.
Tạ cô nương có chút nghi hoặc, mà Thái tử điện hạ thấy nàng ngoái cổ ra cuối cùng tiếc chữ như vàng giải thích: “Người ta cài trong cung.”
Nghe thấy hắn mở miệng, phản ứng đầu tiên của Tạ cô nương là mặt mày hớn hở, lấy lòng nói: “Chàng cuối cùng cũng không giận rồi nha?”
Cố Thần khẽ hừ một tiếng không nói lời nào, Tạ cô nương cũng không nhụt chí, bắt đầu tự mình phân tích: “Cũng đúng, nhiều người như vậy chàng ngay lập tức mang đi cả rồi, trong cung nhiều việc như vậy đột nhiên không có người làm, nhất định sẽ loạn.”
Thái tử điện hạ không lên tiếng, thúc ngựa đến cổng Tạ tướng phủ, sau đó sai người đưa nàng vào ngồi lên ghế ở phòng khách, Tạ cô nương giống như 1 học trò nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó, giương mắt nhìn hắn: “Thiếp sai rồi!”
Thái tử điện hạ vốn đang khoặm mặt chuẩn bị khiển trách nàng nghẹn họng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, phải một lúc lâu sau mới thở dài: “Đưa cánh tay đây ta xem xem.”
Tạ cô nương vừa nghe giọng hắn liền biết phong ba đã triệt xuống rồi, lúc này lại thuận theo cọc bò lên trên, một mặt rưng rưng vẻ đáng thương: “Đau quá.”
Cố Thần cẩn thận vén tay áo nàng lên, chỉ thấy trên cánh tay ngà ngọc của nàng bị lê một vết thương, xung quanh vết thương máu đã nhuộm hồng một mảnh.
Cố Thần mím chặt môi, trên người trong nháy mắt tuôn ra lệ khí, trong mắt thấm ra tia máu, hắn cẩn thận xem xét một hồi, rất may vết thương cũng không sâu lắm, ít nhiều cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận băng bó vết thương cho nàng xong, Cố Thần mới im lặng không nói gì kéo nàng vào lòng, có thể thấy rõ trong mắt hắn một chút tàn khốc xẹt qua.
Nhưng cho dù hắn không nói, cả người phát ra uất ức của hắn khiến cho Tạ cô nương không thấy dễ chịu chút nào.
Vừa nãy thời điểm hắn và Cảnh Diệp đánh nhau, tại sao nàng không ngăn trở lại còn đưa ra đề nghị dọn dẹp hiện trường để cho bọn họ đánh nhau cho tốt?
Vì sao nàng rất rõ, mặc dù nguyên nhân bọn họ đánh nhau là vì nàng, nhưng kỳ thực chỉ là một cái cớ mà thôi, nguyên nhân chân chính là, hai người đối phó lẫn nhau, huynh đệ không phục lẫn nhau, bởi vì ôm một nửa cốt nhục giống nhau, chủ định bọn họ không thể nào trở thành địch tử.
Mà vì bọn họ vẫn mang địch ý lẫn nhau, cho nên chủ định cũng không cách nào trở thành huynh đệ chân chính.
Bọn họ chỉ muốn dùng cách đơn giản nhất chân chính phân cao thấp mà thôi.
Vốn là chuyện quang minh chính đại, ai dự liệu được Cảnh Diệp đột nhiên lôi kéo nàng vào đâu?
Mặc dù binh không thích bị lừa dối, nhưng hiện tại đã làm cho nàng và Cố Thần đều bị thương rồi, cũng không trách Cố Thần lại tức giận như vậy.
Tạ Bích Sơ cẩn thận tránh cánh tay của hắn, sau đó nghiêm túc để cho hắn xử lý vết thương, vừa khẽ giọng nói: “Đừng tức giận nữa, tất cả những chuyện này đều không thể trách chàng được.”
Ánh mắt Cố Thần rơi trên ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của nàng, ánh mắt hơi trống rỗng, một sự mệt mỏi giữa hàng lông mày, chậm rãi nói: “Ban đầu ta đến Đại Hoàn, mặc dù là ý của lão hồ ly, nhưng vẫn là ý của ta nhiều hơn.”
“Ta và mẫu hậu những ngày tháng đó không được tính là tốt, đặc biệt là ta, mẫu hậu có lão hồ ly vẫn luôn che chở, nhưng ta không có, sau đó mẫu hậu cầu xin lão hồ ly, ông ta định đưa ta đến một nơi thật xa để tránh một chút, là ta tự mình chủ động đưa ra ý muốn tới Đại Hoàn.”
Giọng hắn khe khẽ, giống như tia nước chảy ra từ trong ký ức sâu thẳm, mang theo ấn tượng nhiều năm trước nhưng lại rõ ràng: “Ta hận tất cả những người đã khiến cho ta rơi vào tình cảnh đó, ta từ nhỏ đã biết, căn nguyên ở Đại Hoàn, cho nên khi ta đưa ra ý muốn đi tới, mẫu hậu khuyên ta, khuyên ta đừng chấp những chuyện này, làm người đều nên nhìn về phía trước.”
“Ta tới Đại Hoàn, vẫn luôn ở tại Lăng Vân thư viện, Mạc thúc chăm sóc ta, sau khi biết được tâm tư của ta, cũng khuyên ta, không cần chấp nhất báo thù, nhưng không được, ta không buông được.”
Ngay cả khi không ở cảnh ngộ ấy, Tạ cô nương cũng chỉ là nghe lời hắn nói, nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và không cam lòng của hắn khi ấy, hắn khi ấy còn rất nhỏ, đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, chắc chắn ý niệm báo thù rất mãnh liệt, nhưng người thân bên cạnh đều muốn ngăn trở hắn.
Tuy là ý tốt, hi vọng hắn sống tốt tránh để cừu hận làm mờ mắt, nhưng khi ấy hắn không cách nào hiểu nổi ý tốt này, trong lòng hắn tràn đầy oán hận, nếu không phát ra, chỉ sợ cả người đều bí bách đến phát điên.
Tạ Bích Sơ chủ dộng đưa tay ôm lấy hắn, sau đó khẽ cười nói: “Thiếp cảm thấy, chàng làm đúng, có thể nói nghé con không sợ cọp, tuổi còn nhỏ, vốn nên tùy ý hành động, như vậy mới không hối hận, giống như,” nàng mỉm cười một chút: “Giống như lúc đầu thiếp động lòng với chàng vậy, thiếp liền quên mình tiến tới gần chàng, ngay cả khi thiếp biết rõ, cơ hội cho thiếp về chàng sống bên nhau là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không có.”
“Nhưng chàng xem, thiếp đã thành công rồi.”
Cố Thần theo đó bật ra tiếng cười, cúi đầu cọ cọ chiếc cằm lên trán nàng, giọng dịu dàng:
“Đúng, nàng thành công rồi, ta cũng muốn cảm ơn nàng, luôn bên cạnh ta không buông bỏ.
“Không, là thiếp phải cảm ơn chàng cuối cùng đã đón nhận thiếp.”
Tạ Bích Sơ dựa vào ngực hắn, lại hỏi: “Thiếp vẫn chưa hỏi, chàng đến Đại Hoàn vẫn luôn ở trong Lăng Vân thư viện, mà người chăm sóc chàng chính là Mạc thúc, thư đồng của Bạch lão người đã sáng lập ra Lăng Vân thư viện, còn có vợ chưa cưới của phụ thân thiếp nữa, là nữ nhi của Bạch lão, mẫu hậu chàng cũng họ Bạch, trong chuyện này, có quan hệ gì không?”
Cố Thần cũng không gạt nàng, hai người ngồi cùng nhau, nghe hắn chậm rãi nói: “Nàng nghĩ không sai, mẫu hậu cũng là nhi nữ của Bạch lão, mà vợ chưa cưới của phụ thân nàng tính ra là dì của ta, cho nên ban đầu ta đến Đại Hoàn, liền chú ý đến nàng, vì tính ra, nàng cũng coi như là biểu muội của ta.”
Tạ Bích Sơ bất giác rùng mình một cái, biểu ca biểu muội cái gì thật khiến người ta lạnh tóc gáy, nàng cảm thấy may mắn thở dài nói:
“Cũng may, thiếp không phải biểu muội ruột của chàng.”
Cố Thần nở nụ cười, nét mặt dịu dàng: “Ta ngược lại lại tiếc nuối nàng không phải biểu muội của ta, nếu không ngược lại một đoạn giai thoại, nói cho mẫu hậu biết bà ấy sẽ vui lắm, nhưng nàng sinh ra thật khéo, so với tuổi tác thì nhỏ hơn một chút, nếu không phải tự miệng nhạc phụ đại nhân nói nàng là do phu nhân kế sinh ra, ta ngược lại sẽ liền cảm thấy nàng chính là biểu muội ruột của ta, không đúng, tính theo thời gian phải là tỷ tỷ của ta.”
Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, chớp mắt một cái lập tức quyết định đổi đề tài: “Nhưng thiếp lại nghe nói, Bạch lão chỉ có một nhi nữ thôi, sao bây giờ lại xuất hiện thêm 1 người?”
“Bởi vì dì và mẫu hậu là sinh đôi, mẫu hậu sinh ra đã yếu ớt, ông ngoại sợ mẫu hậu không sống được lâu, sau này sẽ khiến bà ngoại đau lòng, cho nên đã gạt bà ngoại, chỉ nói sinh được một nữ nhi, đồng thời bí mật ôm mẫu hậu đến miếu nhờ Phật khí nuôi dưỡng, mãi đến khi dì vì khó sinh mà mất mạng, mẫu hậu mới trở về nhà, sau đó không may bị Cảnh Ngự gặp được, bà ấy đã kiên trì tiến cung.”
Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại một chút, hình như cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp rẽ đi đề tài đã mở ra: “Nàng nhìn tính cách bây giờ của mẫu hậu thì biết, bà ấy từ nhỏ đã sống trong miếu, cũng chỉ ở đó lớn lên, người tiếp xúc ít, mới thành ra tính cách như vậy.”
Điểm này Tạ Bích Sơ ngược lại rất tán đồng, cũng bừng tỉnh hiểu ra, chả trách sao.
“Nghe chàng vừa nói, bà vẫn vẫn chưa biết thiếp là nữ nhi của phụ thân?”
Cố Thần gật đầu nói: “Mẫu hậu trời sinh tính đơn thuần, cộng thêm tính cách bá đạo của lão hồ ly kia, cho nên trên quốc sự vốn không có chút gì liên quan, tất cả những gì bà ấy biết chỉ là tình hình lúc trước khi vẫn còn ở Đại Hoàn, có điều bà ấy quả thực cũng ít khi hỏi những chuyện này.”
Tạ Bích Sơ vừa nghe vừa gật đầu, chính là nói nàng và Lan hậu khi lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy vẫn hỏi Đại Hoàn là ai tiếp vị, hơn nữa còn hỏi đến phụ thân của mình, lúc đó không có để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên tất cả đều trở nên minh bạch.
“Đợi lần này trở về sẽ nói với bà ấy, bà ấy nhất định sẽ rất vui, bà ấy cũng rất thích nàng.” Cố Thần khẽ giọng nói, nét mặt ngược lại có chút áy náy: “Lần này trở về có thể chuẩn bị đại hôn được rồi, có điều thời gian hẳn sẽ không quá nhanh, bởi vì trước đó còn có việc lão hồ ly thôi vị cùng với việc ta đăng cơ, cũng cần hoãn một thời gian, rốt cuộc lại uất ức cho nàng rồi.”
Tạ Bích Sơ ngược lại không để ý, cười nói:
“Chuyện này sao lại uất ức cho thiếp, chàng nói xem, làm Thái tử phi tốt, hay là làm Hoàng hậu tốt?”
Nói xong cũng không chờ hắn trả lời, chớp chớp mắt lại hỏi: “Vậy đợi sau khi đại hôn của chúng ta, chàng có phải cũng nên tuyển phi?”
Cố Thần trực tiếp mỉm cười, mặt mày tràn đầy vui vẻ: “Thanh Ngọc là không kịp đợi đến đại hôn?”
Tạ Bích Sơ một đầu đầy vạch đen phủ trên mặt, có phải hay không lầm a, Thái tử điện hạ người rốt cuộc có nghe thấy trọng điểm không vậy?
Nàng bĩu môi còn chưa kịp nói, lai nghe thấy Cố Thần nói: “Còn về lời phía sau, lần này ta coi như không nghe thấy, nếu còn có lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy đâu!”
Tạ cô nương không cam, giương đầu lên muốn phản bác, lại đối diện với ánh mắt bất lực của Cố Thần, tay hắn đỡ gáy nàng, cúi đầu dùng trán đỡ lấy nàng, bốn mắt nhìn nhau, khiến nàng thấy được tình ý trong mắt hắn.
“Thanh Ngọc, ta biết nàng có tâm kết, ta cũng biết lúc trước ta đã làm tổn thương nàng, là đáng đời ta, cho nên ta bằng lòng đợi nàng, đợi đến một ngày nàng hoàn toàn tín nhiệm ta, nhưng nói như vậy sau này cũng không cần nói lại nữa, nàng nói khó chịu, ta nghe vậy cũng liền cảm thấy không dễ chịu.”
Tạ Bích Sơ theo bản năng há miệng định phản bác, Cố Thần dường như biết nàng muốn nói điều gì, lại nói: “Nàng nếu hoàn toàn tin tưởng ta, sao lại chất vấn hoài nghi tình ý của ta, sao lại dùng lời như vậy thăm dò ta, là cảnh cáo ta sao?”
“Thiếp……….” Tạ Bích Sơ muốn phản bác, nhưng trong cổ họng khô khốc một mảnh, không phát ra được âm thanh gì cả.
Cố Thần nói không sai chút nào, nàng không cách nào toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, bởi vì bị hắn sỉ nhục không biết xấu hổ, hơn nữa càng vì sự bài xích và sợ hãi đối với xã hội này.
Phần lớn trên thực tế, tất cả mọi người đều tam thê tứ thiếp đó là lẽ đương nhiên, ngay cả Hi đế người độc sủng Lan hậu, lúc đầu cũng có rất nhiều nữ nhân, thậm chí hiện tại trong hậu cung vẫn còn hai ba tiểu miu, cho dù là không động vào, nhưng có gì khác biệt chứ?
Mà để Cố Thần một mình đối kháng với quy tắc của xã hội này, Tạ Bích Sơ không phải là không đau lòng, đồng thời cũng không có tín tâm, đối với Cố Thần không có tín tâm, đối với bản thân nàng cũng không có tín tâm.
Nàng nhiều lần đã phải mất mặt với bạn bè hiện đại cùng xuyên việt, đến nơi đây cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm tốt, đơn giản chính là một phế nhân, nàng như vậy thực sự có thể khiến Cố Thần mãi che chở yêu thương nàng sao?
Sắc mặt cho thấy sự rối loạn trong nàng hiện rõ, Cố Thần không nhịn nổi thở dài một tiếng, vuốt vuốt sợi tóc như sợi tơ của nàng nói: “Cô nương ngốc.”
Tạ Bích Sơ hồi phục lại tinh thần nhìn hắn, thấy trên mặt hắn vẻ tiếc thương, ý nghĩ trong lòng càng trở nên kiên định, bất kể như thế nào, nàng cũng không rời xa hắn, mãi mãi không buông bỏ hắn, giống như ban đầu nàng rõ ràng biết hai người sẽ không có kết quả nhưng vẫn chưa từng buông hắn ra.
Bất luận con đường phía trước như thế nào, nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn.
Giờ khắc này, vẻ kiên định trên mặt nàng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Tạ Bích Sơ ngẩng đầu hướng hắn cười tươi: “Chúng ta trở về Đại Hi.”
Nàng nói “trở về”, chứ không phải “đi”.
Cố Thần sững người, sau đó nét mặt giãn ra, khẽ nói: “Được, chúng ta trở về Đại Hi.”
Hai người bộ dạng giống như đã bàn bạc xong, đáng tiếc sau khi những giây phút ngọt ngào qua đi, mới phát hiện trên thực tế có rất nhiều việc cần làm, tỷ như trở về Đại Hi phải chuẩn bị đại hôn, vậy cũng phải đến chào hỏi nhạc phụ đại nhân trước đã.
Lại thêm trước đó cũng phải mặc ý trông lại Hoàng cung một chuyến, chung quy vẫn là có chút hậu di chứng cái gì đó cần giải quyết.
Thế là nam phiêu vạn năng Cố Thần lại lần nữa nỗ lực làm việc, còn Tạ cô nương bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị đợi nam phiếu sau khi sắp xếp xong công việc sẽ hắn về nhà gặp phụ mẫu……..
Cố Thần liếc vẻ mặt của hắn, đột nhiên không chút do dự nắm chặt lấy cơ hội tiếp tục đâm đao: “Lẽ nào Hoàng huynh vẫn không biết?
Thấy Hoàng huynh đối với Thái hậu vô tình tàn nhẫn như vậy, ta còn cho rằng đã biết việc này rồi cơ………”
Mẹ nó lần này thật sự chết chắc rồi. Một thành viên khác đang bắt đầu không an phận bắt đầu thảo luận xem nên thoát thân như thế nào.
Cũng chính vì phản ứng như vậy của bọn họ làm cho Hoàng đế Bệ hạ hồi phục lại tinh thần, không đúng. Là tạm thời, miễn cưỡng hồi phục lại. Hôm nay nhận được kích thích có chút lớn, cảm thấy bộ dang sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hoàng đế bệ hạ lúc này rốt cuộc cũng đem khí chất lãnh đạo của mình phát huy đến cực hạn, tức giận quát: “Ngươi không cần tìm cách khích bác Trẫm, bất kể ngươi nói cái gì, hôm nay ngươi cũng bắt buộc phải để quý phi lại, Trẫm ngược lại có thể xem xét …………có thể giữ lại cái mạng của ngươi!
Tuy hắn nói như vậy, cảm giác rất có khí phách, có điều Cố Thần cũng không yếu nha, Tạ cô nương mở to đôi mắt lấp lánh nhìn nam phiếu vạn năng nhà mình thản nhiên bình tĩnh gật đầu: “Ồ, nếu đã như vậy, thì thể hiện bản lĩnh ra đi.”
Vừa nghe câu này Tạ cô nương liền cảm thấy căng thẳng, lập tức sắp đánh nhau rồi, đem theo nàng vốn chính là gánh nặng, nếu liên lụy tới Cố Thần thì làm thế nào?
Tình tiết lúc này giống như cẩu huyết lúc trước từng xem trên phim truyền hình và tiểu thuyết sắp bắt đầu xảy ra trước mắt, Tạ cô nương trong thời khắc ngàn cân treo sội tóc này, lại lần nữa mất hồn rồi.
Bởi vì nàng đang suy nghĩ, nàng nên làm một thánh mẫu khóc lóc kêu Cố Thần cứ mặc nàng mà chạy trước đi, hay chủ động bày tỏ vì đối tốt với Cố Thần mà tự nguyện ở lại bên Cảnh Diệp, hoặc cũng có thể chết trước để kính………..
Đáng tiếc nàng đã đánh giá thấp nam phiếu vạn năng nhà mình.
Mọi người đều nói thành công có 3 yếu tố: “1- kiên trì, 2-không biết xấu hổ, 3-kiên trì không biết xấu hổ.
Nam phiếu nhà nàng làm một nhân sĩ thành công, sớm đã làm rất tốt 3 điểm này. Hơn nữa học đi đôi với hành.
Tỷ dụ như lần này đi, đáng lẽ nên khổ chiến một phen, thiên tân địa khổ giết vòng vây, cứu lấy mỹ nhân Tạ cô nương, sau đó dùng khổ nhục kế cầu xin sự thương tiếc.
Nhưng Cố Thần sao có thể xuất bài theo lẽ thường được, chỉ thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy, sau đó mở ra ném lên không trung.
Tạ cô nương trực tiếp ngây ngốc rồi, mắt trừng trừng nhìn đám ngự lâm quân ngã hơn một nửa.
Đây căn bản không khoa học mà, ngay cả hiện đại cũng không có thứ đồ hiệu quả tốt đến vậy, nếu không Ngô Ngạn Tổ Vương tư thông sớm đã bị trói không biết bao lần rồi, nhưng khi sự thật đang bày ra trước mắt, Tạ cô nương cảm thấy……….nhất định là phương thứ xuyên việt của nàng không đúng rồi!
Tạ cô nương quay đầu hết sức nghiêm túc nói với nam phiếu nhà mình: “Chàng nhất định sẽ bay đúng không?”
Thái tử điện hạ không trả lời, chỉ là trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, chỉ thấy hắn một tay ôm Tạ cô nương, cánh tay kia giữ bằng, cả người đột nhiên rời khỏi mặt đất, tiếp đó đạp qua trên đầu đám ngự lâm quân, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây rơi xuống đất.
Sau đó một mặt vô tội nói với Tạ cô nương:
“Chỉ có thể bay xa như vậy, bởi vì bình thường chuyện linh tinh quá nhiều, lơ là luyện tập, sau này có nhiều thời gian rảnh sẽ tập luyện thêm, nhất định lại đưa nàng cùng bay.”
Tạ cô nương đột nhiên không nói lên lời, chuyện trái với vật lý học này sao hắn lại nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, còn nhớ lúc trước nàng đã từng cảm thấy thế giới tiểu thuyết này tất cả các loại khinh công gì đó hẳn sẽ tồn tại.
Nhưng năm ngoái thời điểm gặp thích khách ở Thượng Lâm Uyển, tên thích khách đó vẫn là mượn đạo cụ dây thừng để “bay” tới mà, cho nên nàng đương nhiên cho rằng khinh công là không tồn tại, nàng còn cảm thấy cái thế giới này vẫn chưa đến mức tan vỡ như vậy.
Nhưng hiện tại, một cánh cổng lớn của tân thế giới được nam phiếu hắn từ từ ddaaayr ra trước mặt nàng…..
Quả nhiên sau này nam phiếu hắn liền muốn đem nàng cùng giả x cùng nhau bay.
Thật sự………….rất mong đợi mà!
Hai người lại lần nữa làm như chốn không người bày ra cảnh ân ái, cách đó không xa Hoàng đế Bệ hạ không có bị ảnh hưởng bởi loại thuốc bột nào cả mặt lại lần nữa tối sầm lại, mặc dù kỳ thực mặt hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tối sầm như vậy, chỉ là màu sắc có chút sẫm hươn mà thôi.
Sự nghi hoặc trong lòng hắn được Cố Thần giải đáp hơn nửa rồi, cho nên cảm thấy giá trị lợi dụng của Cố Thần không còn nữa, như vậy quý phi tạm thời thế chân nhà mình cũng có thể lấy lại được rồi.
Mặc dù không dự liệu được Cố Thần sẽ trực tiếp không giữ thể diện mà rải thuốc mê, nhưng sự việc vẫn trong phạm vi có thể khống chế, Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp nhặt một thanh đao, sau đó xông trực tiếp về phía Cố Thần bắt đầu đơn độc chiến đấu.
Tạ cô nương bị Cố Thần đem xoay mấy vòng cảm thấy có chút chóng mặt, thấy hai người bọn họ cũng không có ý hướng ngươi chết ta sống, thế là giọng yếu ớt đề nghị: “Chi bằng, hai người đánh trước đi ta ở bên cạnh nghỉ một lát đã?”
Động tác hai người đồng thời dừng lại, sau đó liếc nhau cư nhiên đồng ý.
Hiện trường nhanh chóng được dọn dẹp, bất kể là người của Cảnh Diệp, hay là người của Cố Thần trà trộn bên trong người của Cảnh Diệp, cùng với xác người té nằm trên mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ biến mất sạch sẽ.
Tạ cô nương bình thản bước lên bậc bên cạnh ngồi xuống, chống cằm lên bắt đầu quan sát.
Đối với nam phiếu vạn năng nhà mình, Tạ cô nương trong lòng hoàn toàn tín nhiệm, căn bản cũng không nghĩ đến khả năng hắn thua, cho nên thời điểm hai người bắt đầu thế quân lực địch, Tạ cô nương cũng không lo lắng, thời điểm Cảnh Diệp càng về sau càng rớt phong độ, Tạ cô nương càng lộ ra vẻ mặt đó là đương nhiên rồi.
Đương nhiên càng có nhiều là sự tự hào cùng đắc ý, có một nam phiếu lợi hại quả thật rất tự hào la la la~.
Nhưng nàng vừa đắc ý, kịch tình đại thần không thấy đâu nữa, tình lữ không biết xấu hổ ngược đãi nhi tử của hắn về mặt tinh thần đã đành, lại còn mưu toan tính trên nhục thể tiến hành một bước đả kích.
Không nhịn nổi nữa.
Thế là Cảnh Diệp bị Cố Thần đè bẹp giận quá hóa thẹn, trong chớp mắt đã xẹt tới bên người Tạ cô nương đang lộ vẻ háo sắc đối với nam phiếu nhà mình, ý đồ lợi dụng nàng kêu Cố Thần quăng vỡ đồ.
Thái tử điện hạ hiển nhiên không dự liệu được đường đường quân chủ 1 nước cư nhiên lại tiểu nhân như vậy, mặc dù mình cũng không phải người tốt cho lắm, nhưng Cảnh Diệp vừa rồi hãy còn liều sống liều chết muốn giữ Tạ cô nương lại, lúc này lại lấy nàng ra làm bia đỡ đạn, Cố Thần đột nhiên không muốn châm chọc nhân phẩm của người ca ca ti tiện này của hắn.
Ngay cả một nửa dòng máu chảy trong cơ thể giống với Cảnh Diệp cũng khiến cả cơ thể hắn cảm thấy khó chịu, nếu có một người cha đặt lợi ích lên trên hết, thì kẻ làm con như Cảnh Diệp cũng có cái gì là tốt đâu.
Cái gì mà tính cách thương hoa tiếc ngọc, trước kia thật sự đã bị tên súc sinh Cảnh Diệp này gạt rồi!
—— Thái tử điện hạ bó chân bó tay cùng chuẩn Thái tử phi làm bia đỡ đạn nội tâm như bị châm đốt.
Vậy mà Hoàng đế Bệ hạ tâm tình lại tốt hơn rất nhiều, theo như hắn thấy, nếu hắn không làm hại tới quý phi nhà mình, thì việc dùng quý phi chế ước Cố Thần một chút có gì là ghê gớm đâu?
Vừa nghĩ vậy liền cảm thấy mình vô cùng cơ trí, thế là trên tay tiến công Cố Thần càng mãnh liệt hơn, Thái tử điện hạ ấm ức đương nhiên càng thêm ấm ức, bởi vì không làm bị thương Tạ cô nương, không cẩn thận sẽ khiến chính mình bị thương.
Chằm chằm nhìn máu tươi chảy trên cánh tay nam phiếu nhà mình, Tạ cô nương đầu óc trống rỗng, sau đó tất cả lý trí đều bị lửa giận làm cháy hết.
Cũng không quan tâm Cảnh Diệp sau lưng còn đang mải suy nghĩ thừa thắng truy kích đánh bại Cố Thần, trực tiếp quay người lại giơ nắm đấm hướng về phía hắn đập tới.
Cảnh Diệp sững người, thanh đao trên tay theo bản năng muốn đưa ra trước mặt đỡ, nhưng thời điểm lập tức ý thức được người xông tới là Tạ cô nương, lại nhanh chóng rời đại đao đi.
Chỉ là đã không kịp nữa rồi, động tác dời đại đao của hắn giống như là cố ý làm bị thương Tạ cô nương vậy, Tạ Bích Sơ hung hãn hoàn toàn không quan tâm vết thương của mình, một quyền thúc trên bụng Hoàng đế Bệ hạ, tiếp đó lợi dụng trọng lượng của mình, trực tiếp nện ngã Hoàng đế Bệ hạ.
Tất cả đều xảy ra rất nhanh, giống như trong chớp mắt tất cả đã liền kết thúc rồi.
Thái tử điện hạ phản ứng lại rất không vui, một mặt băng bó chạy tới đem vợ mình đang ngồi trên thân nam nhân xách về, vừa nhàn nhạt nói với Hoàng đế Bệ hạ đang nằm vật đó: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Mà Tạ cô nương đáng thương lúc này đã rơi lệ đầy mặt rồi, lúc bị thương chẳng cảm thấy gì, nhưng qua một hồi, cả vết thương đều đau rát, càng khiến nàng buồn bực là, nam phiếu nhà nàng một tay xách đao một tay mang nàng dáng vẻ hình như rất không vui.
Nàng bị thương thành ra như vậy hắn còn lạnh lùng với nàng, những ngày này khó qua rồi!
Thái tử điện hạ ngông nghênh ra khỏi Hoàng cung, sau lưng một đám người lục tục tụ tập lại, chờ sau khi xuất cung rồi, Cố Thần mang theo Tạ cô nương lạnh lùng lên ngựa, sau đó hướng đám người phía sau chắp tay 1 cái, rồi thúc ngựa rời đi.
Nhưng Tạ cô nương lại thấy, đám người kia có nam có nữ, nghề nghiệp cũng đa dạng hóa, có thị vệ, có thái giám, còn có cung nữ, hơn nữa nhìn từ y phục, từ chức vị thấp nhất trong cung, đến nữ quan, đại cung nữ, tiểu tổng quản cái gì cũng có.
Tạ cô nương có chút nghi hoặc, mà Thái tử điện hạ thấy nàng ngoái cổ ra cuối cùng tiếc chữ như vàng giải thích: “Người ta cài trong cung.”
Nghe thấy hắn mở miệng, phản ứng đầu tiên của Tạ cô nương là mặt mày hớn hở, lấy lòng nói: “Chàng cuối cùng cũng không giận rồi nha?”
Cố Thần khẽ hừ một tiếng không nói lời nào, Tạ cô nương cũng không nhụt chí, bắt đầu tự mình phân tích: “Cũng đúng, nhiều người như vậy chàng ngay lập tức mang đi cả rồi, trong cung nhiều việc như vậy đột nhiên không có người làm, nhất định sẽ loạn.”
Thái tử điện hạ không lên tiếng, thúc ngựa đến cổng Tạ tướng phủ, sau đó sai người đưa nàng vào ngồi lên ghế ở phòng khách, Tạ cô nương giống như 1 học trò nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó, giương mắt nhìn hắn: “Thiếp sai rồi!”
Thái tử điện hạ vốn đang khoặm mặt chuẩn bị khiển trách nàng nghẹn họng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, phải một lúc lâu sau mới thở dài: “Đưa cánh tay đây ta xem xem.”
Tạ cô nương vừa nghe giọng hắn liền biết phong ba đã triệt xuống rồi, lúc này lại thuận theo cọc bò lên trên, một mặt rưng rưng vẻ đáng thương: “Đau quá.”
Cố Thần cẩn thận vén tay áo nàng lên, chỉ thấy trên cánh tay ngà ngọc của nàng bị lê một vết thương, xung quanh vết thương máu đã nhuộm hồng một mảnh.
Cố Thần mím chặt môi, trên người trong nháy mắt tuôn ra lệ khí, trong mắt thấm ra tia máu, hắn cẩn thận xem xét một hồi, rất may vết thương cũng không sâu lắm, ít nhiều cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận băng bó vết thương cho nàng xong, Cố Thần mới im lặng không nói gì kéo nàng vào lòng, có thể thấy rõ trong mắt hắn một chút tàn khốc xẹt qua.
Nhưng cho dù hắn không nói, cả người phát ra uất ức của hắn khiến cho Tạ cô nương không thấy dễ chịu chút nào.
Vừa nãy thời điểm hắn và Cảnh Diệp đánh nhau, tại sao nàng không ngăn trở lại còn đưa ra đề nghị dọn dẹp hiện trường để cho bọn họ đánh nhau cho tốt?
Vì sao nàng rất rõ, mặc dù nguyên nhân bọn họ đánh nhau là vì nàng, nhưng kỳ thực chỉ là một cái cớ mà thôi, nguyên nhân chân chính là, hai người đối phó lẫn nhau, huynh đệ không phục lẫn nhau, bởi vì ôm một nửa cốt nhục giống nhau, chủ định bọn họ không thể nào trở thành địch tử.
Mà vì bọn họ vẫn mang địch ý lẫn nhau, cho nên chủ định cũng không cách nào trở thành huynh đệ chân chính.
Bọn họ chỉ muốn dùng cách đơn giản nhất chân chính phân cao thấp mà thôi.
Vốn là chuyện quang minh chính đại, ai dự liệu được Cảnh Diệp đột nhiên lôi kéo nàng vào đâu?
Mặc dù binh không thích bị lừa dối, nhưng hiện tại đã làm cho nàng và Cố Thần đều bị thương rồi, cũng không trách Cố Thần lại tức giận như vậy.
Tạ Bích Sơ cẩn thận tránh cánh tay của hắn, sau đó nghiêm túc để cho hắn xử lý vết thương, vừa khẽ giọng nói: “Đừng tức giận nữa, tất cả những chuyện này đều không thể trách chàng được.”
Ánh mắt Cố Thần rơi trên ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của nàng, ánh mắt hơi trống rỗng, một sự mệt mỏi giữa hàng lông mày, chậm rãi nói: “Ban đầu ta đến Đại Hoàn, mặc dù là ý của lão hồ ly, nhưng vẫn là ý của ta nhiều hơn.”
“Ta và mẫu hậu những ngày tháng đó không được tính là tốt, đặc biệt là ta, mẫu hậu có lão hồ ly vẫn luôn che chở, nhưng ta không có, sau đó mẫu hậu cầu xin lão hồ ly, ông ta định đưa ta đến một nơi thật xa để tránh một chút, là ta tự mình chủ động đưa ra ý muốn tới Đại Hoàn.”
Giọng hắn khe khẽ, giống như tia nước chảy ra từ trong ký ức sâu thẳm, mang theo ấn tượng nhiều năm trước nhưng lại rõ ràng: “Ta hận tất cả những người đã khiến cho ta rơi vào tình cảnh đó, ta từ nhỏ đã biết, căn nguyên ở Đại Hoàn, cho nên khi ta đưa ra ý muốn đi tới, mẫu hậu khuyên ta, khuyên ta đừng chấp những chuyện này, làm người đều nên nhìn về phía trước.”
“Ta tới Đại Hoàn, vẫn luôn ở tại Lăng Vân thư viện, Mạc thúc chăm sóc ta, sau khi biết được tâm tư của ta, cũng khuyên ta, không cần chấp nhất báo thù, nhưng không được, ta không buông được.”
Ngay cả khi không ở cảnh ngộ ấy, Tạ cô nương cũng chỉ là nghe lời hắn nói, nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và không cam lòng của hắn khi ấy, hắn khi ấy còn rất nhỏ, đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, chắc chắn ý niệm báo thù rất mãnh liệt, nhưng người thân bên cạnh đều muốn ngăn trở hắn.
Tuy là ý tốt, hi vọng hắn sống tốt tránh để cừu hận làm mờ mắt, nhưng khi ấy hắn không cách nào hiểu nổi ý tốt này, trong lòng hắn tràn đầy oán hận, nếu không phát ra, chỉ sợ cả người đều bí bách đến phát điên.
Tạ Bích Sơ chủ dộng đưa tay ôm lấy hắn, sau đó khẽ cười nói: “Thiếp cảm thấy, chàng làm đúng, có thể nói nghé con không sợ cọp, tuổi còn nhỏ, vốn nên tùy ý hành động, như vậy mới không hối hận, giống như,” nàng mỉm cười một chút: “Giống như lúc đầu thiếp động lòng với chàng vậy, thiếp liền quên mình tiến tới gần chàng, ngay cả khi thiếp biết rõ, cơ hội cho thiếp về chàng sống bên nhau là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không có.”
“Nhưng chàng xem, thiếp đã thành công rồi.”
Cố Thần theo đó bật ra tiếng cười, cúi đầu cọ cọ chiếc cằm lên trán nàng, giọng dịu dàng:
“Đúng, nàng thành công rồi, ta cũng muốn cảm ơn nàng, luôn bên cạnh ta không buông bỏ.
“Không, là thiếp phải cảm ơn chàng cuối cùng đã đón nhận thiếp.”
Tạ Bích Sơ dựa vào ngực hắn, lại hỏi: “Thiếp vẫn chưa hỏi, chàng đến Đại Hoàn vẫn luôn ở trong Lăng Vân thư viện, mà người chăm sóc chàng chính là Mạc thúc, thư đồng của Bạch lão người đã sáng lập ra Lăng Vân thư viện, còn có vợ chưa cưới của phụ thân thiếp nữa, là nữ nhi của Bạch lão, mẫu hậu chàng cũng họ Bạch, trong chuyện này, có quan hệ gì không?”
Cố Thần cũng không gạt nàng, hai người ngồi cùng nhau, nghe hắn chậm rãi nói: “Nàng nghĩ không sai, mẫu hậu cũng là nhi nữ của Bạch lão, mà vợ chưa cưới của phụ thân nàng tính ra là dì của ta, cho nên ban đầu ta đến Đại Hoàn, liền chú ý đến nàng, vì tính ra, nàng cũng coi như là biểu muội của ta.”
Tạ Bích Sơ bất giác rùng mình một cái, biểu ca biểu muội cái gì thật khiến người ta lạnh tóc gáy, nàng cảm thấy may mắn thở dài nói:
“Cũng may, thiếp không phải biểu muội ruột của chàng.”
Cố Thần nở nụ cười, nét mặt dịu dàng: “Ta ngược lại lại tiếc nuối nàng không phải biểu muội của ta, nếu không ngược lại một đoạn giai thoại, nói cho mẫu hậu biết bà ấy sẽ vui lắm, nhưng nàng sinh ra thật khéo, so với tuổi tác thì nhỏ hơn một chút, nếu không phải tự miệng nhạc phụ đại nhân nói nàng là do phu nhân kế sinh ra, ta ngược lại sẽ liền cảm thấy nàng chính là biểu muội ruột của ta, không đúng, tính theo thời gian phải là tỷ tỷ của ta.”
Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, chớp mắt một cái lập tức quyết định đổi đề tài: “Nhưng thiếp lại nghe nói, Bạch lão chỉ có một nhi nữ thôi, sao bây giờ lại xuất hiện thêm 1 người?”
“Bởi vì dì và mẫu hậu là sinh đôi, mẫu hậu sinh ra đã yếu ớt, ông ngoại sợ mẫu hậu không sống được lâu, sau này sẽ khiến bà ngoại đau lòng, cho nên đã gạt bà ngoại, chỉ nói sinh được một nữ nhi, đồng thời bí mật ôm mẫu hậu đến miếu nhờ Phật khí nuôi dưỡng, mãi đến khi dì vì khó sinh mà mất mạng, mẫu hậu mới trở về nhà, sau đó không may bị Cảnh Ngự gặp được, bà ấy đã kiên trì tiến cung.”
Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại một chút, hình như cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp rẽ đi đề tài đã mở ra: “Nàng nhìn tính cách bây giờ của mẫu hậu thì biết, bà ấy từ nhỏ đã sống trong miếu, cũng chỉ ở đó lớn lên, người tiếp xúc ít, mới thành ra tính cách như vậy.”
Điểm này Tạ Bích Sơ ngược lại rất tán đồng, cũng bừng tỉnh hiểu ra, chả trách sao.
“Nghe chàng vừa nói, bà vẫn vẫn chưa biết thiếp là nữ nhi của phụ thân?”
Cố Thần gật đầu nói: “Mẫu hậu trời sinh tính đơn thuần, cộng thêm tính cách bá đạo của lão hồ ly kia, cho nên trên quốc sự vốn không có chút gì liên quan, tất cả những gì bà ấy biết chỉ là tình hình lúc trước khi vẫn còn ở Đại Hoàn, có điều bà ấy quả thực cũng ít khi hỏi những chuyện này.”
Tạ Bích Sơ vừa nghe vừa gật đầu, chính là nói nàng và Lan hậu khi lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy vẫn hỏi Đại Hoàn là ai tiếp vị, hơn nữa còn hỏi đến phụ thân của mình, lúc đó không có để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên tất cả đều trở nên minh bạch.
“Đợi lần này trở về sẽ nói với bà ấy, bà ấy nhất định sẽ rất vui, bà ấy cũng rất thích nàng.” Cố Thần khẽ giọng nói, nét mặt ngược lại có chút áy náy: “Lần này trở về có thể chuẩn bị đại hôn được rồi, có điều thời gian hẳn sẽ không quá nhanh, bởi vì trước đó còn có việc lão hồ ly thôi vị cùng với việc ta đăng cơ, cũng cần hoãn một thời gian, rốt cuộc lại uất ức cho nàng rồi.”
Tạ Bích Sơ ngược lại không để ý, cười nói:
“Chuyện này sao lại uất ức cho thiếp, chàng nói xem, làm Thái tử phi tốt, hay là làm Hoàng hậu tốt?”
Nói xong cũng không chờ hắn trả lời, chớp chớp mắt lại hỏi: “Vậy đợi sau khi đại hôn của chúng ta, chàng có phải cũng nên tuyển phi?”
Cố Thần trực tiếp mỉm cười, mặt mày tràn đầy vui vẻ: “Thanh Ngọc là không kịp đợi đến đại hôn?”
Tạ Bích Sơ một đầu đầy vạch đen phủ trên mặt, có phải hay không lầm a, Thái tử điện hạ người rốt cuộc có nghe thấy trọng điểm không vậy?
Nàng bĩu môi còn chưa kịp nói, lai nghe thấy Cố Thần nói: “Còn về lời phía sau, lần này ta coi như không nghe thấy, nếu còn có lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy đâu!”
Tạ cô nương không cam, giương đầu lên muốn phản bác, lại đối diện với ánh mắt bất lực của Cố Thần, tay hắn đỡ gáy nàng, cúi đầu dùng trán đỡ lấy nàng, bốn mắt nhìn nhau, khiến nàng thấy được tình ý trong mắt hắn.
“Thanh Ngọc, ta biết nàng có tâm kết, ta cũng biết lúc trước ta đã làm tổn thương nàng, là đáng đời ta, cho nên ta bằng lòng đợi nàng, đợi đến một ngày nàng hoàn toàn tín nhiệm ta, nhưng nói như vậy sau này cũng không cần nói lại nữa, nàng nói khó chịu, ta nghe vậy cũng liền cảm thấy không dễ chịu.”
Tạ Bích Sơ theo bản năng há miệng định phản bác, Cố Thần dường như biết nàng muốn nói điều gì, lại nói: “Nàng nếu hoàn toàn tin tưởng ta, sao lại chất vấn hoài nghi tình ý của ta, sao lại dùng lời như vậy thăm dò ta, là cảnh cáo ta sao?”
“Thiếp……….” Tạ Bích Sơ muốn phản bác, nhưng trong cổ họng khô khốc một mảnh, không phát ra được âm thanh gì cả.
Cố Thần nói không sai chút nào, nàng không cách nào toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, bởi vì bị hắn sỉ nhục không biết xấu hổ, hơn nữa càng vì sự bài xích và sợ hãi đối với xã hội này.
Phần lớn trên thực tế, tất cả mọi người đều tam thê tứ thiếp đó là lẽ đương nhiên, ngay cả Hi đế người độc sủng Lan hậu, lúc đầu cũng có rất nhiều nữ nhân, thậm chí hiện tại trong hậu cung vẫn còn hai ba tiểu miu, cho dù là không động vào, nhưng có gì khác biệt chứ?
Mà để Cố Thần một mình đối kháng với quy tắc của xã hội này, Tạ Bích Sơ không phải là không đau lòng, đồng thời cũng không có tín tâm, đối với Cố Thần không có tín tâm, đối với bản thân nàng cũng không có tín tâm.
Nàng nhiều lần đã phải mất mặt với bạn bè hiện đại cùng xuyên việt, đến nơi đây cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm tốt, đơn giản chính là một phế nhân, nàng như vậy thực sự có thể khiến Cố Thần mãi che chở yêu thương nàng sao?
Sắc mặt cho thấy sự rối loạn trong nàng hiện rõ, Cố Thần không nhịn nổi thở dài một tiếng, vuốt vuốt sợi tóc như sợi tơ của nàng nói: “Cô nương ngốc.”
Tạ Bích Sơ hồi phục lại tinh thần nhìn hắn, thấy trên mặt hắn vẻ tiếc thương, ý nghĩ trong lòng càng trở nên kiên định, bất kể như thế nào, nàng cũng không rời xa hắn, mãi mãi không buông bỏ hắn, giống như ban đầu nàng rõ ràng biết hai người sẽ không có kết quả nhưng vẫn chưa từng buông hắn ra.
Bất luận con đường phía trước như thế nào, nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn.
Giờ khắc này, vẻ kiên định trên mặt nàng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Tạ Bích Sơ ngẩng đầu hướng hắn cười tươi: “Chúng ta trở về Đại Hi.”
Nàng nói “trở về”, chứ không phải “đi”.
Cố Thần sững người, sau đó nét mặt giãn ra, khẽ nói: “Được, chúng ta trở về Đại Hi.”
Hai người bộ dạng giống như đã bàn bạc xong, đáng tiếc sau khi những giây phút ngọt ngào qua đi, mới phát hiện trên thực tế có rất nhiều việc cần làm, tỷ như trở về Đại Hi phải chuẩn bị đại hôn, vậy cũng phải đến chào hỏi nhạc phụ đại nhân trước đã.
Lại thêm trước đó cũng phải mặc ý trông lại Hoàng cung một chuyến, chung quy vẫn là có chút hậu di chứng cái gì đó cần giải quyết.
Thế là nam phiêu vạn năng Cố Thần lại lần nữa nỗ lực làm việc, còn Tạ cô nương bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị đợi nam phiếu sau khi sắp xếp xong công việc sẽ hắn về nhà gặp phụ mẫu……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.