Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 109: Chương 76.2
Tẫn Tương Tư
02/09/2018
Tạ hoàng hậu vừa nghe hoàng đế bệ hạ muốn tới cung Trường Hoa, trong
lòng nàng lập tức kéo hồi chuông cảnh báo cấp mười hai. Xét thấy trước
đó hoàng đế chỉ cắn nàng một cái chứ chưa nuốt nàng vào bụng, Tạ hoàng
hậu cảm thấy lần này hắn tới rất có thể bởi vì phi tần hậu cung quá ít
dẫn đến không thỏa mãn ham muốn của hắn, vì thế bụng đói ăn quàng muốn
xâm phạm nàng.
Không thể nhịn.
Nàng muốn giữ tấm thân trong trắng cho Cảnh Hoan có được hay không?
Gả lần thứ hai nàng đã cảm thấy rất có lỗi với Hoan Hoan, chí ít nàng cũng muốn giữ được trinh tiết.
Vì vậy sau khi hoàng đế bệ hạ đến Cung Trường Hoa, hắn lập tức nhìn thấy Tạ hoàng hậu không hề che giấu vẻ mặt phòng bị. Hoàng đế bệ hạ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn chỉ có thể dùng một gương mặt lạnh lùng ngồi đối diện nàng. Hắn chỉ sợ bản thân bốc đồng sẽ trực tiếp xin lỗi hoàng hậu. Điều đó tổn hại quá lớn đến uy nghiêm của hoàng đế.
Hai người cứ ngồi im lặng nhìn nhau. Ban đầu thần kinh của Tạ hoàng hậu còn bị kéo căng như dây đàn, sợ hắn mở miệng nói một câu như “đêm nay ngươi thị tẩm”, hay tuyên bố các loại kiểu như “trẫm ân ái với ngươi chính là vinh hạnh của ngươi”. Có điều chờ trong chốc lát mà hắn vẫn là không lên tiếng, mơ hồ mà cảm thấy kỳ quái.
Vì tò mò nên nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hoàng đế bệ hạ nhất định là bị nữ chính làm cho điên đảo nên mới đến chỗ nàng xin thỉnh giáo các loại bí tịch đã thất truyền như là “36 kế cưa gái”, “Làm thế nào có thể thấu hiểu tâm tình”, “Bảy mươi hai chiêu tán tỉnh con gái”, nếu lỡ hắn hỏi, nàng có nên nói cho hắn biết hay không?
Tạ hoàng hậu với trí tưởng tượng phong phú đã đột phá chân trời vượt đến tầm vũ trụ, mà hoàng đế bệ hạ kỳ thật nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai vấn đề:
- Làm sao vừa không mất đi uy nghiêm mà lại vừa có thể xin lỗi được hoàng hậu của mình cùng với việc làm thế nào dưới tình huống hắn có vô số vợ bé lại vẫn có thể làm cho vợ cả tin tưởng chỉ có nàng mới là tình yêu đích thực của hắn.
Cân nhắc một hồi lâu, hoàng đế bệ hạ rốt cục ho nhẹ, sắc mặt trầm xuống, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì:
- Sự tình lần trước, trẫm không muốn so đo nhiều nữa, tuy nhiên ngươi vẫn phải nhớ kỹ về sau không được phép gặp mặt Cảnh Hoan nữa!
Tạ Bích Sơ sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được hắn đang nói cái gì, sau đó khóe mắt nàng giật giật. Nàng phải cực kỳ cố gắng mới không trợn trắng mắt nhìn hắn.
Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, mặc dù về việc hắn cắn nàng một cái khiến nàng cảm thấy rất phiền, nhưng cầu ngươi đừng nhắc đến nữa có được hay không?
Lại còn sau này bất kể có chuyện gì n cũng không cho phép nàng gặp mặt Cảnh Hoan, nàng đương nhiên không đồng ý!
Nàng làm sao có thể đồng ý với chồng cũ về sau sẽ không gặp mặt chồng tương lai của mình cơ chứ?
Thế nhưng chưa giờ hai người vẫn chưa ly hôn, cho nên đối mặt người chồng hiện tại, Tạ hoàng hậu vẫn không thể tránh khỏi có chút sợ hãi, chuyện ngoại tình thật sự khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Thế là Tạ hoàng hậu ậm ừ một lúc mới nói:
- Lúc trước chưa gặp qua được vài lần, mà về sau cũng không có cơ hội gặp lại.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ lại cảm thấy rất đúng, mà tiểu hoàng hậu đã nói như vậy nghĩa là nàng đồng ý với lời của hắn. Nói cách khác, nàng đã tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, vấn đề thứ nhất đã giải quyết thuận lợi.
Bây giờ bắt đầu giải quyết vấn đề thứ hai.
Làm như thế nào biểu đạt được ý tứ tiểu hoàng hậu là người vợ duy nhất ở trong lòng hắn đây? Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói:
- Ngươi là hoàng hậu của trẫm, là vợ cả của trẫm, mặc kệ lúc trước ngươi vì nguyên nhân gì mà tiến cung, nhưng hiện tại ngươi cũng đã vào cung rồi. Như vậy, ngươi phải gánh vác trên vai trách nhiệm hoàng hậu, trẫm sẽ tôn trọng và bảo vệ ngươi. Ngươi không cần phải lo lắng, ngươi không giống các nàng.
Tạ Bích Sơ trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu tình của hoàng đế bế, đợi hắn nói ra từng chữ, từng chữ một, nàng cảm thấy hơi choáng váng. Từng lời hắn nói mạch lạc rõ ràng nhưng tại sao nàng lại không hiểu được chút nào. Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc muốn nói về cái gì vậy?
Nàng là hoàng hậu đương nhiên khác biệt với những phi tần kia, vợ cả và vợ bé vốn không giống nhau, điều này còn cần hắn nói ra? Nàng không phải không có mắt, cũng chẳng phải thiểu năng mà không biết điều đấy?
Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ rất khẩn trương mà nhìn chằm chừm khuôn mặt nhỏ non nớt của hoàng hậu đang cực kỳ đờ đẫn mơ hồ. Trong lòng hắn cảm giác thất bại ngày càng nặng nề. Vì sao ngày đó hắn lại cảm thấy nàng mưu tính sâu xa có thể giả bộ che mắt người khác? Hắn chắc rằng bên ngoài nàng rất phòng bị người khác, thế nhưng bên trong nàng rất đơn thuần, không muốn nói là ngốc nghếch!
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi mà sao nàng vẫn không hiểu?
Chẳng lẽ hắn phải nói rõ rằng hắn rất quan tâm nàng, về sau hắn sẽ đối tốt với nàng? Mặc dù không thể chỉ sủng ái một mình nàng nhưng thường xuyên yêu thương nàng thì hắn vẫn có thể làm được!
Nhìn thấy ánh mắt hoàng đế bệ hạ càng ngày càng không ổn, Tạ hoàng hậu “ha ha” cười ngượng nghịu, gãi đầu mà đáp rằng:
- Dạ, thần thiếp đã hiểu...... ừm, đa tạ bệ hạ ạ......
Ánh mặt hoàng đế bệ hạ cực kỳ chán nản mà nhìn nàng, há miệng chuẩn bị nói tiếp thì bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào ầm ĩ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tạ hoàng hậu.
Hoàng đế bệ hạ đang thổ lộ tình cảm bị cắt ngang, hắn ngay lập tức dùng ánh mắt muốn giết người trừng mắt nhìn ra cửa, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lý Lộc, xảy ra chuyện gì?
Lý Lộc đang canh giữ ở ngoài cửa lập tức chạy vào, trước tiên liếc nhìn Tạ hoàng hậu, sau đó mới khom người đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng......
Lời sau đó lại không nói ra.
Hoàng đế bệ hạ rất bất mãn với hành vi giấu giếm của Lý Lộc. Trên thực tế chính là không tôn trọng tiểu hoàng hậu nhà mình. Vì thế hắn lạnh lùng ra lệnh:
- Hoàng hậu và trẫm là một, ngươi có lời gì không thể nói trước mặt hoàng hậu?
Lý Lộc liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ của hoàng hậu nương nương một lần nữa, cắn răng nhắm mắt lại, trả lời:- Khởi bẩm hoàng thượng, lúc nãy cung Nhu Nghi vừa phái người đến báo, Thục phi nương nương có thai!
Hoàng đế bệ hạ khẽ giật mình, không thể tin tưởng, thốt ra:
- Ngươi nói cái gì?
Tạ hoàng hậu ở bên cạnh so với hắn lại càng bất ngờ hơn:
- Thục phi có thai?
Kịch bản cũ thật sự đã hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng người đầu tiên trong hậu cung có thai là nữ chính, bởi vì tác giả là mẹ ruột không nỡ để con gái ruột lao tâm lao lực đi giải quyết những hoàng tử, công chúa mà không phải nàng sinh ra. Cho nên trước khi nữ chính có thai, hậu cung không có một ai mang thai, đương nhiên sau khi nữ chính có thai lại càng không ai có khả năng có thai nữa.
Có phải vầng sáng của nữ chính quá tốn năng lượng nên bị ngươi khác tạm thời đóng lại không nhỉ?
Hoàng đế bệ hạ lấy lại tinh thần nhìn tiểu hoàng hậu nhà mình, sau khi kinh ngạc liền trở nên trầm tư, hắn cảm thấy hơi khó thở. Tiểu hoàng hậu vốn không thích hắn có nhiều vợ bé, hiện tại lại có con riêng, tiểu hoàng hậu chắc chắn lại càng không vui vẻ gì.
Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy lúc này không nên nói lời gì chọc tức tiểu hoàng hậu mới là tốt nhất.
Hoàng đế bệ hạ đang phiền muộn. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi nhất thời tùy hứng để Lý Lộc trực tiếp nói ra chuyện này. Nhưng đây không phải lỗi của hắn, hoàn toàn tại cái tên Lý Lộc ngu xuẩn kia, coi như hắn hỏi, tên ngu xuẩn kia nên nghĩ ra biện pháp ứng phó trước không được sao?
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ liếc nhìn thư ký cao cấp nhà mình cực kỳ khó chịu.
Hoàng đế bệ hạ tự cho rằng hành vi xin lỗi của hắn đã kết thúc thành công rực rỡ. Đang chuẩn bị tỏ tình thì bị thư ký của mình phá hoại nên kết cục là hoàn toàn thất bại.
Có điều lúc này hắn không thể cố gắng tỏ tình thêm lần nữa được, bởi vì sau khi hai nữ nhân của Tôn gia hồi cung nghe nói Thục phi mang thai, tính tình bọn họ sẽ lập tức bạo phát.
Đương nhiên sẽ không chỉ hai người, thậm chí toàn bộ hậu cung đều bởi vì bụng của Thục phi mà nổi lên mưa gió bão bùng.
Chỉ là hết thảy các sự tình này đều không liên quan hoàng hậu nương nương. Mỗi ngày hoàng hậu nương nương làm ổ trong cung Trường Hoa xem bộ kịch mới chiếu gần đây tên là “ Cuộc chiến bảo vệ long thai”. Bộ kịch ấy khiến nàng cực kỳ vui vẻ. Bây giờ tổng kết lại phản ứng của toàn bộ hậu cung đối với việc Thục phi mang long thai chia làm bốn loại.
Loại đầu tiên đương nhiên là bảo vệ long thái. Thái độ này cũng chia làm hai loại tình huống, Thục phi muốn sinh con ra rồi tự mình nuôi, một loại khác chính là chờ Thục phi sinh ra sau đó ghi dưới tên mình, không cần đẻ vẫn có hoàng tử.
Loại thứ hai chính là, kiên quyết, nhất định, phải, giết, chết, long, thai!
Loại thứ ba, ngồi đợi Tôn Quý phi ra tay.
Loại thứ tư, Tôn Quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy mà không có long thai. Số lần thị tẩm của Thục phi từ trước đến nay cộng lại chưa đầy một bàn tay lại mang được long thai. Điều này quả thực khó có thể tin được!
Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải của hoàng đế, hoặc là nàng ta giả vờ mang thai. Con điếm nhỏ Thục phi nhà ngươi cứ chờ đấy, bản cung nhất định vạch trần ngươi —— Đến từ quý phi nương nương đang nghiến răng nghiến lợi?.
Sau đó quý phi nương nương lại tiếp tục quấn lấy hoàng đế bệ hạ, khôi phục cuộc sống sinh hoạt lúc trước, mỗi ngày đều đón hoàng đế lúc tan tầm, một mặc nàng ta muốn níu kéo hoàng đế không cho hắn đến thăm hỏi Thục phi, tuy rằng hoàng đế ngay lúc đầu đã không có ý định đi. Mặt khác phái người đi tra rõ xem Thục phi cùng thị vệ nào cho hoàng đế mọc sưng.
Còn một điều nữa, nếu mà Thục phi thật đúng là mang long thai, chẳng có lý nào Thục phi chỉ nhận được một ít mưa móc đã mang thai mà Quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy lại không có gì. Điều đó thật không có cơ sở khoa học. Hơn nữa việc này ngầm biểu thị rõ ràng hạt giống của hoàng thượng không có vấn đề mà vấn đề nằm ở mảnh đất của quý phi.
Cho nên trong lòng Tôn Quý phi cực kỳ hận Thục phi, dường như Thục phi đang vả thẳng vào mặt Tôn Quý phi, mà còn đánh cho nàng ta sưng hết mặt mày. Tôn Quý phi không bị tức chết mới là lạ.
Thục phi có mang làm tổ ở trong cung Nhu Nghi đang chiến đấu bảo vệ long thai. Cũng may nhà Thục phi cũng là dòng dõi có quyền thế nên các cung nữ bên người nàng đều rất trung thành. Vì thế mỗi ngày các nàng đều phải đối phó với các loại đồ ăn thức uống bị bỏ thuốc, vải vóc ngâm thuốc nước, đồ sứ bôi hoa hồng ( một loại thuốc gây sinh non) cùng nhiều loại thủ đoạn khác nữa, bởi vì rất quen thuộc nên hóa giải rất nhẹ nhàng.
Nhưng có điều chỉ có thể đề phòng bởi trước mắt Thục phi không đủ sức để phản kích. Nhưng chẳng ai có thể chịu được trộm cứ nhìn chằm chằm mình, theo cách nghĩ của Tạ hoàng hậu, ngày Thục phi phản đòn đã không xa nữa.
Đương nhiên trong lúc xem kịch hay, Tạ hoàng hậu cũng tỉ mỉ sai người chú ý phản ứng của nữ chính. Kết quả khiến cho Tạ hoàng hậu rất bất ngờ, nữ chính lại không có phản ứng gì.
Phải đến ngày hôm sau, Tạ hoàng hậu mơ mơ màng màng tỉnh lại trên xe ngựa mới biết được, hoàng đế bệ hạ hồi cung ngay trong đêm. Hơn nữa, trong cả hậu cung mà hắn chỉ mang theo một mình nàng. Lại còn vào lúc nửa đêm, hắn không cho bọn nô tỳ làm nàng tỉnh giấc, trực tiếp đặt nàng lên xe ngựa.
Tạ hoàng hậu:
Bệ hạ vui vẻ là được rồi, ha ha.
Tâm tình hoàng đế bệ hạ cực kỳ rối rắm, cuối cùng hắn cũng đã trấn áp được thái hậu và Quý phi nên tâm tình hắn bây giờ quả thật không tệ. Hơn nữa hắn lại bỏ các nàng lại hành cung mà đi trước, càng nghĩ hắn càng cảm thấy khoái trá.
Thế nhưng sau khi vừa nghĩ tới tiểu hoàng hậu nhà mình, tâm tình khoái trá của hắn lập tức giảm đi rõ rệt.
Sau khi biết được sự thật về việc hoàng hậu rơi xuống sườn núi, hoàng đế bệ hạ mỗi lần nghĩ đến nàng lập tức lại rơi vào đống cảm xúc rối rắm, lùng bùng.
Nghĩ đến nguyên nhân nàng ngã xuống sườn núi, trong lòng hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Thế nhưng cứ nghĩ lại những việc mình làm sau khi nàng hồi cung, tâm tình hắn lập tức hỏng bét. Mặc dù hắn không hối hận, nhưng không có nghĩa là tiểu hoàng hậu không ghét bỏ hắn. Rõ ràng tiểu hoàng hậu sau nhiều ngày như vậy rồi vẫn luôn tránh mặt hắn đấy thôi.
Không có bậc thang để bước xuống, hoàng đế bệ hạ cũng không bỏ được sĩ diện để đi làm hòa với hoàng hậu, trong lòng hắn có thể không buồn phiền sao?
Thế nhưng buồn thì cũng chẳng có cách nào khác, Tạ hoàng hậu chẳng có ý tứ muốn giảng hòa với hắn. Mỗi ngày nàng chỉ ăn ăn uống uống rồi thuận tiện tính toán đi tính toán lại xác suất nàng lấy được Cảnh Hoan là bao nhiêu phần trăm.
Thế là hai người cứ như vậy, nước sông không phạm nước rồi cùng nhau hồi cung.
Tạ hoàng hậu tiếp tục lười biếng nằm ở cung Trường Hoa, bởi vì thái hậu nương nương và Tôn Quý phi vẫn còn đang trên đường hồi cung cho nên toàn bộ hậu cung trở nên cực kỳ thanh tịnh. Vì quá yên bình nên hoàng đế bệ hạ lại bắt đầu có ý nghĩ xấu.
Không thể nhịn.
Nàng muốn giữ tấm thân trong trắng cho Cảnh Hoan có được hay không?
Gả lần thứ hai nàng đã cảm thấy rất có lỗi với Hoan Hoan, chí ít nàng cũng muốn giữ được trinh tiết.
Vì vậy sau khi hoàng đế bệ hạ đến Cung Trường Hoa, hắn lập tức nhìn thấy Tạ hoàng hậu không hề che giấu vẻ mặt phòng bị. Hoàng đế bệ hạ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn chỉ có thể dùng một gương mặt lạnh lùng ngồi đối diện nàng. Hắn chỉ sợ bản thân bốc đồng sẽ trực tiếp xin lỗi hoàng hậu. Điều đó tổn hại quá lớn đến uy nghiêm của hoàng đế.
Hai người cứ ngồi im lặng nhìn nhau. Ban đầu thần kinh của Tạ hoàng hậu còn bị kéo căng như dây đàn, sợ hắn mở miệng nói một câu như “đêm nay ngươi thị tẩm”, hay tuyên bố các loại kiểu như “trẫm ân ái với ngươi chính là vinh hạnh của ngươi”. Có điều chờ trong chốc lát mà hắn vẫn là không lên tiếng, mơ hồ mà cảm thấy kỳ quái.
Vì tò mò nên nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hoàng đế bệ hạ nhất định là bị nữ chính làm cho điên đảo nên mới đến chỗ nàng xin thỉnh giáo các loại bí tịch đã thất truyền như là “36 kế cưa gái”, “Làm thế nào có thể thấu hiểu tâm tình”, “Bảy mươi hai chiêu tán tỉnh con gái”, nếu lỡ hắn hỏi, nàng có nên nói cho hắn biết hay không?
Tạ hoàng hậu với trí tưởng tượng phong phú đã đột phá chân trời vượt đến tầm vũ trụ, mà hoàng đế bệ hạ kỳ thật nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai vấn đề:
- Làm sao vừa không mất đi uy nghiêm mà lại vừa có thể xin lỗi được hoàng hậu của mình cùng với việc làm thế nào dưới tình huống hắn có vô số vợ bé lại vẫn có thể làm cho vợ cả tin tưởng chỉ có nàng mới là tình yêu đích thực của hắn.
Cân nhắc một hồi lâu, hoàng đế bệ hạ rốt cục ho nhẹ, sắc mặt trầm xuống, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì:
- Sự tình lần trước, trẫm không muốn so đo nhiều nữa, tuy nhiên ngươi vẫn phải nhớ kỹ về sau không được phép gặp mặt Cảnh Hoan nữa!
Tạ Bích Sơ sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được hắn đang nói cái gì, sau đó khóe mắt nàng giật giật. Nàng phải cực kỳ cố gắng mới không trợn trắng mắt nhìn hắn.
Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, mặc dù về việc hắn cắn nàng một cái khiến nàng cảm thấy rất phiền, nhưng cầu ngươi đừng nhắc đến nữa có được hay không?
Lại còn sau này bất kể có chuyện gì n cũng không cho phép nàng gặp mặt Cảnh Hoan, nàng đương nhiên không đồng ý!
Nàng làm sao có thể đồng ý với chồng cũ về sau sẽ không gặp mặt chồng tương lai của mình cơ chứ?
Thế nhưng chưa giờ hai người vẫn chưa ly hôn, cho nên đối mặt người chồng hiện tại, Tạ hoàng hậu vẫn không thể tránh khỏi có chút sợ hãi, chuyện ngoại tình thật sự khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Thế là Tạ hoàng hậu ậm ừ một lúc mới nói:
- Lúc trước chưa gặp qua được vài lần, mà về sau cũng không có cơ hội gặp lại.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ lại cảm thấy rất đúng, mà tiểu hoàng hậu đã nói như vậy nghĩa là nàng đồng ý với lời của hắn. Nói cách khác, nàng đã tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, vấn đề thứ nhất đã giải quyết thuận lợi.
Bây giờ bắt đầu giải quyết vấn đề thứ hai.
Làm như thế nào biểu đạt được ý tứ tiểu hoàng hậu là người vợ duy nhất ở trong lòng hắn đây? Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói:
- Ngươi là hoàng hậu của trẫm, là vợ cả của trẫm, mặc kệ lúc trước ngươi vì nguyên nhân gì mà tiến cung, nhưng hiện tại ngươi cũng đã vào cung rồi. Như vậy, ngươi phải gánh vác trên vai trách nhiệm hoàng hậu, trẫm sẽ tôn trọng và bảo vệ ngươi. Ngươi không cần phải lo lắng, ngươi không giống các nàng.
Tạ Bích Sơ trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu tình của hoàng đế bế, đợi hắn nói ra từng chữ, từng chữ một, nàng cảm thấy hơi choáng váng. Từng lời hắn nói mạch lạc rõ ràng nhưng tại sao nàng lại không hiểu được chút nào. Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc muốn nói về cái gì vậy?
Nàng là hoàng hậu đương nhiên khác biệt với những phi tần kia, vợ cả và vợ bé vốn không giống nhau, điều này còn cần hắn nói ra? Nàng không phải không có mắt, cũng chẳng phải thiểu năng mà không biết điều đấy?
Hoàng đế bệ hạ tỏ vẻ rất khẩn trương mà nhìn chằm chừm khuôn mặt nhỏ non nớt của hoàng hậu đang cực kỳ đờ đẫn mơ hồ. Trong lòng hắn cảm giác thất bại ngày càng nặng nề. Vì sao ngày đó hắn lại cảm thấy nàng mưu tính sâu xa có thể giả bộ che mắt người khác? Hắn chắc rằng bên ngoài nàng rất phòng bị người khác, thế nhưng bên trong nàng rất đơn thuần, không muốn nói là ngốc nghếch!
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi mà sao nàng vẫn không hiểu?
Chẳng lẽ hắn phải nói rõ rằng hắn rất quan tâm nàng, về sau hắn sẽ đối tốt với nàng? Mặc dù không thể chỉ sủng ái một mình nàng nhưng thường xuyên yêu thương nàng thì hắn vẫn có thể làm được!
Nhìn thấy ánh mắt hoàng đế bệ hạ càng ngày càng không ổn, Tạ hoàng hậu “ha ha” cười ngượng nghịu, gãi đầu mà đáp rằng:
- Dạ, thần thiếp đã hiểu...... ừm, đa tạ bệ hạ ạ......
Ánh mặt hoàng đế bệ hạ cực kỳ chán nản mà nhìn nàng, há miệng chuẩn bị nói tiếp thì bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào ầm ĩ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tạ hoàng hậu.
Hoàng đế bệ hạ đang thổ lộ tình cảm bị cắt ngang, hắn ngay lập tức dùng ánh mắt muốn giết người trừng mắt nhìn ra cửa, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lý Lộc, xảy ra chuyện gì?
Lý Lộc đang canh giữ ở ngoài cửa lập tức chạy vào, trước tiên liếc nhìn Tạ hoàng hậu, sau đó mới khom người đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng......
Lời sau đó lại không nói ra.
Hoàng đế bệ hạ rất bất mãn với hành vi giấu giếm của Lý Lộc. Trên thực tế chính là không tôn trọng tiểu hoàng hậu nhà mình. Vì thế hắn lạnh lùng ra lệnh:
- Hoàng hậu và trẫm là một, ngươi có lời gì không thể nói trước mặt hoàng hậu?
Lý Lộc liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ của hoàng hậu nương nương một lần nữa, cắn răng nhắm mắt lại, trả lời:- Khởi bẩm hoàng thượng, lúc nãy cung Nhu Nghi vừa phái người đến báo, Thục phi nương nương có thai!
Hoàng đế bệ hạ khẽ giật mình, không thể tin tưởng, thốt ra:
- Ngươi nói cái gì?
Tạ hoàng hậu ở bên cạnh so với hắn lại càng bất ngờ hơn:
- Thục phi có thai?
Kịch bản cũ thật sự đã hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng người đầu tiên trong hậu cung có thai là nữ chính, bởi vì tác giả là mẹ ruột không nỡ để con gái ruột lao tâm lao lực đi giải quyết những hoàng tử, công chúa mà không phải nàng sinh ra. Cho nên trước khi nữ chính có thai, hậu cung không có một ai mang thai, đương nhiên sau khi nữ chính có thai lại càng không ai có khả năng có thai nữa.
Có phải vầng sáng của nữ chính quá tốn năng lượng nên bị ngươi khác tạm thời đóng lại không nhỉ?
Hoàng đế bệ hạ lấy lại tinh thần nhìn tiểu hoàng hậu nhà mình, sau khi kinh ngạc liền trở nên trầm tư, hắn cảm thấy hơi khó thở. Tiểu hoàng hậu vốn không thích hắn có nhiều vợ bé, hiện tại lại có con riêng, tiểu hoàng hậu chắc chắn lại càng không vui vẻ gì.
Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy lúc này không nên nói lời gì chọc tức tiểu hoàng hậu mới là tốt nhất.
Hoàng đế bệ hạ đang phiền muộn. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi nhất thời tùy hứng để Lý Lộc trực tiếp nói ra chuyện này. Nhưng đây không phải lỗi của hắn, hoàn toàn tại cái tên Lý Lộc ngu xuẩn kia, coi như hắn hỏi, tên ngu xuẩn kia nên nghĩ ra biện pháp ứng phó trước không được sao?
Ánh mắt hoàng đế bệ hạ liếc nhìn thư ký cao cấp nhà mình cực kỳ khó chịu.
Hoàng đế bệ hạ tự cho rằng hành vi xin lỗi của hắn đã kết thúc thành công rực rỡ. Đang chuẩn bị tỏ tình thì bị thư ký của mình phá hoại nên kết cục là hoàn toàn thất bại.
Có điều lúc này hắn không thể cố gắng tỏ tình thêm lần nữa được, bởi vì sau khi hai nữ nhân của Tôn gia hồi cung nghe nói Thục phi mang thai, tính tình bọn họ sẽ lập tức bạo phát.
Đương nhiên sẽ không chỉ hai người, thậm chí toàn bộ hậu cung đều bởi vì bụng của Thục phi mà nổi lên mưa gió bão bùng.
Chỉ là hết thảy các sự tình này đều không liên quan hoàng hậu nương nương. Mỗi ngày hoàng hậu nương nương làm ổ trong cung Trường Hoa xem bộ kịch mới chiếu gần đây tên là “ Cuộc chiến bảo vệ long thai”. Bộ kịch ấy khiến nàng cực kỳ vui vẻ. Bây giờ tổng kết lại phản ứng của toàn bộ hậu cung đối với việc Thục phi mang long thai chia làm bốn loại.
Loại đầu tiên đương nhiên là bảo vệ long thái. Thái độ này cũng chia làm hai loại tình huống, Thục phi muốn sinh con ra rồi tự mình nuôi, một loại khác chính là chờ Thục phi sinh ra sau đó ghi dưới tên mình, không cần đẻ vẫn có hoàng tử.
Loại thứ hai chính là, kiên quyết, nhất định, phải, giết, chết, long, thai!
Loại thứ ba, ngồi đợi Tôn Quý phi ra tay.
Loại thứ tư, Tôn Quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy mà không có long thai. Số lần thị tẩm của Thục phi từ trước đến nay cộng lại chưa đầy một bàn tay lại mang được long thai. Điều này quả thực khó có thể tin được!
Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải của hoàng đế, hoặc là nàng ta giả vờ mang thai. Con điếm nhỏ Thục phi nhà ngươi cứ chờ đấy, bản cung nhất định vạch trần ngươi —— Đến từ quý phi nương nương đang nghiến răng nghiến lợi?.
Sau đó quý phi nương nương lại tiếp tục quấn lấy hoàng đế bệ hạ, khôi phục cuộc sống sinh hoạt lúc trước, mỗi ngày đều đón hoàng đế lúc tan tầm, một mặc nàng ta muốn níu kéo hoàng đế không cho hắn đến thăm hỏi Thục phi, tuy rằng hoàng đế ngay lúc đầu đã không có ý định đi. Mặt khác phái người đi tra rõ xem Thục phi cùng thị vệ nào cho hoàng đế mọc sưng.
Còn một điều nữa, nếu mà Thục phi thật đúng là mang long thai, chẳng có lý nào Thục phi chỉ nhận được một ít mưa móc đã mang thai mà Quý phi được sủng ái nhiều năm như vậy lại không có gì. Điều đó thật không có cơ sở khoa học. Hơn nữa việc này ngầm biểu thị rõ ràng hạt giống của hoàng thượng không có vấn đề mà vấn đề nằm ở mảnh đất của quý phi.
Cho nên trong lòng Tôn Quý phi cực kỳ hận Thục phi, dường như Thục phi đang vả thẳng vào mặt Tôn Quý phi, mà còn đánh cho nàng ta sưng hết mặt mày. Tôn Quý phi không bị tức chết mới là lạ.
Thục phi có mang làm tổ ở trong cung Nhu Nghi đang chiến đấu bảo vệ long thai. Cũng may nhà Thục phi cũng là dòng dõi có quyền thế nên các cung nữ bên người nàng đều rất trung thành. Vì thế mỗi ngày các nàng đều phải đối phó với các loại đồ ăn thức uống bị bỏ thuốc, vải vóc ngâm thuốc nước, đồ sứ bôi hoa hồng ( một loại thuốc gây sinh non) cùng nhiều loại thủ đoạn khác nữa, bởi vì rất quen thuộc nên hóa giải rất nhẹ nhàng.
Nhưng có điều chỉ có thể đề phòng bởi trước mắt Thục phi không đủ sức để phản kích. Nhưng chẳng ai có thể chịu được trộm cứ nhìn chằm chằm mình, theo cách nghĩ của Tạ hoàng hậu, ngày Thục phi phản đòn đã không xa nữa.
Đương nhiên trong lúc xem kịch hay, Tạ hoàng hậu cũng tỉ mỉ sai người chú ý phản ứng của nữ chính. Kết quả khiến cho Tạ hoàng hậu rất bất ngờ, nữ chính lại không có phản ứng gì.
Phải đến ngày hôm sau, Tạ hoàng hậu mơ mơ màng màng tỉnh lại trên xe ngựa mới biết được, hoàng đế bệ hạ hồi cung ngay trong đêm. Hơn nữa, trong cả hậu cung mà hắn chỉ mang theo một mình nàng. Lại còn vào lúc nửa đêm, hắn không cho bọn nô tỳ làm nàng tỉnh giấc, trực tiếp đặt nàng lên xe ngựa.
Tạ hoàng hậu:
Bệ hạ vui vẻ là được rồi, ha ha.
Tâm tình hoàng đế bệ hạ cực kỳ rối rắm, cuối cùng hắn cũng đã trấn áp được thái hậu và Quý phi nên tâm tình hắn bây giờ quả thật không tệ. Hơn nữa hắn lại bỏ các nàng lại hành cung mà đi trước, càng nghĩ hắn càng cảm thấy khoái trá.
Thế nhưng sau khi vừa nghĩ tới tiểu hoàng hậu nhà mình, tâm tình khoái trá của hắn lập tức giảm đi rõ rệt.
Sau khi biết được sự thật về việc hoàng hậu rơi xuống sườn núi, hoàng đế bệ hạ mỗi lần nghĩ đến nàng lập tức lại rơi vào đống cảm xúc rối rắm, lùng bùng.
Nghĩ đến nguyên nhân nàng ngã xuống sườn núi, trong lòng hắn cảm thấy rất ngọt ngào. Thế nhưng cứ nghĩ lại những việc mình làm sau khi nàng hồi cung, tâm tình hắn lập tức hỏng bét. Mặc dù hắn không hối hận, nhưng không có nghĩa là tiểu hoàng hậu không ghét bỏ hắn. Rõ ràng tiểu hoàng hậu sau nhiều ngày như vậy rồi vẫn luôn tránh mặt hắn đấy thôi.
Không có bậc thang để bước xuống, hoàng đế bệ hạ cũng không bỏ được sĩ diện để đi làm hòa với hoàng hậu, trong lòng hắn có thể không buồn phiền sao?
Thế nhưng buồn thì cũng chẳng có cách nào khác, Tạ hoàng hậu chẳng có ý tứ muốn giảng hòa với hắn. Mỗi ngày nàng chỉ ăn ăn uống uống rồi thuận tiện tính toán đi tính toán lại xác suất nàng lấy được Cảnh Hoan là bao nhiêu phần trăm.
Thế là hai người cứ như vậy, nước sông không phạm nước rồi cùng nhau hồi cung.
Tạ hoàng hậu tiếp tục lười biếng nằm ở cung Trường Hoa, bởi vì thái hậu nương nương và Tôn Quý phi vẫn còn đang trên đường hồi cung cho nên toàn bộ hậu cung trở nên cực kỳ thanh tịnh. Vì quá yên bình nên hoàng đế bệ hạ lại bắt đầu có ý nghĩ xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.