Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 137: Chương 90.2

Tẫn Tương Tư

15/01/2019

Trung thu yến rất nhanh kết thúc, theo lý Hoàng đế còn phải ở lại cùng với mẫu thân và đám tiểu thiếp lớn nhỏ cùng nhau ngắm trăng, đáng tiếc hoàng đế bệ hạ căn bản không có suy nghĩ kia. Sau khi một mình trở về Thừa Thiên cung, nhìn một hồi cung điện trống rỗng đột nhiên cảm thấy u buồn.

Hoàng đế bệ hạ tâm trạng càng không tốt, theo thói quen sẽ tìm tiểu Hoàng hậu nhưng bước chân vừa nhấc, lúc này mới nhớ ra, tiểu Hoàng của mình còn đang ở Đại Giác Tự căn bản chưa trở lại.

Càng không thấy được thì càng muốn gặp, Hoàng đế bệ hạ đứng ngồi không yên một hồi rốt cuộc không nhịn được gọi Lý Lộc tới: “Chuẩn bị một chút, trẫm muốn xuất cung.”

Lý Lộc sợ ngây người, lắp bắp nói: “Hoàng thượng, điều này, thời gian bây giờ cũng không còn sớm....”

“Nói linh tinh gì thế?” Lòng hoàng đế bệ hạ đang xao động nghe vậy không còn kiên nhẫn quát lớn: “Trầm không chỉ muốn xuất cung mà còn phải đi ra khỏi thành, còn không mau đi sắp xếp! Nhớ mang theo bánh trung thu ở Ngự Thiện Phòng, còn nữa, chọn vài món đồ xinh xắn dễ thương trong tư khố của Trẫm mang theo.”

Làm thái giám tổng quản gương mẫu hiệu suất thi hành vô cùng nhanh, Lý Lộc nhanh chóng sắp xếp xong tất cả cùng hoàng đế bệ hạ bốc đồng lặng lẽ chạy ra hoàng cung.

Tạ Bích Sơ hoàn toàn không ngờ tới đã trễ thế này hoàng đế bệ hạ còn có thể ra khỏi thành. Nàng ở trong chùa nhiều ngày như vậy, tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại, Trung thu cho nên không muốn hồi cung hoàn toàn là bởi vì không muốn dính tới mấy chuyện phiền lòng hậu cung thôi.

Cho nên đợi sau khi nàng mở cửa thấy hoàng đế bệ hạ vô cùng kinh hãi: “Bệ hạ?!”

Mà Cảnh Diệp cũng vô cùng giật mình, lúc hắn biết tiểu hoàng hậu nhà mình đến Đại Giác Tự, mặc dù cũng không hiểu nàng luôn thích ỷ lại Tạ tể tướng như vậy đột nhiên lại muốn đến chùa, nhưng cũng không nghĩ tới, chỉ mới có nửa năm không gặp nàng dường như đã biến thành một bộ dạng khác.

Hắn vừa bước vào cửa nhịn không được kéo nàng sang bên cạnh cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, giọng nói hoàn toàn không tin:

“Thanh Ngọc sao gầy nhiều như vậy?”

Tạ Bích Sơ sửng sốt một chút, mấy ngày nay nàng vẫn luôn không soi gương, tóc đều bới lên nhét vào nón, nghe vậy cười nói: “Gầy xuống không tốt sao, lúc trước mặt toàn là thịt, khó coi.”

Cảnh Diệp nhẹ nhàng vuốt ve gò mà của nàng, thường ngày hai má toàn thịt mà hôm này đã gầy bớt đi, cằm mượt mà trở nên góc cạnh. Khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ lại càng nhỏ hơn làm nổi bật cặp mắt hạnh tròn vo hơn, nhìn qua cả khuôn mặt so với dáng vẻ trẻ con trước kia rõ ràng đã thành thục hơn.

Nhưng những thay đổi này chỉ vẻn vẹn trong thời gian nửa tháng, trong mắt Cảnh Diệp hiện lên một tia thương tiếc, ngồi xuống cánh tay kéo nàng, ôm nàng ngồi lên trên chân mình, cúi đầu chống lên nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Thanh Ngọc có chuyện gì không vui sao, hay là nói cho trẫm nghe xem?”

Tạ Bích Sơ ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu nói: “Không có chuyện gì không vui,” nàng dừng một chút, hình như sợ Cảnh Diệp hỏi lại, bổ sung nói: “Cũng chỉ là không có chuyện gì vui thôi.”

“Nói dối,” Cảnh Diệp hạ thấp thanh âm, thật giống như đang nỉ non bên tai nàng: “Nếu như không có gì không vui thì tại sao có thể gầy nhiều như vậy?”

Tạ Bích Sơ rũ mắt, tầm mắt rới xuống vạt áo hắn, áo bào màu đen, bên cạnh vạt áo dùng chỉ bạc phác họa hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, nàng nghe mình nhẹ nhàng cười, nói: “Có lẽ là bởi vì, ta trưởng thành thôi.”

Cảnh Diệp nghe vậy cũng cười khẽ theo: “Ngược lại đúng là có lý, chỉ là Thanh Ngọc đã trưởng thành, trẫm cũng nên chọn một ngày tốt để cùng Thanh Ngọc động phòng, sớm ngày sinh hạ con trai trưởng, trẫm có thể nuôi dạy hắn thật tốt.”

Đề tài thường ngày hết sức bài xích chỉ là hôm nay nghe được cảm giác không thích cũng không có, thực là không biết là mất cảm giác hay sao cũng được. Nàng vốn là hoàng hậu, là thê tử của hắn mà phải không? Trượng phu của nàng muốn cùng nàng sinh con, căn bản cũng chẳng có gì không đúng.”

Nếu như nàng đã đến xã hội này, vốn dĩ nàng cũng nên tuân thủ quy tắc của xã hội này, xuất giá tòng phu, nàng lại nóng đầu khăng khăng muốn theo đuổi tình yêu đích thực gì đó, cuối cùng lại bị tình yêu đích thực đánh cho một cái, hung hăng mắng nàng một câu:

Không biết thẹn!

Nàng đúng là không biết thẹn, mà cho dù ở hiện đại, hành vi vượt quá giới hạn này cũng là không biết thẹn.



Nàng tựa vào lồng ngực hắn lẳng lặng nghe hắn nói: “.... Thai của Tĩnh Mỹ nhân rất tốt, hôm nay trong dạ yến trung thu, Hồng Y cũng phát hiện là có thai.... Thái hậu nói muốn chọn phi cho Tĩnh Vương hắn cũng đã đồng ý. Cho nên chúng ta phải nhanh lên, đừng chờ tới lúc Tĩnh vương thế tử ra đời mà con trai trưởng của trẫm vẫn chưa được sinh ra. Trẫm chắc chắn sẽ phạt ngươi!”

Trong đầu “Ong ong”, đầu nàng đau như muốn nứt, cảm giác mình không nghe thấy gì cả, nhưng lời Cảnh Diệp rõ ràng chui vào tai nàng: Thái hậu nói muốn chọn phi cho Tĩnh Vương, hắn cũng đã đồng ý....

Nàng theo bản năng che tim nhưng không hề đau một chút nào.

Cảnh Diệp nói xong không nghe thấy âm thanh của nàng, cúi đầu mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt tựa như trong suốt, hắn nhíu mày, đưa tay sờ trán nàng: “Thanh Ngọc sao vậy, bị ốm sao?”

Tạ Bích Sơ mỉm cười đưa tay cầm lấy tay hắn, ngửa đầu nói: “Bệ hạ đừng gấp, cũng chỉ là mấy ngày trước bị nhiễm lạnh. Bây giờ đã tốt hơn kha khá rồi, chỉ là thân thể có chút yếu thôi.”

Cảnh Diệp chợt hiểu: “Tiểu lừa gạt, mới vừa rồi còn nói là bởi vì trưởng thành, thì ra là bởi vì bị bệnh. Ngươi đó, ngã bệnh sao không hồi cung, ở trong chùa kham khổ sao có thể dưỡng thân thể tốt được?”

Hắn dừng một chút, thở dài nói: “Trẫm biết ngươi không thích những thứ phức tạp trong cung nhưng ngươi là hoàng hậu của trầm, vốn là phải gánh vác những chuyện kia. Cứ ở ngoài cung nhiều như vậy cũng không phải là cách.”

Tạ Bích Sơ trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng từ từ mở miệng, từng câu từng chữ khác thường nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Bệ hạ, người có từng nghĩ định phế hậu không?”

Cảnh Diệp sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nó,” Tạ Bích Sơ ngước đầu nhìn hắn bằng ánh mắt trịnh trọng: “Ta nói, xin hoàng thượng phế hậu.”

Cảnh Diệp đột nhiên đứng lên, buông Tạ Bích Sơ ra, lúc này mới hỏi một câu nữa: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”

Tạ Bích Sơ từ từ gật đầu một cái, tầm mắt hơi rũ xuống: “Ta hiểu rất rõ, ta hiểu rõ ta đang nói gì, bởi vì ta làm không được. Bệ hạ nói rất đúng, ở ngoài cung không phải là cách. Nhưng ta thực sự không muốn hồi cung, ta cũng không biết cách quản lý hậu cung, ta cũng không muốn cùng các nàng đấu đá lục đục. Huống chi, phụ thân cũng muốn từ quan rồi, hoàng quyền trong tay bệ hạ cũng dần ổn định....”

“Im miệng!” Cảnh Diệp quát lớn, nhắm mắt lại, mặc dù đã cố gắng hòa hoãn nhưng lời nói ra vẫn cứng rắn: “Thanh Ngọc là đang oán trẫm?”

Tạ Bích Sơ lắc lắc đầu nói: “Ta không có, ta sinh ra ở Tạ gia vốn là mệnh của ta, ta chấp nhận. Chỉ hi vọng bệ hạ nể tình ta vẫn khéo léo nghe lời mà để nửa đời còn lại có thể không sống trong nơi phức tạp như vậy.”

“Nói đến cùng cũng là ngươi cảm thấy nữ nhân của trẫm quá nhiều, nếu như trẫm không chạm vào các nàng, thậm chí giải tán hậu cung thì sao?”

Tạ Bích Sơ đưa tay nắm lấy nắm tay đang siết chặt của hắn, ngửa đầu nhìn ánh mắt tức giận của hắn, nhàn nhạt lắc đầu: “Bệ hạ không thể, cũng sẽ không làm vậy, bệ hạ mặc dù nặng tình nhưng cũng không quan trọng hơn giang sơn Đại Hằng, nếu không thì cũng không lập ta làm hậu ngay lúc yêu thích Tôn quý nhân, cũng sẽ không quan tâm tình cảm từ nhỏ đến lớn cùng với Tôn quý nhân mà chèn ép Tôn gia.”

Thấy hắn mở miệng muốn nói chuyện, nàng đã tiến lên một bước tiếp tục nói: “Nhưng cũng chính như vậy mới là hoàng đế hợp lệ. Trời cao chính là công bằng như vậy, muốn có bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu, bệ hạ đứng cao như vậy, thứ muốn nắm trong tay càng nhiều thì càng bỏ qua càng nhiều.

“Nhưng bệ hạ không cần vì ta mà vứt bỏ cái gì bởi vì bệ hạ chưa bao giờ dựa dẫm vào ta cái gì, bệ hạ có được đều do phụ thân trả.”

Ánh mắt Cảnh Diệp sáng quắc: “Trẫm muốn lấy được nàng, muốn có một đứa con trai trưởng cùng nàng, như vậy đủ rồi sao?”

Tạ Bích Sơ cười nhạt: “Tạ gia truyền thừa trăm năm, bệ hạ hy vọng con mình sau khi con mình kế vị cũng lo lắng ngoại thích công cao át chủ sao?”

Cảnh Diệp yên lặng nhìn nàng, một hồi lâu mới chợt cười nhẹ: “Nếu như là một năm trước nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Nàng quả nhiên đã thay đổi, từ lần bị Hồng Y làm cho tức bệnh,” ngón tay của hắn nắm lấy cằm nàng, lạnh nhạt nói: “Là bởi vì trẫm khiến nàng thất vọng sao? Rõ ràng lúc trước lúc nàng nhìn trẫm tâm ý rõ ràng như vậy.”

Tạ Bích Sơ khẽ mỉm cười, nụ cười có chút mơ hồ: “Bệ hạ, người rồi cũng sẽ thay đổi bởi vì mỗi ngày trải qua đau khổ của cuộc đời, biết đau rồi con người rồi cũng sẽ trưởng thành.”

Cảnh Diệp nhìn nàng thật sâu, vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cái, vừa nói: “Thanh Ngọc như vậy lại tốt hơn. Ban đầu Thanh Ngọc mới vừa vào cung, trẫm mắt thấy Thái hậu đoạt phượng ấn của Thanh Ngọc, quý phi đoạt cung quyền nhưng tại sao trẫm không mở miệng? Chính là bởi vì trẫm hi vọng Thanh Ngọc có thể đoạt lại một lần nữa, chỉ có như vậy Thanh Ngọc mới có thể quản tốt hậu cung. Nếu như không đoạt lại được, cho dù cầm Phượng ấn cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng trao cung quyền cho các nàng.”

“Trẫm chính là yêu thích Thanh Ngọc tinh khiết khéo léo đó, nhưng cũng biết Thanh Ngọc như vậy căn bản không thể đứng bên cạnh trẫm. Chỉ có Thanh Ngọc bây giờ, Thanh Ngọc có thể đứng trước trẫm thẳng thắn nói chuyện mới có tư cách sóng vai cùng trẫm. Thanh Ngọc mà trẫm chờ đợi, nàng nói, trẫm có thể buông tay sao?”



“Trẫm sẽ không buông tay.”

Hắn lạnh nhạt nói xong vừa xoay người vừa nói: “Nàng tốt nhất nên suy nghĩ một chút, trẫm ở trong cung chờ nàng.”

Cửa lại mở ra rồi đóng lại một lần nữa, tiếng bước chân nhỏ nhẹ trong bóng đêm yên tĩnh càng ngày càng xa, trong nhà an tĩnh như vậy khiến âm thanh của nàng nổi bật rõ ràng như vậy:

“Ta cảm thấy như vậy không tốt, ta hi vọng có người thay ta ngăn trở tất cả bụi bẩn thế tục để cho ta mãi mãi không bị thương tổn, nhưng mà, đã muộn.”

Cũng chỉ là vọng tưởng.

Khi hắn phủ nhận những ngọt ngào mà nàng nghĩ, khi hắn nhục mạ nàng không biết thẹn, khi hắn vì trốn tránh nàng mà đáp ứng nạp phi.

Chỉ là sợ nàng sẽ tiếp tục quấn lấy hắn mà thôi.

Khóe miệng Tạ Bích Sơ nở ra một nụ cười khinh thường, muốn mắng một câu “Tự cho là đúng, tự cao tự đại” nhưng chỉ mấp máy môi không phát ra âm thanh gì.

Hoàng đế bệ hạ chỉ nói chờ nàng, cũng không bắt ép yêu cầu nàng lúc nào hồi cung, Tạ Bích Sơ không còn gánh nặng cứ tiếp tục sống ở đây. Lời nói ra, nàng không muốn tiếp tục ứng phó gì nữa, những gì hắn muốn cứ để cho hắn tiếp tục chờ đi.

Chỉ là Tạ Bích Sơ thường ngày ngăn cách với thế tục trừ tin tức của Tạ Dịch Giang, cái gì cũng không quan tâm rốt cuộc lại tiếp thu các tin tức lớn nhỏ trong thành, mỗi ngày đều do người bên cạnh Mục Niên nói lại cho nàng.

Mục Niên chính là người do Trữ Mặc đặc biệt chọn để bảo vệ, thấy nàng vô ý hỏi chuyện ở trong thành, trong lòng lập tức hiểu thực tế nàng đang muốn biết tin gì.

Trong thư hồi âm với Trữ Mặc thương lượng một hồi, những tin tức quan trọng trog hoàng cung trong thành đều truyền tới, chỉ riêng Tĩnh Vương, tất cả đều không tỉ mỉ rõ ràng. Ví dụ như chuyện Tĩnh Vương tuyển phi cũng nói rõ nhưng những tin tức tuyển thế nào, lúc nào tuyển lại hoàn toàn không rõ.

Tạ Bích Sơ mới bắt đầu còn chưa chú ý tới nhưng qua vài lần liền hiểu, cười nhẹ một tiếng liền bỏ qua, nói mới Mục Niên: “Ta chỉ muốn biết hắn không chịu chấp nhận ta tốt như vậy cuối cùng có thể lấy loại người không đứng đắn như thế nào.”

Nàng nói xong bản thân cũng nở nụ cười, sau đó, tin tức về Tĩnh Vương cũng không hàm hồ không rõ nữa chỉ là Tạ Bích Sơ cũng rất ít khi xem.

Cần gì phải xem chứ, nàng cũng không cách nàng thay đổi, cũng sẽ không thay đổi. Hắn muốn đẩy nàng ra khỏi cuộc đời của hắn, nếu như vậy thì nàng tác thành cho hắn thì thế nào coi như là chuyện cuối cùng vì nàng thích hắn mà nàng làm.

Sau này, cuộc sống của mình, tự mình sống tốt.

Sau này nghe nói sau “Thưởng quế yến” quyết định chọn Tam cô nương chi thứ hai của Tôn gia, Tạ Bích Sơ lại cau mày.

Mục Niên nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Sau khi Tôn Khải Xương trúng gió, Tôn gia không còn người nào áp chế, Tôn phu nhân xưa nay bị Tôn Khải Xương ái thiếp diệt thê, giờ phút này cũng không muốn ra ngoài chủ trì cục diện, Tôn gia càng lộn xộn.”

“Sau khi Tôn Khải Thịnh đang tại nhiệm bị cách chức vốn định hồi kinh định chất vấn Tôn Khải Xương thì đụng phải cục diện như vậy, nên nhân cơ hội đó nuốt lấy tiền tài thế lực của đại phòng Tôn gia, tự làm gia chủ rồi mới miễn cưỡng trấn an đại phòng.”

“Sau khi Tôn Khải Thịnh liên lạc với Thái Hậu, Thái hậu vốn đang muốn tìm cách để vực dậy Tôn gia, mặc dù trước đó không xem trọng Tôn Khải Thịnh nhưng cũng đành hết cách, chỉ có thể bắt đầu nâng đỡ hắn. Hơn nữa gặp ngay chuyện Tĩnh Vương nạp phi, Thái hậu lúc này mới tốn công sức bên ngoài, kín đáo dâng Tam nữ nhi của Tôn Khải Thịnh cho Tĩnh Vương.”

Tạ Bích Sơ ngồi bên cạnh bàn, nghe vậy ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ cũng đồng ý?”

“Hoàng thượng bên kia vẫn chưa có trả lời.”

Tạ Bích Sơ gật đầu một cái, có chút không hiểu ý của Cảnh Diệp, suy nghĩ một chút lại nói: “Tôn gia tam cô nương này là người như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook