Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 90: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
Tẫn Tương Tư
23/03/2017
Editor: Hijushima
Thân cây vốn dừng sát vách đá không biết sao đột nhiên di chuyển theo dòng nước, Tạ Bích Sơ hoảng loạn, nhưng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể mặc cho nó từ từ di chuyển, may mà tốc độ cũng không phải rất nhanh.
Thế nhưng điều may mắn này nhanh chóng biến mất. Chỗ bọn họ rơi xuống là khúc thứ hai của Cửu Khúc Long Môn Hạp1, nói cách khác nếu muốn di chuyển theo dòng sông, thì còn cần phải đi qua bảy khúc nữa, bởi vì địa thế nên khi dòng nước đi ngang qua những khúc cong này sẽ trở nên chảy xiết cực kỳ, giờ phút này tình hình Tạ Bích Sơ gặp phải đúng là như vậy.
Đường rẽ trước mặt gần như là góc vuông, ngay trước mặt là vách đá cao vút, nước sông đâm thẳng tới, đập vào vách đá tạo thành bọt sóng khổng lồ, sau đó bắn ngược trở về rồi tiếp tục đập vào, như thế mấy lần mới từ từ giảm lực nước, lúc này mới ngoan ngoãn chảy xuống theo địa thế.
Càng đến gần khúc cong, tốc độ nước chảy lại càng nhanh, thân cây mà Tạ Bích Sơ nằm cũng theo đó càng lúc càng trôi nhanh. Dường như sẽ lập tức đụng vào vách đá.
Nếu như đụng thẳng đứng vào, thì chỉ cần hai người ôm chặt thân cây, nhiều nhất bị sóng đánh thêm mấy lần mà thôi, nhưng nếu như thân cây đụng ngang, vậy thì hai người không chết cũng bị thương nặng.
Tạ Bích Sơ liếc mắt nhìn Cảnh Hoan vẫn ngủ mê không tỉnh như cũ, do dự một lát rồi vẫn không đánh thức hắn, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cứ như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, bây giờ nên làm gì?
Uổng nàng còn là một người hiện đại, người khác xuyên qua thì gần như vạn năng, nhưng nàng thì lại vô dụng như vậy, không có Cảnh Hoan, thế nhưng không làm được chuyện gì cả.
Nàng cắn chặt răng, cố nén sự chua xót đã cuồn cuộn đến lỗ mũi, đồng thời không ngừng tự nói với bản thân rằng phải trấn định, Cảnh Hoan cứu nàng. Bây giờ nàng cũng nhất định phải cứu Cảnh Hoan, cứ nghĩ vậy thế nhưng thật sự hơi hơi trấn định lại.
Nàng tìm kiếm bốn phía xem có cái gì có thể giúp một tay, vừa nhìn, lại thật sự bị nàng phát hiện ra một cây nhỏ bị nhổ tận gốc, cỡ hai bàn tay cầm vừa, quan trọng hơn là tán cây khá tươi tốt. Lá cây sum xuê bởi vì ngâm dưới nước nên vẫn còn màu xanh chứ chưa bị khô héo, kéo lại là có thể có sẵn một cái mái chèo.
Trong lòng Tạ Bích Sơ vui vẻ, thò người đưa tay ra kéo lại, nhưng bởi vì dòng nước chảy xiết nên nhiều lần làm cây nhỏ trượt khỏi tay, Tạ Bích Sơ sốt ruột, trực tiếp dùng chân ôm thân cây lớn, cả người nằm ngang trên mặt nước.
Ai biết bên này tay vừa bắt được cây nhỏ, bên kia cây lớn lắc lư một cái, thế nhưng tuột khỏi hai chân của nàng.
Khủng hoảng trong nháy mắt đánh úp vào trong lòng nàng, Tạ Bích Sơ mượn sức nâng của cây nhỏ, cánh tay khác dùng sức khua động, hai chân đạp một cái trong nước, rốt cuộc khó khăn bắt được đoạn cuối của thân cây lớn.
Cái giá phải trả là móng tay trên năm đầu ngón tay.
Tạ Bích Sơ tốn sức bò lên trên thân cây lớn một lần nữa, nhìn ngón tay đầm đìa máu tươi của mình hơi cười khổ, bàn tay trước giờ sống trong nhung lụa, đến lúc thật sự nguy hiểm lại vô dụng như vậy.
Thật may tiềm lực của con người là vô hạn.
Giống như nàng hai đời đều không biết bơi, nhưng mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, nàng vậy mà lại không cần học cũng biết làm sao để bơi lội.
Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, quên hết những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn vách đá gần ngay trước mắt, theo bản năng dùng sức nắm cây nhỏ được dùng làm mái chèo.
Cũng may phía trước thân cây lớn này có tán cây tươi tốt, phía sau có bộ rễ phát triển, lúc đụng vào vách đá cũng có cái để giảm xóc.
Lần đầu tiên đập thẳng vào nhanh chóng xảy ra, đầu có tán cây của thân cây lớn đụng mạnh vào vách đá, ngay sau đó bắn ngược trở về, trái tim Tạ Bích Sơ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ra sức khua cây nhỏ dùng làm chèo để duy trì thăng bằng, ngay lúc này, Cảnh Hoan vẫn ngủ mê man bị xóc nảy làm giật mình tỉnh lại.
Hắn nằm trên thân cây đang muốn ngồi thẳng dậy, Tạ Bích Sơ lập tức kinh sợ hô to: "Đừng động!"
Cả người Cảnh Hoan lập tức cứng ngắc không nhúc nhích.
Cây lớn bị bắn ngược trở về đụng vào vách đá khác, nhờ bộ rễ giảm xóc nên hai người cũng không bị tổn thương gì, hơn nữa lực nước chảy cũng giảm bớt rất nhiều, Tạ Bích Sơ nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm thấy cả người đều đang hơi phát run.
Nàng nuốt nước miếng, sau đó kéo ra một cái mỉm cười cứng ngắc với Cảnh Hoan: "Ngươi tỉnh rồi."
"Ừ." Cảnh Hoan gật đầu một cái, nhìn xung quanh, "Chúng ta đang ở đâu?" Hỏi xong phát hiện vấn đề của mình hơi bị ngu ngốc, bổ sung thêm một câu: "Là khúc thứ mấy?"
Tạ Bích Sơ nghẹn giọng một lát, sau đó nói: "Ta cũng không biết là thứ mấy, dù sao từ chỗ vừa nãy chúng ta dừng lại, đây là khúc thứ nhất."
"Như vậy sao, vậy thì là. . . . . ." Cảnh Hoan như có điều suy nghĩ, ngay khi hắn mở miệng nói chuyện, lượt va chạm thứ ba xảy ra, sóng nước "Ào" một tiếng, khiến Tạ Bích Sơ không thể nghe rõ hắn nói gì.
Tạ Bích Sơ đang muốn tới gần bảo hắn lặp lại lần nữa, nhưng khóe mắt đảo qua, con ngươi nhanh chóng thu nhỏ lại, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Cảnh Hoan, tránh ra, Cảnh Hoan, mau tránh ra, mau tránh ra ——
Nàng muốn nhắc nhở hắn, muốn bảo nhanh chóng hắn tránh ra, nhưng trong nháy mắt đó, khi nàng hé miệng, thì giống như đột nhiên bị mất tiếng, cổ họng như bị cái gì đó bóp chặt, không chỉ không có tiếng nói, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn dừng lại.
Trơ mắt nhìn tán cây tươi tốt ôm lấy khúc gỗ hình tròn không biết đã dừng lại bao lâu bên bờ sông, sau đó khúc gỗ hình tròn đó bị ném lên đỉnh sóng, theo dòng nước nhanh chóng đập về phía bên này, trong chốc lát, đã đến trước mặt.
Bịch ——
Rõ ràng chỉ có tiếng sóng nước, nhưng Tạ Bích Sơ lại nghe thấy rất rõ tiếng khúc gỗ kia nện vào sau lưng Cảnh Hoan, rõ ràng nện trên người hắn, nhưng thật giống như cũng nện vào trái tim của nàng, cái loại nặng nề đau đớn đó trong nháy mắt làm cho khí huyết nàng đảo loạn, nàng nặng nề thở hổn hển, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không đến nỗi hít thở không thông.
Miệng nàng mở rộng, nhưng không biết nên nói cái gì, nàng giơ tay lên, nhưng không biết nên làm những gì —— mới có thể làm cho thời gian quay lại, mới có thể khiến cho hết thảy, toàn bộ những gì mới vừa rồi vẫn chưa xảy ra.
Con ngươi trong sáng của hắn chiếu ra bầu trời xanh lam trong vắt, chiếu ra bọt sóng tuyết trắng như bông, chiếu ra khuôn mặt lo lắng hoảng sợ đau đớn của nàng.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng.
Hắn muốn nói ta không sao, nhưng há mồm lại trực tiếp phun ra máu.
"Không cần ——" Nàng đau khổ gào thét ra, vang vọng thật lâu trong vách đá chật hẹp.
. . . . . .
Thân cây vốn dừng sát vách đá không biết sao đột nhiên di chuyển theo dòng nước, Tạ Bích Sơ hoảng loạn, nhưng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể mặc cho nó từ từ di chuyển, may mà tốc độ cũng không phải rất nhanh.
Thế nhưng điều may mắn này nhanh chóng biến mất. Chỗ bọn họ rơi xuống là khúc thứ hai của Cửu Khúc Long Môn Hạp1, nói cách khác nếu muốn di chuyển theo dòng sông, thì còn cần phải đi qua bảy khúc nữa, bởi vì địa thế nên khi dòng nước đi ngang qua những khúc cong này sẽ trở nên chảy xiết cực kỳ, giờ phút này tình hình Tạ Bích Sơ gặp phải đúng là như vậy.
Đường rẽ trước mặt gần như là góc vuông, ngay trước mặt là vách đá cao vút, nước sông đâm thẳng tới, đập vào vách đá tạo thành bọt sóng khổng lồ, sau đó bắn ngược trở về rồi tiếp tục đập vào, như thế mấy lần mới từ từ giảm lực nước, lúc này mới ngoan ngoãn chảy xuống theo địa thế.
Càng đến gần khúc cong, tốc độ nước chảy lại càng nhanh, thân cây mà Tạ Bích Sơ nằm cũng theo đó càng lúc càng trôi nhanh. Dường như sẽ lập tức đụng vào vách đá.
Nếu như đụng thẳng đứng vào, thì chỉ cần hai người ôm chặt thân cây, nhiều nhất bị sóng đánh thêm mấy lần mà thôi, nhưng nếu như thân cây đụng ngang, vậy thì hai người không chết cũng bị thương nặng.
Tạ Bích Sơ liếc mắt nhìn Cảnh Hoan vẫn ngủ mê không tỉnh như cũ, do dự một lát rồi vẫn không đánh thức hắn, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cứ như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, bây giờ nên làm gì?
Uổng nàng còn là một người hiện đại, người khác xuyên qua thì gần như vạn năng, nhưng nàng thì lại vô dụng như vậy, không có Cảnh Hoan, thế nhưng không làm được chuyện gì cả.
Nàng cắn chặt răng, cố nén sự chua xót đã cuồn cuộn đến lỗ mũi, đồng thời không ngừng tự nói với bản thân rằng phải trấn định, Cảnh Hoan cứu nàng. Bây giờ nàng cũng nhất định phải cứu Cảnh Hoan, cứ nghĩ vậy thế nhưng thật sự hơi hơi trấn định lại.
Nàng tìm kiếm bốn phía xem có cái gì có thể giúp một tay, vừa nhìn, lại thật sự bị nàng phát hiện ra một cây nhỏ bị nhổ tận gốc, cỡ hai bàn tay cầm vừa, quan trọng hơn là tán cây khá tươi tốt. Lá cây sum xuê bởi vì ngâm dưới nước nên vẫn còn màu xanh chứ chưa bị khô héo, kéo lại là có thể có sẵn một cái mái chèo.
Trong lòng Tạ Bích Sơ vui vẻ, thò người đưa tay ra kéo lại, nhưng bởi vì dòng nước chảy xiết nên nhiều lần làm cây nhỏ trượt khỏi tay, Tạ Bích Sơ sốt ruột, trực tiếp dùng chân ôm thân cây lớn, cả người nằm ngang trên mặt nước.
Ai biết bên này tay vừa bắt được cây nhỏ, bên kia cây lớn lắc lư một cái, thế nhưng tuột khỏi hai chân của nàng.
Khủng hoảng trong nháy mắt đánh úp vào trong lòng nàng, Tạ Bích Sơ mượn sức nâng của cây nhỏ, cánh tay khác dùng sức khua động, hai chân đạp một cái trong nước, rốt cuộc khó khăn bắt được đoạn cuối của thân cây lớn.
Cái giá phải trả là móng tay trên năm đầu ngón tay.
Tạ Bích Sơ tốn sức bò lên trên thân cây lớn một lần nữa, nhìn ngón tay đầm đìa máu tươi của mình hơi cười khổ, bàn tay trước giờ sống trong nhung lụa, đến lúc thật sự nguy hiểm lại vô dụng như vậy.
Thật may tiềm lực của con người là vô hạn.
Giống như nàng hai đời đều không biết bơi, nhưng mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, nàng vậy mà lại không cần học cũng biết làm sao để bơi lội.
Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, quên hết những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn vách đá gần ngay trước mắt, theo bản năng dùng sức nắm cây nhỏ được dùng làm mái chèo.
Cũng may phía trước thân cây lớn này có tán cây tươi tốt, phía sau có bộ rễ phát triển, lúc đụng vào vách đá cũng có cái để giảm xóc.
Lần đầu tiên đập thẳng vào nhanh chóng xảy ra, đầu có tán cây của thân cây lớn đụng mạnh vào vách đá, ngay sau đó bắn ngược trở về, trái tim Tạ Bích Sơ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ra sức khua cây nhỏ dùng làm chèo để duy trì thăng bằng, ngay lúc này, Cảnh Hoan vẫn ngủ mê man bị xóc nảy làm giật mình tỉnh lại.
Hắn nằm trên thân cây đang muốn ngồi thẳng dậy, Tạ Bích Sơ lập tức kinh sợ hô to: "Đừng động!"
Cả người Cảnh Hoan lập tức cứng ngắc không nhúc nhích.
Cây lớn bị bắn ngược trở về đụng vào vách đá khác, nhờ bộ rễ giảm xóc nên hai người cũng không bị tổn thương gì, hơn nữa lực nước chảy cũng giảm bớt rất nhiều, Tạ Bích Sơ nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm thấy cả người đều đang hơi phát run.
Nàng nuốt nước miếng, sau đó kéo ra một cái mỉm cười cứng ngắc với Cảnh Hoan: "Ngươi tỉnh rồi."
"Ừ." Cảnh Hoan gật đầu một cái, nhìn xung quanh, "Chúng ta đang ở đâu?" Hỏi xong phát hiện vấn đề của mình hơi bị ngu ngốc, bổ sung thêm một câu: "Là khúc thứ mấy?"
Tạ Bích Sơ nghẹn giọng một lát, sau đó nói: "Ta cũng không biết là thứ mấy, dù sao từ chỗ vừa nãy chúng ta dừng lại, đây là khúc thứ nhất."
"Như vậy sao, vậy thì là. . . . . ." Cảnh Hoan như có điều suy nghĩ, ngay khi hắn mở miệng nói chuyện, lượt va chạm thứ ba xảy ra, sóng nước "Ào" một tiếng, khiến Tạ Bích Sơ không thể nghe rõ hắn nói gì.
Tạ Bích Sơ đang muốn tới gần bảo hắn lặp lại lần nữa, nhưng khóe mắt đảo qua, con ngươi nhanh chóng thu nhỏ lại, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Cảnh Hoan, tránh ra, Cảnh Hoan, mau tránh ra, mau tránh ra ——
Nàng muốn nhắc nhở hắn, muốn bảo nhanh chóng hắn tránh ra, nhưng trong nháy mắt đó, khi nàng hé miệng, thì giống như đột nhiên bị mất tiếng, cổ họng như bị cái gì đó bóp chặt, không chỉ không có tiếng nói, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn dừng lại.
Trơ mắt nhìn tán cây tươi tốt ôm lấy khúc gỗ hình tròn không biết đã dừng lại bao lâu bên bờ sông, sau đó khúc gỗ hình tròn đó bị ném lên đỉnh sóng, theo dòng nước nhanh chóng đập về phía bên này, trong chốc lát, đã đến trước mặt.
Bịch ——
Rõ ràng chỉ có tiếng sóng nước, nhưng Tạ Bích Sơ lại nghe thấy rất rõ tiếng khúc gỗ kia nện vào sau lưng Cảnh Hoan, rõ ràng nện trên người hắn, nhưng thật giống như cũng nện vào trái tim của nàng, cái loại nặng nề đau đớn đó trong nháy mắt làm cho khí huyết nàng đảo loạn, nàng nặng nề thở hổn hển, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không đến nỗi hít thở không thông.
Miệng nàng mở rộng, nhưng không biết nên nói cái gì, nàng giơ tay lên, nhưng không biết nên làm những gì —— mới có thể làm cho thời gian quay lại, mới có thể khiến cho hết thảy, toàn bộ những gì mới vừa rồi vẫn chưa xảy ra.
Con ngươi trong sáng của hắn chiếu ra bầu trời xanh lam trong vắt, chiếu ra bọt sóng tuyết trắng như bông, chiếu ra khuôn mặt lo lắng hoảng sợ đau đớn của nàng.
Hắn khẽ mỉm cười với nàng.
Hắn muốn nói ta không sao, nhưng há mồm lại trực tiếp phun ra máu.
"Không cần ——" Nàng đau khổ gào thét ra, vang vọng thật lâu trong vách đá chật hẹp.
. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.