Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)

Tẫn Tương Tư

30/08/2016

Tạ Bích Sơ nháy mắt nhìn hắn, không hiểu sao cảm thấy tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ không phải rất tốt đẹp, giương cái miệng nhỏ nhắn nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói lầm bầm: “Cầu xin Bệ hạ để cho ta tự mình húp cháo.”

Ánh mắt Cảnh Diệp chuyển qua cái chén trong tay, cười khẽ một tiếng, “Thanh Ngọc biết cái gì là khi quân1 không? Tội khi quân là sẽ chém cửu tộc2.”

Cả người Tạ Bích Sơ cứng đờ, lập tức bật thốt lên: “Ta không muốn gặp các nàng, ta muốn xuất cung gặp phụ thân, gặp Tĩnh Vương!” Sau khi nói xong còn trợn to đôi mắt ướt nhẹp, cái mũi nhỏ hít hít, mang theo tiếng khóc nói: “Ta không có khi quân.”

Cho kỹ năng diễn xuất của mình một điểm thưởng, với trình độ bây giờ mà xuyên trở về hiện đại thì tuyệt đối làm mưa làm gió làng giải trí, chắc chắn là cấp bậc Ảnh Hậu3.

“Là do trẫm sơ ý,“ nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, tức giận trong lòng Cảnh Diệp cũng không phát ra được, “Trẫm sẽ không để cho bọn họ tới làm phiền nàng, nàng cứ yên tâm chăm sóc thân thể, không cho phép không ăn cơm.”

“Cám ơn Bệ hạ, còn có. . . . . .”

“Không còn nữa,“ Cảnh Diệp ngắt lời nàng, “Bây giờ nàng cần chăm sóc thân thể cho tốt trước đã, những chuyện khác để sau này rồi hãy nói. . . . . .”

Hắn yên lặng nhìn vẻ mặt hơi mờ mịt ngây thơ của nàng, há miệng định nói thêm gì đó, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có nói ra, chỉ đưa chén cho nàng, “Ăn nhiều chút, trẫm có rãnh rỗi sẽ trở lại thăm nàng.”

Tạ Bích Sơ không giải thích được nhìn hắn rời đi, cảm thấy nhất định có chuyện gì đó đang xảy ra mà nàng không biết, mới vừa rồi ánh mắt của hắn như vậy có nghĩa là gì, áy náy? Thương tiếc? Tại sao lại nhìn nàng như vậy chứ?

Trò chơi “Ngươi đoán ta đoán” cần tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế này, khiến cho loại nữ hán tử thần kinh thô4 như nàng đây làm thế nào để chơi tiếp? Người cổ đại thật phiền!

Cũng may tên cặn bã này coi như có chút lương tâm, không để cho đám vợ bé kia tới làm phiền nàng, nói lại thì người làm vợ cả như nàng đây đúng là đủ nghẹn khuất, phía trên có mẹ chồng độc ác, ở giữa có ông chồng cặn bã, phía dưới còn có đoàn quân tiểu tam5 chính quy với quân số đông như vậy.

Theo lí thường mà nói, Tôn Quý phi bị nhốt lại, những tiểu tam khác vội tới thỉnh an nàng, nàng hoàn toàn có thể nhân cơ hội mà lập uy, nhưng loại hành động này lại hoàn toàn trái với chí hướng làm một tiểu trong suốt của nàng, huống chi Phượng ấn6 thuộc về nàng đang nằm trong tay Thái hậu, sổ sách trong cung nằm trong tay Quý phi, chỉ lập uy thì dùng cái cọng lông.

Dĩ nhiên quan trọng nhất là, nàng hoàn toàn không có ý tưởng gì đối với Cảnh Diệp.

Còn có trọng yếu nhất nhất là, nữ chính cũng nên xuất hiện rồi, thần cản sát thần, phật chắn sát phật7, nàng chỉ là một người phàm nho nhỏ, vẫn là nên biết thời thế một chút, đứng ngoài hóng chuyện là được rồi.



Nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều hơn rồi, dù sao vừa xem tivi vừa ăn gì đó là hợp nhất mà.

“Cẩm Trù, lấy thêm một đĩa nem rán!”di@ehn*dyan(lee^qu.donnn)

Bên phía nàng thì nhẹ nhõm vui vẻ, nhưng Hoàng đế Bệ hạ lại không có cảm giác như vậy, hiện tại hắn hơi nhức đầu, không phải là giả bộ, mà là thật.

Nguồn gốc ở ngay trên người giả bộ nhức đầu nào đó.

Lần trước Tôn Quý phi khiến Tiểu Hoàng hậu của mình tức đến xỉu, phụ thân Tiểu Hoàng hậu, thủ phụ của Đế quốc, Tạ Dịch Giang, nổi giận, vì vậy nên trả thù Tôn gia, làm sạch thế lực của Tôn gia ở Giang Nam đến không còn một mống.

Tuy nhiên chuyện này vốn là ý của kẻ làm Hoàng đế là hắn đây, Tôn gia bởi vì thân mẫu8 của hắn (Thái hậu) và Quý phi, thế lực dính dáng với nhau càng lúc càng trở nên sâu rộng, khiến cho hắn không thể không xuống tay ngăn chặn, Giang Nam chính là đất lành, của cải giàu có, Tôn gia chiếm cứ lâu dài, nhận được lợi ích phong phú, cũng càng trở nên ngông cuồng.

Lúc hắn ra lệnh dọn dẹp Giang Nam, Tể Tướng cũng thêm một mồi lửa, hơn nữa còn là quang minh chính đại thêm lửa, mặc dù hắn rất là hài lòng đối với thái độ không sợ bị nghi ngờ chút nào này của Tể Tướng, nhưng mà lúc muốn đẩy chuyện này lên đầu Tể Tướng, lại bị Tể Tướng tránh khỏi.

Tôn gia nhận thiệt hại lớn như vậy, nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân, có lẽ đã biết người ra tay là hắn và Tể Tướng, Tôn gia không động được vị Hoàng đế là hắn này, tất cả lửa giận đều hướng về phía Tể Tướng mà phóng, cho nên mới thuê người ám sát Tiểu Hoàng hậu.

Hắn có thể không để ý chút nào mà lợi dụng Tể Tướng, lại có chút không muốn để Tiểu Ngốc tử9 đó bị thương tổn, suốt đêm đón nàng về trong cung, cũng là đang dùng cách khác để nói cho Tôn gia, hắn muốn bảo vệ nàng, không cho phép động vào nàng.

Tôn gia đúng là càng ngày càng ngang ngược rồi.

Hắn vừa suy nghĩ vừa tùy ý bước chậm, không để ý đã đi tới một nơi vắng vẻ, một cung điện hơi có vẻ đổ nát, trống rỗng một cách rất rõ ràng cho thấy không có người ở, nhưng mà bên trong sân lại quét dọn hết sức sạch sẽ, dễ nhận thấy là có người vẫn luôn chăm sóc, cửa đại điện mở ra một nửa, Cảnh Diệp đi về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy bên trong đại điện có một tượng Phật lớn màu vàng dựng đứng, có bóng dáng một cô gái đang quay lưng về phía hắn, quỳ gối trước tượng Phật.

“Hoàng thượng. . . . . .” Lý Lộc muốn tiến lên kiểm tra trước, lại bị Cảnh Diệp giơ tay lên ngăn trở.

“Đừng nên quấy rầy Phật Tổ.”die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Lý Lộc đáp lại một tiếng phải, lui về phía sau nửa bước theo sát Cảnh Diệp bước vào đại điện.

Bày trí bên trong đại điện có hơi đơn sơ, tấm màn che cũng đã rút đi màu sắc tươi đẹp, những vết loang lổ trên đồ gỗ là dấu ấn để lại của thời gian, chỉ có tượng Phật lớn màu vàng này là vẫn sáng lóng lánh như cũ, rõ ràng thường xuyên được người lau chùi.



Hình như cô gái quỳ gối trước tượng Phật cảm nhận được có người đi vào, còn chưa kịp đứng lên đã kinh hoảng xoay người lại, sống lưng thon gầy ưỡn thẳng tắp, cổ hơi cong thành một độ cung duyên dáng, đôi môi đỏ mọng quật cường mím lại, cúi đầu tạo ra một góc 45 độ, bày ra gò má điềm đạm đáng yêu với người đến.

Ta là hoa sen nhẹ nhàng đón gió trước Phật, dáng vẻ phong thái hoàn mỹ.

Để có một phút hoàn mỹ trên sàn diễn cần mất công lao mười năm dưới sàn diễn, Chu Tĩnh Tuệ rốt cuộc lấy dáng vẻ đã âm thầm diễn luyện hơn ngàn hơn vạn lần, xuất hiện trước mặt Đế Vương, lấy một dáng vẻ phong thái đẹp nhất, hoàn thành cuộc gặp gỡ trong số mệnh.

Chu Tĩnh Tuệ, nữ chính đại nhân mà Tạ Bích Sơ mong mong nhớ nhớ, rốt cuộc chính thức bước lên sân khấu rực rỡ lóng lánh.

Chú thích:

1 khi quân = lừa dối vua

2 cửu tộc = chín đời

3 ảnh hậu = danh hiệu cao nhất đối với diễn viên nữ

4 nữ hán tử: chỉ người phụ nữ có tính cách đàn ông; thần kinh thô: dây thần kinh to, chỉ người qua loa, đại khái, không chu đáo, sơ suất, lơ đễnh, cẩu thả, thiếu chú ý => cả câu: người phụ nữ qua loa, cẩu thả như đàn ông.

5 tiểu tam: người thứ ba trong mối quan hệ tình cảm yêu đương/vợ chồng.

6 Phượng ấn: con dấu thuộc về Hoàng hậu hoặc người quản lí của Hậu cung.

7 thần cản sát thần, phật chắn sát phật: thần tiên cản trở thì giết thần tiên, phật chắn đường thì giết phật => “xử lí” tất cả những “chướng ngại vật” cản đường bất kể đó là gì.

8 thân mẫu = mẹ ruột

9 tiểu ngốc tử = nhóc ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook