Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 77: Đi đi (2)
Tẫn Tương Tư
13/01/2017
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau Thục phi theo quy củ đến cung Trường
Hoa thỉnh an Hoàng hậu, nhưng người ta mới bước cửa cung Trường Hoa,
người của Quý phi đã tiến vào sát đó.
Tạ Bích Sơ phất tay một cái bảo Thục phi ngồi sang một bên, tiếp kiến Đại cung nữ do Quý phi phái tới trước: “Quý phi sai ngươi tới đây sớm như vậy là có chuyện gì?”
Người ta tuy là một Đại cung nữ, nhưng đứng trước mặt Tể Tướng cũng chỉ là quan Thất phẩm mà thôi, nhưng thân là Đại cung nữ bên cạnh Quý phi, đứng nói chuyện trước mặt Hoàng hậu cũng không khom lưng, ai bảo Hoàng hậu chỉ là một tiểu trong suốt chứ.
Người ta nói thẳng: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương sai nô tỳ mời Thục phi nương nương đến nói chuyện.”
Đến cùng thì gấp đến mức nào, mời người mời đến cả trong cung của Hoàng Hậu.
Tạ Bích Sơ còn chưa kịp mở miệng, trong lòng Thục phi bên kia đã không yên, thánh sủng tuy tốt, nhưng thật sự quá phỏng tay mà, Hậu cung này vốn là thiên hạ của Quý phi, mấy ngày trước đều là một mình Quý phi được sủng ái, cũng không biết Quý phi nói gì chọc giận Hoàng thượng, cho nên tối hôm qua mình mới có cơ hội, nhưng sao Quý phi có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng?
Kế hoạch trước mắt là chỉ có thể gửi hi vọng vào Hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu chưa bao giờ thị tẩm, nhưng thánh sủng thì vẫn phải có, dù sao ban ngày Hoàng thượng thường xuyên ở lại cung Trường Hoa, vì vậy Thục phi trực tiếp quỳ xuống dưới chân Tạ Bích Sơ, nói: “Nương nương thân thể vẫn luôn không tốt, thần thiếp cũng không dám tự tiện quấy rầy sự yên tĩnh của nương nương, cho nên lần này cuối cùng cũng có thể gặp mặt nương nương, thần thiếp cũng có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói với nương nương, kính xin nương nương thành toàn.”
Sao Tạ Bích Sơ có thể không hiểu ý muốn tìm kiếm sự che chở của nàng ta chứ, bản thân nàng còn khó giữ nổi, hơn nữa cũng đã thu một tiểu đệ là Huệ phi, cho nên không quá muốn thu thêm một Thục phi.
Hơn nữa, lời này của Thục phi cũng không đủ hay, cái gì mà không dám quấy rầy sự yên tĩnh của nàng? Vậy lúc trước nàng ta ở ngoài cung kêu khóc muốn “chăm sóc” Hoàng đế Bệ hạ thay nàng thì là cái gì? Thục phi nói lời này mà không đỏ mặt nhất định là do da mặt quá dày.
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu như hôm nay nàng cứ để mặc cho một Đại cung nữ của Quý phi mang Thục phi mang đi như vậy, chỉ sợ chân trước của Thục phi mới rời khỏi cung Trường Hoa, theo sát đó Hậu cung cũng thật sự không còn có đất cho nàng đặt chân nữa, đúng là nàng muốn làm một tiểu trong suốt, nhưng cũng không thể để người ta ăn hiếp đến trên đầu như vậy, nàng cũng không có yêu thích sống những ngày tháng bực bội.
Hơn nữa, nếu nàng thật sự chịu thua Quý phi ở Hậu cung, thì chắc chắn ở trước triều đình phụ thân sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo đó có được hay không?
Phía trên, Tạ Hoàng hậu im lặng không lên tiếng một lát, phía dưới, mồ hôi lạnh sau lưng Thục phi sắp thấm ướt cả áo trong, nàng quỳ một lúc lâu mới nghe thấy Tạ Bích Sơ lên tiếng, cảm thấy giống như tiếng trời.
Tạ Bích Sơ chớp mắt nói: “Bổn cung không có chuyện riêng gì muốn nói với ngươi, chỉ có điều cũng đã rất lâu chưa gặp ngươi, hơn nữa ngươi là lần đầu thị tẩm sau khi lên Phi vị, theo quy củ cũng có rất nhiều lời dạy bảo muốn nói cho ngươi, vậy ngươi cứ ở lại thêm một lát đi.”
Ý là đừng có kết giao tình cùng ta, hai chúng ta không có giao tình, chỉ là ngại vì quy củ nên mới giúp ngươi một lần thôi, sau này đừng nghĩ dây dưa không thả, bắp đùi ta không phải thứ ngươi muốn ôm là có thể ôm!
Tạ Bích Sơ nói với nàng ta xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Đại cung nữ của Quý phi, nói: “Thục phi cần ở lại chỗ Bổn cung thêm một lát, ngươi về nói rõ ràng với Quý phi, nếu như nàng có việc gì gấp cần tìm Thục phi thì cũng có thể tới thẳng cung Trường Hoa, cũng dễ cho Bổn cung ra quyết định thay nàng, cứ như vậy đi, ngươi nhanh trở về truyền lời đi.”
Đại cung nữ còn muốn nói gì đó, đã bị Cẩm Đoạn và Cẩm Trù “đưa” ra khỏi cung Trường Hoa.
Thục phi nãy giờ vẫn quỳ cứng ngắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi phịch xuống như kem bị tan ra, Tạ Bích Sơ hoàn toàn mặc kệ nàng ta, trực tiếp phất tay áo ném lại một câu rồi rời đi: “Có thể đi thì tự đi đi.”
Cũng không biết Thục phi trở về lúc nào, ngoài dự đoán là sau đó Tôn Quý phi vậy mà lại không còn gây rắc rối với Thục phi nữa, Tôn Quý phi rất khó có khi thông minh ra, hoặc là nói được “cao nhân” chỉ bảo, cuối cùng cũng nắm được trọng điểm —— Nàng ta trực tiếp ngồi chờ bên ngoài ngự thư phòng cung Thừa Thiên.
Làm cho cả người Hoàng đế Bệ hạ đều bực bội không chịu nổi, hắn đang ngồi tù đó hả, còn có một người giám ngục ngồi canh ở bên ngoài, không thể nhịn được!
Hoàng đế Bệ hạ càng tức giận, trên mặt lại càng bình tĩnh, nhưng lửa trong đôi mắt lại cháy đến hừng hực, nhìn về phía ai đó thì trực tiếp hóa thành khí luôn, Tôn Quý phi chống lại ánh mắt như vậy, cả người đều muốn hóa thành nước, trời ơi Hoàng thượng biểu ca thiệt là quá nhiệt tình, nhanh bắt người về cung Trọng Hoa đi!
Kết quả đến cung Trọng Hoa, kế hoạch gặp nhau nói chuyện trên giường của Quý phi trực tiếp phá sản, Hoàng đế Bệ hạ ngồi xuống, ngay sau đó bắt đầu mặt không thay đổi mà nổi giận: Ngươi cho rằng phụ thân ngươi ca ngươi là thứ gì chứ, trẫm thiếu bọn họ thì không sống được chắc? Triều đình thiếu bọn họ thì không có ai làm việc được chắc? Đại Hoàn thiếu bọn họ ngày mai sẽ mất nước hả? Không khỏi tự đánh giá mình quá cao rồi đó!
Hiện tại phụ thân ngươi bị ngưng chức cũng không thấy Đại Hoàn rối loạn mà? Hơn nữa, ngươi cầu tình cho phụ thân ngươi thì cũng thôi đi, dù sao còn có chút năng lực, còn có thể làm chút chuyện, nhưng ca ngươi thì sao, địa phương nhỏ như Thượng Lâm Uyển cũng không trông nom được, ngươi còn không biết xấu hổ mà cầu tình cho hắn? Trẫm không cần tính mạng của hắn là đã nể mặt ngươi!
Sau này không cho lải nhải nữa, nếu không bệnh của ngươi cũng đã khỏi vậy thì cứ tiếp tục cấm túc! Tự giải quyết cho tốt đi.
Bao nhiêu lời nói quở mắng cũng không sánh nổi sự ngọt ngào của câu “nể mặt ngươi” kia, Tôn Quý phi cảm thấy những câu chê bai phía trước kia đều không là gì, nàng có địa vị cao trong lòng Hoàng đế biểu ca như vậy, thì còn có gì phải sợ.
Đương nhiên, câu uy hiếp cuối cùng thật ra cũng có thể bỏ qua, dù sao Hoàng đế biểu ca cũng chỉ nói vậy thôi, trước mắt không phải cũng không bắt nàng tiếp tục cấm túc đó à.
Đôi mắt Tôn Quý phi sáng như tuyết nhìn về phía Hoàng đế, thẹn thùng e lệ nói: “Ta đều nghe biểu ca.”
Nàng vừa thể hiện dáng vẻ chịu thua như vậy, giọng của Cảnh Diệp cũng mềm mại xuống theo, ôm nàng đến bên cạnh thở dài nói: “Nếu nàng đã vào Hậu cung, thì đừng quản chuyện của Tôn gia nữa, ngươi cũng không hiểu chuyện của nam nhân, đừng tham gia vào, học Hoàng hậu nhiều chút, nàng xem nàng ấy nghe lời đến thế nào.”
Câu nói sau cùng vừa nói ra, Tôn Quý phi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lập tức bốc lên một đám lửa, sớm nghe nói vào xế chiều Hoàng đế biểu ca thường xuyên đến cung Trường Hoa, nàng còn không quá để ý, dù sao Hoàng hậu cũng chưa thị tẩm, Hoàng đế biểu ca đến đó chỉ sợ là để trấn an Tạ Dịch Giang thôi, lại không ngờ con người ta ở chung lâu cũng sẽ có chút tình cảm, chỉ sợ thời gian càng dài, cuối cùng Hoàng đế biểu ca sẽ sinh ra suy nghĩ khác.
Nàng nhẫn nhịn, nghĩ phải ổn định Cảnh Diệp trước đã, vì vậy không phục nói: “Chẳng lẽ ta thì không nghe lời?”
Cảnh Diệp vừa nói ra câu cuối cùng đã hối hận ngay, hắn đúng là nhanh miệng, thuận miệng đã cảm thán ra, dù sao cả Hậu cung cũng chỉ có lúc ở cung Trường Hoa mới không có ai quấn quít hắn, để cho hắn được yên tĩnh, hắn cảm thấy thoải mái thì đương nhiên là nhớ kỹ rồi.
Lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể thu về được, Cảnh Diệp hồi hộp chờ Tôn Quý phi trực tiếp nổi giận, lại không ngờ nàng sẽ phản bác như vậy, trong lòng cũng yên ổn lại, lập tức lên tiếng trấn an nói: “Nàng cũng nghe lời, sau này cũng phải vẫn nghe lời như vậy mới đúng.”
Bị Tôn Quý phi nhất quyết không tha dây dưa một lúc lâu, Cảnh Diệp cuối cùng cũng thoát thân, thế nhưng hắn lại không ngờ tới, sớm tinh mơ ngày hôm sau, Quý phi nương nương luôn coi Hoàng hậu như không có, lại có thể chạy đến cung Trường Hoa thỉnh an Hoàng hậu!
Tạ Bích Sơ phất tay một cái bảo Thục phi ngồi sang một bên, tiếp kiến Đại cung nữ do Quý phi phái tới trước: “Quý phi sai ngươi tới đây sớm như vậy là có chuyện gì?”
Người ta tuy là một Đại cung nữ, nhưng đứng trước mặt Tể Tướng cũng chỉ là quan Thất phẩm mà thôi, nhưng thân là Đại cung nữ bên cạnh Quý phi, đứng nói chuyện trước mặt Hoàng hậu cũng không khom lưng, ai bảo Hoàng hậu chỉ là một tiểu trong suốt chứ.
Người ta nói thẳng: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương sai nô tỳ mời Thục phi nương nương đến nói chuyện.”
Đến cùng thì gấp đến mức nào, mời người mời đến cả trong cung của Hoàng Hậu.
Tạ Bích Sơ còn chưa kịp mở miệng, trong lòng Thục phi bên kia đã không yên, thánh sủng tuy tốt, nhưng thật sự quá phỏng tay mà, Hậu cung này vốn là thiên hạ của Quý phi, mấy ngày trước đều là một mình Quý phi được sủng ái, cũng không biết Quý phi nói gì chọc giận Hoàng thượng, cho nên tối hôm qua mình mới có cơ hội, nhưng sao Quý phi có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng?
Kế hoạch trước mắt là chỉ có thể gửi hi vọng vào Hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu chưa bao giờ thị tẩm, nhưng thánh sủng thì vẫn phải có, dù sao ban ngày Hoàng thượng thường xuyên ở lại cung Trường Hoa, vì vậy Thục phi trực tiếp quỳ xuống dưới chân Tạ Bích Sơ, nói: “Nương nương thân thể vẫn luôn không tốt, thần thiếp cũng không dám tự tiện quấy rầy sự yên tĩnh của nương nương, cho nên lần này cuối cùng cũng có thể gặp mặt nương nương, thần thiếp cũng có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói với nương nương, kính xin nương nương thành toàn.”
Sao Tạ Bích Sơ có thể không hiểu ý muốn tìm kiếm sự che chở của nàng ta chứ, bản thân nàng còn khó giữ nổi, hơn nữa cũng đã thu một tiểu đệ là Huệ phi, cho nên không quá muốn thu thêm một Thục phi.
Hơn nữa, lời này của Thục phi cũng không đủ hay, cái gì mà không dám quấy rầy sự yên tĩnh của nàng? Vậy lúc trước nàng ta ở ngoài cung kêu khóc muốn “chăm sóc” Hoàng đế Bệ hạ thay nàng thì là cái gì? Thục phi nói lời này mà không đỏ mặt nhất định là do da mặt quá dày.
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu như hôm nay nàng cứ để mặc cho một Đại cung nữ của Quý phi mang Thục phi mang đi như vậy, chỉ sợ chân trước của Thục phi mới rời khỏi cung Trường Hoa, theo sát đó Hậu cung cũng thật sự không còn có đất cho nàng đặt chân nữa, đúng là nàng muốn làm một tiểu trong suốt, nhưng cũng không thể để người ta ăn hiếp đến trên đầu như vậy, nàng cũng không có yêu thích sống những ngày tháng bực bội.
Hơn nữa, nếu nàng thật sự chịu thua Quý phi ở Hậu cung, thì chắc chắn ở trước triều đình phụ thân sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo đó có được hay không?
Phía trên, Tạ Hoàng hậu im lặng không lên tiếng một lát, phía dưới, mồ hôi lạnh sau lưng Thục phi sắp thấm ướt cả áo trong, nàng quỳ một lúc lâu mới nghe thấy Tạ Bích Sơ lên tiếng, cảm thấy giống như tiếng trời.
Tạ Bích Sơ chớp mắt nói: “Bổn cung không có chuyện riêng gì muốn nói với ngươi, chỉ có điều cũng đã rất lâu chưa gặp ngươi, hơn nữa ngươi là lần đầu thị tẩm sau khi lên Phi vị, theo quy củ cũng có rất nhiều lời dạy bảo muốn nói cho ngươi, vậy ngươi cứ ở lại thêm một lát đi.”
Ý là đừng có kết giao tình cùng ta, hai chúng ta không có giao tình, chỉ là ngại vì quy củ nên mới giúp ngươi một lần thôi, sau này đừng nghĩ dây dưa không thả, bắp đùi ta không phải thứ ngươi muốn ôm là có thể ôm!
Tạ Bích Sơ nói với nàng ta xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Đại cung nữ của Quý phi, nói: “Thục phi cần ở lại chỗ Bổn cung thêm một lát, ngươi về nói rõ ràng với Quý phi, nếu như nàng có việc gì gấp cần tìm Thục phi thì cũng có thể tới thẳng cung Trường Hoa, cũng dễ cho Bổn cung ra quyết định thay nàng, cứ như vậy đi, ngươi nhanh trở về truyền lời đi.”
Đại cung nữ còn muốn nói gì đó, đã bị Cẩm Đoạn và Cẩm Trù “đưa” ra khỏi cung Trường Hoa.
Thục phi nãy giờ vẫn quỳ cứng ngắc lập tức thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi phịch xuống như kem bị tan ra, Tạ Bích Sơ hoàn toàn mặc kệ nàng ta, trực tiếp phất tay áo ném lại một câu rồi rời đi: “Có thể đi thì tự đi đi.”
Cũng không biết Thục phi trở về lúc nào, ngoài dự đoán là sau đó Tôn Quý phi vậy mà lại không còn gây rắc rối với Thục phi nữa, Tôn Quý phi rất khó có khi thông minh ra, hoặc là nói được “cao nhân” chỉ bảo, cuối cùng cũng nắm được trọng điểm —— Nàng ta trực tiếp ngồi chờ bên ngoài ngự thư phòng cung Thừa Thiên.
Làm cho cả người Hoàng đế Bệ hạ đều bực bội không chịu nổi, hắn đang ngồi tù đó hả, còn có một người giám ngục ngồi canh ở bên ngoài, không thể nhịn được!
Hoàng đế Bệ hạ càng tức giận, trên mặt lại càng bình tĩnh, nhưng lửa trong đôi mắt lại cháy đến hừng hực, nhìn về phía ai đó thì trực tiếp hóa thành khí luôn, Tôn Quý phi chống lại ánh mắt như vậy, cả người đều muốn hóa thành nước, trời ơi Hoàng thượng biểu ca thiệt là quá nhiệt tình, nhanh bắt người về cung Trọng Hoa đi!
Kết quả đến cung Trọng Hoa, kế hoạch gặp nhau nói chuyện trên giường của Quý phi trực tiếp phá sản, Hoàng đế Bệ hạ ngồi xuống, ngay sau đó bắt đầu mặt không thay đổi mà nổi giận: Ngươi cho rằng phụ thân ngươi ca ngươi là thứ gì chứ, trẫm thiếu bọn họ thì không sống được chắc? Triều đình thiếu bọn họ thì không có ai làm việc được chắc? Đại Hoàn thiếu bọn họ ngày mai sẽ mất nước hả? Không khỏi tự đánh giá mình quá cao rồi đó!
Hiện tại phụ thân ngươi bị ngưng chức cũng không thấy Đại Hoàn rối loạn mà? Hơn nữa, ngươi cầu tình cho phụ thân ngươi thì cũng thôi đi, dù sao còn có chút năng lực, còn có thể làm chút chuyện, nhưng ca ngươi thì sao, địa phương nhỏ như Thượng Lâm Uyển cũng không trông nom được, ngươi còn không biết xấu hổ mà cầu tình cho hắn? Trẫm không cần tính mạng của hắn là đã nể mặt ngươi!
Sau này không cho lải nhải nữa, nếu không bệnh của ngươi cũng đã khỏi vậy thì cứ tiếp tục cấm túc! Tự giải quyết cho tốt đi.
Bao nhiêu lời nói quở mắng cũng không sánh nổi sự ngọt ngào của câu “nể mặt ngươi” kia, Tôn Quý phi cảm thấy những câu chê bai phía trước kia đều không là gì, nàng có địa vị cao trong lòng Hoàng đế biểu ca như vậy, thì còn có gì phải sợ.
Đương nhiên, câu uy hiếp cuối cùng thật ra cũng có thể bỏ qua, dù sao Hoàng đế biểu ca cũng chỉ nói vậy thôi, trước mắt không phải cũng không bắt nàng tiếp tục cấm túc đó à.
Đôi mắt Tôn Quý phi sáng như tuyết nhìn về phía Hoàng đế, thẹn thùng e lệ nói: “Ta đều nghe biểu ca.”
Nàng vừa thể hiện dáng vẻ chịu thua như vậy, giọng của Cảnh Diệp cũng mềm mại xuống theo, ôm nàng đến bên cạnh thở dài nói: “Nếu nàng đã vào Hậu cung, thì đừng quản chuyện của Tôn gia nữa, ngươi cũng không hiểu chuyện của nam nhân, đừng tham gia vào, học Hoàng hậu nhiều chút, nàng xem nàng ấy nghe lời đến thế nào.”
Câu nói sau cùng vừa nói ra, Tôn Quý phi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lập tức bốc lên một đám lửa, sớm nghe nói vào xế chiều Hoàng đế biểu ca thường xuyên đến cung Trường Hoa, nàng còn không quá để ý, dù sao Hoàng hậu cũng chưa thị tẩm, Hoàng đế biểu ca đến đó chỉ sợ là để trấn an Tạ Dịch Giang thôi, lại không ngờ con người ta ở chung lâu cũng sẽ có chút tình cảm, chỉ sợ thời gian càng dài, cuối cùng Hoàng đế biểu ca sẽ sinh ra suy nghĩ khác.
Nàng nhẫn nhịn, nghĩ phải ổn định Cảnh Diệp trước đã, vì vậy không phục nói: “Chẳng lẽ ta thì không nghe lời?”
Cảnh Diệp vừa nói ra câu cuối cùng đã hối hận ngay, hắn đúng là nhanh miệng, thuận miệng đã cảm thán ra, dù sao cả Hậu cung cũng chỉ có lúc ở cung Trường Hoa mới không có ai quấn quít hắn, để cho hắn được yên tĩnh, hắn cảm thấy thoải mái thì đương nhiên là nhớ kỹ rồi.
Lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể thu về được, Cảnh Diệp hồi hộp chờ Tôn Quý phi trực tiếp nổi giận, lại không ngờ nàng sẽ phản bác như vậy, trong lòng cũng yên ổn lại, lập tức lên tiếng trấn an nói: “Nàng cũng nghe lời, sau này cũng phải vẫn nghe lời như vậy mới đúng.”
Bị Tôn Quý phi nhất quyết không tha dây dưa một lúc lâu, Cảnh Diệp cuối cùng cũng thoát thân, thế nhưng hắn lại không ngờ tới, sớm tinh mơ ngày hôm sau, Quý phi nương nương luôn coi Hoàng hậu như không có, lại có thể chạy đến cung Trường Hoa thỉnh an Hoàng hậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.